Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 22: MÓN THỨ MƯỜI BA: CANH GÀ BÓNG CÁ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Trần Túy tỉnh dậy thì nhận ra phòng ngủ tối om và yên tĩnh hơn mọi ngày. Hóa ra là có người đã kéo rèm trước khi đi ngủ. Cô chưa bao giờ có thói quen kéo rèm trước khi ngủ. Nhìn qua đồng hồ, Trần Túy nghĩ có lẽ sự đúng giờ của đồng hồ sinh học cũng liên quan đến độ sáng tối của căn phòng.
Nhìn quanh không thấy bóng dáng của Tần Phong, chỗ nằm bên cạnh dường như đã nhiễm hơi lạnh từ lâu, nhưng nhiệt độ còn sót lại từ cơ thể khi được ôm vẫn còn lưu lại trên lưng cô. Cảm giác này có phần mới mẻ.
Bước ra khỏi phòng, phòng khách cũng không một bóng người, có lẽ anh đã đi làm việc gì đó.
Trần Túy tắm rửa đơn giản, sau đó tìm một dụng cụ phù hợp để bắt đầu bài tập kỵ khí[27] hôm nay. Nửa tiếng sau, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước, lúc này cửa chính đúng lúc mở ra.
[27]Bài tập kỵ khí (Anaerobic exercise) là loại bài tập phân hủy glucose trong cơ thể mà không cần sử dụng oxy; kỵ khí có nghĩa là “không có oxy”. Loại bài tập này dẫn đến sự tích tụ axit lactic. Về mặt thực tế, điều này có nghĩa là bài tập kỵ khí có cường độ cao hơn nhưng thời gian ngắn hơn so với bài tập aerobic.
Như đã dự đoán, nên cô không thể hiện cảm xúc mà nhìn sang bên cạnh, khi quay lại thì cốc nước đã vơi đi phân nửa.
Đây là lần thứ hai người này tự ý mở cửa, trên tay còn bưng một chiếc nồi gang. Trần Túy nghi ngờ rằng cái chảo này thực ra mới là chìa khóa.
Tuy nhiên, quản lý nhà hàng không bao giờ vào bếp trong giờ làm việc, hoàn toàn trái ngược với đầu bếp không lúc nào rời tay khỏi xoong nồi.
Cảnh tượng này buồn cười đến nỗi Trần Túy không nhịn được mà phì cười.
“Cười gì đấy?” Một loạt động tác quen thuộc, Tần Phong đặt nồi lên bếp rồi tiến thẳng đến ôm eo Trần Túy.
Cảm giác thân thể quen thuộc hòa quyện cùng nhiệt độ đêm qua. Trần Túy tận hưởng cái ôm vừa dính nhớp lại ấm áp này. Lúc này cô mới nhận ra người này thực sự đã về nhà thay đồ.
Không còn là áo sơ mi hay bộ vest chỉnh tề, thay vào đó là áo T-shirt rộng rãi và quần thể thao, khiến anh trông trẻ ra nhiều tuổi, ngay cả đầu tóc cũng có vẻ mềm mại hơn bình thường, giống như một con thú có lông.
Trần Túy vô thức đưa tay lên, chạm vào phần tóc rủ xuống thái dương của Tần Phong rồi nói: “Cười anh hóa ra còn rất trẻ.”
“Hóa ra…?” Tần Phong sửng sốt giây lát rồi nhướng mày: “Em giải thích xem, câu này có nghĩa là gì?”
Miệng nói vậy, nhưng tay thì không yên, mặt cũng vậy. Anh ghé sát Trần Túy rồi từ từ cúi xuống, vùi mặt vào ngực cô, cọ qua cọ lại vào con rắn đó.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Trần Túy lùi lại. Dù sao cô cũng không muốn tự sắp xếp cho mình một bài tập aerobic vào lúc này, vì vậy ánh mắt cô hướng đến chiếc nồi gang bên cạnh: “Đây là món canh gì vậy?”
Tần Phong cười đáp: “Chef, em có nhận ra rằng bây giờ việc tôi nấu cho em ăn ngày càng tự nhiên hơn không?”
Có à?
Trần Túy chìm vào suy nghĩ, cô bỗng nhớ lại tất cả những khoảnh khắc đã trải qua khi ở bên Tần Phong.
Hình như… có thật.
Lúc đi làm, người này sẽ tìm cách để cô uống nhiều nước, lúc cô quên ăn trưa cũng sẽ ân cần phục vụ bữa cơm cho nhân viên. Còn sau giờ làm, trong cuộc sống, hoặc nói cách khác là lúc trên giường…
Quả thật, cô đã vô thức đón nhận tất cả những sự “chăm bẵm” và lòng tốt của anh.
“Em đang nghĩ gì vậy? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?” Tần Phong nhướn mày, tay đã chạm vào mông của Trần Túy.
Trần Túy lập tức thay đổi ý định.
“Đợi chút nữa hãy uống canh.” Cô nói với giọng bình tĩnh.
