Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 5: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (II)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới trưa, các nhân viên của khu vực bếp lần lượt có mặt.
Trần Túy nhanh chóng dẫn mọi người làm quen với bếp, sau đó phân công công việc theo khu vực đã được phân chia trước.
Ngoài bếp phó Cảnh Phàn, chị em nhà họ Sơ còn mời thêm hai đầu bếp có kinh nghiệm phong phú, ba người còn lại là người học việc.
Trong bếp, công việc thực hành chiếm ưu thế hơn giao tiếp bằng lời, vì vậy từ khi bắt đầu làm nghề này, Trần Túy cũng chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong bếp.
May mắn là hiện tại việc giao tiếp với đội ngũ vẫn diễn ra khá suôn sẻ, và khi màn đêm buông xuống, Trần Túy cuối cùng cũng có thời gian để uống nước và nghỉ ngơi.
Trên ghế sofa trong phòng nghỉ, cô nhắm mắt thư giãn ít phút, cánh cửa khép hờ bị đẩy mở, người bên ngoài gõ nhẹ hai cái.
“Chef, tôi có thể vào không?” Tần Phong dựa vào cửa, không chờ câu trả lời đã tự ý bước vào.
Trần Túy hơi ngồi thẳng người, chỗ ghế sofa bên cạnh lún xuống, thấy hôm nay công việc sắp kết thúc, đã đến lúc hỏi chuyện chính: “Quản lý Tần, chuyện về bít tết thế nào rồi?”
Như thể đang chờ đợi câu này, Tần Phong nghe xong thì nhướn mày: “Tôi còn tưởng bếp trưởng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, cả ngày nay đều không thúc giục tôi.”
“Không hề.” Trần Túy trả lời với vẻ thản nhiên.
Có lẽ vì cả hai hiện đang trong trạng thái thư giãn, Trần Túy cảm thấy người trước mặt không giống với “quản lý” nghiêm khắc ban sáng, mà lại giống như người đã “đè lên” cô hết lần này đến lần khác vào đêm hôm đó, mỗi câu nói đều có ý nghĩa sâu xa.
Lại không đúng lúc nghĩ đến một số cảnh tượng kiều diễm, Trần Túy quay mặt đi. Lúc làm việc thì tuyệt đối không được lơ đãng.
“Được rồi, không trêu cô nữa.” Tần Phong cười, giọng điệu chuyển sang nghiêm túc: “Chỗ bạn tôi không vấn đề gì, có thể gửi trước cho chúng ta lượng hàng của ba ngày, phần còn lại sẽ bổ sung vào ngày kia.”
“Phần thịt là phi lê, chỉ là hơi nhỏ một chút, có thể không đạt tiêu chuẩn 250g cho món chính, nhưng chất lượng thì có thể đảm bảo, anh ấy có lò mổ ở Úc.”
Trần Túy suy ngẫm một lát rồi gật đầu: “Không sao, chỉ cần thịt bò không vấn đề gì. Vậy thời gian giao hàng thì sao?”
“Cô muốn dùng vào lúc nào? Sáng mai có kịp không?”
Trần Túy nhẩm tính rồi nói: “Bít tết cần xử lý trước, chắc chắn tối nay là tốt nhất, tôi có thể đi lấy.”
“Chờ tôi một chút.” Tần Phong nhanh chóng nhắn lại với bạn bè, sau đó nói rằng hai tiếng nữa có thể giao đến.
Còn chưa kịp để Trần Túy cảm ơn lần nữa, Tần Phong đã nhận một cuộc gọi, vội vàng rời đi.
—
Trước mắt thì ngày đầu tiên đội ngũ bếp đã vào guồng khá suôn sẻ, thực đơn set menu trong giai đoạn thử nghiệm thực sự đã giúp mọi người tiết kiệm nhiều công sức, đúng lúc để trong tháng này có thể hòa hợp với nhau.
