Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 15: MÓN THỨ MƯỜI: BÁNH CHOCO ĐÚT LÒ (II)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thời điểm Tần Phong bước ra cửa sau, Trần Túy và Cảnh Phàn đang ngồi cạnh nhau trên thùng sữa chuyện trò, trên mặt đều hiện rõ nụ cười chưa tắt.


Thấy có người đến, họ nói vài câu rồi đứng dậy, chúc nhau ngủ ngon.


“Tôi về đây, quản lý Tần, hẹn gặp lại ngày mai.” Trước khi đi, Cảnh Phàn vẫy tay về phía sau.


Tần Phong cũng nở một nụ cười: “Hẹn gặp lại ngày mai.”


Lúc này có gió thổi qua, Trần Túy vừa đúng lúc quay đầu liếc nhìn, mái tóc dài cuộn lại vì được búi lên xoay tròn bên tai cô, gương mặt chưa trang điểm mang theo sự mệt mỏi, càng làm nổi bật vẻ lười biếng của cô. Tần Phong thấy cảnh này, tim anh như ngừng lại một nhịp trong gió.


Cảm giác này đã lâu không gặp, anh dừng lại vài giây rồi bước tới trước mặt Trần Túy, khẽ ôm cô một cái: “Đi nào, về nhà thôi.”


Về nhà thôi…


Ba chữ lâu lắm không nghe, thế mà mình đã nghe từ miệng người này hai lần rồi.


Trần Túy đứng hình một lúc, nhưng nhanh chóng theo kịp bước chân của Tần Phong.


Hôm nay, ngoài công việc, Trần Túy đã tiêu tốn nhiều năng lượng để xử lý các vấn đề cá nhân của đội ngũ bếp. Cô uể oải dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe những cảnh đêm thoáng qua.


Nhưng chỉ sau năm phút, việc thưởng thức cảnh đêm này đã kết thúc.


Đậu xe xong, Trần Túy tháo dây an toàn, cười nói: “Gần như vậy mà vẫn lái xe đi làm.”


Tần Phong nhướn mày: “Làm tài xế riêng cho em mà còn bị nói kháy nữa à, chef.”


Trần Túy cười đáp: “Đâu có.”


Hai người cùng đi về phía thang máy, rõ ràng là một cặp đôi ngọt ngào đang sống chung. Những ngày gần đây, Tần Phong nhận thấy Trần Túy nói nhiều hơn trước, chẳng hạn như vừa dừng xe xong đã buông ra một câu đùa.


Không bài xích việc chạm vào cơ thể, khi thân mật thì nhiệt tình đáp lại, chỉ là sau đó sẽ càng bạc tình bạc nghĩa, thực ra thì tốt hơn nhiều so với những gì đã dự đoán trước đó. 


“Vừa nãy tan làm, em và Cảnh Phàn nói chuyện gì ở bên ngoài vậy? Trò chuyện có vẻ sôi nổi nhiệt tình thế.” 


Nhiệt tình, từ này nên dùng như vậy sao? 


Trần Túy không bận tâm, nói: “Giúp anh ấy xử lý một số vấn đề… Uhm…”



Đang lúc lấy chìa khóa ra thì bị hôn ngay ở cửa nhà, Tần Phong hoàn thành các động tác tiếp theo, hai người ôm nhau bước vào trong. 


Trần Túy là người đầu tiên tránh cái hôn này: “Tôi đi tắm đã.” 


Nói xong, ai đó lại dính vào lẩm bẩm: “Tắm chung…” 


Trong ánh mắt Trần Túy vẫn chưa bốc lên h*m m**n, giọng điệu còn có phần kiên quyết: “Hôm nay mệt quá rồi.” 


“Được thôi.” Tần Phong thấy vậy thì dừng lại, cắn nhẹ vào môi cô, ánh mắt đầy tiếc nuối: “Nhưng mà em vẫn chưa nói cho tôi biết, hai người đã nói gì?” 


Cô có phần mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi, nên đáp bừa: “Nói về Sam, trước đây Cảnh Phàn nói, cảm thấy Sam có ý kiến với anh ấy.”


