Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 12: MÓN THỨ CHÍN: YÊM ĐỐC TIÊN(I)
Trần Túy tỉnh dậy vào một tiếng sau, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Cô không thích mùi này, vì vậy ấn tượng rất sâu sắc về nó.
Cô muốn mở mắt, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng, vừa cử động nhẹ thì bên cạnh có người đỡ cô ngồi dậy.
“Cảm ơn anh, Cảnh Phàn.”
Trần Túy nói cảm ơn theo bản năng, đôi tay đỡ cô bỗng khựng lại, sau đó người nọ cười lạnh một tiếng.
“Có vẻ như bếp trưởng Trần Túy bị ốm thật rồi, ngay cả tôi là ai cũng không biết.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai, Trần Túy quá quen thuộc với âm thanh này.
Mỗi lần chỉ khi giao việc trong nhà hàng, anh mới gọi cô là “bếp trưởng Trần Túy”, khi muốn đùa giỡn sẽ gọi cô là “chef” với giọng điệu lên cao, nhưng lúc này bốn chữ đó được nhấn mạnh, như đang cố ý nói mát.
Trần Túy mở mí mắt nặng nề, đối diện với đôi mắt đào hoa hơi sắc bén, lúc này cô mới ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.
“Cảm ơn anh.” Cô lại nói lời cảm ơn.
Song, người trước mặt không chịu bỏ qua: “Sao không gọi tên tôi?”
Trần Túy không muốn để ý đến anh.
Cô muốn đứng dậy, nhưng bị Tần Phong chặn lại: “Nằm xuống trước đã, em vẫn đang truyền dịch đấy.”
Khi liếc mắt sang bên trái, Trần Túy nhíu mày. Mình đã không truyền dịch nhiều năm, sao lại khiến bản thân rơi vào tình trạng này?
“Em có biết tại sao mình lại ngất không?” Chưa đợi câu trả lời, Tần Phong lại thì thầm bổ sung: “Còn ngã vào lòng người khác.”
Trần Túy liếc anh, nghĩ thầm người này phiền thật. Cô nằm lại trên giường bệnh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện.”
“Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của em rất kém.” Tần Phong nói: “Mấy ngày trước bị dị ứng thực phẩm cộng với việc không quen với khí hậu sau khi về nước, lại còn mệt mỏi quá mức, giờ đang bị sốt nhẹ. À, còn hạ đường huyết nữa.”
“Hôm nay cả ngày tôi không thấy em ăn uống gì, bữa sáng em đã ăn gì vậy?”
Trần Túy không thể tin những gì Tần Phong đang miêu tả là về cơ thể của mình, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không ăn sáng.”
Tần Phong sửng sốt: “Vậy là em không ăn gì cả ngày hôm nay?”
“Ừ.” Cô điều chỉnh tư thế, hơi nhích người dậy: “Có thể đưa cho tôi chai nước không?”
Việc trò chuyện với anh Vương đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, Trần Túy đã đói và khát từ lâu. Cô đưa tay lấy nước, người bên cạnh không buông tay, hai người nhìn nhau, Tần Phong nhắc nhở cô: “Uống từ từ thôi.”
“Ờ, cảm ơn.” Trần Túy đáp, rồi chầm chậm uống hết nửa chai, Tần Phong kiên nhẫn nhận lại chai nước từ cô, rồi đưa cho cô một bát đồ ăn: “Đây là gì?”
Nhìn có vẻ là sản phẩm từ sữa, Trần Túy vô thức cầm thìa lên, thì nghe thấy tên của nó – “Sữa gừng.”
Sữa… gừng[16]?[16]Sữa gừng là một món tráng miệng truyền thống của thị trấn Sa Loan thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Món này thuộc ẩm thực Quảng Đông. Nguyên liệu chính của món này là sữa trâu và nước gừng, được làm bằng phương pháp đông tụ tự nhiên của enzyme gừng và protein sữa. Vị ngọt dịu, cay nhẹ, có tác dụng làm ấm bụng, trừ hàn. Sữa gừng giàu canxi, sắt, thường được tìm thấy ở đồng bằng sông Châu Giang, Hồng Kông và Ma Cao. Món ăn vặt này có nguồn gốc từ thị trấn Sa Loan vào cuối thời nhà Thanh.
Bàn tay đang cầm thìa của Trần Túy khựng lại, Tần Phong cười khẽ hỏi cô: “Đừng nói với tôi là em không ăn gừng nhé.”
