Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 11: MÓN THỨ TÁM: CƠM ĐĨA PHỦ THỊT CUA


Trần Túy mở cửa khi đã lấy lại bình tĩnh, rồi nói với người bên ngoài: “Sam, tìm tôi có chuyện gì vậy?”  


Là Samantha, nhân vật trong câu chuyện mà Cảnh Phàn đã kể cách đây mười phút, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác.  


Samantha nói: “Bếp trưởng, bánh mousse sô cô la đã được trang trí xong.” Hai người vừa nói vừa đi về phía bếp, Samantha không thấy người khác trong văn phòng: “Còn nữa, em vừa nghĩ ra một điều. Nếu sau này mousse sô cô la trở thành món tráng miệng cố định trong thực đơn, có thể làm bánh trong cốc thủy tinh, giữa các lớp mousse có thể thêm một lớp quả mọng tươi.”  


Trần Túy nói: “Được, đợi tuần sau nhờ quản lý Tần hỏi ý kiến khách hàng, nếu mousse sô cô la được yêu thích thì em có thể tranh thủ làm một cái thử xem.”  


Samantha tuy còn trẻ nhưng rất tự tin vào chuyên môn của mình, dám nói ra ý tưởng của mình, điều này khiến Trần Túy rất tán thưởng.  


“Vâng, bếp trưởng.” Samantha đáp gọn, bỗng chú ý đến môi của Trần Túy: “Bếp trưởng, khóe miệng chị bị chảy máu kìa.”  


“Ừm, không sao.” Trần Túy đành lảng tránh vì không giỏi bịa đặt lời nói dối.  


“Cổ của chị sao lại…” Samantha dừng bước: “Cánh tay cũng vậy, đỏ một mảng lớn như thế này.”  


Cảnh Phàn nghe thấy liền đi tới, cũng nhìn thấy mảng da lộ ra của Trần Túy. Anh ta nhíu mày: “Chuyện gì vậy, vừa nãy còn bình thường mà.”


“Không có gì đâu.” Trần Túy bị hai người vây quanh, cô có phần mất tự nhiên: “Dị ứng thôi, tôi đã uống thuốc rồi.”


“Dị ứng? Cô ăn gì mà……” Cảnh Phàn suy nghĩ vài giây rồi bật thốt: “Chẳng lẽ là cua?”


“Ừ, tôi dị ứng với tôm cua.”


Cảnh Phàn sững người, lòng cảm thấy áy náy: “Cái này… sao cô không nói với tôi, nếu tôi biết cô bị dị ứng thì đã không để cô thử rồi!”


Trần Túy còn chưa kịp trả lời, Samantha đứng bên cạnh đã hừ lạnh, rồi quay người rời đi, để lại hai người đứng nhìn nhau ngơ ngác.


Cảnh Phàn chỉ vào bóng lưng đó: “Có phải cô ấy…”


Trần Túy bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ…”



Xem chừng thật sự cần tìm thời gian để nói chuyện với Samantha rồi.


Làm bếp trưởng thật khó.



Đánh giá từ phản hồi của khách hàng trong tuần thứ hai, thực đơn thử nghiệm không tốt bằng tuần trước. Các món chính của tuần này là mì thịt cua và cơm trộn nấm matsutake[14]. Có lẽ vì không thấy “thịt” mà mọi người mong đợi nên nhiều người phàn nàn rằng bộ thực đơn thứ hai không đáng.

[14]Cơm trộn nấm Matsutake, hay còn gọi là Matsutake Gohan, là một món ăn truyền thống của Nhật Bản, đặc biệt phổ biến vào mùa thu. Món ăn này kết hợp gạo Nhật dẻo thơm với nấm Matsutake (nấm tùng nhung) tươi, tạo nên hương vị đặc trưng, thơm ngon và đậm đà. 
Món khai vị và tráng miệng được khen ngợi khá nhiều, đặc biệt là món khai vị, là những cuộn gà và thịt bò tartare[14] với khẩu phần rất đầy đặn. Vì vậy, có khách đã đùa rằng nếu đổi thứ tự giữa món khai vị và món chính thì sẽ hợp lý hơn. Không ai quan tâm rằng chi phí cho thịt cua và nấm matsutake thực ra còn cao hơn cả thịt.

[15]Thịt bò Tartare (steak tartare) hay còn gọi là món bò tái kiểu Pháp là một món thịt được làm từ thịt sống xay nhuyễn (nguyên liệu thịt từ các loại thịt bò hoặc thịt lợn hay thịt ngựa), đây là món thịt bò sống trộn nước xốt Tacta. Nó thường được ăn kèm với hành tây, cải bạch hoa (caper) và gia vị, sau đó thường kết hợp với tiêu xay, ớt tươi và nước sốt Worcestershire, đôi khi món này được dùng kèm với một lòng đỏ trứng sống, và thường là bánh mì đen.
Tuần này, nguyên liệu vẫn còn khá nhiều, Trần Túy đã nhờ Cảnh Phàn làm cơm phủ thịt cua cho bữa ăn của nhân viên. Nhân viên phục vụ và khu bếp cùng ăn cơm, hò reo chúc mừng một tuần nữa được giải phóng, không biết rằng cơn đau đầu của bếp trưởng mới chỉ bắt đầu.


