Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 3: MÓN THỨ BA: SÔ CÔ LA TƯƠI VỊ TRÀ XANH
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, có người sẵn lòng làm ‘mắt bão’, thì cũng có người khao khát làm ‘sỏi cát’.
Hiện tại, ‘mắt bão’ trong nhà hàng La Tulipe chắc chắn là vị quản lý thu hút mọi ánh nhìn.
Tần Phong vốn sở hữu một vẻ ngoài khiến người khác khó rời mắt, hôm nay anh mặc một bộ vest màu nâu nhạt, vừa thoải mái vừa trang trọng. Gác trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa bị ẩn dưới lớp kính trong, lại mang một vẻ đẹp kiềm chế.
Bà chủ nhà hàng Sơ Tiểu Nhụy dẫn Tần Phong đi quanh phòng để chúc rượu, chỉ xuất hiện trong sảnh tiếp khách mười phút đã khiến mọi người khen ngợi không ngớt, ai cũng nói anh có chỉ số IQ và EQ rất cao, là một tài năng hiếm có. Còn có phụ nữ nắm lấy tay Tần Phong, hờn mát nói anh “nhìn đã thấy no con mắt”.
Có thể thấy chàng quản lý này đã mang lại bao nhiêu thể diện cho bà chủ.
Ly rượu đã cạn lại đầy, Tần Phong cuối cùng cũng có chút thời gian để thở trong lúc đẩy ly và đổi chén, tầm mắt vô tình dừng lại ở ‘sỏi cát’ trong góc.
Anh thừa nhận vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Túy trong bếp, cảm xúc hưng phấn nhiều hơn cả ngạc nhiên.
Người này không lừa anh, cô thật sự vừa trở về nước để phát triển, còn chưa biết tên nhà hàng, và thực sự tên là Tequila.
Nếu Trần Túy là đầu bếp chính của nhà hàng, thì làm sao có thể ẩn mình trong góc ở một buổi tiệc rượu đầy ‘tài nguyên’ như vậy, rõ ràng nếu thay đổi trang phục như hôm đó, cô chắc chắn sẽ là tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc.
Bây giờ cô ăn mặc không hợp với nơi này, trông như sắp đi đến phòng gym để tập luyện.
Tần Phong nhớ lại hình xăm rắn và hoa hồng nở rộ trên ngực Trần Túy, anh nhẹ nhàng đẩy kính lên. Những người bề ngoài lạnh lùng thường có một bộ mặt khác, mà Trần Túy thì có những bộ mặt khác mà anh đã thấy.
Trần Túy phóng túng trên giường, cơ thể của hai người hòa hợp một cách chưa từng có. Con rắn quấn quanh ngực trái rất quyến rũ, Tần Phong đã hôn từ đầu đến đuôi.
Chỉ là nhiều lần dụ dỗ Trần Túy gọi tên mình đều không thành công, người này khá bướng bỉnh, nhưng cũng rất hoang dã. Thế nhưng, một người ngang sức với anh trên giường giờ lại tỏ ra khiêm nhường.
Tần Phong thản nhiên lướt mắt qua cả căn phòng, Trần Túy vẫn không nhìn anh lấy một cái, cô đang bận rộn trò chuyện với người ngồi cạnh.
Hai người vừa mới gặp nhau trong bếp, cô không hề cười với anh, hành động và cử chỉ như thể đối với người lạ, nhưng bây giờ lại trò chuyện vui vẻ với bếp phó.
Tới sáng nay, Tần Phong mới thấy Trần Túy chuyển khoản cho mình, chỉ có bao lì xì, ngoài ra không nói một câu nào, giờ đây ngay cả bao lì xì cũng đã được thu hồi.
Đêm hôm đó, chiếc váy của cô bị anh xé rách, nhưng chiếc áo sơ mi của anh mặc trên người cô chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Tần Phong nắm chặt chiếc ly trong tay, đi về phía góc phòng.
Nhưng ngay lúc đó, có người chen ngang, chắn mất tầm nhìn của anh.
“Tần Phong, lại đây một chút, để chị giới thiệu cậu với sếp Vương.”
Sơ Tiểu Nhụy thân mật khoác tay vào cánh tay của Tần Phong, dẫn anh đi về phía bên kia.
Tần Phong không rút tay lại, để mặc chị ấy khoác tay rồi cười nói: “Được thôi.”
—
Ở góc bên cạnh quầy bar, có vài cô gái tụ tập lại với nhau, tay cầm những ly cocktail đủ màu sắc và cười đùa. Có thể thấy họ đã chăm chút cho vẻ bề ngoài, có lẽ vì sắp tới chỉ có thể mặc đồng phục đi làm.
Họ là nhân viên phục vụ ở khu vực trước của nhà hàng, trực thuộc dưới quyền quản lý của Tần Phong, mọi người vừa mới chào hỏi nhau, tiếc là hiện tại đầu bếp chính đã quên tên của họ.
Những cô gái này không đi xa, quanh quẩn gần quầy đồ ngọt với Trần Túy, miệng lại tán dóc về người khác.
