Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 10: MÓN THỨ BẢY: MÌ Ý SỐT THỊT CUA


“Bếp trưởng Trần Túy, chị thấy bánh mousse sô cô la như vậy có được không?”


“Hình dạng mousse rất đẹp, cách trình bày cũng ổn, có thể trang trí thêm một chút mâm xôi, dâu tây để tăng màu sắc, cân bằng hương vị.”


“Vâng.”


“Bếp trưởng, phiền cô nếm thử món súp khoai tây này.”


“Ừm, rắc thêm chút tiêu đen vào.”


“Không thành vấn đề!”


“Bếp trưởng Trần Túy……”


Trần Túy từ khi bắt đầu làm việc không lâu đã bị cả đội bếp vây quanh, dù mọi thứ diễn ra rất trôi chảy nhưng vẫn không có thời gian để uống nước. Đang định thở một hơi, thì Cảnh Phàn ở đầu bên kia bếp gọi cô.


Trần Túy đi qua thì thấy người đàn ông cao một mét chín với vẻ mặt mong đợi, nói với cô: “Cô đến thử món mì này đi?”


“Anh cũng đến góp tụ cho xôm à.” Trần Túy dở khóc dở cười, nhìn vào đĩa mì cua trước mặt, nói: “Anh thấy đủ vị là được, tôi tin anh.”


Mì cua là món chính của tuần này, nó được làm từ cà chua, loại nguyên liệu được ưa chuộng nhất trong ẩm thực Ý, và thêm ớt nhỏ tươi, là sự kết hợp hoàn hảo giữa vị cay và vị chua. Trước đây Cảnh Phàn cũng đã làm việc ở nhà hàng Ý vài năm, nên tuần này Trần Túy giao cho anh ta phụ trách hai món chính.


Gặp bếp trưởng thể hiện sự tin tưởng với mình, Cảnh Phàn tỏ ra ngại ngùng: “Hầy, tôi không dám tự quyết định mà.”  


“Được, tôi biết rồi.” Trần Túy thử món mì ý thịt cua của Cảnh Phàn, rồi gật đầu khen ngợi: “Vị rất ngon, trình bày cũng đẹp mắt.”  


“Có chỗ nào cần cải thiện không?”  



“Trước khi dọn món, rắc một ít tỏi phi lên, anh thấy sao?”  


“Được! Cứ quyết như vậy đi!” Cảnh Phàn nói: “À, vừa rồi cô gái ở tiền sảnh chạy đến nói, nếu tuần này có phần thịt cua thừa trong bữa ăn của nhân viên thì có thể làm món cơm thịt cua gì đó không. Sao, bếp trưởng có phê chuẩn không?”  


Trần Túy nghĩ đến mấy cô gái thường xuyên chạy đến trêu chọc bếp phó thì mỉm cười: “Bếp phó Cảnh Phàn đồng ý là được.”  


“Nè he, bây giờ ngay cả cô cũng trêu tôi.” Cảnh Phàn kêu khổ không thôi.  


“Bếp phó Cảnh Phàn” là cụm từ thường xuyên được nghe từ miệng các nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, mỗi lần gọi đều rất ngọt ngào, khiến Cảnh Phàn đỏ mặt. Anh ta và Trần Túy thỉnh thoảng sẽ ra sân sau trò chuyện trong giờ nghỉ, nói không ngờ mình đã có con trai rồi mà vẫn bị mấy cô gái nhỏ trêu chọc.


Trần Túy nghe thấy thì chỉ cười hiền, lặng lẽ lắng nghe anh ta nói. Cô không phản đối việc ở bên cạnh Cảnh Phàn.


Cảnh Phàn chắc chắn là một bếp phó đủ tiêu chuẩn, anh có kinh nghiệm phong phú nhưng lại khiêm tốn, làm việc nhanh gọn và tính cách không câu nệ tiểu tiết. Có lẽ do đã làm cha, nên có người đùa rằng anh chắc chắn là một người chồng hệ “cha” trong hôn nhân.