Hiện tại đã là chín giờ tối, Trần Túy bảo mọi người điểm danh tan ca, trước khi đi nhắc họ đừng quên mang suất ăn nhân viên về nhà ăn. Mọi người cũng mới biết, bếp trưởng lại còn tranh thủ nấu bữa tối.
Người qua lại thưa thớt, nhà bếp trở lại trạng thái gọn gàng như ban đầu, Trần Túy đi ra cửa sau muốn thư giãn đầu óc, thì gặp phải Cảnh Phàn vừa thay xong quần áo.
“Bếp trưởng, cô chưa về nhà sao?”
“Tôi còn phải chờ, một lát nữa nhà cung cấp sẽ gửi thịt bò đến, xử lý xong tôi mới đi.”
“Tối nay gửi đến sao?” Cảnh Phàn hơi ngẩn ra, rồi định quay lại phòng thay đồ: “Vậy tôi sẽ cùng cô xử lý xong thịt bò rồi mới đi.”
Trần Túy muốn từ chối nhưng không kịp, vì vị bếp phó hành động quá nhanh, một phút sau đã mặc đồ chỉnh tề đi ra.
Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hỏi anh ta: “Muộn thế này, anh không về nhà chơi với con sao?”
Hai người đi vài bước ra phía sau vườn lấy hai hộp sữa, và ngồi cạnh nhau dưới ánh trăng. Cảnh Phàn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, đưa sang bên cạnh, Trần Túy xua tay nói: “Tôi không hút thuốc.”
“Con tôi ở với mẹ của nó, lúc nghỉ tôi sẽ đi đón nó.” Cảnh Phàn vừa định gạt chiếc bật lửa thì mới nhớ hỏi Trần Túy: “Vậy tôi hút thuốc, cô có phiền không?”
“Không sao, không phiền.” Trần Túy nói.
“Tôi còn tưởng cô cũng hút thuốc chứ, ai cũng nói làm nghề chúng ta, trong túi lúc nào cũng có bật lửa.”
Vừa dứt lời, Trần Túy thật sự từ trong túi lấy ra một cái bật lửa.
Cảnh Phàn cười thành tiếng, bị khói thuốc phả vào làm sặc sụa mấy lần: “Là tôi nông cạn, trong túi đầu bếp đúng là có bật lửa, nhưng hút thuốc thì chưa chắc.”
Hai người tán gẫu một hồi, sau khi hút xong một điếu thuốc, Cảnh Phàn chợt hỏi Trần Túy: “Bếp trưởng, vậy thịt bò của chúng ta rốt cuộc là sao, có phải nhà cung cấp giao nhầm không?”
Cảnh Phàn gật đầu, lại chầm chậm châm điếu thuốc thứ hai.
“Vậy thì tốt, lần này quản lý Tần đã hỗ trợ rất nhiều. À, bít tết ngày mai cô định kết hợp với gì?”
“Dự định ban đầu là phối với măng tây.”
“Mùa xuân là mùa măng tây, rất thích hợp.” Cảnh Phàn nói: “Vậy cách làm thì sao? Chúng ta cùng lúc làm vài chục phần, phải cho vào lò nướng cùng lúc chứ.”
Trần Túy “ừm” một tiếng, giải thích qua về ý tưởng của mình, rồi nghĩ ra điều gì, cô lại nói: “Nhưng quản lý Tần nói, lô bít tết này hơi nhỏ, tôi định thêm một phần khoai tây nghiền, anh nghĩ sao?”
“Được đấy, khoai tây nghiền là sở trường của tôi!” Dập tắt đầu thuốc lá dưới chân, Cảnh Phàn đứng dậy trước: “Vậy tôi đi gọt khoai tây trước nhé.”
Trần Túy cười nói: “Tốt, làm chung nhé.”
Hai người chuyển một thùng khoai tây, trực tiếp rửa và gọt vỏ trong bếp rửa chén. Họ trò chuyện thoải mái, một giờ trôi qua rất nhanh.
Cảnh Phàn nói khá nhiều, nhưng thường chỉ chia sẻ về chuyện của mình, chủ yếu là những câu chuyện thú vị xảy ra với con trai, rất ít khi chủ động hỏi Trần Túy điều gì.