“Cô vừa thấy gì không? Sếp chúng ta đang khoác tay vào cánh tay của quản lý Tần kìa!”
“Tôi thấy rồi! Trông họ thật thân thiết, chắc là quen nhau lâu rồi.”
“Tôi nghe nói…”
“Quản lý Tần là bồ nhí đang được bà chủ bao nuôi!”
“Cô nói nhỏ thôi! Câu này không thể nói bừa!”
“Biết rồi biết rồi, không nói nữa, ăn sô cô la.”
“Nhưng nếu đúng như vậy thì đáng tiếc thật đấy!”
“Ôi chài, chúng ta chắc chắn không có cơ hội, làm sao so được với bà chủ…”
Âm thanh ồn ào dần dần xa khuất, Trần Tuý nhấp một ngụm rượu, thẫn thờ nhìn những thứ trên bàn. Khi tầm mắt đang trống rỗng, bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt.
“Bếp trưởng Trần Tuý, cô có muốn ăn cái này không?”
Trần Túy tập trung nhìn, thấy Cảnh Phàn đang cầm một đĩa nhỏ tinh xảo, trên đó có hai miếng sô cô la tươi vị trà xanh.
Sau khi do dự vài giây, cô nhận lấy đĩa, nói cảm ơn rồi cho vào miệng.
Cảnh Phàn cũng nhai hai miếng, vừa ăn vừa nói: “Con trai tôi rất thích ăn sô cô la, mỗi lần lễ Tết đều đòi mẹ nó mua, mẹ nó thì chê đắt nên lại tìm tôi. Nhưng tôi là đầu bếp, làm sao có thể để những người này kiếm tiền.”
Bếp phó Cảnh Phàn lúc nào cũng nói về con trai, Trần Túy nghe vậy thì cười phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là một lớp ganache[6] đông cứng thôi.” [6]Ganache là một hỗn hợp được làm từ kem tươi và sô cô la đã được đun chảy, thường được sử dụng làm lớp phủ cho bánh và sô cô la truffle hoặc làm sốt chấm cho món tráng miệng. Ganache là một kỹ thuật làm sô cô la thủ công rất cổ xưa, đó là việc nấu chảy socola nửa ngọt với kem tươi trên lửa nhỏ cho đến khi sô cô la hoàn toàn tan chảy, trong quá trình đó cần phải khuấy liên tục để kết cấu cacao trở nên mịn màng nhất có thể. Sau quá trình chế biến tỉ mỉ phức tạp, sô cô la đã hoàn toàn kết tụ hương thơm đậm đà, có cảm giác hơi ẩm.
“Thực ra chỉ mất mười mấy phút, kết quả là tôi làm xong, con trai tôi không ăn, cứ nói bao bì không đẹp bằng người ta, thật là tức chết mất.”
“Thế nên người khác bán chạy là có lý do cả.” Trần Túy dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Nhưng thực ra tôi cũng không mua.”
Đầu bếp thường bỏ lỡ rất nhiều món ăn.
Nhớ hồi đó có một chàng trai theo đuổi Trần Túy, vào dịp Giáng sinh đã tặng cô một hộp sô cô la tươi. Tiếc là ngoài công việc cần thiết, cô hoàn toàn không động đến đồ ngọt, nên hộp sô cô la đó đều rơi vào tay Sơ Tiểu Niên.
“Ấy, bếp trưởng, Tiểu Niên hình như đang ở bên kia gọi cô kìa.”
“Tôi sang đó một chút nhé.”
“Được rồi, cô mau qua bên đó đi.”
Rời khỏi cái vòng tròn an nhàn, Trần Túy đi qua đám đông, chưa kịp lại gần mở miệng thì đã bị Sơ Tiểu Nhụy tự nhiên khoác tay, như thể hai người là bạn thân thiết.
Không, ngay cả Trần Túy và “người chị em tốt” Sơ Tiểu Niên cũng không thân thiết đến mức đó.
“Trần Túy, lâu không gặp, nhìn em bây giờ đẹp hơn trước nhiều, Tiểu Niên lần này đã tốn không ít công sức mới đưa em về được đấy.”
Trước đây, khi Sơ Tiểu Nhụy sang Pháp thăm em trai, Trần Túy đã gặp chị ấy một lần, lúc đó cô đã học được hai chữ “phú bà” từ Sơ Tiểu Niên. (phú bà = người phụ nữ giàu có)
Và bây giờ lại học thêm một từ, “khí thế giang hồ”.
“Nhà hàng của chúng ta, em đã tham quan hết rồi chứ? Còn cả bếp phó của mình, em cũng gặp rồi nhỉ.”
“Ôi, từ trưa đến giờ tôi không có thời gian rảnh, bận đến mức choáng váng, vừa rồi khách quá đông không kịp trò chuyện với em, em đừng để tâm nhé!”
Sơ Tiểu Nhụy nói nhiều hơn cả em trai, chỉ chăm chăm nói mà không để ý đến việc người khác có trả lời hay không.
