Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 6: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (III)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều nói rằng việc tập luyện cường độ cao mang lại cảm giác thỏa mãn tương đương với việc thỏa mãn h*m m**n t*nh d*c. Kể từ khi Trần Túy đam mê tập gym, cô đã dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi ở phòng tập và hiếm khi chủ động giải quyết nhu cầu của mình bằng những cách khác.
Việc giải phóng t*nh d*c đối với cô giống như “cheating day” của những người tập gym, dùng một bữa ăn trong cheat day[9] để thỏa mãn cơn thèm ăn thực phẩm nhiều calo. Còn những thành phần chính trong cuộc sống lại là protein chất lượng cao, rau củ và ngũ cốc thô giàu chất xơ, điều mà hầu hết mọi người đều ngại ngần.[9]Cheat day hay cheat meal, thường được gọi là “ngày ăn thả ga” hoặc “bữa ăn thả ga”. Không có khái niệm học thuật cố định nào, ý nghĩa ngày này chỉ là trong chế độ ăn kiêng giảm mỡ liên tục, thỉnh thoảng bạn có thể “thả lỏng” và ăn một bữa ăn giàu calo vào ngày đó. Và người ta nói rằng thỉnh thoảng ăn một bữa lớn như vậy sẽ giúp giảm cân hiệu quả hơn.
Buồn chán nhưng vẫn tự tìm niềm vui, đó là nhận thức mà Trần Túy luôn có về cuộc sống của mình.
Nhưng kể từ khi gặp Tần Phong ở quán bar tối hôm đó, kim tự tháp dinh dưỡng mà cô duy trì bấy lâu nay có dấu hiệu sụp đổ. Những thực phẩm ở đỉnh kim tự tháp đầy cám dỗ, luôn xuất hiện trước mắt cô, muốn kéo cô cùng giải phóng bản năng.
Cũng như tối nay, Trần Túy dường như đã sớm dự đoán được những gì sẽ xảy ra trong xe, thế rồi cô vẫn đi theo.
Đó là chiếc xe mình thích, cũng là mùi nước hoa mình thích, vì vậy cô cũng chấp nhận nụ hôn này.
Cô luôn miệng nói “công tư phân minh”, nhưng cảm giác lại phân tách từng chữ thành “thời gian riêng tư”, ghi nhớ mùi hương của người này. Hai đôi môi chạm vào nhau, cơ thể cũng khao khát được anh chạm vào.
Mình lại mâu thuẫn hơn cả người trước mặt.
“Tequila, em để tóc xõa trông rất đẹp.”
“Đồng phục bếp cũng rất hợp với em.”
Trần Túy bị hôn đến choáng váng, nhưng trước lời khen trực diện của Tần Phong, cô lại không để tâm lắm.
Người này có thể dỗ dành cả bà chủ khó tính và khách hàng của chị ấy, lại còn rất nhẹ nhàng và có chừng mực khi lần đầu làm chuyện đó với cô, có lẽ anh chính là người khéo léo như vậy, những điều khó diễn đạt với người khác lại trở nên dễ dàng với anh.
So với những lời nói hoa mỹ, Trần Túy lại hơi nhớ về bản năng hoang dã được chôn giấu trong xương tủy của anh.
“Áo sơ mi của tôi ướt rồi, có thể qua chỗ em đổi cái khác được không?”
Sau khi hôn xong, Tần Phong không rời đi, anh chôn đầu vào cổ Trần Túy, khẽ khàng cọ vào tóc cô mà nói chuyện, hai người thân mật như đêm hôm ấy.
Trần Túy bị những sợi tóc làm cho ngứa ngáy, cô rụt cổ lại, đẩy anh ra một chút rồi nói: “Lái xe đi.”
Mắt Tần Phong hơi động, ánh trăng lướt qua, trong mắt anh chứa đầy ý cười khi khởi động xe.
—
Đường phố vào giữa đêm thông thoáng, hai người càng lúc càng gần khách sạn.
Hai bên là những tòa nhà cao tầng, bóng cây lướt qua, Trần Túy chìm đắm trong bầu không khí mập mờ chưa tan biến… để suy nghĩ về quy trình phục vụ món ăn ngày mai.
Vì vậy, khi Tần Phong đỗ xe xong, chút h*m m**n bị k*ch th*ch bởi hormone của cô đã tan biến hoàn toàn, trong đầu chỉ còn lại thời gian biểu chính xác từng phút cho ngày mai.
Cô tỉnh táo lại vì Tần Phong chạm vào tóc cô.
“Ngủ rồi à?”
“Ừm?” Trần Túy ngẩn người mất một giây: “Chưa.”
