Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 8: MÓN THỨ SÁU: HOÀNH THÁNH CỦI THANH (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hoạt động thử nghiệm tuần đầu đã thành công, Trần Túy đã thực hiện lời hứa bằng cách biến số bít tết còn lại trong tuần thành bữa ăn cho nhân viên.


Mấy cô gái nhí nhảnh trong đội ngũ phục vụ đã vui mừng nhảy nhót, ban đầu định ôm bếp trưởng một cái thật chặt, nhưng chưa kịp lại gần đã rụt lại. Bếp trưởng vốn đã có vẻ khó gần, giờ lại đang nhíu mày đứng trong góc, họ thực sự sợ cô vô tình chém xuống, lại làm ai đó bị thương.


“Quản lý Tần, bếp trưởng Trần Túy không sao chứ?”


“Hử? Có chuyện gì vậy?” Tần Phong nhìn về phía Trần Túy, người này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, đúng là có vẻ không dễ gần.


“Có phải chúng em đã làm sai điều gì không, em thấy hơi lo, mà bếp trưởng đã làm đồ ăn cho chúng em, chị ấy còn chưa ăn một miếng nào!”


“Thật sao?” Tần Phong dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để xoa dịu: “Các bạn đừng nghĩ nhiều, bếp trưởng đang bận việc khác.”


“Ơ? Quản lý Tần, sao anh cũng chưa ăn tối vậy?”


Tần Phong chỉ tay vào hộp đựng bên cạnh, cười nói: “Của tôi ở đây, tôi cầm về để tối ăn.”


Cô gái như hiểu ra điều gì, lập tức che miệng cười.


“Ôi… vậy à, thế thì quản lý Tần, anh về sớm nhé, chúng em đi trước đây!”


“Được, trên đường về nhà cẩn thận nhé, hẹn gặp lại tuần sau.”


Tiễn hết toàn bộ nhân viên trong nhà hàng, Tần Phong tắt đèn ở khu vực tiếp khách rồi bước vào bếp, lượn lờ đến bên Trần Túy.


“Bếp trưởng của chúng ta đang tính toán gì thế, sao lại có vẻ yêu hận tình thù như vậy?”


Trần Túy thở hắt ra: “Toán học.” 


Cô dùng bút chọc vào trán: “Chi phí nguyên liệu đã tính mấy lần mà vẫn thấy hơi lạ.”



“Có cần giúp không? Tôi khá ổn về phần tính toán.”


“Không cần, về nhà tôi sẽ tính lại.” Trần Túy gập lại tập tài liệu, hỏi anh: “Đi không?”


Hiếm khi thấy động vật máu lạnh chủ động gần gũi con người, Tần Phong lấy làm bất ngờ, vì vậy buông lời trêu cô: “Đi đâu vậy?”


Trần Túy dừng bước, quay đầu hỏi: “Không phải đi ăn hoành thánh sao?”


“À…” Tần Phong nhấn nhá âm điệu: “Vậy là vì bữa hoành thánh này, mà em không ăn tối sao?”


Thấy trong mắt Trần Túy hiện lên vẻ không dám tin, Tần Phong cười thầm, nhưng không đoán được cô lúc này muốn nói “Vậy tôi không đi nữa” hay nhắc nhở anh “Bây giờ vẫn chưa tan ca”? 


Chờ hai giây, Trần Túy dùng bút chọc vào hộp cơm của Tần Phong, “Anh cũng vậy mà.” Giọng điệu như thể đã trả lời một câu hỏi vô lý nào đó.


“Tôi…” Tần Phong nuốt nước bọt, nét mặt chuyển sang nghiêm túc: “Ừ, tôi cũng vậy.”



Cởi bỏ bộ đồng phục bếp và sự căng thẳng suốt một tuần lễ, Trần Túy thay một chiếc váy len dài đến mắt cá chân, không phải kiểu dáng ôm sát nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được vóc dáng tinh tế. Cô buộc tóc ra sau một cách tùy ý, toàn thân như được giải phóng.


Ra ngoài đón ánh trăng đầu tiên của tối nay, Trần Túy nhìn thấy chiếc xe G-Class màu đen cách đó không xa. Đây là lần thứ ba cô ngồi xe của Tần Phong, lần này nghiêm chỉnh hơn bất kỳ lần nào trước đó.


