Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 17: MÓN THỨ MƯỜI MỘT: HOÀNH THÁNH KIỂU Ý (II)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thực tế cho thấy, dù có trực giác nhạy bén, nhưng khả năng quan sát của Sơ Tiểu Niên lại chỉ ở mức trung bình.


Cậu ấy phỏng đoán Trần Túy có thể đã lén lút đưa một gã trai trẻ về nhà, nhưng vẫn không thu được gì dù đã đi một chuyến. Ngay cả khi Sơ Tiểu Niên mở chai nước hoa ở đầu giường và xịt vài nhát, cậu ấy vẫn có thể thản nhiên nhận xét rằng “mùi này hình như giống với của Tần Phong”.


Trần Túy trong lúc thả lỏng không khỏi nghi ngờ, không biết Sơ Tiểu Niên làm sao có thể tay thì cầm “bằng chứng” mà vẫn mở miệng thốt ra hai chữ “duyên phận”, và không hề nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa cô với Tần Phong.


Nghĩ đến việc tuần trước ai đó đã nhắc đến sinh nhật, cô liền hỏi Tiểu Niên: “Sinh nhật của Tần Phong là ngày mùng 1 tháng 6 phải không?”


“Ừ, hình như đúng vậy, Ngày Quốc tế Thiếu nhi mà.” Tiểu Niên nói: “Anh ta tự nói với cậu à?”


“Ừ.”


“Tần Phong rất bí ẩn, sinh nhật của anh ta chưa bao giờ được nhắc đến.”


“Thế à.”


“Cũng không tổ chức cùng gia đình.”


“Gia đình?” Trần Túy vô thức nói: “Không phải anh ấy…” là trẻ mồ côi sao?


“Không phải gì?”


“Không có gì.”


Sơ Tiểu Niên không để ý, ngồi trên sofa húp bát hoành thánh: “Quán hoành thánh củi thanh này ngon thật! Lần trước còn là lần đầu tiên tớ đến đó.” Chợt nghĩ đến điều gì, cậu ấy lại nói: “Tớ nhớ Tần Phong cũng rất giỏi trong việc làm hoành thánh, nhìn không thua kém gì ở quán đâu.” 


Trần Túy tin vào câu nói này, dù sao thì tình cảm và sự gắn bó của Tần Phong với hoành thánh sâu sắc hơn nhiều so với người thường.


Tuy nhiên, Sơ Tiểu Niên không nhắc đến chuyện về bố của Tần Phong, vì vậy Trần Túy cũng không thể xác định được, cậu ấy hoàn toàn không biết gì hay là im lặng không nói.


“Tequila, tuần sau có muốn đi mua váy không?” 


“Hử? Gì cơ?” Trần Túy không nghe rõ.


“Tớ đang hỏi cậu cuối tuần sau có muốn đi mua váy cho staff party không.”


“Không.” Trần Túy nói: “Tôi không thích mua sắm.”


“Chậc, lười quá thể, chỉ có cậu thôi đó, dựa vào dáng người đẹp mới có thể tùy tiện mua đồ trên mạng, làm người ta khóc thét…”



“Làm hoành thánh khó lắm sao?”


Sơ Tiểu Niên đột nhiên bị ngắt lời, sau khi sửng sốt giây lát thì trả lời: “Ờ, đúng rồi, tuy cùng loại với Tortellini, nhưng kỹ thuật lại hoàn toàn khác. Tớ giỏi làm Tortellini, nhưng lại không học được loại ‘Tortellini bọc thịt’ này.” Cậu ấy vừa nói vừa gõ vào cái bát đang cầm trong tay.


Chủ đề dễ dàng bị Trần Túy chuyển hướng, hai người từ mua sắm chuyển sang chuyên môn: “Nhưng cậu có thể thử xem, trình độ nấu ăn của chef chúng ta khác với người thường mà.”