“Tần Phong, cậu lại đây một chút, chào hỏi Trần Túy cho đàng hoàng.” Sơ Tiểu Nhụy trực tiếp túm lấy cánh tay Tần Phong, hành động tự nhiên và thân mật khó mà diễn tả bằng lời: “Tần Phong là sinh viên xuất sắc vừa trở về từ Thụy Sĩ, học chuyên ngành Quản lý khách sạn, tôi cũng đã phải tốn nhiều lời lẽ mới đưa được cậu ấy về nhà hàng.”
Tần Phong vẫn chiều theo hành động này, cười nói: “Vừa rồi Tiểu Niên đã giới thiệu qua rồi.”
“Thế à, thế thì tốt!” Sơ Tiểu Nhụy quay người lấy hai ly rượu, đưa cho hai người bên cạnh: “Nào, hai người cùng chạm cốc với nhau…”
“Chị!” Sơ Tiểu Niên lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhận lấy ly: “Nào, chúng ta cùng nâng ly! Hợp tác vui vẻ!”
Trần Túy ngửa đầu uống cạn ly rượu, chất lỏng ấm áp trôi xuống cổ họng, nhưng cơ thể lại dần trở nên cứng ngắc. Cảm giác phải giao tiếp trong tình huống khó xử này khiến cô thực sự không thoải mái, so với điều đó, cô thà chọn chạy trốn không một mảnh vải.
Cô và Sơ Tiểu Niên nhìn nhau một cái. Một lúc sau, hai người nhân lúc Sơ Tiểu Nhụy không để ý đã lén lút rời đi.
Trần Túy không dừng bước mà đi qua bếp, cuối cùng dừng lại trước nhà kho. Cô chạy trốn quá nhanh, khiến Sơ Tiểu Niên đi sau suýt không theo kịp.
Nhìn thấy biểu cảm nhíu mày của Trần Túy, Sơ Tiểu Niên bật cười ha hả, vỗ vai cô hỏi: “Vừa nãy cảm giác thế nào, chef?”
Trần Túy xoa tai: “Tê dại hết cả da đầu.”
Vừa dứt lời, Sơ Tiểu Niên lại cười nghiêng ngả, Trần Túy không thèm để ý đến cậu bạn thân, cô quay người vào kho.
Sơ Tiểu Niên chặn cô lại, nói: “Bà không đến mức trốn xã giao đến mức núp vào trong kho đấy chứ?”
Trần Túy không nhìn cậu ấy, mà nhìn quanh một lượt trong đây rồi nói: “Hôm nay cậu trả lương cho tôi, vẫn nên làm chút gì đó cho yên tâm.”
Hơn nữa, cô phải tránh xa đám đông.
Chỉ tiếc, đã trốn tới đây cũng không thoát được.
“Tequila, cậu nói dáng dấp Tần Phong thế nào? Có phải rất đẹp trai không!” Sơ Tiểu Niên hạ thấp giọng: “Nghe nói bên cạnh anh ta chưa bao giờ yên ổn, ban nãy cậu không thấy sao, mấy người bạn trong hội quý bà của chị tớ nhìn anh ta như sói nhìn con mồi!”
Nghĩ đến việc người khác đánh giá mối quan hệ giữa Tần Phong và Sơ Tiểu Nhụy, Trần Túy có vẻ suy tư.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Sơ Tiểu Niên lại nói: “Nhưng mà bếp phó Cảnh Phàn trông cũng không tệ đâu!”
Trần Túy chợt nghĩ ra điều gì, liền tiếp lời: “Trông anh ấy còn khá trẻ, không ngờ đã có con rồi.”
“Anh ấy à, lúc đó vừa qua tuổi kết hôn hợp pháp đã kết hôn sinh con, nhưng chưa được hai năm đã ly hôn.”
“Chẳng qua tuy nói Cảnh Phàn đã có một đứa con năm tuổi, nhưng thực ra vẫn rất được ưa chuộng trên thị trường, đối tượng xem mắt được bố mẹ anh ấy giới thiệu đều không ngại làm mẹ kế của đứa trẻ.”
“Quả thật, khuôn mặt đẹp có thể phá tan mọi thứ!”
Trần Túy nghe xong liếc nhìn Sơ Tiểu Niên một cái, nói trêu: “Sao vậy, cậu cũng ưng à?”
Sơ Tiểu Niên khoát tay với Trần Túy, nói: “Tớ chỉ đang nhớ lại cái thời chúng ta còn học ở Le Cordon Bleu, có một giáo viên dạy thay điên cuồng theo đuổi cậu, người Ý đó, anh ta và Cảnh Phàn thật sự là một kiểu.”
Trần Túy hồi tưởng, nói: “Thân hình cũng hao hao.”
“Nhưng không phải gu của cậu.” Sơ Tiểu Niên nói.
“Ừ.” Trần Túy thừa nhận.
Vừa mới thừa nhận, đã có câu tiếp theo.
“Thật ra, Tần Phong là kiểu người cậu thích, đúng không?”
Trần Túy dừng tay đang sắp xếp hàng hóa, im lặng vài giây rồi trả lời: “Hình như tôi chưa từng thích ai cả.”
