Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 1: MÓN THỨ NHẤT: XÌ GÀ CUỐN THỊT VỊT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trần Túy trở về nước là vì một người bạn đã tốn nhiều công sức để ‘đào’ cô từ Pháp về. Lần trước cô về nước là chuyện của cách đây năm năm, các thành phố trong nước thay đổi từng ngày, đặc biệt là Thượng Hải.


Quen với những thị trấn nông thôn ở ngoại ô Paris, Trần Túy không khỏi cảm thấy mới lạ khi thấy nhà hàng vẫn đông khách sau mười giờ, vì bên đó khi mặt trời lặn thì chẳng còn mấy bóng người.


“Cô gái, qua cột đèn giao thông thì tôi thả cô ở đầu ngõ được không?”


“Được, cảm ơn.”


Xe taxi chạy qua ngã tư nhộn nhịp rồi dừng lại bên đường, tài xế quay đầu lại nói: “Quét mã này là được.”


Trong lúc nói, tài xế nhìn lướt qua Trần Túy rồi tỏ ra ngạc nhiên: “Cô gái nhỏ mặc như vậy không lạnh à, bên trong tôi còn mặc áo len nè.”


Trần Túy im lặng trả tiền, sau đó lắc đầu nhẹ rồi xuống xe đi về phía đầu ngõ.


Tối nay tuy là đêm ấm, nhưng vừa qua lễ Thanh Minh, còn xa mới đến mùa hè. Trần Túy mặc một chiếc váy ôm sát màu đen, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo dài lỏng lẻo. Hình xăm từ ngực lan ra một cách phóng khoáng, nhưng đầu bên kia của hình xăm lại được giấu kín, lặng lẽ trườn vào khe hở, trở thành bí ẩn như mờ như ảo.


Một người không hợp với nơi này như cô vừa xuống xe đi vài bước đã trở thành tâm điểm, chỉ có điều ánh mắt của người qua đường đầy ý vị mập mờ, giống như ánh mắt của tài xế vừa rồi. Nhưng cô cũng không mấy quan tâm.


Điện thoại ở thắt lưng rung lên vài lần, Trần Túy dừng bước. Nhìn số của người gọi đến, là Sơ Tiểu Niên, nên cô bắt máy và hỏi ngay: “Tôi đã đến, quán mà cậu nói tên gì vậy?”


Người ở đầu dây bên kia ngẩn ra, hỏi: “Quán nào? Cậu đến đâu rồi?”


Trần Túy nói: “Chính là quán mà cậu nói có nhiều đàn ông đẹp, đồ ăn cũng rất ngon ấy.”


Sơ Tiểu Niên im lặng vài giây, rồi bật cười lớn, Trần Túy giơ điện thoại ra xa một chút để chờ đối phương cười xong.


“Quào, vừa mới điều chỉnh xong múi giờ đã ra ngoài rồi, quả là một người đam mê thể dục thể thao, tinh lực dồi dào thật đấy!” Sơ Tiểu Niên cười đầy hàm súc, cậu ấy không dông dài mà báo cho cô biết những trang trí nổi bật ở cửa quán.


Trần Túy không tắt điện thoại, cô đi sâu vào trong ngõ, đám con trai xếp thành hàng đang huýt sáo về phía cô.


Con trai thường tụ tập lại với nhau thì sẽ vô cùng kiêu ngạo, điều này đúng với mọi loại đàn ông. Sơ Tiểu Niên rõ ràng cũng nghe thấy, không ngần ngại trêu chọc: “Ba năm không gặp, cậu vẫn là bảo đao chưa già nhỉ!”


“Món ăn mà cậu đã giới thiệu cho tôi lần trước là gì nhỉ?” Trần Túy không đáp lại lời của Sơ Tiểu Niên, mà lại hỏi về món ăn ở quán bar.


