Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 24: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (II)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hai người rời khỏi chiếc bàn tròn ở góc phòng, bầu không khí lặng đi vài giây, mọi người có mặt mới dám thở phào.
“Phù, vừa rồi cái áp lực khí trường đột ngột đó là sao nhỉ? Chẳng lẽ đó chính là Haki bá vương[32] trong truyền thuyết?”[32]Haki Bá Vươnglà một loại sức mạnh hiếm có trong bộ truyện tranh One Piece, chỉ những người có ý chí thống trị vượt trội mới sở hữu được. Nó cho phép người dùng áp đảo ý chí của người khác, khiến họ bất tỉnh hoặc tê liệt, và giờ đây đã có thể được nâng cấp để tạo ra sát thương vật lý như một vũ khí tấn công.
Samantha nghe thấy câu này thì cười khì, đáp lại: “Cậu xem quá nhiều One Piece rồi phải không?”
Mọi người cười đùa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng hai người rời đi.
“Wow… thân hình của bếp trưởng Trần Túy tuyệt thật, tôi nhìn mà ch** n**c miếng rồi. Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra, hai người này đứng cạnh nhau thật sự rất hợp, nếu chỉ nhìn bề ngoài tôi cũng muốn đẩy thuyền CP của nhà hàng mình rồi!”
“Đúng vậy, nhưng tiếc là họ hoàn toàn không thể, CP như vậy chắc chắn sẽ BE, chúng ta vẫn đừng ‘chèo’ thì hơn.”
Lúc này, Samantha siết chặt bàn tay đang cầm cốc nước, hỏi: “Tại sao không thể?”
Có người lộ vẻ không hiểu: “Cậu không nhìn ra sao? Hai người họ ‘không đi chung đường’!”
‘Không đi chung đường’? Họ rốt cuộc lấy ra cái ý tưởng đó ở đâu?
“Hai người họ không cùng một môi trường sống. Bà chủ chúng ta đi đâu cũng có quản lý Tần đi theo, tham gia bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ? Quản lý Tần lúc nào cũng có người bên cạnh, không giống như bếp trưởng của chúng ta, nhìn là biết sẽ không đi đến những nơi đó để giao tiếp.”
“Nhưng câu này của tôi không phải để hạ thấp hay nói mỉa bếp trưởng đâu! Tôi chỉ muốn nói, bếp trưởng Trần Túy nhìn là biết không phải là người thích những điều tầm thường. Nếu không làm việc cùng nhau ở nhà hàng, có lẽ họ cũng không quen biết, ngoài công việc ra, họ chắc chắn không có nhiều chủ đề chung để nói chuyện.”
Một bàn người quây quanh, nói chuyện rôm rả cả buổi, ai nấy cũng hùa theo, bắt đầu phân tích.
“Bếp trưởng Trần Túy tuy có ngoại hình xuất sắc, nhưng bên trong lại rất giản dị. Tôi thấy chị ấy, ngoại trừ hôm nay, thì quần áo và phụ kiện thường ngày của chị ấy đều rất đơn giản. Tôi đoán bình thường bếp trưởng cũng không mấy quan tâm đến hàng hiệu.”
“Còn quản lý Tần thì khác, mấy người xem từ trong ra ngoài cái gì cũng là hàng hiệu? Ngay cả nước hoa cũng là loại hai nghìn tệ một chai, cầu kỳ đến mức không thể tưởng tượng nổi.”
Nghe đến đây, Samantha không kìm được mà ngắt lời, cô ấy nhướng mày: “Từ trong ra ngoài? Cô thấy người ta bên trong mặc gì nữa hả?”
“Ôi, cô gái nhỏ, sao lại nói những lời như thế hả?” Cảnh Phàn ho khan hai tiếng, liếc mắt về phía Samantha.
Samantha lừ mắt nhìn lại, lúc này mọi người lại chuyển chủ đề về Cảnh Phàn.
“Bếp phó Cảnh Phàn, tai của anh đỏ quá!”
“Sao nghe những điều này lại ngại ngùng? Anh đâu có giống người đã làm cha chứ?”
Toàn thân Cảnh Phàn cứng đờ trong một khoảnh khắc, vô thức quay mặt sang một bên, nhìn Samantha với ánh mắt cầu cứu. Ai ngờ Samantha lại nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Không cứu nổi anh, anh tự xử đi.”
“Sam, cô không thể như vậy, chúng ta cùng là đội ngũ bếp mà, hơn nữa bánh sinh nhật lần trước của cô cũng là do tôi làm đó!” Cảnh Phàn bắt đầu kêu ca như một đứa nhóc tiểu học.
Samantha không xi nhê gì, nhún vai nói: “Vậy lần sau sinh nhật của anh, tôi sẽ tặng anh một bao lì xì lớn nhé?”
Cảnh Phàn cạn lời hẳn, anh ấy thở dài, lắc đầu rồi tự uống rượu một mình.
Cánh chị em phụ nữ lại ngửi thấy mùi vị không bình thường, mọi người liếc nhau, miệng hấp háy.
—
“Ấy, Trần Túy, lại đây nhanh lên.” Sơ Tiểu Nhụy thấy hai người đi về phía này liền tiến tới, thân mật nắm tay Trần Túy rồi giới thiệu: “Trần Túy, đây là đầu bếp điều hành của chúng ta, Ngô Thiên Vũ.”
Người này trông có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ cũng toát lên sự điềm tĩnh. Sơ Tiểu Niên trước đây từng nói con cái của đầu bếp điều hành đều đã lên trung học, bản thân lại trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Chào đầu bếp Ngô.” Trong khi nói, cô đã buông tay khỏi Tần Phong, sẵn sàng để bắt đầu công việc.
