Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 7: MÓN THỨ NĂM: BÁNH NƯỚNG ALASKA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


La Tulipe cuối cùng cũng đã đón chào cuối tuần đầu tiên sau khi khai trương.


Ngày hôm đó, vừa bước vào nhà hàng, Trần Túy đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Quả nhiên ở ngay giây sau, cô thấy Sơ Tiểu Niên vội lao về phía mình. Trần Túy vô thức lùi lại một bước, nhưng vẫn không tránh khỏi cái ôm bất ngờ này.


“Tequila! Cuối cùng tớ cũng đã trở về sau chuyến công tác! Thế nào, cậu có nhớ tớ không?”


Trần Túy vỗ vào cánh tay của cậu ấy: “Cậu thả tôi ra trước đã.” Sơ Tiểu Niên đứng sang bên cạnh rồi cười hì hì, cô lắc đầu bất lực: “Ai thèm nhớ cậu.”


Đặc biệt là khi nghĩ đến món “bít tết tổng hợp” không đáng tin cậy của hai chị em nhà này, thậm chí cô còn có xúc động muốn mua vé máy bay trở về Pháp. 


Sơ Tiểu Niên rõ ràng cũng rất bận tâm về chuyện này, kéo Trần Túy đi xem hồ sơ đặt hàng của mình để tự biện minh, và nhiều lần đảm bảo: “Tớ thề, tất cả nhà cung cấp sau này đều phải do đích thân tớ tự xác nhận, nếu có nhà nào khiến cậu không hài lòng, chúng ta sẽ thay đổi!”


Đối mặt với lời cam đoan chắc nịch của Sơ Tiểu Niên, Trần Túy không nể mặt cậu ấy: “Cậu có chắc mình có thể tự quyết định không?”


“Tớ…” Nghĩ đến chị gái mình, người chỉ cần vung tay là có thể đặt hàng như phân phát, Sơ Tiểu Niên hơi chùn bước.


Trần Túy nhún vai, biết ngay là Sơ Tiểu Niên không đáng tin: “Thôi, để tôi đi nói thì hơn, tôi là đầu bếp chính, danh phận này vẫn có chút sức thuyết phục hơn cậu.”


“Không được!” Sơ Tiểu Niên vội vàng từ chối: “Dù danh phận bếp trưởng có sức thuyết phục, nhưng thôi, đừng liệt kê cho chị tớ nghe, bà ấy sẽ không hiểu một chữ nào đâu.”


Trần Túy nhất thời không đáp, lòng thầm nghĩ câu này có lý. 


“Hay là để tớ nhờ Tần Phong giúp đỡ nhé!” Sơ Tiểu Niên nhắc đến cái tên này mà hai mắt sáng rực lên, “Cậu không biết đâu, chị của tớ bình thường rất nghe lời Tần Phong, anh ta ra tay chắc chắn có hiệu quả.” 


“Vậy à.” Trần Túy đáp lại, không bày tỏ ý kiến. 


Trong đầu bỗng hiện lên những lời bàn tán của mấy nhân viên phục vụ vào hôm team building. Rồi khi nhớ đến hình ảnh Sơ Tiểu Nhụy và Tần Phong thân mật đứng chung lúc ấy, cô lại có phần suy tư.


“Cậu lại đang nghĩ ngợi gì thế, sao mỗi lần trò chuyện với tớ, cậu đều có vẻ xao nhãng thế hả?”



Sơ Tiểu Niên bực bội không thôi, Trần Túy cười nói: “Vậy thì cậu nên tự ngẫm lại mình đi.” 


“Quào… cậu đúng là kẻ hủy diệt chỉ bằng một câu!” Ngẫm lại đã quen biết nhau gần mười năm mà bản thân chẳng mấy khi thắng được mỗi lần tranh luận với người này, Sơ Tiểu Niên nhanh chóng từ bỏ cuộc chiến.


Theo phản hồi từ Tần Phong, khách hàng liên tục khen ngợi thực đơn trong tuần đầu, yêu cầu thêm món bò bít tết tiêu đen kiểu Pháp và cá hồi sốt rau chân vịt vào thực đơn. Số lượng đặt chỗ trong những tuần tiếp theo cũng tăng trung bình ba mươi người mỗi ngày, thậm chí có một số khách hàng đã đặt cả bốn thực đơn thử nghiệm, nói rằng họ muốn trải nghiệm tất cả các món.


Sơ Tiểu Niên đã sớm nghĩ đến cảnh tượng thắng lợi hiện tại, nếu không thì cậu ấy cũng sẽ không khăng khăng phải mời Trần Túy trở về.