Sơ Tiểu Niên bị sự nghiêm túc này làm cho bật cười, vội vàng sửa lại: “Đúng đúng đúng, là tớ nói nhầm, anh ta không phải kiểu người cậu thích, nhưng… là kiểu người mà cậu có thể có một đêm tình, đúng không?”
Chỉ trong chốc lát, hình ảnh về Tần Phong hiện lên trong đầu Trần Túy. Cô nghĩ đến đôi mắt đào hoa ướt át của anh đêm hôm đó, và cặp kính gọng vàng đầy khí chất kiềm chế hôm nay.
Trước mắt lập tức xuất hiện vô vàn những đường cong, Trần Túy nuốt một cái nơi cổ họng, phủ nhận: “Không phải.”
“Huh? Nhưng sao tớ nhớ trước đây cậu đã từng sủng hạnh những người như vậy…”
“Đưa cho tôi cái thang bên cạnh cậu.”
“Ồ, được rồi.”
Chủ đề nhạy cảm kết thúc, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên nhanh chóng quay lại công việc, kệ trong kho rất nhanh đã được sắp xếp xong một nửa.
Năm năm trôi qua, dường như lại trở về những ngày tháng đó, khi ấy Trần Túy luôn đứng trên cái thang cao, còn Tiểu Niên thì ngồi dưới đất kiểm tra hàng tồn kho, tiện thể làm biếng trốn việc.
“Tiểu Niên, giúp tôi đưa cái hộp trên bàn điều khiển ra ngoài với.”
Không lâu sau, có tiếng nói từ phía sau, Trần Túy không quay đầu lại, tay đưa ra bên cạnh. Giây tiếp theo, có người đứng ở đầu bên kia nói chuyện với cô.
“Chef, hình xăm cánh ở lưng của cô lộ ra rồi.”
Đó là một lời nhắc nhở có thiện ý, nhưng lại đến từ một giọng nói khác. Trần Túy tức khắc nín thở, toàn bộ tế bào máu trong cơ thể cô sống dậy trong một giây.
Cô vô thức chỉnh đốn lại quần áo, khi Sơ Tiểu Niên ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy “cái cánh” nào nữa.
Nhưng.
Hôm nay cô mặc quần yoga khi tập thể dục, đường eo may cao hơn rốn, còn hình xăm cánh của cô thì ở vị trí xương cụt…
“Tần Phong, anh đến rồi à, khách bên ngoài đã đi hết chưa?” Sơ Tiểu Niên rõ ràng không nghi ngờ gì về những gì Tần Phong vừa nói, còn ân cần giúp Trần Túy kéo áo xuống.
“Gần xong rồi, chỉ còn lại nhân viên của chúng ta, có một số người uống nhiều quá, một lát nữa tôi sẽ gọi xe đưa họ về.” Tần Phong lại đưa mắt nhìn Trần Túy, giọng điệu khách sáo tự nhiên: “Bếp trưởng còn không quên công việc trong buổi tiệc, thật khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”
Nói xong lại hiện ra nụ cười vô hại đặc trưng, Trần Túy nhảy xuống thang, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt Tần Phong.
Nhưng ánh mắt của anh ôn hòa và bình thản, Trần Túy không đọc được bất kỳ sơ hở nào.
“Vẫn là quản lý Tần vất vả hơn.” Phải bận rộn đàm phán với các quý bà, còn phải làm cho bà chủ vui vẻ.
Tần Phong nghe xong chỉ cười, đưa cái đĩa không biết biến ra từ lúc nào.
“Tôi lấy vài miếng sô cô la tươi vị matcha, nghe nói cái này làm khá ngon, đến thử xem?”
Trần Túy nhìn vào đống bột xanh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Ánh mắt của Tần Phong thoáng chốc biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tôi ăn, tôi ăn cho!” Sơ Tiểu Niên nhận lấy cái đĩa: “Tequila không thích ăn đồ vị trà xanh, anh đừng làm khó cô ấy.”
“Ồ, vậy sao.”
Không thích ăn đồ vị trà xanh, nhưng món mà Cảnh Phàn đưa thì lại ăn.
Tần Phong không nhận thấy bất kỳ gợn sóng nào trong mắt Trần Túy, càng không tìm ra được dáng vẻ đêm đó khiến cho người ta không thể kiềm chế khi t*nh d*c lên đến đỉnh điểm.
Một món ăn hoàn hảo một khi đã vào miệng, vị giác sẽ ghi nhớ lâu dài hương vị này, cho đến khi xuất hiện một món ăn khác có thể so sánh và vượt qua nó. Nếu không, sẽ khiến người ta trằn trọc không yên.
“Vậy tôi không làm phiền các bạn nữa, có việc gì cứ gọi tôi.” Tần Phong mỉm cười với họ, nhận lại phần chưa ăn của Sơ Tiểu Niên, rồi bước ra khỏi kho.
Sau đó, anh quay lưng lại ở nơi không ai thấy, ném phần socola tươi vị trà xanh cùng cái đĩa vào thùng rác.
Trong một bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, có người sẵn lòng làm ‘mắt bão’, thì cũng có người khao khát làm ‘sỏi cát’.
