Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 2: MÓN THỨ HAI: TEMPURA
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khe rèm, Trần Túy tỉnh dậy như thường lệ. Cô luôn có thói quen dậy sớm để tập thể dục, nhưng không ngờ chỉ ngủ có ba tiếng mà vẫn duy trì được đồng hồ sinh học thức dậy lúc bảy giờ sáng.
Trần Túy xuống giường rửa mặt, lúc ra khỏi phòng tắm thì người còn lại trên giường vẫn chưa tỉnh.
Cô chưa từng có tiền lệ âu yếm với tình một đêm vào ban ngày ban mặt, cũng không biết sau khi tỉnh rượu thì nên đối xử với người khác như thế nào. Đang định rời đi thì lại nhìn thấy chiếc váy rách nát trên sàn, Trần Túy không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên, việc buông thả d*c v*ng quá mức có chút phiền phức.
Không còn cách nào khác, cô đành gấp chiếc váy liền thành váy ngắn, rồi tiện tay lấy áo sơ mi của Tần Phong mặc vào, lại buộc một nút ở eo, cuối cùng cũng trở thành một bộ đồ bình thường.
Trần Túy thu dọn một hồi thì tìm được túi đeo và áo khoác rải rác khắp nơi, sau đó cô bước ra khỏi phòng.
Bắt được taxi, cô mới nhớ phải nhắn tin cho Tần Phong.
Mặc đồ của người khác, ít nhất cũng phải nói một tiếng, mặc dù chiếc váy hy sinh cũng là công lao của ai đó.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô trực tiếp chuyển khoản số tiền tương đương với giá trị chiếc áo sơ mi.
Nhưng mà hai ngày trôi qua, không ai nhận chuyển khoản, sau vài giấc ngủ, sự việc này cũng dần phai nhạt.
—
Đến ngày “team building” đã hẹn, Trần Túy đứng trước gương phân vân một lúc, rồi lại cởi chiếc váy dây đeo ôm sát cơ thể ra.
Mặc dù thực chất không phải staff party (tiệc cho nhân viên), nhưng buổi đầu gặp gỡ đồng nghiệp vẫn nên ăn mặc mộc mạc một chút thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô chỉ trang điểm nhẹ và thay bộ đồ thể thao thoải mái nhất mà bản thân thường mặc, buộc tóc một cách tùy ý, tuổi tác bỗng chốc giảm đi vài tuổi.
Ra ngoài và đi theo địa chỉ, cô gần như ngay lập tức nhận ra nhà hàng lòe loẹt trước mặt có dán dòng chữ “Xin hãy chờ đợi” – “La Tulipe[5]”, nghĩa là hoa tulip trong tiếng Pháp, Sơ Tiểu Niên từng kể rằng chị gái của cậu ấy rất thích hoa tulip.[5]Hoa tulip (bắt nguồn từ tiếng Pháp Tulipe) (danh pháp khoa học: Tulipa), còn được viết là tulip theo tiếng Anh, còn có tên gọi khác là uất kim hương, là một chi thực vật có hoa trong họ Liliaceae. Khi tặng cho đối phương trong các dịp lễ, điều này hàm ý rằng bạn có một tình yêu nồng cháy.
Trần Túy đang mất tập trung, thì bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy.
“Tequila! Lâu quá không gặp, tớ nhớ cậu chết đi được!”
Nhờ đã quen biết với Sơ Tiểu Niên nhiều năm, Trần Túy sớm đã thích nghi với sự nhiệt tình của cậu ấy, vì vậy cô duỗi tay vỗ hờ vào người Sơ Tiểu Niên vài cái: “Lâu không gặp, tôi cũng nhớ cậu.”
“Được đấy, không tệ, đã biết có qua có lại rồi.”
Trần Túy mỉm cười với cậu ấy, không nói gì thêm.
Hai người đứng bên ngoài trò chuyện một lúc, Sơ Tiểu Niên mới nhận ra một điều, lùi lại một bước và nhìn Trần Túy từ trên xuống dưới, sau đó nói với vẻ không thể tin nổi: “Chuyện gì đây, hồi xưa mỗi lần tham gia party, cậu có bao giờ ăn mặc như thế này đâu!”