Ai ngờ được Ngô Thiên Vũ lại tiến lại gần, trực tiếp hôn lên má cô. Trần Túy thực sự không ngờ tình huống lại phát triển như vậy, thoáng sững người.
Tại nhiều quốc gia châu Âu có phong tục “hôn má”, nhưng thường chỉ là bạn bè chạm má nhau, hiện nay nhiều bạn trẻ cũng dần làm mờ đi truyền thống này. Trong tình huống với một người lạ chưa từng gặp, hành động “lễ nghi” này có phần quá phô trương.
Rõ ràng mọi người có mặt đều không ngờ đến hành động này, nhưng Ngô Thiên Vũ lại rất tự nhiên vỗ vai Trần Túy, thể hiện sự quan tâm của bậc trưởng bối đối với người trẻ.
“Tôi đã nghe nói về đầu bếp Trần Túy từ lâu, công ty gần đây quá bận rộn, tôi vẫn chưa có thời gian đến La Tulipe xem, khi chính thức khai trương tôi nhất định sẽ đến nhà hàng tìm các bạn ăn cơm nhé!”
Trần Túy lùi lại một bước, nụ cười có phần cứng nhắc: “Được, luôn chào đón.”
“Thiên Vũ, anh đừng quá l* m*ng, sẽ làm Trần Túy sợ đấy!” Sơ Tiểu Nhụy ở bên cạnh nhắc nhở.
Ngô Thiên Vũ lại tỏ ra như hiểu rõ tình hình, tự tin nói: “Trần Túy dù sao cũng lớn lên ở Pháp, chắc chắn cởi mở hơn các cô nhiều.”
“Đầu bếp Ngô, chúng ta sẽ nói chuyện sau, chắc cũng đến lúc đổ tháp sâm panh rồi.” Tần Phong kéo người về phía mình, mỉm cười với Ngô Thiên Vũ.
“À, đúng rồi, cảm ơn Tần Phong nhắc nhở.” Ông ta nhướn mày, nhìn hai người có vẻ thân mật thì không nói gì thêm.
Đến đoạn khiến Trần Túy xấu hổ muốn trốn tránh, cô vô thức lùi về phía sau đám đông. Khui sâm panh, rót rượu vang, vốn là tâm điểm chú ý của mọi người, quả thực là địa ngục trần gian đối với những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Sở Tiểu Niên đứng ở phía trước, sánh vai cùng Sơ Tiểu Nhụy. Cậu ấy ngoái đầu lại, nháy mắt với Trần Túy. Lúc này, Trần Túy cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay mình, rồi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc nhất.
Chẳng phải anh nên đứng hàng đầu với Sơ Tiểu Nhụy sao? Sao anh lại chạy đến đây?
Người đó như hiểu được sự nghi ngờ của cô, khẽ cong mắt lại, nói bằng giọng khàn: “Đến đây cùng em.”
Vừa dứt lời, trái tim của Trần Túy cũng đập nhanh hai nhịp, sau đó không nghĩ nhiều, cô khẽ nắm lại đầu ngón tay của Tần Phong.
Lúc này, Sơ Tiểu Nhụy như chợt nghĩ ra điều gì, quay lại tìm người trong đám đông: “Huh? Tần Phong đi đâu rồi?” Nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở hàng cuối, chị ấy liền vẫy tay về phía sau: “Nhanh lại đây, cùng chúng tôi rót sâm panh.”
Ngón tay của Tần Phong hơi khựng lại, nhưng vẫn mỉm cười bình tĩnh: “Được, em đến ngay.”
“Bùm” một tiếng, âm thanh mở chai sâm panh vang lên khắp đại sảnh, đám đông xung quanh tháp sâm panh hò reo vui mừng. Trần Túy chạm vào độ ấm còn sót lại ở đầu ngón tay, thầm nghĩ anh quả thật vẫn thích hợp đứng ở đó.
Buổi tiệc nhân viên (Staff party) này vô cùng hoành tráng, tất cả nhân viên trong ngành ẩm thực cộng lại phải có ba bốn trăm người.
May mắn là nhìn chung bầu không khí khá thoải mái, sau khi rót tháp sâm panh xong, mọi người bắt đầu hoạt động tự do. DJ đã phát những bản nhạc nhẹ nhàng, như được tiếp thêm năng lượng từ rượu, một số người đã bắt đầu mời nhau nhảy nhót.
Trần Túy ăn qua vài món. Trong lúc đó, Sơ Tiểu Niên cũng ghé qua ăn vài miếng, nhưng vẫn không thấy người kia xuống nghỉ.
“Thật sự tớ phục chị tớ luôn, bản thân bà ấy thích đi mời rượu khắp nơi thì cũng thôi đi, nhưng cứ nhất quyết phải kéo cả Tần Phong vào, giờ thì hay rồi, cả hai người đều không ăn được miếng nào.” Cậu ấy hướng mắt về đầu sảnh, thở dài rồi nói: “Chắc hôm nay Tần Phong uống không ít đâu.”
“Ừm.” Trần Túy bề ngoài đáp lại một cách tùy ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, may mà anh đã ăn lót dạ vào lúc trưa.
“Cậu không uống thêm chút nào à? Tớ thấy cậu vừa mới chỉ uống có hai ly sâm panh, với một người thích uống như cậu thì không phải hơi ít quá sao.” Sơ Tiểu Niên lại cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa cười ngớ ngẩn.
Trần Túy thấy người này không hề che giấu cách ăn uống của mình, đành cười khổ, đưa khăn giấy cho Sơ Tiểu Niên: “Không, tôi không thích uống rượu trong những buổi tiệc như thế này.”
“Cũng đúng, cậu thích uống rượu say một mình ở nhà mà.” Nói xong, bàn tay dính đầy dầu mỡ của cậu ấy đã định chạm vào váy của Trần Túy.