Hiện tại, ‘mắt bão’ trong nhà hàng La Tulipe chắc chắn là vị quản lý thu hút mọi ánh nhìn.
Tần Phong vốn sở hữu một vẻ ngoài khiến người khác khó rời mắt, hôm nay anh mặc một bộ vest màu nâu nhạt, vừa thoải mái vừa trang trọng. Gác trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa bị ẩn dưới lớp kính trong, lại mang một vẻ đẹp kiềm chế.
Bà chủ nhà hàng Sơ Tiểu Nhụy dẫn Tần Phong đi quanh phòng để chúc rượu, chỉ xuất hiện trong sảnh tiếp khách mười phút đã khiến mọi người khen ngợi không ngớt, ai cũng nói anh có chỉ số IQ và EQ rất cao, là một tài năng hiếm có. Còn có phụ nữ nắm lấy tay Tần Phong, hờn mát nói anh “nhìn đã thấy no con mắt”.
Có thể thấy chàng quản lý này đã mang lại bao nhiêu thể diện cho bà chủ.
Ly rượu đã cạn lại đầy, Tần Phong cuối cùng cũng có chút thời gian để thở trong lúc đẩy ly và đổi chén, tầm mắt vô tình dừng lại ở ‘sỏi cát’ trong góc.
Anh thừa nhận vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Túy trong bếp, cảm xúc hưng phấn nhiều hơn cả ngạc nhiên.
Người này không lừa anh, cô thật sự vừa trở về nước để phát triển, còn chưa biết tên nhà hàng, và thực sự tên là Tequila.
Nếu Trần Túy là đầu bếp chính của nhà hàng, thì làm sao có thể ẩn mình trong góc ở một buổi tiệc rượu đầy ‘tài nguyên’ như vậy, rõ ràng nếu thay đổi trang phục như hôm đó, cô chắc chắn sẽ là tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc.
Bây giờ cô ăn mặc không hợp với nơi này, trông như sắp đi đến phòng gym để tập luyện.
Tần Phong nhớ lại hình xăm rắn và hoa hồng nở rộ trên ngực Trần Túy, anh nhẹ nhàng đẩy kính lên. Những người bề ngoài lạnh lùng thường có một bộ mặt khác, mà Trần Túy thì có những bộ mặt khác mà anh đã thấy.
Trần Túy phóng túng trên giường, cơ thể của hai người hòa hợp một cách chưa từng có. Con rắn quấn quanh ngực trái rất quyến rũ, Tần Phong đã hôn từ đầu đến đuôi.
Chỉ là nhiều lần dụ dỗ Trần Túy gọi tên mình đều không thành công, người này khá bướng bỉnh, nhưng cũng rất hoang dã. Thế nhưng, một người ngang sức với anh trên giường giờ lại tỏ ra khiêm nhường.
Tần Phong thản nhiên lướt mắt qua cả căn phòng, Trần Túy vẫn không nhìn anh lấy một cái, cô đang bận rộn trò chuyện với người ngồi cạnh.
Hai người vừa mới gặp nhau trong bếp, cô không hề cười với anh, hành động và cử chỉ như thể đối với người lạ, nhưng bây giờ lại trò chuyện vui vẻ với bếp phó.
Tới sáng nay, Tần Phong mới thấy Trần Túy chuyển khoản cho mình, chỉ có bao lì xì, ngoài ra không nói một câu nào, giờ đây ngay cả bao lì xì cũng đã được thu hồi.
Đêm hôm đó, chiếc váy của cô bị anh xé rách, nhưng chiếc áo sơ mi của anh mặc trên người cô chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Tần Phong nắm chặt chiếc ly trong tay, đi về phía góc phòng.
Nhưng ngay lúc đó, có người chen ngang, chắn mất tầm nhìn của anh.
“Tần Phong, lại đây một chút, để chị giới thiệu cậu với sếp Vương.”
Sơ Tiểu Nhụy thân mật khoác tay vào cánh tay của Tần Phong, dẫn anh đi về phía bên kia.
Tần Phong không rút tay lại, để mặc chị ấy khoác tay rồi cười nói: “Được thôi.”
—
Ở góc bên cạnh quầy bar, có vài cô gái tụ tập lại với nhau, tay cầm những ly cocktail đủ màu sắc và cười đùa. Có thể thấy họ đã chăm chút cho vẻ bề ngoài, có lẽ vì sắp tới chỉ có thể mặc đồng phục đi làm.
Họ là nhân viên phục vụ ở khu vực trước của nhà hàng, trực thuộc dưới quyền quản lý của Tần Phong, mọi người vừa mới chào hỏi nhau, tiếc là hiện tại đầu bếp chính đã quên tên của họ.
Những cô gái này không đi xa, quanh quẩn gần quầy đồ ngọt với Trần Túy, miệng lại tán dóc về người khác.
“Cô vừa thấy gì không? Sếp chúng ta đang khoác tay vào cánh tay của quản lý Tần kìa!”
“Tôi thấy rồi! Trông họ thật thân thiết, chắc là quen nhau lâu rồi.”