“Đây không phải là party, mà là hoạt động xây dựng đội nhóm.” Trần Túy sửa đúng cho Sơ Tiểu Niên.
Sơ Tiểu Niên cười cô đã biết sống thực dụng, rồi dẫn cô vào trong nhà hàng, vừa đi được vài bước thì Trần Túy đột nhiên dừng lại. Cô nhíu mày: “Tôi có thể không vào không?”
Nhìn thấy cảnh tượng mọi người bên trong tiệc tùng ăn uống linh đình, cả cơ thể cô đều viết đầy sự từ chối. Việc tổ chức buổi tiệc nội bộ thành buổi tiệc chiêu đãi khách của bà chủ, với tư cách là nhân viên, cô thực sự không muốn tham gia, ngay cả khi bảo cô nể mặt Sơ Tiểu Niên cũng vô dụng.
Nhưng có người lại cứ thích việc kết hợp cả hai lại với nhau.
“Ôi dào, cậu cũng biết đấy, chị gái tớ là thương nhân hàng thật giá thật, với bà ấy thì càng đông vui càng tốt, vừa mới nói một lát nữa sẽ giới thiệu cậu với khách của chị ấy… Ấy! Tequila, đừng đi mà!”
Chị gái của Sơ Tiểu Niên, Sơ Tiểu Nhụy là người sở hữu cổ phần lớn nhất trong nhà hàng, giờ đây nhìn người đã thuyết phục cô trở về bằng được thì rõ ràng là không có thực quyền.
“Điều này không giống như chúng ta đã thỏa thuận.” Trần Túy đứng vững, nói một cách nghiêm túc: “Tôi chỉ phụ trách bếp, không phụ trách tiếp khách.”
Sơ Tiểu Niên hé miệng, cảm thấy chán nản. Cậu ấy làm sao không biết tính khí của Trần Túy. Ngày xưa khi hai người còn làm việc chung, cô chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc rượu thương mại của nhà hàng, chỉ tham gia các buổi tiệc nội bộ, cùng đồng nghiệp chơi bowling và uống chút rượu.
Giờ đây, để thuyết phục Trần Túy vào trong và vui vẻ với một đám người lạ, có lẽ còn khó hơn việc bắt cô không chạy bộ trong một tuần.
Cuối cùng, Sơ Tiểu Niên đã đưa ra chiêu bài quyết định: “Hôm nay tớ sẽ trả lương theo giờ gấp đôi cho buổi teambuilding này!” Nói rồi cậu ấy lại bổ sung thêm: “Chúng ta sẽ lén lút vào trong, rồi sau đó chào hỏi chị tớ sau.”
Nghe thấy “lương gấp đôi”, Trần Túy đã dao động, dù sao đây cũng là một cuộc mua bán kiếm bộn lại không lỗ vốn.
Ngay khi hai người đang giằng co không ai nhường ai, có người ở phía sau gọi tên Sơ Tiểu Niên. Nhìn theo hướng đó, mắt cậu ấy bỗng sáng lên như tìm thấy cứu tinh.
“Anh Cảnh Phàn, anh mau lại đây!” Cậu vỗ vai người đàn ông tên Cảnh Phàn, nói với Trần Túy: “Chef, bếp phó của cậu đến rồi nè!”
Nghe thấy câu này, Cảnh Phàn đưa mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt rồi chớp mắt hai cái: “Cô chính là bếp trưởng Trần Túy?”
Trần Túy gật đầu, nở một nụ cười coi như chào hỏi Cảnh Phàn.
Dù sao cũng là người trong đội ngũ của mình, hiện tại xem ra không thể bỏ đi được.
Có một đội ngũ riêng là ước mơ của Trần Túy đã từ rất lâu, chỉ là xét về kinh nghiệm, để có thể làm bếp trưởng tại nhà hàng cấp Michelin ít nhất phải chờ đến ba mươi lăm tuổi.
Đó cũng là lý do tại sao cô bị Sơ Tiểu Niên thuyết phục, thử về nước phát triển. Dù sao đi nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để thực hiện ước mơ.
Trong lúc Trần Túy do dự, Sơ Tiểu Niên tranh thủ thời cơ, đẩy hai người đi vào từ cửa sau.
—
Năm phút sau, trong góc phòng bao có hai người ngồi, một người trong số họ rõ ràng có phần câu nệ.