Lúc từ trong phòng đi ra đã qua buổi trưa, Tần Phong c** tr*n đi vào bếp hâm nóng canh. Những giọt nước vẫn còn đọng trên mái tóc chưa khô hẳn, rồi chảy dọc xuống những múi cơ lưng rắn chắc.
Trần Túy không kìm được liếc anh thêm vài lần, cuối cùng dựa hẳn vào ghế sofa, nhìn thẳng vào anh không thèm che giấu. Phải nói rằng ngoại hình của Tần Phong thực sự hợp ý cô, và thân hình này quả là một bất ngờ thú vị đi kèm.
Trần Túy không biết người khác nhận định tiêu chuẩn của d*c v*ng như thế nào. Cô chỉ biết người đàn ông trước mặt này có thể dễ dàng khơi dậy bản năng phần “con” ẩn sâu trong cô.
“Đừng nhìn nữa. Còn nhìn tiếp thì đến giờ ăn tối mất.” Tần Phong đặt nồi canh xuống, kéo cô khỏi sofa.
Trần Túy không phản ứng với câu nói đó, chỉ chăm chú nhìn nồi canh vàng ươm.
“Đây là canh gà à?”
“Phải rồi, canh gà bóng cá, em từng thử chưa?”
Trần Túy lắc đầu, không biết bóng cá là gì. Cô dùng thìa múc một miếng nguyên liệu lạ rồi hỏi: “Cái này hả?”
“Ra thế.” Lần này Trần Túy đã hiểu. Cô nói: “Tôi chưa từng thấy cái này ở Pháp.”
“Cửa hàng hải sản địa phương thì chắc chắn không có, người nước ngoài không ăn nội tạng của bất kỳ loài động vật nào.” Tần Phong hỏi: “Nhà hàng trước đây em làm, đơn vị cung cấp hải sản chắc cũng giao cá đã được làm sạch đến, phải không?”
“Đúng vậy.” Trần Túy nói: “Nội tạng và vảy cá đã được loại bỏ, rất tiện lợi.”
“Ở trong nước thì không có chuyện đó đâu, giúp giết mổ đã là tốt lắm rồi.” Anh vừa nói vừa múc một bát canh đặt trước mặt Trần Túy, sau đó tiếp tục giải thích: “Cái trên cùng là nấm nhộng trùng thảo[28], mặc dù trông rất giống ‘đông trùng hạ thảo’, nhưng thực chất nó là một loại nấm.”[28]Nấm nhộng trùng thảolà một dạng nuôi cấy của nấm Cordyceps militaris. Đây không phải là hoa của loài Cordyceps sinensis, mà là một loại nấm ăn được, được trồng bằng ngũ cốc, sữa và các loại đậu làm nguồn dinh dưỡng chính. Giàu các dưỡng chất như cordycepin và polysaccharides của đông trùng hạ thảo, nhộng trùng thảo có đặc tính bổ phổi, bổ thận, cũng như chống oxy hóa. Loài nấm này có màu vàng óng, thơm ngon và thường được dùng trong các món súp và món hầm. Tuy nhiên, do thành phần độc đáo, phụ nữ mang thai, trẻ em và những người dị ứng với nó nên thận trọng khi sử dụng.
(Lynn: Nếu các bác muốn tìm hiểu để phân biệt nhộng trùng thảo và đông trùng hạ thảo thì có thể tham khảo tại đây Đông trùng hạ thảo khác nhộng trùng thảo thế nào?)
Trần Túy cầm thìa, trước tiên ngửi mùi, sau đó nhướn mày: “Mùi canh rất đậm, cái này anh hầm bao lâu?”
“Yên tâm đi, không phải nửa đêm dậy hầm đâu.” Tần Phong cười nói: “Đây là bán thành phẩm. Tôi mua luôn nguyên liệu đã được đóng gói. Canh gà và bong bóng cá đều là nguyên liệu do người bán hàng chuẩn bị sẵn. Nhiều nhất thì tôi cũng chỉ ninh một con gà thôi.”
“À, còn có bí đỏ nghiền nữa.”
“Bí đỏ nghiền…” Trần Túy lặp lại: “Hèn gì canh có màu vàng óng.”
“Thật ra, gói nguyên liệu này có kèm gia vị, nhưng tôi cứ thấy hơi nhiều hương liệu nên không cho vào. Nhưng như vậy thì màu sắc phải bổ sung từ chỗ khác. Tôi lên mạng tìm hướng dẫn, cuối cùng nghe theo lời khuyên của chuyên gia rồi mới cho bí đỏ vào.”
Trần Túy nhấp một ngụm canh rồi gật đầu: “Canh có vị ngọt thanh, cho bí đỏ vào lại càng tuyệt.” Cô đánh giá cao như thường lệ rồi nói tiếp: “Gói nguyên liệu này nghe có vẻ rất phù hợp với tôi.”
Về cơ bản thì cô hầu như không nấu ăn ở nhà, nhưng tiếc là ở Pháp không có sự tiện lợi như vậy, nếu không thì cô đã không lười đến độ ăn suất cơm nhân viên ở nhà hàng mỗi ngày.