“Tôi nghe nói…”
“Quản lý Tần là bồ nhí đang được bà chủ bao nuôi!”
“Cô nói nhỏ thôi! Câu này không thể nói bừa!”
“Biết rồi biết rồi, không nói nữa, ăn sô cô la.”
“Nhưng nếu đúng như vậy thì đáng tiếc thật đấy!”
“Ôi chài, chúng ta chắc chắn không có cơ hội, làm sao so được với bà chủ…”
Âm thanh ồn ào dần dần xa khuất, Trần Tuý nhấp một ngụm rượu, thẫn thờ nhìn những thứ trên bàn. Khi tầm mắt đang trống rỗng, bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt.
“Bếp trưởng Trần Tuý, cô có muốn ăn cái này không?”
Trần Túy tập trung nhìn, thấy Cảnh Phàn đang cầm một đĩa nhỏ tinh xảo, trên đó có hai miếng sô cô la tươi vị trà xanh.
Sau khi do dự vài giây, cô nhận lấy đĩa, nói cảm ơn rồi cho vào miệng.
Cảnh Phàn cũng nhai hai miếng, vừa ăn vừa nói: “Con trai tôi rất thích ăn sô cô la, mỗi lần lễ Tết đều đòi mẹ nó mua, mẹ nó thì chê đắt nên lại tìm tôi. Nhưng tôi là đầu bếp, làm sao có thể để những người này kiếm tiền.”
Bếp phó Cảnh Phàn lúc nào cũng nói về con trai, Trần Túy nghe vậy thì cười phụ họa: “Đúng vậy, chỉ là một lớp ganache[6] đông cứng thôi.” [6]Ganache là một hỗn hợp được làm từ kem tươi và sô cô la đã được đun chảy, thường được sử dụng làm lớp phủ cho bánh và sô cô la truffle hoặc làm sốt chấm cho món tráng miệng. Ganache là một kỹ thuật làm sô cô la thủ công rất cổ xưa, đó là việc nấu chảy socola nửa ngọt với kem tươi trên lửa nhỏ cho đến khi sô cô la hoàn toàn tan chảy, trong quá trình đó cần phải khuấy liên tục để kết cấu cacao trở nên mịn màng nhất có thể. Sau quá trình chế biến tỉ mỉ phức tạp, sô cô la đã hoàn toàn kết tụ hương thơm đậm đà, có cảm giác hơi ẩm.
“Thực ra chỉ mất mười mấy phút, kết quả là tôi làm xong, con trai tôi không ăn, cứ nói bao bì không đẹp bằng người ta, thật là tức chết mất.”
“Thế nên người khác bán chạy là có lý do cả.” Trần Túy dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Nhưng thực ra tôi cũng không mua.”
Đầu bếp thường bỏ lỡ rất nhiều món ăn.
Nhớ hồi đó có một chàng trai theo đuổi Trần Túy, vào dịp Giáng sinh đã tặng cô một hộp sô cô la tươi. Tiếc là ngoài công việc cần thiết, cô hoàn toàn không động đến đồ ngọt, nên hộp sô cô la đó đều rơi vào tay Sơ Tiểu Niên.
“Ấy, bếp trưởng, Tiểu Niên hình như đang ở bên kia gọi cô kìa.”
“Tôi sang đó một chút nhé.”
“Được rồi, cô mau qua bên đó đi.”
Rời khỏi cái vòng tròn an nhàn, Trần Túy đi qua đám đông, chưa kịp lại gần mở miệng thì đã bị Sơ Tiểu Nhụy tự nhiên khoác tay, như thể hai người là bạn thân thiết.
Không, ngay cả Trần Túy và “người chị em tốt” Sơ Tiểu Niên cũng không thân thiết đến mức đó.
“Trần Túy, lâu không gặp, nhìn em bây giờ đẹp hơn trước nhiều, Tiểu Niên lần này đã tốn không ít công sức mới đưa em về được đấy.”
Trước đây, khi Sơ Tiểu Nhụy sang Pháp thăm em trai, Trần Túy đã gặp chị ấy một lần, lúc đó cô đã học được hai chữ “phú bà” từ Sơ Tiểu Niên. (phú bà = người phụ nữ giàu có)
Và bây giờ lại học thêm một từ, “khí thế giang hồ”.
“Nhà hàng của chúng ta, em đã tham quan hết rồi chứ? Còn cả bếp phó của mình, em cũng gặp rồi nhỉ.”
“Ôi, từ trưa đến giờ tôi không có thời gian rảnh, bận đến mức choáng váng, vừa rồi khách quá đông không kịp trò chuyện với em, em đừng để tâm nhé!”
Sơ Tiểu Nhụy nói nhiều hơn cả em trai, chỉ chăm chăm nói mà không để ý đến việc người khác có trả lời hay không.
