Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 4: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (I)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cuộc sống về đêm phong phú của Thượng Hải, chỉ cần bước ra khỏi một cánh cửa là đã từ một chốn ồn ào này chuyển sang một chốn ồn ào khác.
Chiều tối cảm nhận được cái lạnh của mùa xuân muộn, Trần Túy bước ra cửa sau, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi thức ăn hòa quyện trong không khí. Giống như những cục bột đã lên men, cũng giống như những chiếc tiểu long bao[7] có hương vị của lồng hấp.[7]Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải.
Nghe nói gần nhà hàng có một quán điểm tâm rất ngon, là các loại bánh bao được người Thượng Hải yêu thích, chỉ tiếc là cô đã không ăn sáng nhiều năm rồi.
Sơ Tiểu Niên bận rộn sắp xếp để đưa mọi người về nhà, “team building” cuối cùng cũng gần đến hồi kết, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Túy đang thong thả đi dọc theo con hẻm, bỗng dừng bước.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô và đôi mắt đào hoa sáng ngời của người nọ nhìn nhau. Người nọ dựa vào xe, đang nghe điện thoại, khi thấy cô thì gật đầu cười, vì vậy Trần Túy cũng gật đầu đáp lại.
Cô do dự không biết có nên vượt qua chướng ngại vật này để tiến lên hay không, thì người trước mặt đã kết thúc cuộc gọi, từng bước tiến về phía cô.
“Chef, còn nhớ tôi chứ?” Lại là giọng điệu nhẹ nhàng có chủ ý, khiến người ta cảm thấy hồi hộp, người này bình thường không nói như vậy. Trần Túy chỉ “ừ” một tiếng, người đó lại cười: “Nhìn phản ứng của cô hôm nay, tôi cứ tưởng cô đã quên tôi rồi chứ.”
Hiện tại chỉ còn lại hai người họ, Trần Túy không còn tránh né nữa.
“Không.” Cô nói: “Trước đây tôi đã chuyển tiền cho anh nhưng bị trả lại, tôi sẽ chuyển lại lần nữa, anh nhận nhé.”
Cô vốn không để tâm đến chuyện này, nhưng giờ hai người gặp lại, không nhắc đến thì có vẻ như là chiếm hời của người ta.
Nhưng trong đầu Tần Phong lại không đúng lúc hiện lên nhiều hình ảnh.
Chẳng hạn, hình ảnh Trần Túy mặc chiếc áo sơ mi của anh, hay là đêm hôm đó khi anh xé toạc chiếc váy quây của Trần Túy, con rắn quỷ mị đó đã chui ra từ ngực cô.
“Lên xe nói chuyện đi?” Tần Phong nói: “Bên ngoài gió lớn.”
Trần Túy không để anh suy nghĩ thêm, mà lên xe theo.
“Chiếc xe này ở trong nước giá bao nhiêu?”
Lên xe, Trần Túy đột nhiên nói câu này, Tần Phong ngẩn người một giây rồi cười thành tiếng, anh báo một con số, hỏi: “Em thích chiếc xe này?”
“Ừ, tôi muốn mua chiếc màu trắng.” Cô tính toán số tiền tiết kiệm được trong những năm làm việc, chắc chắn có thể mua một chiếc.
Ai ngờ Tần Phong lại dội cho cô một gáo nước lạnh: “Mua xe ở Thượng Hải không khó, nhưng mua biển số thì khó.”
Trần Túy chưa từng nghe nói như vậy, nhìn anh với vẻ nghi hoặc, Tần Phong kiên nhẫn giải thích cho cô.
Sau vài câu, cô từ bỏ ý định mua xe.
“Nhưng nếu em không chê màu đen, sau này xe của tôi có thể cho em mượn.” Tần Phong đột nhiên nói.
Khoảnh khắc này, Trần Túy nảy ra một ý nghĩ – bao nuôi. Cô từng nghe nói về điều này.
Dù sao thì nếu không trao đổi một cái gì đó, ai sẽ sẵn lòng cho người khác mượn tài sản riêng quý giá của mình.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Trần Túy nghĩ đến việc còn nhiều chuyện chưa xử lý, vì vậy lại nói thêm: “Tiền áo sơ mi…”
“Tôi có thể không đổi thành tiền được không?” Tần Phong khẽ đụng vào đầu ngón tay của cô, cảm giác hơi lạnh, như một đứa trẻ nhõng nhẽo dò hỏi, khiến người ta không thể chán ghét: “Chiếc áo sơ mi đó của tôi là phiên bản giới hạn, e rằng có muốn mua cũng không tìm được.”
Trần Túy trầm tư vài giây: “Biết rồi, vậy tôi sẽ trả lại cho anh sau khi giặt sạch sẽ.”
Cô muốn rút tay lại, nhưng người trước mặt lại nắm chặt lấy. Trần Túy ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt đào hoa được phong ấn qua lớp kính, khiến người ta không khỏi muốn phá vỡ lớp giả trang chỉn chu này.
Chuyện mà Sơ Tiểu Niên nói không sai, hình dáng bên ngoài của Tần Phong đúng là gu của cô.
Không gian chật hẹp và kín đáo tràn ngập sự mập mờ, qua lớp kính lạnh lẽo, ánh mắt của Tần Phong mang mục đích rõ ràng. Nhưng Trần Túy không tin, ở trước cửa nhà hàng, người này thật sự sẽ…
Ngay giây tiếp theo, anh đã hôn cô.
Cùng với mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể, cà phê đen hòa quyện với thuốc lá, mùi hương giống như quán cà phê bình thường nhất bên đường ở Pháp.
Trái tim Trần Túy khẽ run lên, như thể trở về mùa đông mười năm trước, khoảnh khắc bị hôn trong nhà hàng nhỏ lần đầu đi làm.
Những người bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc, các giác quan vật lý thường đặc biệt nhạy cảm. Đối với Trần Túy, tất cả ký ức của cô đều liên quan đến vị giác và khứu giác.
