Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 9: MÓN THỨ SÁU: HOÀNH THÁNH CỦI THANH (II)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước dùng xương đậm đà, hương thơm quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách trong tiệm, những chiếc hoành thánh được gói bằng kỹ thuật đặc biệt sau khi thả vào nồi thì sủi bọt khí, bề mặt bóng bẩy, kết cấu mềm mại như muốn tan chảy trong nước dùng.
Trần Túy không thể chờ đợi thêm, lập tức đưa những chiếc hoành thánh nhỏ vào miệng, ăn liên tiếp vài cái rồi húp một ngụm nước dùng, cảm giác thoải mái dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, máu huyết cũng được lưu thông.
Hoành thánh vào miệng trơn mềm, nhân vừa đủ vị mặn ngọt, có thể cảm nhận được mùi hẹ thoảng qua, hòa quyện với những cọng hành băm tươi xanh nổi trên bề mặt nước dùng.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và thư giãn của người đối diện, Tần Phong cảm thấy những suy nghĩ đang nhảy nhót trong đầu đang dần trở lại vị trí ban đầu.
Từ phản ứng của Trần Túy cách đây vài phút, anh biết mình đã quá nóng vội. Ban đầu tưởng rằng lời mở đầu “kể khổ” này sẽ không sai, không ngờ lại có người không thèm nể mặt.
Đối với Tần Phong, Trần Túy là một câu đố hóc búa. Lòng hiếu kỳ và h*m m**n chiến thắng thôi thúc anh muốn tìm ra đáp án. Nhưng mỗi lần gần tìm ra câu trả lời thì tờ giấy nháp lại bị xé toạc, buộc anh phải làm lại từ đầu.
Quả thật là khó giải.
—
Trần Túy ăn rất nhanh, giống như sự dứt khoát không chần chừ khi làm việc. Cô đang rót thêm trà cho cả hai thì nghe thấy Tần Phong lên tiếng.
“Thế nào, có hài lòng không, chef?”
“Rất ngon.” Trần Túy gật đầu, Tần Phong ngồi đối diện lại cảm nhận được ánh sáng từ trong mắt cô.
Anh trở nên dịu dàng hơn, đẩy đĩa trước mặt về phía trước: “Thử món này đi, thịt heo chiên giòn cũng rất ngon. À, em có ăn cay được không?”
“Có.” Trần Túy trả lời rồi gắp một miếng, sau đó với tay về phía chén sốt bên cạnh: “Cái này là gì, chấm với cái này à?”
“Dầu ớt. Đây cũng là một sự kết hợp tiêu chuẩn, giống như…” Tần Phong suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ví dụ: “Giống như gan ngỗng và nước sốt cam trong ẩm thực Pháp.”
Trần Túy ngay lập tức hiểu được lời mô tả này rồi cười khẽ. Cô ăn xong một miếng sườn rán, rồi uống thêm hai ngụm canh hoành thánh. Nhìn thấy trong bát chỉ còn lại vài miếng hoành thánh ít ỏi, cô ngẩng đầu hỏi Tần Phong: “Anh có ăn được thêm nửa bát nữa không?”
Nhìn thấy trong mắt cô ánh lên chút khao khát, trái tim Tần Phong như bị móng vuốt của con mèo cào nhẹ, nhưng người này rõ ràng là một động vật máu lạnh.
“Gọi thêm một bát thì em ăn không hết sao?” Trần Túy lắc đầu, Tần Phong cười nói: “Vậy chúng ta gọi thêm một bát nữa, tôi sẽ share với em.”
“Được, cảm ơn.” Trần Túy nhìn vào mắt anh, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Một xuất hoành thánh tiếp theo được mang lên, chủ tiệm còn chu đáo chia thành hai bát. Trần Túy cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
Tần Phong chỉ nghĩ rằng cô muốn lưu lại kỷ niệm, hoặc đăng lên mạng xã hội, kết quả là vài phút sau, người này cứ nhìn điện thoại rồi cười. Cô không động đũa, dường như lúc này trò chuyện mới là việc quan trọng hơn.
Anh nhíu mày, cố tỏ ra thản nhiên rồi hỏi: “Tám với ai mà vui vẻ thế?”
“Tiểu Niên.” Trần Túy không ngẩng đầu cũng không né tránh mà trả lời thẳng: “Cậu ấy đang dỗi, nói rằng chúng ta ra ngoài ăn khuya mà không dẫn cậu ấy theo.”
“Vậy à.” Tần Phong nhướng mày, sắc mặt dịu lại. Anh cười nói: “Hôm nay cậu ấy phải về sớm, em bảo Tiểu Niên là lần sau lại dẫn cậu ấy đến.”
“Ừm.” Trần Túy đáp bừa một câu rồi tiếp tục gõ vào màn hình.
Tần Phong đang thảnh thơi húp nước dùng rồi chợt mở miệng: “Chỉ xét tính cách của em và Tiểu Niên, tôi không nghĩ hai người có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy.”
Trần Túy ngừng tay, suy nghĩ vài giây rồi đồng ý: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”
Người đặt câu hỏi cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, nên cũng sửng sốt.
“Vậy ban đầu hai người đã làm thân với nhau như thế nào?” Tần Phong hỏi.
Trần Túy hồi tưởng rồi trả lời: “Bởi vì cậu ấy rất thích bám người.”
Đây quả thực là lý do lúc đầu khiến bọn họ trở nên thân thiết. Trong lớp học đó chỉ có hai người Trung Quốc, hơn nữa Sơ Tiểu Niên lại không giỏi tiếng Pháp, nên cậu ấy luôn đi theo sau Trần Túy. Lúc đó, cô chỉ nghĩ Sơ Tiểu Niên muốn tìm một người Trung Quốc có thể giao tiếp thoải mái mà không gặp rào cản ngôn ngữ, nhưng sau đó cô dần nhận ra rằng cậu ấy thực sự coi mình là bạn.
