Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 23: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Chef, dậy chưa?”


“Uhm, dậy rồi.”


“Hôm nay dẫn tôi đi bơi được không? Ăn trưa xong rồi chúng ta cùng đi khách sạn.”


“Được.”


“Vậy trước hết tôi xuống tìm em nhé”


“Ừ.”


Trần Túy không ngờ rằng Tần Phong lại nghiêm túc, cô tưởng rằng việc đi bơi chỉ là lời nói đùa của anh.  


Đêm qua cô không để người đó ngủ lại, có thể nói là cô đã đuổi người đi.  


Kể từ khi trả lời xong câu hỏi kỳ quặc đó, Tần Phong như biến thành một người khác, anh đã thu lại sự dịu dàng thường ngày, kéo Trần Túy làm cả buổi chiều, cho đến tối mới thả cô ra. Sau cùng cũng không biết là người đó lộ bộ mặt thật hay bị k*ch th*ch, anh không nói gì mà chỉ từ phía sau quặp tay cô lại, điên cuồng chứng minh thể lực của mình.


Có lẽ vì bị ép buộc, Trần Túy thực sự cảm thấy tư thế này là mệt mỏi nhất. Mồ hôi nhễ nhại, khiến cô thấy bực bội. Rõ ràng đã hoàn thành một ngày tập luyện, nhưng lại bị người khác lôi kéo làm bài tập aerobic lâu như vậy. Điều bực mình nhất là mãi sau cô mới nhận ra kế hoạch tập luyện của mình đã bị phá hỏng.


Vì vậy, Trần Túy đuổi người nọ về nhà không chút do dự. Ai ngờ, Tần Phong nghe xong lý do lại không hề giận mà còn cười. Anh không hề nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm, mà chỉ ôm hôn cô rồi ngoan ngoãn rời khỏi.


Điều này khiến Trần Túy có phần bất ngờ, thế nên cô cũng đồng ý với lời mời đi bơi của Tần Phong.


Ai ngờ mọi chuyện lại khác xa so với những gì cô dự đoán. Có người lại không biết bơi.  


“Anh… không biết bơi sao?” Trần Túy nhíu mày, đứng bên cạnh hồ bơi spa với vẻ mặt kinh ngạc.


Nhưng lúc này, người nằm bên trong lại tỏ ra rất tận hưởng, nhướng mày đáp: “Đúng vậy, tôi không biết bơi, từ nhỏ đã sợ nước.”


Sợ nước?


Vậy mà giọng điệu của người này lại nhẹ nhàng quanh co, hoàn toàn không giống một chú cáo sắp chết đuối.


Trần Túy hết nói nổi, hiếm khi lộ vẻ hoang mang. Cô nhìn chằm chằm vào những đợt sóng đang cuộn trào trong bể nước rồi nói: “Nhưng anh đã nói muốn đi bơi mà.”


“Tôi đến để tắm mà.” Tần Phong nhún vai, ánh mắt như ẩn hiện nỗi ấm ức: “Chẳng lẽ em lại kỳ thị một người không biết bơi?”


Chuyện này thì liên quan gì đến kỳ thị…


Trần Túy thở dài, thôi thì mình tự xuống bơi vậy.


Tuy nhiên, bồn tắm massage ở nhà anh rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với bồn tắm trong phòng tập thể hình. Không biết người này đang nghĩ gì nữa.



Không còn vướng bận bởi hành động nhàm chán của Tần Phong, sau khi khởi động, Trần Túy liền nhảy xuống nước, động tác liền mạch dứt khoát, chỉ trong chốc lát cô đã bơi đến giữa hồ.


Tần Phong dựa vào thành bể Spa, chống tay ngắm nhìn hình bóng mờ ảo trong làn nước, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh thừa nhận, với tất cả những chuyện liên quan đến Trần Túy, anh đều có thể lãng phí thời gian một cách tối đa.


Không nên nói là “lãng phí”, mà là “chi tiêu”. Anh sẵn sàng chi tiêu thời gian cho Trần Túy, thậm chí anh cũng không rõ mình thực sự muốn theo đuổi kết quả gì.


