Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 14: MÓN THỨ MƯỜI: BÁNH CHOCO ĐÚT LÒ (I)


Phòng tắm được điều chỉnh thành độ sáng vừa, kèm theo tiếng nước chảy, như những con sóng đang hăng hái nhảy múa trên bãi biển vào lúc thủy triều dâng lên lúc hoàng hôn.


Nhiệt độ không ngừng tăng lên, có người còn tranh thủ thắp nến thơm trên mặt bàn đá cẩm thạch. Ngọn lửa nhảy múa, giống như người đang thoải mái đong đưa trên bồn tắm lúc này.


“Chậm đã…” Tần Phong nửa người bị đè dưới nước, anh khẽ rên một tiếng, đột ngột ôm chặt vòng eo mảnh mai đang ngồi trên người mình: “Sao em lúc nào cũng hấp tấp vậy?”


Người ngồi trên không bị ảnh hưởng, ngược lại còn trở nên hung hãn hơn, con rắn trên ngực cô liên tục lắc lư. Trần Túy hơi hé mắt, lộ ra biểu cảm mà bình thường không thể thấy được.


Tần Phong lúc này hoàn toàn chú ý vào gương mặt đầy d*c v*ng của cô, không còn thời gian để quan tâm đến phần dưới, chỉ có thể phối hợp.


Những chỗ dính sát vào nhau càng lúc càng ướt át và dính dấp, tiếp theo là một cơn thắt chặt thấu xương, cả hai cùng rên lên, hai cơ thể ôm chặt lấy nhau.


“Bởi vì ngày mai còn phải đi làm.” Người nãy giờ chỉ biết làm càn thở hổn hển, cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện.


Tần Phong cười nhẹ rồi l**m cắn cổ cô: “Em thật sự rất yêu nghề đấy, chef…”


Ai ngờ, Trần Túy đã lùi sang một bên, không tiếp tục sự thân mật này, rời khỏi vòng tay của Tần Phong.


Khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi kết thúc, mỗi lần chỉ trong vài phút sau đó, Trần Túy mới chủ động dán sát vào cơ thể đó một chút, chờ đến khi cơ thể mình không còn nhạy cảm nữa thì sẽ rời đi không chút do dự.


Tần Phong tặc lưỡi một tiếng, nói với giọng không hài lòng: “May mà em không phải là đàn ông, nếu không sẽ bị người ta nói là XX xong là trở mặt…”


Câu này được thì thầm bên tai Trần Túy, cô nghe xong thì suy nghĩ một lúc về hai chữ đó, rồi đi vào phòng tắm xả nước, tự mình bước ra khỏi phòng tắm.


Lúc ra ngoài, cô liếc nhìn cây nến trên mặt bàn đá cẩm thạch rồi cúi người khẽ thổi tắt nó. Cô nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể tiếp tục như vậy.


Tính cả hôm nay, họ đã liên tiếp quậy phá ba ngày rồi, và mỗi tối kết thúc đều ở phòng tắm nhà Tần Phong.


Phải thừa nhận, Tần Phong hiểu biết về cuộc sống tình thú hơn Trần Túy nhiều, ngay cả khi l*m t*nh cũng không quên thắp nến để tạo không khí, trong nhà cũng chất đầy những vật phẩm có thể tạo nên “Bầu không khí”. Không giống như một vị đầu bếp nào đó yêu nghề, mở cửa phòng chỉ thấy những bức tường trống rỗng và vài món đồ dùng bếp, đúng là một ví dụ điển hình “Danshari[20]”.

[20]Danshari là một triết lý yoga do Masahiro Oki, người sáng lập Okido Yoga, tiên phong. Nó được đề xuất lần đầu tiên vào năm 1976 và được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới nhờ nỗ lực của đệ tử ông, Eiko Yamashita. Khái niệm này, có nghĩa là “cắt bỏ những thứ không cần thiết; loại bỏ những thứ thừa thãi; buông bỏ sự bám víu vào của cải”, nó đã được chọn là từ thông dụng tại Nhật Bản năm 2010. Danshari hướng tới việc giải phóng bản thân khỏi những phiền toái do đồ đạc gây ra, làm cho cuộc đời trở nên nhẹ gánh.
Trần Túy mặc xong quần áo thì thuần thục đi vào bếp rót cho mình một ly rượu. Uống vài ngụm, một người khác cũng từ phòng đi ra, tự nhiên ôm lấy cô từ phía sau.


