Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 16: MÓN THỨ MƯỜI MỘT: HOÀNH THÁNH KIỂU Ý (I)
Mỗi sáng thứ Hai, thành phố này lại hiện ra với vẻ bận rộn nhất của nó, chỉ có nhân viên của La Tulipe thì ngược lại, ngành dịch vụ ăn uống vào cuối tuần luôn phải hoạt động, nên thứ Hai và thứ Ba tự nhiên trở thành ngày nghỉ cố định.
Vì vậy, ngày đầu tuần trở thành thời điểm thoải mái nhất của Trần Túy, lúc này trong phòng gym ngoài những người lớn tuổi đang chạy bộ một cách chậm rãi thì không còn ai khác, vừa đúng để xác định ngày này là “ngày tập thể dục aerobic” cố định. Trần Túy luôn chạy một giờ trên máy chạy bộ vào buổi sáng sớm, sau đó lao ngay vào bể bơi để bơi vài vòng.
Việc tiêu tốn nhiều calo luôn mang lại cho cô một kh*** c*m mạnh mẽ, mỗi khi ra khỏi bể bơi, cả thế giới như được tái sinh. Chỉ có điều hôm nay không thích hợp để bơi, vì vậy cô đã chạy liên tục trong hai giờ.
Vừa đổ mồ hôi như mưa xong đã là mười giờ, cô cầm điện thoại lên thì thấy có một cuộc gọi nhỡ, Trần Túy bước ra khỏi phòng tập và gọi lại.
“Alô, có chuyện gì vậy?”
“Sáng sớm cậu làm gì mà giờ này mới gọi lại cho tớ?”
Khi cuộc gọi vừa được kết nối, đã nghe thấy tiếng phàn nàn từ bên kia, giọng điệu này chỉ có thể là của Sơ Tiểu Niên.
“Tôi mới tập xong.” Trần Túy nói: “Bây giờ mới có mười giờ.”
“Hồi xưa rõ ràng chín giờ là cậu đã tập xong, giờ tự mình trễ một tiếng rồi còn trách tớ nữa hả!”
“Đâu có.” Trần Túy cười khổ, nghĩ rằng chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu. Quả thực gần đây cô dậy muộn hơn trước, kể từ khi cô ngày càng gần gũi với một người.
“Hôm nay có kế hoạch gì không? Nếu không thì tớ sẽ qua, đến nhà cậu ăn trưa.”
Đến nhà sao…
Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là bóng dáng của một vị khách không mời mà đến, cùng với mùi nước hoa nam trong phòng, những ngọn nến trên bệ đá cẩm thạch trong phòng tắm, và những bộ ly pha lê mới thêm vào bếp…
Vì thế Trần Túy không trả lời mất một lúc lâu.
“Vãi chưởng! Tequila! Đừng nói với tớ là gần đây cậu đang nuôi một gã trai trẻ nhé!”
“… Ngày nào tôi cũng tất bật, lấy đâu ra trai trẻ.” Bất ngờ khi bị đoán đúng một nửa, Trần Túy không khỏi cảm thấy khâm phục Sơ Tiểu Niên, quả không hổ là tình bạn mười năm.
“Ấy, không có gì phải xấu hổ, nếu cậu nuôi thì cứ kể cho tớ biết, tớ sẽ tư vấn cho cậu.” Sơ Tiểu Niên vừa nói vừa cười xấu xa, “Yêu đương thì có gì phải giấu giếm chứ, mỗi lần cậu có tình huống gì là lại trở nên rất bí ẩn, những người yêu cũ của cậu cũng mlem bỏ xừ, sao không dẫn ra cho tớ gặp một lần.”
“Cẩn thận cách dùng từ của cậu.” Trần Túy sửa lại, “Không phải người yêu cũ.”
“Được rồi, được rồi, đó đều không phải người yêu cũ, còn Leo thì đúng phải không?” Sơ Tiểu Niên thở dài: “Tớ nhớ Leo đã nhìn cậu với ánh mắt oán hận, thật đáng thương…”
“Lắm lời quá, rốt cuộc cậu có đến không?”
“Đến chứ đến chứ!”
Cúp máy, Trần Túy ngay lập tức cảm thấy bình yên, rõ ràng là rất ghét những nơi ồn ào, nhưng lại có thể chịu đựng được người bạn nói nhiều như vậy. Xem ra con người thật mâu thuẫn, lời nói không đi đôi với suy nghĩ thường xuất phát từ những khao khát sâu thẳm trong tâm hồn.