Trần Túy nhanh trí tránh sang một bên: “Lau tay đi.”
“Quào! Bạn à, bạn chê tôi thật đấy à!” Nhìn thấy người này sắp lao tới, vừa định ngăn cản, thì một giọng nói đã cắt ngang.
“Tiểu Niên và Tequila thân thiết quá nhỉ.”
Đó là Ngô Thiên Vũ, Trần Túy gật đầu chào ông ta, rồi nhanh chóng nghĩ ngợi, khi ngẩng đầu lên thì ông ta đã tự ngồi ở vị trí bên cạnh.
“Tôi đã xem bức ảnh chụp chung với em mà chef Ge đăng trên Instagram.” Ngô Thiên Vũ giải thích: “Tôi đã nghe nói về em từ rất lâu, và là đàn anh của hai em.”
Lúc này Sơ Tiểu Niên cũng nghĩ đến điều đó, gật đầu như gà mổ thóc: “Ôi, đúng đúng đúng, tôi đã quên chuyện này rồi, chef Ngô thực sự là đàn anh của chúng ta, là một trong những học viên đầu tiên của chef Ge đó!”
“Vậy à.” Nên mới biết cô tên là Tequila.
“Em ngoài đời đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, lần đầu tiên tôi suýt không nhận ra.” Ông ta nhận thấy lời mình có thể gây hiểu lầm, thì vội giải thích: “Nhưng tôi không có ý nói là ảnh của em xấu đâu nhé!”
Trần Túy chỉ cười, không đáp lại, vì cô không biết nên nói “cảm ơn” hay “không sao”.
Trong vài câu ngắn gọn, Tiểu Niên đã ăn lót dạ rồi đi làm việc khác, nhưng Ngô Thiên Vũ lại không định rời đi, bắt đầu trò chuyện với Trần Túy về những câu chuyện thú vị khi du học tại Pháp ở trường Le Cordon Bleu.
Tuy nhiên, cô không phản đối việc nghe những câu chuyện này, nếu gặp điều gì thú vị, cô cũng sẽ chủ động hỏi một hai câu. Nghĩ đến việc sắp xác nhận thực đơn vận hành của nhà hàng, cô lại hỏi Ngô Thiên Vũ một số vấn đề liên quan đến công việc. Hai người khá hợp nhau, dù sao thì trò chuyện với bếp trưởng điều hành cũng coi như là công việc, cô rất sẵn lòng làm thêm việc trong hoàn cảnh như vậy.
Nhưng khi cô vừa đưa vào ghi chú điều cuối cùng cần lưu ý, thì bóng dáng bên cạnh đột ngột tiến lại gần, phá vỡ khoảng cách an toàn.
“Tu es belle, Tequila (Em đẹp thật đấy).”
Ngô Thiên Vũ đột ngột nói một câu tiếng Pháp bên tai cô, Trần Túy cảm thấy không thoải mái, nên lùi lại một bước, đáp lại bằng tiếng Trung: “Cảm ơn.”
Cảm giác này thật vô lý, giống như khi ông ta công khai dành cho cô “nụ hôn má” vừa rồi. Trần Túy không nghĩ rằng Ngô Thiên Vũ là người cố tình khoe khoang, vì vậy sự thân mật phô trương chắc chắn là một cách thể hiện thiện chí khác.
Cảm giác không thoải mái dần gia tăng, Trần Túy nghiêng đầu sang một bên, không ngờ tóc lại bị mắc vào tua rua ở phía sau gáy.
“Đừng cử động, sẽ mắc vào tóc đấy, để tôi giúp em lấy xuống nhé.” Chưa kịp từ chối, Ngô Thiên Vũ đã chạm vào tua rua ở phía sau cô.
Mặc dù không chạm vào da, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy lạnh toát. Trần Túy vốn không thích giấu giếm cảm xúc, sự khó chịu trên mặt cô đã bộc lộ rõ ràng.
Ngô Thiên Vũ ngẩn người, ông ta thật sự không ngờ Trần Túy lại công khai thể hiện sự không hài lòng như vậy. Nhưng dù trong lòng nghĩ gì, thì cũng phải giữ thể diện, vì vậy ông ta chọn cách giả ngu: “Tequila, sắc mặt của em không được tốt, có chuyện gì sao?”
Trần Túy không nói gì.
Ông ta lại nhượng bộ, trong lời nói có chút áy náy: “Có phải hành động và lời nói của tôi vừa rồi khiến em không thoải mái không, nếu đúng thì tôi…”
“Đúng vậy.” Chưa để ông ta nói hết, Trần Túy đã đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Trên đường đi đến nhà vệ sinh, điện thoại nhận được một tin nhắn. Trần Túy dừng lại để xem, nhưng đột nhiên bị ai đó kéo vào một căn phòng. Cô lập tức muốn vùng ra, nhưng khi nhìn rõ người đứng sau là ai thì đã bình tĩnh lại.
“Làm tôi giật mình.” Trần Túy liếc nhìn người bên cạnh: “Anh kéo tôi vào đây làm gì.”
Đây là một nhà vệ sinh được thiết kế đặc biệt cho nhóm người đặc thù, nam nữ đều có thể sử dụng, bên trong không chỉ rộng rãi mà còn rất riêng tư. Trong đầu Trần Túy bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, và kết quả nhanh chóng được người nọ xác nhận.
“Tôi kéo em vào đây làm gì? Nếu không kéo em lại, có phải em sẽ đi với cái tên Ngô Thiên Vũ đó không?” Mắt của Tần Phong đỏ hoe, ngực không ngừng phập phồng, giọng điệu cũng nặng nề hơn nhiều: “Người gặp lần đầu tiên mà đã có thể hôn má, còn để cho hắn ta chạm vào cổ em?”