Tần Phong trên giường rất dịu dàng, nụ hôn của anh cũng vậy. Đầu lưỡi xâm nhập, hòa lẫn với tiếng nước, cẩn thận thăm dò, nhưng lại mang theo d*c v*ng mãnh liệt. Trần Túy được chiều chuộng, cổ họng không khỏi phát ra một tiếng rên khẽ, âm thanh này trở thành lý do để đối phương công thành đoạt đất.
Buồng xe yên tĩnh khuếch đại âm thanh thân mật, cảm giác gợi nhớ lại ký ức của đêm đó, đồng thời còn lo lắng không biết bên ngoài có ai nhìn vào không. Sự k*ch th*ch và hưng phấn song hành, tín hiệu từ cơ thể người trưởng thành là chân thật nhất.
“Tôi thực sự không ngờ em lại là bếp trưởng của nhà hàng.”
Tần Phong vẫn như đêm đó, thích áp sát da thịt thì thầm bên tai cô, điều này hoàn toàn khác với Trần Túy.
“Em ăn mặc như vậy cũng rất đẹp…”
Anh vừa nói, tay đã trượt xuống hông của Trần Túy, thuận lợi tìm thấy vị trí hình xăm cánh, dùng sức bóp nhẹ.
Cảm giác đau nhẹ ở đuôi cột sống khiến Trần Túy bỗng tỉnh táo, nhớ ra mình đang ở đâu và người trước mặt là ai.
“Chờ đã…” Cô nghiêng mặt tránh nụ hôn của Tần Phong, đồng thời nắm lấy bàn tay còn muốn tiến sâu vào.
Phải nói là, người trước mặt này có thể dễ dàng k*ch th*ch điểm nhạy cảm của mình. Nếu giữa họ không phải là mối quan hệ đồng nghiệp, thì người này chắc chắn sẽ thường xuyên xuất hiện trong phòng của mình.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Phong trầm giọng, đáy mắt thể hiện vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Túy nhìn thẳng vào mắt anh, nói không chút ngại ngần: “Quản lý Tần, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp.”
“Tại sao?” Tần Phong dừng lại vài giây rồi hỏi: “Có phải muốn tránh nghi ngờ không, chef?”
“Không hoàn toàn.” Trần Túy lắc đầu, hai người trở lại khoảng cách an toàn: “Dù sao sau này chúng ta sẽ cùng làm việc, vẫn nên phân rõ công tư thì tốt hơn.”
Có người muốn lợi dụng sự không giỏi về ngôn ngữ của Trần Túy để thể hiện tài ăn nói, đồng thời thử thách một phen. Trần Túy liếc sang bên cạnh, rồi nghe thấy anh giải thích: “Đi làm và tan ca cũng thuộc về ‘công tư phân minh’.”
Câu này đã đủ rõ ràng, Trần Túy hiểu. Nhưng nghĩ đến việc bản thân đã có tiền lệ thất bại, cô vẫn từ chối.
“Chắc sẽ rất khó để làm được.” Cô trả lời thật lòng.
Nhiều năm trước, Trần Túy từng duy trì mối quan hệ bạn giường với một đồng nghiệp, kết quả là đối phương luôn không thể nắm bắt được giới hạn, thường xuyên muốn thân cận với mình bất kể thời gian và địa điểm, gây ra phiền phức cho cô.
Trần Túy cảm thấy điều này rất không chuyên nghiệp, vì vậy cô đã chấm dứt mối quan hệ với người đó, ai ngờ xử lý chuyện này lại cũng là một việc phiền phức.
Năng lượng của mỗi người luôn có hạn. Trong guồng quay công việc lặp đi lặp lại, cô phải dành thời gian để tập thể dục, thỉnh thoảng lại phải dành thời gian bên bạn tình. Trần Túy từng vui vẻ chấp nhận sự cân bằng trong cuộc sống này, nhưng một khi sự cân bằng bị phá vỡ, cô sẽ không ngần ngại từ bỏ điều ít quan trọng nhất.
Tần Phong không im lặng quá lâu, cũng không hỏi thêm.
Anh nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Trần Túy thì không khỏi bật cười: “Biết rồi, tôi và em có cùng suy nghĩ.” Nhìn qua điện thoại, anh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa em về nhà nhé.”
Trần Túy định mở miệng từ chối, anh lại nói: “Vừa rồi Tiểu Niên nhắn tin cho tôi, nói rằng cậu ấy còn phải xử lý một số việc, bảo tôi đưa em về trước, em đừng làm khó một người làm công như tôi nhé.”
Đã nói đến vậy, Trần Túy đồng ý, cô không muốn phải vòng vo với đồng nghiệp vì những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Xét đến cùng, từ phản ứng của Tần Phong, có vẻ như anh không khó xử lý, dễ hơn so với những người đã có quan hệ trước đây. Có thể thấy người này hiểu biết, có chỉ số EQ cao, hy vọng sau này cùng làm việc cũng sẽ thuận lợi như vậy.
Trần Túy báo tên khách sạn mình ở, Tần Phong lái xe, bâng quơ hỏi cô có phải vẫn chưa tìm được chỗ ở tốt không.
Trần Túy đối với yêu cầu về điều kiện lưu trú không cao, chỉ là hiện giờ chưa mua xe, cũng không muốn mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm. Nhà ở khu vực gần nhà hàng có giá thuê cao, cũng khó tìm được phòng trống có thể vào ở ngay, vì vậy về nước một tuần vẫn chưa có tiến triển.
Tần Phong giới thiệu cho cô vài căn nhà ở khu vực phù hợp, cũng không để tâm đến việc Trần Túy có phản hồi từng câu hay không, hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng tìm được chút cân bằng trong mối quan hệ.
“Trước đây khi tôi mới về nước cũng lo lắng về tiền thuê nhà, mỗi ngày đi làm mất ba tiếng thật sự rất mệt mỏi.”
“Ừm…”
Âm thanh của người bên cạnh dần dần yếu đi, Tần Phong quay mặt sang, người này thật sự đã ngủ.