“Sam, em vội về nhà à?” Trần Túy gọi lại vị đầu bếp bánh ngọt đã mặc đồ chỉnh tề: “Có thời gian để nói chuyện không?”


Samantha nhìn đồng hồ: “Bếp trưởng, tối nay em có việc.”


“Vậy à.” Trần Túy nói: “Thế thì chúng ta nói chuyện vào tuần sau, đi đường cẩn thận nhé.”


Samantha gật đầu, nhanh chóng đi về phía đầu ngõ và lên một chiếc xe.


Bếp trưởng Trần Túy lần đầu gặp khó khăn trở lại văn phòng uống một cốc nước lạnh, rồi quay lại bếp: “Anh Vương, có thời gian nói chuyện không?”


Anh Vương là một trong những học viên, lớn tuổi hơn mọi người, nhưng Trần Túy luôn quên tên của anh ta, nên cứ gọi như vậy. Anh Vương ăn xong miếng cơm cua cuối cùng, theo Trần Túy vào văn phòng.


“Có chuyện gì vậy, bếp trưởng Trần Túy.”


Hai người ngồi xuống, Trần Túy đi thẳng vào vấn đề: “Lúc phỏng vấn, Tiểu Niên đã nói với các anh rằng học viên có một tháng thử việc đúng không?”


Nghe đến hai chữ “thử việc”, anh Vương lập tức thay đổi sắc mặt: “Bếp trưởng, ý của cô là gì?”


“Ba học viên có một tháng thử việc, sau khi kết thúc thử việc sẽ có một người rời khỏi đội. Xin lỗi, anh Vương, tôi nghĩ bây giờ nên thông báo cho anh sớm, để anh có thể chuẩn bị thời gian nộp hồ sơ nơi khác.” 


Trần Túy nói một hơi xong, anh Vương mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần: “Cái này… ý của cô là, tôi đã bị sa thải?” 



Khuôn mặt của anh Vương đanh lại như thép. Anh ta hít vào thở ra một lúc rồi hắng giọng: “Tại sao lại là tôi? Tôi, ba người chúng tôi đều không có kinh nghiệm trong bếp, tôi còn hiểu biết nhiều hơn hai đứa nhóc kia, không phải sao?”


Anh Vương có vẻ không tin, lại hỏi: “Có phải vì tôi lớn tuổi hơn chúng không?”


Trần Túy lắc đầu: “Không liên quan gì đến tuổi tác. Về mặt thường thức, anh thực sự có nhiều kinh nghiệm hơn họ.”


“Chỉ là làm việc trong bếp không chỉ đòi hỏi kinh nghiệm. Điều quan trọng là tinh thần đồng đội và sự tuân thủ tuyệt đối với mệnh lệnh của cấp trên.”


Nghe vậy, khuôn mặt của anh Vương tối sầm lại: “Nói thẳng ra vẫn là vì tôi không nghe lời cô, cô cần những người dưới quyền tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của mình chứ gì.”


Anh ta từ chối giao tiếp và đầy sự thù địch trong lời nói. Trần Túy cảm thấy nhức đầu. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy trong suốt những năm làm việc của mình. Lúc này, cô mới hiểu được phần nào vì sao lúc đó bếp trưởng cũng buồn phiền nhiều ngày sau khi sa thải một nhân viên.


Trần Túy cảm thấy chắc chắn là do tinh thần mệt mỏi.


Vì vậy, cô cố gắng khôi phục lại hình ảnh lúc đầu của bếp trưởng, kiên nhẫn giải thích với anh Vương.


“Không phải bếp trưởng hưởng thụ quyền lực tuyệt đối, mà là bếp trưởng chịu trách nhiệm toàn bộ nhà bếp và đảm bảo an toàn thực phẩm cho khách hàng.”


“Ví dụ, tuần này anh phụ trách món súp ngao, tôi bảo anh rưới dầu ô liu trước khi phục vụ, nhưng anh lại rưới dầu tôm, kết quả là cả một phần ăn phải bị đổi.” Trần Túy trở nên nghiêm túc: “Còn nhiều chuyện như vậy nữa, tôi chưa kịp nói. Anh Vương, điều này rất nguy hiểm.”


“Nguy hiểm?” Anh Vương tỏ vẻ nghi ngờ: “Dầu tôm có gì nguy hiểm, hơn nữa tôi đã làm một phần cho đồng nghiệp ăn, họ đều nói rưới dầu tôm thì ngon hơn dầu ô liu.”