Rõ ràng hôm qua cô đã nói, không muốn một mối quan hệ “có danh phận” với bạn tình. Thực ra khi hỏi câu này, đến bản thân Tần Phong cũng ngạc nhiên, anh đã rất lâu không phát ngôn một cách bốc đồng mà không tính đến hậu quả. Việc tuân theo trái tim mình luôn là một điều xa xỉ.


Sau khi bơi tới bơi lui vài vòng, Trần Túy lên bờ nghỉ ngơi một lát. Cô từ chối “lời mời tắm bọt” của ai đó, bổ sung nước rồi nhảy xuống hồ, hóa thành một con cá uyển chuyển tự do.


Tần Phong lặng lẽ ngồi bên bờ, nhưng trong lòng không hề cảm thấy khổ sở khi phải chờ đợi, thay vào đó là sự bình yên lâu lắm mới có được.


Kể từ khi thường xuyên ở bên Trần Túy, cảm giác này luôn xuất hiện, những u ám chôn giấu trong lòng cũng dần dần thấy ánh sáng. Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không phải là một người ấm áp, thậm chí có phần lạnh nhạt, ngay cả ánh trăng mùa đông cũng còn hào phóng hơn cô.


Sinh hoạt của cô cũng có thể coi là tẻ nhạt, ngoài việc tập thể dục và nấu ăn, cô chẳng tìm được sở thích nào khác, bên cạnh chỉ có một người bạn duy nhất là Sơ Tiểu Niên. Nhưng chính động vật máu lạnh khó gần, không hợp với nếp sống của mình ấy, lại luôn mang đến cho anh sự ấm áp.


Tần Phong không biết, rốt cuộc trong hai người họ, ai mới là người mâu thuẫn hơn.


“Anh còn muốn tiếp tục ngâm mình không? Tôi đi tắm một cái rồi chúng ta đi.” Giọng nói vang lên từ cách đó không xa. Bài tập hôm nay của Trần Túy đã hoàn thành.


“Tôi cũng lên đây.” Tần Phong lên khỏi hồ bơi, toàn thân phủ đầy hơi nước nóng. Anh bước từng bước lại gần. Trần Túy cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, mãi đến khi tắm nước lạnh mới trở lại bình thường.


Hai người trở về căn hộ, Tần Phong đi theo cô vào nhà hết sức tự nhiên, cả hai ăn uống qua loa rồi bắt đầu sửa soạn.


Trong lúc Trần Túy quay về phòng thu dọn, Tần Phong nghĩ ra một chuyện và cầm theo chìa khóa rời đi. Khi trở lại, anh đã khoác lên mình bộ vest lịch lãm như thường lệ, tay xách theo một chiếc túi.


Trang điểm xong, Trần Túy bước ra khỏi phòng, liếc thấy chiếc váy đang vắt trên cánh tay Tần Phong. 


“Đây là quà cho em.” Tần Phong tiến lại gần, cất tiếng nói thật khẽ: “Tôi đã làm rách hai chiếc váy của em rồi, nên phải đền bù cho em một chiếc mới.”


Nói rồi, anh chậm rãi nâng tay lên bắt đầu cởi cúc áo của Trần Túy: “Chiếc váy này đã để ở đây một tuần rồi, tôi đã muốn được chiêm ngưỡng em mặc nó từ lâu.”


Giây tiếp theo, bàn tay đang hành động lộn xộn bị nắm chặt, Trần Túy tỏ ra bình thản: “Anh làm vậy, tôi không thể thay đồ được.”


Tần Phong nghe xong thì cười thành tiếng, không còn quậy phá nữa, bắt đầu nghiêm túc giúp đỡ. Ban đầu tưởng sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, ai ngờ Trần Túy thực sự không câu nệ tiểu tiết, thậm chí có thể chịu đựng ánh mắt bỏng rát, thản nhiên khoe thân hình của mình trước mặt anh.