Trần Túy nhíu mày, chỉ sắp xếp sự khó chịu vừa nãy thành một câu: “Tóc của tôi bị quấn vào tua rua.”
“Vậy mà có thể để người khác tùy ý chạm vào người sao? Em không phòng bị với tất cả mọi người, hả?”
“Anh say à?” Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Túy không muốn dây dưa với anh nữa, liền đẩy người ra, trầm giọng cất lời: “Tôi sẽ bảo Tiểu Niên tìm người đưa anh về trước.”
Không biết là ai lại khiến Tần Phong nổi giận nữa. Ánh mắt anh càng lúc càng tối, tình hình hiện tại dần mất kiểm soát.
“Vậy thì sao… em định đi tìm hắn ta sao? Chẳng phải em đã nói là sẽ không ngủ với người đã có bạn gái rồi sao?”
“Anh say rồi.” Đây là kết luận cuối cùng của Trần Túy. Cô lấy điện thoại ra định liên lạc với tài xế được chỉ định, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị người nọ giật mất.
“Em không được phép đi…” Vừa nói, tay Tần Phong đã kéo khóa sau lưng áo cô xuống. Trần Túy dần mất kiên nhẫn, vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích.
“Anh cần bình tĩnh lại, tôi ra ngoài trước… ưm…”
Đáng tiếc là đã quá muộn.
Luồng gió lạnh thổi qua lưng khiến Trần Túy rùng mình, chẳng mấy chốc sau lưng cô nóng ran. Người đàn ông cắn vào tai cô từ phía sau, thì thầm với những h*m m**n bị kìm nén: “Em thậm chí còn không mặc quần legging, chạm vào là ướt…”
Trần Túy chống cự trong tâm trí, nhưng cơ thể lại nửa muốn nửa không, nếu là người khác, cô nhất định sẽ không “để người ta thao túng”. Nhưng gặp phải Tần Phong, cơ thể cô như hai cực nam châm hút nhau, luôn không thể thoát ra.
Cô thấy bực bội, là vì sự mâu thuẫn trong lòng mình, vì vậy lạnh lùng nhắc nhở: “Anh có biết mình đang làm gì không?”
“Vậy thì hãy buông tôi ra, như vậy tôi rất khó chịu.” Trần Túy muốn nhắc nhở anh lần cuối, kết quả lại phản tác dụng, người phía sau cười lạnh một tiếng, thoáng chốc đổi giọng.
“Em đã quên, trưa nay em đã ở trên giường như thế nào rồi sao?”
“Anh đã quên, trưa nay anh đã ra nhanh như thế nào rồi hả?”
Trong lúc đối đầu, Tần Phong bị câu nói này hoàn toàn chọc tức, anh đỏ mắt, nghiến răng nói: “Tốt, vậy tôi sẽ để em thử xem.”
Trời đất xoay chuyển, không thể kiểm soát.
Trần Túy nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Tần Phong từ trong gương, cảm nhận sự va chạm không mấy dịu dàng của anh, bất chợt nghĩ đến bài hát đã nghe trên xe của anh vào buổi chiều.
“Đừng tiến hóa nữa, đừng để thế giới động vật quá giả tạo, chúng ta nên thể hiện bản năng.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau, đừng nghĩ đến cách tốt hơn, kẻ mạnh sống sót, tự l**m láp vết thương.
Giả vờ tiến hóa, cố gắng tách biệt với động vật, diễn một vai cao quý thanh lịch.
Dưới sự thối rữa của d*c v*ng con người, bản năng thú tính không kịp bị xóa bỏ.
Thôi, không muốn vật lộn nữa…”
Nhớ lại giai điệu đó, cô khẽ thở dài trong lòng, nhắm mắt lại, cơ thể cũng theo đó mà thả lỏng.
Hầu như chỉ trong một giây, cô cảm nhận được sự thay đổi của người đứng trước, Tần Phong đã tỉnh táo lại phần nào. Tiếp theo, trái tim như bị ai đó nắm chặt, anh đau đớn, chỉ có thể ôm chặt Trần Túy.
Lúc này, anh hoàn toàn không phân biệt được mình đang say hay tỉnh, cũng không biết lớp cảm xúc méo mó, bướng bỉnh che phủ ngực mình xuất phát từ đâu.
Là bực bội vì không giữ lời hứa, không ở bên Trần Túy giúp cô giải quyết rắc rối trong giao tiếp? Hay chỉ đơn giản là căm ghét ánh mắt không trong sáng của Ngô Thiên Vũ khi nhìn Trần Túy?
“Phải nuốt chửng tình nhân, còn phải tỏ ra tao nhã, con bọ ngựa tội nghiệp khoe vết thương cũ.”
Khi lắng nghe bài hát đó, anh đã cảm thấy câu này đang nói về mình. Tôn Lỗi nói đúng, nếu Trần Túy biết anh là người như thế nào, chắc chắn sẽ rời bỏ anh.
“Nếu không thể đồng hóa thì hãy ký sinh vào nó, không thì cùng nhau mục nát.”
Không được, cô đã không thể rời đi nữa…
Khoảnh khắc này, Tần Phong cuối cùng cũng nhìn rõ, sự chiếm hữu gần như b*nh h**n của mình đối với Trần Túy.
Trong khoảnh khắc phát tiết, nỗi đau và niềm vui trong đầu anh quấn chặt lấy nhau, anh chầm chậm nhắm mắt lại.
“Đừng sợ, chúng ta đều cô đơn.”
Lynn: Bạn nào tò mò về bài hát thì nghe vietsub tại đây nha
[Vietsub MV] Thế giới động vật () – Tiết Chi Khiêm
Sau khi hai người rời khỏi chiếc bàn tròn ở góc phòng, bầu không khí lặng đi vài giây, mọi người có mặt mới dám thở phào.
