Thủy triều

Chương 111:

74@-

 
Trong đồn công an huyện Khúc Tây.
 
Cửa kính từ từ mở ra, người đàn ông đi ra ngoài với vẻ mặt chán chường, không nói một lời lên xe trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ny Na đỡ Mục Tranh đang nồng nặc mùi rượu đi theo phía sau. Sau khi Đại Quang biết tin Mục Tranh bị bắt vào đồn công an cũng chạy đến, phụ trách đền bù khắc phục hậu quả, tiếp quản toàn bộ đồ đạc tùy thân của cô ấy.
 
Đêm nay là một đêm ác mộng với Mục Tranh, vào lúc cô ấy uống rượu đã ngà ngà say, người bạn đi chung với Mục Tranh lại đánh nhau với bàn bên cạnh. Có người báo cảnh sát, thế nên cả một tốp đều bị dẫn vào trong đồn công an.
 
Bởi vì trong số những người bị bắt, có hai người bạn từng có tiền sử hút chích ma túy nên cảnh sát đã yêu cầu cô ấy làm xét nghiệm chất gây nghiện mấy lần, sau khi có kết quả âm tính mới bằng lòng thả người ra.
 
Trước khi lên xe, Đại Quang thấy sắc mặt người đàn ông ngồi trên xe thật sự rất khó coi, anh ấy không nhịn được quay sang căn dặn hai câu: “Quả cam lớn, lát nữa em nhớ nói chuyện cẩn thận với anh Châu đấy, ngoan ngoãn nhận sai thì coi như không có chuyện gì xảy ra.”
 



Mục Tranh vẫn đang chếnh choáng say rượu không tỉnh táo, tính tình cũng ngang bướng như con cua: “Tôi không làm gì sai, tại sao phải nhận sai chứ?”
 
Đại Quang biết rõ đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm vô cùng sóng gió, thấy cô ấy nói vậy anh ấy lắc đầu.
 
“Ôi trời, em đấy, tính tình cáu gắt như mẻ, nói mãi cũng không nghe.”
 
Ny Na đi bên cạnh dìu Mục Tranh từ nãy đến giờ cũng không lên tiếng, chỉ im lặng đưa nước và khăn giấy cho cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rốt cuộc đây cũng là chuyện nhà của Mục Châu, cô mà lên tiếng can thiệp vào có vẻ rất bất lịch sự.
 
Cô đúng là dính người thật, nhưng cũng tùy việc mà xét, vẫn phải có chừng mực, không phải chuyện gì cũng chõ miệng vào được.
 

 
Chiếc xe thương vụ đi thẳng vào trong cổng sắt của công ty hậu cần, xe vừa dừng lại, Mục Châu đã nhận được cuộc điện thoại do Ngụy Đông gọi đến.
 
Hai người bọn họ ra ngoài quá vội vàng nên không cẩn thận đánh thức vợ chồng anh Đông đang ngủ ở phòng bên cạnh. Mục Châu sợ bọn họ lo lắng nên không nói thật mà chỉ nói Mục Tranh uống rượu say khướt ở bên ngoài, anh đi đón cô ấy về.
 
Nhưng Ngụy Đông thấy vẻ mặt hoảng hốt, tinh thần không yên của anh lúc đó nên đã gọi điện thoại cho Đại Quang hỏi thăm tình hình. Sau khi biết được nguyên nhân của sự việc, anh ấy cũng vội vàng tìm người bạn đang làm việc ở cục cảnh sát mà mình quen nhờ giải quyết giúp, may mà cuối cùng cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
 
Ở đầu bên kia điện thoại, Ngụy Đông nhẹ nhàng khuyên nhủ Mục Châu: “Em cứ từ từ nói chuyện với em ấy, đừng tức giận.”
 
“Em biết rồi.”

 
“Em biết cái cục c*t ý.”
 

 
Mục Châu hít sâu một hơi, làm thế nào cũng không thể dập tắt cơn tức giận đang cháy bừng bừng như lửa cháy lan ra đồng hoang trong lồng ngực.
 
Sau khi tất cả mọi người ngồi trên xe xuống xe hết, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi, day trán, chợt có cảm giác cô đơn bất lực không biết nên làm thế nào với cô em gái của mình: “Anh nói xem có phải em không xứng làm một người anh trai không?”
 
“Đối với những chuyện em nên làm và có thể làm, em cũng đã làm đủ tốt rồi.”
 
Ngụy Đông nhỏ nhẹ vỗ về: “Tâm tư Mục Tranh không xấu, chỉ là do không có ai nói cho em ấy biết đoạn đường sau này nên đi như thế nào thôi. Em là anh trai, cần phải cố gắng dẫn đường chỉ lối cho em ấy, luôn luôn thỏa hiệp sẽ chỉ đẩy em ấy rơi vào trong hố sâu mà thôi.”
 
Thật ra những lời giống vậy, Ny Na cũng đã từng nói với anh.
 
Sao Mục Châu có thể không hiểu quy luật này chứ, chỉ có điều cứ mỗi khi anh đối mặt với Mục Tranh, kiểu gì cảm giác mắc nợ cô ấy cũng sẽ chiếm giữ phần lớn lý trí của anh.
 
Anh sẽ thường xuyên nhớ lại năm đó lúc mình chạy đi tham gia quân đội, cô bé vẫn còn non nớt nước mắt nước mũi ròng ròng chạy đuổi theo tàu hỏa, tan nát cõi lòng gào to ‘Anh ơi’.

 
Vào lúc cô ấy cần được quan tâm nhất, anh lại chọn cách trốn tránh trách nhiệm mà bản thân mình nên gánh vác.
 
Mục Tranh chờ đợi hai năm ở nhà mợ, con người mợ không tính là tốt nhưng cũng không hẳn là xấu, có điều điều kiện gia đình nghèo khó khiến bà ấy ốc chưa mang nổi mình ốc sao mang được cọc. Mục Tranh không có người bảo ban dạy dỗ, thành tích cũng bắt đầu xuống dốc không phanh, sau này lại chơi bời với đám bạn xấu, dần dần trở thành đứa trẻ lông bông bị người người chỉ trích.
 
Cho nên, lí do khiến cô ấy trở thành như bây giờ, Mục Châu khó thoát tội.
 
*
 
Tầng một trong văn phòng.
 
Đại Quang nhanh chóng bưng trà giải rượu đến, Ny Na thấy Mục Tranh uống hết, cười tủm tỉm nói chuyện trên trời dưới đất với cô ấy, cố gắng xóa mờ chuyện phiền lòng xảy ra tối hôm nay.
 



Thủy triều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thủy triều Truyện Thủy triều Story Chương 111:
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...