“Ồ, thật sao……” Tần Phong tỏ ra hứng thú với hai chữ “bám người”. Anh kéo dài âm cuối, nhếch khóe môi: “Hóa ra em thích kiểu dính người à?”
“Không thích.” Cô buột miệng thốt ra mà không thèm ngước mắt lên.
Đúng là Trần Túy không thích người đeo bám. Trước đây mỗi lần kết thúc mối quan hệ friends with benefit[13] (mối quan hệ bạn bè có lợi) đều vì đối phương quá đeo bám. Nhưng nghĩ kỹ lại, Sơ Tiểu Niên quả thực là một sự tồn tại độc đáo trong cuộc đời cô.
[13]Friend with benefit (viết tắt là FWB) còn được hiểu là bạn bè và lợi ích. Đây là một thuật ngữ được dùng để chỉ kiểu mối quan hệ trên mức tình bạn nhưng không phải là tình yêu. Những người trong mối quan hệ friend with benefit không ràng buộc và cũng không cam kết lâu dài, nhưng vẫn duy trì hẹn hò và quan hệ t*nh d*c với nhau.
Ban đầu, cậu ấy sẽ nhiệt tình vẫy tay chào hỏi và chủ động lại gần mỗi khi gặp cô ở trường. Về sau, cậu ấy đến tận nhà cô, thậm chí còn nằm lì ở sofa nhà Trần Túy không chịu đi mỗi lần say rượu vì thất tình.
Theo góc độ này, Sơ Tiểu Niên nên trả thêm tiền lương cho cô.
Hai người không tiếp tục chủ đề trước đó, mà tán gẫu về một số món ăn ngon khác của địa phương. Sau khi ‘cơm no rượu say’, Tần Phong đứng dậy đi thanh toán. Lúc rời khỏi quán nhỏ, Trần Túy hỏi anh: “Không phải đã nói để tôi mời sao?”
Người trong nước rất chú trọng điều này trong công việc. Tuần này, Tần Phong đã giúp nhà bếp giải quyết vấn đề nguyên liệu, đáng lẽ cô phải chủ động. Nhưng khi thấy người này đã quét mã thanh toán thì cô không muốn kì kèo nữa.
Chỉ có điều Tần Phong lại không nhớ chuyện này: “Chúng ta đã bàn xong em đãi tôi lúc nào chứ?”
“Không phải hôm đó anh đã nói sao? Anh giúp tôi, tôi sẽ mời anh ăn hoành thánh.”
“Đúng vậy.” Tần Phong cười, rồi chợt cúi người nói: “Chỉ là để em đi cùng tôi thôi.”
Luồng khí mát lạnh thổi vào tai Trần Túy, mùi cà phê đen hòa lẫn với thuốc lá theo đó xộc vào mũi, một vài phản ứng hóa học kỳ diệu lại xuất hiện trong cơ thể.
Lồng ngực khẽ run, cô bước sang bên trái một bước: “Thế à.” Nói xong thì Trần Túy không còn khách sáo nữa, dù sao bữa này cũng không phải là bữa tiệc lớn.
Anh cười nói, không quan tâm đến thái độ xa cách của Trần Túy đối với mình, cũng không buông cô ra. Hai người đi bộ về bãi đỗ xe và tiếp tục giữ một khoảng cách mơ hồ. Trần Túy nhìn bàn tay đang đặt trên cổ tay mình, nhưng không rụt lại.
Nghĩ đến việc trước đây bản thân đã định ra mối quan hệ “công tư phân minh” nhưng cũng nhiều lần vượt qua ranh giới. Hai lần hôn nhau, một lần anh chở cô về khách sạn, người trưởng thành luôn hiểu rõ h*m m**n của mình. Giống như lúc này, tay Tần Phong nắm rất nhẹ, Trần Túy rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức là có thể thoát ra, nhưng vẫn để anh nắm.
Vào khoảnh khắc này, cô phải thừa nhận rằng cơ thể mình thích sự đụng chạm của Tần Phong, thậm chí còn khao khát. Một người bạn giường ăn ý trong mối quan hệ đồng nghiệp, thực sự có chút tiếc nuối sau khi đã nếm trải.
“Vẫn muốn tôi đưa em về khách sạn?”
“Ừ.”
“Chuyện tìm nhà đến đâu rồi?” Tần Phong vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi thăm: “Em về nước cũng được cỡ hai, ba tuần rồi, đâu thể cứ ở khách sạn mãi được?”
Trần Túy thư thả dựa lưng vào ghế rồi nói: “Tôi có thấy một căn hộ khá ổn, ngày mai sẽ đi xem.”
Tần Phong nhướn mày, nhìn sang bên cạnh: “Vậy có cần tôi, người địa phương này đi cùng để tư vấn không?”
“Không cần.” Trần Túy bình thản đáp: “Tiểu Niên sẽ đi cùng tôi.”
“Ồ, thật sao?” Giọng anh vẫn lạc quan, nhưng ánh mắt lại tối sầm. Tiếc là ánh đèn đường quá yếu nên chẳng ai nhận ra.
Không gian trong xe kín mít, đêm tối càng khiến cho sự tĩnh lặng này trở nên vô tận, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Trần Túy. Chiếc điện thoại để bên hơi rung lên, Tần Phong tiếp tục hỏi: “Căn nhà đó có gần nhà hàng không?”
“Cũng gần.” Trần Túy báo một vị trí rồi nói: “Đi bộ mất khoảng hai mươi phút.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tần Phong nói: “Khu này chắc chắn em sẽ thích.”
“Ừ.” Trần Túy vừa trả lời tin nhắn vừa đáp lại.