“Bếp trưởng Trần Túy, trước đây tôi vẫn thường nghe Tiểu Niên và Tiểu Nhụy nhắc đến cô.” Giọng của Cảnh Phàn rất có sức hút, nhưng ngữ điệu không thể che giấu sự phấn khích.
Không ngờ một người đàn ông có vẻ ngoài rắn rỏi cao một mét chín lại có một mặt trẻ con như vậy.
“Tiểu Niên cũng từng nhắc đến anh, cậu ấy nói anh là đầu bếp có năm năm kinh nghiệm làm bếp tại khách sạn, rất tài giỏi.”
Trần Túy không giỏi khoác lác trong giao tiếp, sự lịch sự của cô chỉ đến mức này thôi, may mà Cảnh Phàn đã kể về công việc trước đây của mình với cô.
Hai người có nhiều chủ đề chung, nhưng Trần Túy rất ít khi nói nhiều như vậy, hiện tại vừa đói vừa khát, thực ra cô thích làm người nghe hơn.
Bữa tiệc rượu hôm nay, Sơ Tiểu Niên đã mời đầu bếp Nhật Bản đến làm món ăn nhẹ, nghĩ đến món tempura hôm đó ở quán bar, Trần Túy không đặt nhiều hy vọng vào một bàn đồ ăn trước mặt.
Cảnh Phàn ngồi bên cạnh rõ ràng cũng chung suy nghĩ, chỉ nếm một miếng đã nhíu mày.
“Bột tempura này dày quá, con trai tôi làm có khi còn ngon hơn.” Các đầu bếp thường có bệnh nghề nghiệp, sẽ không kìm được mà phê bình món ăn khiến họ không vừa ý.
Song, Cảnh Phàn nhìn cũng khá đồng tuổi cô, không ngờ đã có một đứa con có thể chạm vào bếp.
“Anh đã xem qua bếp của nhà hàng chưa?” Trần Túy hỏi.
“Chưa.” Cảnh Phàn trả lời: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến.”
Trần Túy gật đầu, gửi tin nhắn cho Sơ Tiểu Niên rồi đứng dậy: “Chúng ta đi xem bếp sau? Nhân tiện xem có nguyên liệu nào để làm một phần tempura đạt yêu cầu không.”
Cảnh Phàn nghe xong thì cười, thầm nghĩ cô bếp trưởng này có lẽ muốn dẫn mình vào “phá quán”, vội vàng đi theo ra ngoài. Nhưng đến bếp mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều, đầu bếp thuê ngoài đã rời đi, anh ta cũng không thấy được cảnh tượng “cuộc chiến đầu bếp” mà mình tưởng tượng.
Hai người đi một vòng tham quan khu vực bếp sau, lúc trở lại bếp thì trên tay đã cầm theo khá nhiều thứ.
Trần Túy đã đặt nhiệt độ của chảo dầu về 180o, thành thạo cho bột tempura vào bát, rồi đổ nước soda lạnh vào, chờ khuấy đều rồi cho trứng đã đánh tan vào. Sau khi điều chỉnh tỷ lệ hợp lý, một phần bột tempura đã hoàn thành.
Lần lượt nhúng nấm kim châm, cà rốt, măng tây, cà tím và các loại rau khác vào bột, rồi cho trực tiếp vào rổ chiên, chiên đến khi bề mặt hơi vàng. Sau đó vớt ra để trên giấy ăn cho ráo dầu.
Sau khi hoàn thành món ăn, Trần Túy đã dọn dẹp sạch sẽ các dụng cụ đã sử dụng, đồng thời lau chùi cả bàn điều khiển, từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành chỉ mất mười phút.
Cảnh Phàn đứng bên cạnh vẫn nín thở, đến khi ăn được tempura mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt anh ta sáng lên, hào hứng hỏi Trần Túy, sao lại nghĩ đến việc dùng nước soda.
Nước soda có thể làm cho món chiên giòn hơn, đây là điều mà một đầu bếp Nhật Bản từng làm việc cùng đã dạy cô, đầu bếp ấy nói rằng đó là điểm nhấn để hoàn thành một phần tempura đạt yêu cầu.
