Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 21: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (IV)
“Tần Phong, sau này chúng ta vẫn đừng lên giường với nhau nữa thì hơn.”
Vừa dứt lời, cơn gió ấm áp của đầu hè cũng trở nên u ám, những mảnh màn hình vỡ vụn ở góc tường cũng theo đó mà lay động.
Kể từ khi đạt được một loại mối quan hệ “công tư phân minh” với Trần Túy, Tần Phong đã biết sẽ có ngày này. Anh chưa bao giờ nắm bắt được tính cách của người trước mặt, cũng không nắm được quyền chủ động.
Cảm giác này thật tồi tệ, lý trí bảo anh nên vạch ra ranh giới với “yếu tố không chắc chắn”, nhưng bản năng động vật nguyên thủy trong cơ thể lại khiến anh không tự chủ muốn chiếm hữu con mồi nguy hiểm.
Nhưng cũng không thể ép buộc cô ấy được…
Tần Phong cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang chìm xuống, hòa lẫn với những chuyện không vui xảy ra dạo gần đây, cùng với làn gió oi ả của đêm đầu hè, sắp kéo anh rơi vào vũng lầy. Nếu lúc này lại bám víu vào người khác thì có lẽ sẽ rất khó coi, anh không muốn trải qua những tình huống tương tự trong cuộc đời mình nữa.
Vì vậy, anh cố gắng kéo khóe miệng, cười ra vẻ nhã nhặn rồi nói: “Được thôi.”
Nhưng… Trần Túy đã hứa sẽ làm một chiếc bánh sinh nhật cho anh.
“Vậy tôi có thể hỏi, tại sao em đột nhiên lại thay đổi ý định không?”
Màn đêm yên bình bị phá vỡ, giọng nói của anh dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên, khóe mắt đỏ hoe vẫn không che giấu được, dưới ánh đèn mờ ảo toát lên sự đáng sợ.
Tần Phong đang tự nhủ chắc chắn sẽ không nhận được câu trả lời nào. Người này luôn hành động theo cảm xúc của mình. Hỏi cũng vô ích…
“Anh đã có bạn gái rồi, tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ như vậy.”
Một cơn gió thổi qua, tiếng chuông gió lanh lảnh vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó đang mở, hòa cùng hương hoa mùa hè.
“…C, cái gì?”
Câu trả lời này khiến Tần Phong sững sờ hồi lâu, mãi đến khi ngửi thấy hương hoa, anh mới hoàn hồn.
Câu nói vừa rồi còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ khả năng diễn đạt tiếng Trung của mình có vấn đề sao?
Trần Túy có cảm giác bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Tôi không bao giờ lên giường với người đã có người yêu cố định, phiền phức lắm.”
So với ràng buộc về mặt đạo đức, điều cô quan tâm nhất là gặp rắc rối. Cô hy vọng Tần Phong hiểu rõ điều này, sau đó tiếp tục trở thành một đồng nghiệp phân biệt rõ ràng giữa công và tư với mình.
Nhưng đối phương lại không nghĩ sâu được như vậy. Anh dừng lại một chút rồi nói: “Tôi… có bạn gái à?” Tần Phong cố gắng điều chỉnh biểu cảm. Khi nói tiếp, ánh mắt anh đã sáng lên rất nhiều, dường như còn lẫn chút ý cười: “Sao tôi lại không biết chuyện này chứ.”
“Hử?” Chứ chẳng lẽ không phải…
Tần Phong khẽ ngắt lời cô: “À… tôi biết rồi, là do Tôn Lỗi nói phải không?”
Trần Túy ngẩn ra rồi gật đầu.
Một câu nói khiến trái tim đang chùng xuống của anh nhẹ nhõm hẳn, ánh mắt Tần Phong đột nhiên thay đổi. Anh tiến lên một bước, nắm chặt tay Trần Túy.
“Có lẽ tối đó nó thấy tôi đưa em đi, nên mới cố tình nói như vậy.” Anh tựa đầu vào Trần Túy, giọng nói như mang theo móc câu: “Quan hệ giữa bọn tôi không được tốt cho lắm, nó không ưa tôi. Chẳng qua dì đã nhờ cậy, nên người họ là tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc nó.”
“Em biết không? Nó là ông chủ của quán bar, tôi cũng không thường xuyên đến đó.”
“Vậy à.” Mặc dù Trần Túy không biết câu chuyện này có liên quan gì đến việc Tôn Lỗi lừa cô.
Tần Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy người trước mặt dường như không quan tâm, anh đành bỏ cuộc. Tốt nhất là đừng tiết lộ nhiều thông tin phức tạp như vậy cùng một lúc.
“Vậy ra em nghĩ tôi có bạn gái mới nên muốn giữ khoảng cách với tôi?”
“Ừ.”
Nhìn đôi mắt thường xuyên ở trạng thái mơ màng, Tần Phong tựa người vào cô và cười khẽ.
“Cớ sao không đến hỏi tôi, em có thể hỏi bất cứ điều gì mà.” Anh nhìn sâu vào mắt Trần Túy, như thể muốn kéo người ấy vào vũng lầy.