Phần lớn thời gian ở bên Tần Phong, Trần Túy đều cảm thấy thoải mái, nhất là sau khi hai người đạt được “sự ăn ý”. Hiện tại, có vẻ như cô đang nắm quyền chủ động, trong khi đối phương cũng không vượt quá giới hạn.
Cô không muốn tốn thêm công sức để phán đoán tâm tư của người khác, nên tự nhiên cũng không nghi ngờ câu “Mai gặp” mà Tần Phong đã nói khi mình xuống xe.
—
Trưa hôm sau, Sơ Tiểu Niên đúng giờ có mặt trước cửa khách sạn nơi Trần Túy ở, hai người lập tức dựa theo chỉ đường đi đến khu chung cư mà Trần Túy sắp chuyển vào.
Trần Túy đã xem trước vị trí và cách bố trí nhà. Nếu xác nhận được thời hạn thuê, chắc cô sẽ dọn vào ở ngay ngày hôm sau. Dù sao thì cô cũng không thể chịu đựng được tình trạng “mọi người chen chúc” và “xe cộ tắc nghẽn” để đi làm lâu hơn nữa.
Sở Tiểu Niên lái xe vào khu chung cư theo địa chỉ, đỗ xe xong thì nhìn quanh một vòng. Một lúc sau, cậu ấy xoa cằm rồi hỏi: “Huh? Sao tớ lại nhớ mình đã từng đến khu chung cư này nhỉ? Hình như tớ có ấn tượng với nơi này.”
“Ở đây gần nhà hàng lắm.” Trần Túy nhắc nhở cậu ấy.
Sơ Tiểu Niên không đồng ý: “Cảm giác như có người quen sống ở đây, tớ đã từng đến tham quan thì phải.”
“Ờ, tôi biết là cậu nhiều bạn mà.” Trần Túy mở cửa xe trước, thúc giục cậu ấy: “Nhanh xuống xe đi.”
Sơ Tiểu Niên lập tức nhận ra sự châm chọc của đối phương, tiến lại gần Trần Túy chọc vào lưng cô, vừa “trả đũa” vừa nói: “Ai bảo cậu giấu tớ đi ăn khuya! Tớ thấy cậu dạo này quên quản lý thân hình rồi, mông không còn căng như trước nữa!”
“Ờ.” Trần Túy cười khẩy, phản công: “Chỉ cần vểnh hơn mông của cậu là được.”
“Tequila! Cậu quá thể vừa thôi!” Sơ Tiểu Niên lại thua, sờ mông rồi gào la đòi lật ngược tình thế. Bỗng nhiên cậu ấy nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu gần đó, bèn kéo tay áo Trần Túy: “Ê? Chiếc đó có phải xe của Tần Phong không?”
Trần Túy nhìn theo hướng đó, trầm tư một lát rồi đáp: “Không biết.”
Cô thực sự chưa bao giờ ghi nhớ biển số xe của Tần Phong, mà ở khu vực này, dòng xe G-Class màu đen cũng không hiếm. Ai ngờ Sơ Tiểu Niên cũng giống như cô, thiếu sự nhạy cảm với con số.
Hai người đứng tại chỗ vài giây, rồi cùng nhau từ bỏ suy nghĩ, quay người vào thang máy.
“Tuần đầu tiên tớ không có ở đây, cậu và Tần Phong làm việc cùng nhau thế nào?” Sơ Tiểu Niên lại nghĩ ra điều gì đó, thở dài đầy bực bội: “Đều tại ba tớ bắt tớ đi theo ông ấy công tác rồi tiếp khách, rõ ràng ban đầu đã hứa sẽ để tớ quản lý nhà hàng này, kết quả chủ nhà hàng vẫn là chị tôi, tức chết đi được!”
Lời này có quá nhiều thông tin, Trần Túy không biết nên trả lời câu nào trước, vì vậy đã nói một câu chung chung: “Khá ổn.”
“Vậy thì tốt! Nhưng chắc là hai người cũng hòa hợp với nhau, nếu không thì không thể hẹn nhau đi ăn khuya được.” Sơ Tiểu Tiểu Niên ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa bếp trưởng và quản lý nhà hàng của mình, còn bận rộn cảm thán: “Tần Phong đúng là rất xuất sắc, anh ta đi du học Thụy Sĩ từ rất nhỏ, sau khi tốt nghiệp đã chu du qua nhiều quốc gia.”
“Anh ta liên tục thay đổi môi trường và hoàn cảnh mới, thế mà ở đâu cũng làm rất tốt, về điểm này thì tớ thật sự không bằng.”
Trần Túy đồng tình với những gì Sơ Tiểu Niên nói, tình cờ thốt ra: “Ừ, tôi cũng không bằng”
Nhưng, Sơ Tiểu Niên lại không công nhận câu này của Trần Túy, cậu ấy cho rằng cô đang tự hạ thấp bản thân: “Đừng có mà nói thế, hồi đó cậu đi Anh cũng chỉ sau năm thứ hai đã làm bếp phó, các bạn học cùng lớp ai cũng ngưỡng mộ cậu đấy!”
Trần Túy không thừa nhận: “Đó là do tôi may mắn.”
“Ôi, cậu thật vô vị, chỉ biết khiêm tốn một cách vô nghĩa, giả tạo!”
“Được rồi, cậu nói gì cũng đúng.” Trần Túy cười với vẻ cam chịu, như đang dỗ trẻ con.
Hai người vừa nói vừa cười tìm được số căn hộ, Trần Túy gọi điện cho chủ nhà, đối phương nhanh chóng bắt máy và nói sẽ xuống đón họ ngay.
Trong lúc chờ chủ nhà, Sơ Tiểu Niên càng cảm thấy nơi này quen thuộc, nhưng ký ức quá mờ nhạt, trong đầu nhất thời không thể tìm ra tên người bạn kia.
