Thủy triều
Chương 110:
“Hmm…”
Cảm giác tê dại tan vào trong máu đang ầm ầm nổ tung trong đầu cô, làm tình trong không gian lạ lẫm như thế này càng kích thích hơn gấp bội. Cả người Ny Na run lên, vùi đầu vào hõm vai mịn màng của anh khẽ ngâm nga.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, ngủ đi.”
Anh đột nhiên thu tay về, ra vẻ như một chính nhân quân tử*.
*Chính nhân quân tử: chỉ hạng người có tác phong chính phái, phẩm hạnh đoan chính.
Ny Na đang ở lưng chừng cơn khoái cảm lại bị anh cắt ngang, cô rúc khuôn mặt vẫn còn ửng hồng vào cơ bụng săn chắc của anh, rất thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình: “Anh… Anh liếm giúp em đi.”
“Liếm chỗ nào cơ?”
“Chỗ nào cũng muốn.”
Vốn dĩ cô đã chẳng có mấy dây thần kinh xấu hổ, sau khi ở bên anh cũng hoàn toàn buông thả, cầm tay anh lên mò vào trong làn váy: “Nó muốn đầu lưỡi của anh, đầu lưỡi nóng bỏng mềm mại ấy.”
Cô vừa nói dứt lời, tầm nhìn trước mắt vốn đã mù mờ ngay lập tức bị tấm chăn mỏng che kín lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông hôn vào ngực cô, liếm láp đầu nhũ mềm mại, bất chợt dùng sức che miệng cô lại, sau đó mạnh mẽ nhét ba ngón tay vào miệng dưới của cô trong lúc tiếng rên rỉ đứt quãng của người phụ nữ vang lên.
Cảm giác trướng đau nhanh chóng qua đi, cô từ từ thích ứng với cường độ ra vào của những ngón tay này, lại phối hợp uốn éo cơ thể, nhân đôi sự sung sướng này lên, cô vô thức liếm mút lòng bàn tay anh, khiến lòng bàn tay anh cũng trở nên ẩm ướt, dính nhớp.
“Con mẹ nó.”
Mục Châu khẽ chửi một câu, lật người cô lại, dùng hai tay bóp chặt cặp mông đầy đặn của cô rồi mút mạnh âm hộ cô.
Dù sao cũng đang ở nhà người khác nên không thể quất đỏ mông cô thỏa thích, anh nhẫn nhịn đến nỗi nổi cả gân xanh, cuối cùng trong tiếng khóc rấm rứt kìm nén của cô, anh bị cái ấy của cô phun đầy dịch nóng hổi khắp mặt.
Cơn sung sướng do lên đỉnh qua đi, cô mặt đỏ bừng bừng, mệt mỏi thở hồng hộc nhưng vẫn không quên ôm lấy anh đòi hôn. Kết quả lại bị người đàn ông đang kìm nén vì dục vọng chưa được thỏa mãn này đè xuống hôn sâu một lần, đến nỗi đồng tử cô như sắp giãn ra.
Cô nằm nhoài trên vòm ngực anh thở dốc, hình như đến tận lúc sắp ngủ thiếp đi, miệng cô vẫn đang lầm bầm giống như đang nói mớ.
“Là cuộc điện thoại do mẹ em gọi đến, em rất ghét bà ta.”
“Vì sao?”
“Bà ta sẽ lấy đi tất cả những thứ mà em yêu thích.”
Cô ngập ngừng một lát, rồi lại buồn bã nói: “Bao gồm cả anh.”
Mục Châu nghe hiểu sơ sơ hàm ý trong lời nói của cô, anh khẽ khàng nói: “Em muốn chia tay với anh sao?”
Ny Na dùng sức lắc đầu.
“Vất vả lắm em mới tìm thấy anh, dù cho có chết, em cũng không muốn rời xa anh.”
Người đàn ông nghe giọng nói nghẹn ngào nức nở của cô, dịu dàng dỗ dành: “Sao em lại đa sầu đa cảm như thế chứ?”
Cô ôm chặt lấy anh, giọng nói êm ái bay bổng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
“Mục Châu, hình như bắt đầu từ lúc em viết nhật ký, trong nhà em luôn chìm trong những trận cãi vã. Ba em là kẻ không ra gì, ông ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, vợ bé có đến hàng tá người, mẹ em yêu ông ta đến phát điên, đã có vô số lần bà ta bắt gian tận giường nhưng cũng không muốn ly hôn. Em không hiểu nổi, một tình yêu chứa đựng vô số lời nói dối và sự phản bội như vậy, rốt cuộc có gì khiến người ta lưu luyến được chứ? Nói đến cùng cũng chỉ do sự cố chấp của bà ta, bà ta cứ luôn hành hạ chính bản thân mình đến mức chết đi sống lại, dù bà ta có ra sao thì ba em cũng ngó lơ, chẳng thèm quan tâm hỏi han, ông ta vẫn cứ vui sướng thản nhiên như thường. Tại sao lại có thể như vậy chứ…”
Mục Châu im lặng lắng nghe nỗi lòng của cô, biết cô chỉ cần một người biết lắng nghe để có thể trút hết nỗi lòng mình ra. Dường như cô đã đè nén nó quá lâu, tự nhốt mình trong gông cùm xiềng xích của cuộc hôn nhân không viên mãn của ba mẹ, luôn hoang mang lo sợ, không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Ny Na lảm nhảm nói về nó rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Chỉ cần em vững lòng tin lựa chọn anh, anh sẵn sàng từ bỏ chính bản thân mình.”
Giọng nói dịu dàng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng điệu hết sức kiên định.
“Lòng tự trọng ấy à, sao có thể quan trọng bằng em?”
*
Ba giờ sáng, điện thoại để trên tủ đầu giường reo lên không ngừng.
Ny Na trở mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô nhìn thấy Mục Châu đang nghe điện thoại, vẻ mặt anh trông vô cùng nghiêm túc. Sau khi cúp điện thoại, anh đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.
“Sao vậy anh?” Cô gật gà gật gù tỉnh ngủ, dụi mắt ngồi dậy.
“Không có gì đâu.”
Mục Châu nở nụ cười đầy gượng gạo, mặc vội cái áo hoodie vào, cúi người hôn vào trán cô: “Em ngủ tiếp đi, anh đi một lát rồi quay lại ngay.”
Cô không chịu buông tay, túm chặt vạt áo anh không buông, hiển nhiên lời nói dối này không thể lừa được cô.
Người đàn ông không thể làm gì được Ny Na, ngọn đèn ngủ màu vàng mờ mờ ảo ảo soi rõ hàng lông mày đang nhíu chặt lại của anh, lúc này giọng nói anh có vẻ hoảng loạn, bối rối mà trước nay chưa từng có.
“Mục Tranh bị tống vào đồn công an của huyện, em ấy bị nghi ngờ có dính líu đến hút chích ma túy.”
Thủy triều