Nhưng người trước mặt anh không trả lời.
Thôi bỏ đi, mình vẫn không thể mong đợi vào người này.
Nhưng bây giờ bầu không khí thật hoàn hảo, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Tequila, vậy bây giờ tôi có thể…?”
Cố tình chỉ nói nửa câu, hơi thở càng lúc càng gần, Trần Túy nhìn lại đôi mắt đào hoa sáng rực.
Quả nhiên, động vật có vú xảo quyệt vẫn đáng yêu hơn.
Giây tiếp theo, cô chủ động kéo người đàn ông trước mặt mình lại gần, đặt môi mình lên môi anh.
—
Họ vừa hôn nhau vừa loạng choạng vào nhà. Vừa đóng cửa, Trần Túy đã có cảm giác phần trước ngực mát lạnh.
Cô nhíu mày, đây đã là lần thứ hai.
Nhớ đến lần trước chiếc váy cũng gặp phải tình huống tương tự, Trần Túy không hài lòng: “Anh có vẻ rất thích xé áo.”
Tần Phong không trả lời, chỉ cười khẽ bên tai cô: “Đừng giận, tôi đã mua cho em một chiếc váy mới, nó đang ở trong xe tôi, ngày mai sẽ tặng cho em.”
Nhưng đó không phải là lý do để anh xé chiếc váy này.
Trần Túy vừa định nói thì thấy con rắn nhô ra từ lớp vải thô trên ngực mình, ngay lập tức người đó đã chôn mặt vào vị trí đầu rắn, liên tục khiêu khích. Vì vậy, cô chỉ có thể đong đưa quàng tay quanh cổ người đàn ông trước mặt, không kiềm chế được mà ưỡn ngực lên.
“Vội vàng muốn đưa vào miệng tôi như thế sao…”
Chiếc váy bị xé thành làm đôi, vạt váy mở rộng đến eo, bàn tay to lớn đã xé toạc mảnh vải cuối cùng trên người chủ nhân chiếc váy chỉ bằng một động tác.
Quần áo nhàu nhĩ rơi xuống đất, khóa thắt lưng phát ra tiếng leng keng của kim loại rồi nằm yên một góc, hai người dính chặt vào nhau không chút che chắn.
Nhìn thấy người trước mặt khép hờ mắt, Tần Phong cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng ấn người đó xuống bệ bếp rồi đột ngột thâm nhập từ phía sau.
“Ừm——” Cú va chạm bất ngờ khiến Trần Túy không khỏi ngẩng đầu r*n r*.
“Xin lỗi, không kiềm chế được, tôi chậm lại một chút nhé?”
Tính chiếm hữu trong lòng anh được thỏa mãn. Tần Phong chậm rãi di chuyển, đưa tay ra trước mặt cô, xoay nhẹ đầu ngón tay, rồi thì thầm vào tai cô.
“Tôi biết em thích mạnh hơn mà.”
“Sao mỗi lần em lại nhạy cảm hơn thế…”
Cảm nhận được sự run rẩy của Trần Túy run rẩy, anh nảy ra ý tưởng xấu, chuyển sang những động tác chậm rãi nhẹ nhàng.
Có người khó chịu vì bị trêu chọc, nhíu mày phát ra tiếng rên như để thể hiện thái độ bất mãn.
Như em mong muốn.
Thời tiết oi ả khiến cả hai ướt sũng, trước khi kh*** c*m bùng nổ, họ quay lại phòng tắm, mở to tiếng nước chảy.
Thân thể Trần Túy không có điểm tựa, chỉ có thể dùng hai chân kẹp chặt eo của Tần Phong, cả người treo lơ lửng trên người anh. Hai tiếng th* d*c đan xen vào nhau, sự k*ch th*ch mờ ảo do bị kiềm chế càng khiến người thêm hưng phấn.
“Thích không?”
“Ừm…”
Trong lúc Trần Túy cảm thán về thể lực của người nào đó, cô đã hoàn toàn giao phó cơ thể mình cho người đàn ông này, đây là lần đầu tiên cô tự nguyện để người khác dẫn dắt trong chuyện ân ái.
Lần này Trần Túy không cắn môi, mà nghiêng mặt, môi chạm vào vành tai mềm mại.
“Tần Phong, cho tôi…”
Giọng nói ra lệnh, nhưng lại như nắm giữ sinh mệnh của một người. Giây tiếp theo, hai người ôm chặt lấy nhau, thật lâu không buông.
—
Đêm nay là lần đầu họ chỉ làm chuyện ấy một lần duy nhất.
Trần Túy tắm rửa xong, nằm lên giường. Vừa định với tay lấy bộ đồ ngủ ở đầu giường mặc vào thì bị ai đó ngăn lại.
Người đàn ông cười nhẹ, vẻ mặt tỏ rõ sự thoải mái sau khi được thỏa mãn, thấy anh hoàn toàn không định rời đi, Trần Túy liền từ bỏ việc đuổi người. Cô dịch người vào trong, lập tức bị người ta ôm chặt.
