Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 18: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (I)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Aaa—— Mở cửa thử nghiệm cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Người phục vụ mang đĩa ăn cuối cùng từ khu xuất món, Sơ Tiểu Niên trượt cả người xuống, chống khuỷu tay lên bàn thao tác, bốc miếng thịt heo con thừa cho vào miệng: “Mình sắp chết đói rồi, một lát nữa chúng ta nên ăn gì đây?”
Nhưng Trần Túy vẫn ‘tạt nước lạnh’ như mọi khi: “Mới chỉ ra món chính, còn món tráng miệng nữa.”
“Wow! Cậu đúng là đồ đáng ghét, lúc nào cũng phá hỏng không khí.” Sơ Tiểu Niên càu nhàu với vẻ bất mãn: “Chẳng phải chỉ còn soufflé và mousse xoài dừa thôi sao, bên Sam đã chuẩn bị xong rồi.”
“Lát nữa cậu cũng phải đi hỗ trợ chứ.”
“Biết rồi biết rồi.” Sơ Tiểu Niên thúc giục cô: “Cậu nhanh đi văn phòng tính toán đi, dưới này để bọn tớ lo.”
“Ừ, có việc gì cứ gọi tôi nhé.”
Trần Túy nói xong, cầm tài liệu vào phòng làm việc, bắt đầu “khóa học toán” đau đầu nhất mỗi tuần.
Chỉ trong chớp mắt, thực đơn cố định cho hoạt động mở cửa thử nghiệm kéo dài bốn tuần đã hoàn tất. Tuần tới, họ cần hoàn thiện thực đơn kinh doanh của nhà hàng dựa trên phản hồi của khách hàng về các món ăn. Nghĩ vậy, việc tham dự staff party là điều cần thiết, bởi vì vẫn còn một số chi tiết phải được xác nhận với bếp trưởng điều hành.
Trần Túy uống một hơi hết một cốc nước lạnh, cầm bút và giấy lên bắt đầu tính toán. Nhưng mà, còn chưa kịp tính xong một đơn hàng, Sơ Tiểu Niên đã vội vã chạy vào văn phòng.
“Chef, lại đây, món soufflé trông không được khả quan cho lắm.”
“Được, tôi ra ngay.” Trần Túy đặt bút xuống, nhanh chóng đi đến lò nướng. Sau khi nhìn thấy tình trạng của món soufflé bên trong, cô hỏi: “Đã để trong đó bao lâu rồi?”
“Mười lăm phút.”
“Không nên là trạng thái này.” Trần Túy nói: “Tôi sợ mẻ này sẽ không nở.”
“Vậy phải làm sao đây…” Người luôn bình tĩnh như Samantha cũng bắt đầu bồn chồn. Dù sao thì đây cũng là món tráng miệng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa tối nay còn có một bàn khách lớn 20 người. Nếu mẻ này không thành công, đây sẽ là sai lầm lớn nhất kể từ khi nhà hàng mở cửa.
“Không sao, đừng lo lắng.” Trần Túy vỗ vai Samantha: “Tôi sẽ nói với quản lý Tần, em hãy làm một mẻ khác ngay. Nhớ làm hết tất cả. Mẻ này có thể là do thời gian đánh lòng trắng trứng chưa đủ, những mẻ mà em chuẩn bị tối nay cũng không thể dùng được.”
“Cành Phàn, Tiểu Niên, hai người cùng nhau giúp Sam chuẩn bị.” Nói xong, cô không quên nhắc nhở: “Đừng làm gấp, lòng trắng trứng phải được đánh đến trạng thái phù hợp, còn lại tôi sẽ xử lý.”
“OK!”
Soufflé là món tráng miệng phải chạy đua với thời gian, sau khi ra lò, cần rắc một lớp đường bột và đưa lên phục vụ ngay lập tức, nếu không sẽ bỏ lỡ thời điểm thưởng thức tốt nhất, bởi nó sẽ bị xẹp xuống chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Trần Túy lấy nguyên khay soufflé ra từ lò nướng, chỉ sau mười mấy giây, phần vượt ra ngoài khuôn đã co lại, là một thất bại đã được dự đoán.
Cô đặt mẻ bánh này sang một bên, gõ hai lần vào chuông phục vụ.
Thông thường, khi gọi món hoặc gọi phục vụ bàn, họ chỉ cần gõ một lần. Gõ hai lần thường mang ý nghĩa có trường hợp khẩn cấp, Tần Phong cần phải vào và đích thân xử lý.
Đây là sự ăn ý mà bếp trưởng và quản lý nhà hàng đã hình thành trong tuần đầu tiên hợp tác. Quả nhiên, Tần Phong đã vào ngay sau đó.