Cô luôn có tư duy nhảy vọt, Sơ Tiểu Niên đã quen biết Trần Túy gần mười năm, nên đã sớm quen với điều đó, liền nghiêm túc trả lời: “Xì gà cuốn thịt vịt.”


Trần Túy ngẫm nghĩ rồi lặp lại tên món, nói: “Nghe có vẻ thú vị, làm như thế nào?”


“Theo tớ thì hẳn là họ sẽ đập thịt vịt thành thịt bằm, rồi thêm bột và nặn thành hình, sau đó…” Sơ Tiểu Niên nói đến nửa chừng thì dừng lại, giọng điệu chuyển sang khóc dở mếu dở, “Xin hỏi chef, chuyến đi này của cậu rốt cuộc là để làm gì? Đừng nói là cậu tính đi ăn trộm công thức món ăn cho nhà hàng chúng ta à nha?”


Trần Túy bật cười, giọng điệu vẫn bình thản: “Đúng vậy, nên cậu phải tăng lương đó.”


“Về lương thì cậu cứ yên tâm! Chỉ có nhiều hơn so với lúc trước tớ nói với cậu, tớ khó khăn lắm mới săn được cậu từ Pháp về, không lẽ lại không chăm sóc tốt cho cậu, chưa kể cậu còn là ân nhân cứu mạng của tớ nữa!”


Năm đó, Sơ Tiểu Niên và Trần Túy cùng học tại trường Le Cordon Bleu[1] ở Pháp. Trong một buổi đánh giá, Sơ Tiểu Niên ăn nhầm đồ và bị dị ứng cơ quan[2], chính Trần Túy đã bình tĩnh tìm thuốc cho cậu ấy, rồi gọi xe cứu thương. Bởi vậy Sơ Tiểu Niên suốt những năm qua luôn nhắc đến chuyện này, gặp ai cũng kể.

[1]Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu Paris là trường nghệ thuật ẩm thực, được thành lập vào năm 1895 bởi nhà báo và nhà xuất bản của tạp chí La Cuisinière Cordon Bleu, Martel, Distay. Vào ngày 15 tháng 10 năm 1895, một sự kiện trình diễn ẩm thực đã được tổ chức tại trường, lần đầu tiên giới thiệu bếp điện trên sân khấu, sự kiện này đã đóng góp lớn cho việc quảng bá tạp chí và thành lập trường ẩm thực Paris. Le Cordon Bleu là một trong những tổ chức nổi tiếng nhất thế giới vì những cống hiến cho ngành giáo dục ẩm thực, nhà hàng – khách sạn và du lịch.[2]Dị ứng cơ quan, hay dị ứng toàn thân, là phản ứng quá mẫn của hệ miễn dịch khi tiếp xúc với một chất lạ (dị nguyên) mà cơ thể nhầm là có hại. Phản ứng này có thể ảnh hưởng đến nhiều cơ quan trong cơ thể, gây ra các triệu chứng đa dạng, từ nhẹ đến nghiêm trọng, thậm chí đe dọa tính mạng.
Trần Túy mọi khi đều không để ý đến chuyện này, lần này cũng vậy.



“Vậy tối nay cậu định ‘ăn’ gì, cơm hay đàn ông?” Sơ Tiểu Niên hỏi với vẻ ranh mãnh.


Trần Túy ngước mắt nhìn đường, nói: “Ăn sạch cả cơm lẫn người thôi.”


Sơ Tiểu Niên ngạc nhiên, cười mắng một câu rồi bất đắc dĩ sửa lời cô: “Bạn yêu, sau khi về nước chúng ta không thể nói như vậy đâu! Có vẻ như tiếng Trung của cậu cần cải thiện thêm đấy.”


“Không sao, trong bếp là đủ rồi.” Trần Túy dừng bước, xác nhận xung quanh.


Chắc là quán này rồi.


Quán bar này đúng là có phong cách nổi bật, không trách được dù quên tên cũng có thể dễ dàng tìm thấy, lúc này Trần Túy đang đứng bên cạnh một con voi đá, định cúp điện thoại.