Tần Phong ngửi thấy mùi sữa tắm của mình: “Đêm nay đừng đi, ở lại đây ngủ đi.”


“Không được.” Trần Túy uống xong rượu, tiện tay rửa ly: “Mai còn phải đi làm.”



Vẫn là câu trả lời như cũ, Tần Phong nghe xong thì cười: “Nói cứ như hôm nay em không đi làm vậy, tôi thấy em trong bếp vẫn rất có sức lực mà.”


“Bởi vì sáng nay tôi đã uống hai ly Americano.” Trần Túy đặt cốc xuống khay: “Cảm ơn rượu của anh, tôi về trước đây.”


“Này—chờ đã.” Tần Phong chặn người lại, kéo về bên mình.


Trong lòng anh vẫn còn cảm giác ngứa ngáy, không hiểu sao có người trên giường và dưới giường lại có biểu hiện khác nhau như vậy. Sau khi làm những hành động thân mật, thường thì con gái sẽ thích làm nũng và bám dính, nhưng người trước mặt lại hoàn toàn ngược lại, xuống giường liền trở thành một động vật máu lạnh.


Có điều cô trên giường lại mang một sự nhiệt tình khó nói thành lời…


Cảm nhận được hơi thở nặng nề phía sau, Trần Túy nhắc nhở: “Ngày mai tôi thật sự phải dậy sớm chạy bộ.”


“Tôi đâu có nói không cho em dậy chạy bộ, tôi đảm bảo đêm nay sẽ không làm phiền em, để em yên tâm ngủ.” Cặp mắt đào hoa của Tần Phong lại hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, như một con cáo trung thành đã được thuần hóa.


Mặc dù biết rằng con cáo chỉ đang giả vờ, Trần Túy vẫn thở dài và nói: “Nhưng khi anh nằm cạnh tôi, tay cứ nhích tới nhích lui, sẽ không thể kiềm chế được.”


Tần Phong ngẩn người, rồi cười thành tiếng: “Em nói xem, lần nào tôi không kiềm chế được?”


Trần Túy nhìn vào mắt anh, nói: “Tôi sợ bản thân sẽ không kiềm chế được.” Quả thật, mỗi lần đều là cô bị k*ch th*ch d*c v*ng, rồi đè người xuống dưới.


“Thế à…” Tần Phong trêu đùa không thành, chỉ biết ngẩn người trước sự thật này, cuối cùng đành cười khổ, đưa người về nhà.


Sau khi trở lại và nằm trong căn phòng thiếu lãng mạn của mình, Trần Túy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Kể từ đêm bị bệnh hôm đó, cái van căng thẳng trong đầu đã được mở ra, cô vẫn phá vỡ quy tắc “công tư phân minh” của mình. Trải nghiệm này một khi đã có sẽ có vô số lần tiếp theo, họ đã vượt qua ranh giới cảnh giác, mỗi đêm đều quấn quýt lấy nhau, cuối cùng ngay cả từng góc nhỏ trong nhà Tần Phong cũng không bỏ qua.


May mắn là hiện tại Trần Túy đã nắm giữ quyền chủ động trong mối quan hệ này, Tần Phong cũng đã làm được điều mà anh nói là “công tư phân minh”, trong công việc không vượt quá giới hạn.



Không biết có phải do bị bệnh một trận hay không, Trần Túy cảm thấy thể lực của mình không còn như trước. Ngày xưa không cần nhờ vào sức mạnh bên ngoài, chỉ cần ngủ một giấc là có thể phục hồi trạng thái tốt nhất, giờ đây lại phải nhờ vào cà phê buổi sáng để tỉnh táo, và rượu vào buổi tối để dễ ngủ.


Vì chuyện này, Tần Phong còn giới thiệu cho cô một từ mới, gọi là “sáng C tối A” – sáng uống cà phê, tối uống rượu, được cho là tình trạng sống của người làm công thời hiện đại.


Cô dậy sớm uống một ly Americano, sau khi đi làm Tần Phong lại mang đến cho cô ly thứ hai trong ngày.


“Bếp trưởng Trần Túy, thực đơn của tuần sau đã được bếp tổng gửi đến, món chính là thịt gà và sườn heo, nhà cung cấp sẽ gửi thịt đến vào ngày mai, nếu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”



Cô gần như đã uống cạn cốc cà phê Americano, người pha chế đứng bên cạnh trợn mắt, chạy vào tiền sảnh để tụ tập.