“Phù, vừa rồi cái áp lực khí trường đột ngột đó là sao nhỉ? Chẳng lẽ đó chính là Haki bá vương[32] trong truyền thuyết?”[32]Haki Bá Vươnglà một loại sức mạnh hiếm có trong bộ truyện tranh One Piece, chỉ những người có ý chí thống trị vượt trội mới sở hữu được. Nó cho phép người dùng áp đảo ý chí của người khác, khiến họ bất tỉnh hoặc tê liệt, và giờ đây đã có thể được nâng cấp để tạo ra sát thương vật lý như một vũ khí tấn công.
Samantha nghe thấy câu này thì cười khì, đáp lại: “Cậu xem quá nhiều One Piece rồi phải không?”
Mọi người cười đùa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng hai người rời đi.
“Wow… thân hình của bếp trưởng Trần Túy tuyệt thật, tôi nhìn mà ch** n**c miếng rồi. Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra, hai người này đứng cạnh nhau thật sự rất hợp, nếu chỉ nhìn bề ngoài tôi cũng muốn đẩy thuyền CP của nhà hàng mình rồi!”
“Đúng vậy, nhưng tiếc là họ hoàn toàn không thể, CP như vậy chắc chắn sẽ BE, chúng ta vẫn đừng ‘chèo’ thì hơn.”
Lúc này, Samantha siết chặt bàn tay đang cầm cốc nước, hỏi: “Tại sao không thể?”
Có người lộ vẻ không hiểu: “Cậu không nhìn ra sao? Hai người họ ‘không đi chung đường’!”
‘Không đi chung đường’? Họ rốt cuộc lấy ra cái ý tưởng đó ở đâu?
“Hai người họ không cùng một môi trường sống. Bà chủ chúng ta đi đâu cũng có quản lý Tần đi theo, tham gia bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ? Quản lý Tần lúc nào cũng có người bên cạnh, không giống như bếp trưởng của chúng ta, nhìn là biết sẽ không đi đến những nơi đó để giao tiếp.”
“Nhưng câu này của tôi không phải để hạ thấp hay nói mỉa bếp trưởng đâu! Tôi chỉ muốn nói, bếp trưởng Trần Túy nhìn là biết không phải là người thích những điều tầm thường. Nếu không làm việc cùng nhau ở nhà hàng, có lẽ họ cũng không quen biết, ngoài công việc ra, họ chắc chắn không có nhiều chủ đề chung để nói chuyện.”
Một bàn người quây quanh, nói chuyện rôm rả cả buổi, ai nấy cũng hùa theo, bắt đầu phân tích.
“Bếp trưởng Trần Túy tuy có ngoại hình xuất sắc, nhưng bên trong lại rất giản dị. Tôi thấy chị ấy, ngoại trừ hôm nay, thì quần áo và phụ kiện thường ngày của chị ấy đều rất đơn giản. Tôi đoán bình thường bếp trưởng cũng không mấy quan tâm đến hàng hiệu.”
“Còn quản lý Tần thì khác, mấy người xem từ trong ra ngoài cái gì cũng là hàng hiệu? Ngay cả nước hoa cũng là loại hai nghìn tệ một chai, cầu kỳ đến mức không thể tưởng tượng nổi.”
Nghe đến đây, Samantha không kìm được mà ngắt lời, cô ấy nhướng mày: “Từ trong ra ngoài? Cô thấy người ta bên trong mặc gì nữa hả?”
“Ôi, cô gái nhỏ, sao lại nói những lời như thế hả?” Cảnh Phàn ho khan hai tiếng, liếc mắt về phía Samantha.
Samantha lừ mắt nhìn lại, lúc này mọi người lại chuyển chủ đề về Cảnh Phàn.
“Bếp phó Cảnh Phàn, tai của anh đỏ quá!”
“Sao nghe những điều này lại ngại ngùng? Anh đâu có giống người đã làm cha chứ?”
Toàn thân Cảnh Phàn cứng đờ trong một khoảnh khắc, vô thức quay mặt sang một bên, nhìn Samantha với ánh mắt cầu cứu. Ai ngờ Samantha lại nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Không cứu nổi anh, anh tự xử đi.”
“Sam, cô không thể như vậy, chúng ta cùng là đội ngũ bếp mà, hơn nữa bánh sinh nhật lần trước của cô cũng là do tôi làm đó!” Cảnh Phàn bắt đầu kêu ca như một đứa nhóc tiểu học.
Samantha không xi nhê gì, nhún vai nói: “Vậy lần sau sinh nhật của anh, tôi sẽ tặng anh một bao lì xì lớn nhé?”
Cảnh Phàn cạn lời hẳn, anh ấy thở dài, lắc đầu rồi tự uống rượu một mình.
Cánh chị em phụ nữ lại ngửi thấy mùi vị không bình thường, mọi người liếc nhau, miệng hấp háy.
—
“Ấy, Trần Túy, lại đây nhanh lên.” Sơ Tiểu Nhụy thấy hai người đi về phía này liền tiến tới, thân mật nắm tay Trần Túy rồi giới thiệu: “Trần Túy, đây là đầu bếp điều hành của chúng ta, Ngô Thiên Vũ.”
Người này trông có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ cũng toát lên sự điềm tĩnh. Sơ Tiểu Niên trước đây từng nói con cái của đầu bếp điều hành đều đã lên trung học, bản thân lại trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Chào đầu bếp Ngô.” Trong khi nói, cô đã buông tay khỏi Tần Phong, sẵn sàng để bắt đầu công việc.