“Con trai tôi thích ăn khoai tây nghiền của KFC nhất, nó còn nói rằng họ làm ngon hơn tôi làm.”
“Nhưng khoai tây nghiền ở nhà dù có ngon đến đâu, cũng không thể bằng khoai tây nghiền kiểu Pháp, tôi không phục, đã thử vài lần, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.”
Nói đến đây, Trần Túy cũng có chút hứng thú, hiếm khi chủ động hỏi: “Là gì vậy?”
“Là lớp nước sốt gà ở trên!” Cảnh Phàn lắc đầu, cười bất lực: “Thì ra thằng bé thích uống súp.”
Mỗi lần Cảnh Phàn miêu tả con trai đều rất sinh động và đáng yêu, nghĩ đến tâm lý chung của trẻ con “cái gì mua bằng tiền mới là tốt nhất”, Trần Túy cũng bật cười.
“Đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế.”
Âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên, theo sau là tiếng bước chân chậm rãi.
“Quản lý Tần, anh vẫn chưa tan ca à?” Cảnh Phàn hỏi.
“Chẳng phải hai người cũng chưa tan ca sao?” Tần Phong nhìn về phía bóng lưng của Trần Túy, trong mắt thoáng qua sắc tối mà không ai nhận ra: “Chef, tôi đã mang bít tết về rồi.”
“Anh tự đi lấy về à?” Trần Túy nói: “Anh nên gọi tôi đi cùng.”
Ý định ban đầu là cảm thấy việc này quá phiền phức cho Tần Phong, nhưng khi lời này được thốt ra, lại mang một ý nghĩa khác khi rơi vào tai người nọ.
Cảm giác khó chịu không rõ lý do trong lòng lập tức tan biến, Tần Phong cười đến híp cả mắt, xin một phần cơm cho nhân viên từ bếp trưởng.
Vì vậy, anh ngồi đối diện với cửa ra món, nhìn hai người bận rộn trong bếp, ánh mắt thỉnh thoảng lại lưu luyến trên gương mặt của Trần Túy.
Khi làm việc, cô vẫn không thể hiện nhiều cảm xúc, mặc dù trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, nhưng lại thiếu đi một chút cảm giác xa cách khó đoán, điều này thật mâu thuẫn.
Trần Túy có nền tảng rất tốt, đường nét trên khuôn mặt tinh tế, có lẽ do thường xuyên tập thể hình, làn da cũng săn chắc và mịn màng. Thực ra, cô trông không giống như một đầu bếp dày dạn kinh nghiệm, mà lại giống như một sinh viên mới ra trường chưa hiểu sự đời.
Trong số những người đã phát sinh quan hệ với Tần Phong, không thiếu những người hiểu biết về tình thú hơn cả Trần Túy, hoặc có tính cách dịu dàng, mềm mại hơn. Nhưng vào lúc này, người đối diện với vẻ mặt tự nhiên, chuyên nghiệp và nghiêm túc lại khiến anh cảm nhận được một hương vị khác.
“Quản lý Tần, bò bít tết ở nhà bạn của anh chất lượng tốt lắm, lần này thật sự phải cảm ơn anh.”
Cảnh Phàn bỗng lên tiếng, Tần Phong tự nhiên chuyển tầm mắt sang: “Đừng khách sáo như vậy, đó là điều tôi nên làm. Nếu mọi người đều hài lòng, tôi sẽ nói với Tiểu Nhụy, sau này cứ cố định lấy hàng từ họ nhé.”
“Được đấy!”
Hai người tự thỏa thuận với nhau, ánh mắt của Tần Phong quay lại gương mặt của Trần Túy: “Cô thấy như vậy có được không?”
“Chất lượng bít tết rất tốt.” Trần Túy nhận ra Tần Phong đang hỏi mình, cô trả lời: “Nhưng vẫn để tôi đi nói với Tiểu Nhụy thì hơn.”