“Thế à.” Tần Phong thả lỏng sắc mặt, ngồi xuống ghế sofa: “Vậy em đã nói chuyện với Sam chưa? Cô ấy chắc hẳn là có ý kiến về Cảnh Phàn.” Nói xong, anh cười nhẹ.


Không ngờ những gì mình quan sát suốt một tuần lại bị người khác nhìn thấu, Trần Túy liếc anh rồi nói: “Giữa họ có một số hiểu lầm.” Cô dừng vài giây rồi bổ sung: “Nhưng đó là chuyện riêng của họ.”


Ý cô là không muốn nói nhiều, đúng lúc bị Tần Phong nắm lấy cơ hội trêu chọc.


“Em không nói tôi cũng có thể đoán ra.” 


“Anh đoán ra cái gì?” 


“Tôi cũng không muốn nói.” 


Trần Túy bất lực, người này nhạt thật đấy.


Thật ra chuyện này rất rắc rối, vợ cũ của Cảnh Phàn là bạn thân của chị gái Samantha, nên trước đây đã nghe một số “tin xấu” về Cảnh Phàn, từ đó có ấn tượng không tốt về anh ấy.


Tin đồn này tuy gây sốc, nhưng may mắn là Samantha rất bình tĩnh, chứng tỏ cô ấy cũng không phải là người không phân rõ phải trái. Chẳng qua đây là chuyện riêng của người khác, nên phát ngôn của Trần Túy cũng chỉ dừng lại ở đó.


Hai lần này khiến cô không khỏi cảm thán, xử lý mối quan hệ giữa người với người quả thật khó hơn nấu ăn nhiều.


“Được rồi, không trêu em nữa.” Tần Phong đứng dậy, đi vào bếp rót cho mình một ly rượu: “Vậy em có thể tự xử lý không?”


“Ừm, nói chuyện vài câu là xong.”


“Có cần tôi nghĩ giúp em một biện pháp không?” Tần Phong nói: “Cuối tuần này là sinh nhật của Sam.”


“Thế à.” Trần Túy gật đầu: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị một cái bánh kem cho cô ấy.”



Tần Phong bị sặc rượu, ho vài tiếng: “Chef, ý tôi là, để bếp phó của em chuẩn bị là được.”


Trần Túy nhìn qua với ánh mắt mơ hồ: “Làm thế có được không?” Lỡ như lại phản tác dụng thì sao.


“Em không thấy sao? Hôm nay Sam đã có chút thay đổi thái độ với Cảnh Phàn, ít nhất đã chủ động nói chuyện với anh ta.”


Nhờ sự nhắc nhở của Tần Phong, Trần Túy cũng nhớ ra có chuyện này. Nhưng những chi tiết nhỏ nhặt trong bếp này, anh quan sát được như thế nào, thật sự có người nào rèn luyện “khả năng quan sát” đến mức này không?


“Bảo anh ta không cần chuẩn bị quá phức tạp, chỉ cần làm một chiếc bánh choco đút lò thôi.” Trong lúc Trần Túy im lặng, Tần Phong đã tiến lại gần, cọ cằm vào cổ cô, hỏi như đang nũng nịu: “Chef, hôm nay thật sự không làm à?”


“Không làm.” Trần Túy không dao động.


“Được rồi, vậy cuối tuần bù lại…” Tần Phong hạ giọng, cắn nhẹ vào cổ Trần Túy: “Lần sau đừng nên bôi thuốc lên vết hôn nữa.”


Trần Túy lườm anh rồi quay người đi vào phòng ngủ.


Tần Phong không bám theo, đi vào bếp rửa cốc mà mình đã sử dụng, rồi trở về tầng 28.



Trần Túy nhanh chóng tắm xong, khi đang sấy tóc thì thoáng thấy một cây nến giống hệt như của ai đó để trong phòng tắm, cô sửng sốt, không nhớ người đó đã để nó từ khi nào.


Gần đây, cô thường xuyên phá vỡ nguyên tắc của mình, không chỉ trở thành bạn giường với đồng nghiệp, mà còn nói chuyện về công việc trong thời gian riêng tư. Dần dần, công và tư đã hòa lẫn vào nhau. Dấu vết của người đó đang lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô, như ánh nến trên bồn rửa tay, không chỗ nào là không len lỏi vào.