Hai người đang ở trong bếp vừa ăn vừa trò chuyện, không lâu sau có một người từ bên ngoài nhảy vào.
“Tequila! Sao cậu có thể dẫn Cảnh Phàn vào bếp ăn vụng?” Sơ Tiểu Niên nhìn chỗ bột tempura trên bàn thì mở to mắt: “Đừng nói với tớ đây là cậu vừa làm…”
“Thông minh, trả lời đúng rồi.” Trần Túy đưa miếng cà tím tempura trong tay ra: “Nếm thử không?”
Sơ Tiểu Niên nuốt chửng miếng cà tím đó rồi kéo Trần Túy ra phòng khách: “Khách đã đi gần hết rồi, người của chúng ta đã đến đông đủ, cậu nhanh ra đây, tớ sẽ giới thiệu sơ qua cho cậu về quản lý của chúng ta.”
“Giới thiệu quản lý thì không cần phải kính rượu đâu nhỉ.”
“Không cần không cần!” Sơ Tiểu Niên nghe mà dở khóc dở cười.
Ngay lúc này, ở đầu kia của bếp có tiếng bước chân đang tiến về phía họ. Sơ Tiểu Niên thò đầu ra nhìn rồi vội vàng gọi: “Tần Phong, anh mau lại đây!”
Tần Phong? Tên này có vẻ hơi quen.
Cho đến khi người đó đứng trước mặt, Trần Túy mới nhận ra không chỉ có tên là quen thuộc.
Trên đời này thật sự có những điều trùng hợp như vậy.
“Xin giới thiệu với hai người, đây là quản lý của nhà hàng chúng ta, Tần Phong.”
“Tần Phong, đây là bếp phó Cảnh Phàn, còn đây chính là đầu bếp chính Trần Túy!”
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, biểu cảm của Trần Túy trở nên không tự nhiên trong một giây.
Âm thanh chào hỏi của mấy người đàn ông bên cạnh tự động bị lãng quên, trong đầu bỗng hiện lên cảnh Tần Phong thì thầm bên tai cô.
“Con rắn trên ngực em đẹp lắm, tôi rất thích.”
“Thả lỏng một chút, ôm chặt tôi.”
“Tôi nhận ra hình như em thích tôi làm mạnh bạo hơn.”
Còn nữa…
“Tequila, gọi tên tôi đi.”
Tần Phong.
Trần Túy không ngờ rằng, người đã điên cuồng với mình suốt một đêm hôm đó giờ lại xuất hiện trước mặt mình trong bộ vest chỉn chu.
Cô cũng không ngờ, trên con đường thực hiện ước mơ lại nhanh chóng vấp phải hòn đá cản đường đầu tiên.
“Tequila, cậu đang nghĩ gì thế!” Sơ Tiểu Niên đụng vào cô, Trần Túy tỏ ra tự nhiên nắm lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt mình.
“Chào anh, quản lý Tần.”
Hai đầu ngón tay chạm nhau, rồi nhanh chóng buông ra, hoàn toàn không giống như đêm hôm đó họ quấn quýt lấy nhau không ngủ không nghỉ.
Trong cuộc đời của Trần Túy, có một nguyên tắc là không phát sinh mối quan hệ với những người quen. Bởi vì sự việc đã đến mức này, cô chỉ có thể chôn vùi những gì đã xảy ra đêm đó vào trong trí óc, đồng thời hy vọng rằng Tần Phong cũng như vậy.
Giọng nói lảm nhảm của Tiểu Niên vẫn vang bên tai, còn Cảnh Phàn cũng ở bên cạnh bông đùa vài câu.
Lúc này, cô nhận ra có một ánh mắt đang nhìn về phía mình, Trần Túy nghe thấy một câu nói rất quen thuộc.
“Tequila, đó là tên tiếng Anh của cô sao?” Tần Phong nở một nụ cười vô hại.
Trần Túy nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Đúng vậy.”
Tần Phong hơi ngạc nhiên, rồi cười nói: “Tên này rất ngầu.”
“Cảm ơn.”
Trần Túy cụp mắt, dán mắt vào đĩa tempura vẫn còn giòn trên bàn.
Trong lòng nghĩ, con người đúng là loài động vật biết giả ngu giả ngơ.