“Em thực sự không ngại chút nào…” Tần Phong cố gắng kiềm chế ngọn lửa bùng cháy trong lòng, tay đặt lên eo cô, nhẹ nhàng v**t v* hình xăm cánh chim nhô ra từ hai bên vạt áo, rồi giúp kéo khóa ở trên xương cụt lên.


Chiếc váy này quả thật như được thiết kế riêng cho cô.


Anh vỗ nhẹ vào vai Trần Túy, ra hiệu cô có thể quay người lại. Trần Túy cúi xuống chỉnh lại gấu váy, nói một cách thản nhiên: “Cũng không phải chưa từng thấy.”


Tay của Tần Phong dừng lại bên eo cô, miệng cười nhẹ rồi thúc giục: “Quay lại cho tôi xem nào.”


Chiếc trâm cài tóc trên đầu cô được tháo ra, mái tóc dài màu rêu tung bay tự nhiên theo động tác xoay người. Ánh mắt Tần Phong dán chặt vào cô, không thể dời đi được nữa.



Chiếc váy này là một bộ đầm satin màu champagne, được chọn lựa kỹ càng để phối với đôi giày cao gót màu n*d* của cô. Thiết kế cổ chữ U mang lại vẻ trang nhã. Lúc mua, anh cũng tiện tay chọn một chiếc choker đính đá, chiếc tua rua đính đá càng làm nổi bật phần từ sau gáy xuống bả vai.


Tần Phong nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt rực lửa.


Một chiếc váy cổ chữ U hoàn hảo, vừa vặn che đi hình xăm con rắn trên ngực cô, mặc dù là áo hở lưng nhưng lại khéo léo giấu đi đôi cánh ở phía trên xương cụt. Chỉ có những dây leo trên đùi thì khó mà che được, nhưng cô có lẽ sẽ không thích mặc váy dài.


Lúc này, Tần Phong mới nhận ra rằng mình thực sự không muốn để người khác thấy hình xăm trên cơ thể cô.


Trần Túy thấy người nọ vẫn không nói gì, liền tự mình đi đến trước gương và xoay một vòng. Cô chưa bao giờ mặc một chiếc váy kín đáo như vậy, thiết kế cổ chữ U này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.


Tuy nhiên, Tần Phong có con mắt thẩm mỹ rất tốt, chiếc váy này vô cùng phù hợp với cô, đường cắt may như thể được đo đạc tỉ mỉ. Anh rất hiểu về vóc dáng của cô.


Nhớ đến đôi giày mà Sơ Tiểu Niên đã “hối lộ”, cô đi tìm và xỏ vào, sau đó chọn bừa một chiếc túi nhỏ chỉ đựng được điện thoại di động rồi hỏi: “Bây giờ xuất phát à?”


Tần Phong nhìn đồng hồ, đi thẳng về phía cô và nói: “Chờ một lúc nữa hãy đi.”  


?


Đối với những gì đang xảy ra, Trần Túy đã từng nghĩ đến việc từ chối.


Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Người đàn ông kia quá hiểu thiết kế của chiếc váy. Anh cởi bỏ lớp vải trên người cô chỉ trong vài giây rồi đè cô xuống giường.


Nghe thấy tiếng thở dồn dập của người đàn ông trước mặt, cô cũng nhanh chóng nhập cuộc. Không có màn dạo đầu nào, nhưng may mắn thay, người này đã quay lại với vẻ dịu dàng thường ngày. Nhất là đôi tay liên tục khám phá trên người cô.


Tần Phong không phải lần đầu tiên thấy những vết sẹo trên cơ thể Trần Túy, nhưng hôm nay lại chăm chú nhìn những dấu vết lớn nhỏ đó rất lâu.


Lúc này anh hơi bực mình. Con gái ai cũng muốn có một thân hình hoàn hảo. Khi vết thương đầu tiên rơi xuống người Trần Túy, cô đã nghĩ gì? Liệu cô có hối hận khi bước vào ngành nghề phải hoàn toàn từ bỏ “sự hoàn hảo” này không?