Ánh sáng loang lổ xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên người Trần Túy khiến cô trở nên dịu dàng. Đôi mắt nhắm nghiền không còn vẻ xa cách, mà lông mi lại mềm mại và dài hơn, trông cô hiền hòa, hoàn toàn không giống một động vật máu lạnh trước ngực. (Lynn: ý Tần Phong là hình xăm con rắn trên ngực Trần Túy á)
Tần Phong nghĩ, may mà hôm nay đã kiềm chế, nếu không có lẽ cô sẽ không ngủ bên cạnh mình với vẻ buông lỏng không đề phòng như vậy.
Sau đêm đó, Tần Phong vốn không muốn bận tâm đến người bạn giường một đêm, nhưng không ngờ hai người lại nhanh chóng gặp lại nhau, và còn theo cách như thế này.
Chỉ trong hai lần ngắn ngủi gặp gỡ, từng bước đi của Trần Túy đều nằm ngoài dự đoán của anh.
Đối thủ không rõ sẽ khơi dậy sự tò mò và khát khao khiêu chiến của con người, nhìn bóng lưng Trần Túy rời đi, anh đã gọi điện cho Sơ Tiểu Niên.
—
Đến ngày đi làm chính thức, Trần Túy vẫn dậy sớm tập thể dục, về phòng tắm rửa qua loa rồi xuất phát sớm đến nhà hàng.
Từ ngày mai, La Tulipe sẽ kinh doanh thử nghiệm trong một tháng, đội ngũ bếp sẽ làm việc sớm một ngày để chuẩn bị nguyên liệu, với tư cách là đầu bếp chính, cô nên đến sớm hơn tất cả mọi người.
Sơ Tiểu Nhụy còn có vài nhà hàng khác, trong đội ngũ của chị ấy có một bếp trưởng điều hành[8] được thuê với mức lương cao, phụ trách lên thực đơn cho từng nhà hàng. Thực đơn thử nghiệm của La Tulipe là thực đơn set menu, được đầu bếp điều hành chuẩn bị sẵn từ trước.[8]Bếp trưởng điều hành (tiếng Anh: Executive chef) là chức danh công việc trong một nhà hàng hoặc tập đoàn dịch vụ ăn uống lớn. Đây là một cấp bậc cao hơn bếp trưởng. Bếp trưởng điều hành cũng tham gia vào các hoạt động kinh doanh của công ty và thậm chí còn nắm giữ cổ phần. Có thể nói, họ là một nhà quản lý với trình độ của một đầu bếp.
Mỗi tuần sẽ thử hai bộ món khai vị, món chính và món tráng miệng khác nhau. Sau một tháng, đầu bếp sẽ kết hợp ý kiến phản hồi của khách hàng để xác định thực đơn cuối cùng khi chính thức mở cửa.
Trần Túy nhận được tài liệu vào tối qua, cô nhìn lướt thì thấy toàn là các món ăn nổi tiếng từ các quốc gia khác nhau, không phải là nhà hàng thuần Pháp như tên gọi, như vậy thì lại phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc hơn.
Lúc rảnh rỗi, trong đầu cô sẽ tưởng tượng ra cách phân chia và xử lý nguyên liệu, nghĩ quá say sưa khiến cô ngẩn người vài giây khi nhìn thấy những thùng giấy chất đống ở cửa sau.
Trên thùng giấy có dán băng keo ghi chi tiết đơn hàng, chắc hẳn là nhà cung cấp đã gửi hàng đến trước. Nhưng khi Trần Túy nhìn thấy những từ “bít tết”, “cá hồi”, “đông lạnh”, cô bỗng nhíu mày.
Thời tiết tháng Tư ở Thượng Hải dần trở nên nóng hơn, không biết những hàng hóa này được gửi đến cửa sau từ khi nào, đã để ở đây bao lâu.
Vừa lấy chìa khóa ra, giọng của Tần Phong đã vang lên từ hẻm sau, anh giơ điện thoại lên, vẫy tay chào Trần Túy từ xa.
“Biết rồi, tôi đã đến nhà hàng, bếp trưởng Trần Túy cũng đã đến.”
“Đợi lát nữa cô ấy kiểm tra xong đơn hàng, tôi sẽ nói với cậu, và sau này đừng để nhà cung cấp tự ý để hàng ở trước cửa.”
Tần Phong kết thúc cuộc gọi, giữa hai người hoàn toàn không còn những khúc nhạc dạo như hai lần trước, cả hai tự nhiên chào nhau buổi sáng.
Trần Túy nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Phong trong cuộc gọi vừa rồi, suy đi nghĩ lại vẫn nói với anh một câu “Cảm ơn.”
Tần Phong biết cô đang cảm ơn điều gì, vì vậy cười nói: “Không có gì, đây là nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề của chúng ta mà.”
Trần Túy gật đầu, cầm chìa khóa đi mở cửa sau, cứng rắn mở lời bằng một câu: “Anh đến sớm quá.”
Tần Phong nói: “Dù sao cũng là ngày đầu đi làm, đến sớm để làm quen với khu vực làm việc. Chẳng phải cô cũng vậy sao?”
“Ừ.” Những điều có thể nói đã nói xong, Trần Túy không biết còn có thể nói gì nữa.
Vừa lúc đó, hai người bắt đầu bê các thùng giấy vào bếp, sau đó Tần Phong đi ra tiền sảnh sắp xếp bàn ghế, vì vậy hai người một trước một sau, không can thiệp đến nhau.
Trần Túy vào phòng thay đồ thay đồng phục bếp, nhét hết tóc con vào mũ, chỉ nhìn trang phục đã có dáng vẻ của một đầu bếp nghiêm túc.
Việc đầu tiên khi vào bếp là kiểm tra nguyên liệu được gửi đến, vì hiện tại số lượng đặt hàng đã vượt quá 300 phần, món chính nhất định không được xảy ra sai sót.