Trần Túy không đáp lại lời khen thái quá này, mà chỉ cười mỉm. Cô thấy Sơ Tiểu Niên cầm máy tính bảng lên tìm video hướng dẫn làm hoành thánh.


Kỹ thuật gói hoành thánh trong video giống hệt như những gì cô nhìn thấy trong tiệm ăn ngày hôm đó. Chỉ chốc lát, Trần Túy đã dán mắt vào video hướng dẫn, sau đó cô không còn nghe được người bên cạnh nói gì nữa.



Ngay sau khi Tần Phong trở về căn hộ, anh thay quần áo và ra ngoài một lần nữa.


Không thể coi thường tình hình giao thông ở Thượng Hải vào giờ cao điểm sau giờ tan tầm. Anh chỉ di chuyển được vài km và bị kẹt trên đường trong nửa tiếng đồng hồ. Tần Phong liếc sang bên cạnh, thấy ghế phụ trống thì lại có chút không quen.


Anh muốn hạ cửa sổ xuống để gió thổi bay sự bực bội, nhưng cái nóng của đầu mùa hè khiến anh càng ngột ngạt. Sau khi chậm chạp lết thêm được vài cây số, Tần Phong quyết định quay đầu xe, lái vào một trung tâm thương mại.


Dù đã tránh giờ cao điểm, nhưng chuyến đi này vẫn mất hai tiếng đồng hồ. Tần Phong đỗ xe xong, ngồi trong xe một lúc mới bước xuống. Nhìn cánh cổng không quá xa lạ trước mắt, anh nhíu mày, nhưng vẫn bước vào.


“Mẹ, con về rồi.”


“Đã mấy giờ rồi.”


“Trên đường kẹt xe.”


“Sao không ra khỏi nhà sớm hơn?”


“Con nhớ rồi.”


Một đoạn đối thoại không mấy vui vẻ, người trong cuộc có vẻ đã quen với điều đó, anh không nói thêm gì, thay giày xong đi về phía đầu kia của hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách.


“Chú ơi, cháu về rồi, xin lỗi, trên đường bị kẹt xe.”


“Tần Phong về rồi à, không sao, có gì nghiêm trọng đâu, người một nhà ăn cơm không cần phải cầu kỳ như vậy.” Người đàn ông đứng dậy khỏi bàn, vỗ vai anh: “Đi thôi, đi ăn cơm.”


Tần Phong cười: “Vâng.”


Bữa tối vẫn yên tĩnh như mọi khi, chỉ nghe thấy tiếng thìa và bát đĩa va chạm. Sau vài miếng, Tần Phong đã no, anh ngồi yên chờ hai người còn lại trên bàn ăn dùng cơm xong.


Một lúc lâu sau, người đối diện mới đặt đũa xuống, nhớ ra muốn trò chuyện với anh vài câu.



“Gần đây công việc thế nào?” 


“Cũng khá tốt, mọi thứ đều thuận lợi.” 


“Ừ, tốt đấy, đây vốn là sở trường của con mà.” 


“Cảm ơn chú.” 


“À, mẹ con có chuyện muốn nói với con đấy.”


Bầu không khí ảm đạm trên bàn ăn càng thêm nặng nề, Tần Phong ngả người ra sau, đưa mắt nhìn sang.


“Có chuyện gì vậy mẹ?”


“À, là như thế này, cô gái mà lần trước con gặp, con gái của chú Lưu ấy, ngày mùng một tháng sau con lại đi ăn với cô ấy một lần nữa nhé.”


Tần Phong khẽ nhíu mày, nói: “Có lẽ không tiện lắm, cuối tuần nhà hàng không nghỉ, con phải đi làm.”


Đó là một lời từ chối khá nể mặt, nhưng lại có người không chịu hiểu.


“Người ta đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, không làm mất thời gian làm việc của con, đặc biệt sắp xếp gặp mặt vào tối hôm đó ở quán bar, xem người ta chu đáo thế nào.”


