Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 20: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (III)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tần Phong, anh cũng ở đây à.”


Cuối cùng Sơ Tiểu Niên là người đã phá vỡ bầu không khí kì dị trước mắt, mặc dù cậu ấy cũng không hiểu tại sao Tần Phong lại đột ngột xuất hiện sau lưng mình, và thái độ của anh đối với Tôn Lỗi cũng khá căng thẳng.


Nhưng may mắn thay, anh đã đẩy ly rượu xuống giúp Trần Túy thoát khỏi tình huống khó xử, nếu không cậu ấy cũng không biết Trần Túy sẽ nói ra điều gì.


Song, có phải hai người này vừa rồi đã nắm tay nhau không?


Sơ Tiểu Niên gãi đầu, liếc nhìn hai người lúc này đang cách nhau một dải ngân hà thì nhanh chóng xua tan ý nghĩ vô lý này.


Tần Phong đặt ly Tequila sang một bên, lần đầu tiên bỏ qua câu hỏi của Sơ Tiểu Niên.


Anh quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Tôn Lỗi hai giây, rồi lạnh lùng nói: “Cậu đi đây với tôi một lát.”


Vị trí xung quanh đã được dọn dẹp, bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng dịu lại phần nào. Thấy hai người kia đã đi xa, Sơ Tiểu Niên tiến lại gần bên cạnh Trần Túy và nói nhỏ.


“Ê, cậu có thấy vừa rồi sắc mặt Tần Phong cực kỳ tệ không? Anh ta rất ít khi lộ ra biểu cảm dữ tợn như vậy.”


“Nhưng tớ biết anh ta và Tôn Lỗi không thân lắm, thực ra tớ cũng không ưa Tôn Lỗi, tớ có cảm giác người này cứ kỳ cục thế nào ấy.”


“Tequila, cậu có đang nghe không?” 


“Hở?” Bị Sơ Tiểu Niên vỗ nhẹ, Trần Túy mới sực tỉnh.


Sơ Tiểu Niên cười bất lực: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”


Trần Túy bình tĩnh đáp lời: “Tôi cũng thấy Tôn Lỗi rất kỳ lạ.”


“Đúng nhỉ! Nhưng tớ cũng không thể nói rõ là kỳ cục ở chỗ nào, chỉ cảm thấy anh ta ăn nói có vẻ móc mỉa.”


“Ừ.”


“Cậu sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ như mất hồn, đang nghĩ đến điều gì, có phải không?”



Trần Túy lắc đầu: “Tôi thấy hơi mệt rồi, bây giờ cho họ lên món tráng miệng luôn được không?”


“Ồ, được thôi, vậy chúng ta ăn nhanh rồi về nhà.” Sơ Tiểu Niên thấy Trần Túy có tâm sự, cũng không hỏi nhiều, “Vất vả cả tháng nay rồi, chef, đợi tham gia xong staff party, cậu sẽ có một tuần nghỉ, tớ sẽ dẫn cậu đi chơi, chẳng phải cậu luôn muốn đi xem trấn Giang Nam sao?”


“Được đấy.” Sắc mặt Trần Túy dịu lại: “Đi Ô Trấn[26] nhé.”

[26]Ô Trấn là một thị trấn danh lam thắng cảnh lịch sử thuộc thành phố cấp huyện Đồng Hương, nằm ở phía bắc của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
“Không thành vấn đề! Nói đi là đi!”


Hai người nhìn nhau cười rồi cùng chờ đợi món soufflé chanh dây mà họ mong đợi, giống như vài năm trước.



Trong phòng riêng của quán bar, Tôn Lỗi châm một điếu thuốc, rồi đưa bao thuốc sang bên cạnh.


“Anh có hút thuốc không?” Thấy người kia không phản ứng, cậu ta nhún vai, lại cho thuốc vào bao: “Có cần phải như vậy không, chỉ là uống một ly với tình nhân của anh thôi mà.”


Tần Phong như bị hai chữ đó đâm trúng, anh lạnh lùng nhìn qua rồi trầm giọng, nói: “Tôi không muốn tốn thời gian với cậu, gần đây quán bar có chuyện gì vậy? Chỉ trong vài tháng mà danh tiếng của quán đã bị cậu hủy hoại ra thế này?”


Ai ngờ Tôn Lỗi không trả lời câu hỏi, mà lại trợn mắt nhìn Tần Phong với vẻ không thể tin nổi.  


“Đừng nói với tôi rằng hai người là thật nhé, không lẽ lần trước sau khi anh dẫn người đi, cả hai vẫn giữ liên lạc? Thế là phát triển thành bạn tình cố định rồi sao? Nhưng tôi thấy cô ấy không phải gu của anh, khác xa với chị dâu cũ của tôi mà.”


“Nói mới nhớ, anh họ nè, anh đã kể cho cô ấy nghe về quá khứ của mình chưa? Cô ấy có biết bản chất thực sự của con người anh không?”


Tần Phong nhíu mày, không để ý đến sự khiêu khích của cậu ta, anh cất giọng lạnh lùng: “Cậu muốn nói gì?”


