Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 13: MÓN THỨ CHÍN: YÊM ĐỐC TIÊN (II)
Nhận thấy tín hiệu từ cơ thể của đối phương, hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau ngay khi còn chưa rời khỏi tầng 20.
Đây là nụ hôn dài nhất kể từ khi họ “mây mưa”, Tần Phong còn dịu dàng hơn cả đêm đầu tiên. Sợ làm hoảng hốt con mồi, anh nhẹ nhàng hôn lên môi và lưỡi của Trần Túy, bàn tay ôm quanh eo cô cũng dần trở nên không yên.
Nghĩ đến người trong lòng vẫn còn yếu ớt, anh khẽ dừng lại, giả vờ lịch sự hỏi: “Em có chịu được không?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng tay anh lại chui vào trong áo của người đang bệnh.
Ngón tay dài lại v**t v* con rắn có độ ấm đó, bắt đầu từ đuôi trên vai, đến phần quấn quanh vòng ngực đầy đặn, cho đến trái tim.
“Có muốn đến chỗ tôi không?” Anh khẽ cắn vào đuôi rắn, nói với giọng điệu chậm rãi: “Mùi dầu gội của em thật dễ chịu.”
Trần Túy nhanh chóng có phản ứng, cô ngẩng đầu lên, rất không hài lòng với sự khiêu khích không nhanh không chậm của người trước mặt. Cô hỏi với vẻ khó chịu: “Có làm không đây?”
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của Tần Phong đã thay đổi, anh cúi người bế Trần Túy lên và bước vào phòng.
Sợ con mồi chạy trốn, Tần Phong nhanh chóng c** s*ch quần áo của cả hai. Da thịt tiếp xúc, anh cúi xuống cắn vào ngực Trần Túy, có phần mạnh tay.
Trần Túy nghĩ, người này chắc chắn có ám ảnh với “rắn”.
Có một lần trải nghiệm, Tần Phong nhanh chóng tìm ra cách khiến người trước mặt run rẩy. Anh cố tình không làm đến bước cuối cùng, nhìn dáng ai đó dần mềm nhũn và đôi mắt mờ sương, sự thỏa mãn trong tâm lý theo đó mà gia tăng.
Động tác trên tay không ngừng lại, còn phải thì thầm bên tai cô.
“Tequila, em biết mình ướt đến mức nào không?”
“Sao mà nhạy cảm thế, ướt hơn cả lần trước nữa…”
Cần anh nói nữa hả?
Cả người ngứa ngáy không tìm được cách giải thoát, thực sự rất khó chịu. Vì vậy, Trần Túy không muốn chịu thua nên đã dùng sức bóp chặt, cô đáp lại với giọng điệu lười biếng: “Anh cũng không kém đâu.”
Nói xong, cô mất kiên nhẫn, quay người đảo khách thành chủ.
“Em hết chịu nổi rồi à?” Người đàn ông nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, còn buông lời trêu chọc.
Trần Túy nhìn lại đôi mắt đào hoa từ trên xuống dưới, cô đung đưa phần hông, hai cơ thể hòa hợp và cùng phát ra một tiếng rên khẽ
Tần Phong cắn vào cơ hàm, ánh mắt nhiễm ý cười, miệng than thở: “Em thực sự nóng vội trên giường đó, chef.” Vừa nói, anh vừa nhéo eo cô, không ngừng th*c m*nh về phía trước.
Cho dù Trần Túy có uống “thuốc bổ”, cô cũng gần như không theo kịp tốc độ này. Lúc này, cô chỉ muốn nói một câu “Như nhau cả thôi.”
Cảm giác thỏa mãn khi vị giác được lấp đầy và sự k*ch th*ch của một danh phận mới đã khiến hai người nhanh chóng cùng nhau l*n đ*nh. Cứ nghĩ Trần Túy sẽ không còn sức lực vì đang bệnh, nhưng không ngờ rằng sức mạnh thể chất của những người tập thể hình lại không thể coi thường.
Nhiều thứ được bổ sung vào điều lệ “công tư phân minh” đã khiến ranh giới mờ nhạt, khiến họ còn quá đà hơn cả lần đầu. Trước khi ánh trăng tắt lịm, mọi ngóc ngách trong phòng ngủ của Trần Túy đều bị đảo lộn.