Anh trông có vẻ vội vàng, bởi vì Trần Túy hiếm khi gửi tín hiệu như vậy, “Tôi đến rồi, chef.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại khiến người ta vô thức bình tĩnh lại. Trần Túy cảm thấy nhẹ nhõm phần nào và giải thích tình hình cho anh.
Tần Phong nghe xong, liếc nhìn món “thành phẩm thất bại” trong đĩa, lập tức hiểu ra: “Mọi người đừng vội, tôi sẽ đi nói chuyện với khách hàng.” Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Phải chờ khoảng bao lâu nữa?”
“Ít nhất ba mươi phút.” Tần Phong gật đầu, như đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, vài giây sau Trần Túy hỏi: “Có gì cần tôi làm không?”
Trong thời gian phục vụ món ăn, để khách phải chờ thêm ba mươi phút rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng của nhà bếp. Nếu may mắn, gặp được khách hàng biết thông cảm thì họ sẽ không so đo với nhà hàng; nhưng nếu không may, khách hàng không hài lòng với dịch vụ lần này và sẽ không quay lại cũng là điều bình thường. Xét cho cùng, đây không phải là trải nghiệm ăn uống dễ chịu, chưa kể đấy còn là một bàn khách lớn cho hai mươi người.
“Ừm…” Tần Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ở đây có loại bánh petit four[24], loại mà được định nghĩa là ‘one bite size’ trong tiếng Pháp ấy? Là những món tráng miệng hoặc món mặn mini. Không cần phải quá phức tạp, chỉ cần đơn giản là được.”[24]Petit Four là một thuật ngữ bắt nguồn từ tiếng Pháp, nghĩa gốc là “lò nhỏ”, chỉ những món ăn nhỏ xinh được chế biến để thưởng thức sau bữa ăn, có thể là món ngọt hoặc món khai vị nhỏ, nhưng thường thì chỉ các món tráng miệng. Các loại Petit Four phổ biến: -Petit four glacé (món tráng miệng phủ đường): Được làm từ các nguyên liệu ẩm như kem bơ, bánh ngọt hoặc sô cô la, thường được phủ một lớp kem mịn, nhiều màu sắc.-Petit four sec (món tráng miệng khô): Thường được nướng khô và giòn, ví dụ như macaron, bánh lady finger và bánh quy bơ.
Trần Túy nhanh chóng hiểu ý của Tần Phong, cô đáp: “Trong tủ lạnh có macaron và truffle. Nếu họ không chê, chắc còn có bánh sữa vụn dừa do Tiểu Niên làm từ hôm trước, cả hình thức lẫn hương vị đều khá ổn.”
Tần Phong cười nói: “Vậy giúp tôi chuẩn bị 20 phần sô cô la truffle và bánh vụn dừa, macaron thì thôi. Làm chúng quá cầu kỳ. Tôi sẽ không tăng thêm gánh nặng cho mọi người đâu.”
Trần Túy không ngờ trong tình huống như vậy, người này còn nghĩ cho bếp, anh cố gắng không dùng đến những chiếc macaron phức tạp và khó làm để làm quà tặng khách.
Thế là cô nói thẳng: “Vậy tôi thay mặt Sam cảm ơn quản lý Tần.”
Tần Phong nhướng mày, cong mắt: “Không có gì. Tôi đi trước nói chuyện với khách hàng. Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Được, cảm ơn.”
Ba mươi phút sau, soufflé lại ra khỏi lò, lần này trạng thái và màu sắc đều hoàn hảo. Khi chuẩn bị cho bước cuối cùng là “rắc đường bột”, Trần Túy lại rung chuông phục vụ.
Ngay khi chuông reo, bốn nhân viên phục vụ liền cầm theo khay vào và nhanh chóng mang soufflé ra, các đầu bếp bận rộn trong bếp cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí dịu xuống, Samantha đi tới xin lỗi Trần Túy: “Xin lỗi, bếp trưởng Trần Túy, đây là lỗi của em.”
“Không sao.” Trần Túy nói: “Em đã làm rất tốt, tôi mới là người nên kiểm tra từng chi tiết.”
“Hơn nữa, hôm nay là lần đầu làm với số lượng lớn như vậy, những ngày trước không có vấn đề gì, em không cần tự trách, lần sau chúng ta sẽ biết cách xử lý.”
Samantha mặc dù bề ngoài luôn tỏ ra không sợ hãi, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Khi cô ấy nghe thấy bếp trưởng nhận trách nhiệm, cảm giác tội lỗi chỉ tăng lên chứ không giảm. Cô ấy im lặng vài giây rồi thở dài: “Em lấy làm lo lắng, nếu để khách chờ quá lâu, họ sẽ đánh giá không tốt về chúng ta và không bao giờ quay lại nữa.”