Chỉ là hiện tại, cảm giác này không tệ như cô tưởng tượng.



Tuần lễ bận rộn đã kết thúc bằng một trận mưa rào. Một ngọn đèn đường ở lối vào ngõ hẻm nhấp nháy. Một tia chớp từ bầu trời đánh xuống, khiến những ngọn đèn của La Tulipe vốn sáng rực rỡ đã tắt ngúm trong chốc lát.


“Á——Tối quá!”


“Sao tự dưng lại mất điện vậy? Có phải là tủ điện bị hỏng không?”


Trong bóng tối, có vài tiếng cười mơ hồ vang lên, sau đó có người nói với giọng lo lắng.


“Trần Túy, hay là cái bánh này để cho cô cầm nhé.”


Ngay giây tiếp theo, “phụt” một tiếng, ngọn nến được thắp sáng, Trần Túy cầm bật lửa, gật đầu với người bên cạnh: “Cố lên.”



Cảnh Phàn gãi đầu, cười bất đắc dĩ rồi đáp “Thôi được”. Nói xong, anh ta liền ra hiệu cho người bên cạnh, vài người cùng nhau tiến về bếp với nguồn sáng duy nhất từ chiếc đĩa. Tiếp theo, bài hát chúc mừng sinh nhật với nhiều tông khác nhau vang vọng trong nhà hàng.


“Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày đó em sinh ra đời——”


“Surprise——chúc mừng sinh nhật Sam!”


“Chúc mừng sinh nhật Samantha!”


Đang sắp xếp đồ đạc trong kho, Samantha giật mình, cô ấy rõ ràng không ngờ rằng việc mất điện đột ngột ở nhà hàng lại là một bất ngờ mà mọi người chuẩn bị cho mình.


“Còn đứng đần ra đó làm gì, mau đến đây ước nguyện và thổi nến nào!”


Sau khi được mọi người nhắc nhở, Cảnh Phàn mới tiến lên vài bước, giơ đĩa bánh ra trước mặt Samantha: “Nào, sinh nhật vui vẻ nhé, Sam, ước thêm mấy điều ước đi.”


Samantha lấy lại tinh thần, không quen với sự ngạc nhiên như vậy, hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, cô ấy hắng giọng và lẩm nhẩm: “Sinh nhật có thể ước đến vài điều ước sao?”


“Được chứ, ước bao nhiêu tùy thích. Nếu không thì thổi nến đi, tôi sẽ thắp nến cho cô.” Cảnh Phàn cười nói.


Mọi người cũng bắt đầu nhao nhao, dưới ánh mắt mong đợi của tất cả, Samantha ước xong điều ước và thổi tắt nến. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, mọi người đều thi nhau nói rằng bếp phó Cảnh Phàn quá keo kiệt, chỉ trang trí mỗi cái bánh đẹp như vậy.


Cảnh Phàn lại đỏ mặt vì bị các cô gái nhỏ chọc cười, không khỏi nhìn về phía Samantha đang ăn bánh với ánh mắt cầu cứu, ánh mắt đó rõ ràng viết lên bốn chữ “Há miệng mắc quai”.


Samantha giả vờ không hiểu, cô ấy mím môi lại, nhún vai nói với mọi người: “Cảm ơn bánh kem của anh, bếp phó Cảnh Phàn.” Cô ấy cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối, nói xong liền rời đi.


Cảnh Phàn nhìn bóng lưng vô tâm đó, bất đắc dĩ cười thành tiếng.


Mọi người đổ xô vào phòng khách vừa ăn vừa chúc mừng sinh nhật, kéo theo quản lý Tần chụp ảnh chung, Trần Túy cảm thấy có điều gì đó không bình thường, trước khi bị kéo đi chụp ảnh đã trốn vào văn phòng.


“Thế nào, chef, ý tưởng của tôi không tệ chứ?” Tần Phong đặt một đĩa cơm nhân viên lên bàn: “Ăn chút cho no bụng đã, một lát nữa tôi sẽ dẫn em đi ăn khuya.” Cùng với đó còn thêm một phần tráng miệng, là bánh choco lava.