Hai người đứng ngoài văn phòng trò chuyện một lúc, thì lúc này cửa sau bị đẩy mở, là một trong ba học viên. Ba học viên này đều do Sơ Tiểu Niên tự tuyển dụng, vì vậy hai người đã chào hỏi nhau.


Sau khi học viên rời đi, Sơ Tiểu Niên thoáng nhìn ra ngoài rồi kéo Trần Túy vào trong văn phòng và đóng cửa lại.


Nhìn thấy vẻ lấm la lấm lét của người đối diện, Trần Túy biết cậu bạn thân lại sắp bật mí điều gì đó. Cô cảm thấy buồn cười, nên đã ngồi xuống trước để chờ đợi lời tiếp theo của Sơ Tiểu Niên.


“Sau tuần đầu, tình hình về ba học viên này thế nào rồi?”


Trần Túy nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Nhìn có vẻ như đều là lần đầu vào bếp.”


“Cũng không đến nỗi như thế chứ!” Sơ Tiểu Niên hết nói nổi, đành bất lực đổi bài: “Cậu không thể đòi hỏi quá cao được, ngay cả tớ lúc mới vào nghề cũng thiếu thốn kinh nghiệm mà!”


“Nhưng ít nhất cậu không để muối vào tủ lạnh, rồi đổ nước dùng bò của tôi như nước thải.”


Sơ Tiểu Niên nuốt nước bọt: “… Chef, cậu vất vả rồi!”


“Không sao.” Trần Túy cầm cốc nước uống một ngụm, rồi hỏi: “Ba người này cậu dự tính cho thời gian thử việc là bao lâu?”


Sơ Tiểu Niên nghe vậy thì cười híp cả mắt: “Hả? Sao cậu biết tớ sắp nhắc đến chuyện này?” Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ trong vòng một tháng thôi, sau đó xem biểu hiện, giữ lại hai người, nếu đều quá kém thì cậu cứ nói với tớ.”


“Được, tôi biết rồi.” Trần Túy gật đầu.


“Nhưng… tớ còn một chuyện không biết có nên nói hay không.” Sơ Tiểu Niên gãi đầu, biểu cảm có chút khó xử.



“Tớ vẫn sẽ nói!” Sơ Tiểu Niên mở lời: “Trong số đó có một người là con của bạn chị tớ, cậu hiểu chứ!”


Ba chữ cuối cùng khá hàm ý, Trần Túy hiểu, nhưng lại không muốn hiểu quá nhiều. Vì vậy cô cố tình nói: “Không hiểu.” Nhìn thấy khóe miệng của Sơ Tiểu Niên đang mím chặt, cô chuyển giọng sang nghiêm túc: “Tiểu Niên, công việc không phải là trò đùa, tôi cố gắng tôn trọng quy tắc của chị em cậu, nhưng có một số nguyên tắc tôi cũng sẽ không thỏa hiệp. Nếu không, tôi chỉ có thể…”


“Được rồi, được rồi, đều nghe theo cậu, dù thế nào tớ cũng không cho phép cậu mua vé máy bay về Pháp!” 


“Ừm…” Thực ra cô chỉ muốn nói, nếu không thì chỉ có thể đi tìm Sơ Tiểu Nhụy để nói chuyện nghiêm túc, Sơ Tiểu Niên đã nói vậy thì cũng đỡ tốn sức.


Trần Túy mặc ai là đối tượng cần được lưu tâm, công việc trong bếp luôn chỉ nhìn vào năng lực và thái độ. Mặc dù hiện tại cô đã nhận ra, tính cách của mình có lẽ là loại không được ưa chuộng nhất ở môi trường làm việc trong nước. Chỉ có Sơ Tiểu Niên mới sẵn lòng bỏ công bỏ sức để kéo mình trở lại, và còn tin tưởng vô điều kiện, trực tiếp giao cho mình vị trí bếp trưởng.


Nhớ lại ba mươi năm bình lặng như nước của mình, người duy nhất nhảy vào cuộc sống của cô, cũng không chê bai sự nhạt nhẽo của cô chính là người đang đứng bên cạnh này.


“Tiểu Niên, ngày mai được nghỉ làm, cậu có rảnh không? Đi xem nhà cùng tôi nhé.”


“Được thôi!” Tiểu Niên nói: “Cậu đã liên lạc với chủ nhà chưa? Họ nói sao, có thể cho cậu thuê bao lâu?”


Thông tin về căn nhà là Tiểu Niên đã chia sẻ với Trần Túy vài ngày trước, mặc dù giá khá cao, nhưng vị trí khu chung cư chỉ cách nhà hàng mười phút đi bộ, là một căn hộ yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Điểm không hoàn hảo là chủ nhà chỉ tạm thời ra nước ngoài, thời gian thuê không thể xác định.