Cô ‘quen tay hay việc’ mở cửa ghế phụ. Cùng lúc đó, Tần Phong đặt điện thoại xuống, nhìn sang bên cạnh rồi nhướn mày: “Chef, tan ca mà ăn mặc như vậy là định đi hẹn hò à?”


Ăn mặc như vậy? Trần Túy cúi xuống, xác nhận đây chỉ là bộ đồ mình tùy tiện lấy từ ngăn trên cùng của tủ quần áo. Cô không muốn đáp lời, chỉ thả lỏng dựa lưng vào ghế, tựa đầu vào cửa sổ rồi bâng quơ “ừm” một tiếng.


Trần Túy phải thừa nhận rằng khi ở bên Tần Phong, cô luôn cảm thấy thoải mái. Không cần tốn sức giải thích công việc cho anh, cũng không cần phải gượng ép bản thân vì các mối quan hệ đồng nghiệp, khi cô không muốn nói chuyện thì đối phương cũng sẽ giữ im lặng. Không giống như Tiểu Niên, mỗi giây mỗi phút đều đang tôi luyện màng nhĩ của cô.


Ngay cả trên giường cũng… Thôi, anh quả là một đồng nghiệp rất tuyệt. Nghĩ ngợi một hồi rồi cô nhắm mắt lại.


Trong lúc chờ đèn xanh, Tần Phong quay sang thì phát hiện người ngồi cạnh đã chìm trong mộng đẹp, vì vậy anh không phân biệt được âm thanh đáp lại đó là đồng ý hay chỉ là qua loa.



Trần Túy không ngủ say, xe dừng lại cô liền tỉnh dậy. Tần Phong đưa cho cô một chai nước, nói: “Đến rồi, đợi em tỉnh táo một chút rồi chúng ta xuống.” Cô ngửa đầu uống vài ngụm nước, người bên cạnh cười nói: “Sao em uống nước vội thế?” 


Không chỉ uống nước, ăn cơm cũng vậy.


Cùng một thời gian, trong khi những người khác chỉ ăn hết một suất cơm nhân viên, cô đã ăn xong xuất thứ hai và rửa sạch bát đĩa. Thế là mấy cô gái ở quầy lễ tân thích buôn chuyện thường xì xào bàn tán về việc liệu đầu bếp Trần Túy có đang lén lút uống thuốc giảm cân không, nếu không thì làm sao ăn nhiều như vậy mà vẫn giữ được vóc dáng đẹp như thế.


Trần Túy uống một hơi hết nửa chai nước, dường như không nhận ra sự mập mờ trong lời nói của Tần Phong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi hỏi: “Đây là chỗ nào?”


Nói ra người này cũng chưa chắc biết vị trí, vì vậy Tần Phong trả lời: “Nơi ăn hoành thánh, mỗi tuần tôi đều đến đây ăn một lần.”


“Vậy à.” Trần Túy buộc tóc một cách tùy ý, rồi cùng anh xuống xe.


Hai người đi bộ chưa đầy năm phút, sau đó tiến vào một cửa tiệm nhỏ ven đường.


“Tiểu Tần đến rồi!” Bác gái trong cửa tiệm thấy Tần Phong đến thì nhiệt tình chào đón, mắt thấy Trần Túy đứng phía sau thì cười đầy ẩn ý: “Đây là lần đầu tiên cậu dẫn người đến ăn đấy, bình thường đều đến có một mình.”


Câu này là bà ấy cố ý nói cho Trần Túy nghe, nhưng người trong cuộc hoàn toàn không để tâm, ánh mắt hoàn toàn bị cảnh tượng trong bếp thu hút. Qua lớp kính, hai vị đầu bếp đang đứng bên trong gói hoành thánh.


Vỏ hoành thánh trông mỏng và trong, rất có độ đàn hồi, nhân thịt heo mỡ nạc đan xen hiện lên màu hồng, vừa chắc chắn lại tỉ mỉ.


Người gói hoành thánh chỉ dùng một thanh tre to bằng chiếc đũa gắp một nhúm nhân thịt nhỏ cho vào vỏ hoành thánh. Kỹ thuật gói của họ rất gọn gàng, nhanh nhẹn, chỉ mất ba bốn giây là hoàn thành một chiếc hoành thánh.


