Thủy triều
Chương 116:
Anh không trả lời mà chỉ nhìn khắp căn phòng một vòng, sau đó nhìn thẳng vào hộp hoa tai bằng vải nhung màu đỏ trên bàn.
Quả nhiên là chị dâu có khác, đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em qua đây.”
Mục Châu dắt cô đi đến trước bàn, lấy từ trong hộp ra một đôi khuyên tai đính ngọc trai, hạt ngọc trai nhỏ nhắn tinh xảo, tròn trịa óng ánh.
“Ui… Đau.”
“Em cố chịu một lúc nhé.”
Dù động tác của anh đã hết sức dịu dàng nhưng lỗ xỏ khuyên tai trên vành tai cô đã rất lâu chưa được xỏ. Lúc khuyên tai đâm qua, Ny Na đau đến nỗi đôi mắt rưng rưng, ngón tay túm chặt lấy áo anh, ánh mắt nhìn anh cũng lộ vẻ vừa yếu đuối vừa oán giận.
“Được rồi.”
Mục Châu đứng thẳng người lên, nhìn chăm chú vào hạt ngọc trai sáng bóng trên vành tai cô, đưa tay sờ vào nó, giọng nói hơi trầm xuống: “Thỏ con nhà chúng ta thật xinh đẹp.”
Vành tai của cô nóng lên, được anh khen như thế khiến cô có chút ngượng ngùng. Lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô nhìn lướt qua lỗ tai nhỏ trên vành tai anh, không nhịn được nhón chân sờ vào chỗ đó: “Đang yên đang lành tự nhiên anh đi xỏ lỗ tai làm gì, trông bê đê chết đi được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh vẫn luôn cất giấu một thứ nhưng lại sợ làm mất nó, vẫn nên mang theo bên mình là an toàn nhất.”
Nghe anh nói thế, mắt cô sáng rực lên, hứng thú hỏi: “Thứ gì thế?”
Mục Châu chỉ cười mà không nói gì, lấy từ trong túi quần ra một món đồ nhỏ nhét vào tay cô, Ny Na tò mò mở ra nhìn, hóa ra là một chiếc khuyên tai màu đen nhỏ nhắn tinh xảo.
Giờ phút này, hô hấp cô như ngừng lại, đầu óc lập tức trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Chẳng lẽ cái này…
Lần trước, khi cô đến Giang Nam, hai người ầm ĩ đi chơi công viên cùng vợ chồng Ngụy Đông, cô bị anh kéo đến trước quầy bắn súng hơi. Kỹ thuật bắn súng của người đàn ông này rất tốt, trăm phát trăm trúng, cuối cùng giành được một con gấu bông hình hươu cao cổ xấu xí và chiếc khuyên tai này.
Đáng ghét ghê cơ.
“Mục Châu…”
Khóe mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Khóc cái gì mà khóc.”
Mục Châu bất đắc dĩ cười cười, dịu dàng vuốt ve mặt cô: “Em đeo lên giúp anh được không?”
“Vâng.”
Ny Na vừa khóc vừa cười, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang rơi, kiễng chân tập trung đeo khuyên lên cho anh.
Người đàn ông cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Cô sống vui sướng như thế, cuộc sống của cô vừa chân thật lại vừa tự do, thỉnh thoảng làm bộ có chút kiểu cách cũng có dáng vẻ rất đáng yêu, khiến người ta sẵn sàng vui vẻ chịu đựng, trầm mê trong đó không dứt ra được.
*
Hai người đứng quá gần nhau, cả người cô kề sát vào người anh, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy làn da trắng như trứng gà bóc của người đàn ông, trước khi tách ra, cô không nhịn được hôn một cái lên mặt anh.
Nhưng khi hôn xong, ánh mắt của người đàn ông rõ ràng đã thay đổi.
Sao Ny Na lại không đoán được lòng anh đang nghĩ gì chứ nhưng dù sao cũng còn đang ở nhà người khác, ít nhiều gì cũng phải kiềm chế, cô nhát gan rụt cổ lại: “Em phải thay quần áo rồi, anh đi ra ngoài đi.”
Hai tay đang để trước ngực anh bị anh nắm chặt lấy, cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, lúc này lại có bờ môi ấm nóng áp xuống, cô không tránh kịp nên chỉ trong giây lát vừa hé môi ra đã bị đầu lưỡi anh luồn vào trong khoang miệng anh.
“Ưm…”
Nụ hôn anh vô cùng gấp gáp, tàn nhẫn như muốn nuốt cô vào trong bụng mình, vuốt ve vòng eo cô vừa mút vừa gặm.
Lưỡi Ny Na tê dại hẳn đi, không chịu nổi khi đứng trước sự tấn công dồn dập vô cùng dữ dội của người đàn ông. Cô lập tức không phản kháng nữa, cả người mềm nhũn hóa thành một vũng nước ấm trong lòng anh.
Mục Châu nhẹ nhàng tách ra, nhìn vào đôi mắt đen láy mê man mất hồn của cô, anh mỉm cười rồi lại hôn tiếp. Lần này cô đã đổi từ bị động thành chủ động, hai tay cô ôm lấy cổ anh, bị anh ôm lên rồi đặt xuống mặt bàn đọc sách ở phía sau lưng.
Ngón tay mang theo hơi lạnh của anh luồn vào dưới váy cô, bàn tay anh tự do di chuyển giữa hai đùi cô, xúc cảm mềm mịn, cũng tê dại không kém, trêu chọc người ta khiến cô không thể nói ra thành lời.
Trong lúc hoảng hốt, quần lót của cô đã bị anh cởi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, chọc ngoáy cửa mình mềm mại.
“Đừng mà…”
Cô vẫn còn giữ được lý trí, còn muốn đúng lúc kêu anh dừng lại: “Cửa… Cửa không khóa.”
Mục Châu mỉm cười, thè lưỡi liếm khóe môi cô, giọng nói ồm ồm vang lên phả hơi nóng vào tai cô: “Khóa rồi.”
Ny Na cắn môi dưới, hai gò má đỏ ửng lên như hoa đào.
Người đàn ông này rõ ràng đã lập mưu tính kế từ trước rồi.
Thủy triều