Sức lực cạn kiệt, chơi bời quá mức, cô gần như đã thiếp đi trong bồn tắm.
Người nào đó lại cảm thấy sảng khoái, nhìn gương mặt yên tĩnh và dịu dàng của Trần Túy, anh vui vẻ ôm cô vào lòng.
—
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại, Trần Túy mở mắt ra.
Cô thực sự không quen với việc phải giả vờ ngủ trên giường của mình.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Trần Túy phát hiện mình đang dựa vào một cơ ngực rắn chắc, một cánh tay còn khoác trên eo mình. Cô nhíu mày nghiêng người sang một bên để thoát khỏi sức nặng, do dự một lát vẫn không mở mắt.
Chẳng bao lâu sau, người bên cạnh cũng tỉnh dậy, nhưng chỉ lề mề mãi không chịu rời đi. Trần Tuế cảm nhận được phản ứng ở phía dưới của anh, thầm cảm thán về sức sống dồi dào của một người nào đó.
May mắn là cuối cùng anh chỉ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Trần Túy, Tần Phong dường như rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô. Sợ cô bệnh tình tái phát, nhưng tối qua anh cũng không hề kiềm chế bản thân, Trần Túy thực sự không thể phán đoán được suy nghĩ của người này.
Cô xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn thoáng qua những dấu vết trên ngực mình trong gương thì chỉ bình tĩnh chạm nhẹ vào chúng, thầm nghĩ lưng của Tần Phong chắc cũng không khá hơn là bao, nhưng lại giống hệt Pomeranian.
Cơn buồn ngủ bị cuốn trôi, những hình ảnh hạn chế trong đầu cũng theo dòng nước trôi đi. Trần Túy cũng quên mất đây là lần đầu tiên bản thân nằm ngủ trong vòng tay của ai đó.
Vào ngày nghỉ hiếm hoi, Trần Túy đã dành thêm nửa giờ để tập thể dục. Do tập luyện quá hăng say, nên khi cửa nhà được mở ra, cô đang ở một tư thế khá nhạy cảm trên thảm yoga, cả người trong lẫn ngoài cửa đều ngẩn tò te.
Trần Túy nhổm dậy, quỳ một chân trên thảm, nhìn về phía cửa.
Người đứng ngoài cửa cười nói: “Tôi tự ý lấy chìa khóa của em, không phiền chứ?”
“Có phiền chứ.” Họ đã bao giờ trở thành mối quan hệ trao đổi chìa khóa như vậy đâu.
Tần Phong sớm đã nghĩ đến cảnh tượng này, gặp chiêu nào phá chiêu đó. Anh cười một cách ôn hòa vô hại, “Xin lỗi nhé, tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ em ngủ quên ốm lại mà không ai chăm sóc.” Anh bước vào, Trần Túy mới thấy cái nồi gang trong tay anh.
“Đêm qua đã hứa với em, tôi đã nấu canh cho em rồi đây.”
Nghe thấy từ “canh”, Trần Túy ngước mắt lên. Hóa ra anh không nói suông.
“Đừng giận tôi mà, chef.” Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Túy: “Hay là tôi cũng đưa cho em một chiếc chìa khóa dự phòng?”
“Không cần.” Trần Túy không rút tay ra, gõ vào nắp nồi: “Đây là món canh gì?”
“Yêm đốc tiên.” Tay Trần Túy khựng lại.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Tần Phong nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ hơn mười giờ, không tính là bữa sáng, em có muốn thưởng thức một bát không? Coi như là brunch đi.”
Trần Túy cười nói: “Được.”
Cô lấy số bát ít ỏi ở nhà, Tần Phong mở nắp và múc hai bát canh.
Cầm bát canh ngồi trước bàn ăn, hương thơm thoang thoảng nhanh chóng tỏa ra. Màu nước canh trong, có thể ngửi thấy mùi măng tươi, trong bát có thịt tươi và thịt muối xếp xen kẽ. Trần Túy gắp lên thứ nguyên liệu nấu ăn xa lạ rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Lá đậu phụ kết[19].” Tần Phong trả lời, “Một loại sản phẩm từ đậu, làm từ vỏ đậu phụ cuộn lại.”[19]Lá đậu phụ kết là một loại nguyên liệu nấu ăn phổ biến ở Giang Nam, được làm từ da đậu phụ, chúng được cắt thành sợi và buộc lại, nó giàu dinh dưỡng, có kết cấu dai, thường dùng để nấu canh, trộn gỏi hoặc nấu cùng với thịt.