“Đêm nay cho tôi ngủ ở đây được không? Hôm nay là sinh nhật của tôi mà.”
Con cáo bị bỏ rơi lại đang bày trò mưu mẹo. Trần Túy vẫn còn chút kháng cự với động vật lông mao, nên cô bình tĩnh vạch trần anh: “Sinh nhật của anh qua rồi.” Tuy nói vậy, nhưng thái độ vẫn cho thấy sự nuông chiều.
Con cáo rất đắc ý khi đạt được mục đích. Nó vùi đầu vào tóc Trần Túy ngửi ngửi, như thể rất thích mái tóc của cô.
Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên mình nằm chung giường với người khác trong trạng thái tỉnh táo như vậy, Trần Túy có phần không quen. Lúc này cô không thấy buồn ngủ, nên đã học cách trò chuyện theo cách xã giao thông thường.
“Hôm nay đã ăn bánh kem chưa?”
“Chưa.” Tần Phong vẫn đang vuốt tóc cô, giọng nói ấm ức: “Uống nhiều rượu, hơi khó chịu.”
“Ừ.” Trần Túy nói: “Có muốn uống nước nóng không?”
“Không cần.” Tần Phong ôm chặt hơn, quấn lấy sợi tóc của cô rồi nói: “Chef, ngày mai làm cho tôi một cái bánh kem nhé?”
Trần Túy nhanh chóng đồng ý, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Tần Phong mỉm cười, chống một tay lên, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tôi muốn ăn soufflé.”
Không ngờ người này nũng nịu một hồi chỉ để gọi một món đơn giản như vậy, Trần Túy lấy làm khó hiểu, hơn nữa món tráng miệng của tuần này chính là soufflé, mọi người ở nhà hàng đều đã ăn món này trong năm ngày liên tiếp, ngay cả cô làm tạp vụ rửa bát cũng sắp phát ngán rồi.
Vì thế cô bất đắc dĩ nói: “Soufflé không phải là bánh kem.”
“Không sao, tôi chỉ muốn ăn soufflé thôi.” Tần Phong lộ vẻ tiếc nuối: “Tuần này tôi định lén ăn một cái, nhưng không có cơ hội, trước đây khi làm việc ở một nhà hàng khác, tôi rất thích ăn soufflé ở đó.”
Nghĩ ra điều gì đó, anh lại hôn lên trán Trần Túy, mỉm cười hỏi: “Nhưng… nhà hàng có rồi, sao em còn đến quán của người khác ăn soufflé?”
“Cái ở trong quán bar có vị chanh dây.” Trần Túy nói: “Nhà hàng mà tôi và Tiểu Niên từng làm việc cùng nhau cũng có món tráng miệng đó, chúng tôi cũng thường được ăn vị chanh dây.”
“Vậy quán bar làm có ngon hơn nhà hàng em từng làm việc không?”
“Không ngon.” Trần Túy chê bai không nương tay: “Quá chua, không ăn nổi.”
Tần Phong nghe vậy thì cười phá lên: “Chef, tôi phát hiện ra em kén ăn thật đấy, giờ lại thêm một cái ‘không thích ăn chua’.”
Trần Túy hơi cứng người lại rồi quay ra về phía cửa sổ, giả vờ không nghe thấy câu này.
Người trước mặt thật sự quá đáng yêu, Tần Phong muốn lại gần cô hơn, còn muốn xác nhận lại: “Nè chef, rốt cuộc em có định làm bánh cho tôi không?”
“Ừm.”
Thôi được, vậy thì là “bánh kem” soufflé.
Có lẽ bầu không khí hiện tại quá yên tĩnh, Trần Túy bất ngờ cảm thấy buồn ngủ, vào khoảnh khắc mắt nhắm lại, cô nghe thấy có người thì thầm bên cạnh.
“Tôi không lừa em.”
“Gì cơ?” Hàng mi khẽ rung, rồi cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
“Hôm nay tôi có việc đột xuất, không thể đi được, ban đầu tôi định đưa em đến đó.”
“Ừ.” Chắc là anh ta đang nói về quán rượu nhỏ kia.
“Em không giận à?”
Trần Túy ngẩn người, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sao tôi phải tức giận, ưm… anh…”
“Em có thể tức giận mà…” Tần Phong toàn thân áp sát lại, tay cũng tiến vào sâu hơn, tình hình dần mất kiểm soát.
Trần Túy khẽ cắn môi, vặn vẹo thân thể, dễ dàng bị người khác khơi dậy ngọn lửa k*ch th*ch.
“Có muốn không?”
“Ừ.”
“Không phải em đã nói tối nay chỉ làm một lần thôi sao?”
“Anh lắm lời thế…”
Ánh trăng chiếu rọi trên bãi cỏ, cô vẫn rơi vào bẫy của hồ ly.
HẾT CHƯƠNG 21
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 21: MÓN THỨ MƯỜI HAI: SOUFFLÉ (IV)
10.0/10 từ 31 lượt.