Trần Túy đang định mở miệng thì Sơ Tiểu Niên từ phòng khách chạy tới, mặt mày hớn hở nói: “Cảnh báo đã được gỡ bỏ!”
“Khách hàng hài lòng?”
“Bingo!”
Trần Túy cười, lặng lẽ đưa tay tiếp nhận cái đập tay của Sơ Tiểu Niên.
“Bọn họ ai nấy đều vui vẻ, còn khen món bánh dừa của tớ ngon!” Cậu ấy vừa cười vừa nói: “Nhờ cả vào Tần Phong, với cái mặt ấy, miệng lưỡi dẻo quẹo lại lịch thiệp, ai thấy mà không mê mẩn.”
Trần Túy lắc đầu: “Cậu học được cách miêu tả này ở đâu vậy?”
Samantha cũng thở hắt ra và mỉm cười với Trần Túy.
“Ê, tôi nói mọi người nghe, trong bàn khách đó có một cô gái có vẻ rất thích quản lý của chúng ta, cứ nói chuyện với anh ấy mãi, không chịu buông ra!”
“Đang nói xấu gì tôi thế?” Giọng nói của nhân vật chính bị bàn tán vang lên từ phía sau vang lên, “Tôi đã gỡ bỏ báo động cho bếp rồi, mà vẫn bị nói xấu sau lưng à?”
Sơ Tiểu Niên vội vàng xua tay: “Nào có, tôi nào dám chứ, cảm ơn anh còn không kịp nữa là!”
“Cảm ơn quản lý Tần.” Samantha cũng nói lời cảm ơn.
Tần Phong gật đầu với cô ấy: “Không sao đâu Sam, bạn không cần tự trách, khách hàng phản hồi rất tốt, nói rằng soufflé và sô cô la truffle của bạn đều rất ngon.”
“Vâng, cảm ơn quản lý.”
“À, vừa rồi anh có hứa cho người ta WeChat không?” Sơ Tiểu Niên tiếp tục hóng hớt ngầm.
“Có.” Tần Phong lấy điện thoại ra lắc qua lắc lại: “Nhưng điện thoại này của tôi đăng nhập vào WeChat của nhà hàng.”
Sơ Tiểu Niên chắp tay: “Bái phục bái phục.”
—
Sau khi tiễn những bàn khách cuối cùng, La Tulipe cuối cùng đã kết thúc hoạt động mở cửa thử nghiệm kéo dài một tháng. Tất cả nhân viên đều vui mừng hớn hở, vừa ăn suất cơm nhân viên vừa trêu chọc bếp phó Cảnh Phàn, đồng thời lên kế hoạch cho kỳ nghỉ ngắn ngày trước khi nhà hàng chính thức khai trương.
Hiện tại mọi người đã quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng thoải mái hơn, dám đùa giỡn với cả bếp trưởng.
Những người năng nổ nhất đang lên kế hoạch cho một chuyến đi tập thể. Có người uống một ly sâm panh rồi trở nên táo bạo hơn. Người này lấy hết can đảm, tiến lại gần Trần Túy và hỏi: “Bếp trưởng Trần Túy, chúng tôi đang định cùng nhau ăn một bữa trước khi bắt đầu công việc, tìm cả chỗ để tiêu khiển nữa. Chị có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Nghe vậy, Sơ Tiểu Niên giật mình và liếc sang một bên. Ngay khi cậu ấy đang định trả lời thay cho bếp trưởng thì nghe thấy Trần Túy nói: “Được thôi, khi nào các bạn sắp xếp xong thì báo cho tôi biết.”
“Quào— Bếp trưởng Trần Túy đồng ý thật kìa!”
“Nhanh lên coi! Chuyển 100 tệ cho tôi, tôi thắng rồi!”
“Quào… Tôi đâu có nghĩ bếp trưởng lại đồng ý nhanh như vậy, ban đầu còn tưởng phải nhờ quản lý Tần làm công tác tư tưởng nữa chứ!”
Trần Túy thấy vậy nhướng mày, Sơ Tiểu Niên “phì” một tiếng rồi cười to: “Cậu xem kìa, chef, trong mắt người khác cậu chính là hình ảnh của một nữ ma đầu khó hòa nhập.”
Bị châm ngòi quạt gió, mấy người đó hoảng hốt xin lỗi, trước khi bỏ chạy còn không quên xác nhận với bếp trưởng, nhắc cô nhất định phải tham gia buổi tiệc sau này.
Trần Túy cười nhẹ rồi gật đầu với họ.
Tần Phong vẫn cúi đầu dựa vào tường, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp khó hiểu. Nghe những tiếng nói xung quanh, anh nghĩ Trần Túy có vẻ hoạt bát hơn trước, hoặc có lẽ cô vốn đã như vậy.