“Chờ chút!” Sơ Tiểu Niên đột nhiên kêu lên, Trần Túy lại đưa điện thoại ra xa.


“Có việc gì thì nói, gió nổi lên rồi.” Trần Túy quấn chặt áo khoác.


Sơ Tiểu Niên cười hì hì, nhắc nhở cô: “Chef, đừng quên thứ Hai tới nhà hàng nhé, chị tớ nói chúng ta sẽ tổ chức một buổi team building trước khi mở cửa, để làm quen với đội ngũ của cậu.”


“Team building?”


“Giống như staff party (tiệc cho nhân viên) ấy!”


Trần Túy suy nghĩ trong hai giây rồi đáp: “Được, gửi thời gian cụ thể cho tớ, thứ Hai tớ sẽ đến đúng giờ.”


Nói xong, cô cúp máy và đẩy cửa bước vào quán bar.



Chặt đứt cơn gió lạnh của tháng Ba, đập vào mặt là không gian trang trí kiểu Thái với những chi tiết dát vàng óng ánh, con voi đá ở cửa ra vào cuối cùng cũng trở nên hợp lý.


Cùng lúc đó, hương thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, giống như mùi đồ chiên.


Trần Túy cau mày.


Phần lớn các quán bar ở Pháp đều tràn ngập mùi gỗ của rượu rum[3], vừa bước vào là có thể mơ màng như người say rượu. Còn quán này thì trông như dành cho những khách VIP có tiền mà không biết tiêu vào đâu, chẳng trách khi món ăn ở đây được nhiều người biết đến như vậy.

[3]Rượu rum là một loại đồ uống có cồn được chưng cất từ các sản phẩm phụ của mía, chẳng hạn như mật, hoặc trực tiếp từ nước mía, thông qua quá trình lên men và chưng cất. Rượu chưng cất được, một chất lỏng trong suốt, thường được ủ trong thùng gỗ sồi.
Trong đầu Trần Túy đặt một dấu chấm hỏi cho quán bar tràn ngập không khí xa hoa này.


“Chào buổi tối, quý cô. Tôi có thể giúp cô cất áo khoác không ạ?”


“Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự cầm được.”


Người phục vụ nhiệt tình tiến lại, không ngờ lại gặp phải tình huống khó xử.


Trần Túy cởi áo khoác ra cầm trên tay, chọn một vị trí ở góc quầy bar. Khi cô đi ngang qua mấy bàn khách, ngay lập tức thu hút nhiều ánh nhìn.


Mọi người ở đây đã quen với những em gái có làn da mịn màng như bơ, cô gái ngực tấn công mông phòng thủ trước mắt với thân hình gợi cảm và những đường cong hoàn hảo thực sự hiếm có.


Có gã đàn ông bị thu hút bởi hình xăm trên vai Trần Túy, tầm mắt dừng lại ở những nơi không thể nhìn thấy nhưng không hề rút lui, ngược lại còn không che giấu được d*c v*ng trong ánh mắt. Cũng không biết Trần Túy có nhìn thấy hay không, cô gọi thực đơn và bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.



Người phục vụ được đào tạo bài bản, dù ánh mắt đầy vẻ “Một cô gái sao lại ăn nhiều như vậy”, nhưng vẫn mỉm cười ghi lại, cuối cùng đẩy thực đơn đồ uống về phía Trần Túy. 


Nhưng trong quán bar này, mỗi ly đều có tên như viết thơ, khiến Trần Túy cảm thấy hơi khó xử. Sau cùng, cô chỉ gọi một ly whisky nhàm chán và một ly nước chanh. 


Rượu nhanh chóng được mang lên, tiếp theo là phần cơm bò truffle mini tinh tế trị giá ba trăm tệ. (~1.091 triệu VND)


Trần Túy nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên trong đời đến quán bar chỉ để ăn cơm, cô lặng lẽ cầm điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Sơ Tiểu Niên.