Tuần này, món chính trên thực đơn được ghi là bít tết tiêu đen kiểu Pháp và cá hồi sốt rau chân vịt. Trần Túy trước tiên kiểm tra cá hồi, phi lê đã được cắt sẵn và đóng gói, kích thước vừa phải, giúp công việc chuẩn bị cho bếp sau tiết kiệm được nhiều công sức.
Tuy nhiên, so với cá hồi, cô vẫn mong chờ vào thịt bò hơn.
Món bít tết tiêu đen kiểu Pháp mà Trần Túy đã lâu không làm, trong ẩm thực Pháp truyền thống rất yêu thích các loại sốt trắng, ngay cả sốt tiêu đen cũng phải thêm kem và sữa. Nhưng chính điều này lại là tinh hoa của món ăn.
Bít tết tiêu đen kiểu Pháp được đông đảo mọi người yêu thích, và yêu cầu về phần thịt bò cũng không quá khắt khe, phi lê, thăn ngoại, thăn lưng đều có thể dễ dàng chế biến.
Vốn dĩ Trần Túy đã cho rằng đây là sự kết hợp ít sai sót nhất, ai ngờ khi cô mở hộp ra thì lại đần thối người.
Đầu dây bên kia đổ chuông hai tiếng rồi bắt máy, Trần Túy đi thẳng vào vấn đề.
“Bò bít tết tôi đã nhận được, nhưng đây là thịt tổng hợp, có phải nhà cung cấp đã gửi nhầm không?”
Sơ Tiểu Niên nghe thấy ba chữ “thịt tổng hợp” cũng ngẩn ra, cậu kiểm tra lại đơn hàng thì hít một hơi: “Hình như không phải gửi nhầm, mã hàng mà nhà cung cấp gửi đúng là cái này…”
Trần Túy nhíu mày, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Người đặt hàng là ai, mà lại phạm phải lỗi cơ bản như vậy, trước khi mua không trao đổi với bếp trưởng điều hành sao?”
Sơ Tiểu Niên cũng trở nên sốt ruột, mở miệng giải thích: “Là chị tớ đã liên lạc với nhà cung cấp. Aizz, cũng là lỗi của tớ, lẽ ra phải xác nhận lại với chị ấy. Ông chủ nhà cung cấp này là bạn của bạn chị ấy, lúc đó chị ấy vì nể bạn nên đã quyết định luôn, có lẽ lúc đặt hàng cũng không xem kỹ, đã giao hết cho họ phụ trách. Không ngờ họ lại không đáng tin cậy như thế…”
Trần Túy lúc này thật sự cạn lời, giọng nói lạnh đi vài độ: “Sơ Tiểu Niên, đừng có đùa với tôi về chuyện này.”
Cô thật sự không ngờ một “nhà cung cấp” đơn giản lại có nhiều cách nói như vậy, so với việc sai nguyên liệu chính, cô thà bị ép đi xã giao còn hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Phong nghe thấy liền chạy tới, nhìn thấy thực đơn và đơn hàng của nhà cung cấp trong tay Trần Túy, rồi liếc nhìn “bít tết” mà cô đang cầm trên tay, lập tức hiểu rõ tình hình hiện tại.
“Tiểu Niên à? Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Trần Túy và anh nhìn nhau, rồi đưa điện thoại cho anh, nghe thấy Tần Phong bắt đầu kiểm soát tình hình.
“Tiểu Niên, cậu đừng vội, tôi có bạn bè cung cấp bò bít tết nguyên miếng. Cậu nói với lễ tân rằng, tạm thời đóng nhận đặt chỗ cho khách hàng trong tuần này, tôi sẽ liên lạc xem, trước tiên chúng ta phải giải quyết số lượng cho ngày mai đã.”
“Ừ, không vấn đề gì, cậu đừng lo, bên này có tôi.”
Gác máy, Tần Phong vỗ vai Trần Túy, động tác nhẹ nhàng vừa đủ, anh nói lời an ủi cô: “Chef, trước tiên hãy bình tĩnh lại.”
Thấy Trần Túy không tránh đi, anh nhếch môi cười: “Cô làm Tiểu Niên sợ hãi quá, cậu ấy sợ rằng hôm nay cô sẽ mua vé máy bay về Pháp ngay.”
Trần Túy cười khổ: “Không đến nỗi vậy, chỉ là nhất thời không nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.”
Tại Pháp, cô từng làm bếp phó phụ trách việc mua sắm cho cửa hàng, mỗi nhà cung cấp đều do cô tự tay chọn lựa, trong vài năm qua cô đã dệt nên một mạng lưới an toàn và ổn định cho mình. Ngay cả đầu bếp chính trong nhà hàng cũng không can thiệp nhiều vào việc mua hàng, huống chi là ông chủ không có kỹ thuật và kinh nghiệm.
Cô chưa bao giờ mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, mọi thứ đều quen tự mình giải quyết, nhưng giờ vừa về nước làm việc đã gặp phải tình huống như vậy. Trần Túy không biết, liệu sau này mỗi lời nói và hành động đều phải cân nhắc đến “mối quan hệ xã giao” của ông bà chủ hay không.
Nghĩ đến việc vừa rồi bản thân quá nghiêm túc, Trần Túy tự nhắc mình phải thoải mái hơn, lại cảm ơn Tần Phong một lần nữa.
“Không cần khách sáo với tôi như vậy, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.” Tần Phong dừng vài giây, đưa mắt nhìn thùng ‘bít tết’ kia: “Vậy những thứ này thì sao?”
Trần Túy suy nghĩ hai giây: “Nếu họ không trả hàng thì coi như xuất ăn cho nhân viên đi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Tần Phong không phải lần đầu tiên thấy Trần Túy không trang điểm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô có sức sống như vậy.
Gần trưa, nhiệt độ trong bếp ngày càng cao, hai người cùng nhau chuyển đồ vào kho lạnh. Ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bếp được may đo riêng của Trần Túy, ánh mắt Tần Phong hơi tối lại.
May mà vừa rồi đã kiềm chế được.