Tần Phong kéo khóe miệng, cười một cách máy móc: “Quả là chu đáo.”


“Đúng vậy, đến lúc đó con chủ động liên lạc với con nhà người ta, con có WeChat của cô ấy không?”


Tần Phong nắm chặt tay dưới bàn, khẽ đáp: “Có”.


“Tần Phong, con gái của chú Lưu rất hiểu chuyện, cả gia đình họ đều có ấn tượng tốt về con, qua lại nhiều sẽ có lợi cho sự nghiệp của con.”


“Mẹ con đã liên lạc với vợ của chú Lưu rồi, con không cần chuẩn bị gì, đến lúc tan làm chỉ cần qua ngồi một lúc là được rồi.”


Im lặng một lúc, Tần Phong ngẩng đầu cười: “Vâng, cháu biết rồi thưa chú, cháu sẽ liên lạc với cô ấy.” Sau đó hai bên lại rơi vào im lặng, anh không nói gì thêm, gật đầu với người đối diện: “Vậy hôm nay cháu xin phép về trước.” 


Sau lời từ biệt đầy lễ phép, Tần Phong rời khỏi nơi vốn không thuộc về mình. Chẳng bao lâu sau, mẹ anh từ trong nhà chạy ra theo, vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cuối cùng anh cũng buông tay khỏi nút “đóng” mà mình đã ghì chặt. 


Cuối cùng cũng có thể thở phào. 


Xe vừa ra ngoài, điện thoại của Tần Phong liền réo liên tục, anh liếc nhìn, trực tiếp tắt máy và ném vào ghế phụ. 


Mỗi lần rời khỏi đó đều mang theo tâm trạng rối bời, trong năm năm qua không có ngoại lệ, anh nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn chiếc túi để ở ghế sau, sắc mặt mới dần trở nên thoải mái.




Trong tuần cuối cùng của giai đoạn mở cửa thử nghiệm, số lượng đặt chỗ tại La Tulipe đạt đỉnh lịch sử, lần đầu tiên nhân viên trong bếp thiếu hụt, cuối cùng đành phải gọi Tiểu Niên vào bếp giúp đỡ. 


Món chính trong tuần này, thịt gà cuộn nấu chậm ở nhiệt độ thấp[22] rất được ưa chuộng, Những người đã thưởng thức đều ấn tượng với cách đầu bếp xử lý ức gà, một phần thịt vốn dễ bị khô và dai, lại trở nên mềm mọng.

[22]Thịt gà cuộn nấu chậm ở nhiệt độ thấp là một công thức sử dụng phương pháp nấu chân không sous-vide để làm cho thịt gà trở nên mềm mại. Trong quá trình chế biến, thịt ức gà đã được ướp gia vị sẽ được cuộn chặt và hút chân không, sau đó cho vào nước ấm đã được thiết lập nhiệt độ để nấu chậm trong vài giờ. Cuối cùng, lấy ra cắt lát và thưởng thức, có thể kèm theo sốt hoặc rau củ nướng. Phương pháp này giúp thịt gà giữ được độ ẩm, tránh bị khô và cho phép gia vị thấm sâu vào thịt.
Vì vậy, tận dụng tuần thử nghiệm cuối cùng, nhiều khách hàng đã gọi điện để gặp đầu bếp.


Chuyện này thực ra thường thấy ở nhà hàng. Vì tò mò và tôn trọng, thực khách sẽ hỏi nhân viên phục vụ rằng liệu họ có thể gặp đầu bếp một lần không. Trong trường hợp bếp không bận rộn, đầu bếp sẽ đích thân ra ngoài để giải thích chi tiết về nguyên liệu và phương pháp chế biến.