Tần Phong nghĩ cô sẽ thích món canh này, nhưng không ngờ cô lại không ngại việc sử dụng gói nguyên liệu chế biến sẵn. Anh có phần tò mò: “Không ngờ em lại muốn mua đồ ăn đã sơ chế sẵn. Tôi cứ tưởng đầu bếp thường thích tự tay làm mọi công đoạn chứ.”
Bát canh trước mặt Trần Túy nhanh chóng vơi đi một nửa. Cô lau miệng rồi đáp: “Thật ra, đầu bếp chúng tôi mới là những người sợ phiền phức nhất. Những gì có thể đặt từ nhà cung cấp thì chắc chắn chúng tôi sẽ không tự làm, chẳng hạn như sốt cà chua xông khói, sốt mayonnaise, tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian để theo đuổi cái gọi là ‘homemade’.”
“Cả món tráng miệng nữa.” Cô nói: “Tất cả các loại pastry[29], bánh ngàn lớp, bánh tart, không cần phải gượng ép bản thân tiêu tốn sức lực. Thà thừa nhận chuyên môn của người khác còn hơn là lãng phí gấp nhiều lần thời gian để nhận lấy kết quả không hoàn hảo.”[29]Pastrylà từ ngữ được sử dụng để chỉ những món bánh được nhào bởi hỗn hợp nguyên liệu: trứng, bột, chất béo. Trong bánh Pastry có hàm lượng chất béo cao hơn bánh bông lan và bánh mì. Các loại nhân bánh Pastry phổ biến có thể kể đến: mứt, kem trứng sữa, phô mai hoặc trái cây. Món ăn này có kết cấu mềm mại, béo ngậy và vị ngon đặc biệt. Do đó, nó thường xuất hiện tại các bữa tiệc và được dùng để làm món ăn nhẹ hay đồ tráng miệng. [Nguồn: ezcloud.vn]
Tần Phong giật mình, anh thật sự không ngờ Trần Túy lại nói ra những lời như vậy. Mỗi khi đề cập về chuyên môn của mình, cô thường nhiều lời hơn bình thường. Hơn nữa, sau mười mấy năm làm nghề, những lời này là điều anh chưa từng được nghe từ các đối tác khác.
Tần Phong nghĩ, sự chân thật và phóng khoáng của cô là điều đã ăn sâu vào xương tủy, khác với bản thân anh.
“Anh nấu canh giỏi thật đấy.”
“Thật sao? Cảm ơn chef đã khen.”
Trần Túy cầm thìa, ánh mắt ra hiệu cho Tần Phong đưa bát qua. Cô lại múc thêm một ít rồi nói: “Thực ra nếu anh làm đầu bếp thì chắc cũng được đấy.” Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại nhanh chóng phủ quyết: “Thôi bỏ đi, chức vụ quản lý vẫn hợp với anh hơn.”
So với tài nấu nướng, cô cảm thấy tài giao thiệp của Tần Phong còn hiếm thấy hơn.
Hai người vừa trò chuyện, vừa tiếp tục ăn thêm hai bát canh.
Chứng kiến Trần Túy thật sự thích món canh này, Tần Phong nheo mắt lại và nói: “Lần sau tôi sẽ dẫn em đi ăn ‘Đả Biên Lô[30]‘ nhé? Gọi theo kiểu Quảng Đông thì là vậy. Uống canh xong rồi thì có thể lấy nước dùng để nhúng lẩu.”[30]Đả Biên Lô là một món lẩu truyền thống có nguồn gốc từ Quảng Đông. Tên gọi của món này bắt nguồn từ cách ăn uống quanh bếp. “Đả” ám chỉ hành động nấu nướng, và “Biên Lô” ám chỉ bếp đặt cạnh thực khách. Lẩu Đả Biên Lô truyền thống sử dụng nồi đất để đựng nước hoặc nước dùng xương cá, với củ cải và đậu phụ để tăng thêm độ tươi. Các nguyên liệu nhấn mạnh sự tươi ngon và đa dạng, bao gồm hải sản, thịt bò, thịt cừu và các loại rau theo mùa, và được phục vụ kèm với nước chấm là nước tương pha với dầu nóng. Nước dùng hiện đại đã phát triển thành các món ăn có vị thuốc bắc, gà bóng cá và cháo gạo, giữ được tinh túy của sự tươi mát và hương thơm trong khi kết hợp bếp than, nồi đất và các dụng cụ khác. Phương pháp nấu ăn dựa trên nhiệt độ và mùa, dẫn đến quá trình “uống canh trước rồi mới ăn thịt”.
“OK.” Trần Túy nói: “Về ẩm thực, anh hiểu biết hơn tôi nhiều.”
Tần Phong nhướng mày, cười bất đắc dĩ: “Chef, em nói câu này không hợp lý, chỉ là em ra nước ngoài quá sớm thôi.”