Ai ngờ được Ngô Thiên Vũ lại tiến lại gần, trực tiếp hôn lên má cô. Trần Túy thực sự không ngờ tình huống lại phát triển như vậy, thoáng sững người.
Tại nhiều quốc gia châu Âu có phong tục “hôn má”, nhưng thường chỉ là bạn bè chạm má nhau, hiện nay nhiều bạn trẻ cũng dần làm mờ đi truyền thống này. Trong tình huống với một người lạ chưa từng gặp, hành động “lễ nghi” này có phần quá phô trương.
Rõ ràng mọi người có mặt đều không ngờ đến hành động này, nhưng Ngô Thiên Vũ lại rất tự nhiên vỗ vai Trần Túy, thể hiện sự quan tâm của bậc trưởng bối đối với người trẻ.
“Tôi đã nghe nói về đầu bếp Trần Túy từ lâu, công ty gần đây quá bận rộn, tôi vẫn chưa có thời gian đến La Tulipe xem, khi chính thức khai trương tôi nhất định sẽ đến nhà hàng tìm các bạn ăn cơm nhé!”
Trần Túy lùi lại một bước, nụ cười có phần cứng nhắc: “Được, luôn chào đón.”
“Thiên Vũ, anh đừng quá l* m*ng, sẽ làm Trần Túy sợ đấy!” Sơ Tiểu Nhụy ở bên cạnh nhắc nhở.
Ngô Thiên Vũ lại tỏ ra như hiểu rõ tình hình, tự tin nói: “Trần Túy dù sao cũng lớn lên ở Pháp, chắc chắn cởi mở hơn các cô nhiều.”
“Đầu bếp Ngô, chúng ta sẽ nói chuyện sau, chắc cũng đến lúc đổ tháp sâm panh rồi.” Tần Phong kéo người về phía mình, mỉm cười với Ngô Thiên Vũ.
“À, đúng rồi, cảm ơn Tần Phong nhắc nhở.” Ông ta nhướn mày, nhìn hai người có vẻ thân mật thì không nói gì thêm.
Đến đoạn khiến Trần Túy xấu hổ muốn trốn tránh, cô vô thức lùi về phía sau đám đông. Khui sâm panh, rót rượu vang, vốn là tâm điểm chú ý của mọi người, quả thực là địa ngục trần gian đối với những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Sở Tiểu Niên đứng ở phía trước, sánh vai cùng Sơ Tiểu Nhụy. Cậu ấy ngoái đầu lại, nháy mắt với Trần Túy. Lúc này, Trần Túy cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay mình, rồi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc nhất.
Chẳng phải anh nên đứng hàng đầu với Sơ Tiểu Nhụy sao? Sao anh lại chạy đến đây?
Người đó như hiểu được sự nghi ngờ của cô, khẽ cong mắt lại, nói bằng giọng khàn: “Đến đây cùng em.”
Vừa dứt lời, trái tim của Trần Túy cũng đập nhanh hai nhịp, sau đó không nghĩ nhiều, cô khẽ nắm lại đầu ngón tay của Tần Phong.
Lúc này, Sơ Tiểu Nhụy như chợt nghĩ ra điều gì, quay lại tìm người trong đám đông: “Huh? Tần Phong đi đâu rồi?” Nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở hàng cuối, chị ấy liền vẫy tay về phía sau: “Nhanh lại đây, cùng chúng tôi rót sâm panh.”
Ngón tay của Tần Phong hơi khựng lại, nhưng vẫn mỉm cười bình tĩnh: “Được, em đến ngay.”
“Bùm” một tiếng, âm thanh mở chai sâm panh vang lên khắp đại sảnh, đám đông xung quanh tháp sâm panh hò reo vui mừng. Trần Túy chạm vào độ ấm còn sót lại ở đầu ngón tay, thầm nghĩ anh quả thật vẫn thích hợp đứng ở đó.
Buổi tiệc nhân viên (Staff party) này vô cùng hoành tráng, tất cả nhân viên trong ngành ẩm thực cộng lại phải có ba bốn trăm người.
May mắn là nhìn chung bầu không khí khá thoải mái, sau khi rót tháp sâm panh xong, mọi người bắt đầu hoạt động tự do. DJ đã phát những bản nhạc nhẹ nhàng, như được tiếp thêm năng lượng từ rượu, một số người đã bắt đầu mời nhau nhảy nhót.
Trần Túy ăn qua vài món. Trong lúc đó, Sơ Tiểu Niên cũng ghé qua ăn vài miếng, nhưng vẫn không thấy người kia xuống nghỉ.
“Thật sự tớ phục chị tớ luôn, bản thân bà ấy thích đi mời rượu khắp nơi thì cũng thôi đi, nhưng cứ nhất quyết phải kéo cả Tần Phong vào, giờ thì hay rồi, cả hai người đều không ăn được miếng nào.” Cậu ấy hướng mắt về đầu sảnh, thở dài rồi nói: “Chắc hôm nay Tần Phong uống không ít đâu.”
“Ừm.” Trần Túy bề ngoài đáp lại một cách tùy ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, may mà anh đã ăn lót dạ vào lúc trưa.
“Cậu không uống thêm chút nào à? Tớ thấy cậu vừa mới chỉ uống có hai ly sâm panh, với một người thích uống như cậu thì không phải hơi ít quá sao.” Sơ Tiểu Niên lại cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa cười ngớ ngẩn.
Trần Túy thấy người này không hề che giấu cách ăn uống của mình, đành cười khổ, đưa khăn giấy cho Sơ Tiểu Niên: “Không, tôi không thích uống rượu trong những buổi tiệc như thế này.”
“Cũng đúng, cậu thích uống rượu say một mình ở nhà mà.” Nói xong, bàn tay dính đầy dầu mỡ của cậu ấy đã định chạm vào váy của Trần Túy.