Ban đầu anh tưởng mình hiểu rõ về cô, nhớ lại lần đầu “team building” ở nhà hàng, cô ngồi ở góc với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó cũng từ chối tham gia staff party công ty cũng như mọi buổi tiệc rượu do Tiểu Nhụy tổ chức. Nhưng giờ đây cô lại đang cố gắng hòa nhập vào tập thể ồn ào này, và cũng chăm sóc đội ngũ của mình rất tốt.
Tần Phong nhất thời không biết nên đánh giá người này như thế nào.
Trong số những người mắc chứng lãnh cảm với xã hội[25], có một số lượng đáng kể những người không từ chối mọi tương tác xã hội, mà chỉ từ chối các tương tác xã hội không hiệu quả. Họ không quan tâm đến chuyện của người khác, có ý thức mạnh về ranh giới và sẵn sàng trở thành một nhân vật bên lề trong tập thể. Kiểu người này được định nghĩa chính xác là “thờ ơ với xã hội”, Tần Phong cảm thấy Trần Túy có xu hướng thuộc kiểu người này hơn.[25]Chứng lãnh cảm với xã hội, còn được gọi với cái tên thờ ơ với xã hội, là sự thiếu hứng thú và nhiệt tình với các hoạt động xã hội, biểu hiện bằng sự miễn cưỡng hòa nhập và tham gia vào các tương tác sâu sắc. Không giống như chứng sợ xã hội (rối loạn lo âu xã hội), lãnh cảm với xã hội không phải là nỗi sợ giao tiếp xã hội; mà là sự thờ ơ đơn thuần. Họ thích sự cô độc và nhanh chóng tham gia vào các hoạt động xã hội khi cần thiết. Các triệu chứng điển hình bao gồm không quan tâm đến chuyện ngồi lê đôi mách, có ranh giới rõ ràng, miễn cưỡng tham gia các hoạt động nhóm và miễn cưỡng chia sẻ cuộc sống của mình. Đối với những người “lãnh cảm với xã hội”, giao tiếp không phải là điều khó khăn với họ, họ chỉ bận tâm đến chất lượng chứ không cần đến số lượng những mối quan hệ.
Nghe nói những người lãnh đạm với xã hội sẽ không quan tâm đến mối quan hệ hời hợt, chỉ có một hai người có thể đến gần trái tim họ, có thể thấy được khía cạnh nhiệt huyết của họ.
Vậy ranh giới khía cạnh nhiệt huyết đó của Trần Túy nằm ở đâu? Chắc chắn không chỉ ở trên giường chứ.
Nhưng có khi nào những người khác cũng đã thấy mặt nhiệt huyết của cô khi ở trên giường không?
Tìm ra một câu trả lời thì ngay lập tức lại có một câu hỏi khác. Trong đầu anh, những suy nghĩ dần xoay vòng, Tần Phong xoa nhẹ hai bên thái dương, ấn mạnh đầu ngón tay hơn bình thường, như đang nhắc nhở bản thân không nên lãng phí thời gian.
Trong tuần này, anh cố tình không quay về căn hộ đó, không đi làm cùng Trần Túy, thậm chí ngoài công việc cũng không nói chuyện riêng với cô, và cũng không nhắc đến chuyện về quán bar.
Còn Trần Túy dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự xa cách có chủ đích này, cô hoàn toàn không chủ động tìm anh.
Lần này Tần Phong đã cược sai, người không quen chỉ có mình anh.
Bây giờ họ đã trở về điểm xuất phát, là “công tư phân minh” mà Trần Túy đã định ra từ đầu. Đây là trạng thái lý tưởng, đối với bất kỳ ai trong số họ, nhưng tâm trạng bồn chồn và bất an lại ngày càng tăng lên.
Giống như một miếng bọt biển đã thấm đầy nước, sắp sửa nhảy ra khỏi không gian chật hẹp…
“Tần Phong, một lát nữa có hẹn gì không? Chúng ta cùng đi uống một ly nào!”
Tần Phong lấy lại tinh thần, nhìn Sơ Tiểu Niên rồi cười với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Niên, lát nữa tôi còn có việc, hẹn lần sau nhé.”
“Ồ, thế cũng được, lần sau uống với nhau nhé, hôm nay tôi đi với Trần Túy trước!”
Bị người bên cạnh nhẹ nhàng va vào, Trần Túy chỉ “ừm” qua loa.
Sau đó, cô bị Sơ Tiểu Niên nhét vào xe, bị đẩy về nhà để trang điểm và thay quần áo.
Vừa bước ra khỏi nhà, Trần Túy chợt nhớ ra…
Người đàn ông kia hình như đã nói hôm nay sẽ dẫn cô đi uống Tequila.
Hôm nay là sinh nhật anh.