Hiểu biết của người nước ngoài về ẩm thực Trung Hoa vẫn chủ yếu dựa trên ẩm thực Quảng Đông. Những người có hiểu biết phong phú nhất cũng chỉ có thể kể đến “lẩu” và “ẩm thực Tứ Xuyên”. Với số lượng người Trung Quốc làm việc ở nước ngoài ngày càng tăng trong những năm gần đây, các nhà hàng Quảng Đông đang dần kết hợp một vài món ăn gia đình phổ biến. Tuy nhiên, nếu bạn ngẫu nhiên phỏng vấn mười người nước ngoài trên phố, tám người có thể sẽ nói món ưa thích của họ là “Gà Cung Bảo[31]”.[31]Gà Cung Bảo(hay Gà Kung Pao) là một món ăn truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quý Châu và Bắc Kinh. Món ăn này được làm từ nguyên liệu chính là thịt gà, xào nhanh với đậu phộng, ớt và các nguyên liệu khác. Khi thưởng thức, thực khách sẽ cảm nhận được vị cay nồng đặc trưng, phần thịt giòn ngọt.
Song, Trần Túy rốt cuộc đã sang Pháp từ năm mấy tuổi?
Tại sao cô ấy lại chọn Pháp? Cô ấy di cư sang đó cùng bố mẹ từ nhỏ sao? Mình chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến gia đình.
Tần Phong trở nên chần chừ khi những câu hỏi cứ quanh quẩn bên môi, anh tự hỏi có nên thốt ra hay không.
Ăn xong, Trần Túy thực hiện lời hứa làm một chiếc bánh soufflé. Tần Phong ăn liền hai cái mà vẫn chưa thấy thỏa mãn. Anh lại vòi vĩnh đòi cô hứa lần sau sẽ làm bánh vị mâm xôi.
Trần Túy nhếch mỗi gật đầu. Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên vài tiếng.
“Là Tiểu Niên gọi.”
Cô nhấc máy, sau khi kết nối với đầu dây bên kia thì nói trước: “Tôi ăn cơm rồi.”
Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười: “Wow… cậu thật sự đoán trước được à! Buổi trưa ăn gì vậy?”
“Canh gà bóng cá.”
Trần Tụy cười nhẹ, giải thích: “Không phải tôi mua.”
“Không phải cậu mua thì chẳng lẽ là cậu tự nấu? Cậu đừng nói với tớ là…” Sơ Tiểu Niên im lặng hai giây, rồi lớn tiếng kêu lên: “Trời ơi! Trần Túy! Nhà cậu có chó hả!”
“Chó” ở phía đối diện làm rơi cái dĩa xuống bát.
Trần Túy ngước lên nhìn anh rồi cười: “Không phải, là Tần Phong làm.”
“Hử? Tần Phong làm à…” Sơ Tiểu Niên như thể vừa thở phào nhẹ nhõm: “Làm tớ giật hết cả mình, tớ còn tưởng cậu đã dẫn người về nhà ở rồi, nếu là Tần Phong thì tớ yên tâm.”
Trần Túy sững người, cô không trả lời.
Đưa về nhà thì không sai, nhưng “yên tâm” thì từ đâu mà có.
Cô luôn không hiểu. Tại sao trong mắt Sơ Tiểu Niên, Tần Phong lại có hình ảnh đáng tin cậy và điềm tĩnh như vậy, rõ ràng người này mới là người khiến cậu ấy không yên tâm nhất chứ.
“Không nói nữa, ngày kia tôi sẽ đến đúng giờ.” Trần Túy đáp ngắn gọn.
“Huh, ờ, được rồi, đến lúc đó có cần tớ đến đón không? À, tiện thể thì cậu hỏi Tần Phong mấy ngày tới có ở đó không, nếu anh ấy ở thì hai người cùng nhau qua đây cũng được.”
Trần Túy đáp lại rồi cúp điện thoại. Cô cảm thấy hơi bất lực trước sự tin tưởng của Sở Tiểu Niên dành cho Tần Phong, không biết sau này khi biết được sự thật, mọi người sẽ phản ứng ra sao.
“Có vẻ như Tiểu Niên hoàn toàn không nghi ngờ gì về mối quan hệ của chúng ta.” Tần Phong chợt lên tiếng.
“Ừm.” Trần Túy không phản ứng nhiều, chỉ đáp qua loa, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, những ngón tay đang bận rộn trả lời tin nhắn của người khác.
Đúng lúc này, giọng nói của Tần Phong truyền đến từ phía đối diện bàn, nghe có vẻ thoải mái và tự nhiên: “Tequila, em có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi cách sống hiện tại không?”
Trần Túy đặt điện thoại xuống, nghiêm túc hỏi: “Chẳng hạn như?”
“Như là… xác lập một mối quan hệ bạn tình chính thức với ai đó.” Tần Phong nhìn thẳng vào cô, ánh mắt khiến người ta không thể tránh né.
Nhưng cách nói có phần vòng vo, Trần Túy suy nghĩ câu này vài giây rồi lắc đầu.
“Không.”