[Trước tiên là món chính, đánh giá kém]


[Nấm truffle chỉ là ba miếng gỗ, đánh giá kém]


[Sử dụng dầu truffle, đánh giá kém]


[Chi phí 300 tệ là không cần thiết, yêu cầu hoàn tiền]


Trần Túy bình thường nói rất kiệm lời, nhưng khi liên quan đến ẩm thực, cô lại mắc phải “bệnh nghề nghiệp”, ‘máy hát’ rất dễ dàng được kích hoạt, mang đến cảm giác vừa nghiêm túc lại hài hước.


Liên tiếp ba “đánh giá kém” và một “hoàn tiền” được gửi đi, Sơ Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, kêu gào xin cô cho “xì gà cuốn thịt vịt” một cơ hội.


Được rồi, vậy thì cho thêm một cơ hội.


Thời điểm Trần Túy đã thưởng thức tất cả mọi thứ, xì gà cuốn thịt vịt mới khoan thai xuất hiện. Nhân viên phục vụ đặt chiếc đĩa đá hình chữ nhật màu đen xuống, rồi thu dọn hai cái khay rỗng bên cạnh.


Trần Túy vẫn không để ý đến ánh mắt thể hiện “ăn hết thật” đó, cô xoay vòng đĩa và bắt đầu dùng ánh mắt ‘mổ xẻ’ nguyên liệu.


Giống như mô tả trong cuộc gọi với Sơ Tiểu Niên vừa rồi, thịt vịt được xay nhuyễn rồi trộn với bột và gia vị, nhào đến trạng thái có thể tạo hình, sau đó cán mỏng thịt vịt, đặt vào khuôn để tạo hình cuộn xì gà, rồi đổ dầu nóng để định hình, cuối cùng cho vào chảo chiên đến khi vàng giòn.


Một món khai vị tốn công sức như vậy cũng thật hiếm có.


Trần Túy gắp một cuộn thịt vịt, giống như đang chọn một điếu xì gà từ trong hộp. Cắn một miếng, hương vị khói gỗ đậm đà lập tức tràn vào khoang miệng, chỉ có điều hơi tiếc là nó chỉ còn lại trên môi răng, có lẽ do sử dụng máy xông khói vội vàng.


Bên cạnh cuộn xì gà thịt vịt còn có một ít sốt nam việt quất. Trong ẩm thực Pháp, thịt vịt và sốt cam là sự kết hợp cố định, những năm gần đây cũng có nhiều nhà hàng cho ra sốt nam việt quất, không biết món này có gì mới mẻ.


Trần Túy chấm một ít, khi đưa vào miệng, mắt cô hơi sáng lên.


Quán bar này đã thêm rượu khi nấu chín quả nam việt quất, vì vậy phản ứng hóa học kỳ diệu giữa khói và rượu đã âm thầm hình thành trong khoang miệng. Trần Túy ăn xong miếng cuối cùng của cuốn xì gà thịt vịt, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hài lòng.


“Xin chào quý cô, xin hỏi chị có hài lòng với món ăn của quán bar chúng tôi không ạ? Ở đây chị có đề xuất gì không ạ?” 


Trần Túy thoáng nhìn ánh mắt tràn đầy sự tiếp thu ý kiến và chân thành học hỏi của nhân viên phục vụ, cô nói một từ.


“Có.”


Thế là cô đã trút hết những lời phàn nàn với Sơ Tiểu Niên lúc nãy, trước sắc mặt hoảng hốt của nhân viên phục vụ, cô khó khăn chốt hạ bằng cách khen ngợi món cuốn thịt vịt, nhưng lại bổ sung một câu: “Nếu như hun khói cẩn thận trước khi chiên thì sẽ ngon hơn.”


Nhân viên phục vụ chỉ muốn khách sáo vài câu nhưng chưa từng thấy tình huống này, ấp úng lau mồ hôi rồi cảm ơn. Vài phút sau, quản lý đến và tặng cho Trần Túy một ly rượu.