“Aaa—— Mở cửa thử nghiệm cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Người phục vụ mang đĩa ăn cuối cùng từ khu xuất món, Sơ Tiểu Niên trượt cả người xuống, chống khuỷu tay lên bàn thao tác, bốc miếng thịt heo con thừa cho vào miệng: “Mình sắp chết đói rồi, một lát nữa chúng ta nên ăn gì đây?”
Nhưng Trần Túy vẫn ‘tạt nước lạnh’ như mọi khi: “Mới chỉ ra món chính, còn món tráng miệng nữa.”
“Wow! Cậu đúng là đồ đáng ghét, lúc nào cũng phá hỏng không khí.” Sơ Tiểu Niên càu nhàu với vẻ bất mãn: “Chẳng phải chỉ còn soufflé và mousse xoài dừa thôi sao, bên Sam đã chuẩn bị xong rồi.”
“Lát nữa cậu cũng phải đi hỗ trợ chứ.”
“Biết rồi biết rồi.” Sơ Tiểu Niên thúc giục cô: “Cậu nhanh đi văn phòng tính toán đi, dưới này để bọn tớ lo.”
“Ừ, có việc gì cứ gọi tôi nhé.”
Trần Túy nói xong, cầm tài liệu vào phòng làm việc, bắt đầu “khóa học toán” đau đầu nhất mỗi tuần.
Chỉ trong chớp mắt, thực đơn cố định cho hoạt động mở cửa thử nghiệm kéo dài bốn tuần đã hoàn tất. Tuần tới, họ cần hoàn thiện thực đơn kinh doanh của nhà hàng dựa trên phản hồi của khách hàng về các món ăn. Nghĩ vậy, việc tham dự staff party là điều cần thiết, bởi vì vẫn còn một số chi tiết phải được xác nhận với bếp trưởng điều hành.
Trần Túy uống một hơi hết một cốc nước lạnh, cầm bút và giấy lên bắt đầu tính toán. Nhưng mà, còn chưa kịp tính xong một đơn hàng, Sơ Tiểu Niên đã vội vã chạy vào văn phòng.
“Chef, lại đây, món soufflé trông không được khả quan cho lắm.”
“Được, tôi ra ngay.” Trần Túy đặt bút xuống, nhanh chóng đi đến lò nướng. Sau khi nhìn thấy tình trạng của món soufflé bên trong, cô hỏi: “Đã để trong đó bao lâu rồi?”
“Mười lăm phút.”
“Không nên là trạng thái này.” Trần Túy nói: “Tôi sợ mẻ này sẽ không nở.”
“Vậy phải làm sao đây…” Người luôn bình tĩnh như Samantha cũng bắt đầu bồn chồn. Dù sao thì đây cũng là món tráng miệng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa tối nay còn có một bàn khách lớn 20 người. Nếu mẻ này không thành công, đây sẽ là sai lầm lớn nhất kể từ khi nhà hàng mở cửa.
“Không sao, đừng lo lắng.” Trần Túy vỗ vai Samantha: “Tôi sẽ nói với quản lý Tần, em hãy làm một mẻ khác ngay. Nhớ làm hết tất cả. Mẻ này có thể là do thời gian đánh lòng trắng trứng chưa đủ, những mẻ mà em chuẩn bị tối nay cũng không thể dùng được.”
“Cành Phàn, Tiểu Niên, hai người cùng nhau giúp Sam chuẩn bị.” Nói xong, cô không quên nhắc nhở: “Đừng làm gấp, lòng trắng trứng phải được đánh đến trạng thái phù hợp, còn lại tôi sẽ xử lý.”
“OK!”
Soufflé là món tráng miệng phải chạy đua với thời gian, sau khi ra lò, cần rắc một lớp đường bột và đưa lên phục vụ ngay lập tức, nếu không sẽ bỏ lỡ thời điểm thưởng thức tốt nhất, bởi nó sẽ bị xẹp xuống chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Trần Túy lấy nguyên khay soufflé ra từ lò nướng, chỉ sau mười mấy giây, phần vượt ra ngoài khuôn đã co lại, là một thất bại đã được dự đoán.
Cô đặt mẻ bánh này sang một bên, gõ hai lần vào chuông phục vụ.
Thông thường, khi gọi món hoặc gọi phục vụ bàn, họ chỉ cần gõ một lần. Gõ hai lần thường mang ý nghĩa có trường hợp khẩn cấp, Tần Phong cần phải vào và đích thân xử lý.
Đây là sự ăn ý mà bếp trưởng và quản lý nhà hàng đã hình thành trong tuần đầu tiên hợp tác. Quả nhiên, Tần Phong đã vào ngay sau đó.