Trong cuộc sống về đêm phong phú của Thượng Hải, chỉ cần bước ra khỏi một cánh cửa là đã từ một chốn ồn ào này chuyển sang một chốn ồn ào khác.
Chiều tối cảm nhận được cái lạnh của mùa xuân muộn, Trần Túy bước ra cửa sau, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi thức ăn hòa quyện trong không khí. Giống như những cục bột đã lên men, cũng giống như những chiếc tiểu long bao[7] có hương vị của lồng hấp.[7]Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải.
Nghe nói gần nhà hàng có một quán điểm tâm rất ngon, là các loại bánh bao được người Thượng Hải yêu thích, chỉ tiếc là cô đã không ăn sáng nhiều năm rồi.
Sơ Tiểu Niên bận rộn sắp xếp để đưa mọi người về nhà, “team building” cuối cùng cũng gần đến hồi kết, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Túy đang thong thả đi dọc theo con hẻm, bỗng dừng bước.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô và đôi mắt đào hoa sáng ngời của người nọ nhìn nhau. Người nọ dựa vào xe, đang nghe điện thoại, khi thấy cô thì gật đầu cười, vì vậy Trần Túy cũng gật đầu đáp lại.
Cô do dự không biết có nên vượt qua chướng ngại vật này để tiến lên hay không, thì người trước mặt đã kết thúc cuộc gọi, từng bước tiến về phía cô.
“Chef, còn nhớ tôi chứ?” Lại là giọng điệu nhẹ nhàng có chủ ý, khiến người ta cảm thấy hồi hộp, người này bình thường không nói như vậy. Trần Túy chỉ “ừ” một tiếng, người đó lại cười: “Nhìn phản ứng của cô hôm nay, tôi cứ tưởng cô đã quên tôi rồi chứ.”
Hiện tại chỉ còn lại hai người họ, Trần Túy không còn tránh né nữa.
“Không.” Cô nói: “Trước đây tôi đã chuyển tiền cho anh nhưng bị trả lại, tôi sẽ chuyển lại lần nữa, anh nhận nhé.”
Cô vốn không để tâm đến chuyện này, nhưng giờ hai người gặp lại, không nhắc đến thì có vẻ như là chiếm hời của người ta.
Nhưng trong đầu Tần Phong lại không đúng lúc hiện lên nhiều hình ảnh.
Chẳng hạn, hình ảnh Trần Túy mặc chiếc áo sơ mi của anh, hay là đêm hôm đó khi anh xé toạc chiếc váy quây của Trần Túy, con rắn quỷ mị đó đã chui ra từ ngực cô.
“Lên xe nói chuyện đi?” Tần Phong nói: “Bên ngoài gió lớn.”
Trần Túy không để anh suy nghĩ thêm, mà lên xe theo.
“Chiếc xe này ở trong nước giá bao nhiêu?”
Lên xe, Trần Túy đột nhiên nói câu này, Tần Phong ngẩn người một giây rồi cười thành tiếng, anh báo một con số, hỏi: “Em thích chiếc xe này?”
“Ừ, tôi muốn mua chiếc màu trắng.” Cô tính toán số tiền tiết kiệm được trong những năm làm việc, chắc chắn có thể mua một chiếc.
Ai ngờ Tần Phong lại dội cho cô một gáo nước lạnh: “Mua xe ở Thượng Hải không khó, nhưng mua biển số thì khó.”
Trần Túy chưa từng nghe nói như vậy, nhìn anh với vẻ nghi hoặc, Tần Phong kiên nhẫn giải thích cho cô.
Sau vài câu, cô từ bỏ ý định mua xe.
“Nhưng nếu em không chê màu đen, sau này xe của tôi có thể cho em mượn.” Tần Phong đột nhiên nói.
Khoảnh khắc này, Trần Túy nảy ra một ý nghĩ – bao nuôi. Cô từng nghe nói về điều này.
Dù sao thì nếu không trao đổi một cái gì đó, ai sẽ sẵn lòng cho người khác mượn tài sản riêng quý giá của mình.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Trần Túy nghĩ đến việc còn nhiều chuyện chưa xử lý, vì vậy lại nói thêm: “Tiền áo sơ mi…”
“Tôi có thể không đổi thành tiền được không?” Tần Phong khẽ đụng vào đầu ngón tay của cô, cảm giác hơi lạnh, như một đứa trẻ nhõng nhẽo dò hỏi, khiến người ta không thể chán ghét: “Chiếc áo sơ mi đó của tôi là phiên bản giới hạn, e rằng có muốn mua cũng không tìm được.”
Trần Túy trầm tư vài giây: “Biết rồi, vậy tôi sẽ trả lại cho anh sau khi giặt sạch sẽ.”
Cô muốn rút tay lại, nhưng người trước mặt lại nắm chặt lấy. Trần Túy ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt đào hoa được phong ấn qua lớp kính, khiến người ta không khỏi muốn phá vỡ lớp giả trang chỉn chu này.
Chuyện mà Sơ Tiểu Niên nói không sai, hình dáng bên ngoài của Tần Phong đúng là gu của cô.
Không gian chật hẹp và kín đáo tràn ngập sự mập mờ, qua lớp kính lạnh lẽo, ánh mắt của Tần Phong mang mục đích rõ ràng. Nhưng Trần Túy không tin, ở trước cửa nhà hàng, người này thật sự sẽ…
Ngay giây tiếp theo, anh đã hôn cô.
Cùng với mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể, cà phê đen hòa quyện với thuốc lá, mùi hương giống như quán cà phê bình thường nhất bên đường ở Pháp.
Trái tim Trần Túy khẽ run lên, như thể trở về mùa đông mười năm trước, khoảnh khắc bị hôn trong nhà hàng nhỏ lần đầu đi làm.
Những người bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc, các giác quan vật lý thường đặc biệt nhạy cảm. Đối với Trần Túy, tất cả ký ức của cô đều liên quan đến vị giác và khứu giác.