“Ừm…” Cô trả lời với vẻ chột dạ.
Trong ẩm thực phương Tây, thực sự không thường sử dụng gừng. Trần Túy thường chọn gắp gừng ra khi thấy nó trong các món ăn Trung Quốc, nhưng món tráng miệng làm từ gừng…
Cô vẫn giữ ý kiến thận trọng và không muốn thử.
“Cũng không biết ai nói mình không kén ăn.” Tần Phong cười bất đắc dĩ, đổi cho cô một bát khác: “Đậu hũ hạnh nhân, cái này được chứ, chef?”
“Được, cảm ơn.”
Đậu hũ hạnh nhân[17] không ngọt cũng không ngấy, có thể bổ sung đường một cách vừa đủ, hiện tại vẫn còn ấm, chỉ có Tần Phong mới chu đáo như vậy. [17]Đậu hũ hạnh nhân là món tráng miệng truyền thống có nguồn gốc từ Trung Quốc, được đặt tên theo hình dáng giống đậu phụ. Nó chủ yếu được làm bằng cách nghiền hạnh nhân ngọt thành bột, thêm nước và đun sôi, sau đó làm nguội và để đông lại. Hương vị tương tự như thạch ngọt hoặc bánh trứng sữa kiểu Pháp.
Tuy nhiên, anh vốn là người tinh tế, chỉ sau hai tuần làm việc đã nhớ hết sinh nhật và địa chỉ nhà của mọi người. Trần Túy chưa bao giờ thấy ai có trí nhớ tốt như thế, có thể nhớ rõ những chuyện không liên quan đến mình.
Việc thao tác bằng một tay không tiện lắm, Tần Phong ngồi bên kịp thời giúp đỡ vài lần, sau khi cô ăn xong, bát rỗng trong tay được anh tiếp nhận một cách tự nhiên. Trần Túy vừa với tay định lấy khăn giấy, thì ngay giây tiếp theo thấy được hình bóng của mình trong đôi mắt đào hoa kia dần tiến lại gần.
Một làn gió nhẹ cuốn theo mùi cà phê đen và thuốc lá, Tần Phong nhìn Trần Túy với ánh mắt dịu dàng, dùng khăn giấy nhẹ nhàng thấm vào khóe miệng cô.
Không khí mờ ảo dâng lên, đây là một khung cảnh không thể nào quen thuộc hơn. Cả hai lúc này đều tưởng tượng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, ai ngờ cửa phòng bệnh bất chợt bị đẩy mở khiến họ mất hứng.
Người bước vào không chú ý đến cảnh tượng vừa rồi bên trong, vội vàng lao thẳng về phía Trần Túy.
“Tequila, cậu tỉnh rồi!”
“Thế nào rồi? Đầu còn choáng không?”
“Cậu làm tớ sợ chết khiếp! Tớ quen cậu bao nhiêu năm mà chưa bao giờ thấy cậu yếu ớt như thế, nếu cậu bị bệnh thì tớ sẽ là tội đồ đấy!”
Nhìn thấy mắt Sơ Tiểu Niên đỏ lên, Trần Túy cười với vẻ hết cách, thầm nghĩ không biết tên này có đang làm quá lên không.
“Tôi không sao, chỉ là một ngày không ăn cơm.” Cô hắt hơi đúng lúc: “Có lẽ cũng vì tuần này chuyển nhà nên mới mệt mỏi.”
Sơ Tiểu Niên càu nhàu rồi xác nhận lại với bác sĩ một lần nữa mới yên tâm, nghĩ đến những điều không vui đã xảy ra ở nhà hàng trước đó, cậu ấy kéo tay áo của Trần Túy: “Bà chị nhà tớ từ nhỏ đã quen thể hiện, nói chuyện không dễ nghe, cậu đừng giận bà ấy nhé…”
“Thực ra bà chị tớ cũng rất lo lắng cho cậu, giờ đang bận bảo người chuẩn bị thuốc bổ.”
“Thuốc bổ…” Trần Túy lộ vẻ mặt khó nói, cô bình tĩnh nói lời từ chối: “Không cần đâu.”
Người này quả thật chỉ bắt được những từ khóa liên quan đến thức ăn, Sơ Tiểu Niên vừa buồn cười vừa bất lực. Lúc này, cửa lại được đẩy mở, là Sơ Tiểu Nhụy, người chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng.