Anh trông có vẻ vội vàng, bởi vì Trần Túy hiếm khi gửi tín hiệu như vậy, “Tôi đến rồi, chef.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại khiến người ta vô thức bình tĩnh lại. Trần Túy cảm thấy nhẹ nhõm phần nào và giải thích tình hình cho anh.
Tần Phong nghe xong, liếc nhìn món “thành phẩm thất bại” trong đĩa, lập tức hiểu ra: “Mọi người đừng vội, tôi sẽ đi nói chuyện với khách hàng.” Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Phải chờ khoảng bao lâu nữa?”
“Ít nhất ba mươi phút.” Tần Phong gật đầu, như đang cúi đầu suy nghĩ điều gì, vài giây sau Trần Túy hỏi: “Có gì cần tôi làm không?”
Trong thời gian phục vụ món ăn, để khách phải chờ thêm ba mươi phút rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng của nhà bếp. Nếu may mắn, gặp được khách hàng biết thông cảm thì họ sẽ không so đo với nhà hàng; nhưng nếu không may, khách hàng không hài lòng với dịch vụ lần này và sẽ không quay lại cũng là điều bình thường. Xét cho cùng, đây không phải là trải nghiệm ăn uống dễ chịu, chưa kể đấy còn là một bàn khách lớn cho hai mươi người.
“Ừm…” Tần Phong ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ở đây có loại bánh petit four[24], loại mà được định nghĩa là ‘one bite size’ trong tiếng Pháp ấy? Là những món tráng miệng hoặc món mặn mini. Không cần phải quá phức tạp, chỉ cần đơn giản là được.”[24]Petit Four là một thuật ngữ bắt nguồn từ tiếng Pháp, nghĩa gốc là “lò nhỏ”, chỉ những món ăn nhỏ xinh được chế biến để thưởng thức sau bữa ăn, có thể là món ngọt hoặc món khai vị nhỏ, nhưng thường thì chỉ các món tráng miệng. Các loại Petit Four phổ biến: -Petit four glacé (món tráng miệng phủ đường): Được làm từ các nguyên liệu ẩm như kem bơ, bánh ngọt hoặc sô cô la, thường được phủ một lớp kem mịn, nhiều màu sắc.-Petit four sec (món tráng miệng khô): Thường được nướng khô và giòn, ví dụ như macaron, bánh lady finger và bánh quy bơ.
Trần Túy nhanh chóng hiểu ý của Tần Phong, cô đáp: “Trong tủ lạnh có macaron và truffle. Nếu họ không chê, chắc còn có bánh sữa vụn dừa do Tiểu Niên làm từ hôm trước, cả hình thức lẫn hương vị đều khá ổn.”
Tần Phong cười nói: “Vậy giúp tôi chuẩn bị 20 phần sô cô la truffle và bánh vụn dừa, macaron thì thôi. Làm chúng quá cầu kỳ. Tôi sẽ không tăng thêm gánh nặng cho mọi người đâu.”
Trần Túy không ngờ trong tình huống như vậy, người này còn nghĩ cho bếp, anh cố gắng không dùng đến những chiếc macaron phức tạp và khó làm để làm quà tặng khách.
Thế là cô nói thẳng: “Vậy tôi thay mặt Sam cảm ơn quản lý Tần.”
Tần Phong nhướng mày, cong mắt: “Không có gì. Tôi đi trước nói chuyện với khách hàng. Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Được, cảm ơn.”
Ba mươi phút sau, soufflé lại ra khỏi lò, lần này trạng thái và màu sắc đều hoàn hảo. Khi chuẩn bị cho bước cuối cùng là “rắc đường bột”, Trần Túy lại rung chuông phục vụ.
Ngay khi chuông reo, bốn nhân viên phục vụ liền cầm theo khay vào và nhanh chóng mang soufflé ra, các đầu bếp bận rộn trong bếp cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí dịu xuống, Samantha đi tới xin lỗi Trần Túy: “Xin lỗi, bếp trưởng Trần Túy, đây là lỗi của em.”
“Không sao.” Trần Túy nói: “Em đã làm rất tốt, tôi mới là người nên kiểm tra từng chi tiết.”
“Hơn nữa, hôm nay là lần đầu làm với số lượng lớn như vậy, những ngày trước không có vấn đề gì, em không cần tự trách, lần sau chúng ta sẽ biết cách xử lý.”
Samantha mặc dù bề ngoài luôn tỏ ra không sợ hãi, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Khi cô ấy nghe thấy bếp trưởng nhận trách nhiệm, cảm giác tội lỗi chỉ tăng lên chứ không giảm. Cô ấy im lặng vài giây rồi thở dài: “Em lấy làm lo lắng, nếu để khách chờ quá lâu, họ sẽ đánh giá không tốt về chúng ta và không bao giờ quay lại nữa.”