Cô về nhà dọn dẹp qua, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không động đến đồ đạc của Tần Phong, họ vốn không phải là mối quan hệ như vậy, không cần phải cố gắng che giấu điều gì.
Vào buổi trưa, Sơ Tiểu Niên xuất hiện ở nhà Trần Túy, tay cầm vài túi nhựa, vai phải còn đeo một chiếc túi hàng hiệu rất nổi bật. Cậu ấy bước vào, cởi giày rồi ném đồ xuống đất, sau đó lập tức sà vào sofa của Trần Túy.
“Wow… Lần trước đi xem nhà cùng cậu, tớ đã thích cái sofa này rồi, thật sự rất thoải mái!”
Trần Túy nhặt đi những chiếc túi nhựa tội nghiệp ở cửa rồi để lên bàn ăn, nói khịa: “Sau này cậu thất tình thì có thể đến ngủ trên cái sofa này.”
Sơ Tiểu Niên nghe xong lập tức lao tới, Trần Túy bất lực đẩy bạn ra: “Đừng có làm loạn, canh sắp đổ rồi.”
“Tớ sẽ không thất tình đâu!”
“Rồi rồi, cậu sẽ không.”
Cô nói như thể đang dỗ dành trẻ con, lát sau lại nghe thấy Sơ Tiểu Niên cất cao giọng: “Ê, vài tháng nữa anh ấy sẽ ghé thăm tớ.”
“Thật sao?” Trần Tụy quay mặt, nhướn mày hỏi: “Khi nào anh ấy đến?”
“Không biết nữa, có thể là mùa hè, cũng có thể là cuối năm.” Sơ Tiểu Niên nhún vai: “Không sao cả, nửa năm chẳng là gì cả.”
“Ừ.” Trần Túy đáp lời rồi chợt hỏi: “Vậy nhà cậu…”
“Vẫn chỉ có chị tớ biết thôi.” Sơ Tiểu Niên nói: “Chắc chắn cả đời này bố tớ sẽ không đồng ý cho tớ yêu một người đàn ông.”
Mùi canh từ hộp cơm bay ra, hơi nóng xoay vài vòng trong không khí rồi nhanh chóng tan biến.
“Tequila, thực ra đôi khi tớ khá ghen tị với cậu, mọi thứ đều do cậu tự quyết định, mặc dù tớ biết mình không nên nói như vậy.”
Sơ Tiểu Niên thở phào, cố gắng giấu đi sự run rẩy ở cuối câu. Một lúc lâu sau, Trần Túy múc hai bát canh rồi nói: “Ăn chút gì đi.” Cô cũng chỉ biết an ủi người khác như vậy thôi.
Mang trong lòng những suy nghĩ luôn khiến đồ ăn trở nên nhạt nhẽo, phân nửa bữa ăn xịn sò đều còn lại. Uống nửa cốc nước đá, Sơ Tiểu Niên tỉnh táo hơn nhiều, đột nhiên nhớ đến cái túi bị mình vứt ở cửa.
“Ôi! Sao tớ lại quên cái này.” Cậu ấy lập tức lấy lại tinh thần, rồi xé cái túi đó ra không theo một quy tắc nào, Trần Túy nhìn mà thấy đau đầu.
“Tén tén tén tèn tèn—— tặng cậu nè!”
Sơ Tiểu Niên lấy từ trong hộp ra một đôi giày cao gót đính đinh tán của Valentino, sau đó đẩy người kia vào phòng: “Nhanh lên, thay đồ cho tớ xem.”
Trần Túy cầm đôi giày, vẻ mặt không biết làm sao: “Có gì mà thay, đôi này không phải giống như đôi trước của tôi sao?” Ngay cả màu sắc cũng giống hệt màu hồng n*d*.
“Đôi đó không phải đã bị hỏng khi dẫm vào nắp cống sao!” Sơ Tiểu Niên không nghe lời cô, lại tiếp tục lải nhải: “Cậu thật không biết quý trọng, đôi này là người ta ở Pháp mua cho tớ đấy. Chúng ta vượt đại dương để xây dựng tình bạn, cậu không thể chỉ mặc một bộ đồ yoga để cho qua được!”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Trần Túy vừa buồn cười vừa bất lực, không thể cãi lại bạn, cô tìm bừa một chiếc váy liền màu champagne để thay. Hai phút sau, cô bước ra khỏi phòng ngủ.