Hồi ở nhà hàng ngày trước, Trần Túy cũng thường xuyên ra mặt trò chuyện với khách hàng, cô không phản đối việc giao tiếp với mọi người theo cách này. Kể từ khi khai trương, cô đã chuẩn bị tinh thần bị gọi lên tiền sảnh bất cứ lúc nào, chỉ là không ngờ đã làm việc gần một tháng mà khu vực bếp vẫn rất yên tĩnh.


Có lẽ người trong nước khá kín đáo, Trần Túy nghĩ như vậy.  


“Phiền bạn gọi quản lý Tần vào bếp giúp tôi.”  


“Xin lỗi, bếp trưởng Trần Túy, có lẽ phải chờ một chút, quản lý Tần hiện đang bị một khách hàng giữ lại để nói về món chính hôm nay, hai bên đã nói chuyện gần nửa tiếng rồi.”  


“Nói về món chính?”  


“Đúng vậy, họ có vẻ đặc biệt quan tâm đến món gà cuộn đó, còn có món khai vị là hoành thánh kiểu Ý, họ cứ hỏi món hoành thánh này khác gì với hoành thánh ở Thượng Hải của chúng ta.”  


“Vậy à.” Trần Túy dừng lại hai giây rồi gật đầu: “Không vội, đợi anh ấy xong việc rồi nói sau.”  


“Vâng.”


Trần Túy đặt tờ thông tin đặt chỗ đã in sang một bên, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô nghĩ mình có thể hỏi Tần Phong về điều đó sau.


Nhưng cho đến khi tan ca, Trần Túy vẫn chưa thể nói chuyện với Tần Phong, hôm nay anh có vẻ rất bận rộn, thậm chí không vào bếp mấy lần. 


Cái cốc sứ bên cạnh thì luôn đầy ắp, không biết người này đến lúc nào.


“Wow! Bữa ăn nhân viên tối nay lại là hoành thánh kiểu Ý à!” 


“Hôm nay có phải là Tết không? Sao bữa tối lại là hoành thánh kiểu Ý?!” 


“Bếp trưởng Trần Túy, em yêu chị quá! Hai ngày nay em đã thèm chảy dãi khi thấy món khai vị này…” 


“Nhưng hoành thánh kiểu Ý tuy ngon, vỏ vẫn hơi dày một chút, tôi vẫn thích hoành thánh nhỏ của Thượng Hải chúng ta hơn.”


Món hoành thánh kiểu Ý được gọi là “Ravioli[23]”, thực chất là một loại “pasta (mì ống)”. Vỏ bánh không có gì khác biệt, chỉ có những nguyên liệu cơ bản là trứng, bột mì, nước, muối. Đối với món ăn này, cách làm của nó giống như việc gói nhân vào vỏ pasta của Ý.

[23]Ravioli là một loại mì có nhân được bao bọc trong bột mì pasta mỏng. Thường ăn kèm trong nước dùng hoặc với nước sốt, chúng có nguồn gốc là món ăn truyền thống trong ẩm thực Ý. Ravioli thường có hình vuông, mặc dù cũng có các dạng khác, như hình tròn và hình bán nguyệt.

(Lynn: Giải thích một chút về tên gọi đúng của món này, như chương trước mình có đề cập thì Tortellini còn được gọi là hoành thánh kiểu Ý, và nếu các bạn đã đọc về các thành phần nguyên liệu thì sẽ thấy nó và Ravioli rất giống nhau, cả hai chỉ khác về hình dạng kích thước và loại nhân, ravioli dạng hình vuông và có kích thước lớn hơn, nhân bên trong là rau kèm phô mai, trong khi tortellini lại là dạng hình tròn, kích thước nhỏ hơn với nhân thịt và phô mai.)


Lúc này, Sơ Tiểu Niên vừa nhảy ra từ khu rửa bát. Cậu ấy bốc một chiếc hoành thánh kiểu Ý nhét vào miệng, nhai hai phát rồi vẫy tay với cả đám: “Bếp trưởng Trần Túy và tôi đã thử gói những chiếc hoành thánh nhỏ làm suất ăn cho nhân viên, nhưng không thành công, xem ra hoành thánh kiểu Ý vẫn phù hợp với những người vụng về như chúng ta hơn.”