Hóa ra đã đến khách sạn rồi.
Lúc này có vẻ như “mũi tên đã lên dây”, huống chi người trước mặt còn đang mặc áo sơ mi ướt nửa. Vì vậy, trong lòng cô thầm thở dài, chủ động xuống xe: “Đi lên với tôi đi.”
Tần Phong không ngờ cô lại quyết đoán như vậy, rõ ràng vừa rồi thấy trên mặt cô không còn chút d*c v*ng nào, lại khôi phục sự xa cách “công tư phân minh”, giờ đây lại mời anh lên. Sự tò mò trong lòng đã lớn hơn h*m m**n thể xác, Tần Phong khóa xe lại, muốn đi theo để tìm hiểu.
Hai người suốt dọc đường không nói gì, Trần Túy như người vừa bị đánh thức giữa giấc mơ, cứ ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Tần Phong cũng không chủ động tìm đề tài, trong lòng nghĩ có lẽ một lát nữa sẽ không vào được phòng.
E rằng sẽ bị chặn ngay ở cửa, rồi lại bị ném cho một chiếc áo sơ mi, đối phương sẽ lạnh lùng nói: “Tôi trả áo sơ mi cho anh rồi đấy, anh về đi.”
Về chuyện nam nữ h**n **, Tần Phong không muốn ép buộc người khác. Nếu đối phương khó tiếp cận, thì anh càng thích từ từ tiến bước.
Thang máy đi lên, đến cửa phòng, Tần Phong vô thức dừng lại, chờ đợi “cửa đóng”. Ai ngờ, sau khi Trần Túy mở cửa, cô lập tức chống tay vào cửa.
Không thấy người bước vào, cô quay đầu hỏi: “Không vào à?”
Tần Phong nhướn mày, rồi đi vào phòng.
“Anh ngồi trên sofa đợi một lát nhé, tôi đi tìm áo sơ mi.”
Trần Túy đang ở trong một phòng suite[10] của khách sạn. Sau khi tiện miệng nói một câu theo “đạo đãi khách” thì cô liền bước vào trong như chốn không người.[10]Phòng suite (SUT) là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, thường chỉ có ở các khách sạn, khu nghỉ dưỡng 4-5 sao. Phòng suite có diện tích lớn, được trang bị nội thất và thiết bị tiện nghi cao cấp, cùng với các dịch vụ đặc biệt, mang đến trải nghiệm sang trọng và thoải mái cho khách hàng.
Trong phòng, những chỗ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều khá gọn gàng, ngay cả hộp đồ ăn ship về chưa kịp vứt cũng được xếp ngay ngắn, duy nhất chỉ có đôi tạ và dây kháng lực nằm rải rác trên thảm.
Tần Phong ngồi trên sofa không lâu, Trần Túy đã từ bên trong bước ra, cô đã cởi chiếc áo khoác ướt và đang cầm theo chiếc áo sơ mi đã được ủi.
“Nhà tắm ở đó.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Hai người bỗng dưng tỏ ra khách sáo như những người lạ, ai cũng hiểu rõ nhưng không ai dám tiến lên.
Vài phút sau, Tần Phong thay xong quần áo, Trần Túy rót cho anh một cốc nước.
“Thời gian không còn sớm, quản lý Tần về nghỉ ngơi đi.” Cốc nước vừa đặt xuống, chủ nhà đã ra lệnh tiễn khách.
Tần Phong dở khóc dở cười, thật sự không ngờ người trước mặt lại không hề giả vờ. Nếu không muốn giữ người lại, vậy sao cô còn dám đưa người về nhà?
Nếu hôm nay người đến không phải là anh thì sao? Nếu là người khác thì sao, bất kỳ ai cô cũng có thể không phòng bị mà đưa về nhà ư?
Tần Phong nắm chặt cốc, dựa vào cửa nhìn cô, mở miệng với vẻ uể oải: “Nếu hôm nay tôi không giữ em lại, em có đi với Cảnh Phàn không?”
Đây là câu hỏi thể loại gì vậy, anh ta có gọi mình lại hay không thì liên quan gì tới Cảnh Phàn?