Suy cho cùng, bếp trưởng có trách nhiệm kiểm tra chất lượng nguyên liệu và đàm phán với nhà cung cấp, và không nên nhờ người trung gian giúp đỡ.
Tần Phong không phản đối, cầm khay thức ăn đã ăn xong đi về phía khu rửa bát.
—
Kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, đèn trong nhà hàng La Tulipe đã tắt, Trần Túy lại ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của các loại bánh bao trong đêm.
Khi cô thay xong quần áo và ra ngoài, Cảnh Phàn và Tần Phong đang đợi cô ở cửa. Lúc này, Trần Túy đã xõa tóc sau một ngày bận rộn, mái tóc màu xanh biển dài xoăn tự nhiên đang bay bổng trong gió.
“Thì ra tóc của cô dài như vậy.” Cảnh Phàn lần đầu thấy Trần Túy xõa tóc, nên đã nhìn thêm vài lần. Anh ta luôn cảm thấy cô bếp trưởng không hay cười này trong cuộc sống chắc chắn rất khác biệt, ai ngờ chỉ cần thay đổi kiểu tóc, khí chất đã thay đổi, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đi đến quán bar để mua say.
“Cô về nhà thế nào, ở đây tôi vừa lúc có một cái mũ bảo hiểm.” Cảnh Phàn vỗ vào ‘con ngựa’ đậu trong sân sau, Trần Túy chăm chú nhìn, tiến lại gần vài bước.
“Đây là xe của anh à?” Cảnh Phàn cười đáp, Trần Túy nói: “Trước đây ở Pháp tôi cũng có một chiếc.”
“Thật sao?”
Nhìn hai người bên cạnh càng nói chuyện càng hợp nhau, người đứng không xa vẫn đang trả lời tin nhắn rốt cuộc đã ra tay dưới ánh trăng.
“Cảnh Phàn, anh về trước đi, tôi và bếp trưởng Trần Túy còn có việc cần bàn, một lát sau tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
“À, vậy à?” Cảnh Phàn không nghi ngờ, thấy Trần Túy gật đầu với mình thì vui vẻ lên xe phóng đi.
Cho đến khi tiếng ầm ầm chìm vào trong ngõ hẹp, Trần Tuý mới ngước mắt nhìn về phía Tần Phong.
“Quản lý Tần còn việc gì không, nói xong ở đây rồi hẵng đi nhé.”
“Hay là lên xe nói đi.” Tần Phong khóa cửa sau, dẫn Trần Túy lên chiếc G63 màu đen của mình.
(Lynn: G63 được nhắc đến ở đây là chiếc xe Mercedes-AMG G63. Hiện nay tại thị trưởng Việt Nam, giá cho một con G63 dao động từ 11,75 tỷ đồng cho giá niêm yết và từ 12,95 đến 14,18 tỷ đồng cho giá lăn bánh)
Hai người lại bước vào không gian kín quen thuộc, Trần Túy đi thẳng vào vấn đề hỏi anh: “Có chuyện gì quan trọng không?”
“Rất quan trọng.” Tần Phong mở một chai nước khoáng, đưa cho Trần Túy.
“Cảm ơn.” Đang đúng lúc khát, Trần Túy nhận lấy uống vài ngụm, thì nghe thấy người bên cạnh nói.
“Chef, cái áo sơ mi của tôi, em định khi nào trả lại cho tôi?”
Âm điệu mang theo tiếng cười, nhưng ánh mắt lại trong sáng vô tội, thật sự là một người mâu thuẫn. Trần Túy nghĩ.
Áo sơ mi đã được giặt sạch, chỉ là hôm nay quên mang ra ngoài, ngày mai có thể mang trả anh.
Trần Tụy vốn định trả lời như vậy, nhưng bị người khác đột ngột lại gần làm gián đoạn suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc cho phản ứng, người ngồi ghế lái lại hôn lên, chai nước trong tay bỗng nhiên rung lắc, nước bắn tung tóe lên người họ.
Mùi nước hoa thoang thoảng trên người Tần Phong lại bao trùm giác quan, Trần Túy không tránh né.