Trần Túy đang dùng máy tính sắp xếp lại đơn hàng để gửi cho nhà cung cấp, thuận tay cầm thìa ăn vài miếng bánh, vừa định chạm vào kem bên cạnh thì bị người khác chặn lại. Cô cúi mắt, trước mặt bị đẩy tới một cốc nước đường đỏ.


“Đây là gì vậy?”


“Nước đường đỏ, chắc hẳn em chưa bao giờ uống đúng không?” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của người đối diện, Tần Phong bất lực: “Thật hay giả vậy…”


“Brown sugar, tôi biết.” Cô trả lời một cách nghiêm túc.


Tần Phong biết người này hoàn toàn không hiểu, kiên nhẫn giải thích: “Con gái trong kỳ sinh lý thường sẽ bị đau bụng, thường thì sẽ uống nước đường đỏ, em lại chưa uống bao giờ.”



“Ồ, giờ thì biết rồi.” Trần Túy cầm cốc lên ngửi rồi nhấp một ngụm nhỏ: “Từ nhỏ tôi đã không uống nước nóng nhiều.” Phụ nữ ở nước ngoài sau khi sinh con có thể ăn kem ngay, nói gì đến việc uống nước nóng trong kỳ sinh lý, những kiến thức về chăm sóc sức khỏe của phụ nữ mà Trần Túy biết chỉ là vài điều mà Tiểu Niên đã từng phổ cập cho cô. 


“Vậy bình thường em không bị đau bụng sao?”


Tần Phong như một người nghiên cứu bảo vệ động vật chăm chú nhìn cô, không lâu sau nghe thấy một câu: “Tôi đã uống thuốc giảm đau.”


Đúng là rất liều… 


Đối với lòng tốt của Tần Phong, Trần Túy luôn không từ chối, lần này cũng vậy. Cô ăn vài miếng bánh, rất nghe lời không động vào viên kem, vì vậy Tần Phong ngước mày, ăn hết cả viên kem vani.


Trần Túy uống cạn cả cốc nước đường đỏ, vừa nhớ ra phải cảm ơn, thì bên má đã bị người khác chặn lại bằng nụ hôn.


Vị ngọt nơi khóe môi bị người ta đánh cắp, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ ở tiền sảnh. Cô vùng vẫy vài lần, nhưng vẫn bị người ta giữ chặt sau gáy, mãi vài giây sau, kẻ khởi xướng mới buông cô ra.


“Đã tan ca rồi, việc này không tính là vượt giới hạn.” Tần Phong nói trước, rồi lại sờ môi mình: “Lần này em không cắn tôi cơ đấy, lần trước tôi đã đau cả mấy ngày.”


Trần Túy nhíu mày, nghía ra ngoài rồi nhắc nhở: “Cửa vẫn mở.”


“Vậy tôi có thể hiểu là, đóng cửa lại thì được?”


“Tôi không nói như vậy.”


“Em có biết là mình có một chiếc răng khểnh nhỏ không? Lần trước đã cắn rách môi của tôi rồi.”


Trần Túy quay mặt đi, không thèm để ý đến anh nữa.


“Đừng giận mà, chef, tôi chỉ đùa thôi.” Anh nheo mắt lại: “Yên tâm đi, mọi người ở phòng khách đang tổ chức sinh nhật, sẽ không ai đến đây đâu.”


Trần Túy không đáp, tiếp tục làm việc của mình, Tần Phong dựa vào ghế: “Tôi cũng sắp sinh nhật rồi, đến lúc đó em có thể làm cho tôi một chiếc bánh kem không?”


Tiếng di chuột dừng lại, Trần Túy quay mặt hỏi: “Sinh nhật của anh khi nào?”


“Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.” Tần Phong tiến lại gần: “Ngày đó đúng vào Chủ nhật.”


“Đến lúc đó dẫn em đi quán bar uống Tequila nhé…”


Nói xong anh lại hôn lên đôi môi ngọt ngào, sô cô la và vani hòa quyện vào nhau.


Trần Túy thầm nghĩ, cũng coi như đã nếm thử.


HẾT CHƯƠNG 15


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 15: MÓN THỨ MƯỜI: BÁNH CHOCO ĐÚT LÒ (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...