“Hiện tại ít nhất là nửa năm.” Trần Túy nói: “Nếu môi trường tốt thì tôi sẽ thuê trước, làm việc ở nơi khác phải đi tàu điện ngầm, phiền phức lắm.”


Tiểu Niên lườm cô: “Cái hồi ở Paris, ngày nào tớ cũng phải đi tàu hỏa để đi làm đó! Giờ đi tàu điện ngầm mà đã thấy phiền phức á!”


Thấy Tiểu Niên bị mình chọc tức đến mức xổ cả tiếng Thượng Hải, Trần Túy phì cười, buông lời châm chọc không thương tiếc: “Không nói được thì đừng có cố làm gì.” Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.


Sơ Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, lại nhảy chồm lên lưng của cô. Vì vậy khi Tần Phong mở cửa văn phòng, anh vừa lúc thấy cảnh Sơ Tiểu Niên đang đu trên cổ Trần Túy.


Ánh mắt anh tối lại, sau đó lại khôi phục nụ cười ấm áp: “Hai người đang làm gì vậy?”


Lúc này Sơ Tiểu Niên mới đứng thẳng dậy, cười nói: “Tequila có áp lực lớn vì công việc, tôi đang giúp cô ấy thư giãn!”


Trần Túy quay sang, ánh mắt đặt một question mark (dấu hỏi lớn) về phía cậu, cô lười không muốn nói thêm gì, bỏ lại Sơ Tiểu Niên rồi đi vào bếp.



Chưa đi được mấy bước đã bị Tần Phong gọi lại: “Bếp trưởng Trần Túy, hôm nay có đổi mới cho việc đặt bàn trước.”


Trần Túy dừng bước, nhận lấy tờ giấy được đưa tới: “Bàn cuối cùng muốn một cái bánh kem? Nhà hàng chúng ta không cung cấp dịch vụ bánh sinh nhật.”


“Không phải muốn bánh sinh nhật, mà là muốn bốn phần tráng miệng đều là món bánh núi tuyết bùng lửa, sau đó hỏi xem chúng ta có thể biến bốn cái nhỏ thành một cái lớn không.” Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của Trần Túy, Tần Phong cười nói: “Tôi biết, yêu cầu này rất kỳ lạ. Nhưng làm ơn hãy nói chuyện với đầu bếp phụ trách món tráng miệng xem có nguyên liệu để làm một cái bánh cỡ lớn không.”


Tần Phong lại nói: “Họ sẵn lòng trả thêm chi phí, nhưng nếu không có nguyên liệu cũng không sao, tôi sẽ đi nói chuyện thêm.”


Trần Túy tiếp nhận thông tin, gật đầu nói: “Biết rồi, tôi sẽ đi hỏi đầu bếp món tráng miệng.”


Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Tần Phong nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, anh vốn nghĩ rằng vị đầu bếp làm việc rất nghiêm túc này sẽ từ chối thẳng thừng.


Nhưng người trước mặt rõ ràng đã quay trở lại thế giới của mình, không nhận ra biểu cảm của Tần Phong, cô chỉ buông một câu “Lát nữa tôi sẽ trả lời anh” rồi rời đi.



Sau khi trao đổi với đầu bếp làm bánh, biết rằng còn nguyên liệu thừa. Chỉ là hiện tại đầu bếp đang chuẩn bị cho tuần sau, nên Trần Túy tự mình nhận lấy công việc này.


Cô tìm những chiếc khuôn phù hợp, nhanh chóng sắp xếp bàn làm việc gần kho lạnh. Đế bánh hạt phỉ nướng trong tuần này còn thừa khá nhiều, kem vani và kem mâm xôi cũng có sẵn trong kho đông. Vì vậy, chiếc bánh này đối với cô là việc có thể hoàn thành trong chớp mắt, nếu không thì cô cũng sẽ không đồng ý nhanh chóng như vậy.


Cắt bánh hạt phỉ đến kích thước cần thiết, trải lên lớp đáy khuôn, sau đó thêm kem mâm xôi và nén chặt, lớp trên cùng là kem vani. Dàn đều kem cho đến khi bằng phẳng với khuôn, bước đầu tiên để làm núi tuyết bùng lửa đã hoàn thành.


Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến mười phút, khi Tần Phong đi qua, chỉ thấy những vụn bánh rơi vãi trên bàn làm việc. Anh tiện tay nhặt một miếng bánh hạt phỉ hình tam giác cho vào miệng, nói: “Bếp trưởng lại tự mình ra trận à.”


“Ừ.” Trần Túy chỉ vào những thứ trên giấy nướng, hỏi: “Cái này anh còn ăn không? Không ăn thì tôi thu lại đấy.”