“Tần Phong, cậu lại đây một chút, chào hỏi Trần Túy cho đàng hoàng.” Sơ Tiểu Nhụy trực tiếp túm lấy cánh tay Tần Phong, hành động tự nhiên và thân mật khó mà diễn tả bằng lời: “Tần Phong là sinh viên xuất sắc vừa trở về từ Thụy Sĩ, học chuyên ngành Quản lý khách sạn, tôi cũng đã phải tốn nhiều lời lẽ mới đưa được cậu ấy về nhà hàng.”
Tần Phong vẫn chiều theo hành động này, cười nói: “Vừa rồi Tiểu Niên đã giới thiệu qua rồi.”
“Thế à, thế thì tốt!” Sơ Tiểu Nhụy quay người lấy hai ly rượu, đưa cho hai người bên cạnh: “Nào, hai người cùng chạm cốc với nhau…”
“Chị!” Sơ Tiểu Niên lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhận lấy ly: “Nào, chúng ta cùng nâng ly! Hợp tác vui vẻ!”
Trần Túy ngửa đầu uống cạn ly rượu, chất lỏng ấm áp trôi xuống cổ họng, nhưng cơ thể lại dần trở nên cứng ngắc. Cảm giác phải giao tiếp trong tình huống khó xử này khiến cô thực sự không thoải mái, so với điều đó, cô thà chọn chạy trốn không một mảnh vải.
Cô và Sơ Tiểu Niên nhìn nhau một cái. Một lúc sau, hai người nhân lúc Sơ Tiểu Nhụy không để ý đã lén lút rời đi.
Trần Túy không dừng bước mà đi qua bếp, cuối cùng dừng lại trước nhà kho. Cô chạy trốn quá nhanh, khiến Sơ Tiểu Niên đi sau suýt không theo kịp.
Nhìn thấy biểu cảm nhíu mày của Trần Túy, Sơ Tiểu Niên bật cười ha hả, vỗ vai cô hỏi: “Vừa nãy cảm giác thế nào, chef?”
Trần Túy xoa tai: “Tê dại hết cả da đầu.”
Vừa dứt lời, Sơ Tiểu Niên lại cười nghiêng ngả, Trần Túy không thèm để ý đến cậu bạn thân, cô quay người vào kho.
Sơ Tiểu Niên chặn cô lại, nói: “Bà không đến mức trốn xã giao đến mức núp vào trong kho đấy chứ?”
Trần Túy không nhìn cậu ấy, mà nhìn quanh một lượt trong đây rồi nói: “Hôm nay cậu trả lương cho tôi, vẫn nên làm chút gì đó cho yên tâm.”
Hơn nữa, cô phải tránh xa đám đông.
Chỉ tiếc, đã trốn tới đây cũng không thoát được.
“Tequila, cậu nói dáng dấp Tần Phong thế nào? Có phải rất đẹp trai không!” Sơ Tiểu Niên hạ thấp giọng: “Nghe nói bên cạnh anh ta chưa bao giờ yên ổn, ban nãy cậu không thấy sao, mấy người bạn trong hội quý bà của chị tớ nhìn anh ta như sói nhìn con mồi!”
Nghĩ đến việc người khác đánh giá mối quan hệ giữa Tần Phong và Sơ Tiểu Nhụy, Trần Túy có vẻ suy tư.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Sơ Tiểu Niên lại nói: “Nhưng mà bếp phó Cảnh Phàn trông cũng không tệ đâu!”
Trần Túy chợt nghĩ ra điều gì, liền tiếp lời: “Trông anh ấy còn khá trẻ, không ngờ đã có con rồi.”
“Anh ấy à, lúc đó vừa qua tuổi kết hôn hợp pháp đã kết hôn sinh con, nhưng chưa được hai năm đã ly hôn.”
“Chẳng qua tuy nói Cảnh Phàn đã có một đứa con năm tuổi, nhưng thực ra vẫn rất được ưa chuộng trên thị trường, đối tượng xem mắt được bố mẹ anh ấy giới thiệu đều không ngại làm mẹ kế của đứa trẻ.”
“Quả thật, khuôn mặt đẹp có thể phá tan mọi thứ!”
Trần Túy nghe xong liếc nhìn Sơ Tiểu Niên một cái, nói trêu: “Sao vậy, cậu cũng ưng à?”
Sơ Tiểu Niên khoát tay với Trần Túy, nói: “Tớ chỉ đang nhớ lại cái thời chúng ta còn học ở Le Cordon Bleu, có một giáo viên dạy thay điên cuồng theo đuổi cậu, người Ý đó, anh ta và Cảnh Phàn thật sự là một kiểu.”
Trần Túy hồi tưởng, nói: “Thân hình cũng hao hao.”
“Nhưng không phải gu của cậu.” Sơ Tiểu Niên nói.
“Ừ.” Trần Túy thừa nhận.
Vừa mới thừa nhận, đã có câu tiếp theo.
“Thật ra, Tần Phong là kiểu người cậu thích, đúng không?”
Trần Túy dừng tay đang sắp xếp hàng hóa, im lặng vài giây rồi trả lời: “Hình như tôi chưa từng thích ai cả.”
Sơ Tiểu Niên bị sự nghiêm túc này làm cho bật cười, vội vàng sửa lại: “Đúng đúng đúng, là tớ nói nhầm, anh ta không phải kiểu người cậu thích, nhưng… là kiểu người mà cậu có thể có một đêm tình, đúng không?”