Bếp phó Cảnh Phàn nghe câu đùa này cũng không cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí còn cười đáp lại, nói rằng mình vốn dĩ đã là “cha”.


Vì vậy, trong nhà hàng, Cảnh Phàn rất được lòng mọi người, nhân viên phục vụ ở tiền sảnh có việc gì cũng không tìm Trần Túy, thậm chí lúc nhàn rỗi cũng chạy sang “trêu ghẹo” Cảnh Phàn. Trong thời gian làm việc, mọi người có thể thư giãn tâm trạng là điều tốt, Trần Túy cũng có thái độ dung túng với việc này.


Chỉ có một người dường như không nghĩ như vậy.


“Trần Túy, có thời gian không? Ra sân sau cùng tôi hút điếu thuốc?” Cảnh Phàn và Trần Túy khá thân với nhau, tuổi tác cũng xêm xêm, nên trong giờ nghỉ họ thường gọi thẳng tên đối phương.


Hai người ngồi cạnh nhau trên thùng sữa ở sân sau, Trần Túy mở lời trước: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”


“Tôi biết không giấu được cô.” Cảnh Phàn cười ngại: “Dạo gần đây tôi phát hiện… Sam có vẻ ghét tôi thì phải?”


“Samantha?” Trần Túy có vẻ nghi ngờ, Cảnh Phàn đành gật đầu.


Samantha là tên của đầu bếp làm đồ ngọt, ngày đầu tiên đến bếp cô ấy không nhắc đến tên tiếng Trung của mình, chỉ bảo mọi người gọi mình là Sam. Cô ấy thường ít nói, chỉ cúi đầu làm việc, có thể thấy là một cô gái rất ngầu.



“Tôi cảm thấy Sam có thái độ thù địch với tôi, tôi chào hỏi cô ấy mà cô ấy không thèm để ý.” Cảnh Phàn phả ra một làn khói dài rồi thở dài nói tiếp: “Tôi nghĩ, tôi cũng là một bếp phó mà, căn bếp này ngoài cô ra, tôi cũng phải có trách nhiệm với mọi người chứ. Đôi khi tôi muốn trò chuyện với cô ấy để gần gũi hơn, nhưng cô ấy chỉ nói chuyện khi cần thiết, còn lại thì đều phớt lờ tôi.”


Nghe Cảnh Phàn nói một tràng, Trần Túy xoa thái dương, nuốt nước bọt rồi hỏi lại: “Có chuyện đó thật sao?”


Cô vốn không quen với những đạo lí đối nhân xử thế, huống chi là những quan sát tinh tế như vậy. Nhưng với tư cách là bếp trưởng, cô phải hỗ trợ và chăm sóc vô điều kiện cảm xúc của đội ngũ mình, bao gồm cả việc “giải quyết nỗi lo” cho bếp phó.


Trần Túy hồi tưởng lại những lời nói và hành động của Samantha, nói: “Có lẽ tính cách của Sam vốn như vậy.” Vài giây sau, cô lại bổ sung: “Cô ấy luôn là người tan ca đầu tiên, ngoài giờ làm việc, chúng tôi cũng không nói chuyện được mấy câu.”  


Nghĩ lại thì trong đội ngũ của mình, Trần Túy chỉ hiểu biết về Cảnh Phàn. Bởi vì chỉ có Cảnh Phàn là người chủ động chia sẻ cuộc sống với cô, còn những người khác thì cô biết rất ít.  


“Thật sao?” Cảnh Phàn gõ tàn thuốc: “Có lẽ tại tôi nghĩ nhiều. Tôi là người đôi khi sẽ suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng có một đứa con, mọi thứ đều phải chú ý.”  


“Tôi hiểu mà.” Trần Túy trả lời như vậy, nhưng thầm quyết định sẽ chú ý hơn đến thái độ của Samantha đối với Cảnh Phàn, nếu đúng như những gì anh ta nói, cô nhất định phải nói chuyện với Samantha, để hai người giải quyết hiểu lầm.  