“Ôi! Trần Túy, Cảnh Phàn đã nói với chị rồi, sao cả ngày nay em không ăn uống gì hả? Công việc không quan trọng đến vậy đâu, em đừng cố quá nhé! Chị trả lương cho Cảnh Phàn làm bếp phó không phải để em làm việc cho cậu ấy!”
Chị ấy tự nói, vừa lắc đầu vừa bấm điện thoại: “Không được, thế này không ổn, tuần sau chị sẽ cho em nghỉ một tuần, em đừng đến nhà hàng nữa, chị sẽ bảo bếp trưởng điều người qua giúp Cảnh Phàn là được!”
Trần Túy không ngờ việc ngất xỉu lại đổi lấy một tuần nghỉ có lương, sau khi suy nghĩ thì cô vẫn từ chối.
“Tiểu Nhụy, em không sao, chỉ là tuần này chuyển nhà mệt mỏi thôi, đi làm không ảnh hưởng gì.”
“Như vậy không được đâu!” Sơ Tiểu Nhụy ngồi ở đầu giường, trìu mến nắm lấy tay cô rồi hạ giọng: “Con người chị thích nói thẳng, vừa rồi ở nhà hàng có chút gay gắt, em đừng để bụng nhé. Chị vẫn rất thích em, em còn có ơn cứu mạng Tiểu Niên nữa mà!”
Trần Túy nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Không đâu.”
“Ôi, một cô gái như em thật sự không dễ dàng gì, là phụ nữ chị hiểu mà!” Sơ Tiểu Nhụy bỗng nhớ ra điều gì, kể tên một khu chung cư rồi tiếp tục: “Nghe nói em đã chuyển đến đó, khu chung cư đó tiện lợi lắm.”
“Đúng rồi, Tần Phong, chẳng phải chị cũng có một căn hộ ở đó sao, chính là cái mà trước đây chị thường đến ở. Bây giờ chú có thể chuyển đến đó ở lâu dài, như vậy chú có thể giúp chị chăm sóc Trần Túy nhiều hơn, đi làm về cùng nhau cũng tiện, chứ để cô ấy một mình đi sớm về khuya chị không yên tâm chút nào!”
Hóa ra đó là nhà của Sơ Tiểu Nhụy, chỉ có điều Tần Phong lại đến ở.
Không ngờ tự dưng lại được nghe một tin đồn từ miệng chính chủ, Trần Túy cảm thấy may mắn vì mấy nhân viên trong nhà hàng không có mặt ở đây.
Cô biết Sơ Tiểu Nhụy là một quý bà đầy “khí thế giang hồ”, nhưng dù thế nào cũng không thể thừa nhận trước mặt người ngoài rằng chị ấy đang nuôi một gã trai trẻ bên ngoài mà không cho chồng biết, đúng không?
Hơn nữa, lại để gã trai trẻ mà mình nuôi chăm sóc cho một người phụ nữ khác…
Mặc dù Trần Túy cũng hơi tò mò, nhưng cô không nhận thấy điều gì khác thường trong hành vi của Tần Phong, Sơ Tiểu Niên chỉ lo liên lạc với người giao đồ ăn, dường như những người trước mặt này đã mặc định chấp nhận sự sắp xếp này.
Trần Túy bỗng muốn nhắc nhở, hình như mấy người có phần không coi tôi là người ngoài đấy?
Thôi, người trong cuộc không để tâm, cô cũng chỉ coi như nghe một trận mưa thoáng qua.
—
Sơ Tiểu Nhụy ngồi không lâu rồi ra về, ban đầu Sơ Tiểu Niên định ở lại chăm sóc Trần Túy, nhưng sau khi Tần Phong nói vài câu, cậu ấy cũng ngoan ngoãn theo chị gái rời khỏi đó. Vì vậy, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Tần Phong cũng hiểu, không ép buộc mà dịu dàng nắm lấy tay cô lên xe.
“Còn muốn ăn gì không?” Sau khi lên xe, Tần Phong hỏi.
“Không.” Trần Túy nói: “Vừa nãy ăn nhiều rồi.” Đồ ăn mang đến bệnh viện do Sơ Tiểu Niên gửi đến giống như một bữa tiệc thịnh soạn, gọi ba loại súp Quảng Đông, Trần Túy cảm thấy đó thực sự là “thuốc bổ” như Sơ Tiểu Nhụy đã nói.