Chỉ trong chốc lát, hình ảnh về Tần Phong hiện lên trong đầu Trần Túy. Cô nghĩ đến đôi mắt đào hoa ướt át của anh đêm hôm đó, và cặp kính gọng vàng đầy khí chất kiềm chế hôm nay.
Trước mắt lập tức xuất hiện vô vàn những đường cong, Trần Túy nuốt một cái nơi cổ họng, phủ nhận: “Không phải.”
“Huh? Nhưng sao tớ nhớ trước đây cậu đã từng sủng hạnh những người như vậy…”
“Đưa cho tôi cái thang bên cạnh cậu.”
“Ồ, được rồi.”
Chủ đề nhạy cảm kết thúc, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên nhanh chóng quay lại công việc, kệ trong kho rất nhanh đã được sắp xếp xong một nửa.
Năm năm trôi qua, dường như lại trở về những ngày tháng đó, khi ấy Trần Túy luôn đứng trên cái thang cao, còn Tiểu Niên thì ngồi dưới đất kiểm tra hàng tồn kho, tiện thể làm biếng trốn việc.
“Tiểu Niên, giúp tôi đưa cái hộp trên bàn điều khiển ra ngoài với.”
Không lâu sau, có tiếng nói từ phía sau, Trần Túy không quay đầu lại, tay đưa ra bên cạnh. Giây tiếp theo, có người đứng ở đầu bên kia nói chuyện với cô.
“Chef, hình xăm cánh ở lưng của cô lộ ra rồi.”
Đó là một lời nhắc nhở có thiện ý, nhưng lại đến từ một giọng nói khác. Trần Túy tức khắc nín thở, toàn bộ tế bào máu trong cơ thể cô sống dậy trong một giây.
Cô vô thức chỉnh đốn lại quần áo, khi Sơ Tiểu Niên ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy “cái cánh” nào nữa.
Nhưng.
Hôm nay cô mặc quần yoga khi tập thể dục, đường eo may cao hơn rốn, còn hình xăm cánh của cô thì ở vị trí xương cụt…
“Tần Phong, anh đến rồi à, khách bên ngoài đã đi hết chưa?” Sơ Tiểu Niên rõ ràng không nghi ngờ gì về những gì Tần Phong vừa nói, còn ân cần giúp Trần Túy kéo áo xuống.
“Gần xong rồi, chỉ còn lại nhân viên của chúng ta, có một số người uống nhiều quá, một lát nữa tôi sẽ gọi xe đưa họ về.” Tần Phong lại đưa mắt nhìn Trần Túy, giọng điệu khách sáo tự nhiên: “Bếp trưởng còn không quên công việc trong buổi tiệc, thật khiến tôi cảm thấy xấu hổ.”
Nói xong lại hiện ra nụ cười vô hại đặc trưng, Trần Túy nhảy xuống thang, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt Tần Phong.
Nhưng ánh mắt của anh ôn hòa và bình thản, Trần Túy không đọc được bất kỳ sơ hở nào.
“Vẫn là quản lý Tần vất vả hơn.” Phải bận rộn đàm phán với các quý bà, còn phải làm cho bà chủ vui vẻ.
Tần Phong nghe xong chỉ cười, đưa cái đĩa không biết biến ra từ lúc nào.
“Tôi lấy vài miếng sô cô la tươi vị matcha, nghe nói cái này làm khá ngon, đến thử xem?”
Trần Túy nhìn vào đống bột xanh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Ánh mắt của Tần Phong thoáng chốc biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tôi ăn, tôi ăn cho!” Sơ Tiểu Niên nhận lấy cái đĩa: “Tequila không thích ăn đồ vị trà xanh, anh đừng làm khó cô ấy.”
“Ồ, vậy sao.”
Không thích ăn đồ vị trà xanh, nhưng món mà Cảnh Phàn đưa thì lại ăn.
Tần Phong không nhận thấy bất kỳ gợn sóng nào trong mắt Trần Túy, càng không tìm ra được dáng vẻ đêm đó khiến cho người ta không thể kiềm chế khi t*nh d*c lên đến đỉnh điểm.
Một món ăn hoàn hảo một khi đã vào miệng, vị giác sẽ ghi nhớ lâu dài hương vị này, cho đến khi xuất hiện một món ăn khác có thể so sánh và vượt qua nó. Nếu không, sẽ khiến người ta trằn trọc không yên.
“Vậy tôi không làm phiền các bạn nữa, có việc gì cứ gọi tôi.” Tần Phong mỉm cười với họ, nhận lại phần chưa ăn của Sơ Tiểu Niên, rồi bước ra khỏi kho.
Sau đó, anh quay lưng lại ở nơi không ai thấy, ném phần socola tươi vị trà xanh cùng cái đĩa vào thùng rác.
HẾT CHƯƠNG 3
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 3: MÓN THỨ BA: SÔ CÔ LA TƯƠI VỊ TRÀ XANH
10.0/10 từ 31 lượt.