Là một đầu bếp, việc có những vết sẹo đủ kích cỡ trên cánh tay khi làm việc là điều không thể tránh khỏi, thậm chí bạn còn không biết những vết sẹo này đến từ đâu. Ngoại trừ những vết dao, vết bỏng do khay nướng và chảo sắt đã được coi là vết thương nhẹ rồi. Nếu thay bằng dầu nóng, nghiêm trọng thì sẽ phải cấy lại cả da.


Bên ngoài đùi của Trần Túy có một vết thương bị bỏng do dầu nóng. May mắn là lúc đó có lớp vải che chắn, vết thương cũng được xử lý đúng cách, nên chỉ để lại một vết sẹo mờ. Sau khi bình phục, cô bỗng nảy ra ý tưởng, tìm người thiết kế một hình xăm, vừa khéo che đi vết sẹo trên đùi.


Lúc này, hình xăm đang được người nọ nắm giữ trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng rát như sắp thiêu rụi cả nhánh dây leo. Trần Túy nhìn vào đôi mắt ấy, lần đầu tiên cô đọc được một cảm giác gần giống như thương xót. Trái tim cô như bị ai đó nắm chặt, toàn thân cũng theo đó mà căng thẳng


May mắn là Tần Phong vẫn còn lý trí, nhớ rằng một lúc nữa họ còn phải tham gia staff party của công ty, nên nhanh chóng tha cho cô.  


Sau khi kết thúc, hai người vội vàng lau dọn, Trần Túy không kịp suy nghĩ về những gợn sóng vừa dâng lên trong lòng, cô trở về phòng xịt nước hoa rồi mới rời đi.


Sau đó, cô đã học được một câu thành ngữ mới từ người nọ.


“Giấu đầu hở đuôi.”


?


Nửa tiếng sau, hai người đến khách sạn. Đây cũng là khách sạn thuộc sở hữu của bố Sơ Tiểu Niên. Với gia thế và công việc kinh doanh tầm cỡ như vậy, thì một nhà hàng dưới quyền của họ có đóng cửa vài ngày cũng chẳng hề hấn gì.



“Hử?” Trần Túy thoáng tỉnh táo lại, rồi lắc đầu: “Tôi chỉ đang nghĩ về bài hát vừa rồi.”


“Bài nào?” Tần Phong tua lại bài trước, hỏi: “Bài này à? Thế giới động vật?”


“Ừ.” Trần Túy nói: “Nghe rất hay.”


“Tôi cũng rất thích bài hát này, lời bài hát viết rất hay.” Nói xong, anh liếc sang bên như thể đang suy nghĩ điều gì đó.


Trần Túy lờ đi ánh mắt đó. Cô gật đầu: “Chúng ta xuống thôi.”


Lúc đi đến chỗ thang máy, có người từ phía sau choàng tay qua vai cô. Không cần quay lại, cô cũng biết người này là ai.


Sơ Tiểu Niên chăm chú nhìn Trần Túy, khen không ngớt miệng. Cậu ấy nói rằng đây là lần đầu tiên thấy cô mặc kiểu váy như vậy, khen bạn thân cuối cùng cũng có tiến bộ trong gu thẩm mỹ. Nhưng tới khi biết rằng chiếc váy này thực ra là do Tần Phong chọn, Sơ Tiểu Niên lại nhìn cô bằng ánh mắt “Ra thế”.


Thế là cậu ấy liếc nhìn cô với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, miệng nói: “Hừ, hóa ra tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ của Tần Phong à!”


Sơ Tiểu Niên hiểu ra, quả thật không thể trông chờ vào Trần Túy. Còn Trần Túy thì không hiểu tại sao Sơ Tiểu Niên lại không hề nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Tần Phong.


Nhưng rồi cô lại nghĩ, họ chỉ là bạn tình, cũng chẳng có gì để chia sẻ hay tâm sự với bạn bè. Nghĩ thông suốt thì không còn lo lắng nữa, cô đi theo Sơ Tiểu Niên vào sảnh tiệc. Ba người vừa nhập tiệc thì thấy Sơ Tiểu Nhụy vội vã bước ra.