Tới trưa, các nhân viên của khu vực bếp lần lượt có mặt.
Trần Túy nhanh chóng dẫn mọi người làm quen với bếp, sau đó phân công công việc theo khu vực đã được phân chia trước.
Ngoài bếp phó Cảnh Phàn, chị em nhà họ Sơ còn mời thêm hai đầu bếp có kinh nghiệm phong phú, ba người còn lại là người học việc.
Trong bếp, công việc thực hành chiếm ưu thế hơn giao tiếp bằng lời, vì vậy từ khi bắt đầu làm nghề này, Trần Túy cũng chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong bếp.
May mắn là hiện tại việc giao tiếp với đội ngũ vẫn diễn ra khá suôn sẻ, và khi màn đêm buông xuống, Trần Túy cuối cùng cũng có thời gian để uống nước và nghỉ ngơi.
Trên ghế sofa trong phòng nghỉ, cô nhắm mắt thư giãn ít phút, cánh cửa khép hờ bị đẩy mở, người bên ngoài gõ nhẹ hai cái.
“Chef, tôi có thể vào không?” Tần Phong dựa vào cửa, không chờ câu trả lời đã tự ý bước vào.
Trần Túy hơi ngồi thẳng người, chỗ ghế sofa bên cạnh lún xuống, thấy hôm nay công việc sắp kết thúc, đã đến lúc hỏi chuyện chính: “Quản lý Tần, chuyện về bít tết thế nào rồi?”
Như thể đang chờ đợi câu này, Tần Phong nghe xong thì nhướn mày: “Tôi còn tưởng bếp trưởng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, cả ngày nay đều không thúc giục tôi.”
“Không hề.” Trần Túy trả lời với vẻ thản nhiên.
Có lẽ vì cả hai hiện đang trong trạng thái thư giãn, Trần Túy cảm thấy người trước mặt không giống với “quản lý” nghiêm khắc ban sáng, mà lại giống như người đã “đè lên” cô hết lần này đến lần khác vào đêm hôm đó, mỗi câu nói đều có ý nghĩa sâu xa.
Lại không đúng lúc nghĩ đến một số cảnh tượng kiều diễm, Trần Túy quay mặt đi. Lúc làm việc thì tuyệt đối không được lơ đãng.
“Được rồi, không trêu cô nữa.” Tần Phong cười, giọng điệu chuyển sang nghiêm túc: “Chỗ bạn tôi không vấn đề gì, có thể gửi trước cho chúng ta lượng hàng của ba ngày, phần còn lại sẽ bổ sung vào ngày kia.”
“Phần thịt là phi lê, chỉ là hơi nhỏ một chút, có thể không đạt tiêu chuẩn 250g cho món chính, nhưng chất lượng thì có thể đảm bảo, anh ấy có lò mổ ở Úc.”
Trần Túy suy ngẫm một lát rồi gật đầu: “Không sao, chỉ cần thịt bò không vấn đề gì. Vậy thời gian giao hàng thì sao?”
“Cô muốn dùng vào lúc nào? Sáng mai có kịp không?”
Trần Túy nhẩm tính rồi nói: “Bít tết cần xử lý trước, chắc chắn tối nay là tốt nhất, tôi có thể đi lấy.”
“Chờ tôi một chút.” Tần Phong nhanh chóng nhắn lại với bạn bè, sau đó nói rằng hai tiếng nữa có thể giao đến.
Còn chưa kịp để Trần Túy cảm ơn lần nữa, Tần Phong đã nhận một cuộc gọi, vội vàng rời đi.
—
Trước mắt thì ngày đầu tiên đội ngũ bếp đã vào guồng khá suôn sẻ, thực đơn set menu trong giai đoạn thử nghiệm thực sự đã giúp mọi người tiết kiệm nhiều công sức, đúng lúc để trong tháng này có thể hòa hợp với nhau.
Hiện tại đã là chín giờ tối, Trần Túy bảo mọi người điểm danh tan ca, trước khi đi nhắc họ đừng quên mang suất ăn nhân viên về nhà ăn. Mọi người cũng mới biết, bếp trưởng lại còn tranh thủ nấu bữa tối.
