Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 19: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (II)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tháng Sáu, sức nóng của mùa hè dần dần hiện ra, không khí trở nên oi ả hòa quyện với hương thơm của các món ăn trong những con hẻm sâu, Trần Túy cảm thấy như mình đang đi bộ trong một chiếc xửng hấp khổng lồ.


Đi thêm vài bước, mùi vị đã thay đổi, trở thành mùi lẩu, xiên que chiên, xào lửa lớn, đồ nướng…


Càng đi, mùi khói dầu càng nồng, Trần Túy nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”


“Chẳng mấy chốc cậu sẽ nhận ra thôi.” Trong khi nói, hai người đi đến một ngõ hẻm, Sơ Tiểu Niên chỉ về phía trước: “Chỗ này, nhận ra chưa?”


Trần Túy suy nghĩ hai giây rồi lắc đầu.  


“… Tớ sốc đấy!” Sơ Tiểu Niên kéo cô đi về phía trước: “Chỗ này mà cậu không nhớ à? Lần trước cậu đi từ bên kia đường sang, lần này chúng ta đi một đường khác.”  


“Hình như có chút ấn tượng.”  


“Nín, cậu không ấn tượng thì có!” Sơ Tiểu Niên lập tức vạch trần, châm biếm nói, “Chef đi đây đi đó mà lại là người mù đường, nói ra ai mà tin chứ?”  


Trần Túy nguýt cậu ấy một cái, kiên quyết nói: “Tớ biết đường.”  


“Rồi, cậu biết đường, trước đây mỗi lần chúng ta đi chơi, vừa lên xe đã ngủ không phải là cậu, ở trường bị lạc không phải là cậu, ở trung tâm thương mại không tìm thấy lối ra cũng không phải cậu…… Ủa, Tequila, sao cậu lại đi nhanh thế, đi giày cao gót mà còn đi nhanh như vậy!”


Sơ Tiểu Niên cười to, nhanh chóng đuổi theo Trần Túy.


Cho đến khi hai người đứng trước bức tượng đá, Trần Túy mới ngơ ngác gật đầu: “Có ấn tượng.”


Hơn nữa, còn ấn tượng rất sâu sắc.


Sơ Tiểu Niên buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của Trần Túy, cậu ấy ôm bụng cười ngả cười nghiêng rồi  đẩy cửa. Hai người bước vào, mùi đồ chiên lại xộc vào mũi.


“Chào hai vị, buổi tối tốt lành, có cần em cất đồ giúp không ạ?”


“Không cần, cảm ơn.”


Lần thứ hai đến quán bar này, Trần Túy cũng coi như quen cửa quen nẻo, Sơ Tiểu Niên hiểu rõ sở thích của bạn thân, vừa vào đã hướng thẳng đến góc quầy bar và gọi hai ly rượu.


Sau khi đuổi người phục vụ nhiệt tình đi bằng vài câu, hai người bắt đầu nghiên cứu thực đơn.


“Ngoài các món ăn đặc trưng, ​​thực đơn của họ thay đổi theo mùa. Với các quán bar ở trong nước, làm được điều này không hề dễ.” Sơ Tiểu Niên hào hứng xoa tay, chỉ vào món ăn nổi tiếng nhất và nói, “Cậu vẫn muốn ăn món này chứ?”



Trần Túy nhìn vào dòng chữ “Xì gà cuốn thịt vịt” thì nói: “Đã ăn rồi, đổi món mới đi.”


“Mì ramen? Món khuya này có phải quá heavy (nặng) với cậu không?” 


“Cũng được.” Trần Túy nói: “Hôm nay không ăn tinh bột.”


“À? Cậu không ăn thịt heo chiên xù à?” 


“Không, tớ chỉ ăn ức gà cuộn.”


Sơ Tiểu Niên thực sự ngưỡng mộ sức tự chủ của người này: Nhỏ này có thể kiềm chế trước miếng sườn heo phô mai thơm ngon như vậy á, thật khiến người ta giận sôi!


Sau khi nghiên cứu thực đơn từ đầu đến cuối, hai người đã đưa tất cả những món có chữ “truffle” và “wagyu” vào danh sách đen, cuối cùng gọi một phần mì ramen, một phần cơm nhím biển và thêm vài món sashimi, biến bữa khuya tại quán bar thành ẩm thực Nhật Bản.


Đặt món xong, Sơ Tiểu Niên lại suy nghĩ về thực đơn tráng miệng: “Lần trước hình như cậu không gọi tráng miệng đúng không?”


“Không.”