Sáng hôm sau khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khe rèm, Trần Túy tỉnh dậy như thường lệ. Cô luôn có thói quen dậy sớm để tập thể dục, nhưng không ngờ chỉ ngủ có ba tiếng mà vẫn duy trì được đồng hồ sinh học thức dậy lúc bảy giờ sáng.
Trần Túy xuống giường rửa mặt, lúc ra khỏi phòng tắm thì người còn lại trên giường vẫn chưa tỉnh.
Cô chưa từng có tiền lệ âu yếm với tình một đêm vào ban ngày ban mặt, cũng không biết sau khi tỉnh rượu thì nên đối xử với người khác như thế nào. Đang định rời đi thì lại nhìn thấy chiếc váy rách nát trên sàn, Trần Túy không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên, việc buông thả d*c v*ng quá mức có chút phiền phức.
Không còn cách nào khác, cô đành gấp chiếc váy liền thành váy ngắn, rồi tiện tay lấy áo sơ mi của Tần Phong mặc vào, lại buộc một nút ở eo, cuối cùng cũng trở thành một bộ đồ bình thường.
Trần Túy thu dọn một hồi thì tìm được túi đeo và áo khoác rải rác khắp nơi, sau đó cô bước ra khỏi phòng.
Bắt được taxi, cô mới nhớ phải nhắn tin cho Tần Phong.
Mặc đồ của người khác, ít nhất cũng phải nói một tiếng, mặc dù chiếc váy hy sinh cũng là công lao của ai đó.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô trực tiếp chuyển khoản số tiền tương đương với giá trị chiếc áo sơ mi.
Nhưng mà hai ngày trôi qua, không ai nhận chuyển khoản, sau vài giấc ngủ, sự việc này cũng dần phai nhạt.
—
Đến ngày “team building” đã hẹn, Trần Túy đứng trước gương phân vân một lúc, rồi lại cởi chiếc váy dây đeo ôm sát cơ thể ra.
Mặc dù thực chất không phải staff party (tiệc cho nhân viên), nhưng buổi đầu gặp gỡ đồng nghiệp vẫn nên ăn mặc mộc mạc một chút thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô chỉ trang điểm nhẹ và thay bộ đồ thể thao thoải mái nhất mà bản thân thường mặc, buộc tóc một cách tùy ý, tuổi tác bỗng chốc giảm đi vài tuổi.
Ra ngoài và đi theo địa chỉ, cô gần như ngay lập tức nhận ra nhà hàng lòe loẹt trước mặt có dán dòng chữ “Xin hãy chờ đợi” – “La Tulipe[5]”, nghĩa là hoa tulip trong tiếng Pháp, Sơ Tiểu Niên từng kể rằng chị gái của cậu ấy rất thích hoa tulip.[5]Hoa tulip (bắt nguồn từ tiếng Pháp Tulipe) (danh pháp khoa học: Tulipa), còn được viết là tulip theo tiếng Anh, còn có tên gọi khác là uất kim hương, là một chi thực vật có hoa trong họ Liliaceae. Khi tặng cho đối phương trong các dịp lễ, điều này hàm ý rằng bạn có một tình yêu nồng cháy.
Trần Túy đang mất tập trung, thì bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy.
“Tequila! Lâu quá không gặp, tớ nhớ cậu chết đi được!”
Nhờ đã quen biết với Sơ Tiểu Niên nhiều năm, Trần Túy sớm đã thích nghi với sự nhiệt tình của cậu ấy, vì vậy cô duỗi tay vỗ hờ vào người Sơ Tiểu Niên vài cái: “Lâu không gặp, tôi cũng nhớ cậu.”
“Được đấy, không tệ, đã biết có qua có lại rồi.”
Trần Túy mỉm cười với cậu ấy, không nói gì thêm.
Hai người đứng bên ngoài trò chuyện một lúc, Sơ Tiểu Niên mới nhận ra một điều, lùi lại một bước và nhìn Trần Túy từ trên xuống dưới, sau đó nói với vẻ không thể tin nổi: “Chuyện gì đây, hồi xưa mỗi lần tham gia party, cậu có bao giờ ăn mặc như thế này đâu!”
“Đây không phải là party, mà là hoạt động xây dựng đội nhóm.” Trần Túy sửa đúng cho Sơ Tiểu Niên.