Trần Túy gật đầu: “Bảo sao canh có mùi đậu phụ.”
Cô cắn một miếng lá đậu phụ, nếm thấy bên trong đã ngấm đầy nước dùng mặn mà. Ăn xong một cái, cô không thể chờ đợi mà lại múc thêm vài muỗng nước dùng.
Tần Phong thấy vậy khẽ nhếch môi, hỏi: “Hương vị thế nào? Bếp trưởng Trần Túy cho ý kiến đi.”
“Rất ngon.” Trần Túy đặt muỗng xuống, lau miệng: “Thực ra trước đây Tiểu Niên đã làm cho tôi một lần.”
Tần Phong nói: “Thật sao? Cậu ấy làm thế nào?”
Trần Túy tiếp tục câu nói trước đó: “Vì vậy, khi nãy anh nói với tôi rằng đó là món Yêm Đốc Tiên, tôi không muốn mở nắp cái nồi đó.”
Tần Phong sững người, rồi cười thành tiếng, hỏi: “Vậy hồi ấy em đã xử lý nồi canh đó như thế nào?”
Trần Túy hồi tưởng rồi lắc đầu với vẻ bất lực: “Đành phải lãng phí thức ăn thôi.” Cô bổ sung, “Thật sự không thể uống nổi.”
Gặp phải món ăn khiến cô khó nuốt cũng không phải dễ dàng.
Trần Túy vốn không phải là người kén ăn, đặc biệt là khi ăn được món mình thích thì càng không kiềm chế bản thân. Chỉ một lát sau, cô lại múc thêm hai bát canh.
“Thật sự rất ngon.” Trần Túy lại khen ngợi.
Tần Phong nheo mắt cười: “Tôi còn có thể nấu nhiều loại canh, sau này sẽ thường xuyên nấu cho em thưởng thức, được không?”
Trần Túy uống xong ngụm canh cuối cùng, tùy ý gật đầu.
Sau bữa ăn, hai người dọn dẹp bàn ăn, Trần Túy rửa bát đĩa, Tần Phong đứng bên cạnh nói đùa: “Em xem, tôi đã làm món sở trường nhất của mình là canh thịt muối cho em ăn, sao em không làm gì cho tôi ăn nhỉ?”
Trần Túy nghe câu làm nũng không đâu này thì chỉ cười nhẹ, nói mát: “Tôi thấy anh ăn bữa ăn của nhân viên cũng có ít đâu.”
Tần Phong nhướng mày, tiếp tục: “Đó là vì tôi dễ ăn, không giống như một số đầu bếp lại kén ăn như vậy.”
Trần Túy liếc anh, kiên quyết nói: “Tôi không kén ăn.”
“Vừa nãy không biết ai đã bỏ gừng ra.” Thấy Trần Túy không nói gì, anh lại nói: “Này, nếu tối qua bát sữa gừng đó là của Cảnh Phàn đưa cho em, em có ăn không?”
Trần Túy dừng lại động tác trên tay.
Bị đoán đúng. Nhưng cô cũng không thừa nhận, nên giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng người bên cạnh không chịu buông tha: “Này, đồ mà Cảnh Phàn đưa cho em thì em ăn, còn đồ tôi đưa thì không ăn.”
“Tôi đâu có…” Trần Túy bất đắc dĩ phủ nhận. Người này làm nũng vẫn chưa xong hả.
“Mì ý thịt cua, socola tươi vị matcha, những thứ có thể ăn và không thể ăn em đều đã ăn, sao Cảnh Phàn lại đặc biệt như vậy với em?”
Khi câu nói này vừa dứt, bầu không khí giữa hai người trở nên ngượng ngập trong một khoảnh khắc.
Thực ra, khi nói câu này, Tần Phong không dám đảm bảo mình sẽ nhận được phản hồi gì. Im lặng, phớt lờ, hay là khó chịu? Anh mạo hiểm, muốn thử một lần.