“Ôi! Mùa này họ lại có soufflé, còn là món đặc trưng của mùa nữa!”  Ánh mắt Sơ Tiểu Niên sáng lên, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ đó: “Thôi, nhà hàng của chúng ta cũng có, sao phải ăn của người khác.”


“Món này có vị chanh dây.”


“Ừm… vậy gọi một phần nhé?”


“Được.”


Hai người cùng cười, đồng thời nghĩ về nhà hàng Pháp mà họ đã làm việc trước đây, soufflé chanh dây là món kinh điển của quán. Vị chua của chanh dây vừa đủ để trung hòa vị ngọt ngấy của trứng và đường, món tráng miệng này họ đã từng ăn vụng rất nhiều.


Chẳng bao lâu, đồ uống đã được mang lên, Trần Túy cầm ly chất lỏng nhiều màu sắc lên nhìn một lúc, cô khẽ nhíu mày: “Ly này chính là ‘vì nàng mà người tiều tụy’ sao?” 


Sơ Tiểu Niên thấy vẻ mặt chê bai của bạn thì che miệng nói thầm: “Đừng như vậy, chef, quản lý cơ mặt đi, mấy nhân viên phục vụ bên kia đang nhìn cậu kìa.”


Trần Túy cũng nghĩ đến điều gì đó, bất đắc dĩ nói: “Lần trước tôi đã từ bỏ món này, chỉ gọi một ly whisky.” Cô ngửi mùi, hỏi: “Trong này có gì?”


“Bạc hà, vải, hoa đậu biếc, còn có vodka và nước soda.” Dưới ánh mắt ‘cái này cũng có thể uống?’ của ai đó, Sơ Tiểu Niên gần như không nói nên lời: “Cậu thử một chút thì biết, đừng tỏ ra chán ghét như vậy!” 


(Lynn: thần thiếp bất lực, tìm mãi vẫn không ra tên hay hình ảnh của cái ly thức uống này )


Trần Túy nhìn chằm chằm vào cốc đồ uống đầy màu sắc một lúc: “Tớ đi vệ sinh một lát.”



Sơ Tiểu Niên vung tay: “Đi đi.”


Trần Túy đứng dậy khỏi chiếc ghế cao, vịn tay lên quầy bar, đầu tiên đặt một chân xuống một cách vững vàng. Đôi giày cao gót của cô phát ra tiếng động giòn giã, sau đó cô tùy ý chỉnh lại gấu váy che hông. Động tác đơn giản này vô tình thu hút nhiều ánh mắt.


Trong số tất cả các loại váy, cô yêu thích nhất là váy ôm sát, mặc dù mỗi chiếc đều có kiểu dáng tương tự nhau, nhưng kiểu dáng ôm sát này cực kỳ khó mặc, nhiều cô gái có thân hình đẹp khi mặc vào cũng không tránh khỏi phải dùng đệm mông và đệm ngực. Nhưng mọi bộ phận trên cơ thể của Trần Túy gần như đều hoàn hảo với những đường cong tự nhiên, nói “lả lướt cân đối” cũng có phần quá khiêm tốn.


Từ gốc chân phải lan ra những dây leo mờ ảo, phản chiếu những lọn tóc xoăn nhẹ quấn quanh cổ dài, con rắn cũng muốn từ ngực chui ra, khiến cô tràn đầy vẻ gợi cảm hoang dã. Nhưng bản thân cô lại không hề nhận ra sự quyến rũ của mình, luôn cúi đầu nhìn đường, chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động “săn mồi”, điều đó rất lãng phí.


Trở lại chỗ ngồi sau vài phút, Trần Túy phát hiện Sơ Tiểu Niên vẫn đang nhìn mình chằm chằm, còn không ngừng lắc đầu.


Hai người nhìn nhau vài giây, cô lùi vào trong nửa bước: “Lại có staff party gì nữa sao?”


Sơ Tiểu Niên nhất thời câm nín, cảm giác bị chọc tức khiến cậu ấy lườm nguýt: “Rõ ràng tớ chỉ đang cảm thán thân hình của cậu thôi mà? Cũng nên tôn trọng chút xíu sự ngưỡng mộ của tớ đối với cậu chứ!”


Trần Túy gật đầu, nói không chút nương tay: “Không cần ngưỡng mộ, cậu cũng có thể có được nếu chăm chỉ tập gym liên tục mười năm mà.”


“Cậu!” Sơ Tiểu Niên nghĩ đến miếng thịt heo chiên thơm phức, lại lẩm bẩm một lúc lâu, chỉ khi món sashimi được mang lên mới làm cậu ấy im miệng.