Đây là lần đầu tiên Trần Túy nhìn thấy cách gói như thế này, cô vô cùng ấn tượng đến nỗi không thể rời mắt. Tần Phong dường như đã lường trước được cảnh tượng này, nên không hề thúc giục cô, mà ngồi xuống chiếc bàn gần lớp kính nhất.


Không lâu sau, Trần Túy cũng qua ngồi, trong mắt mang theo chút ngạc nhiên và chưa thỏa mãn.


“Người gói hoành thánh thật tài giỏi, lần đầu tôi thấy kỹ thuật như vậy.” Cô lại nhìn qua lớp kính, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chiếc hoành thánh nhỏ như thế này.”


Khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng trong mắt Trần Túy, Tần Phong không rời mắt, đồng thời một chỗ trống rỗng trong lòng anh cũng vô tình được lấp đầy.


Anh nhớ lại hành động của Trần Túy vừa rồi, lại nghĩ đến những nhà hàng Trung Hoa ở nước ngoài, những vị khách nước ngoài cầm điện thoại sôi nổi quay video về người gói tiểu long bao, nghĩ đến đó anh bật cười thành tiếng.



Trần Túy ngước mắt nhìn anh, Tần Phong điều chỉnh biểu cảm rồi đưa thực đơn qua: “Em xem thử mình ăn được cái gì.”


“Hoành thánh thịt tươi, món chiêu bài của tiệm đi.” Trần Túy chỉ vào thực đơn, “Chữ này đọc là gì?”


“Thanh củi, chữ ‘thanh’ phát âm giống với chữ ‘bàn’ trong ‘bàn ăn’.” Tần Phong nói, “Từ này có nghĩa là thanh củi. Từ lâu, Thượng Hải đã gọi hoành thánh nấu bằng củi đã gọi bánh hoành thánh nấu bằng củi là hoành thánh thanh củi’, sau này tôi mới biết thực ra nó có nguồn gốc từ An Huy.”


Trần Túy lặng lẽ nghe và gật đầu, dùng tay viết lại chữ này trên bàn.


“Em có kén ăn không?” Tần Phong hỏi.


“Không.” Trần Túy lắc đầu.


Tần Phong nhướng mày, không bình luận về câu trả lời này, trong lòng nghĩ có nên nói về món sô cô la tươi vị matcha hay không, nhưng lại cảm thấy có lẽ người này đã quên chuyện đó. Vì vậy, anh đành nhịn xuống, gọi một phần thịt cốt lết chiên giòn và hai món ăn kèm.


Khi ngẩng đầu lên, anh thấy Trần Túy đang chăm chú nhìn vào bảng giới thiệu dán trên tường, không biết có đọc hiểu được không.


“Quán hoành thánh củi thanh ngày xưa trông cũng như thế này à?” Trần Túy nghĩ đến những bình luận dưới bài viết giới thiệu, rất hứng thú với “kỷ niệm tuổi thơ” mà mọi người nhắc đến.


Ánh mắt Tần Phong dừng lại trên bức ảnh, như thể đang nhìn về một nơi rất xa, “Thời kỳ đầu nhất là người bán hoành thánh gánh trên vai, bên trái là bếp lò và củi, bên phải để nguyên liệu, nhưng điều đó đã quá xa xưa, hầu như chưa ai từng thấy.”


“Sau đó là đẩy xe, rồi sau nữa là có quán nhỏ dựng lên. Đến bây giờ ngay cả quán ăn lưu động cũng khó thấy, nhiều người trẻ không có cơ hội nếm thử.” Tần Phong đã tóm tắt ngắn gọn lịch sử phát triển của hoành thánh củi thanh, tranh thủ rót trà cho Trần Túy: “Quán này cũng chỉ mới mở trong vài năm trở lại đây, hiếm khi thấy hương vị vẫn giữ được như xưa.”


Trần Túy cầm tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói: “Anh rất am hiểu về Hoành thánh củi thanh.” Nhưng, Tần Phong từng nói anh là khách quen ở đây. Có lẽ anh cũng thuộc về nhóm người có “kỷ niệm tuổi thơ”, nên mới có tình cảm với món hoành thánh này như vậy.


Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy một câu trả lời ngoài dự đoán.