“Cậu thay nhanh thế!” Sơ Tiểu Niên vừa dọn dẹp đống hộp xong thì cửa đã mở, cậu ấy ngắm nghía Trần Túy một lúc, đôi mắt lập tức sáng lên: “Wow… dáng của chef chúng ta chả có gì để chê cả, không trang điểm mà chỉ quấn một mảnh vải rách cũng đẹp!”
“Vải rách?” Trần Túy đã nắm được từ khóa.
Sơ Tiểu Niên giả ngây giả ngô, làm động tác im lặng: “Cậu đứng yên, để tớ chụp vài bức ảnh!”
“Ấy—— cậu đừng đi mà!” Trần Túy không nói hai lời đã trốn vào trong phòng, khiến cho Sơ Tiểu Niên cười không ngừng: “Tớ không chụp nữa, không trêu cậu nữa.”
Cuối cùng cũng kéo được người trở lại ghế sofa, Sơ Tiểu Niên chăm chú nhìn Trần Túy thay giày, như thể sợ người ta chạy mất.
Trần Túy nghi hoặc liếc nhìn cậu ấy, thấy trên mặt người này là nụ cười chứa âm mưu, cô thong dong cài lại chiếc dây giày cuối cùng.
“Nói đi, tại sao đột nhiên tặng giày cho tôi?”
Sơ Tiểu Niên không kìm được ho sặc ho sụa vài tiếng, sau đó điều chỉnh lại biểu cảm: “Ừm, chef, tuần sau là tuần cuối cùng chúng ta mở cửa thử nghiệm, đúng không?”
“Rồi sao?”
Sơ Tiểu Niên nuốt nước bọt: “Rồi thì… chị tớ nói, trước khi mùa cao điểm đến, chúng ta có thể tổ chức một buổi teambuilding.”
Trần Túy: “?”
“Lần này không phải là kiểu teambuilding đó!” Sơ Tiểu Niên vội vàng giải thích: “Chỉ là, cậu cũng biết đấy, nhà tớ làm trong ngành ẩm thực, có vài nhà hàng, lần này là một buổi teambuilding quy mô lớn cho toàn công ty.”
“Đúng là một staff party thực sự! Không có khách hàng! Không cần phải tiếp đãi hay giao lưu! Tối đa chỉ là gặp gỡ các chef của những nhà hàng khác, cậu xem…”
“Ôi! Không, đừng cởi giày ra!”
Trần Túy im lặng thở dài: “Tôi đã biết sẽ không có chuyện tốt.”
“Đó là chuyện khác! Dù sao thì đôi giày này cũng là tặng cho cậu.” Sơ Tiểu Niên nói đến đây thì không còn tự tin, nhỏ giọng thử hỏi, “Vậy cậu sẽ đồng ý chứ…”
Trần Túy thấy nhức đầu, một dây buộc đã được tháo treo ở mắt cá chân, cô chống tay lên đầu suy nghĩ về những lợi và hại trong đó.
“Staff party kéo dài mấy giờ.”
“Tối đa là năm giờ!”
Năm giờ, đôi giày này gần tám nghìn nhân dân tệ, tính ra một giờ lương là 1700 tệ……
“Trần Túy, đừng nói với tớ là bây giờ cậu đang tính toán lương theo giờ…” Sơ Tiểu Niên mặt mày tối sầm.
“Tôi không có.” Trần Túy nói ngay lập tức.
Hai người đang giằng co, lúc này chuông cửa vang lên, Sơ Tiểu Niên chạy ra nhìn, rồi nghiêng đầu chỉ vào màn hình trên cửa.
“Tần Phong?”
“Ừ, mở cửa đi.”
Trần Túy nói với giọng bình thản, nhưng trong lòng lại thở phào. Mặc dù người này đã lấy chìa khóa dự phòng của cô, nhưng bình thường tới đều bấm chuông, chưa bao giờ xông vào, điểm này vẫn khiến người ta yên tâm.
Cửa lớn mở ra, người bên ngoài có vẻ sửng sốt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tiểu Niên ở đây à, biết vậy tôi đã mang thêm một phần cơm trưa rồi.”
“Anh đến đây để mang bữa trưa cho Tequila à?” Sơ Tiểu Niên cảm kích nắm chặt tay Tần Phong: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho chef nhà tôi, Tần Phong, anh đúng là người tốt!”
“Vào đi, cậu nói nhiều quá rồi.” Giọng của Trần Túy từ trong nhà vọng ra.
Sơ Tiểu Niên cười hì hì rồi đón Tần Phong vào trong. Tới khi dừng bước, nhìn rõ người ngồi trên sofa, đôi mắt cong cong của Tần Phong tối lại.