Người qua lại thưa thớt, nhà bếp trở lại trạng thái gọn gàng như ban đầu, Trần Túy đi ra cửa sau muốn thư giãn đầu óc, thì gặp phải Cảnh Phàn vừa thay xong quần áo.
“Bếp trưởng, cô chưa về nhà sao?”
“Tôi còn phải chờ, một lát nữa nhà cung cấp sẽ gửi thịt bò đến, xử lý xong tôi mới đi.”
“Tối nay gửi đến sao?” Cảnh Phàn hơi ngẩn ra, rồi định quay lại phòng thay đồ: “Vậy tôi sẽ cùng cô xử lý xong thịt bò rồi mới đi.”
Trần Túy muốn từ chối nhưng không kịp, vì vị bếp phó hành động quá nhanh, một phút sau đã mặc đồ chỉnh tề đi ra.
Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hỏi anh ta: “Muộn thế này, anh không về nhà chơi với con sao?”
Hai người đi vài bước ra phía sau vườn lấy hai hộp sữa, và ngồi cạnh nhau dưới ánh trăng. Cảnh Phàn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, đưa sang bên cạnh, Trần Túy xua tay nói: “Tôi không hút thuốc.”
“Con tôi ở với mẹ của nó, lúc nghỉ tôi sẽ đi đón nó.” Cảnh Phàn vừa định gạt chiếc bật lửa thì mới nhớ hỏi Trần Túy: “Vậy tôi hút thuốc, cô có phiền không?”
“Không sao, không phiền.” Trần Túy nói.
“Tôi còn tưởng cô cũng hút thuốc chứ, ai cũng nói làm nghề chúng ta, trong túi lúc nào cũng có bật lửa.”
Vừa dứt lời, Trần Túy thật sự từ trong túi lấy ra một cái bật lửa.
Cảnh Phàn cười thành tiếng, bị khói thuốc phả vào làm sặc sụa mấy lần: “Là tôi nông cạn, trong túi đầu bếp đúng là có bật lửa, nhưng hút thuốc thì chưa chắc.”
Hai người tán gẫu một hồi, sau khi hút xong một điếu thuốc, Cảnh Phàn chợt hỏi Trần Túy: “Bếp trưởng, vậy thịt bò của chúng ta rốt cuộc là sao, có phải nhà cung cấp giao nhầm không?”
Cảnh Phàn gật đầu, lại chầm chậm châm điếu thuốc thứ hai.
“Vậy thì tốt, lần này quản lý Tần đã hỗ trợ rất nhiều. À, bít tết ngày mai cô định kết hợp với gì?”
“Dự định ban đầu là phối với măng tây.”
“Mùa xuân là mùa măng tây, rất thích hợp.” Cảnh Phàn nói: “Vậy cách làm thì sao? Chúng ta cùng lúc làm vài chục phần, phải cho vào lò nướng cùng lúc chứ.”
Trần Túy “ừm” một tiếng, giải thích qua về ý tưởng của mình, rồi nghĩ ra điều gì, cô lại nói: “Nhưng quản lý Tần nói, lô bít tết này hơi nhỏ, tôi định thêm một phần khoai tây nghiền, anh nghĩ sao?”
“Được đấy, khoai tây nghiền là sở trường của tôi!” Dập tắt đầu thuốc lá dưới chân, Cảnh Phàn đứng dậy trước: “Vậy tôi đi gọt khoai tây trước nhé.”
Trần Túy cười nói: “Tốt, làm chung nhé.”
Hai người chuyển một thùng khoai tây, trực tiếp rửa và gọt vỏ trong bếp rửa chén. Họ trò chuyện thoải mái, một giờ trôi qua rất nhanh.
Cảnh Phàn nói khá nhiều, nhưng thường chỉ chia sẻ về chuyện của mình, chủ yếu là những câu chuyện thú vị xảy ra với con trai, rất ít khi chủ động hỏi Trần Túy điều gì.