“Ngày xưa, bố tôi từng là người làm hoành thánh củi thanh.” Tần Phong nhấp một ngụm trà, tiếp tục kể: “Hồi nhỏ, ông đẩy xe chở tôi đi bán, dựng sạp bán suốt xuân hạ thu đông. Từ lúc biết đi, tôi đã đi theo ông ấy khắp các phố lớn ngõ nhỏ.”


“Thế à.” Trần Túy không hề tỏ ra ngạc nhiên mà phản ứng rất bình thản. Một lúc sau, cô nói: “Vậy là hồi nhỏ mỗi ngày anh đều được ăn món hoành thánh này rồi.”


Tần Phong nhìn Trần Túy, cười nói: “Đúng vậy, ăn chán thì chuyển sang ăn mì, nhưng nước dùng thì vẫn một vị.”



“Có lần, tôi thực sự đã ăn đến phát ngấy, còn thề rằng sẽ không bao giờ ăn lại món này nữa.” Tần Phong dừng lại, sau đó tự cười mình: “Sau này cha tôi qua đời, tôi thực sự không còn ăn được món hoành thánh do ông ấy làm nữa.”


Đêm đến, trong tiệm tràn ngập những làn gió mát rượi. Từ những chỗ ngồi không quá ồn ào, người ta có thể nghe thấy tiếng củi lửa nổ lách tách trong bếp. Các đầu bếp làm hoành thánh luôn chân luôn tay, họ vừa làm vừa trò chuyện, thỉnh thoảng cười đùa vài câu. Cảnh tượng này đã diễn ra hằng ngày.


Bố của Tần Phong năm đó cũng như vậy sao? Dắt theo con trai mỗi ngày đẩy xe ra chợ, bán những chiếc hoành thánh do chính tay mình làm, xuân hạ thu đông ngày qua ngày lặp đi lặp lại.


Trần Túy nhìn về phía người đối diện, không biết nên phản ứng thế nào.


Cô không giỏi trong việc đồng cảm với người khác, chỉ kịp cảm nhận được cảm xúc của Tần Phong qua nét mặt và lời nói lúc này. Đôi mắt đào hoa thường ngày luôn bận rộn của anh giờ đây không còn độ cong, giọng nói nặng nề như bị đè nén, nghe rất nặng nề. Anh vừa nhắc đến người cha đã mất, chắc hẳn đang rất đau buồn.


Trần Túy nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời.


“Bây giờ anh muốn ăn lúc nào cũng được.” Nói xong câu này, cô cảm thấy một cảm giác lạ lẫm tràn ngập khắp cơ thể, khiến cô vô cùng bứt rứt.


Tần Phong như thể đã nhận ra sự cứng nhắc của Trần Túy, mày mắt khẽ cong lên: “Em đang an ủi tôi à?”


Hóa ra đây là sự an ủi của cô.


Chưa kịp để Trần Túy thích nghi với cảm giác này, người đối diện đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như trước. Anh nhếch môi, ánh mắt sáng rực nhìn cô, như một con cáo mềm yếu đang làm nũng, khiến người ta vừa cảnh giác vừa mềm lòng.


“Bố tôi đã qua đời khi tôi còn học tiểu học, sau khi ông đi, quán hoành thánh cũng không còn.” Người đang chìm trong hồi tưởng, bỗng nhiên thở dài giả vờ buồn bã: “Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự đã sống một mình cô đơn hơn hai chục năm trời.”


Câu nói này lẽ ra nên nhận được nhiều sự đồng cảm hơn, nhưng khi vào tai Trần Túy lại không gợi lên chút sóng gió nào, thậm chí còn phản tác dụng.


Có gặp con cáo làm nũng thì nó vẫn là cáo, quả thật cô không phù hợp để an ủi động vật có vú.


“Hoành thánh đến rồi—”


Chủ quán xuất hiện đúng lúc, hoành thánh bốc hơi nóng được đặt lên bàn, Trần Túy thở phào nhẹ nhõm.


Cô nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh nhỏ trong vài giây, rồi đưa một cái thìa qua.


“Tranh thủ ăn lúc nó còn nóng.”


HẾT CHƯƠNG 8


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 8: MÓN THỨ SÁU: HOÀNH THÁNH CỦI THANH (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...