Tần Phong trên giường rất dịu dàng, nụ hôn của anh cũng vậy. Đầu lưỡi xâm nhập, hòa lẫn với tiếng nước, cẩn thận thăm dò, nhưng lại mang theo d*c v*ng mãnh liệt. Trần Túy được chiều chuộng, cổ họng không khỏi phát ra một tiếng rên khẽ, âm thanh này trở thành lý do để đối phương công thành đoạt đất.
Buồng xe yên tĩnh khuếch đại âm thanh thân mật, cảm giác gợi nhớ lại ký ức của đêm đó, đồng thời còn lo lắng không biết bên ngoài có ai nhìn vào không. Sự k*ch th*ch và hưng phấn song hành, tín hiệu từ cơ thể người trưởng thành là chân thật nhất.
“Tôi thực sự không ngờ em lại là bếp trưởng của nhà hàng.”
Tần Phong vẫn như đêm đó, thích áp sát da thịt thì thầm bên tai cô, điều này hoàn toàn khác với Trần Túy.
“Em ăn mặc như vậy cũng rất đẹp…”
Anh vừa nói, tay đã trượt xuống hông của Trần Túy, thuận lợi tìm thấy vị trí hình xăm cánh, dùng sức bóp nhẹ.
Cảm giác đau nhẹ ở đuôi cột sống khiến Trần Túy bỗng tỉnh táo, nhớ ra mình đang ở đâu và người trước mặt là ai.
“Chờ đã…” Cô nghiêng mặt tránh nụ hôn của Tần Phong, đồng thời nắm lấy bàn tay còn muốn tiến sâu vào.
Phải nói là, người trước mặt này có thể dễ dàng k*ch th*ch điểm nhạy cảm của mình. Nếu giữa họ không phải là mối quan hệ đồng nghiệp, thì người này chắc chắn sẽ thường xuyên xuất hiện trong phòng của mình.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Phong trầm giọng, đáy mắt thể hiện vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Túy nhìn thẳng vào mắt anh, nói không chút ngại ngần: “Quản lý Tần, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp.”
“Tại sao?” Tần Phong dừng lại vài giây rồi hỏi: “Có phải muốn tránh nghi ngờ không, chef?”
“Không hoàn toàn.” Trần Túy lắc đầu, hai người trở lại khoảng cách an toàn: “Dù sao sau này chúng ta sẽ cùng làm việc, vẫn nên phân rõ công tư thì tốt hơn.”
Có người muốn lợi dụng sự không giỏi về ngôn ngữ của Trần Túy để thể hiện tài ăn nói, đồng thời thử thách một phen. Trần Túy liếc sang bên cạnh, rồi nghe thấy anh giải thích: “Đi làm và tan ca cũng thuộc về ‘công tư phân minh’.”
Câu này đã đủ rõ ràng, Trần Túy hiểu. Nhưng nghĩ đến việc bản thân đã có tiền lệ thất bại, cô vẫn từ chối.
“Chắc sẽ rất khó để làm được.” Cô trả lời thật lòng.
Nhiều năm trước, Trần Túy từng duy trì mối quan hệ bạn giường với một đồng nghiệp, kết quả là đối phương luôn không thể nắm bắt được giới hạn, thường xuyên muốn thân cận với mình bất kể thời gian và địa điểm, gây ra phiền phức cho cô.
Trần Túy cảm thấy điều này rất không chuyên nghiệp, vì vậy cô đã chấm dứt mối quan hệ với người đó, ai ngờ xử lý chuyện này lại cũng là một việc phiền phức.
Năng lượng của mỗi người luôn có hạn. Trong guồng quay công việc lặp đi lặp lại, cô phải dành thời gian để tập thể dục, thỉnh thoảng lại phải dành thời gian bên bạn tình. Trần Túy từng vui vẻ chấp nhận sự cân bằng trong cuộc sống này, nhưng một khi sự cân bằng bị phá vỡ, cô sẽ không ngần ngại từ bỏ điều ít quan trọng nhất.
Tần Phong không im lặng quá lâu, cũng không hỏi thêm.
Anh nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Trần Túy thì không khỏi bật cười: “Biết rồi, tôi và em có cùng suy nghĩ.” Nhìn qua điện thoại, anh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa em về nhà nhé.”
Trần Túy định mở miệng từ chối, anh lại nói: “Vừa rồi Tiểu Niên nhắn tin cho tôi, nói rằng cậu ấy còn phải xử lý một số việc, bảo tôi đưa em về trước, em đừng làm khó một người làm công như tôi nhé.”
Đã nói đến vậy, Trần Túy đồng ý, cô không muốn phải vòng vo với đồng nghiệp vì những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Xét đến cùng, từ phản ứng của Tần Phong, có vẻ như anh không khó xử lý, dễ hơn so với những người đã có quan hệ trước đây. Có thể thấy người này hiểu biết, có chỉ số EQ cao, hy vọng sau này cùng làm việc cũng sẽ thuận lợi như vậy.
Trần Túy báo tên khách sạn mình ở, Tần Phong lái xe, bâng quơ hỏi cô có phải vẫn chưa tìm được chỗ ở tốt không.
Trần Túy đối với yêu cầu về điều kiện lưu trú không cao, chỉ là hiện giờ chưa mua xe, cũng không muốn mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm. Nhà ở khu vực gần nhà hàng có giá thuê cao, cũng khó tìm được phòng trống có thể vào ở ngay, vì vậy về nước một tuần vẫn chưa có tiến triển.
Tần Phong giới thiệu cho cô vài căn nhà ở khu vực phù hợp, cũng không để tâm đến việc Trần Túy có phản hồi từng câu hay không, hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng tìm được chút cân bằng trong mối quan hệ.
“Trước đây khi tôi mới về nước cũng lo lắng về tiền thuê nhà, mỗi ngày đi làm mất ba tiếng thật sự rất mệt mỏi.”
“Ừm…”
Âm thanh của người bên cạnh dần dần yếu đi, Tần Phong quay mặt sang, người này thật sự đã ngủ.