Trần Túy đang định mở miệng thì Sơ Tiểu Niên từ phòng khách chạy tới, mặt mày hớn hở nói: “Cảnh báo đã được gỡ bỏ!”
“Khách hàng hài lòng?”
“Bingo!”
Trần Túy cười, lặng lẽ đưa tay tiếp nhận cái đập tay của Sơ Tiểu Niên.
“Bọn họ ai nấy đều vui vẻ, còn khen món bánh dừa của tớ ngon!” Cậu ấy vừa cười vừa nói: “Nhờ cả vào Tần Phong, với cái mặt ấy, miệng lưỡi dẻo quẹo lại lịch thiệp, ai thấy mà không mê mẩn.”
Trần Túy lắc đầu: “Cậu học được cách miêu tả này ở đâu vậy?”
Samantha cũng thở hắt ra và mỉm cười với Trần Túy.
“Ê, tôi nói mọi người nghe, trong bàn khách đó có một cô gái có vẻ rất thích quản lý của chúng ta, cứ nói chuyện với anh ấy mãi, không chịu buông ra!”
“Đang nói xấu gì tôi thế?” Giọng nói của nhân vật chính bị bàn tán vang lên từ phía sau vang lên, “Tôi đã gỡ bỏ báo động cho bếp rồi, mà vẫn bị nói xấu sau lưng à?”
Sơ Tiểu Niên vội vàng xua tay: “Nào có, tôi nào dám chứ, cảm ơn anh còn không kịp nữa là!”
“Cảm ơn quản lý Tần.” Samantha cũng nói lời cảm ơn.
Tần Phong gật đầu với cô ấy: “Không sao đâu Sam, bạn không cần tự trách, khách hàng phản hồi rất tốt, nói rằng soufflé và sô cô la truffle của bạn đều rất ngon.”
“Vâng, cảm ơn quản lý.”
“À, vừa rồi anh có hứa cho người ta WeChat không?” Sơ Tiểu Niên tiếp tục hóng hớt ngầm.
“Có.” Tần Phong lấy điện thoại ra lắc qua lắc lại: “Nhưng điện thoại này của tôi đăng nhập vào WeChat của nhà hàng.”
Sơ Tiểu Niên chắp tay: “Bái phục bái phục.”
—
Sau khi tiễn những bàn khách cuối cùng, La Tulipe cuối cùng đã kết thúc hoạt động mở cửa thử nghiệm kéo dài một tháng. Tất cả nhân viên đều vui mừng hớn hở, vừa ăn suất cơm nhân viên vừa trêu chọc bếp phó Cảnh Phàn, đồng thời lên kế hoạch cho kỳ nghỉ ngắn ngày trước khi nhà hàng chính thức khai trương.
Hiện tại mọi người đã quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng thoải mái hơn, dám đùa giỡn với cả bếp trưởng.
Những người năng nổ nhất đang lên kế hoạch cho một chuyến đi tập thể. Có người uống một ly sâm panh rồi trở nên táo bạo hơn. Người này lấy hết can đảm, tiến lại gần Trần Túy và hỏi: “Bếp trưởng Trần Túy, chúng tôi đang định cùng nhau ăn một bữa trước khi bắt đầu công việc, tìm cả chỗ để tiêu khiển nữa. Chị có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Nghe vậy, Sơ Tiểu Niên giật mình và liếc sang một bên. Ngay khi cậu ấy đang định trả lời thay cho bếp trưởng thì nghe thấy Trần Túy nói: “Được thôi, khi nào các bạn sắp xếp xong thì báo cho tôi biết.”
“Quào— Bếp trưởng Trần Túy đồng ý thật kìa!”
“Nhanh lên coi! Chuyển 100 tệ cho tôi, tôi thắng rồi!”
“Quào… Tôi đâu có nghĩ bếp trưởng lại đồng ý nhanh như vậy, ban đầu còn tưởng phải nhờ quản lý Tần làm công tác tư tưởng nữa chứ!”
Trần Túy thấy vậy nhướng mày, Sơ Tiểu Niên “phì” một tiếng rồi cười to: “Cậu xem kìa, chef, trong mắt người khác cậu chính là hình ảnh của một nữ ma đầu khó hòa nhập.”
Bị châm ngòi quạt gió, mấy người đó hoảng hốt xin lỗi, trước khi bỏ chạy còn không quên xác nhận với bếp trưởng, nhắc cô nhất định phải tham gia buổi tiệc sau này.
Trần Túy cười nhẹ rồi gật đầu với họ.
Tần Phong vẫn cúi đầu dựa vào tường, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp khó hiểu. Nghe những tiếng nói xung quanh, anh nghĩ Trần Túy có vẻ hoạt bát hơn trước, hoặc có lẽ cô vốn đã như vậy.