Đúng lúc này, chủ nhà đến, gật đầu chào họ và ra hiệu cho hai người nhanh chóng vào trong.
Chủ nhà trông có vẻ là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, sắp đi nước ngoài để trông cháu hộ con trai, vì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn nên thời gian thuê chỉ tạm thời xác định là sáu tháng.
Trần Túy rất hài lòng với kiểu nhà này, có hai phòng, chủ nhà để lại một phòng để chứa đồ, các khu vực khác Trần Túy có thể tự do sử dụng. Trong khu cộng đồng có hồ bơi và phòng gym, điều này càng khiến người ta thích thú hơn. Quan trọng nhất là, hôm nay có thể dọn vào ở ngay. Trong bối cảnh mọi điều kiện cơ sở hạ tầng đều hoàn hảo, Trần Túy có thể bỏ qua nhược điểm là thời gian thuê chỉ có nửa năm.
Chỉ trong vài câu nói, Trần Túy đã nhanh chóng quyết định, chuẩn bị ký hợp đồng với chủ nhà.
“Xem gì?” Trần Túy nghi ngờ hỏi.
“Thì xem…” Sơ Tiểu Niên nhất thời cũng không biết nên nói gì, dù sao cậu ấy cũng thấy chỗ này rất hợp với sở thích của Trần Túy, nhưng vẫn cảm thấy trước khi thuê cũng nên ‘so sánh giá cả’.
Nghĩ vậy, Sơ Tiểu Niên nói tiếp: “Cậu xem thái độ của chủ nhà ấy, bà cô này trông có vẻ dữ quá! Không hề thân thiện chút nào!”
Trần Túy nhìn cậu ấy bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Tôi đâu có sống cùng bà ấy.”
“……Cũng đúng.”
Vì vậy, hợp đồng thuê nhà đã được ký kết một cách vui vẻ, chủ nhà thái độ lạnh nhạt nhưng dứt khoát, bà ta trực tiếp đưa chìa khóa cho Trần Túy và để lại một cuốn tờ rơi của khu chung cư. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn cả mong đợi.
Trần Túy nóng lòng muốn về nhà thu dọn đồ đạc, dự định sáng mai sẽ chuyển đến, hai người vừa bàn bạc thời gian chuyển nhà vừa đi về bãi đỗ xe, vừa định lên xe thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Tiểu Niên, Tequila.”
Cả hai dừng bước, và đúng như dự đoán, họ nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
“Tần Phong? Wow! Chiếc xe này đúng là của anh à!” Sơ Tiểu Niên nói: “Tôi và Tequila vừa nói chuyện này, nhưng lại không nhớ biển số xe của anh, nên không biết chiếc xe này có phải của anh không.”
“Thật sao? Ngồi nhiều lần như vậy mà không nhớ?” Tần Phong nói câu này không biết là nói cho ai nghe, còn Sơ Tiểu Niên đã tự động nhận về phần mình. Cậu ấy chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Chờ đã, vậy là anh sống ở đây…”
Câu chuyện chỉ nói đến một nửa thì dừng lại, sắc mặt có chút phức tạp, ấp úng vài câu rồi không nói tiếp nữa.
Trần Túy nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí, cô cảm thấy có lẽ Sơ Tiểu Niên đang nghĩ đến điều gì khó nói, may mà cô cũng không hề quan tâm.
“Đúng vậy, hồi trước cậu cũng đã đến đây mà, quên rồi sao?” Tần Phong không tỏ ra ngượng ngập như dự đoán, mà cười đáp: “Hôm qua Tequila nói cô ấy đến đây xem nhà, tôi đã định nói với cô ấy, nhưng nghĩ lại vẫn nên để cô ấy bất ngờ, biết đâu lại gặp nhau.”
“Thế thì đúng là trùng hợp quá!” Sơ Tiểu Niên lại trở về trạng thái phấn khích, sau đó kêu lên: “À đúng rồi, quảng cáo căn hộ trước đây là do anh gửi cho tôi đúng không? Lúc đó anh đã gửi cho tôi vài cái, thật không ngờ cuối cùng Tequila lại chọn khu căn hộ mà anh đang ở, hai người thật sự có duyên với nhau đấy!”
Lúc này, với bản chất “duyên phận”, Trần Túy bình thản lên tiếng: “Đi ăn cơm không? Tôi đói rồi.” Cô thật tùy ý, hoàn toàn không quan tâm đến việc Tần Phong có sống ở đây hay không, cũng không quan tâm đến việc ai đã tìm căn nhà này cho mình.
Tần Phong nhìn Trần Túy vài giây, hỏi: “Hai người vẫn chưa ăn trưa à?”
“Tequila còn chưa ăn sáng nữa!” Sơ Tiểu Niên nói: “Tần Phong, anh ăn cơm chưa, có muốn cùng đi không?”
“Cái này… có tiện không?”
Cảm nhận được hai ánh mắt đổ dồn về phía mình, Trần Túy bất đắc dĩ trả lời: “Đều được.”
Sơ Tiểu Niên tự nhiên thích sự đông vui, điều này rất giống với phong cách của chị gái cậu ấy, Trần Túy cảm thấy gen di truyền quả thật là một điều kỳ diệu.
“Ê! Vậy chúng ta cùng đi ăn hoành thánh nhé!” Sơ Tiểu Niên phấn khích: “Chính là quán mà hai người đã đi ăn mảnh tối qua!”
Trần Túy nghiêng mặt, chạm phải ánh mắt của Tần Phong, thấy người đó nhếch khóe môi, Trần Túy thầm nghĩ người nọ lại sắp được ăn hoành thánh hai ngày liên tiếp rồi.