Sơ Tiểu Niên cười cô đã biết sống thực dụng, rồi dẫn cô vào trong nhà hàng, vừa đi được vài bước thì Trần Túy đột nhiên dừng lại. Cô nhíu mày: “Tôi có thể không vào không?”
Nhìn thấy cảnh tượng mọi người bên trong tiệc tùng ăn uống linh đình, cả cơ thể cô đều viết đầy sự từ chối. Việc tổ chức buổi tiệc nội bộ thành buổi tiệc chiêu đãi khách của bà chủ, với tư cách là nhân viên, cô thực sự không muốn tham gia, ngay cả khi bảo cô nể mặt Sơ Tiểu Niên cũng vô dụng.
Nhưng có người lại cứ thích việc kết hợp cả hai lại với nhau.
“Ôi dào, cậu cũng biết đấy, chị gái tớ là thương nhân hàng thật giá thật, với bà ấy thì càng đông vui càng tốt, vừa mới nói một lát nữa sẽ giới thiệu cậu với khách của chị ấy… Ấy! Tequila, đừng đi mà!”
Chị gái của Sơ Tiểu Niên, Sơ Tiểu Nhụy là người sở hữu cổ phần lớn nhất trong nhà hàng, giờ đây nhìn người đã thuyết phục cô trở về bằng được thì rõ ràng là không có thực quyền.
“Điều này không giống như chúng ta đã thỏa thuận.” Trần Túy đứng vững, nói một cách nghiêm túc: “Tôi chỉ phụ trách bếp, không phụ trách tiếp khách.”
Sơ Tiểu Niên hé miệng, cảm thấy chán nản. Cậu ấy làm sao không biết tính khí của Trần Túy. Ngày xưa khi hai người còn làm việc chung, cô chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc rượu thương mại của nhà hàng, chỉ tham gia các buổi tiệc nội bộ, cùng đồng nghiệp chơi bowling và uống chút rượu.
Giờ đây, để thuyết phục Trần Túy vào trong và vui vẻ với một đám người lạ, có lẽ còn khó hơn việc bắt cô không chạy bộ trong một tuần.
Cuối cùng, Sơ Tiểu Niên đã đưa ra chiêu bài quyết định: “Hôm nay tớ sẽ trả lương theo giờ gấp đôi cho buổi teambuilding này!” Nói rồi cậu ấy lại bổ sung thêm: “Chúng ta sẽ lén lút vào trong, rồi sau đó chào hỏi chị tớ sau.”
Nghe thấy “lương gấp đôi”, Trần Túy đã dao động, dù sao đây cũng là một cuộc mua bán kiếm bộn lại không lỗ vốn.
Ngay khi hai người đang giằng co không ai nhường ai, có người ở phía sau gọi tên Sơ Tiểu Niên. Nhìn theo hướng đó, mắt cậu ấy bỗng sáng lên như tìm thấy cứu tinh.
“Anh Cảnh Phàn, anh mau lại đây!” Cậu vỗ vai người đàn ông tên Cảnh Phàn, nói với Trần Túy: “Chef, bếp phó của cậu đến rồi nè!”
Nghe thấy câu này, Cảnh Phàn đưa mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt rồi chớp mắt hai cái: “Cô chính là bếp trưởng Trần Túy?”
Trần Túy gật đầu, nở một nụ cười coi như chào hỏi Cảnh Phàn.
Dù sao cũng là người trong đội ngũ của mình, hiện tại xem ra không thể bỏ đi được.
Có một đội ngũ riêng là ước mơ của Trần Túy đã từ rất lâu, chỉ là xét về kinh nghiệm, để có thể làm bếp trưởng tại nhà hàng cấp Michelin ít nhất phải chờ đến ba mươi lăm tuổi.
Đó cũng là lý do tại sao cô bị Sơ Tiểu Niên thuyết phục, thử về nước phát triển. Dù sao đi nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để thực hiện ước mơ.
Trong lúc Trần Túy do dự, Sơ Tiểu Niên tranh thủ thời cơ, đẩy hai người đi vào từ cửa sau.
—
Năm phút sau, trong góc phòng bao có hai người ngồi, một người trong số họ rõ ràng có phần câu nệ.