“Ôi! Tần Phong, sao giờ cậu mới đến vậy? Trần Túy, em đến rồi đấy à, ngồi một chút đi, lát nữa chị sẽ giới thiệu cho em bếp trưởng điều hành của chúng ta.” Chị ấy nói xong, liền kéo tay Tần Phong: “Nhanh theo chị, bên đó có người đang nóng lòng muốn gặp cậu đấy.”


Sơ Tiểu Niên thấy vậy thì hít một hơi: “Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng chị tớ sẽ đến bắt cậu.” Nói rồi cậu ấy chỉ vào chiếc bàn gần góc ở hàng đầu tiên: “Đi thôi? Người của nhà hàng chúng ta ở bên đó kìa!”


Trần Túy ngước mắt lên đáp. Hai người cùng nhau đi tới phía đó. Khi đi ngang qua sân khấu, cô thoáng thấy tháp sâm panh và tháp su kem cực kỳ nổi bật ở phía trước. Cô nhướng mày cảm thán: “Lâu rồi mới thấy croquembouche.”


Sơ Tiểu Niên cũng nhìn theo. Cậu ấy cười nói: “Đúng vậy, từ khi cậu đổi nhà hàng, hình như không được làm tiệc cưới nữa nhỉ.”


Croquembouche là một tháp su kem hình chóp được xếp chồng từ vô số chiếc bánh su kem, đây là loại “bánh cưới” phổ biến nhất trong các đám cưới ở Pháp. Ngay cả khi ngày nay có đủ loại kiểu dáng bánh cưới khác nhau, thì cứ mười người Pháp kết hôn, sẽ có chín người chọn tiếp tục truyền thống này.


Thông thường, chi phí sản xuất và vận chuyển tháp bánh su kem rất cao, vì vậy chúng chỉ có giá cả đắt đỏ mà không mang lại trải nghiệm vị giác phong phú. Có thể nói thay vì giá trị sử dụng, họ chọn tiếp tục duy trì “tín ngưỡng”.


Ngày xưa, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên cùng làm việc tại một nhà hàng thường tổ chức tiệc cưới. Cứ vào mỗi trưa cuối tuần, cả hai thường thấy những tháp bánh su kem đủ loại được bày trên bãi cỏ. Hồi đó, họ thường lén lút nói kháy rằng người Pháp nhàm chán thật, chẳng có sáng tạo mới mẻ gì. Ai ngờ giờ đây sau nhiều năm nhìn lại, cả hai lại thấy hơi hoài niệm.


“Trần Túy, lại đây ngồi nè.” Cảnh Phàn vẫy tay gọi họ từ xa.


Sơ Tiểu Niên thấy vậy liền nói: “Vậy thì tớ không qua đó nữa, tớ ra phụ chị tớ cái nhé.”


Trần Túy gật đầu rồi đi về phía bàn tròn. Ai biết mọi người ở đây đều mở to mắt khi quay lại.


“Anh đang gọi ai?”  


“Trần Túy? Đây là bếp trưởng Trần Túy?”  


“Wtf! Sốc vl! Bếp trưởng Trần Túy lại ăn mặc thế này…”  



“Sao mọi người đều nhìn tôi như vậy.” Trần Túy ngồi vào vị trí bên cạnh Cảnh Phàn, hơi cứng người lại khi nhận ra ánh mắt của cả bàn.


Ngay cả Samantha ngồi cạnh cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Bình thường Trần Túy luôn để mặt mộc, gần như không thấy một sợi tóc rối nào. Cô ấy cứ nghĩ bếp trưởng của họ có thể sẽ khác biệt khi ăn diện, nhưng thực không ngờ Trần Túy lại có phong cách thế này khi rời khu bếp, nhất là dáng người, trông thật…


Samantha nhìn Trần Túy từ đầu đến chân mấy lần mà không hề che giấu, rồi thở dài: “Đồng phục bếp sẽ quyết định diện mạo của một người, câu này đúng thật.”