Trần Túy nhấp một ngụm, nghe thấy ở không xa có người đang cười, tiếp theo là tiếng bước chân ngày càng gần.



Chỗ ngồi bên cạnh có khách không mời mà đến, phản ứng đầu tiên của cô là giọng nói của người này rất hay, như một thanh kiếm mềm cắt ngang đêm dài.


Trần Túy nghiêng mặt, đối diện với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Một lúc sau, cô mới lắc đầu nói: “Không phải, tôi là đầu bếp.”


Người nọ nhìn Trần Túy từ trên xuống dưới rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhận ra mình đã thất lễ liền xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là lần đầu tiên thấy một đầu bếp có thân hình được quản lý tốt như vậy.”


Dù câu này là lời khen chân thành hay chỉ là lời nịnh nọt, Trần Túy cảm thấy mình cũng nên nói một tiếng cảm ơn.


“Nhà hàng nơi cô làm việc tên là gì? Tôi cũng có chút hiểu biết về ẩm thực, để hôm nào đến quán chỗ cô ăn thử.”


Trần Túy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi vừa mới đến Thượng Hải, vẫn chưa biết tên nhà hàng.”


Câu này là thật, Trần Túy chưa từng thấy nhà hàng của Sơ Tiểu Niên, nhưng trong tình huống bị người khác bắt chuyện, nghe thế nào cũng có vẻ qua loa lấy lệ.


Người nọ lại không thấy ngại, mắt đào hoa cong lên rồi nói: “Vậy cho tôi biết tên của cô thì được chứ?”


Lần này, Trần Túy đáp không do dự: “Tequila.”


“Tequila?” Anh lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó cười thành tiếng: “Đó là tên tiếng Anh của cô sao?”


“Ừ.” Trần Túy biết anh đang cười cái gì. Nếu không phải cười cô bịa chuyện, thì là cười cô đặt tên theo một loại rượu.


“Bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện, trước đây khi du học ở nước ngoài, có một bạn học nước ngoài đã tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung, gọi là Mao Đài.”


Nghe vậy có lẽ là trường hợp sau.


Trần Túy lại nhấp một ngụm rượu, thuận miệng đáp lời: “Gọi là Mao Đài cũng khá tốt.” Nghĩ đến việc người trong nước thường nói về lễ nghĩa qua lại, cô cũng hỏi lại: “Anh tên gì?”


“Còn tôi…” Người nọ nhấn nhá âm điệu, nói: “Tôi tên là whisky.”


“Thế à.” Đúng là nói nhảm.


Nhưng, Trần Túy lười không thèm vạch trần.


“Hình xăm trên ngực cô rất đẹp.”


“Cảm ơn.”


“Cô có bao nhiêu hình xăm? Tôi chỉ có một cái ở lưng.”


Trần Túy vô thức nhìn về phía cơ thể của anh, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ba cái.”


“Đều là hình xăm lớn à?”


Trần Túy gật đầu.


“Vậy tôi có thể xem đầu bên kia của hình xăm trên ngực cô không?” Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Để đổi lại, tôi cũng sẽ cho cô xem hình xăm của tôi.”


Trần Túy quay mặt, nhìn thấy nụ cười vô hại trên khuôn mặt người đối diện.



Vì vậy, cô do dự vài giây rồi trả lời: “Được thôi.”



Không biết ai là người bắt đầu trước, đến khi nhận ra thì cả hai đã hôn nhau trong căn phòng ở tầng trên của quán bar.


Trần Túy đã gần nửa năm không trải qua việc l*m t*nh.


Dù nói rằng cô không bao giờ dối lòng trong việc chiều ý bản thân, nhưng công việc đầu bếp thực sự quá bận rộn, thời gian rảnh rỗi lại dành nhiều cho việc tập thể hình, nên cô rất ít khi chủ động giải tỏa h*m m**n. 


