Thủy triều
Chương 123:
Kể từ khi hai người xa nhau ngày hôm ấy, Mục Châu đi liền một lèo ba ngày trời.
Việc trang trí công ty mới sắp kết thúc, anh phải đích thân xác nhận quá nhiều thứ. Khi mỏi mệt quá, anh sẽ ngủ tạm ở văn phòng tạm thời của công ty, trong thời gian ấy anh sẽ gọi điện thoại về cho cô mấy lần để báo bình an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Ny Na dính người nhưng lúc cần phải ở một mình cô vẫn chịu đựng được. Mục Châu bận rộn đến nỗi đầu óc choáng váng, cô tập trung hết cỡ vào công việc đánh máy của mình, chỉ khi nhớ anh quá mới cầm điện thoại gọi cho anh. Dù chỉ hỏi thăm vài câu đơn giản cũng đủ để an ủi cơ thể đang mệt mỏi đến mức rã rời của anh rồi.
Vẫn có những cuộc gọi đến từ nước ngoài, thỉnh thoảng Ny Na sẽ bắt máy nhưng lần nào cũng vậy, sau khi bắt máy xong cô luôn có cảm giác tâm trạng của bản thân rất tệ.
"… Choang."
Tiếng chiếc ly thủy tinh bị vỡ vang lên.
"Đủ rồi! Con xin mẹ đấy, đừng có tự hành hạ bản thân nữa có được không? Ông ta không hề yêu mẹ! Không hề yêu mẹ! Chẳng yêu mẹ tý nào hết! Dù mẹ có hỏi con bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời cũng chỉ có như vậy thôi. Mẹ thừa biết ông ta ích kỷ đến nhường nào, trong mấy năm qua ông ta đã có biết bao nhiêu bà vợ bé, thay hết người này đến người kia. Bản thân ông ta không thay đổi được đâu, ông ta chính là cái loại đàn ông khốn nạn, không có phụ nữ sẽ chết đấy."
Nói xong câu cuối cùng, cô buông một tiếng thở dài, giọng nói cũng đã khàn cả đi: "Không có ông ta, mẹ vẫn có thể sống hạnh phúc, vui vẻ được kia mà. Mẹ buông tha cho chính bản thân mình đi, được không mẹ?"
Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn giữ im lặng, mãi cho đến khi Ny Na định nói tiếp, người phụ nữ thần kinh kia đã nói với giọng điệu hết sức đáng thương: "Nhưng vì ông ta, mẹ đã trả giá biết bao nhiêu, dựa vào đâu mà con làm thế với mẹ? Dựa vào đâu mà lại nhắm mắt làm ngơ, coi như không nhìn thấy sự hi sinh của mẹ? Mẹ không thể nuốt trôi cơn giận này được. Chỉ cần không ly hôn thì mẹ vẫn sẽ là bà Chu, sẽ mãi là chính cung!"
Ny Na khẽ nhắm mắt, cô cảm thấy mệt mỏi thật sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn nọ đã say khướt, cô cúp điện thoại, đứng im tại chỗ, bỗng thấy giận dữ vô cùng, cô ném từng chiếc cốc trên bàn xuống, tiếng cốc vỡ tạo thành âm thanh chói tai, mảnh cốc vỡ rải đầy đất.
Đúng lúc lúc này, Mục Châu gọi điện thoại tới, cả hai còn chưa nói được câu nào, anh đã nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của cô không ổn lắm.
"Có chuyện gì thế em?"
"Không có."
Cô lau nước mắt, cố nén tiếng nức nở trong cổ họng xuống, không muốn khiến anh lo lắng: "Em vừa mới xem một bộ phim, cảm động lắm."
Mục Châu cười khẽ, mắng yêu cô: "Nhóc con đa sầu đa cảm."
Ny Na sợ anh nhìn ra tâm trạng của mình không tôt, cô vội tìm lấy một cái cớ nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại.
Trong phòng khách to lớn, cô thẫn thờ ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha, hai tay ôm đầu gối, cô ngồi im không nhúc nhích thật lâu.
Có lẽ khoảng nửa tiếng sau, ngoài cửa loáng thoáng có tiếng động nhẹ truyền vào.
"Tít."
Cửa mở.
Đèn trần ngoài huyền quan soi sáng bóng dáng cao lớn, mảnh khảnh của người đàn ông, anh vội bước vào nhà trong dáng vẻ phong trần, mệt mỏi, trên chiếc áo khoác màu đen là những bông tuyết mịn, lấm tấm, chúng tan ra thành từng vệt nước dưới nhiệt độ ấm áp trong nhà.
Cô ngơ ngác nhìn anh một chốc, sau khi lấy lại tinh thần, Ny Na vội vã chạy về phía Mục Châu bằng đôi chân trần, cô nhảy phắt lên người anh.
Trông dáng vẻ của cô lúc này chẳng khác nào một người đang tuyệt vọng lang thang trong sa mạc thì nhìn thấy một ốc đảo, cơ thể khô cạn lập tức được dòng nước ấm bao quanh, thanh máu tràn đầy, nhanh chóng sống lại.
"Sao anh lại tới đây?"
"Nếu anh không đến, chắc em lại lén núp vào một góc khóc thầm chứ gì?"
"Nhưng rõ ràng là em đã..."
Đã che giấu khá lắm mà.
Mục Châu ngửa đầu cười với cô, đôi con ngươi của anh sáng lấp lánh đến lạ: "Nếu như không nghe ra là em đang nói dối thì anh đây coi như vật trang trí cho rồi."
Ny Na cụp mi mắt, dùng im lặng thay cho câu trả lời.
Anh ôm cô quay lại chỗ ghế sô pha, cúi đầu nhìn xuống đôi chân trần mịn màng của cô, anh dùng hai tay bọc lấy nó, khẽ xoa cho ấm lên.
Cô bắt đầu cằn nhằn về chuyện vừa xảy ra, Mục Châu nghiêm túc nghe xong, không phát biểu ý kiến ngay, anh quay người đi vào trong phòng bếp đầy mảnh thủy tinh vỡ.
Trong lúc quét dọn, có một con thỏ nhỏ nào đó còn treo người trên lưng anh, ghé sát môi vào tai anh khẽ nói: "Anh hết bận chưa?"
"Sắp rồi, cùng lắm là hai ngày nữa."
Ny Na sốt ruột hỏi: "Vậy là chúng ta có thể ở chung với nhau rồi, đúng không anh?"
"Có thể nhưng không thể ở nhà của em được."
"Tại sao?"
Anh nói với giọng nửa đùa nửa thật: "Miệng anh đấy cứng lắm, không ăn nổi cơm mềm."
"Này..."
Thủy triều