“Bếp trưởng Trần Túy, trước đây tôi vẫn thường nghe Tiểu Niên và Tiểu Nhụy nhắc đến cô.” Giọng của Cảnh Phàn rất có sức hút, nhưng ngữ điệu không thể che giấu sự phấn khích.
Không ngờ một người đàn ông có vẻ ngoài rắn rỏi cao một mét chín lại có một mặt trẻ con như vậy.
“Tiểu Niên cũng từng nhắc đến anh, cậu ấy nói anh là đầu bếp có năm năm kinh nghiệm làm bếp tại khách sạn, rất tài giỏi.”
Trần Túy không giỏi khoác lác trong giao tiếp, sự lịch sự của cô chỉ đến mức này thôi, may mà Cảnh Phàn đã kể về công việc trước đây của mình với cô.
Hai người có nhiều chủ đề chung, nhưng Trần Túy rất ít khi nói nhiều như vậy, hiện tại vừa đói vừa khát, thực ra cô thích làm người nghe hơn.
Bữa tiệc rượu hôm nay, Sơ Tiểu Niên đã mời đầu bếp Nhật Bản đến làm món ăn nhẹ, nghĩ đến món tempura hôm đó ở quán bar, Trần Túy không đặt nhiều hy vọng vào một bàn đồ ăn trước mặt.
Cảnh Phàn ngồi bên cạnh rõ ràng cũng chung suy nghĩ, chỉ nếm một miếng đã nhíu mày.
“Bột tempura này dày quá, con trai tôi làm có khi còn ngon hơn.” Các đầu bếp thường có bệnh nghề nghiệp, sẽ không kìm được mà phê bình món ăn khiến họ không vừa ý.
Song, Cảnh Phàn nhìn cũng khá đồng tuổi cô, không ngờ đã có một đứa con có thể chạm vào bếp.
“Anh đã xem qua bếp của nhà hàng chưa?” Trần Túy hỏi.
“Chưa.” Cảnh Phàn trả lời: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến.”
Trần Túy gật đầu, gửi tin nhắn cho Sơ Tiểu Niên rồi đứng dậy: “Chúng ta đi xem bếp sau? Nhân tiện xem có nguyên liệu nào để làm một phần tempura đạt yêu cầu không.”
Cảnh Phàn nghe xong thì cười, thầm nghĩ cô bếp trưởng này có lẽ muốn dẫn mình vào “phá quán”, vội vàng đi theo ra ngoài. Nhưng đến bếp mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều, đầu bếp thuê ngoài đã rời đi, anh ta cũng không thấy được cảnh tượng “cuộc chiến đầu bếp” mà mình tưởng tượng.
Hai người đi một vòng tham quan khu vực bếp sau, lúc trở lại bếp thì trên tay đã cầm theo khá nhiều thứ.
Trần Túy đã đặt nhiệt độ của chảo dầu về 180o, thành thạo cho bột tempura vào bát, rồi đổ nước soda lạnh vào, chờ khuấy đều rồi cho trứng đã đánh tan vào. Sau khi điều chỉnh tỷ lệ hợp lý, một phần bột tempura đã hoàn thành.
Lần lượt nhúng nấm kim châm, cà rốt, măng tây, cà tím và các loại rau khác vào bột, rồi cho trực tiếp vào rổ chiên, chiên đến khi bề mặt hơi vàng. Sau đó vớt ra để trên giấy ăn cho ráo dầu.
Sau khi hoàn thành món ăn, Trần Túy đã dọn dẹp sạch sẽ các dụng cụ đã sử dụng, đồng thời lau chùi cả bàn điều khiển, từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành chỉ mất mười phút.
Cảnh Phàn đứng bên cạnh vẫn nín thở, đến khi ăn được tempura mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt anh ta sáng lên, hào hứng hỏi Trần Túy, sao lại nghĩ đến việc dùng nước soda.
Nước soda có thể làm cho món chiên giòn hơn, đây là điều mà một đầu bếp Nhật Bản từng làm việc cùng đã dạy cô, đầu bếp ấy nói rằng đó là điểm nhấn để hoàn thành một phần tempura đạt yêu cầu.
Hai người đang ở trong bếp vừa ăn vừa trò chuyện, không lâu sau có một người từ bên ngoài nhảy vào.