“Ôi, thời tiết ngày càng nóng, qua một hai tuần nữa tôi sẽ không mặc nổi áo bếp dài tay đâu.” Cảnh Phàn dập tắt đầu thuốc, tùy ý cuộn tay áo lên mấy vòng, khiến hình xăm trên cẳng tay hiện rõ.


Trần Túy cúi mắt, không hề ngần ngại nhìn chằm chằm vào hình xăm của Cảnh Phàn một lúc.


“Hình xăm của anh dễ thương thế.” Đó là những đường nét màu đen đơn giản, sạch sẽ, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh của người sở hữu hình xăm. Cô luôn cảm thấy rằng, khi bỏ bộ đồng phục bếp ra, Cảnh Phàn bên trái phải có Thanh Long, bên phải phải là Bạch Hổ mới đúng.


Cảnh Phàn kéo tay áo lên một chút, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, cười tươi khoe khoang: “Đây là phác thảo góc mặt của con trai tôi, bên cạnh là chú mèo mà nó nuôi, mỗi lần tôi đến trường mẫu giáo đón nó, nó đều khoe hình xăm của tôi với các bạn học, có lần còn làm một đứa trẻ sợ hãi.”


Kể từ ngày quen biết, Cảnh Phàn luôn tâm sự với Trần Túy, miệng lúc nào cũng nhắc đến con trai. Trần Túy chỉ lặng lẽ lắng nghe và cảm nhận, trong lòng cũng có một phần nào đó được lấp đầy.


Hút xong hai điếu thuốc, hai người quay lại khu bếp. Vừa mở cửa sau thì thấy Tần Phong từ văn phòng đi ra, tay cầm hai cái cốc. Thấy họ tiến lại gần, Tần Phong đưa cái cốc màu tím phát sáng cho Trần Túy.


“Bếp trưởng Trần Túy chắc đã khát sau cả buổi làm việc mệt mỏi.” 


Trần Túy bước lên một bước, nhận lấy cốc từ tay anh: “Cảm ơn.”



Thấy Tần Phong không định rời đi, Cảnh Phàn nhận ra có lẽ anh còn chuyện khác cần nói, nên đã rời đi trước.


“Quản lý Tần có việc gì không?” Một câu hỏi thiếu ngữ điệu, giống như khuôn mặt cô, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.


Rõ ràng vừa rồi khi xem hình xăm với người khác, cô đã cười rất vui vẻ. Đêm hôm đó ở quán bar, không phải họ cũng đã nói chuyện về hình xăm rồi mới ngủ cùng nhau sao.


Đôi mắt đào hoa của Tần Phong thay đổi, nhìn bộ đồng phục bếp được là phẳng phiu của người trước mặt, lại nghĩ đến con rắn bên dưới bộ đồ đó, bỗng cảm thấy mất sạch nhẫn nại.


“Cánh tay của em bị làm sao vậy?” Tần Phong bỗng nhìn thấy trên cánh tay trần của Trần Túy xuất hiện vài vết đỏ rất rõ ràng, nhìn lên cổ của Trần Túy, anh lại nhíu mày: “Cổ cũng đỏ rồi.”


Không đợi đối phương trả lời, anh đã kéo Trần Túy vào văn phòng và khóa cửa lại. Trần Túy lập tức cảnh giác, nhíu mày.


“Em tự xem đi.” Tần Phong cầm một chiếc gương đưa cho cô: “Cổ và tay đều đỏ rồi, có phải em bị dị ứng không?” 


Nghĩ đến phần mì ý thịt cua mà cô đã thử nếm trước đó không lâu, Trần Túy hiểu ra. Ban đầu cô định uống một viên thuốc dị ứng sau khi thử xong, ai ngờ lại bị người khác gọi đi nên quên mất việc uống thuốc. 


“Chắc là bị dị ứng rồi.” Trần Túy nói: “Không sao, trước đây thường như vậy, uống một viên thuốc là ổn thôi.” 