Trần Túy cảm thấy hơi phiền muộn, do dự không biết có nên trả lời hay không, thì nghe người đó tiếp tục bổ sung: “Không có ý gì khác, chỉ là hơi tò mò, giữa Harley[11] và G-Class[12], em thực sự thích cái nào hơn.”[11]Harley-Davidson là hãng xe lâu đời đến từ Mỹ, sáng lập vào 1903. Các xe của Harley-Davinson chủ yếu là kiểu cruiser hầm hố, sang trong, tiếng máy đặc trưng từ động cơ V-Twin.[12]G-Class thường chỉ dòng xe Mercedes-Benz G-Class (còn được gọi là G-Wagen), hoặc nói rộng hơn là dòng xe địa hình của Mercedes-Benz. Chiếc xe này nổi tiếng với thiết kế chắc chắn, khả năng off-road mạnh mẽ và nội thất sang trọng, thoải mái. Ngoại hình của nó rất đặc biệt, hình dạng hộp vuông và đèn pha tròn giúp nó có độ nhận diện cao. Hiện nay một chiếc G-Class mới có giá từ 1,95 tr tệ (~6,8 tỷ VND).
“Không.” Trần Túy bình thản trả lời câu hỏi trước, rồi giải thích về câu thứ hai: “Chiếc xe của anh ta đã được độ lại, chở người rất nguy hiểm, không biết tại sao lại chuẩn bị hai chiếc mũ bảo hiểm.”
Nghe xong câu trả lời này, Tần Phong nhất thời sửng sốt, sau đó tựa tay lên trán cười run lên bần bật.
Khi anh cười đủ rồi, cũng đã thu lại biểu cảm không kiểm soát vừa nãy thì đưa cốc cho Trần Túy: “Có thể xin thêm một cốc nước nữa không? Uống xong tôi sẽ về.”
Nhìn bóng lưng Trần Túy quay lưng đi rót nước, Tần Phong lại thêm vài phần kiên nhẫn.
Ngửa đầu uống cạn cốc nước, anh tùy ý vắt chiếc áo sơ mi đã thay ra lên cánh tay, khi tay sắp chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại.
“Chef, hôm nay tôi đã giúp em một việc lớn như vậy, đòi hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?”
Người này có đôi mắt đào hoa cong vút, trên mặt lại mang biểu cảm như vậy, còn có thể nói gì nữa.
Trần Túy biết rõ trong lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Đòi hỏi gì?”
“Đợi tuần này kết thúc, sau giờ làm hãy đi ăn một bát hoành thánh với tôi nhé.”
—
Rửa trôi đi sự mệt mỏi cả ngày, Trần Túy chỉ tập với dây kháng lực tầm mười lăm phút rồi nghỉ. Trước khi đi ngủ, cô liếc nhìn điện thoại, có tin nhắn từ Tần Phong gửi đến. Anh chia sẻ một bài viết giới thiệu món ăn ở Thượng Hải, trong hình là món mà anh vừa nhắc đến, ngoài ra không nói gì thêm.
Có vẻ như người này thật sự muốn ăn bát hoành thánh đó.
Bài viết rất gần gũi với thực tế, quán hoành thánh trong hình cũng vậy. Bài viết giới thiệu này có nhiều bình luận, dưới đó đều là những “kỷ niệm tuổi thơ” đồng điệu.
Có lẽ vì Trần Túy không có những kỷ niệm như vậy về tuổi thơ, nên cô chỉ đáp lại một câu “OK”, rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục suy nghĩ về công việc hôm nay, rồi chìm vào giấc ngủ.
—
Vào ngày đầu mở cửa thử nghiệm của La Tulipe, nhà hàng đã đông nghịt khách khứa ngay từ sáng, với những giỏ hoa từ khắp nơi gửi đến xếp hàng dài gần như sắp tràn ra khỏi cửa.
Nhà hàng bắt đầu nhận đặt chỗ từ 5:30 chiều, nên Sơ Tiểu Nhụy tranh thủ giờ nghỉ trưa để tổ chức tiệc buffet thử nghiệm. Dù nhiều người không thể tham dự, nhưng khi đến nơi vào buổi trưa, Trần Túy vẫn bị choáng váng bởi cảnh tượng này. Cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy ở ngôi làng nhỏ bé của mình tại Pháp.
Sợ bị bà chủ bắt đi tiếp khách, cô vội vàng thay đồ, rồi lao vào kho lạnh để kiểm tra nguyên liệu cần chuẩn bị cho hôm nay.
Cô đang ghi chép vào sổ thì cánh cửa đột ngột mở ra, tiếng động không nhỏ đã làm cô giật mình.
Ai ngờ người bên ngoài cũng vậy.
Tần Phong vịn hai tay vào khung cửa, nét mặt thoáng qua chút giật mình. Sau một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, khẽ nhíu mày hỏi: “Em nhốt mình trong kho lạnh như vậy đã bao lâu rồi?”
Trần Túy trả lời: “Không lâu, chưa đến mười phút.”