“Tôi muốn nói, cô ấy là gu của tôi, nếu anh không muốn chơi nữa, tôi không ngại…” Tôn Lỗi nói dứt câu thì đã bị tóm chặt cổ áo, sau đó cảm thấy đau nhói ở má, cảm nhận được mùi máu tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng


Nhìn thấy cảnh tượng thảm hại trước mắt, Tần Phong cười lạnh một tiếng: “Sau này đừng có ăn nói cà chớn nữa, những gì cậu học được bên trong đừng mang ra ngoài, nếu không muốn làm ăn nghiêm túc, tôi sẽ lấy lại quán bar.”


“Lại nữa, sao mỗi lần gặp tôi, anh đều phải lên lớp tôi thế? Phiền hơn cả mẹ tôi.” Tôn Lỗi tự biết bản thân không thu được lợi lộc gì, cậu ta khạc ra một ngụm máu từ trong miệng và xoa mặt.


Nghe câu này, Tần Phong lại kéo mạnh cổ áo đã nhăn nheo trong tay lên: “Nếu không phải dì tôi trước khi mất nhờ tôi trông chừng cậu, cậu nghĩ tôi muốn quản cậu à?”


“Vậy thì đừng quan tâm, tôi có cầu xin anh chăm sóc tôi đâu.”



Trở lại với tiếng ồn ào náo nhiệt, ngược lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh không ngờ rằng tối nay lại gặp phải nhiều rắc rối như vậy.


Đầu tiên là người mà anh phải gặp đã hẹn ở quán bar của em họ, đến nơi thì lại được thông báo rằng quán bar gần đây liên tục nhận được phản hồi không tốt, sổ sách cũng lộn xộn.


Sau khi tiễn đối tượng của buổi hẹn, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Tôn Lỗi, nhưng ai ngờ lại gặp người đã gây ra cho mình nhiều mâu thuẫn nhất trong mấy ngày qua ở quán bar.


Người đó tối nay ăn diện trang điểm, ngồi ở vị trí như đêm hôm đó, ở góc phòng vẫn có thể thu hút mọi ánh nhìn.


Lần này anh thậm chí còn không cho mình cơ hội phản ứng, mà cứ thế bước tới không chút nghĩ suy. Anh rất muốn nắm tay cô, dẫn cô rời khỏi đây, hoặc là cứ vậy nhốt cô ở nhà…


Thôi quên đi.


Tần Phong dựa vào tường cười khổ, tối nay bản thân thật sự quá mất bình tĩnh.


Điều chỉnh xong cảm xúc, anh quay lại quầy bar, lúc này trong góc không còn bóng dáng của người đó, trên bàn chỉ còn lại nửa chiếc soufflé.


Thấy vậy, Tần Phong nắm chặt tay, nhanh chóng bước ra cửa lớn.



Lúc ra khỏi quán bar đã là hai giờ sáng. Sơ Tiểu Niên ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Túy. Cũng không biết vì lý do gì, tối nay từ khi gặp Tôn Lỗi, cô cứ có vẻ nặng nề tâm sự.


“Tequila, cậu có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Sơ Tiểu Niên vỗ một cái lên đùi: “Hay là bị dị ứng với nhím biển rồi?”


Trần Túy thấy người bên cạnh lo lắng như vậy thì không khỏi bật cười: “Tôi ăn nhím biển sẽ không bị dị ứng.”


“Ôi, vậy thì tốt.” Sơ Tiểu Niên nói: “Tớ thấy cậu còn chưa ăn hết soufflé.”


Trần Túy cụp mắt trong giây lát, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói nhỏ: “Ừ, soufflé hơi chua.”


Nghe xong, Sơ Tiểu Niên cười nói: “Chanh dây chua là đúng rồi còn gì, có lẽ là chúng ta lâu rồi không ăn, cậu không quen đấy.” 


“Ừ, có lẽ vậy.”


Trong lúc nói chuyện, xe đã quay trở lại khu chung cư. Trần Túy nói với tài xế được chỉ định: “Không cần đưa tôi vào, cứ thả tôi ở cổng khu chung cư là được.”



“Được, tuần sau gặp.”  


Khi lại bước dưới ánh trăng, Trần Túy mới cảm thấy đau ở lòng bàn chân.  


Thực ra đã đứng trong bếp cả ngày, cô không nên nghe theo Sơ Tiểu Niên mà đi giày cao gót. Rõ ràng chỉ còn vài giờ nữa là đi ngủ, vậy mà vẫn trang điểm đầy đủ, cô nghĩ, sau này không tham gia các hoạt động sau giờ làm nữa thì tốt hơn.


Đến gần chung cư, Trần Túy nghe thấy có người ở gần đó đang nói tiếng Thượng Hải, giọng điệu rất nặng nề, nhưng cô không nghe thấy giọng nói của người thứ hai. Người này hình như đang cãi nhau với ai đó qua điện thoại.


Dần dần, Trần Túy tiến lại gần âm thanh đó. Cô tận mắt thấy hình bóng quen thuộc đang nắm chặt chiếc điện thoại và quăng mạnh xuống đất, và cảm xúc của người đó cũng vỡ vụn như những mảnh vỡ trên mặt đất.