Trần Túy nghe đến đây thì thở dài: “Nhưng dầu tôm thuộc loại nguyên liệu nhạy cảm, trong thực đơn không có ghi chú, nếu anh tự ý thay đổi dẫn đến khách hàng bị dị ứng, thì chuyện xảy ra không phải anh có thể chịu trách nhiệm.”


Anh Vương nghĩ đến điều gì đó, bỗng hiểu ra: “Hóa ra cô sợ phải chịu trách nhiệm khi có chuyện xảy ra…”


Trần Túy lập tức câm nín. Trước đây, khi gặp phải đồng nghiệp khó giao tiếp như vậy trong bếp, cô thường quay đầu bỏ đi, một mình hoàn thành công việc, nhưng bây giờ cô phải ở lại.


“Đến giờ anh vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, giữ thái độ như vậy để làm việc trong bếp thật sự rất nguy hiểm, vì vậy quyết định của tôi sẽ không thay đổi.”


Lúc này anh Vương mới nhận ra mình phải xin lỗi, cơn giận bỗng chuyển thành cầu xin: “Bếp trưởng Trần Túy… là do tôi không tốt, sau này cô nói gì tôi sẽ làm theo, nhưng cô không thể đuổi tôi đi, cả gia đình ba người chúng tôi đều dựa vào tôi nuôi sống.”


“Tiểu Niên đã nói, sau khi lên chính thức sẽ tăng lương nhiều, tôi, tôi không thể mất công việc này…”



Nghe anh Vương liên tục “cam đoan”, Trần Túy nghĩ đến lời bếp trưởng từng nói với cô. Ông ấy từng nói rằng đuổi việc ai đó còn khó hơn mất việc, nhất là khi có người khóc lóc van xin, nói rằng ngày mai không trả được tiền thuê nhà hay ăn uống.


Nhưng, Trần Túy không có ấn tượng sâu sắc về sự thất vọng của đầu bếp năm đó. Cô chỉ nhớ rõ ràng rằng vào một dịp Giáng sinh, gara của nhà bếp trưởng bị đốt cháy, và camera giám sát cho thấy kẻ gây nên việc đó là một học sinh trung học đã từng bị đuổi việc.


“Xin lỗi, anh Vương, chúng ta chỉ nói về công việc. Tôi không quan tâm đến chuyện riêng của anh. Điều duy nhất tôi có thể làm là thông báo trước cho anh về chuyện này để anh chuẩn bị xin việc chỗ khác sớm nhất có thể.” Trần Túy bình tĩnh nói.


Lúc này, cô mừng vì mình không có sự đồng cảm. Cô sẽ không cảm thấy thương hại hay tội lỗi vì “lời than khóc” của anh Vương. Nhưng cô không biết phải kết thúc chủ đề này như thế nào, nhất là khi cô đã không ăn gì cả ngày.


“Anh Vương, ai cũng cần công việc này.” Đây là lập trường cuối cùng của cô.


Nhưng chính câu nói này khiến anh Vương càng thêm bực tức. Anh ta cười khẩy và nói một cách mỉa mai: “Không phải vì thằng ranh kia là con của bạn của bà chủ nên mới được giữ lại sao? Không phải tất cả đều dựa trên mối quan hệ sao?”


Trần Túy cũng nhớ lại điều này và trả lời thành thật: “Đúng là có một trong những người học việc có mối quan hệ với bà chủ, nhưng tôi không biết người đó là ai. Tôi luôn chỉ xét đến kinh nghiệm và thái độ làm việc.”


Cuộc trò chuyện này có thể được mô tả bằng câu “ông nói gà bà nói vịt”, vì vậy mọi người đã ra về trong sự không vui.


Anh Vương gần như hùng hổ thu dọn đồ đạc, không chào hỏi ai đã trực tiếp rời đi, còn Trần Tuý sau một lúc mới bước ra khỏi văn phòng.


Khi ra ngoài, những người hóng hớt đã bị buộc phải tan ca, chỉ còn lại Tần Phong và Cảnh Phàn ở sảnh trước, bên cạnh còn có hai chị em nhà họ Sơ vừa mới kết thúc buổi tiếp đãi.


Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc và khao khát tìm hiểu của mọi người, Trần Tuý đã nói về kết quả cuộc trò chuyện vừa rồi với anh Vương trong văn phòng.


Cảnh Phàn nghe xong thì hơi ngạc nhiên, vì trước đó Trần Túy đã nói với anh rằng, bất kể ai rời đi cũng sẽ để họ làm đủ thời gian thử việc. Anh cảm thấy chắc chắn có điều gì đó bị bỏ qua, quyết định một lát nữa sẽ hỏi.