Chỉ mặc một bộ đồng phục bếp mỏng manh, ở trong kho lạnh -4o suốt mười phút, Tần Phong bỗng nghi ngờ người trước mặt này là con vật ở ngực cô biến thành.
“Anh vào đây để lấy gì à? Tôi ra ngoài trước.”
“Không cần.” Tần Phong nghiêng người, với lấy hai chai rượu trên kệ” “Tôi vào lấy rượu.”
Anh đã lấy đồ xong, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: “Ra ngoài mặc áo khoác vào rồi hãy vào nhé.”
“Ừ, sắp xong rồi.” Trần Túy đáp.
Ước chừng phải năm phút sau, cô mới rời khỏi phòng lạnh, ra ngoài thì phát hiện trên kệ đối diện, ở vị trí nổi bật nhất có một cốc Americano nóng.
Cô biết người để nó là ai, nhưng không biết người ấy đã nhận ra sở thích của mình từ khi nào.
Cầm cốc Americano nóng vào phòng nghỉ, Trần Túy bắt đầu sắp xếp quy trình làm việc và thời gian cho bếp hôm nay. Khi cô viết xong và in ra, khách bên ngoài đã gần như về hết.
Công việc trong bếp đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ đây còn phải hoàn thành một việc quan trọng hơn.
“Bếp trưởng Trần Túy, chị đến rồi!”
Trên đường đến phòng tiếp khách, một cô gái quen mặt đi về phía mình, nhưng Trần Túy nhất thời không nhớ tên cô ấy, chỉ có thể máy móc mỉm cười: “Chào buổi chiều, bạn có thấy quản lý Tần không?”
Cô gái nhìn ra cửa rồi nói: “Chắc là đang ở ngoài tiễn khách, chị tìm anh ấy à?”
“Ừ, phiền bạn giúp tôi chuyển lời, bảo anh ấy không bận thì đến tìm tôi, cùng đối chiếu quy trình tối nay.”
“Vâng, em sẽ đi chuyển lời đến anh ấy ngay.”
Tần Phong tiễn xong khách và bà chủ, nhân viên bếp cũng đã có mặt đầy đủ. Hai người bàn bạc triệu tập nhân viên ở tiền sảnh và nhà bếp họp gấp.
Trần Túy tuy có kinh nghiệm trong bếp, nhưng lại không quen với quy tắc phục vụ ở tiền sảnh. Trước mắt đều là những người mới lần đầu làm việc chung, cô lo lắng khả năng giải thích của mình còn hạn chế. Không ngờ Tần Phong lại có thể hiểu hết từng chi tiết cô dùng bút dạ quang đánh dấu trên giấy chỉ trong nháy mắt.
Tần Phong dành vài phút tóm tắt lại những điểm chính của Trần Túy, rồi giải thích ngắn gọn cho nhân viên lễ tân. Người đàn ông này dường như sinh ra là để giao tiếp, tuy đang chỉ đạo nhưng giọng điệu lại như đang tâm tình.
Điều này khiến Trần Túy cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ học được.
Có lẽ sự hiện diện của người quản lý này khiến mọi người cảm thấy yên tâm, các nhân viên phục vụ dưới quyền Tần Phong không hề tỏ ra lo lắng, thậm chí còn nói đùa với anh rằng nếu họ “thắng trận đầu” thì quản lý phải mời họ một bữa.
Tần Phong dựa vào cạnh bàn điều khiển, cặp mắt cong lên với ánh nhìn dịu dàng, đáp lại từng câu từng chữ, đó là dáng vẻ làm việc như thường lệ của anh. Bỗng nhiên anh nghĩ ra điều gì, quay mặt nhìn về phía Trần Túy, “Bếp trưởng Trần Túy, nếu tuần này chúng ta không mắc lỗi nào, cô phải sắp xếp một bữa ăn cho nhân viên thật tốt nhé, chúng tôi không cần thịt bò tổng hợp nữa đâu.”
Nói xong, mọi người đều cười ồ lên, ngay cả những người thường không dám đùa với Trần Túy cũng có thể hùa theo một hai câu.
Trần Túy không ngẩng đầu, chỉ khẽ nhếch môi đáp: “Cái này không thành vấn đề.”
Tần Phong cũng cười, cầm chiếc cốc sứ bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cốc không trên bàn điều khiển của Trần Túy.
“Vậy chúc chúng ta hợp tác lần đầu vui vẻ.”
Một tiếng “Keng” thu hút ánh nhìn của mọi người trong chốc lát.
Chiếc cốc không vừa mới được Trần Túy rửa sạch, và chiếc cốc trong tay Tần Phong là một cặp.