Nghe vậy, Trần Túy mới hiểu tại sao mọi người lại có phản ứng như vậy. Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Samantha: “Em cũng khác với mọi khi.”


Samantha thường mang đến cảm giác là một cô gái cá tính, không ngờ trang phục thường ngày của cô ấy lại khiến người khác phải trầm trồ. Lớp trang điểm tuy không quá đậm nhưng lại làm rất tốt trong việc tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt, khuyên môi và lông mày không hề lạc lõng. Ở cô ấy toát lên một khí chất khiến người khác không dám lại gần, điều này lại càng phù hợp với hình tượng của Samantha.


Vài phút sau, mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng có người vẫn thỉnh thoảng ngắm trộm Trần Túy


Samantha “hứ” một tiếng, trừng mắt nhìn người đó: “Đừng có nhìn nữa, nếu còn nhìn thì bếp trưởng sẽ thu tiền đấy.”


Mọi người phì cười, Cảnh Phàn cũng cười theo: “Tôi đã biết Trần Túy mà trang điểm thì sẽ rất đẹp rồi, mấy người đúng là không biết gì hết.”


Nhưng có người lại nắm được nhược điểm trong câu nói này, đập bàn chỉ vào Cảnh Phàn.


“Ê nha! Phó bếp Cảnh Phàn, anh nói câu này là có ý gì? Cái gì mà ‘khi trang điểm chắc chắn sẽ đẹp’? Chẳng lẽ lúc đứng bếp, bếp trưởng Trần Túy của chúng ta không đẹp sao?”


“Đúng đúng! Bếp trưởng nhà chúng ta có khoác vải rách lên người cũng đẹp, vậy mà anh lại nói thế. Tôi mà là bếp trưởng, thì tôi ứ chịu đâu!”


“Quá đáng! Chúng tôi không thể nhịn được nữa! Có người mặc vest thắt cà vạt lại dám chế giễu bếp trưởng nhà chúng ta.”


“Không thể tin được! Thật quá đáng!”


“Tôi…” Cảnh Phàn bị các chị em phụ nữ châm chọc đến mức cứng họng. Anh ấy đứng ngây ra tại chỗ, miệng mở ra rồi lại khép vào. Biết rõ họ cố tình khiêu khích, nhưng bản thân lại không thể nói lại một câu nào. Cuối cùng, Cảnh Phàn đỏ bừng mặt mũi, tiến lại gần Trần Túy: “Trần Túy, tôi không có ý đó!”


Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa ngượng ngùng khiến mọi người không thể nhịn cười, Trần Túy cũng cười theo. Quả nhiên, ngay cả ngoài giờ làm, bếp phó Cảnh Phàn cũng không nói lại mấy cô gái nhỏ cứng đầu này.


“Cười gì vậy, vui vẻ quá nhỉ?”


“Quản lý Tần, anh đến rồi! Anh đến ngồi cùng chúng em à?”


“Không, tôi chỉ đến chào mọi người thôi.” Tần Phong nói vài câu rồi đi vòng sang đầu bên kia của bàn tròn, đối diện với một bàn người rồi nói: “Tôi sẽ dẫn bếp trưởng của các bạn đi một chút, không phiền chứ?”


Trần Túy ngẩng đầu, nhìn đám đông đang tụ tập cạnh tháp bánh su kem và tháp sâm panh ở nơi xa. Cô nhíu mày: “Tôi có thể không đi không?”


Tần Phong bật cười, cúi người ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Có tôi ở đây.”


“Ừm.” Bất cứ lúc nào cũng vậy, giọng nói của anh luôn khiến cô cảm thấy an tâm.


Cô đứng dậy, Tần Phong nhìn đôi giày cao gót của cô, nói: “Có muốn nắm tay tôi không?”


Trần Túy cụp mắt, nhìn vào cánh tay đang vươn ra trước mặt mình: “Được.”


Nói xong, cô liền khoác tay anh trước mặt mọi người.


HẾT CHƯƠNG 23


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 23: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...