“Dạo gần đây bếp trưởng Trần Túy có vẻ đã uống quá nhiều cà phê, đúng không? Bình thường chỉ uống một cốc, mấy ngày nay thỉnh thoảng còn uống cốc thứ ba vào buổi chiều…”


“Tôi cũng nhận thấy vậy, mỗi lần đều là quản lý Tần tự tay pha, quản lý chu đáo thế!”


“Ôi, tôi thấy họ mấy ngày nay đều đi cùng nhau.”


Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên.


“Đi cùng nhau? Có ý gì?”


“Chính là cùng xuống xe từ xe của quản lý Tần mà!”


“Hả? Tôi nhớ quản lý Tần sống ở Phổ Đông, không phải là không cùng đường với bếp trưởng Trần Túy sao?”


“Ai biết được, có thể là đặc biệt đến đón cô ấy đấy…”


Mọi người đang nói chuyện sôi nổi thì từ phía sau vang lên một giọng nói.


“Các bạn đang nói chuyện gì vậy?”


“Quản lý Tần…”


“Thấy các bạn nói chuyện vui vẻ như vậy, chắc chắn là đã quen thuộc với thực đơn tối nay rồi phải không?”


Tần Phong cười, rửa sạch cốc của Trần Túy, rồi rót đầy một cốc nước. Một chuỗi hành động được thực hiện trước mặt mọi người, ánh mắt mọi người lại không dám nhìn vào tay của Tần Phong.


“Chưa, chưa đâu…”


“Trong hai tuần trước, mọi người làm rất tốt, nhưng tuần này món khai vị hơi phức tạp, mọi người hãy chú ý một chút.” Tần Phong mỉm cười, dặn dò xong mọi người thì rời khỏi, mang cốc trở lại khu bếp.


Mấy nhân viên phục vụ ai nấy nhìn nhau, cảm thấy chán nản nên nhanh chóng giải tán.


“Bếp trưởng Trần Túy, tối nay có món nào cần lưu ý không?”


Tần Phong đặt cốc xuống, đẩy về phía trước. Trần Túy theo phản xạ cầm lên uống một ngụm, thậm chí không nói cảm ơn, hành động hết sức tự nhiên.



“Ừm?” Samantha ban đầu đang trò chuyện với Trần Tuý về món tráng miệng tuần sau, không muốn bị Tần Phong đến đưa nước làm gián đoạn, lúc này ánh mắt của cô ấy vẫn chưa rời khỏi cốc trong tay Trần Tuý. Sam nhất thời đờ đẫn: “À, món tráng miệng tối nay có các nguyên liệu nhạy cảm như đậu phộng, hạt phỉ, hạnh nhân.”


“Thêm vào đó, tối nay có một món tráng miệng là bánh chocolate lava, món này nóng, cần cho vào lò nướng trước khi phục vụ. Nếu khách chọn món này, bộ phận phục vụ cần đặt đơn riêng trước mười lăm phút, cần phải nhắc nhở mọi người.”


“Được, không vấn đề gì.” Tần Phong nói xong, đưa tay về phía Trần Tuý: “Có cần tôi giúp cô lấy thêm một cốc nữa không?”


Trần Túy không suy nghĩ nhiều, đưa ly qua: “Được đấy, cảm ơn.”


“Không cần khách sáo như vậy.” Tần Phong cười, quay sang bên cạnh: “Sam cần uống gì không?”


“À, không cần đâu, cảm ơn quản lý Tần.” Suy nghĩ về từ trường bí ẩn giữa hai người vừa rồi, Samantha khẽ nuốt nước bọt.


Nhưng nhìn họ có vẻ quá tự nhiên và điềm tĩnh, thực sự không giống như…


“Bếp trưởng Trần Túy, bên cổ của chị… không phải lại bị dị ứng chứ?”


“Hử? Cái gì?”


“Chính là chỗ này, có hơi đỏ.” Samantha chỉ vào một vị trí nào đó trên cổ mình, lại tiến lại gần hơn, rồi hoàn toàn im bặt.


Đây không phải là dấu hiệu của dị ứng, mà có vẻ là…


“Em còn tưởng là dị ứng.” Sau vài giây dừng lại, Samantha cất giọng điềm tĩnh: “Có khi là do muỗi cắn.”


“Vậy à.” Trần Túy đưa tay lên, tùy ý chạm vào chỗ đỏ.


“Em có cao Thanh Thảo[21], tối tan ca em sẽ mang cho chị.”