Ánh sáng loang lổ xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên người Trần Túy khiến cô trở nên dịu dàng. Đôi mắt nhắm nghiền không còn vẻ xa cách, mà lông mi lại mềm mại và dài hơn, trông cô hiền hòa, hoàn toàn không giống một động vật máu lạnh trước ngực. (Lynn: ý Tần Phong là hình xăm con rắn trên ngực Trần Túy á)
Tần Phong nghĩ, may mà hôm nay đã kiềm chế, nếu không có lẽ cô sẽ không ngủ bên cạnh mình với vẻ buông lỏng không đề phòng như vậy.
Sau đêm đó, Tần Phong vốn không muốn bận tâm đến người bạn giường một đêm, nhưng không ngờ hai người lại nhanh chóng gặp lại nhau, và còn theo cách như thế này.
Chỉ trong hai lần ngắn ngủi gặp gỡ, từng bước đi của Trần Túy đều nằm ngoài dự đoán của anh.
Đối thủ không rõ sẽ khơi dậy sự tò mò và khát khao khiêu chiến của con người, nhìn bóng lưng Trần Túy rời đi, anh đã gọi điện cho Sơ Tiểu Niên.
—
Đến ngày đi làm chính thức, Trần Túy vẫn dậy sớm tập thể dục, về phòng tắm rửa qua loa rồi xuất phát sớm đến nhà hàng.
Từ ngày mai, La Tulipe sẽ kinh doanh thử nghiệm trong một tháng, đội ngũ bếp sẽ làm việc sớm một ngày để chuẩn bị nguyên liệu, với tư cách là đầu bếp chính, cô nên đến sớm hơn tất cả mọi người.
Sơ Tiểu Nhụy còn có vài nhà hàng khác, trong đội ngũ của chị ấy có một bếp trưởng điều hành[8] được thuê với mức lương cao, phụ trách lên thực đơn cho từng nhà hàng. Thực đơn thử nghiệm của La Tulipe là thực đơn set menu, được đầu bếp điều hành chuẩn bị sẵn từ trước.[8]Bếp trưởng điều hành (tiếng Anh: Executive chef) là chức danh công việc trong một nhà hàng hoặc tập đoàn dịch vụ ăn uống lớn. Đây là một cấp bậc cao hơn bếp trưởng. Bếp trưởng điều hành cũng tham gia vào các hoạt động kinh doanh của công ty và thậm chí còn nắm giữ cổ phần. Có thể nói, họ là một nhà quản lý với trình độ của một đầu bếp.
Mỗi tuần sẽ thử hai bộ món khai vị, món chính và món tráng miệng khác nhau. Sau một tháng, đầu bếp sẽ kết hợp ý kiến phản hồi của khách hàng để xác định thực đơn cuối cùng khi chính thức mở cửa.
Trần Túy nhận được tài liệu vào tối qua, cô nhìn lướt thì thấy toàn là các món ăn nổi tiếng từ các quốc gia khác nhau, không phải là nhà hàng thuần Pháp như tên gọi, như vậy thì lại phù hợp với khẩu vị của người Trung Quốc hơn.
Lúc rảnh rỗi, trong đầu cô sẽ tưởng tượng ra cách phân chia và xử lý nguyên liệu, nghĩ quá say sưa khiến cô ngẩn người vài giây khi nhìn thấy những thùng giấy chất đống ở cửa sau.
Trên thùng giấy có dán băng keo ghi chi tiết đơn hàng, chắc hẳn là nhà cung cấp đã gửi hàng đến trước. Nhưng khi Trần Túy nhìn thấy những từ “bít tết”, “cá hồi”, “đông lạnh”, cô bỗng nhíu mày.
Thời tiết tháng Tư ở Thượng Hải dần trở nên nóng hơn, không biết những hàng hóa này được gửi đến cửa sau từ khi nào, đã để ở đây bao lâu.
Vừa lấy chìa khóa ra, giọng của Tần Phong đã vang lên từ hẻm sau, anh giơ điện thoại lên, vẫy tay chào Trần Túy từ xa.
“Biết rồi, tôi đã đến nhà hàng, bếp trưởng Trần Túy cũng đã đến.”
“Đợi lát nữa cô ấy kiểm tra xong đơn hàng, tôi sẽ nói với cậu, và sau này đừng để nhà cung cấp tự ý để hàng ở trước cửa.”
Tần Phong kết thúc cuộc gọi, giữa hai người hoàn toàn không còn những khúc nhạc dạo như hai lần trước, cả hai tự nhiên chào nhau buổi sáng.
Trần Túy nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Phong trong cuộc gọi vừa rồi, suy đi nghĩ lại vẫn nói với anh một câu “Cảm ơn.”
Tần Phong biết cô đang cảm ơn điều gì, vì vậy cười nói: “Không có gì, đây là nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề của chúng ta mà.”
Trần Túy gật đầu, cầm chìa khóa đi mở cửa sau, cứng rắn mở lời bằng một câu: “Anh đến sớm quá.”
Tần Phong nói: “Dù sao cũng là ngày đầu đi làm, đến sớm để làm quen với khu vực làm việc. Chẳng phải cô cũng vậy sao?”
“Ừ.” Những điều có thể nói đã nói xong, Trần Túy không biết còn có thể nói gì nữa.
Vừa lúc đó, hai người bắt đầu bê các thùng giấy vào bếp, sau đó Tần Phong đi ra tiền sảnh sắp xếp bàn ghế, vì vậy hai người một trước một sau, không can thiệp đến nhau.
Trần Túy vào phòng thay đồ thay đồng phục bếp, nhét hết tóc con vào mũ, chỉ nhìn trang phục đã có dáng vẻ của một đầu bếp nghiêm túc.
Việc đầu tiên khi vào bếp là kiểm tra nguyên liệu được gửi đến, vì hiện tại số lượng đặt hàng đã vượt quá 300 phần, món chính nhất định không được xảy ra sai sót.
Tuần này, món chính trên thực đơn được ghi là bít tết tiêu đen kiểu Pháp và cá hồi sốt rau chân vịt. Trần Túy trước tiên kiểm tra cá hồi, phi lê đã được cắt sẵn và đóng gói, kích thước vừa phải, giúp công việc chuẩn bị cho bếp sau tiết kiệm được nhiều công sức.