Cảnh Phàn nghe thấy hai chữ “vụng về” thì ngẩn ra, hỏi Trần Túy: “Cô cũng không học được sao?”


Sơ Tiểu Niên nghe được thì quay phắt lại, sắc mặt lạnh lẽo trong giây lát: “Anh có ý gì?”


Cảnh Phàn buồn cười, vỗ vai Sơ Tiểu Niên mà an ủi: “Tôi có ý gì đâu, không phải tôi coi thường cậu, nhưng tôi nghĩ Trần Túy nhất định sẽ thành thạo kỹ năng này.”


Trần Túy cười, lắc đầu rồi nói: “Tôi đã thử một vài lần, nhưng đều thất bại. Kỹ năng của tôi chỉ giới hạn ở món hoành thánh của Ý, mọi người ăn tạm nhé.”


Tiền sảnh và bếp đều thấy hài hước khi nghe hai chữ “ăn tạm”, vừa đùa giỡn vừa múc bánh hoành thánh vào hộp mang đi.


Cửa ra món ăn ngay lập tức bị bao vây kín mít, có người thấy người đứng ở cửa liền vội khua tay.


“Quản lý Tần, mau đến ăn đi, bếp trưởng Trần Túy đã gói bánh hoành thánh cho chúng ta đấy!”


Tần Phong bước vào, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy người bị bao quanh, hai người chỉ chạm mắt trong chốc lát, anh là người đầu tiên quay đi chỗ khác.


“Bếp trưởng Trần Túy vất vả như vậy mà vẫn không quên gói hoành thánh cho các bạn, phải ăn cho ngon nhé.” Anh liếc nhìn những chiếc hoành thánh đang bị mọi người chia nhau, nói: “Các bạn từ từ ăn, tôi còn việc phải đi trước, hẹn gặp mọi người ngày mai.”


Trước khi đi, Tần Phong hơi dừng lại quay đầu nhìn Trần Túy, há miệng định nói gì đó. Giây tiếp theo, Trần Túy gật đầu với anh.


Tần Phong thẫn thờ.


Cô ấy cứ thế sảng khoái nói lời tạm biệt với mình sao…


Cô ấy cũng không hỏi hôm nay tại sao cả hai không về nhà cùng nhau, cũng không nói thêm với mình một câu, chỉ như đối đãi với bạn bè bình thường, chỉ gật đầu chào tạm biệt mà thôi.


Nhưng bây giờ, họ đang có mối quan hệ gì? Ngoài mối quan hệ đồng nghiệp, cũng không thể coi là “bạn bè bình thường”. Rõ ràng chẳng phải là gì của nhau, nhưng cả hai lại làm những điều thân mật nhất…


Vậy cô ấy nghĩ gì? Dễ dàng chấp nhận mối quan hệ này, liên tục dung túng cho những bước tiến của mình. Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi anh âm thầm mua một số thứ và đặt chúng trong nhà cô ấy, mình vẫn có cảm giác xa cách, cảm thấy bị từ chối.


Tần Phong ngồi lại trong xe, liếc nhìn chiếc túi trên ghế phụ, khẽ cười khổ, hôm nay vốn định tặng cho cô ấy…


Nhưng khi nhìn thấy cô được mọi người vây quanh, lại còn làm hoành thánh cho tất cả mọi người, lòng anh bỗng chốc nặng trĩu.


Có lẽ cô chỉ là một người bạn giường “công tư phân minh” mà thôi.


Một người bạn giường mà anh muốn hiểu nhưng không bao giờ hiểu được.


HẾT CHƯƠNG 17


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 17: MÓN THỨ MƯỜI MỘT: HOÀNH THÁNH KIỂU Ý (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...