Làn da nổi lên những mảng đỏ như bị mề đay, người này lại thản nhiên nói một câu là xong chuyện? 


Tần Phong vừa tức vừa buồn cười, hỏi cô: “Em biết mình bị dị ứng với cái gì mà dám tùy tiện uống thuốc?” 


“Tôi biết.” Trần Túy nói: “Dị ứng với thịt cua.” 


Tần Phong suy nghĩ vài giây, nói: “Thịt cua… em bị dị ứng với động vật giáp xác?” 


“Ừ.” Trần Túy thản nhiên trả lời: “Mì ý thịt cua, vừa mới thử một miếng.” 


“Chỉ thử một miếng mà đã nghiêm trọng như vậy?” Tần Phong nghĩ đến điều gì đó, lúc này trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên, khiến anh cảm thấy khó chịu: “Người khác bảo em ăn gì em cũng ăn sao?”



Tuy nhiên Trần Túy không nhận ra ngụ ý của người bên cạnh, cô chỉ nhìn vào gương vài lần. Lần này thật sự trông nghiêm trọng hơn trước, huống chi cô chỉ ăn một miếng cua thôi, không nên đến mức này.


Nhưng bây giờ không phải là lúc để bận tâm về nguyên nhân bệnh, cô vừa định với tay lấy thuốc trong tủ, thì Tần Phong đã lục tìm thấy trước, sau đó đẩy viên thuốc và cốc nước đến trước mặt cô.


“Cảm ơn.” Trần Túy nhận lấy, nuốt viên thuốc rồi uống vài ngụm nước.


Sau đó cô nghe thấy Tần Phong hỏi: “Biết mình dị ứng sao còn ăn?”


“Tôi là đầu bếp, cần thử món.”


Ai ngờ Tần Phong lại cười khẩy, giọng điệu mang theo sự châm chọc: “Bếp phó phải tự có chính kiến riêng, nếu không thì có gì khác biệt với học việc?”


Nhìn người trước mặt đột ngột thay đổi nét mặt, Trần Túy nhất thời ngẩn ra. Lúc này đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của anh đã biến đổi, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm và tức giận. Câu nói vừa rồi của Tần Phong có thể dùng từ “mất kiểm soát” để miêu tả, nhưng Trần Túy lờ mờ nhận ra, anh phản ứng như vậy phần lớn là vì quan tâm đến mình.


Tần Phong luôn rất chăm sóc cô trong công việc, cả “việc tư” cũng vậy. Khi cô không có thời gian nghỉ ngơi, anh giúp cô lấy nước. Khi phải đối mặt với những trò đùa của nhân viên nhà hàng, anh cũng giúp cô ứng phó. Đối với sự quan tâm chân thành của người khác, Trần Túy chẳng có lý do gì để làm ngơ, vì vậy cô đẩy chiếc cốc màu hồng huỳnh quang sang một bên: “Quản lý Tần, uống chút nước cho nguôi giận.”


Vừa dứt lời, người bên cạnh đã liếc qua bằng ánh mắt phức tạp.


Trần Túy thấy vậy lại cứng rắn nói thêm vài câu: “Tôi đã uống thuốc rồi, tôi…”


Chưa nói hết câu, môi cô đã bị chặn lại bằng một nụ hôn. Dòng điện tê dại chạy khắp cơ thể, Tần Phong cắn mạnh vào môi cô.


Anh chưa bao giờ hôn mạnh bạo như vậy, lại còn ở nơi làm việc.


Đây là nụ hôn kỳ quặc và không đúng lúc nhất của hai người.


Đẩy hai cái không thấy hiệu quả, Trần Túy nhíu mày phản kích, rồi nhanh chóng nếm được vị máu nhạt.


Trong khi đó, cửa văn phòng bị gõ nhẹ.


“Bếp trưởng Trần Túy, chị có ở trong đó không?”


HẾT CHƯƠNG 10


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 10: MÓN THỨ BẢY: MÌ Ý SỐT THỊT CUA
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...