Nước dùng xương đậm đà, hương thơm quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách trong tiệm, những chiếc hoành thánh được gói bằng kỹ thuật đặc biệt sau khi thả vào nồi thì sủi bọt khí, bề mặt bóng bẩy, kết cấu mềm mại như muốn tan chảy trong nước dùng.
Trần Túy không thể chờ đợi thêm, lập tức đưa những chiếc hoành thánh nhỏ vào miệng, ăn liên tiếp vài cái rồi húp một ngụm nước dùng, cảm giác thoải mái dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, máu huyết cũng được lưu thông.
Hoành thánh vào miệng trơn mềm, nhân vừa đủ vị mặn ngọt, có thể cảm nhận được mùi hẹ thoảng qua, hòa quyện với những cọng hành băm tươi xanh nổi trên bề mặt nước dùng.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và thư giãn của người đối diện, Tần Phong cảm thấy những suy nghĩ đang nhảy nhót trong đầu đang dần trở lại vị trí ban đầu.
Từ phản ứng của Trần Túy cách đây vài phút, anh biết mình đã quá nóng vội. Ban đầu tưởng rằng lời mở đầu “kể khổ” này sẽ không sai, không ngờ lại có người không thèm nể mặt.
Đối với Tần Phong, Trần Túy là một câu đố hóc búa. Lòng hiếu kỳ và h*m m**n chiến thắng thôi thúc anh muốn tìm ra đáp án. Nhưng mỗi lần gần tìm ra câu trả lời thì tờ giấy nháp lại bị xé toạc, buộc anh phải làm lại từ đầu.
Quả thật là khó giải.
—
Trần Túy ăn rất nhanh, giống như sự dứt khoát không chần chừ khi làm việc. Cô đang rót thêm trà cho cả hai thì nghe thấy Tần Phong lên tiếng.
“Thế nào, có hài lòng không, chef?”
“Rất ngon.” Trần Túy gật đầu, Tần Phong ngồi đối diện lại cảm nhận được ánh sáng từ trong mắt cô.
Anh trở nên dịu dàng hơn, đẩy đĩa trước mặt về phía trước: “Thử món này đi, thịt heo chiên giòn cũng rất ngon. À, em có ăn cay được không?”
“Có.” Trần Túy trả lời rồi gắp một miếng, sau đó với tay về phía chén sốt bên cạnh: “Cái này là gì, chấm với cái này à?”
“Dầu ớt. Đây cũng là một sự kết hợp tiêu chuẩn, giống như…” Tần Phong suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ví dụ: “Giống như gan ngỗng và nước sốt cam trong ẩm thực Pháp.”
Trần Túy ngay lập tức hiểu được lời mô tả này rồi cười khẽ. Cô ăn xong một miếng sườn rán, rồi uống thêm hai ngụm canh hoành thánh. Nhìn thấy trong bát chỉ còn lại vài miếng hoành thánh ít ỏi, cô ngẩng đầu hỏi Tần Phong: “Anh có ăn được thêm nửa bát nữa không?”
Nhìn thấy trong mắt cô ánh lên chút khao khát, trái tim Tần Phong như bị móng vuốt của con mèo cào nhẹ, nhưng người này rõ ràng là một động vật máu lạnh.
“Gọi thêm một bát thì em ăn không hết sao?” Trần Túy lắc đầu, Tần Phong cười nói: “Vậy chúng ta gọi thêm một bát nữa, tôi sẽ share với em.”
“Được, cảm ơn.” Trần Túy nhìn vào mắt anh, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Một xuất hoành thánh tiếp theo được mang lên, chủ tiệm còn chu đáo chia thành hai bát. Trần Túy cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
Tần Phong chỉ nghĩ rằng cô muốn lưu lại kỷ niệm, hoặc đăng lên mạng xã hội, kết quả là vài phút sau, người này cứ nhìn điện thoại rồi cười. Cô không động đũa, dường như lúc này trò chuyện mới là việc quan trọng hơn.
Anh nhíu mày, cố tỏ ra thản nhiên rồi hỏi: “Tám với ai mà vui vẻ thế?”
“Tiểu Niên.” Trần Túy không ngẩng đầu cũng không né tránh mà trả lời thẳng: “Cậu ấy đang dỗi, nói rằng chúng ta ra ngoài ăn khuya mà không dẫn cậu ấy theo.”
“Vậy à.” Tần Phong nhướng mày, sắc mặt dịu lại. Anh cười nói: “Hôm nay cậu ấy phải về sớm, em bảo Tiểu Niên là lần sau lại dẫn cậu ấy đến.”
“Ừm.” Trần Túy đáp bừa một câu rồi tiếp tục gõ vào màn hình.
Tần Phong đang thảnh thơi húp nước dùng rồi chợt mở miệng: “Chỉ xét tính cách của em và Tiểu Niên, tôi không nghĩ hai người có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy.”
Trần Túy ngừng tay, suy nghĩ vài giây rồi đồng ý: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến.”
Người đặt câu hỏi cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, nên cũng sửng sốt.
“Vậy ban đầu hai người đã làm thân với nhau như thế nào?” Tần Phong hỏi.
Trần Túy hồi tưởng rồi trả lời: “Bởi vì cậu ấy rất thích bám người.”
Đây quả thực là lý do lúc đầu khiến bọn họ trở nên thân thiết. Trong lớp học đó chỉ có hai người Trung Quốc, hơn nữa Sơ Tiểu Niên lại không giỏi tiếng Pháp, nên cậu ấy luôn đi theo sau Trần Túy. Lúc đó, cô chỉ nghĩ Sơ Tiểu Niên muốn tìm một người Trung Quốc có thể giao tiếp thoải mái mà không gặp rào cản ngôn ngữ, nhưng sau đó cô dần nhận ra rằng cậu ấy thực sự coi mình là bạn.