Ngày hôm sau, Trần Túy tỉnh dậy thì nhận ra phòng ngủ tối om và yên tĩnh hơn mọi ngày. Hóa ra là có người đã kéo rèm trước khi đi ngủ. Cô chưa bao giờ có thói quen kéo rèm trước khi ngủ. Nhìn qua đồng hồ, Trần Túy nghĩ có lẽ sự đúng giờ của đồng hồ sinh học cũng liên quan đến độ sáng tối của căn phòng.
Nhìn quanh không thấy bóng dáng của Tần Phong, chỗ nằm bên cạnh dường như đã nhiễm hơi lạnh từ lâu, nhưng nhiệt độ còn sót lại từ cơ thể khi được ôm vẫn còn lưu lại trên lưng cô. Cảm giác này có phần mới mẻ.
Bước ra khỏi phòng, phòng khách cũng không một bóng người, có lẽ anh đã đi làm việc gì đó.
Trần Túy tắm rửa đơn giản, sau đó tìm một dụng cụ phù hợp để bắt đầu bài tập kỵ khí[27] hôm nay. Nửa tiếng sau, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước, lúc này cửa chính đúng lúc mở ra.
[27]Bài tập kỵ khí (Anaerobic exercise) là loại bài tập phân hủy glucose trong cơ thể mà không cần sử dụng oxy; kỵ khí có nghĩa là “không có oxy”. Loại bài tập này dẫn đến sự tích tụ axit lactic. Về mặt thực tế, điều này có nghĩa là bài tập kỵ khí có cường độ cao hơn nhưng thời gian ngắn hơn so với bài tập aerobic.
Như đã dự đoán, nên cô không thể hiện cảm xúc mà nhìn sang bên cạnh, khi quay lại thì cốc nước đã vơi đi phân nửa.
Đây là lần thứ hai người này tự ý mở cửa, trên tay còn bưng một chiếc nồi gang. Trần Túy nghi ngờ rằng cái chảo này thực ra mới là chìa khóa.
Tuy nhiên, quản lý nhà hàng không bao giờ vào bếp trong giờ làm việc, hoàn toàn trái ngược với đầu bếp không lúc nào rời tay khỏi xoong nồi.
Cảnh tượng này buồn cười đến nỗi Trần Túy không nhịn được mà phì cười.
“Cười gì đấy?” Một loạt động tác quen thuộc, Tần Phong đặt nồi lên bếp rồi tiến thẳng đến ôm eo Trần Túy.
Cảm giác thân thể quen thuộc hòa quyện cùng nhiệt độ đêm qua. Trần Túy tận hưởng cái ôm vừa dính nhớp lại ấm áp này. Lúc này cô mới nhận ra người này thực sự đã về nhà thay đồ.
Không còn là áo sơ mi hay bộ vest chỉnh tề, thay vào đó là áo T-shirt rộng rãi và quần thể thao, khiến anh trông trẻ ra nhiều tuổi, ngay cả đầu tóc cũng có vẻ mềm mại hơn bình thường, giống như một con thú có lông.
Trần Túy vô thức đưa tay lên, chạm vào phần tóc rủ xuống thái dương của Tần Phong rồi nói: “Cười anh hóa ra còn rất trẻ.”
“Hóa ra…?” Tần Phong sửng sốt giây lát rồi nhướng mày: “Em giải thích xem, câu này có nghĩa là gì?”
Miệng nói vậy, nhưng tay thì không yên, mặt cũng vậy. Anh ghé sát Trần Túy rồi từ từ cúi xuống, vùi mặt vào ngực cô, cọ qua cọ lại vào con rắn đó.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Trần Túy lùi lại. Dù sao cô cũng không muốn tự sắp xếp cho mình một bài tập aerobic vào lúc này, vì vậy ánh mắt cô hướng đến chiếc nồi gang bên cạnh: “Đây là món canh gì vậy?”
Tần Phong cười đáp: “Chef, em có nhận ra rằng bây giờ việc tôi nấu cho em ăn ngày càng tự nhiên hơn không?”
Có à?
Trần Túy chìm vào suy nghĩ, cô bỗng nhớ lại tất cả những khoảnh khắc đã trải qua khi ở bên Tần Phong.
Hình như… có thật.
Lúc đi làm, người này sẽ tìm cách để cô uống nhiều nước, lúc cô quên ăn trưa cũng sẽ ân cần phục vụ bữa cơm cho nhân viên. Còn sau giờ làm, trong cuộc sống, hoặc nói cách khác là lúc trên giường…
Quả thật, cô đã vô thức đón nhận tất cả những sự “chăm bẵm” và lòng tốt của anh.
“Em đang nghĩ gì vậy? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?” Tần Phong nhướn mày, tay đã chạm vào mông của Trần Túy.
Trần Túy lập tức thay đổi ý định.
“Đợi chút nữa hãy uống canh.” Cô nói với giọng bình tĩnh.
—
Lúc từ trong phòng đi ra đã qua buổi trưa, Tần Phong c** tr*n đi vào bếp hâm nóng canh. Những giọt nước vẫn còn đọng trên mái tóc chưa khô hẳn, rồi chảy dọc xuống những múi cơ lưng rắn chắc.