Sau vài giây dài dằng dặc, người đối diện cụp mắt, thở dài rồi nói: “Cảnh Phàn thì khác, anh ấy chỉ là người trong đội của tôi, đồng nghiệp của tôi, tôi không cần phải để anh ấy biết tôi không thích ăn gì.”
Trần Túy đang… giải thích với mình sao?
Xem ra mình cược đúng rồi.
Trái tim Tần Phong đập nhanh vài nhịp, như có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cơ thể. Anh đột ngột tiến lên, ôm lấy Trần Túy từ phía sau rồi cắn nhẹ vào tai cô.
“Vậy tôi có thể hiểu là, em muốn tôi biết điều đó không?”
Tần Phong nâng tay, chầm chậm kéo khóa trước ngực Trần Túy ra, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng.
“Tôi đã ghi nhớ, em bị dị ứng với động vật giáp xác, không ăn trà xanh, không ăn gừng, thích uống rượu…” Anh dừng lại vài giây rồi tiếp tục: “Một thời gian nữa khi em khỏe lại, tôi sẽ dẫn em đến quán rượu mà tôi thích nhất để uống tequila, được không…”
Thân thể cả hai quay về phía nhau, tà áo từ hai bên trượt xuống, nụ hôn của Tần Phong bắt đầu từ cổ rồi dần dần đi xuống, ngậm lấy những phần nhạy cảm nhất của Trần Túy.
“Tối qua em quá nóng vội, không kịp đến chỗ tôi, hôm nay có muốn qua đó không?”
Bàn tay Trần Túy chạm vào tóc Tần Phong, cô vẫn chưa mất lý trí, người run rẩy nói: “Anh quên à, đó là nhà của Sơ Tiểu Nhụy…”
“Em đang ghen à?” Tần Phong ngẩng lên, cố gắng đọc được điều gì đó từ trong mắt cô.
Tuy nhiên, việc đọc thông tin đã thất bại, anh cười nhạo: “Tôi biết mọi người trong nhà hàng nói gì về tôi, chỉ là tôi không biết đầu bếp Trần Túy cũng nghĩ như vậy.”
Giọng điệu không có sự tức giận hay xấu hổ, lời nói như đang phủ nhận mối quan hệ đồn đại giữa anh và Sơ Tiểu Nhụy.
Trần Túy không thể trả lời câu đó, vì thực sự tâm tư của cô đã bị Tần Phong đoán đúng.
Thấy cô không trả lời, Tần Phong dần dần hạ tay xuống, lại khám phá cơ thể mà anh đã rất quen thuộc.
“Chef, em không muốn biết tôi và chị ấy có mối quan hệ gì sao? Hay là em hỏi tôi một câu, hỏi rồi tôi sẽ nói hết cho em nghe.”
Trần Túy nhíu mày, cổ họng phát ra âm thanh nhỏ, cô lại cắn môi, túm lấy lưng Tần Phong.
“Tôi không hứng thú… ưm…” Kết quả là nhận được sự khiêu khích sâu hơn. Trần Túy càng ngày càng thở gấp, cô khép hờ mắt nắm lấy tay ở dưới thân mình: “Đi vào phòng tắm…”
Tần Phong cảm thấy máu như sôi sục trong cơ thể, anh phấn khích bế người lên đi vào phòng tắm, đặt Trần Túy lên bồn rửa mặt giống như lần đầu tiên của họ.
“Thực ra vừa thấy em nằm trên thảm yoga, tôi đã không kiềm chế được rồi.”
“Tôi đã lấy chìa khóa dự phòng của em, sau này ngoài tôi ra không ai có thể ‘ra vào’ được.”
Anh nói hai chữ cuối cùng đầy ẩn ý, ngón tay cũng siết chặt. Ánh mắt thoáng qua chút u ám, nhưng nhanh chóng bị d*c v*ng cuốn trôi.
“Nếu muốn kêu thì cứ kêu ra tiếng, tôi thích nghe em gọi.”
“So với việc mặc đồng phục bếp, em như thế này vẫn là đẹp nhất…”
Trần Túy lại cáu vì bị anh làm ồn, cô nghiêng người về phía trước, dùng ngực chặn miệng anh lại.
“Anh thật ồn ào…”
HẾT CHƯƠNG 13
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 13: MÓN THỨ CHÍN: YÊM ĐỐC TIÊN (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