Mọi người đều nói rằng việc tập luyện cường độ cao mang lại cảm giác thỏa mãn tương đương với việc thỏa mãn h*m m**n t*nh d*c. Kể từ khi Trần Túy đam mê tập gym, cô đã dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi ở phòng tập và hiếm khi chủ động giải quyết nhu cầu của mình bằng những cách khác.
Việc giải phóng t*nh d*c đối với cô giống như “cheating day” của những người tập gym, dùng một bữa ăn trong cheat day[9] để thỏa mãn cơn thèm ăn thực phẩm nhiều calo. Còn những thành phần chính trong cuộc sống lại là protein chất lượng cao, rau củ và ngũ cốc thô giàu chất xơ, điều mà hầu hết mọi người đều ngại ngần.[9]Cheat day hay cheat meal, thường được gọi là “ngày ăn thả ga” hoặc “bữa ăn thả ga”. Không có khái niệm học thuật cố định nào, ý nghĩa ngày này chỉ là trong chế độ ăn kiêng giảm mỡ liên tục, thỉnh thoảng bạn có thể “thả lỏng” và ăn một bữa ăn giàu calo vào ngày đó. Và người ta nói rằng thỉnh thoảng ăn một bữa lớn như vậy sẽ giúp giảm cân hiệu quả hơn.
Buồn chán nhưng vẫn tự tìm niềm vui, đó là nhận thức mà Trần Túy luôn có về cuộc sống của mình.
Nhưng kể từ khi gặp Tần Phong ở quán bar tối hôm đó, kim tự tháp dinh dưỡng mà cô duy trì bấy lâu nay có dấu hiệu sụp đổ. Những thực phẩm ở đỉnh kim tự tháp đầy cám dỗ, luôn xuất hiện trước mắt cô, muốn kéo cô cùng giải phóng bản năng.
Cũng như tối nay, Trần Túy dường như đã sớm dự đoán được những gì sẽ xảy ra trong xe, thế rồi cô vẫn đi theo.
Đó là chiếc xe mình thích, cũng là mùi nước hoa mình thích, vì vậy cô cũng chấp nhận nụ hôn này.
Cô luôn miệng nói “công tư phân minh”, nhưng cảm giác lại phân tách từng chữ thành “thời gian riêng tư”, ghi nhớ mùi hương của người này. Hai đôi môi chạm vào nhau, cơ thể cũng khao khát được anh chạm vào.
Mình lại mâu thuẫn hơn cả người trước mặt.
“Tequila, em để tóc xõa trông rất đẹp.”
“Đồng phục bếp cũng rất hợp với em.”
Trần Túy bị hôn đến choáng váng, nhưng trước lời khen trực diện của Tần Phong, cô lại không để tâm lắm.
Người này có thể dỗ dành cả bà chủ khó tính và khách hàng của chị ấy, lại còn rất nhẹ nhàng và có chừng mực khi lần đầu làm chuyện đó với cô, có lẽ anh chính là người khéo léo như vậy, những điều khó diễn đạt với người khác lại trở nên dễ dàng với anh.
So với những lời nói hoa mỹ, Trần Túy lại hơi nhớ về bản năng hoang dã được chôn giấu trong xương tủy của anh.
“Áo sơ mi của tôi ướt rồi, có thể qua chỗ em đổi cái khác được không?”
Sau khi hôn xong, Tần Phong không rời đi, anh chôn đầu vào cổ Trần Túy, khẽ khàng cọ vào tóc cô mà nói chuyện, hai người thân mật như đêm hôm ấy.
Trần Túy bị những sợi tóc làm cho ngứa ngáy, cô rụt cổ lại, đẩy anh ra một chút rồi nói: “Lái xe đi.”
Mắt Tần Phong hơi động, ánh trăng lướt qua, trong mắt anh chứa đầy ý cười khi khởi động xe.
—
Đường phố vào giữa đêm thông thoáng, hai người càng lúc càng gần khách sạn.
Hai bên là những tòa nhà cao tầng, bóng cây lướt qua, Trần Túy chìm đắm trong bầu không khí mập mờ chưa tan biến… để suy nghĩ về quy trình phục vụ món ăn ngày mai.
Vì vậy, khi Tần Phong đỗ xe xong, chút h*m m**n bị k*ch th*ch bởi hormone của cô đã tan biến hoàn toàn, trong đầu chỉ còn lại thời gian biểu chính xác từng phút cho ngày mai.
Cô tỉnh táo lại vì Tần Phong chạm vào tóc cô.
“Ngủ rồi à?”
“Ừm?” Trần Túy ngẩn người mất một giây: “Chưa.”
Hóa ra đã đến khách sạn rồi.