Trần Túy không kìm được liếc anh thêm vài lần, cuối cùng dựa hẳn vào ghế sofa, nhìn thẳng vào anh không thèm che giấu. Phải nói rằng ngoại hình của Tần Phong thực sự hợp ý cô, và thân hình này quả là một bất ngờ thú vị đi kèm.
Trần Túy không biết người khác nhận định tiêu chuẩn của d*c v*ng như thế nào. Cô chỉ biết người đàn ông trước mặt này có thể dễ dàng khơi dậy bản năng phần “con” ẩn sâu trong cô.
“Đừng nhìn nữa. Còn nhìn tiếp thì đến giờ ăn tối mất.” Tần Phong đặt nồi canh xuống, kéo cô khỏi sofa.
Trần Túy không phản ứng với câu nói đó, chỉ chăm chú nhìn nồi canh vàng ươm.
“Đây là canh gà à?”
“Phải rồi, canh gà bóng cá, em từng thử chưa?”
Trần Túy lắc đầu, không biết bóng cá là gì. Cô dùng thìa múc một miếng nguyên liệu lạ rồi hỏi: “Cái này hả?”
“Ra thế.” Lần này Trần Túy đã hiểu. Cô nói: “Tôi chưa từng thấy cái này ở Pháp.”
“Cửa hàng hải sản địa phương thì chắc chắn không có, người nước ngoài không ăn nội tạng của bất kỳ loài động vật nào.” Tần Phong hỏi: “Nhà hàng trước đây em làm, đơn vị cung cấp hải sản chắc cũng giao cá đã được làm sạch đến, phải không?”
“Đúng vậy.” Trần Túy nói: “Nội tạng và vảy cá đã được loại bỏ, rất tiện lợi.”
“Ở trong nước thì không có chuyện đó đâu, giúp giết mổ đã là tốt lắm rồi.” Anh vừa nói vừa múc một bát canh đặt trước mặt Trần Túy, sau đó tiếp tục giải thích: “Cái trên cùng là nấm nhộng trùng thảo[28], mặc dù trông rất giống ‘đông trùng hạ thảo’, nhưng thực chất nó là một loại nấm.”[28]Nấm nhộng trùng thảolà một dạng nuôi cấy của nấm Cordyceps militaris. Đây không phải là hoa của loài Cordyceps sinensis, mà là một loại nấm ăn được, được trồng bằng ngũ cốc, sữa và các loại đậu làm nguồn dinh dưỡng chính. Giàu các dưỡng chất như cordycepin và polysaccharides của đông trùng hạ thảo, nhộng trùng thảo có đặc tính bổ phổi, bổ thận, cũng như chống oxy hóa. Loài nấm này có màu vàng óng, thơm ngon và thường được dùng trong các món súp và món hầm. Tuy nhiên, do thành phần độc đáo, phụ nữ mang thai, trẻ em và những người dị ứng với nó nên thận trọng khi sử dụng.
(Lynn: Nếu các bác muốn tìm hiểu để phân biệt nhộng trùng thảo và đông trùng hạ thảo thì có thể tham khảo tại đây Đông trùng hạ thảo khác nhộng trùng thảo thế nào?)
Trần Túy cầm thìa, trước tiên ngửi mùi, sau đó nhướn mày: “Mùi canh rất đậm, cái này anh hầm bao lâu?”
“Yên tâm đi, không phải nửa đêm dậy hầm đâu.” Tần Phong cười nói: “Đây là bán thành phẩm. Tôi mua luôn nguyên liệu đã được đóng gói. Canh gà và bong bóng cá đều là nguyên liệu do người bán hàng chuẩn bị sẵn. Nhiều nhất thì tôi cũng chỉ ninh một con gà thôi.”
“À, còn có bí đỏ nghiền nữa.”
“Bí đỏ nghiền…” Trần Túy lặp lại: “Hèn gì canh có màu vàng óng.”
“Thật ra, gói nguyên liệu này có kèm gia vị, nhưng tôi cứ thấy hơi nhiều hương liệu nên không cho vào. Nhưng như vậy thì màu sắc phải bổ sung từ chỗ khác. Tôi lên mạng tìm hướng dẫn, cuối cùng nghe theo lời khuyên của chuyên gia rồi mới cho bí đỏ vào.”
Trần Túy nhấp một ngụm canh rồi gật đầu: “Canh có vị ngọt thanh, cho bí đỏ vào lại càng tuyệt.” Cô đánh giá cao như thường lệ rồi nói tiếp: “Gói nguyên liệu này nghe có vẻ rất phù hợp với tôi.”
Về cơ bản thì cô hầu như không nấu ăn ở nhà, nhưng tiếc là ở Pháp không có sự tiện lợi như vậy, nếu không thì cô đã không lười đến độ ăn suất cơm nhân viên ở nhà hàng mỗi ngày.