“Ồ, thật sao……” Tần Phong tỏ ra hứng thú với hai chữ “bám người”. Anh kéo dài âm cuối, nhếch khóe môi: “Hóa ra em thích kiểu dính người à?”
“Không thích.” Cô buột miệng thốt ra mà không thèm ngước mắt lên.
Đúng là Trần Túy không thích người đeo bám. Trước đây mỗi lần kết thúc mối quan hệ friends with benefit[13] (mối quan hệ bạn bè có lợi) đều vì đối phương quá đeo bám. Nhưng nghĩ kỹ lại, Sơ Tiểu Niên quả thực là một sự tồn tại độc đáo trong cuộc đời cô.
[13]Friend with benefit (viết tắt là FWB) còn được hiểu là bạn bè và lợi ích. Đây là một thuật ngữ được dùng để chỉ kiểu mối quan hệ trên mức tình bạn nhưng không phải là tình yêu. Những người trong mối quan hệ friend with benefit không ràng buộc và cũng không cam kết lâu dài, nhưng vẫn duy trì hẹn hò và quan hệ t*nh d*c với nhau.
Ban đầu, cậu ấy sẽ nhiệt tình vẫy tay chào hỏi và chủ động lại gần mỗi khi gặp cô ở trường. Về sau, cậu ấy đến tận nhà cô, thậm chí còn nằm lì ở sofa nhà Trần Túy không chịu đi mỗi lần say rượu vì thất tình.
Theo góc độ này, Sơ Tiểu Niên nên trả thêm tiền lương cho cô.
Hai người không tiếp tục chủ đề trước đó, mà tán gẫu về một số món ăn ngon khác của địa phương. Sau khi ‘cơm no rượu say’, Tần Phong đứng dậy đi thanh toán. Lúc rời khỏi quán nhỏ, Trần Túy hỏi anh: “Không phải đã nói để tôi mời sao?”
Người trong nước rất chú trọng điều này trong công việc. Tuần này, Tần Phong đã giúp nhà bếp giải quyết vấn đề nguyên liệu, đáng lẽ cô phải chủ động. Nhưng khi thấy người này đã quét mã thanh toán thì cô không muốn kì kèo nữa.
Chỉ có điều Tần Phong lại không nhớ chuyện này: “Chúng ta đã bàn xong em đãi tôi lúc nào chứ?”
“Không phải hôm đó anh đã nói sao? Anh giúp tôi, tôi sẽ mời anh ăn hoành thánh.”
“Đúng vậy.” Tần Phong cười, rồi chợt cúi người nói: “Chỉ là để em đi cùng tôi thôi.”
Luồng khí mát lạnh thổi vào tai Trần Túy, mùi cà phê đen hòa lẫn với thuốc lá theo đó xộc vào mũi, một vài phản ứng hóa học kỳ diệu lại xuất hiện trong cơ thể.
Lồng ngực khẽ run, cô bước sang bên trái một bước: “Thế à.” Nói xong thì Trần Túy không còn khách sáo nữa, dù sao bữa này cũng không phải là bữa tiệc lớn.
Anh cười nói, không quan tâm đến thái độ xa cách của Trần Túy đối với mình, cũng không buông cô ra. Hai người đi bộ về bãi đỗ xe và tiếp tục giữ một khoảng cách mơ hồ. Trần Túy nhìn bàn tay đang đặt trên cổ tay mình, nhưng không rụt lại.
Nghĩ đến việc trước đây bản thân đã định ra mối quan hệ “công tư phân minh” nhưng cũng nhiều lần vượt qua ranh giới. Hai lần hôn nhau, một lần anh chở cô về khách sạn, người trưởng thành luôn hiểu rõ h*m m**n của mình. Giống như lúc này, tay Tần Phong nắm rất nhẹ, Trần Túy rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức là có thể thoát ra, nhưng vẫn để anh nắm.
Vào khoảnh khắc này, cô phải thừa nhận rằng cơ thể mình thích sự đụng chạm của Tần Phong, thậm chí còn khao khát. Một người bạn giường ăn ý trong mối quan hệ đồng nghiệp, thực sự có chút tiếc nuối sau khi đã nếm trải.
“Vẫn muốn tôi đưa em về khách sạn?”
“Ừ.”
“Chuyện tìm nhà đến đâu rồi?” Tần Phong vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi thăm: “Em về nước cũng được cỡ hai, ba tuần rồi, đâu thể cứ ở khách sạn mãi được?”
Trần Túy thư thả dựa lưng vào ghế rồi nói: “Tôi có thấy một căn hộ khá ổn, ngày mai sẽ đi xem.”
Tần Phong nhướn mày, nhìn sang bên cạnh: “Vậy có cần tôi, người địa phương này đi cùng để tư vấn không?”
“Không cần.” Trần Túy bình thản đáp: “Tiểu Niên sẽ đi cùng tôi.”
“Ồ, thật sao?” Giọng anh vẫn lạc quan, nhưng ánh mắt lại tối sầm. Tiếc là ánh đèn đường quá yếu nên chẳng ai nhận ra.
Không gian trong xe kín mít, đêm tối càng khiến cho sự tĩnh lặng này trở nên vô tận, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Trần Túy. Chiếc điện thoại để bên hơi rung lên, Tần Phong tiếp tục hỏi: “Căn nhà đó có gần nhà hàng không?”
“Cũng gần.” Trần Túy báo một vị trí rồi nói: “Đi bộ mất khoảng hai mươi phút.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tần Phong nói: “Khu này chắc chắn em sẽ thích.”
“Ừ.” Trần Túy vừa trả lời tin nhắn vừa đáp lại.
