Thủy triều

Chương 115:

80@-

 
Vào lúc trời nhá nhem tối, trên bầu trời u ám, tuyết rơi dày đặc.
 
Xe thương vụ từ từ lái vào trong nhà, lúc này màn đêm đã buông xuống, trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng của đèn điện, chỉ có ánh sáng khi mờ khi tỏ của bóng đèn được treo lủng lẳng bên mái hiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na xuống xe trước, đứng trên nền tuyết đợi người đàn ông đỗ xe xong đi đến gần cô, đắc ý khoác tay anh đi về nhà.
 
“Nam Nam nói bọn họ vẫn đang ở tiệm xăm, sau khi Ngụy Đông xong việc sẽ cùng nhau về đây.”
 
“Ừm, vậy chúng ta chuẩn bị bữa tối trước đi.”
 
Mục Châu dùng chìa khóa sơ cua mở cửa phòng, trong phòng không mở hệ thống sưởi ấm nên vừa đi vào Ny Na đã lạnh đến co rụt người lại trong ngực anh, lấy áo khoác đắp kín người, chỉ thò cái đầu ra giống như một chú chuột túi con nằm trong túi bụng của chuột túi mẹ.
 
“Nam Nam còn nói là trang phục phù rể phù dâu đã được đưa đến rồi, cậu ấy hỏi chúng ta có muốn thử đồ trước hay không.”


 
“Ừm, vậy chúng ta mặc thử quần áo trước.”
 
Người đàn ông trả lời, phối hợp với bước chân thong thả đến mức chậm chạp giống như rùa bò đi về phía cầu thang của cô: “Chỉ còn mấy ngày nữa hôn lễ sẽ diễn ra, nếu trang phục không vừa thì vẫn còn thời gian để sửa lại.”
 
Ny Na đến lầu hai trước một bước, tận dụng lợi thế chiều cao, đứng từ trên cao nhìn xuống rồi hỏi anh: “Mục Châu, anh đã nghĩ đến hôn lễ của chúng ta sẽ như thế nào chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mục Châu cười nhẹ: “Em nôn nóng muốn gả cho anh như vậy sao?”
 
“Đương nhiên rồi.”
 
Cô nghiêm túc gật đầu, đến gần ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em thích váy cưới màu đen, vừa đẹp lại vừa độc đáo, mang một phong cách rất riêng.”
 
“Em thích là được, anh không có ý kiến.”
 

“Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
 
“Kỳ lạ chỗ nào chứ?”
 
Anh dắt cô đi vào trong phòng, trước tiên bật đèn trên tường và thiết bị sưởi ấm lên.
 
Luồng gió ấm áp phả vào mặt, khuôn mặt đang đông cứng vì lạnh của Ny Na cũng được sưởi ấm mấy phần. Cô ngơ ngác nhìn anh lấy quần áo của hai người từ trong tủ quần áo, mặc cho anh cởi áo bông của mình ra.
 
“Bình thường mọi người sẽ không chọn màu đen.”
 
Khóe miệng của cô hơi giật giật: “Quả nhiên em đúng là một đóa hoa có một không hai trên đời.”

 
“Chả sao cả, anh cũng không bình thường cho lắm.”
 
Mục Châu thuận tay cởi bỏ áo len mỏng bó sát người giúp cô, miệng anh vẫn không ngừng nói: “Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.”

 
“... Xì.”
 
Nghe thấy câu nói này của anh, Ny Na bật cười thành tiếng, cúi đầu thấy mình bị anh cởi hết quần áo, chỉ còn sót lại mỗi chiếc dây lưng lủng lẳng sắp rơi trên người, chẳng hiểu tại sao cô lại tự nhiên đỏ mặt. Trước khi anh ‘Tốt bụng’ tiếp tục cởi sạch trang phục trên người mình, cô kịp thời ra tay ngăn anh lại.
 
“Để em tự cởi, em cũng không phải gãy tay gãy chân mà phải nhờ anh giúp.”
 
Người đàn ông sửng sốt, nhận ra hành vi của mình quá tự nhiên cũng không khỏi bật cười: “Được, anh đi sang phòng khác đây.”
 
*
 
Hạ Chi Nam có một tình yêu chung thủy mãnh liệt với sườn xám, lựa chọn hàng đầu cho trang phục trong hôn lễ là sườn xám kiểu Trung Quốc, hơn nữa cô ấy vì chuẩn bị trang phục cho Ny Na mà đã tốn không ít tâm tư.
 
Chiếc sườn xám mà cố ấy chuẩn bị là sườn xám Tú Hà kiểu truyền thống của Trung Quốc màu hồng nhạt rất mát mắt. Phần trên của sườn xám là kiểu áo cổ đứng ôm sát cơ thể, làm nổi bật lên dáng người thướt tha, ngực tấn công mông phòng thủ, vòng eo thon gọn uyển chuyển của cô. Bên dưới là tầng tầng lớp lớp vải mỏng màu hồng, được cắt may phù hợp với chiều cao của cô, vừa khéo để lộ bắp chân trắng nõn ra ngoài, tổng thể bộ sườn xám vừa tạo cảm giác thanh nhã như thần tiên nhưng cũng ngọt ngào không kém, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ trong nắng sớm ban mai.

 

Cô đứng trước gương được gắn trên tủ quần áo xoay trái xoay phải ngắm nghía bộ sườn xám này một hồi. Người đàn ông đi vào phòng cô từ lúc nào cô cũng không biết, cô chỉ biết sau lưng mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, Ny Na sửng sốt trong chốc lát, chầm chậm quay người lại.
 
Người đàn ông trước mắt cô bây giờ đang âu phục phẳng phiu thẳng thớm, kiểu dáng quần áo cũng không rườm rà, bộ complet màu xanh đậm tạo cảm giác pha trộn giữa thiếu niên trẻ tuổi và người đàn ông trưởng thành, rất ăn khớp với khí chất hiện tại của anh.
 
“Anh thấy đẹp không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi và hồi hộp.
 
Đôi mắt u ám của anh hơi lóe sáng: “Rất đẹp.”
 
Cô xấu hổ mấp máy môi, thấy trong tay anh cầm một chiếc nơ màu đen, cô cướp lấy, kiễng chân thắt nơ cho anh.
 
Mục Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay của cô, ngón tay anh vén lọn tóc dài của cô ra sau tai, hàng lông mày hơi cau lại: “Anh luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”
 
“Hả?” Cô không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 115:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...