Tần Phong nghĩ cô sẽ thích món canh này, nhưng không ngờ cô lại không ngại việc sử dụng gói nguyên liệu chế biến sẵn. Anh có phần tò mò: “Không ngờ em lại muốn mua đồ ăn đã sơ chế sẵn. Tôi cứ tưởng đầu bếp thường thích tự tay làm mọi công đoạn chứ.”
Bát canh trước mặt Trần Túy nhanh chóng vơi đi một nửa. Cô lau miệng rồi đáp: “Thật ra, đầu bếp chúng tôi mới là những người sợ phiền phức nhất. Những gì có thể đặt từ nhà cung cấp thì chắc chắn chúng tôi sẽ không tự làm, chẳng hạn như sốt cà chua xông khói, sốt mayonnaise, tôi nhất định sẽ không lãng phí thời gian để theo đuổi cái gọi là ‘homemade’.”
“Cả món tráng miệng nữa.” Cô nói: “Tất cả các loại pastry[29], bánh ngàn lớp, bánh tart, không cần phải gượng ép bản thân tiêu tốn sức lực. Thà thừa nhận chuyên môn của người khác còn hơn là lãng phí gấp nhiều lần thời gian để nhận lấy kết quả không hoàn hảo.”[29]Pastrylà từ ngữ được sử dụng để chỉ những món bánh được nhào bởi hỗn hợp nguyên liệu: trứng, bột, chất béo. Trong bánh Pastry có hàm lượng chất béo cao hơn bánh bông lan và bánh mì. Các loại nhân bánh Pastry phổ biến có thể kể đến: mứt, kem trứng sữa, phô mai hoặc trái cây. Món ăn này có kết cấu mềm mại, béo ngậy và vị ngon đặc biệt. Do đó, nó thường xuất hiện tại các bữa tiệc và được dùng để làm món ăn nhẹ hay đồ tráng miệng. [Nguồn: ezcloud.vn]
Tần Phong giật mình, anh thật sự không ngờ Trần Túy lại nói ra những lời như vậy. Mỗi khi đề cập về chuyên môn của mình, cô thường nhiều lời hơn bình thường. Hơn nữa, sau mười mấy năm làm nghề, những lời này là điều anh chưa từng được nghe từ các đối tác khác.
Tần Phong nghĩ, sự chân thật và phóng khoáng của cô là điều đã ăn sâu vào xương tủy, khác với bản thân anh.
“Anh nấu canh giỏi thật đấy.”
“Thật sao? Cảm ơn chef đã khen.”
Trần Túy cầm thìa, ánh mắt ra hiệu cho Tần Phong đưa bát qua. Cô lại múc thêm một ít rồi nói: “Thực ra nếu anh làm đầu bếp thì chắc cũng được đấy.” Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại nhanh chóng phủ quyết: “Thôi bỏ đi, chức vụ quản lý vẫn hợp với anh hơn.”
So với tài nấu nướng, cô cảm thấy tài giao thiệp của Tần Phong còn hiếm thấy hơn.
Hai người vừa trò chuyện, vừa tiếp tục ăn thêm hai bát canh.
Chứng kiến Trần Túy thật sự thích món canh này, Tần Phong nheo mắt lại và nói: “Lần sau tôi sẽ dẫn em đi ăn ‘Đả Biên Lô[30]‘ nhé? Gọi theo kiểu Quảng Đông thì là vậy. Uống canh xong rồi thì có thể lấy nước dùng để nhúng lẩu.”[30]Đả Biên Lô là một món lẩu truyền thống có nguồn gốc từ Quảng Đông. Tên gọi của món này bắt nguồn từ cách ăn uống quanh bếp. “Đả” ám chỉ hành động nấu nướng, và “Biên Lô” ám chỉ bếp đặt cạnh thực khách. Lẩu Đả Biên Lô truyền thống sử dụng nồi đất để đựng nước hoặc nước dùng xương cá, với củ cải và đậu phụ để tăng thêm độ tươi. Các nguyên liệu nhấn mạnh sự tươi ngon và đa dạng, bao gồm hải sản, thịt bò, thịt cừu và các loại rau theo mùa, và được phục vụ kèm với nước chấm là nước tương pha với dầu nóng. Nước dùng hiện đại đã phát triển thành các món ăn có vị thuốc bắc, gà bóng cá và cháo gạo, giữ được tinh túy của sự tươi mát và hương thơm trong khi kết hợp bếp than, nồi đất và các dụng cụ khác. Phương pháp nấu ăn dựa trên nhiệt độ và mùa, dẫn đến quá trình “uống canh trước rồi mới ăn thịt”.
“OK.” Trần Túy nói: “Về ẩm thực, anh hiểu biết hơn tôi nhiều.”
Tần Phong nhướng mày, cười bất đắc dĩ: “Chef, em nói câu này không hợp lý, chỉ là em ra nước ngoài quá sớm thôi.”