“Tequila! Sao cậu có thể dẫn Cảnh Phàn vào bếp ăn vụng?” Sơ Tiểu Niên nhìn chỗ bột tempura trên bàn thì mở to mắt: “Đừng nói với tớ đây là cậu vừa làm…”
“Thông minh, trả lời đúng rồi.” Trần Túy đưa miếng cà tím tempura trong tay ra: “Nếm thử không?”
Sơ Tiểu Niên nuốt chửng miếng cà tím đó rồi kéo Trần Túy ra phòng khách: “Khách đã đi gần hết rồi, người của chúng ta đã đến đông đủ, cậu nhanh ra đây, tớ sẽ giới thiệu sơ qua cho cậu về quản lý của chúng ta.”
“Giới thiệu quản lý thì không cần phải kính rượu đâu nhỉ.”
“Không cần không cần!” Sơ Tiểu Niên nghe mà dở khóc dở cười.
Ngay lúc này, ở đầu kia của bếp có tiếng bước chân đang tiến về phía họ. Sơ Tiểu Niên thò đầu ra nhìn rồi vội vàng gọi: “Tần Phong, anh mau lại đây!”
Tần Phong? Tên này có vẻ hơi quen.
Cho đến khi người đó đứng trước mặt, Trần Túy mới nhận ra không chỉ có tên là quen thuộc.
Trên đời này thật sự có những điều trùng hợp như vậy.
“Xin giới thiệu với hai người, đây là quản lý của nhà hàng chúng ta, Tần Phong.”
“Tần Phong, đây là bếp phó Cảnh Phàn, còn đây chính là đầu bếp chính Trần Túy!”
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, biểu cảm của Trần Túy trở nên không tự nhiên trong một giây.
Âm thanh chào hỏi của mấy người đàn ông bên cạnh tự động bị lãng quên, trong đầu bỗng hiện lên cảnh Tần Phong thì thầm bên tai cô.
“Con rắn trên ngực em đẹp lắm, tôi rất thích.”
“Thả lỏng một chút, ôm chặt tôi.”
“Tôi nhận ra hình như em thích tôi làm mạnh bạo hơn.”
Còn nữa…
“Tequila, gọi tên tôi đi.”
Tần Phong.
Trần Túy không ngờ rằng, người đã điên cuồng với mình suốt một đêm hôm đó giờ lại xuất hiện trước mặt mình trong bộ vest chỉn chu.
Cô cũng không ngờ, trên con đường thực hiện ước mơ lại nhanh chóng vấp phải hòn đá cản đường đầu tiên.
“Tequila, cậu đang nghĩ gì thế!” Sơ Tiểu Niên đụng vào cô, Trần Túy tỏ ra tự nhiên nắm lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt mình.
“Chào anh, quản lý Tần.”
Hai đầu ngón tay chạm nhau, rồi nhanh chóng buông ra, hoàn toàn không giống như đêm hôm đó họ quấn quýt lấy nhau không ngủ không nghỉ.
Trong cuộc đời của Trần Túy, có một nguyên tắc là không phát sinh mối quan hệ với những người quen. Bởi vì sự việc đã đến mức này, cô chỉ có thể chôn vùi những gì đã xảy ra đêm đó vào trong trí óc, đồng thời hy vọng rằng Tần Phong cũng như vậy.
Giọng nói lảm nhảm của Tiểu Niên vẫn vang bên tai, còn Cảnh Phàn cũng ở bên cạnh bông đùa vài câu.
Lúc này, cô nhận ra có một ánh mắt đang nhìn về phía mình, Trần Túy nghe thấy một câu nói rất quen thuộc.
“Tequila, đó là tên tiếng Anh của cô sao?” Tần Phong nở một nụ cười vô hại.
Trần Túy nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Đúng vậy.”
Tần Phong hơi ngạc nhiên, rồi cười nói: “Tên này rất ngầu.”
“Cảm ơn.”
Trần Túy cụp mắt, dán mắt vào đĩa tempura vẫn còn giòn trên bàn.
Trong lòng nghĩ, con người đúng là loài động vật biết giả ngu giả ngơ.
HẾT CHƯƠNG 2
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 2: MÓN THỨ HAI: TEMPURA
10.0/10 từ 31 lượt.