Gắp một miếng cá ngừ, Sơ Tiểu Niên nói: “Lần này cuối cùng cũng có món khai vị trước, nếu không thì chef của chúng ta lại đánh giá kém mất.”


“Không đâu.” Trần Túy sửa lại: “Tôi chỉ thực sự cầu thị thôi mà.”


Sơ Tiểu Niên gật đầu qua loa, ăn một miếng sashimi chấm nước tương và mù tạt, sau đó còn mắc bệnh nghề nghiệp mà nhận xét: “Cá cũng khá tươi, chẳng qua là lấy từ kho đông lạnh ra nên vẫn có thể cảm nhận được vị đông lạnh.”


“Hừm, đánh giá tệ.”


“Đừng!” Sơ Tiểu Niên nắm chặt tay cô: “Cho họ thêm một cơ hội nữa đi, chef.” Nhưng nghĩ đến loạt “đánh giá kém” lần trước của Trần Túy, cậu ấy lại mếu máo: “Nếu câu này bị Tần Phong nghe thấy, chắc sẽ buồn lắm.”


Tần Phong? Liên quan gì đến anh ấy.


Trần Túy nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu, Sơ Tiểu Niên nói: “Cậu không biết sao? À đúng rồi, lần trước tớ quên nói với cậu, quán bar này là do em họ của Tần Phong mở, anh ta cũng có cổ phần, chỉ là không tham gia quản lý thôi.”


“Thế à.”


Chẳng trách lần trước anh ấy có thể dễ dàng lấy được thẻ phòng ở tầng trên.


Không lâu sau, mì ramen và cơm nhím biển cũng được mang lên, nhân viên phục vụ chu đáo mang thêm hai cái bát. Sơ Tiểu Niên vội vàng múc thìa nước súp.


Ai ngờ sau khi nhấp một ngụm, cả hai lại nhíu mày. Không có hương vị đậm đà của nước dùng xương, chỉ có những gia vị phong phú k*ch th*ch vị giác.



“Đây là… sự tàn nhẫn của khoa học công nghệ sao? 


(Lynn: Mình nghĩ là tác giả đang muốn nhấn mạnh việc thời đại kỹ thuật công nghệ phát triển, khi các quán ăn chỉ dùng các loại gia vị hương liệu nhân tạo để tạo nên hương vị cho món ăn, thay vì dùng nguyên liệu tự nhiên để làm nên món ăn)


“Ừm, đánh giá tệ.”


Lần này Sơ Tiểu Niên hoàn toàn không còn gì để biện minh.


May mắn thay, cơm nhím biển khá ngon, nhưng khó có thể bù đắp được sự thất vọng của những món ăn khác. Nghĩ đến món đặc trưng “Xì gà cuốn thịt vịt” có phần ấn tượng, hai người không khỏi thở dài, đầu bếp của quán bar này thực sự không ổn định.


Nước dùng mì còn lại nửa bát, khi họ đang phân vân có nên uống thêm vài ngụm hay không, thì bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau.


“Tiểu Niên? Thật sự là cậu.”


Sơ Tiểu Niên quay lại thì tỏ rõ sự ngạc nhiên: “Tôn Lỗi?” 


Nhưng rồi cậu ấy nhanh chóng thích nghi với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, cười nói với người kia: “Hôm nay ông chủ tự trông quán à, kinh à nha.”


Trần Túy không quay đầu lại, chỉ ngầm hiểu ra đây chính là em họ của Tần Phong.


Ban đầu tưởng rằng bản thân không cần tham gia vào đoạn đối thoại này, ai ngờ người nọ nhanh chóng chuyển hướng về phía mình.


“Tiểu Niên, cô đây là bạn gái của cậu à? Mau giới thiệu xem nào.”


“Không phải bạn gái, mà là bạn tốt của tôi.” Sơ Tiểu Niên nói một cách bất đắc dĩ.


Trần Túy biết không thể trốn tránh thì hơi ngoảnh đầu: “Chào anh, tôi là Tequila.”


“Tequila? Tên ngầu đấy, lần đầu tôi thấy có người tên như vậy.” Tôn Lỗi cười nói, “Tôi là chủ quán bar này, cũng là em họ của Tần Phong, Tôn Lỗi, rất vui được gặp cô.”


“Ừm.” Trần Túy khẽ gật đầu, miễn cưỡng ngước mặt nhìn người đó, đưa tay ra bắt nhẹ.