Trần Túy đã tập thể hình nhiều năm, có nền tảng thể chất tốt, sau khi ăn mỗi thứ một ít, cô nhanh chóng phục hồi sức lực, cơn sốt cũng giảm bớt. Tần Phong dùng mu bàn tay sờ trán cô, nói: “Vậy thì chúng ta về thẳng nhà nhé.”
Trần Túy hơi sững người rồi gật đầu, ngả người ra ghế phụ êm ái. Cô không ngủ, Tần Phong thỉnh thoảng lại kiểm tra nhiệt độ của cô khi dừng xe chờ đèn tín hiệu, như sợ cô lại sốt trở lại.
Đến lần thứ ba, cuối cùng cô cũng chịu hết nổi, quay mặt nhìn về phía tài xế đang lái xe: “Có phải anh sợ tôi sẽ ngất xỉu trên xe của anh không?”
Tần Phong ngẩn người vài giây rồi phì cười, anh nói: “Vậy tôi nên kiểm tra hơi thở của em mới đúng chứ?”
Hình như cũng đúng.
Trong chặng đường còn lại, hai người trò chuyện thoải mái, Trần Túy mới nhận ra cô và Tần Phong đã thân thuộc đến mức này, rõ ràng chỉ mới quen nhau chưa đầy một tháng.
—
Vào khu chung cư, Tần Phong đỗ xe rồi hai người lần lượt bước vào cùng một thang máy.
“Đến đây thôi, cảm ơn anh.” Trần Túy nói.
“Tôi cũng sống ở đây.” Tần Phong chỉ lên trên: “Cùng tòa nhà với em, tầng 28.”
“Thế à.” Rõ ràng là nhà của Sơ Tiểu Nhụy.
Trần Túy không nghĩ nhiều, hai người cùng vào thang máy, nhưng đến tầng 20 thì Tần Phong lại đi ra cùng cô.
“Anh ở tầng 28 mà?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không yên tâm về em.” Tần Phong nói hết sức tự nhiên, “Hơn nữa đây là nhiệm vụ mà bà chủ giao cho tôi, bảo chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau.”
“Bà chủ hình như không nói vậy.” Trần Túy bình tĩnh nói, tay đã lấy chìa khóa ra, dù sao trong nhà cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
Bố cục của tầng 20 và tầng 28 gần như giống nhau, đều là căn hộ hai phòng ngủ, chỉ có điều chủ nhà để lại một phòng phụ để chứa đồ.
Mới chỉ chuyển đến vài ngày, nhưng những nơi có thể nhìn thấy trong phòng đã gọn gàng sạch sẽ, hoàn toàn không còn dấu hiệu của việc mới chuyển nhà. Bảo sao ai đó lại mệt mỏi như vậy, ban ngày dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa thì đứng trong bếp bận rộn đến tận khuya, lại còn không ăn không uống, thật sự coi mình là nữ siêu nhân mà.
Tần Phong di chuyển đến bếp, Trần Túy ném cho anh một chai nước.
Trần Túy nhìn căn bếp đơn giản của mình và nói: “Đây là tất cả dụng cụ bếp của tôi.”
“Gì cơ?” Tần Phong không thể tin được: “Em là một đầu bếp, mà nhà lại chỉ có hai cái nồi, hai cái bát?”
Mặc dù nói quá, nhưng tình hình cũng không khác là bao. Trần Túy cười nói: “Đúng vậy, ở nhà tôi không nấu ăn nhiều.”
“Em, không thường nấu ăn?” Tần Phong lặng đi vài giây nhưng vẫn tỏ vẻ không tin, anh chưa bao giờ thấy căn bếp của một đầu bếp lại gọn gàng đến vậy, nên tò mò hỏi: “Bình thường em ăn gì?”
“Năm ngày làm việc thì tôi đều ăn ở trong bếp, bình thường gọi đồ ăn ngoài hoặc ăn salad.” Trần Túy bổ sung: “Tôi vẫn làm các món luộc.” Ý là không nấu với dầu mà thôi.