Phần lớn thời gian ở bên Tần Phong, Trần Túy đều cảm thấy thoải mái, nhất là sau khi hai người đạt được “sự ăn ý”. Hiện tại, có vẻ như cô đang nắm quyền chủ động, trong khi đối phương cũng không vượt quá giới hạn.
Cô không muốn tốn thêm công sức để phán đoán tâm tư của người khác, nên tự nhiên cũng không nghi ngờ câu “Mai gặp” mà Tần Phong đã nói khi mình xuống xe.
—
Trưa hôm sau, Sơ Tiểu Niên đúng giờ có mặt trước cửa khách sạn nơi Trần Túy ở, hai người lập tức dựa theo chỉ đường đi đến khu chung cư mà Trần Túy sắp chuyển vào.
Trần Túy đã xem trước vị trí và cách bố trí nhà. Nếu xác nhận được thời hạn thuê, chắc cô sẽ dọn vào ở ngay ngày hôm sau. Dù sao thì cô cũng không thể chịu đựng được tình trạng “mọi người chen chúc” và “xe cộ tắc nghẽn” để đi làm lâu hơn nữa.
Sở Tiểu Niên lái xe vào khu chung cư theo địa chỉ, đỗ xe xong thì nhìn quanh một vòng. Một lúc sau, cậu ấy xoa cằm rồi hỏi: “Huh? Sao tớ lại nhớ mình đã từng đến khu chung cư này nhỉ? Hình như tớ có ấn tượng với nơi này.”
“Ở đây gần nhà hàng lắm.” Trần Túy nhắc nhở cậu ấy.
Sơ Tiểu Niên không đồng ý: “Cảm giác như có người quen sống ở đây, tớ đã từng đến tham quan thì phải.”
“Ờ, tôi biết là cậu nhiều bạn mà.” Trần Túy mở cửa xe trước, thúc giục cậu ấy: “Nhanh xuống xe đi.”
Sơ Tiểu Niên lập tức nhận ra sự châm chọc của đối phương, tiến lại gần Trần Túy chọc vào lưng cô, vừa “trả đũa” vừa nói: “Ai bảo cậu giấu tớ đi ăn khuya! Tớ thấy cậu dạo này quên quản lý thân hình rồi, mông không còn căng như trước nữa!”
“Ờ.” Trần Túy cười khẩy, phản công: “Chỉ cần vểnh hơn mông của cậu là được.”
“Tequila! Cậu quá thể vừa thôi!” Sơ Tiểu Niên lại thua, sờ mông rồi gào la đòi lật ngược tình thế. Bỗng nhiên cậu ấy nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu gần đó, bèn kéo tay áo Trần Túy: “Ê? Chiếc đó có phải xe của Tần Phong không?”
Trần Túy nhìn theo hướng đó, trầm tư một lát rồi đáp: “Không biết.”
Cô thực sự chưa bao giờ ghi nhớ biển số xe của Tần Phong, mà ở khu vực này, dòng xe G-Class màu đen cũng không hiếm. Ai ngờ Sơ Tiểu Niên cũng giống như cô, thiếu sự nhạy cảm với con số.
Hai người đứng tại chỗ vài giây, rồi cùng nhau từ bỏ suy nghĩ, quay người vào thang máy.
“Tuần đầu tiên tớ không có ở đây, cậu và Tần Phong làm việc cùng nhau thế nào?” Sơ Tiểu Niên lại nghĩ ra điều gì đó, thở dài đầy bực bội: “Đều tại ba tớ bắt tớ đi theo ông ấy công tác rồi tiếp khách, rõ ràng ban đầu đã hứa sẽ để tớ quản lý nhà hàng này, kết quả chủ nhà hàng vẫn là chị tôi, tức chết đi được!”
Lời này có quá nhiều thông tin, Trần Túy không biết nên trả lời câu nào trước, vì vậy đã nói một câu chung chung: “Khá ổn.”
“Vậy thì tốt! Nhưng chắc là hai người cũng hòa hợp với nhau, nếu không thì không thể hẹn nhau đi ăn khuya được.” Sơ Tiểu Tiểu Niên ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa bếp trưởng và quản lý nhà hàng của mình, còn bận rộn cảm thán: “Tần Phong đúng là rất xuất sắc, anh ta đi du học Thụy Sĩ từ rất nhỏ, sau khi tốt nghiệp đã chu du qua nhiều quốc gia.”
“Anh ta liên tục thay đổi môi trường và hoàn cảnh mới, thế mà ở đâu cũng làm rất tốt, về điểm này thì tớ thật sự không bằng.”
Trần Túy đồng tình với những gì Sơ Tiểu Niên nói, tình cờ thốt ra: “Ừ, tôi cũng không bằng”
Nhưng, Sơ Tiểu Niên lại không công nhận câu này của Trần Túy, cậu ấy cho rằng cô đang tự hạ thấp bản thân: “Đừng có mà nói thế, hồi đó cậu đi Anh cũng chỉ sau năm thứ hai đã làm bếp phó, các bạn học cùng lớp ai cũng ngưỡng mộ cậu đấy!”
Trần Túy không thừa nhận: “Đó là do tôi may mắn.”
“Ôi, cậu thật vô vị, chỉ biết khiêm tốn một cách vô nghĩa, giả tạo!”
“Được rồi, cậu nói gì cũng đúng.” Trần Túy cười với vẻ cam chịu, như đang dỗ trẻ con.
Hai người vừa nói vừa cười tìm được số căn hộ, Trần Túy gọi điện cho chủ nhà, đối phương nhanh chóng bắt máy và nói sẽ xuống đón họ ngay.
Trong lúc chờ chủ nhà, Sơ Tiểu Niên càng cảm thấy nơi này quen thuộc, nhưng ký ức quá mờ nhạt, trong đầu nhất thời không thể tìm ra tên người bạn kia.