Người này khi nói chuyện cũng nheo mắt lại, nhưng cặp mắt ấy không phải là cặp mắt đào hoa của loài cáo, mà giống như cặp mắt của diều hâu, khi nhìn nhau luôn tạo cho người cảm giác rùng mình như bị theo dõi.  


Quả nhiên mình vẫn thích động vật có vú hơn.  


Khoảng cách giữa những ngón tay chạm nhau, trong đầu Trần Túy bỗng nảy ra một ý nghĩ.  


Vừa rồi Sơ Tiểu Niên không hề giới thiệu cô là chef của nhà hàng, làm sao người này biết cô và Tần Phong có quen biết?  



Đề tài câu chuyện quá tự nhiên, không ai nghi ngờ về sự kì cục trong đó, Tôn Lỗi trò chuyện với Tiểu Niên một hồi thì bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, tối nay anh tôi cũng đến.”  


“Huh? Tần Phong cũng ở đây? Không trách được tôi mời anh ấy đi uống, anh ấy nói có việc khác, hóa ra không phải là từ chối khéo tôi, haha…”


Tôn Lỗi cũng cười, nhướng mày đầy ẩn ý: “Dĩ nhiên không phải qua loa với cậu rồi, anh tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, thế nên phải từ chối cậu trước thôi.”


Sơ Tiểu Niên ngửi thấy mùi tin sốt dẻo, vô thức liếc mắt về phía phòng đặt trước.


Tôn Lỗi nhìn qua Trần Túy đang lặng lẽ uống rượu rồi cười nói: “Anh ấy dẫn bạn gái đến.” Nói xong lại chỉ tay vào phòng đặt trước bên tay phải: “Nhìn kìa, họ đang ở trong phòng đó.”


Không ngoài dự đoán, hai chữ “bạn gái” khiến không gian nhỏ trở nên im lặng, tin tức này quá chấn động, Sơ Tiểu Niên phải mất một lúc mới trở lại bình thường.


Trong đầu cậu ấy đầy nghi hoặc, liên tục chuyển đổi giữa “Tần Phong có bạn gái” và “Sao anh ta lại không nói về bạn gái với mình”.


Trần Túy lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt không có bất kỳ thay đổi nào. Uống cạn ly rượu, cô mới cảm nhận được vị cồn thoang thoảng ở đáy ly.


Đưa mắt nhìn xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, nhớ lại lần đầu gặp gỡ người đó, anh ngồi ở vị trí bên cạnh, tự ý ngồi xuống và cười với cô bằng đôi mắt cong cong.


Người đó dường như rất thích cười, lúc nào cũng tỏ ra hiền hòa và vô hại với mọi người, mặc dù có phần ranh mãnh nhưng cũng rất dịu dàng. Kể từ khi quen biết, cô chưa từng thấy sự u ám trong ánh mắt đó. Trong công việc, anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của mọi người.


Anh là người khiến người khác cảm thấy rất đáng tin cậy, cả trên giường lẫn dưới giường.


Hôm nay là sinh nhật của anh.


Sinh nhật thì nên tổ chức cùng bạn gái.


Ở một bên, Tôn Lỗi đang khách sáo hỏi Sơ Tiểu Niên về trải nghiệm ăn uống. Không biết người này là do cô dạy hư hay là do bệnh nghề nghiệp của đầu bếp, cậu ấy lại nói ra hết những tâm tư của bản thân.


Tôn Lỗi rõ ràng sững người, sau đó nhanh chóng xin lỗi, vừa nói rằng bữa này cậu ta mời, vừa gọi người mang đến hai ly rượu.


Trần Túy cảm thấy khó chịu khi nghe những lời lịch sự giả tạo này. Nhưng có người không nhận ra, cứ khăng khăng chạm vào họng súng.


Tôn Lỗi cầm hai ly Tequila, đưa một ly cho Trần Túy và nói bằng giọng điệu thành khẩn: “Ly rượu Tequila này là lời xin lỗi của tôi. Lần sau nếu đến hãy báo trước cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người thật chu đáo, đừng từ chối tôi nhé!”


Trần Túy lặng lẽ thở dài, nghĩ, nghĩ rằng nhất định phải từ chối.


Tuy nhiên, vừa định mở miệng thì ly rượu cách đầu ngón tay mình vài tấc đã bị người khác lấy đi, bàn tay đang lơ lửng trong không trung cũng bị nắm chặt.


“Cô ấy không uống tequila.”


Đó là giọng nói khiến người ta yên tâm, như thanh kiếm mềm cắt đứt màn đêm dài.


HẾT CHƯƠNG 19


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 19: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...