“Hai người ở nhà làm gì vậy, trình diễn thời trang à?” Tần Phong hỏi đùa.
“Tôi mang giày cho Tequila, thế nào, có đẹp không?” Sơ Tiểu Niên vui vẻ đón người vào, khen ngợi vóc dáng của bạn thân mà không nhận ra ánh mắt của người đứng sau đã sớm thay đổi.
Trần Túy cũng nhìn sang khuôn mặt của Tần Phong, nhớ lại đôi môi này hôm qua đã quấn quýt lấy mình, ép mình vào tường và hôn thật lâu, thậm chí còn không quên s* s**ng. Trong thời gian cơ thể đặc thù, bị k*ch th*ch đến mức bùng cháy, đây là chuyện lần đầu xảy ra với cô.
“Làm sao lại đúng vào cuối tuần chứ, chef, tôi đã chờ đợi mấy ngày rồi.”
“Có thể cho tôi ngủ lại ở chỗ em đêm nay không, hôm nay tôi sẽ không làm phiền em thêm nữa, em yên tâm rồi chứ…”
Những lời nói hôm qua vẫn vang vọng bên tai, giọng nói thường ngày trong trẻo giờ trở nên trầm đục, Trần Túy biết anh đang cố tình khiêu khích, nhưng vẫn rơi vào bẫy.
Không chỉ một mình anh không chịu nổi.
“Tần Phong, anh mau giúp tôi thuyết phục Tequila đi! Cô ấy không muốn tham gia bữa tiệc nhân viên vào tháng sau.”
“Thật sao?” Tần Phong quay lại cười nói: “Lần này khác với bữa tiệc khai trương trước, đều là người trong công ty, tất cả chef của các nhà hàng đều sẽ đến, mọi người trong nhà hàng chúng ta cũng sẽ đi.”
“Thấy chưa, mình không lừa cậu mà!” Sơ Tiểu Niên nói: “Cảnh Phàn cũng sẽ đi, đến lúc đó cậu chỉ cần ở cạnh anh ta là được!”
Khó ai nhận ra Tần Phong khẽ nheo mắt khi nghe được lời này, anh lặng lẽ quan sát Trần Túy trong lúc Sơ Tiểu Niên phát biểu.
Giày đinh tán rất hợp với khí chất của cô, cô thực sự phù hợp với phong cách s*x* pha lẫn hoang dã. Tiệc công ty yêu cầu phải ăn mặc trang trọng để tham dự, vậy cô sẽ mặc gì?
Chiếc váy liền này tuy thoải mái nhưng thực sự tôn dáng cô, cô rất hiểu kiểu dáng nào phù hợp nhất với mình. Giống như tối đầu tiên gặp nhau ở quán bar, chiếc váy mà anh dễ dàng xé rách, khiến người ta vẫn còn lưu luyến. Chỉ có điều, hình xăm con rắn ở ngực quá nổi bật, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ chăm chăm nhìn vào ngực cô…
“Tần Phong?” Anh bị gọi hai lần mới hoàn hồn, Sơ Tiểu Niên nhìn anh với vẻ quan tâm, “Anh không sao chứ, sao thấy sắc mặt không được tốt, có phải bị ốm không?”
Tông giọng của Tần Phong lạnh lùng hơn nhiều so với lúc trước, anh bình tĩnh đáp: “Ờ, có lẽ không nghỉ ngơi tốt, không được thoải mái lắm.” Nói xong, anh đứng dậy, để lại một túi đồ ăn mang về trên bàn trà: “Tôi về nghỉ trước, hai người chơi vui.”
“Ồ, được rồi, nếu anh không khỏe thì nói với tôi nhé.”
“Biết rồi, cảm ơn Tiểu Niên.” Tần Phong nở một nụ cười nhạt, tự mình bước ra khỏi cửa mà không chào Trần Túy.
Trở về tầng 28 với tâm trạng phức tạp, trong đầu anh toàn là hình dáng con rắn trên ngực ai đó, cùng với nụ cười thân mật của cô với người khác.
Cảm giác khó chịu không rõ lý do càng lúc càng mạnh, anh cúi đầu liếc nhìn bát hoành thánh trong tay, rồi cười nhạt, ném vào thùng rác cùng với ly trà sữa đường đen.
HẾT CHƯƠNG 16
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 16: MÓN THỨ MƯỜI MỘT: HOÀNH THÁNH KIỂU Ý (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