Đúng lúc này, chủ nhà đến, gật đầu chào họ và ra hiệu cho hai người nhanh chóng vào trong.
Chủ nhà trông có vẻ là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, sắp đi nước ngoài để trông cháu hộ con trai, vì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn nên thời gian thuê chỉ tạm thời xác định là sáu tháng.
Trần Túy rất hài lòng với kiểu nhà này, có hai phòng, chủ nhà để lại một phòng để chứa đồ, các khu vực khác Trần Túy có thể tự do sử dụng. Trong khu cộng đồng có hồ bơi và phòng gym, điều này càng khiến người ta thích thú hơn. Quan trọng nhất là, hôm nay có thể dọn vào ở ngay. Trong bối cảnh mọi điều kiện cơ sở hạ tầng đều hoàn hảo, Trần Túy có thể bỏ qua nhược điểm là thời gian thuê chỉ có nửa năm.
Chỉ trong vài câu nói, Trần Túy đã nhanh chóng quyết định, chuẩn bị ký hợp đồng với chủ nhà.
“Xem gì?” Trần Túy nghi ngờ hỏi.
“Thì xem…” Sơ Tiểu Niên nhất thời cũng không biết nên nói gì, dù sao cậu ấy cũng thấy chỗ này rất hợp với sở thích của Trần Túy, nhưng vẫn cảm thấy trước khi thuê cũng nên ‘so sánh giá cả’.
Nghĩ vậy, Sơ Tiểu Niên nói tiếp: “Cậu xem thái độ của chủ nhà ấy, bà cô này trông có vẻ dữ quá! Không hề thân thiện chút nào!”
Trần Túy nhìn cậu ấy bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Tôi đâu có sống cùng bà ấy.”
“……Cũng đúng.”
Vì vậy, hợp đồng thuê nhà đã được ký kết một cách vui vẻ, chủ nhà thái độ lạnh nhạt nhưng dứt khoát, bà ta trực tiếp đưa chìa khóa cho Trần Túy và để lại một cuốn tờ rơi của khu chung cư. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn cả mong đợi.
Trần Túy nóng lòng muốn về nhà thu dọn đồ đạc, dự định sáng mai sẽ chuyển đến, hai người vừa bàn bạc thời gian chuyển nhà vừa đi về bãi đỗ xe, vừa định lên xe thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Tiểu Niên, Tequila.”
Cả hai dừng bước, và đúng như dự đoán, họ nhìn thấy khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
“Tần Phong? Wow! Chiếc xe này đúng là của anh à!” Sơ Tiểu Niên nói: “Tôi và Tequila vừa nói chuyện này, nhưng lại không nhớ biển số xe của anh, nên không biết chiếc xe này có phải của anh không.”
“Thật sao? Ngồi nhiều lần như vậy mà không nhớ?” Tần Phong nói câu này không biết là nói cho ai nghe, còn Sơ Tiểu Niên đã tự động nhận về phần mình. Cậu ấy chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Chờ đã, vậy là anh sống ở đây…”
Câu chuyện chỉ nói đến một nửa thì dừng lại, sắc mặt có chút phức tạp, ấp úng vài câu rồi không nói tiếp nữa.
Trần Túy nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí, cô cảm thấy có lẽ Sơ Tiểu Niên đang nghĩ đến điều gì khó nói, may mà cô cũng không hề quan tâm.
“Đúng vậy, hồi trước cậu cũng đã đến đây mà, quên rồi sao?” Tần Phong không tỏ ra ngượng ngập như dự đoán, mà cười đáp: “Hôm qua Tequila nói cô ấy đến đây xem nhà, tôi đã định nói với cô ấy, nhưng nghĩ lại vẫn nên để cô ấy bất ngờ, biết đâu lại gặp nhau.”
“Thế thì đúng là trùng hợp quá!” Sơ Tiểu Niên lại trở về trạng thái phấn khích, sau đó kêu lên: “À đúng rồi, quảng cáo căn hộ trước đây là do anh gửi cho tôi đúng không? Lúc đó anh đã gửi cho tôi vài cái, thật không ngờ cuối cùng Tequila lại chọn khu căn hộ mà anh đang ở, hai người thật sự có duyên với nhau đấy!”
Lúc này, với bản chất “duyên phận”, Trần Túy bình thản lên tiếng: “Đi ăn cơm không? Tôi đói rồi.” Cô thật tùy ý, hoàn toàn không quan tâm đến việc Tần Phong có sống ở đây hay không, cũng không quan tâm đến việc ai đã tìm căn nhà này cho mình.
Tần Phong nhìn Trần Túy vài giây, hỏi: “Hai người vẫn chưa ăn trưa à?”
“Tequila còn chưa ăn sáng nữa!” Sơ Tiểu Niên nói: “Tần Phong, anh ăn cơm chưa, có muốn cùng đi không?”
“Cái này… có tiện không?”
Cảm nhận được hai ánh mắt đổ dồn về phía mình, Trần Túy bất đắc dĩ trả lời: “Đều được.”
Sơ Tiểu Niên tự nhiên thích sự đông vui, điều này rất giống với phong cách của chị gái cậu ấy, Trần Túy cảm thấy gen di truyền quả thật là một điều kỳ diệu.
“Ê! Vậy chúng ta cùng đi ăn hoành thánh nhé!” Sơ Tiểu Niên phấn khích: “Chính là quán mà hai người đã đi ăn mảnh tối qua!”
Trần Túy nghiêng mặt, chạm phải ánh mắt của Tần Phong, thấy người đó nhếch khóe môi, Trần Túy thầm nghĩ người nọ lại sắp được ăn hoành thánh hai ngày liên tiếp rồi.
HẾT CHƯƠNG 9
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 9: MÓN THỨ SÁU: HOÀNH THÁNH CỦI THANH (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