Tần Phong ngẩn người vài giây, mới nhận ra rằng Trần Túy đã bắt đầu dọn dẹp bàn thao tác. Anh lại lấy thêm hai miếng, hỏi: “Đừng nói là cô đã làm xong rồi nhé?”


“Chưa đâu.” Trần Túy nói, “Phải để nó trong ngăn đông, phải định hình trước thì mới có thể làm bước kế tiếp.” 


Sau khi định hình, bánh sẽ được phết lớp kem lòng trắng trứng đã đánh bông đến độ ổn định thành hình “núi tuyết”, trước khi dọn món sẽ dùng súng khò xử lý nhẹ bề mặt. Để đạt được hiệu ứng thị giác tốt nhất, sẽ đổ rượu đang cháy lên “núi tuyết” trước mặt khách hàng.



Cách làm núi tuyết bùng cháy thì Tần Phong đương nhiên biết, chỉ là ngay cả khi làm được một nửa, đây cũng là hiệu suất không bình thường. Hơn nữa, cách đây hai mươi phút anh mới hoàn thành việc bàn giao với Trần Túy.


Tần Phong từng làm việc ở nhiều nhà hàng, không thiếu những đầu bếp có kinh nghiệm phong phú hơn cả Trần Túy, nhưng anh biết rằng ngoài kỹ thuật nấu ăn, thì khả năng tổ chức tốt và bình tĩnh trước những sự việc bất ngờ mới là kỹ năng quan trọng nhất của một đầu bếp chính.


Đặc biệt là cô đầu bếp này, khi làm việc, cô hoàn toàn tập trung vào thế giới của riêng mình, không chút lề mề.


Tần Phong đã dần nhận ra rằng hiện tại ngoài sự sự hấp dẫn về mặt thể xác và sự tò mò, đối với anh, Trần Túy còn có thêm một điều gì đó rất khác.


Trần Túy dọn dẹp bàn thao tác, còn Tần Phong đứng bên thì đang ăn vụng vài miếng bánh hạt phỉ, cũng coi như không làm phiền nhau.


Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Phong vừa muốn uống nước, Trần Túy đưa mắt nhìn chiếc cốc giống với của mình, dừng lại một lát rồi liếc nhìn áo anh.


“Anh thích màu hồng lắm à?”


“Ừm?” Tần Phong cụp mắt, nghĩ rằng Trần Túy đang nói về chiếc cốc trong tay mình, nên anh giơ nó lên và lắc, giống như ánh đèn neon sáng nhất trên bầu trời đêm: “Đừng sợ, tôi không phải là người đàn ông nam tính thích màu hồng dạ quang, chỉ là tôi nghĩ có lẽ em sẽ không thích màu hồng.”


“Ra thế.” Trần Túy thực sự không thường xuyên tiếp xúc với màu hồng, nhưng chiếc cốc màu tím dạ quang trên bàn của cô cũng không khá hơn là bao. Nghĩ rằng nó chỉ là cốc nước, cô cũng không quá cầu kỳ, chỉ thản nhiên nói: “Tôi không quan sao cả.”


Có điều, trong đầu cô chỉ nghĩ đến màu sắc của chiếc cốc, mà quên mất định nghĩa của “cốc đôi”. Trần Túy đã quên thì Tần Phong tự nhiên sẽ không nhắc nhở thêm.


Chỉ trong khoảnh khắc này, Tần Phong mới cảm nhận một ý tứ khác từ thái độ của người trước mặt, khiến anh đột nhiên muốn nhắc đến “chuyện riêng” của họ.


“Chef, đừng quên tối nay sau giờ làm đi ăn hoành thánh với tôi nhé.”


Giọng nói nhẹ nhàng có chủ ý lọt vào tai Trần Túy, khiến cô khẽ dừng động tác trên tay, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhắc nhở anh: “Bây giờ là giờ làm việc.”


Tần Phong mím môi, ngay giây sau đã nhìn Trần Túy bằng ánh mắt vô hại và ngây thơ nhìn Trần Túy, “Đúng là đang giờ làm việc, nhưng việc hẹn đồng nghiệp đi ăn khuya sau giờ làm cũng rất bình thường mà.”


Phải, câu nói này nghe có vẻ rất bình thường.


Nhưng, Trần Túy chính là không muốn đáp lại câu đó của anh.


Vì vậy lần đầu tiên trong giờ làm việc, bếp trưởng Trần Túy cực kỳ không chuyên nghiệp để lại cho quản lý Tần một bóng lưng lạnh lùng.


HẾT CHƯƠNG 7


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 7: MÓN THỨ NĂM: BÁNH NƯỚNG ALASKA
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...