Trần Túy nhanh trí tránh sang một bên: “Lau tay đi.”
“Quào! Bạn à, bạn chê tôi thật đấy à!” Nhìn thấy người này sắp lao tới, vừa định ngăn cản, thì một giọng nói đã cắt ngang.
“Tiểu Niên và Tequila thân thiết quá nhỉ.”
Đó là Ngô Thiên Vũ, Trần Túy gật đầu chào ông ta, rồi nhanh chóng nghĩ ngợi, khi ngẩng đầu lên thì ông ta đã tự ngồi ở vị trí bên cạnh.
“Tôi đã xem bức ảnh chụp chung với em mà chef Ge đăng trên Instagram.” Ngô Thiên Vũ giải thích: “Tôi đã nghe nói về em từ rất lâu, và là đàn anh của hai em.”
Lúc này Sơ Tiểu Niên cũng nghĩ đến điều đó, gật đầu như gà mổ thóc: “Ôi, đúng đúng đúng, tôi đã quên chuyện này rồi, chef Ngô thực sự là đàn anh của chúng ta, là một trong những học viên đầu tiên của chef Ge đó!”
“Vậy à.” Nên mới biết cô tên là Tequila.
“Em ngoài đời đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, lần đầu tiên tôi suýt không nhận ra.” Ông ta nhận thấy lời mình có thể gây hiểu lầm, thì vội giải thích: “Nhưng tôi không có ý nói là ảnh của em xấu đâu nhé!”
Trần Túy chỉ cười, không đáp lại, vì cô không biết nên nói “cảm ơn” hay “không sao”.
Trong vài câu ngắn gọn, Tiểu Niên đã ăn lót dạ rồi đi làm việc khác, nhưng Ngô Thiên Vũ lại không định rời đi, bắt đầu trò chuyện với Trần Túy về những câu chuyện thú vị khi du học tại Pháp ở trường Le Cordon Bleu.
Tuy nhiên, cô không phản đối việc nghe những câu chuyện này, nếu gặp điều gì thú vị, cô cũng sẽ chủ động hỏi một hai câu. Nghĩ đến việc sắp xác nhận thực đơn vận hành của nhà hàng, cô lại hỏi Ngô Thiên Vũ một số vấn đề liên quan đến công việc. Hai người khá hợp nhau, dù sao thì trò chuyện với bếp trưởng điều hành cũng coi như là công việc, cô rất sẵn lòng làm thêm việc trong hoàn cảnh như vậy.
Nhưng khi cô vừa đưa vào ghi chú điều cuối cùng cần lưu ý, thì bóng dáng bên cạnh đột ngột tiến lại gần, phá vỡ khoảng cách an toàn.
“Tu es belle, Tequila (Em đẹp thật đấy).”
Ngô Thiên Vũ đột ngột nói một câu tiếng Pháp bên tai cô, Trần Túy cảm thấy không thoải mái, nên lùi lại một bước, đáp lại bằng tiếng Trung: “Cảm ơn.”
Cảm giác này thật vô lý, giống như khi ông ta công khai dành cho cô “nụ hôn má” vừa rồi. Trần Túy không nghĩ rằng Ngô Thiên Vũ là người cố tình khoe khoang, vì vậy sự thân mật phô trương chắc chắn là một cách thể hiện thiện chí khác.
Cảm giác không thoải mái dần gia tăng, Trần Túy nghiêng đầu sang một bên, không ngờ tóc lại bị mắc vào tua rua ở phía sau gáy.
“Đừng cử động, sẽ mắc vào tóc đấy, để tôi giúp em lấy xuống nhé.” Chưa kịp từ chối, Ngô Thiên Vũ đã chạm vào tua rua ở phía sau cô.
Mặc dù không chạm vào da, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy lạnh toát. Trần Túy vốn không thích giấu giếm cảm xúc, sự khó chịu trên mặt cô đã bộc lộ rõ ràng.
Ngô Thiên Vũ ngẩn người, ông ta thật sự không ngờ Trần Túy lại công khai thể hiện sự không hài lòng như vậy. Nhưng dù trong lòng nghĩ gì, thì cũng phải giữ thể diện, vì vậy ông ta chọn cách giả ngu: “Tequila, sắc mặt của em không được tốt, có chuyện gì sao?”
Trần Túy không nói gì.
Ông ta lại nhượng bộ, trong lời nói có chút áy náy: “Có phải hành động và lời nói của tôi vừa rồi khiến em không thoải mái không, nếu đúng thì tôi…”
“Đúng vậy.” Chưa để ông ta nói hết, Trần Túy đã đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Trên đường đi đến nhà vệ sinh, điện thoại nhận được một tin nhắn. Trần Túy dừng lại để xem, nhưng đột nhiên bị ai đó kéo vào một căn phòng. Cô lập tức muốn vùng ra, nhưng khi nhìn rõ người đứng sau là ai thì đã bình tĩnh lại.
“Làm tôi giật mình.” Trần Túy liếc nhìn người bên cạnh: “Anh kéo tôi vào đây làm gì.”
Đây là một nhà vệ sinh được thiết kế đặc biệt cho nhóm người đặc thù, nam nữ đều có thể sử dụng, bên trong không chỉ rộng rãi mà còn rất riêng tư. Trong đầu Trần Túy bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, và kết quả nhanh chóng được người nọ xác nhận.
“Tôi kéo em vào đây làm gì? Nếu không kéo em lại, có phải em sẽ đi với cái tên Ngô Thiên Vũ đó không?” Mắt của Tần Phong đỏ hoe, ngực không ngừng phập phồng, giọng điệu cũng nặng nề hơn nhiều: “Người gặp lần đầu tiên mà đã có thể hôn má, còn để cho hắn ta chạm vào cổ em?”