Lúc này có vẻ như “mũi tên đã lên dây”, huống chi người trước mặt còn đang mặc áo sơ mi ướt nửa. Vì vậy, trong lòng cô thầm thở dài, chủ động xuống xe: “Đi lên với tôi đi.”
Tần Phong không ngờ cô lại quyết đoán như vậy, rõ ràng vừa rồi thấy trên mặt cô không còn chút d*c v*ng nào, lại khôi phục sự xa cách “công tư phân minh”, giờ đây lại mời anh lên. Sự tò mò trong lòng đã lớn hơn h*m m**n thể xác, Tần Phong khóa xe lại, muốn đi theo để tìm hiểu.
Hai người suốt dọc đường không nói gì, Trần Túy như người vừa bị đánh thức giữa giấc mơ, cứ ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Tần Phong cũng không chủ động tìm đề tài, trong lòng nghĩ có lẽ một lát nữa sẽ không vào được phòng.
E rằng sẽ bị chặn ngay ở cửa, rồi lại bị ném cho một chiếc áo sơ mi, đối phương sẽ lạnh lùng nói: “Tôi trả áo sơ mi cho anh rồi đấy, anh về đi.”
Về chuyện nam nữ h**n **, Tần Phong không muốn ép buộc người khác. Nếu đối phương khó tiếp cận, thì anh càng thích từ từ tiến bước.
Thang máy đi lên, đến cửa phòng, Tần Phong vô thức dừng lại, chờ đợi “cửa đóng”. Ai ngờ, sau khi Trần Túy mở cửa, cô lập tức chống tay vào cửa.
Không thấy người bước vào, cô quay đầu hỏi: “Không vào à?”
Tần Phong nhướn mày, rồi đi vào phòng.
“Anh ngồi trên sofa đợi một lát nhé, tôi đi tìm áo sơ mi.”
Trần Túy đang ở trong một phòng suite[10] của khách sạn. Sau khi tiện miệng nói một câu theo “đạo đãi khách” thì cô liền bước vào trong như chốn không người.[10]Phòng suite (SUT) là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, thường chỉ có ở các khách sạn, khu nghỉ dưỡng 4-5 sao. Phòng suite có diện tích lớn, được trang bị nội thất và thiết bị tiện nghi cao cấp, cùng với các dịch vụ đặc biệt, mang đến trải nghiệm sang trọng và thoải mái cho khách hàng.
Trong phòng, những chỗ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều khá gọn gàng, ngay cả hộp đồ ăn ship về chưa kịp vứt cũng được xếp ngay ngắn, duy nhất chỉ có đôi tạ và dây kháng lực nằm rải rác trên thảm.
Tần Phong ngồi trên sofa không lâu, Trần Túy đã từ bên trong bước ra, cô đã cởi chiếc áo khoác ướt và đang cầm theo chiếc áo sơ mi đã được ủi.
“Nhà tắm ở đó.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Hai người bỗng dưng tỏ ra khách sáo như những người lạ, ai cũng hiểu rõ nhưng không ai dám tiến lên.
Vài phút sau, Tần Phong thay xong quần áo, Trần Túy rót cho anh một cốc nước.
“Thời gian không còn sớm, quản lý Tần về nghỉ ngơi đi.” Cốc nước vừa đặt xuống, chủ nhà đã ra lệnh tiễn khách.
Tần Phong dở khóc dở cười, thật sự không ngờ người trước mặt lại không hề giả vờ. Nếu không muốn giữ người lại, vậy sao cô còn dám đưa người về nhà?
Nếu hôm nay người đến không phải là anh thì sao? Nếu là người khác thì sao, bất kỳ ai cô cũng có thể không phòng bị mà đưa về nhà ư?
Tần Phong nắm chặt cốc, dựa vào cửa nhìn cô, mở miệng với vẻ uể oải: “Nếu hôm nay tôi không giữ em lại, em có đi với Cảnh Phàn không?”
Đây là câu hỏi thể loại gì vậy, anh ta có gọi mình lại hay không thì liên quan gì tới Cảnh Phàn?