“Con trai tôi thích ăn khoai tây nghiền của KFC nhất, nó còn nói rằng họ làm ngon hơn tôi làm.”
“Nhưng khoai tây nghiền ở nhà dù có ngon đến đâu, cũng không thể bằng khoai tây nghiền kiểu Pháp, tôi không phục, đã thử vài lần, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.”
Nói đến đây, Trần Túy cũng có chút hứng thú, hiếm khi chủ động hỏi: “Là gì vậy?”
“Là lớp nước sốt gà ở trên!” Cảnh Phàn lắc đầu, cười bất lực: “Thì ra thằng bé thích uống súp.”
Mỗi lần Cảnh Phàn miêu tả con trai đều rất sinh động và đáng yêu, nghĩ đến tâm lý chung của trẻ con “cái gì mua bằng tiền mới là tốt nhất”, Trần Túy cũng bật cười.
“Đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế.”
Âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên, theo sau là tiếng bước chân chậm rãi.
“Quản lý Tần, anh vẫn chưa tan ca à?” Cảnh Phàn hỏi.
“Chẳng phải hai người cũng chưa tan ca sao?” Tần Phong nhìn về phía bóng lưng của Trần Túy, trong mắt thoáng qua sắc tối mà không ai nhận ra: “Chef, tôi đã mang bít tết về rồi.”
“Anh tự đi lấy về à?” Trần Túy nói: “Anh nên gọi tôi đi cùng.”
Ý định ban đầu là cảm thấy việc này quá phiền phức cho Tần Phong, nhưng khi lời này được thốt ra, lại mang một ý nghĩa khác khi rơi vào tai người nọ.
Cảm giác khó chịu không rõ lý do trong lòng lập tức tan biến, Tần Phong cười đến híp cả mắt, xin một phần cơm cho nhân viên từ bếp trưởng.
Vì vậy, anh ngồi đối diện với cửa ra món, nhìn hai người bận rộn trong bếp, ánh mắt thỉnh thoảng lại lưu luyến trên gương mặt của Trần Túy.
Khi làm việc, cô vẫn không thể hiện nhiều cảm xúc, mặc dù trông có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, nhưng lại thiếu đi một chút cảm giác xa cách khó đoán, điều này thật mâu thuẫn.
Trần Túy có nền tảng rất tốt, đường nét trên khuôn mặt tinh tế, có lẽ do thường xuyên tập thể hình, làn da cũng săn chắc và mịn màng. Thực ra, cô trông không giống như một đầu bếp dày dạn kinh nghiệm, mà lại giống như một sinh viên mới ra trường chưa hiểu sự đời.
Trong số những người đã phát sinh quan hệ với Tần Phong, không thiếu những người hiểu biết về tình thú hơn cả Trần Túy, hoặc có tính cách dịu dàng, mềm mại hơn. Nhưng vào lúc này, người đối diện với vẻ mặt tự nhiên, chuyên nghiệp và nghiêm túc lại khiến anh cảm nhận được một hương vị khác.
“Quản lý Tần, bò bít tết ở nhà bạn của anh chất lượng tốt lắm, lần này thật sự phải cảm ơn anh.”
Cảnh Phàn bỗng lên tiếng, Tần Phong tự nhiên chuyển tầm mắt sang: “Đừng khách sáo như vậy, đó là điều tôi nên làm. Nếu mọi người đều hài lòng, tôi sẽ nói với Tiểu Nhụy, sau này cứ cố định lấy hàng từ họ nhé.”
“Được đấy!”
Hai người tự thỏa thuận với nhau, ánh mắt của Tần Phong quay lại gương mặt của Trần Túy: “Cô thấy như vậy có được không?”
“Chất lượng bít tết rất tốt.” Trần Túy nhận ra Tần Phong đang hỏi mình, cô trả lời: “Nhưng vẫn để tôi đi nói với Tiểu Nhụy thì hơn.”
Suy cho cùng, bếp trưởng có trách nhiệm kiểm tra chất lượng nguyên liệu và đàm phán với nhà cung cấp, và không nên nhờ người trung gian giúp đỡ.