[21]Cao Thanh Thảo, tuy có vẻ không có gì nổi bật, nhưng lại nằm trong “Danh sách phải mua” của nhiều người Trung Quốc khi đi du lịch Thái Lan, thậm chí còn được ca ngợi là “thần dược”. Danh tiếng này bắt nguồn từ vô số lời quảng cáo về những lợi ích kỳ diệu của nó: Nó có thể được sử dụng để chữa cảm lạnh, đau đầu, chóng mặt, đau nhức cơ thể, vết côn trùng cắn, ngứa da, bỏng, cháy nắng, viêm da, thậm chí cả mùi cơ thể và mùi hôi chân.
“Ồ, cảm ơn.”



Hôm nay bữa tối diễn ra rất suôn sẻ cho đến khi nhà bếp nhận được đơn đặt món tráng miệng, Samantha phải nhíu mày.


“Bếp trưởng Trần Túy, thời gian đặt đơn món tráng miệng của các bàn này không đúng lắm.”


Trần Tùy nhìn qua và gõ chuông phục vụ, Tần Phong nhanh chóng xuất hiện trong bếp.



Thông thường, bánh chocolate lava cần nhiều thời gian hơn, để đảm bảo cả hai món tráng miệng nóng và lạnh được phục vụ cùng lúc, cần đặc biệt chú ý đến thời gian khi xuất đơn. Mà đúng lúc này, hầu như tất cả các bàn đều có đơn đến cùng một lúc.


Tần Phong cũng nhận ra vấn đề: “Xin chờ một lát, tôi sẽ đi xác nhận ngay.”


“Được.”


Khoảng hai phút sau, Tần Phong trở lại, nói với giọng điệu xin lỗi: “Thời gian xuất đơn của phục vụ đã ghi sai, quên không dự trữ 15 phút, cứ nghĩ giống như hai tuần trước, có thể xuất đơn cùng lúc.”


“Xin lỗi, là lỗi của tôi, không nói rõ với họ.”


“Không sao.” Trần Túy nhìn đồng hồ: “Vậy phiền anh thông báo với khách rằng món tráng miệng cần chờ thêm ít nhất mười lăm phút.”


“Được, không vấn đề gì.”


Trong vòng mười lăm phút để làm gần hai mươi chiếc bánh chocolate lava không phải là một việc dễ dàng, ngay cả với Samantha, người tự tin về chuyên môn của mình, cũng có chút lúng túng.


Lúc này, Cảnh Phàn quyết đoán dùng tốc độ cắt trái cây như lúc ở khách sạn, nhanh chóng cắt xong hai mươi phần dâu tây trang trí, khi Samantha cho khay vào lò nướng, các công việc chuẩn bị khác đã hoàn tất.


Lò nướng đã được cài đặt thời gian, lúc này cảnh báo trong bếp mới được tắt.


Samantha nhìn bóng dáng đang bận rộn ở bàn thao tác, cô ấy đi tới và nói nhỏ: “Cảm ơn bếp phó Cảnh Phàn.”


Cảnh Phàn cười, xua tay: “Khách sáo gì, đó là việc của tôi.”


Quay đầu đối diện với ánh mắt của Trần Túy, Samantha ngại ngùng cười với cô.



Tối nay vì sự cố của nhân viên phục vụ ở tiền sảnh đã gây rắc rối cho khu vực bếp, nên khi tan ca, mấy cô phục vụ không dám nói chuyện với Trần Túy, đặc biệt là khi ra về còn được ăn bữa cơm nhân viên do bếp trưởng làm.


Vì vậy, trước khi tan ca, họ đã chặn Tần Phong, làm nũng cầu cứu, nói rằng muốn xin lỗi bếp trưởng. Tần Phong nghe xong chỉ cười, bảo họ không cần để tâm.


Nghĩ đến việc hôm nay còn ở sau lưng nói xấu bếp trưởng và quản lý, giờ họ càng thấy xấu hổ hơn.


Tần Phong bị họ mè nheo lấy một lúc lâu, cuối cùng đành chen qua đám đông rồi nói: “Vậy tối nay tôi sẽ đi dỗ bếp trưởng Trần Túy giúp các bạn.” Anh cười, hào phóng nói: “Không cần cảm ơn tôi.”


Nói xong, anh bước chân đi về phòng thay đồ, để lại mấy người đứng lại nhìn nhau, cố gắng suy nghĩ về câu nói vừa rồi của quản lý Tần. 


Nghe cứ là lạ sao ấy…


HẾT CHƯƠNG 14


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 14: MÓN THỨ MƯỜI: BÁNH CHOCO ĐÚT LÒ (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...