Hiểu biết của người nước ngoài về ẩm thực Trung Hoa vẫn chủ yếu dựa trên ẩm thực Quảng Đông. Những người có hiểu biết phong phú nhất cũng chỉ có thể kể đến “lẩu” và “ẩm thực Tứ Xuyên”. Với số lượng người Trung Quốc làm việc ở nước ngoài ngày càng tăng trong những năm gần đây, các nhà hàng Quảng Đông đang dần kết hợp một vài món ăn gia đình phổ biến. Tuy nhiên, nếu bạn ngẫu nhiên phỏng vấn mười người nước ngoài trên phố, tám người có thể sẽ nói món ưa thích của họ là “Gà Cung Bảo[31]”.[31]Gà Cung Bảo(hay Gà Kung Pao) là một món ăn truyền thống của Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, Sơn Đông, Quý Châu và Bắc Kinh. Món ăn này được làm từ nguyên liệu chính là thịt gà, xào nhanh với đậu phộng, ớt và các nguyên liệu khác. Khi thưởng thức, thực khách sẽ cảm nhận được vị cay nồng đặc trưng, phần thịt giòn ngọt.
Song, Trần Túy rốt cuộc đã sang Pháp từ năm mấy tuổi?
Tại sao cô ấy lại chọn Pháp? Cô ấy di cư sang đó cùng bố mẹ từ nhỏ sao? Mình chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến gia đình.
Tần Phong trở nên chần chừ khi những câu hỏi cứ quanh quẩn bên môi, anh tự hỏi có nên thốt ra hay không.
Ăn xong, Trần Túy thực hiện lời hứa làm một chiếc bánh soufflé. Tần Phong ăn liền hai cái mà vẫn chưa thấy thỏa mãn. Anh lại vòi vĩnh đòi cô hứa lần sau sẽ làm bánh vị mâm xôi.
Trần Túy nhếch mỗi gật đầu. Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên vài tiếng.
“Là Tiểu Niên gọi.”
Cô nhấc máy, sau khi kết nối với đầu dây bên kia thì nói trước: “Tôi ăn cơm rồi.”
Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười: “Wow… cậu thật sự đoán trước được à! Buổi trưa ăn gì vậy?”
“Canh gà bóng cá.”
Trần Tụy cười nhẹ, giải thích: “Không phải tôi mua.”
“Không phải cậu mua thì chẳng lẽ là cậu tự nấu? Cậu đừng nói với tớ là…” Sơ Tiểu Niên im lặng hai giây, rồi lớn tiếng kêu lên: “Trời ơi! Trần Túy! Nhà cậu có chó hả!”
“Chó” ở phía đối diện làm rơi cái dĩa xuống bát.
Trần Túy ngước lên nhìn anh rồi cười: “Không phải, là Tần Phong làm.”
“Hử? Tần Phong làm à…” Sơ Tiểu Niên như thể vừa thở phào nhẹ nhõm: “Làm tớ giật hết cả mình, tớ còn tưởng cậu đã dẫn người về nhà ở rồi, nếu là Tần Phong thì tớ yên tâm.”
Trần Túy sững người, cô không trả lời.
Đưa về nhà thì không sai, nhưng “yên tâm” thì từ đâu mà có.
Cô luôn không hiểu. Tại sao trong mắt Sơ Tiểu Niên, Tần Phong lại có hình ảnh đáng tin cậy và điềm tĩnh như vậy, rõ ràng người này mới là người khiến cậu ấy không yên tâm nhất chứ.
“Không nói nữa, ngày kia tôi sẽ đến đúng giờ.” Trần Túy đáp ngắn gọn.
“Huh, ờ, được rồi, đến lúc đó có cần tớ đến đón không? À, tiện thể thì cậu hỏi Tần Phong mấy ngày tới có ở đó không, nếu anh ấy ở thì hai người cùng nhau qua đây cũng được.”
Trần Túy đáp lại rồi cúp điện thoại. Cô cảm thấy hơi bất lực trước sự tin tưởng của Sở Tiểu Niên dành cho Tần Phong, không biết sau này khi biết được sự thật, mọi người sẽ phản ứng ra sao.
“Có vẻ như Tiểu Niên hoàn toàn không nghi ngờ gì về mối quan hệ của chúng ta.” Tần Phong chợt lên tiếng.
“Ừm.” Trần Túy không phản ứng nhiều, chỉ đáp qua loa, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, những ngón tay đang bận rộn trả lời tin nhắn của người khác.
Đúng lúc này, giọng nói của Tần Phong truyền đến từ phía đối diện bàn, nghe có vẻ thoải mái và tự nhiên: “Tequila, em có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi cách sống hiện tại không?”
Trần Túy đặt điện thoại xuống, nghiêm túc hỏi: “Chẳng hạn như?”
“Như là… xác lập một mối quan hệ bạn tình chính thức với ai đó.” Tần Phong nhìn thẳng vào cô, ánh mắt khiến người ta không thể tránh né.
Nhưng cách nói có phần vòng vo, Trần Túy suy nghĩ câu này vài giây rồi lắc đầu.
“Không.”
HẾT CHƯƠNG 22
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 22: MÓN THỨ MƯỜI BA: CANH GÀ BÓNG CÁ
10.0/10 từ 31 lượt.