Tuy nhiên, so với cá hồi, cô vẫn mong chờ vào thịt bò hơn.
Món bít tết tiêu đen kiểu Pháp mà Trần Túy đã lâu không làm, trong ẩm thực Pháp truyền thống rất yêu thích các loại sốt trắng, ngay cả sốt tiêu đen cũng phải thêm kem và sữa. Nhưng chính điều này lại là tinh hoa của món ăn.
Bít tết tiêu đen kiểu Pháp được đông đảo mọi người yêu thích, và yêu cầu về phần thịt bò cũng không quá khắt khe, phi lê, thăn ngoại, thăn lưng đều có thể dễ dàng chế biến.
Vốn dĩ Trần Túy đã cho rằng đây là sự kết hợp ít sai sót nhất, ai ngờ khi cô mở hộp ra thì lại đần thối người.
Đầu dây bên kia đổ chuông hai tiếng rồi bắt máy, Trần Túy đi thẳng vào vấn đề.
“Bò bít tết tôi đã nhận được, nhưng đây là thịt tổng hợp, có phải nhà cung cấp đã gửi nhầm không?”
Sơ Tiểu Niên nghe thấy ba chữ “thịt tổng hợp” cũng ngẩn ra, cậu kiểm tra lại đơn hàng thì hít một hơi: “Hình như không phải gửi nhầm, mã hàng mà nhà cung cấp gửi đúng là cái này…”
Trần Túy nhíu mày, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: “Người đặt hàng là ai, mà lại phạm phải lỗi cơ bản như vậy, trước khi mua không trao đổi với bếp trưởng điều hành sao?”
Sơ Tiểu Niên cũng trở nên sốt ruột, mở miệng giải thích: “Là chị tớ đã liên lạc với nhà cung cấp. Aizz, cũng là lỗi của tớ, lẽ ra phải xác nhận lại với chị ấy. Ông chủ nhà cung cấp này là bạn của bạn chị ấy, lúc đó chị ấy vì nể bạn nên đã quyết định luôn, có lẽ lúc đặt hàng cũng không xem kỹ, đã giao hết cho họ phụ trách. Không ngờ họ lại không đáng tin cậy như thế…”
Trần Túy lúc này thật sự cạn lời, giọng nói lạnh đi vài độ: “Sơ Tiểu Niên, đừng có đùa với tôi về chuyện này.”
Cô thật sự không ngờ một “nhà cung cấp” đơn giản lại có nhiều cách nói như vậy, so với việc sai nguyên liệu chính, cô thà bị ép đi xã giao còn hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Phong nghe thấy liền chạy tới, nhìn thấy thực đơn và đơn hàng của nhà cung cấp trong tay Trần Túy, rồi liếc nhìn “bít tết” mà cô đang cầm trên tay, lập tức hiểu rõ tình hình hiện tại.
“Tiểu Niên à? Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Trần Túy và anh nhìn nhau, rồi đưa điện thoại cho anh, nghe thấy Tần Phong bắt đầu kiểm soát tình hình.
“Tiểu Niên, cậu đừng vội, tôi có bạn bè cung cấp bò bít tết nguyên miếng. Cậu nói với lễ tân rằng, tạm thời đóng nhận đặt chỗ cho khách hàng trong tuần này, tôi sẽ liên lạc xem, trước tiên chúng ta phải giải quyết số lượng cho ngày mai đã.”
“Ừ, không vấn đề gì, cậu đừng lo, bên này có tôi.”
Gác máy, Tần Phong vỗ vai Trần Túy, động tác nhẹ nhàng vừa đủ, anh nói lời an ủi cô: “Chef, trước tiên hãy bình tĩnh lại.”
Thấy Trần Túy không tránh đi, anh nhếch môi cười: “Cô làm Tiểu Niên sợ hãi quá, cậu ấy sợ rằng hôm nay cô sẽ mua vé máy bay về Pháp ngay.”
Trần Túy cười khổ: “Không đến nỗi vậy, chỉ là nhất thời không nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.”
Tại Pháp, cô từng làm bếp phó phụ trách việc mua sắm cho cửa hàng, mỗi nhà cung cấp đều do cô tự tay chọn lựa, trong vài năm qua cô đã dệt nên một mạng lưới an toàn và ổn định cho mình. Ngay cả đầu bếp chính trong nhà hàng cũng không can thiệp nhiều vào việc mua hàng, huống chi là ông chủ không có kỹ thuật và kinh nghiệm.
Cô chưa bao giờ mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, mọi thứ đều quen tự mình giải quyết, nhưng giờ vừa về nước làm việc đã gặp phải tình huống như vậy. Trần Túy không biết, liệu sau này mỗi lời nói và hành động đều phải cân nhắc đến “mối quan hệ xã giao” của ông bà chủ hay không.
Nghĩ đến việc vừa rồi bản thân quá nghiêm túc, Trần Túy tự nhắc mình phải thoải mái hơn, lại cảm ơn Tần Phong một lần nữa.
“Không cần khách sáo với tôi như vậy, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.” Tần Phong dừng vài giây, đưa mắt nhìn thùng ‘bít tết’ kia: “Vậy những thứ này thì sao?”
Trần Túy suy nghĩ hai giây: “Nếu họ không trả hàng thì coi như xuất ăn cho nhân viên đi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Tần Phong không phải lần đầu tiên thấy Trần Túy không trang điểm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô có sức sống như vậy.
Gần trưa, nhiệt độ trong bếp ngày càng cao, hai người cùng nhau chuyển đồ vào kho lạnh. Ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bếp được may đo riêng của Trần Túy, ánh mắt Tần Phong hơi tối lại.
May mà vừa rồi đã kiềm chế được.
HẾT CHƯƠNG 4
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 4: MÓN THỨ TƯ: BÍT TẾT TIÊU ĐEN KIỂU PHÁP (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