Ban đầu anh tưởng mình hiểu rõ về cô, nhớ lại lần đầu “team building” ở nhà hàng, cô ngồi ở góc với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó cũng từ chối tham gia staff party công ty cũng như mọi buổi tiệc rượu do Tiểu Nhụy tổ chức. Nhưng giờ đây cô lại đang cố gắng hòa nhập vào tập thể ồn ào này, và cũng chăm sóc đội ngũ của mình rất tốt.
Tần Phong nhất thời không biết nên đánh giá người này như thế nào.
Trong số những người mắc chứng lãnh cảm với xã hội[25], có một số lượng đáng kể những người không từ chối mọi tương tác xã hội, mà chỉ từ chối các tương tác xã hội không hiệu quả. Họ không quan tâm đến chuyện của người khác, có ý thức mạnh về ranh giới và sẵn sàng trở thành một nhân vật bên lề trong tập thể. Kiểu người này được định nghĩa chính xác là “thờ ơ với xã hội”, Tần Phong cảm thấy Trần Túy có xu hướng thuộc kiểu người này hơn.[25]Chứng lãnh cảm với xã hội, còn được gọi với cái tên thờ ơ với xã hội, là sự thiếu hứng thú và nhiệt tình với các hoạt động xã hội, biểu hiện bằng sự miễn cưỡng hòa nhập và tham gia vào các tương tác sâu sắc. Không giống như chứng sợ xã hội (rối loạn lo âu xã hội), lãnh cảm với xã hội không phải là nỗi sợ giao tiếp xã hội; mà là sự thờ ơ đơn thuần. Họ thích sự cô độc và nhanh chóng tham gia vào các hoạt động xã hội khi cần thiết. Các triệu chứng điển hình bao gồm không quan tâm đến chuyện ngồi lê đôi mách, có ranh giới rõ ràng, miễn cưỡng tham gia các hoạt động nhóm và miễn cưỡng chia sẻ cuộc sống của mình. Đối với những người “lãnh cảm với xã hội”, giao tiếp không phải là điều khó khăn với họ, họ chỉ bận tâm đến chất lượng chứ không cần đến số lượng những mối quan hệ.
Nghe nói những người lãnh đạm với xã hội sẽ không quan tâm đến mối quan hệ hời hợt, chỉ có một hai người có thể đến gần trái tim họ, có thể thấy được khía cạnh nhiệt huyết của họ.
Vậy ranh giới khía cạnh nhiệt huyết đó của Trần Túy nằm ở đâu? Chắc chắn không chỉ ở trên giường chứ.
Nhưng có khi nào những người khác cũng đã thấy mặt nhiệt huyết của cô khi ở trên giường không?
Tìm ra một câu trả lời thì ngay lập tức lại có một câu hỏi khác. Trong đầu anh, những suy nghĩ dần xoay vòng, Tần Phong xoa nhẹ hai bên thái dương, ấn mạnh đầu ngón tay hơn bình thường, như đang nhắc nhở bản thân không nên lãng phí thời gian.
Trong tuần này, anh cố tình không quay về căn hộ đó, không đi làm cùng Trần Túy, thậm chí ngoài công việc cũng không nói chuyện riêng với cô, và cũng không nhắc đến chuyện về quán bar.
Còn Trần Túy dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự xa cách có chủ đích này, cô hoàn toàn không chủ động tìm anh.
Lần này Tần Phong đã cược sai, người không quen chỉ có mình anh.
Bây giờ họ đã trở về điểm xuất phát, là “công tư phân minh” mà Trần Túy đã định ra từ đầu. Đây là trạng thái lý tưởng, đối với bất kỳ ai trong số họ, nhưng tâm trạng bồn chồn và bất an lại ngày càng tăng lên.
Giống như một miếng bọt biển đã thấm đầy nước, sắp sửa nhảy ra khỏi không gian chật hẹp…
“Tần Phong, một lát nữa có hẹn gì không? Chúng ta cùng đi uống một ly nào!”
Tần Phong lấy lại tinh thần, nhìn Sơ Tiểu Niên rồi cười với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Niên, lát nữa tôi còn có việc, hẹn lần sau nhé.”
“Ồ, thế cũng được, lần sau uống với nhau nhé, hôm nay tôi đi với Trần Túy trước!”
Bị người bên cạnh nhẹ nhàng va vào, Trần Túy chỉ “ừm” qua loa.
Sau đó, cô bị Sơ Tiểu Niên nhét vào xe, bị đẩy về nhà để trang điểm và thay quần áo.
Vừa bước ra khỏi nhà, Trần Túy chợt nhớ ra…
Người đàn ông kia hình như đã nói hôm nay sẽ dẫn cô đi uống Tequila.
Hôm nay là sinh nhật anh.
HẾT CHƯƠNG 18
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 18: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