Việc thỏa mãn nhu cầu thể xác không phải là điều cần thiết hàng ngày đối với Trần Túy, nhưng nếu gặp được ‘mã ngoài’ phù hợp với thẩm mỹ của mình, cô không ngại có one night stand (cuộc tình một đêm). 


Trong phòng tắm hơi nước mờ ảo, Trần Túy nhìn thấy hình xăm trên lưng của người tên là Whisky. 


Cô tưởng rằng đó sẽ là một hình xăm thô ráp hoang dã, nhưng kết quả lại là một chú chó Phốc sóc[4] dễ thương đang ngồi xổm ở xương bả vai bên phải.

[4]Chó Phốc sóc (Pomeranian gọi tắt là Pom) là một giống chó cảnh cỡ nhỏ, có ngoại hình xinh xắn, có nguồn gốc từ châu Âu, nổi tiếng và được ưa chuộng bởi vẻ ngoài bắt mắt. Với tiếng sủa vang rền, dai dẳng và khả năng cảnh giác cao, những con chó này có thể trở thành chó trông nhà tốt. Những ưu điểm khác của giống chó Pom là lanh lợi và có thể biểu diễn những kỹ xảo nhỏ khi được luyện tập. Tuy nhiên, chúng có khuyết điểm lớn là sức khỏe kém, có thể dẫn đến những căn bệnh như parvovirus và care gây tử vong, đặc biệt là ở chó con.
Dù là người lạnh lùng đến đâu, cũng khó tránh khỏi việc mềm lòng khi thấy những động vật có vú lông xù, chỉ là cách biểu đạt của Trần Túy khác với mọi người. Cô dùng móng tay chọc vài cái, người kia cười và nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt ướt rượt.


“Đây là chú chó tôi nuôi.”


“Nó đã chết rồi.”


“Ừm.” Trần Túy khẽ đáp, cô không giỏi an ủi người khác.


May mắn là người trước mặt cũng không ra vẻ ướt át, đã kéo cô lại gần và hôn siết.


Nước ấm chảy qua người họ, nhỏ giọt và tích tụ, từng hình xăm trên cơ thể Trần Túy đều được nhìn rõ. Đặc biệt là con rắn trên ngực, bị người ta cắn từ đầu đến cuối, trêu chọc khiến cô cảm thấy toàn thân tê dại. 


Vào khoảnh khắc gần như không đứng vững, Trần Túy được ôm lên mặt bàn đá cẩm thạch, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo phần nào. 


“Dùng của tôi.” Cô chỉ vào chiếc túi đeo hông bị ném ở cửa, cơ thể đã hơi run rẩy.


Dù đã làm dạo đầu đầy đủ, nhưng đến lúc quan trọng vẫn khiến cô nhíu mày, vừa vặn người đứng trước mặt lại dừng lại, hai tay v**t v* eo cô.


“Đau không?”


“Ưm.”


“Vậy tôi sẽ làm nhẹ một chút.”


Trần Túy không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.


Xung quanh là hơi nước, cô phối hợp động tác theo nhịp điệu của người trước mặt, hai người nhanh chóng hòa hợp. Khi nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, mặt đá của bồn rửa tay cũng trở nên ấm áp hơn phần nào.


Trần Túy nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác bùng nổ từ tận xương tủy.


Không thể không thừa nhận, người trước mặt này là bạn giường phù hợp nhất với cơ thể cô ở thời điểm hiện tại.


Đêm hôm đó, họ như không biết mệt mỏi, như thể đã nếm trải được hương vị của sự thỏa mãn, và khi tỉnh táo, người nọ đã ghi nhớ số điện thoại của Trần Túy.


Người nọ nói với cô, mình tên là Tần Phong.


HẾT CHƯƠNG 1


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 1: MÓN THỨ NHẤT: XÌ GÀ CUỐN THỊT VỊT
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...