Nhưng Sơ Tiểu Nhụy lại đứng bên cạnh vui vẻ cười nói: “Tôi đã nói rồi mà, Trần Túy quyết đoán nhất định rất phù hợp làm bếp trưởng.” Chị ấy vừa nói vừa vỗ người bên cạnh: “Tần Phong, giúp chị lấy điện thoại, chị phải nhanh chóng báo cho lão Trương, nói rằng con trai ông ấy đã vượt qua kỳ kiểm tra sớm.”


Lúc này, Sơ Tiểu Niên ngăn chị mình lại: “Chị à, thời gian thử việc còn chưa đến, anh Vương đi rồi không có nghĩa là những người khác có thể ở lại, chị đừng nói nữa.”


“Cái gì?” Sơ Tiểu Nhụy hỏi: “Không phải đã nói sẽ giữ lại con trai lão Trương sao? Không lẽ cũng phải sa thải nó?”


Sơ Tiểu Niên nuốt nước bọt, nhìn Trần Túy, nhất thời không biết bạn thân của mình sẽ nói gì.


“Hiện tại nhìn thì hai học viên còn lại đều có thể ở lại.” Trần Túy trả lời xong, Sơ Tiểu Niên thở phào nhẹ nhõm, Sơ Tiểu Nhụy lại tỏ vẻ vui mừng, không ngờ ngay sau đó cô lại bổ sung một câu: “Nhưng hai học viên còn lại ở lại là dựa vào sự thể hiện của họ, không phải dựa vào quan hệ.”



Có những chuyện không thể nói ra công khai, rõ ràng quy tắc này không áp dụng với Trần Túy.  


Không khí trong phòng khách giảm xuống mức đóng băng, Sơ Tiểu Niên bị hai người phụ nữ có phần đáng sợ vây quanh, không dám lên tiếng.  


Một lúc sau, Tần Phong lên tiếng: “Chị Tiểu Nhụy, ý của bếp trưởng Trần Túy là, con trai của anh Trương thể hiện khá tốt, nó có thực lực, điều này chị vẫn nên báo tin vui cho anh Trương.”  


“Vậy thì tôi thật sự phải cảm ơn anh Trương, không sinh ra một đứa con hay gây rối.” Câu này không phải là lời hay, giọng điệu cũng có phần thô lỗ. Sơ Tiểu Niên đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở chị mình, không ngờ Sơ Tiểu Nhụy cũng không khách khí.


“Trần Túy, cô sống ở nước ngoài quá lâu, có một số quy tắc không hiểu rõ, chúng ta đều là bạn bè nên không tính toán với cô, nhưng nếu cô muốn giao tiếp với người khác, thì đó lại là chuyện khác. Ở trong nước muốn làm ăn thuận lợi thì phải học cách khéo léo, cô là con gái mà cứ nói năng và làm việc như vậy thì sao được?”


“Chị! Đừng nói nữa!”


“Mày ồn ào gì vậy, chị nói những điều này đều vì lợi ích của cô ấy mà!”


Bị công khai làm mất mặt, Sơ Tiểu Nhụy không nương tay với Trần Túy, chị ấy làm sếp lâu rồi đã quen với việc giáo điều, nhưng thấy người đối diện cúi đầu im lặng thì càng tức giận hơn.


Sơ Tiểu Nhụy lại muốn mở miệng nói gì đó, thì Tần Phong ôm lấy vai rồi kéo chị vào bếp: “Chị, bình tĩnh lại, chẳng phải chị nói cũng muốn ăn cơm cua sao? Ở đây đã để dành cho chị một hộp.”


Tần Phong cường thế phá vỡ tình huống khó xử này, Sơ Tiểu Niên cảm thấy rất áy náy, liên tục tỉ tê nói lời xin lỗi thay chị mình.


Trần Túy lắc đầu không nói gì. Lúc này cô chỉ muốn thay đồ về nhà. Ai ngờ vừa đứng dậy, cô đã loạng choạng suýt nữa không đứng vững, là Cảnh Phàn nhanh tay đỡ lấy cô.


“Trần Túy, không sao chứ?”


“Không sao, có lẽ bị hạ đường huyết.”


“Vậy, vậy cậu nhanh chóng thay đồ đi, tôi sẽ đưa bà về nhà.” Sơ Tiểu Niên vội vàng nói.


Trần Túy gật đầu, nhưng đi được vài bước thì cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay giây tiếp theo cô rơi vào một vòng tay rộng lớn, rồi được người ta bế lên.


Không ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, cô biết người này là Cảnh Phàn.


Trước khi mất ý thức, đầu óc cô ngây dại nghĩ.


Cua thì có gì ngon?


HẾT CHƯƠNG 11


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 11: MÓN THỨ TÁM: CƠM ĐĨA PHỦ THỊT CUA
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...