Tần Phong không phản đối, cầm khay thức ăn đã ăn xong đi về phía khu rửa bát.
—
Kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, đèn trong nhà hàng La Tulipe đã tắt, Trần Túy lại ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của các loại bánh bao trong đêm.
Khi cô thay xong quần áo và ra ngoài, Cảnh Phàn và Tần Phong đang đợi cô ở cửa. Lúc này, Trần Túy đã xõa tóc sau một ngày bận rộn, mái tóc màu xanh biển dài xoăn tự nhiên đang bay bổng trong gió.
“Thì ra tóc của cô dài như vậy.” Cảnh Phàn lần đầu thấy Trần Túy xõa tóc, nên đã nhìn thêm vài lần. Anh ta luôn cảm thấy cô bếp trưởng không hay cười này trong cuộc sống chắc chắn rất khác biệt, ai ngờ chỉ cần thay đổi kiểu tóc, khí chất đã thay đổi, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đi đến quán bar để mua say.
“Cô về nhà thế nào, ở đây tôi vừa lúc có một cái mũ bảo hiểm.” Cảnh Phàn vỗ vào ‘con ngựa’ đậu trong sân sau, Trần Túy chăm chú nhìn, tiến lại gần vài bước.
“Đây là xe của anh à?” Cảnh Phàn cười đáp, Trần Túy nói: “Trước đây ở Pháp tôi cũng có một chiếc.”
“Thật sao?”
Nhìn hai người bên cạnh càng nói chuyện càng hợp nhau, người đứng không xa vẫn đang trả lời tin nhắn rốt cuộc đã ra tay dưới ánh trăng.
“Cảnh Phàn, anh về trước đi, tôi và bếp trưởng Trần Túy còn có việc cần bàn, một lát sau tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
“À, vậy à?” Cảnh Phàn không nghi ngờ, thấy Trần Túy gật đầu với mình thì vui vẻ lên xe phóng đi.
Cho đến khi tiếng ầm ầm chìm vào trong ngõ hẹp, Trần Tuý mới ngước mắt nhìn về phía Tần Phong.
“Quản lý Tần còn việc gì không, nói xong ở đây rồi hẵng đi nhé.”
“Hay là lên xe nói đi.” Tần Phong khóa cửa sau, dẫn Trần Túy lên chiếc G63 màu đen của mình.

(Lynn: G63 được nhắc đến ở đây là chiếc xe Mercedes-AMG G63. Hiện nay tại thị trưởng Việt Nam, giá cho một con G63 dao động từ 11,75 tỷ đồng cho giá niêm yết và từ 12,95 đến 14,18 tỷ đồng cho giá lăn bánh)
Hai người lại bước vào không gian kín quen thuộc, Trần Túy đi thẳng vào vấn đề hỏi anh: “Có chuyện gì quan trọng không?”
“Rất quan trọng.” Tần Phong mở một chai nước khoáng, đưa cho Trần Túy.
“Cảm ơn.” Đang đúng lúc khát, Trần Túy nhận lấy uống vài ngụm, thì nghe thấy người bên cạnh nói.
“Chef, cái áo sơ mi của tôi, em định khi nào trả lại cho tôi?”
Âm điệu mang theo tiếng cười, nhưng ánh mắt lại trong sáng vô tội, thật sự là một người mâu thuẫn. Trần Túy nghĩ.
Áo sơ mi đã được giặt sạch, chỉ là hôm nay quên mang ra ngoài, ngày mai có thể mang trả anh.
Trần Tụy vốn định trả lời như vậy, nhưng bị người khác đột ngột lại gần làm gián đoạn suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc cho phản ứng, người ngồi ghế lái lại hôn lên, chai nước trong tay bỗng nhiên rung lắc, nước bắn tung tóe lên người họ.
Mùi nước hoa thoang thoảng trên người Tần Phong lại bao trùm giác quan, Trần Túy không tránh né.
HẾT CHƯƠNG 5
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 5: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