Trần Túy cảm thấy hơi phiền muộn, do dự không biết có nên trả lời hay không, thì nghe người đó tiếp tục bổ sung: “Không có ý gì khác, chỉ là hơi tò mò, giữa Harley[11] và G-Class[12], em thực sự thích cái nào hơn.”[11]Harley-Davidson là hãng xe lâu đời đến từ Mỹ, sáng lập vào 1903. Các xe của Harley-Davinson chủ yếu là kiểu cruiser hầm hố, sang trong, tiếng máy đặc trưng từ động cơ V-Twin.[12]G-Class thường chỉ dòng xe Mercedes-Benz G-Class (còn được gọi là G-Wagen), hoặc nói rộng hơn là dòng xe địa hình của Mercedes-Benz. Chiếc xe này nổi tiếng với thiết kế chắc chắn, khả năng off-road mạnh mẽ và nội thất sang trọng, thoải mái. Ngoại hình của nó rất đặc biệt, hình dạng hộp vuông và đèn pha tròn giúp nó có độ nhận diện cao. Hiện nay một chiếc G-Class mới có giá từ 1,95 tr tệ (~6,8 tỷ VND).
“Không.” Trần Túy bình thản trả lời câu hỏi trước, rồi giải thích về câu thứ hai: “Chiếc xe của anh ta đã được độ lại, chở người rất nguy hiểm, không biết tại sao lại chuẩn bị hai chiếc mũ bảo hiểm.”
Nghe xong câu trả lời này, Tần Phong nhất thời sửng sốt, sau đó tựa tay lên trán cười run lên bần bật.
Khi anh cười đủ rồi, cũng đã thu lại biểu cảm không kiểm soát vừa nãy thì đưa cốc cho Trần Túy: “Có thể xin thêm một cốc nước nữa không? Uống xong tôi sẽ về.”
Nhìn bóng lưng Trần Túy quay lưng đi rót nước, Tần Phong lại thêm vài phần kiên nhẫn.
Ngửa đầu uống cạn cốc nước, anh tùy ý vắt chiếc áo sơ mi đã thay ra lên cánh tay, khi tay sắp chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại.
“Chef, hôm nay tôi đã giúp em một việc lớn như vậy, đòi hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?”
Người này có đôi mắt đào hoa cong vút, trên mặt lại mang biểu cảm như vậy, còn có thể nói gì nữa.
Trần Túy biết rõ trong lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Đòi hỏi gì?”
“Đợi tuần này kết thúc, sau giờ làm hãy đi ăn một bát hoành thánh với tôi nhé.”
—
Rửa trôi đi sự mệt mỏi cả ngày, Trần Túy chỉ tập với dây kháng lực tầm mười lăm phút rồi nghỉ. Trước khi đi ngủ, cô liếc nhìn điện thoại, có tin nhắn từ Tần Phong gửi đến. Anh chia sẻ một bài viết giới thiệu món ăn ở Thượng Hải, trong hình là món mà anh vừa nhắc đến, ngoài ra không nói gì thêm.
Có vẻ như người này thật sự muốn ăn bát hoành thánh đó.
Bài viết rất gần gũi với thực tế, quán hoành thánh trong hình cũng vậy. Bài viết giới thiệu này có nhiều bình luận, dưới đó đều là những “kỷ niệm tuổi thơ” đồng điệu.
Có lẽ vì Trần Túy không có những kỷ niệm như vậy về tuổi thơ, nên cô chỉ đáp lại một câu “OK”, rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục suy nghĩ về công việc hôm nay, rồi chìm vào giấc ngủ.
—
Vào ngày đầu mở cửa thử nghiệm của La Tulipe, nhà hàng đã đông nghịt khách khứa ngay từ sáng, với những giỏ hoa từ khắp nơi gửi đến xếp hàng dài gần như sắp tràn ra khỏi cửa.
Nhà hàng bắt đầu nhận đặt chỗ từ 5:30 chiều, nên Sơ Tiểu Nhụy tranh thủ giờ nghỉ trưa để tổ chức tiệc buffet thử nghiệm. Dù nhiều người không thể tham dự, nhưng khi đến nơi vào buổi trưa, Trần Túy vẫn bị choáng váng bởi cảnh tượng này. Cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy ở ngôi làng nhỏ bé của mình tại Pháp.
Sợ bị bà chủ bắt đi tiếp khách, cô vội vàng thay đồ, rồi lao vào kho lạnh để kiểm tra nguyên liệu cần chuẩn bị cho hôm nay.
Cô đang ghi chép vào sổ thì cánh cửa đột ngột mở ra, tiếng động không nhỏ đã làm cô giật mình.
Ai ngờ người bên ngoài cũng vậy.
Tần Phong vịn hai tay vào khung cửa, nét mặt thoáng qua chút giật mình. Sau một lúc lâu, anh mới phản ứng lại, khẽ nhíu mày hỏi: “Em nhốt mình trong kho lạnh như vậy đã bao lâu rồi?”
Trần Túy trả lời: “Không lâu, chưa đến mười phút.”
Chỉ mặc một bộ đồng phục bếp mỏng manh, ở trong kho lạnh -4o suốt mười phút, Tần Phong bỗng nghi ngờ người trước mặt này là con vật ở ngực cô biến thành.