Tần Phong tuy rằng kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy rất phù hợp với hành vi của người này. Thế rồi nghĩ đến điều gì đó, anh chợt nở nụ cười: “Tôi nhớ trước kia từng xem phỏng vấn một đầu bếp Nhật Bản. Món omakase[18] của ông ấy rất nổi tiếng, nếu không đặt trước nửa năm thì không thể có được một suất trong nhà hàng. Sau đó, khi có người phỏng vấn ông ấy, họ nói rằng vợ con ông ấy chắc phải hạnh phúc lắm, nhưng ông ấy lại nói rằng ông ấy chưa bao giờ nấu ăn khi ở nhà.”[18]Omakase (//O-makase) là một cụm từ tiếng Nhật chỉ về phong cách phục vụ ẩm thực được sử dụng khi gọi đồ ăn ở nhà hàng kiểu Nhật, có nghĩa là: “Tôi giao phó cho bạn”. Trong tiếng Nhật, phong cách Omakase chính là sự “tin tưởng vào đầu bếp”, quyết định của đầu bếp là quan trọng nhất và tốt nhất cho thực khách. Kiểu ẩm thực này bắt đầu xuất hiện từ những năm 90 khi người ta sẵn sàng trả tiền cho một bữa ăn tại nhà hàng sushi, trong khi các món sushi vẫn còn khá mới mẻ, nên nhiều thực khách còn phân vân khi chọn món ăn phù hợp. Phong cách Omakase ra đời nhằm giúp thực khách tự thưởng thức những món ăn ngon miệng một cách dễ dàng hơn. Trong một phần Omakase sẽ có nhiều món ăn khác nhau từ sushi, sashimi, súp miso và đa dạng những món khác.
“Lúc đó tôi không hiểu tâm lý của ông ấy, ở nhà hay ở nhà hàng chẳng phải đều là nấu ăn sao, yêu nghề này mà lại thấy phiền phức khi nấu cho gia đình?”
Trần Túy ngẫm nghĩ rồi nói: “Công việc và thời gian riêng tư là hai chuyện khác nhau. Đầu bếp là nghề nghiệp, ở nhà là một danh phận khác.”
Làm việc lâu dài trong một ngành nghề nào đó luôn sinh ra tâm lý chán chường uể oải, một số người không muốn thay đổi lối sống của mình, chỉ có thể tìm kiếm sự cân bằng đơn giản từ những nơi khác.
Nghe xong, Tần Phong có vẻ suy tư, anh hỏi cô: “Đây cũng là một loại ‘công tư phân minh’ phải không?”
Nghe thấy bốn chữ này, Trần Túy nhìn Tần Phong rồi đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Có lẽ do vừa mới chợp mắt ở bệnh viện, hiện tại Trần Túy vẫn còn tỉnh táo, thậm chí cũng không nghĩ đến việc đuổi người đi. Cô không để ý đến Tần Phong, tự vào phòng tắm rửa, rồi nhanh chóng thay đồ và sấy khô tóc.
Ra đến phòng khách, Tần Phong đang ngồi trên sofa, tay cầm một cuốn sách tiếng Anh, là cuốn lấy từ kệ sách của Trần Túy.
“Tôi tưởng anh đã đi rồi.”
“Em đã thử công thức trong cuốn sách này chưa?” Tần Phong lắc cuốn sách trong tay.
Trần Túy lắc đầu.
Đó là một cuốn sách nấu ăn tiếng Anh mà cô tìm được ở cửa hàng sách cũ, trong sách ghi chép các món ăn gia đình từ thời xưa, bìa làm bằng giấy da thô, các trang có dấu vết lật rõ ràng, mang đầy cảm giác thời gian. Tiếc là cô vẫn tất bật với công việc, chưa có cơ hội thử nghiệm.
“Vì ở nhà em đã không nấu ăn, vậy ngày mai tôi sẽ nấu canh cho em uống nhé.” Tần Phong để cuốn sách trở lại kệ sách: “Tôi cũng thích nghiên cứu món ăn ở nhà, mà hương vị cũng khá ổn.”
“Thật sao?” Trần Túy cảm thấy hứng thú.
Tìm thấy khe hở giữa các viên gạch, Tần Phong nhân cơ hội lại tiếp tục đẩy, “Nhưng ở chỗ này của em không đầy đủ…” Anh đứng dậy, từng bước tiến lại gần Trần Túy, nhẹ nhàng vuốt suối tóc dài đẹp đẽ của cô, hạ mắt nhìn cô và hỏi: “Hay là đi đến chỗ tôi nhé?”
Cảm giác mập mờ khiến khoảnh khắc tạm dừng được phát lại, vừa vặn tiếp tục những gì còn dang dở ở bệnh viện.
Lần này Trần Túy chỉ do dự một giây rồi đáp: “Được thôi.”
HẾT CHƯƠNG 12
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 12: MÓN THỨ CHÍN: YÊM ĐỐC TIÊN(I)
10.0/10 từ 31 lượt.