Tần Phong sao lại ở đây? Đáng nhẽ giờ này anh ấy phải còn ở quán bar chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người hiền hòa lại trở nên khủng khiếp như vậy?


Trong lòng Trần Túy chùng xuống, cô không muốn nghĩ nhiều nên tiếp tục tiến lên. Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì chậm rãi nhìn sang, ánh mắt từ từ chạm phải cô.


Ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cô thấy một đôi mắt đỏ ngầu.


Chủ nhân của đôi mắt kia không nói gì. Trần Túy dừng lại, đứng cách anh không xa rồi hỏi: “Anh không đi lên sao?”


Như thể đã nhận được sự ân xá, trong mắt Tần Phong lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng tắt ngúm.


“Tôi đợi em.” Giọng nói rất trầm, như thể đã mệt mỏi cực độ.


Trần Túy không biết nên nói gì. Cô không lường trước được tình hình hiện tại lại như vậy. Có chút phiền phức. Cô vô thức muốn rời đi, nhưng…


Bây giờ trông anh thực sự không thích hợp để ở một mình.


Vì vậy, Trần Túy không đi nữa.


Thấy cô không nói gì, Tần Phong lại hỏi: “Em không có gì muốn hỏi tôi sao?”


Trần Túy nhíu mày nói: “Tôi nên hỏi gì?”


Đúng vậy, cô nên hỏi gì đây?


Hỏi anh hôm nay anh đã gặp ai? Tại sao anh lại thất hứa? Hay là hỏi anh tại sao lại đập điện thoại như một kẻ điên?



Sau khi đợi vài giây, tiếng động lạnh tanh kết thúc, thay vào đó là giọng nói ấm áp.


“Có cần tôi đi cùng anh mua điện thoại mới không?” Cô dừng bước: “Nhưng giờ chắc là các nơi đều đóng cửa rồi.”


Vừa dứt lời, Trần Túy liền thấy đồng tử của người trước mặt hơi run rẩy.


Lúc này, vẻ mặt của anh phức tạp lại đáng thương, một vẻ mặt mà cô chưa từng thấy trước đây, giống như một chú cáo con bị bỏ rơi trong tuyết. Cô lại nghĩ, nhưng rõ ràng bây giờ đang là mùa hè, lấy đâu ra tuyết.


Ngay lúc cô đang phân tâm, bóng đen trước mặt đột ngột tiến lại gần, sau đó một đôi môi lạnh lẽo áp vào.


Trần Túy chợt cảm thấy hoảng loạn trong lồng ngực, không thể phân biệt được tiếng tim đập rõ ràng và mạnh mẽ lúc này là của ai.


Cô luôn là người sống theo cảm xúc, vì vậy lần này cũng thế, cô đáp lại nụ hôn này một cách nồng nhiệt, nồng nhiệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.


Tuy nhiên, đây có lẽ cũng là nụ hôn cuối cùng giữa họ.


Anh đã có bạn gái mà vẫn đang quan hệ với cô, không biết họ có phải là open relationship (mối quan hệ mở) hay chỉ là sự phản bội từ một phía. Dù là trường hợp nào, Trần Túy cũng không muốn dính líu. Việc xử lý mối quan hệ với bên thứ ba quá rắc rối, cô không đến mức phải tự đưa mình vào tình huống “mất tự trọng” chỉ để thỏa mãn nhu cầu.


Có điều hôm nay là sinh nhật của anh, ít nhất cũng phải có khởi đầu và kết thúc, nói một câu chúc phúc với đồng nghiệp.


Không biết đã hôn nhau bao lâu, hai người mới tách ra, hơi ấm giữa làn môi tan biến, Trần Túy cũng vừa nhận thức được bản thân chưa từng nghĩ đến việc đẩy người này ra.


“Tần Phong, sinh nhật vui vẻ.”


Sau nụ hôn không đúng lúc đó, Trần Túy đã nói câu này.


Tần Phong lại như thể vừa nghe thấy điều gì khó tin, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên và vui mừng, anh vội vàng ôm chặt người vào lòng, vui đầu vào cổ Trần Túy như muốn có thêm nhiều hơn nữa, chôn đầu vào cổ Trần Túy.


Anh lại mất bình tĩnh, nhưng anh không biết phải đổ lỗi cho điều gì cho sự mất bình tĩnh này.


Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên mình từ miệng cô.


Trong nhà hàng, cô luôn gọi anh là “Quản lý Tần”, trên giường cô không thích nói chuyện, dù có dỗ dành thế nào cũng không chịu mở miệng, chỉ biết dùng ánh mắt và cơ thể để quyến rũ người khác. 


Tần Phong siết chặt cánh tay, muốn nói điều gì đó, nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo lại nghe thấy giọng nói quen thuộc lười biếng ấy. 


“Tần Phong, sau này chúng ta đừng lên giường với nhau nữa.”


HẾT CHƯƠNG 20


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 20: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (III)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...