Trần Túy nhíu mày, chỉ sắp xếp sự khó chịu vừa nãy thành một câu: “Tóc của tôi bị quấn vào tua rua.”
“Vậy mà có thể để người khác tùy ý chạm vào người sao? Em không phòng bị với tất cả mọi người, hả?”
“Anh say à?” Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trần Túy không muốn dây dưa với anh nữa, liền đẩy người ra, trầm giọng cất lời: “Tôi sẽ bảo Tiểu Niên tìm người đưa anh về trước.”
Không biết là ai lại khiến Tần Phong nổi giận nữa. Ánh mắt anh càng lúc càng tối, tình hình hiện tại dần mất kiểm soát.
“Vậy thì sao… em định đi tìm hắn ta sao? Chẳng phải em đã nói là sẽ không ngủ với người đã có bạn gái rồi sao?”
“Anh say rồi.” Đây là kết luận cuối cùng của Trần Túy. Cô lấy điện thoại ra định liên lạc với tài xế được chỉ định, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị người nọ giật mất.
“Em không được phép đi…” Vừa nói, tay Tần Phong đã kéo khóa sau lưng áo cô xuống. Trần Túy dần mất kiên nhẫn, vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích.
“Anh cần bình tĩnh lại, tôi ra ngoài trước… ưm…”
Đáng tiếc là đã quá muộn.
Luồng gió lạnh thổi qua lưng khiến Trần Túy rùng mình, chẳng mấy chốc sau lưng cô nóng ran. Người đàn ông cắn vào tai cô từ phía sau, thì thầm với những h*m m**n bị kìm nén: “Em thậm chí còn không mặc quần legging, chạm vào là ướt…”
Trần Túy chống cự trong tâm trí, nhưng cơ thể lại nửa muốn nửa không, nếu là người khác, cô nhất định sẽ không “để người ta thao túng”. Nhưng gặp phải Tần Phong, cơ thể cô như hai cực nam châm hút nhau, luôn không thể thoát ra.
Cô thấy bực bội, là vì sự mâu thuẫn trong lòng mình, vì vậy lạnh lùng nhắc nhở: “Anh có biết mình đang làm gì không?”
“Vậy thì hãy buông tôi ra, như vậy tôi rất khó chịu.” Trần Túy muốn nhắc nhở anh lần cuối, kết quả lại phản tác dụng, người phía sau cười lạnh một tiếng, thoáng chốc đổi giọng.
“Em đã quên, trưa nay em đã ở trên giường như thế nào rồi sao?”
“Anh đã quên, trưa nay anh đã ra nhanh như thế nào rồi hả?”
Trong lúc đối đầu, Tần Phong bị câu nói này hoàn toàn chọc tức, anh đỏ mắt, nghiến răng nói: “Tốt, vậy tôi sẽ để em thử xem.”
Trời đất xoay chuyển, không thể kiểm soát.
Trần Túy nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Tần Phong từ trong gương, cảm nhận sự va chạm không mấy dịu dàng của anh, bất chợt nghĩ đến bài hát đã nghe trên xe của anh vào buổi chiều.
“Đừng tiến hóa nữa, đừng để thế giới động vật quá giả tạo, chúng ta nên thể hiện bản năng.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau, đừng nghĩ đến cách tốt hơn, kẻ mạnh sống sót, tự l**m láp vết thương.
Giả vờ tiến hóa, cố gắng tách biệt với động vật, diễn một vai cao quý thanh lịch.
Dưới sự thối rữa của d*c v*ng con người, bản năng thú tính không kịp bị xóa bỏ.
Thôi, không muốn vật lộn nữa…”
Nhớ lại giai điệu đó, cô khẽ thở dài trong lòng, nhắm mắt lại, cơ thể cũng theo đó mà thả lỏng.
Hầu như chỉ trong một giây, cô cảm nhận được sự thay đổi của người đứng trước, Tần Phong đã tỉnh táo lại phần nào. Tiếp theo, trái tim như bị ai đó nắm chặt, anh đau đớn, chỉ có thể ôm chặt Trần Túy.
Lúc này, anh hoàn toàn không phân biệt được mình đang say hay tỉnh, cũng không biết lớp cảm xúc méo mó, bướng bỉnh che phủ ngực mình xuất phát từ đâu.
Là bực bội vì không giữ lời hứa, không ở bên Trần Túy giúp cô giải quyết rắc rối trong giao tiếp? Hay chỉ đơn giản là căm ghét ánh mắt không trong sáng của Ngô Thiên Vũ khi nhìn Trần Túy?
“Phải nuốt chửng tình nhân, còn phải tỏ ra tao nhã, con bọ ngựa tội nghiệp khoe vết thương cũ.”
Khi lắng nghe bài hát đó, anh đã cảm thấy câu này đang nói về mình. Tôn Lỗi nói đúng, nếu Trần Túy biết anh là người như thế nào, chắc chắn sẽ rời bỏ anh.
“Nếu không thể đồng hóa thì hãy ký sinh vào nó, không thì cùng nhau mục nát.”
Không được, cô đã không thể rời đi nữa…
Khoảnh khắc này, Tần Phong cuối cùng cũng nhìn rõ, sự chiếm hữu gần như b*nh h**n của mình đối với Trần Túy.
Trong khoảnh khắc phát tiết, nỗi đau và niềm vui trong đầu anh quấn chặt lấy nhau, anh chầm chậm nhắm mắt lại.
“Đừng sợ, chúng ta đều cô đơn.”
Lynn: Bạn nào tò mò về bài hát thì nghe vietsub tại đây nha
[Vietsub MV] Thế giới động vật () – Tiết Chi Khiêm
HẾT CHƯƠNG 24
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 24: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