“Anh vào đây để lấy gì à? Tôi ra ngoài trước.”
“Không cần.” Tần Phong nghiêng người, với lấy hai chai rượu trên kệ” “Tôi vào lấy rượu.”
Anh đã lấy đồ xong, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: “Ra ngoài mặc áo khoác vào rồi hãy vào nhé.”
“Ừ, sắp xong rồi.” Trần Túy đáp.
Ước chừng phải năm phút sau, cô mới rời khỏi phòng lạnh, ra ngoài thì phát hiện trên kệ đối diện, ở vị trí nổi bật nhất có một cốc Americano nóng.
Cô biết người để nó là ai, nhưng không biết người ấy đã nhận ra sở thích của mình từ khi nào.
Cầm cốc Americano nóng vào phòng nghỉ, Trần Túy bắt đầu sắp xếp quy trình làm việc và thời gian cho bếp hôm nay. Khi cô viết xong và in ra, khách bên ngoài đã gần như về hết.
Công việc trong bếp đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ đây còn phải hoàn thành một việc quan trọng hơn.
“Bếp trưởng Trần Túy, chị đến rồi!”
Trên đường đến phòng tiếp khách, một cô gái quen mặt đi về phía mình, nhưng Trần Túy nhất thời không nhớ tên cô ấy, chỉ có thể máy móc mỉm cười: “Chào buổi chiều, bạn có thấy quản lý Tần không?”
Cô gái nhìn ra cửa rồi nói: “Chắc là đang ở ngoài tiễn khách, chị tìm anh ấy à?”
“Ừ, phiền bạn giúp tôi chuyển lời, bảo anh ấy không bận thì đến tìm tôi, cùng đối chiếu quy trình tối nay.”
“Vâng, em sẽ đi chuyển lời đến anh ấy ngay.”
Tần Phong tiễn xong khách và bà chủ, nhân viên bếp cũng đã có mặt đầy đủ. Hai người bàn bạc triệu tập nhân viên ở tiền sảnh và nhà bếp họp gấp.
Trần Túy tuy có kinh nghiệm trong bếp, nhưng lại không quen với quy tắc phục vụ ở tiền sảnh. Trước mắt đều là những người mới lần đầu làm việc chung, cô lo lắng khả năng giải thích của mình còn hạn chế. Không ngờ Tần Phong lại có thể hiểu hết từng chi tiết cô dùng bút dạ quang đánh dấu trên giấy chỉ trong nháy mắt.
Tần Phong dành vài phút tóm tắt lại những điểm chính của Trần Túy, rồi giải thích ngắn gọn cho nhân viên lễ tân. Người đàn ông này dường như sinh ra là để giao tiếp, tuy đang chỉ đạo nhưng giọng điệu lại như đang tâm tình.
Điều này khiến Trần Túy cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ học được.
Có lẽ sự hiện diện của người quản lý này khiến mọi người cảm thấy yên tâm, các nhân viên phục vụ dưới quyền Tần Phong không hề tỏ ra lo lắng, thậm chí còn nói đùa với anh rằng nếu họ “thắng trận đầu” thì quản lý phải mời họ một bữa.
Tần Phong dựa vào cạnh bàn điều khiển, cặp mắt cong lên với ánh nhìn dịu dàng, đáp lại từng câu từng chữ, đó là dáng vẻ làm việc như thường lệ của anh. Bỗng nhiên anh nghĩ ra điều gì, quay mặt nhìn về phía Trần Túy, “Bếp trưởng Trần Túy, nếu tuần này chúng ta không mắc lỗi nào, cô phải sắp xếp một bữa ăn cho nhân viên thật tốt nhé, chúng tôi không cần thịt bò tổng hợp nữa đâu.”
Nói xong, mọi người đều cười ồ lên, ngay cả những người thường không dám đùa với Trần Túy cũng có thể hùa theo một hai câu.
Trần Túy không ngẩng đầu, chỉ khẽ nhếch môi đáp: “Cái này không thành vấn đề.”
Tần Phong cũng cười, cầm chiếc cốc sứ bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cốc không trên bàn điều khiển của Trần Túy.
“Vậy chúc chúng ta hợp tác lần đầu vui vẻ.”
Một tiếng “Keng” thu hút ánh nhìn của mọi người trong chốc lát.
Chiếc cốc không vừa mới được Trần Túy rửa sạch, và chiếc cốc trong tay Tần Phong là một cặp.
HẾT CHƯƠNG 6
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 6: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (III)
10.0/10 từ 31 lượt.
