Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 25: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (III)


Không ai ngờ rằng nửa sau của staff party lại trở nên mất kiểm soát.


Đầu tiên là có người say xỉn nhảy múa quanh tháp sâm panh, vô tình đá trúng vào một chai ở góc phòng, tạo ra “hiệu ứng domino” cho những chiếc ly sâm panh. Cảnh tượng xảy ra, cả hội trường đều hoảng loạn kêu la. Sơ Tiểu Niên vẫn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng đưa mọi người ra ngoài, xác nhận xem họ có bị thương không, rồi cười mỉm chi gọi nhân viên dọn dẹp, nói với mọi người rằng “đổ vỡ” cũng là điềm lành.


Đến đây, hầu hết mọi người đã tỉnh rượu được một nửa. Nhưng đúng lúc này, tháp bánh su kem cũng bị gãy làm đôi, có vài chiếc rơi đúng vào dòng sâm panh đang chảy, bị bọt khí của rượu biến thành những chiếc bánh mềm.


Khung cảnh trở nên hỗn loạn, chỉ trong hai ba phút đã phá hủy toàn bộ bữa tiệc. Sơ Tiểu Niên đành phải kết thúc sớm buổi gặp mặt hôm nay, tìm xe đưa mọi người về nhà.


Cảnh Phàn thấy vậy cũng đến giúp duy trì trật tự, ai ngờ mãi không thấy bóng dáng của Trần Túy, điện thoại cũng không gọi được, anh ấy quay một vòng đi về hướng nhà vệ sinh.


“Này, Sam, cô ở đây à, có thấy Trần Túy không?”


“Hả, huh? Không, không thấy.”


Cảnh Phàn thấy người kia mặt mày hoảng hốt thì an ủi: “Bị giật mình vì cảnh tượng vừa nãy hả?”


Samantha lúc này mới phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: “Cảnh tượng gì chứ?!”


Cảnh Phàn ngạc nhiên: “Hả? Thì là… tháp sâm panh ấy, vừa rồi tháp sâm panh và tháp bánh su đều đổ, cô không thấy sao?”


“Ờ, đúng rồi, tôi đã thấy.” Samantha thở phào, ánh mắt liếc về phía nhà vệ sinh không xa.


“Cô sao vậy? Cảm giác như không tập trung, có chuyện gì xảy ra à?”


“Không có gì.” Samantha lắc đầu, ho nhẹ hai tiếng: “Có lẽ tôi hơi say, đang định về nhà đây.”


“Tôi không uống rượu, để tôi chở cô về nhé.” Nói xong, anh ấy định vào toilet: “Cô đợi tôi một chút, tôi vào nhà vệ sinh đã.”


“Cảnh Phàn!” Samantha bỗng hét lên.


“Làm gì vậy!” Cảnh Phàn lùi lại một bước, tay che chỗ tim: “Tự dưng hét ầm lên trước cửa nhà vệ sinh, cô làm tôi giật mình đấy.”


“Anh, anh vào đây làm gì!”


“Tôi… đi toilet?” Cảnh Phàn chỉ vào cửa toilet: “Không được à?”


“Không được! Anh đừng đi cái này!” Samantha suy nghĩ hai giây, nói chắc như đinh đóng cột: “Cái này bị tắc rồi!”



“Ồ ồ, làm tôi giật cả mình, vậy tôi đi cái khác, cô chờ tôi một chút nhé!”


Đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, nhìn chằm chằm Cảnh Phàn bước vào, Samantha suy nghĩ lung tung, tìm một cái biển hình tam giác màu vàng đặt xuống đất mới yên tâm. 


Vừa định rời đi, không ngờ khi đi qua nhà vệ sinh nữ, cửa mở ra, người bước ra từ bên trong chính là…


“Bếp trưởng Trần Tuý…” Nhưng nhìn cô có vẻ rất bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì. Hai người vừa rồi thực sự chỉ đang thảo luận công việc trong nhà vệ sinh?


Từ nét mặt của Trần Túy thì không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào: “Ừm, Sam, em sắp đi rồi à?” 


“Em định đi, còn chị thì sao?”


Trần Túy nói: “Tôi cũng vậy.”


Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa, Samantha vô tình nhận ra sự mệt mỏi ẩn giấu dưới vẻ ngoài rực rỡ của Trần Túy. Nhìn vậy, hai người này thật sự rất hợp nhau, đều có thể gượng cười ở nơi công cộng, chỉ có điều quản lý Tần có vẻ mệt mỏi hơn.


“Bếp trưởng, chị mệt lắm hả? Em đưa chị về nhé.” Cô ấy báo một khu chung cư, nói rằng cả hai cùng đường.


Trần Túy cười từ chối lòng tốt của cô ấy, không ngờ Samantha vẫn kiên quyết muốn đưa cô về nhà.


Giờ cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn, liền hỏi cô ấy: “Em có điều gì muốn nói với tôi sao?”


“Em…” Samantha gật đầu: “Có.”


Cô ấy xoay chiếc nhẫn trên tay, đôi mày hơi nhíu lại khiến chiếc khuyên lông mày sắc đen càng nổi bật hơn.


“Em đã thấy…”  


“Thấy cái gì?”  


“Em thấy chị và…” Câu nói chưa dứt, cô ấy bỗng kéo chặt Trần Túy trốn vào góc: “Nhanh lên, trốn đi, Cảnh Phàn ra rồi!”  


Trần Túy sửng sốt: “Em đang trốn anh ấy à?”  


“Không hẳn như vậy, em sẽ giải thích cho chị sau, tóm lại em sẽ bảo anh ấy không cần tiễn em.” Samantha gõ vài cái lên màn hình: “Xong rồi, gửi xong rồi, chúng ta đợi anh ấy đi rồi hẵng ra.”  


“Ừm…”  


Đối mặt với tình huống trước mắt, Trần Túy thực sự không hiểu, nhưng vẫn làm theo. Đợi đến khi chiếc Harley của Cảnh Phàn dần rời khỏi tầm nhìn, họ mới bước ra khỏi khách sạn.



“Bây giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ?”


“À, được rồi…” Samantha nắm chặt tay, do dự một lúc rồi nói: “Chị có biết chuyện vừa xảy ra ở đại sảnh không? Tháp sâm panh và tháp bánh su đều bị vỡ.”


Trần Tuý gật đầu: “Nghe rồi, Tiểu Niên đã nói với tôi.”


“Ừm…” Samantha toát mồ hôi lạnh ở phía sau.


Vừa rồi rõ ràng đã định nói ra, nhưng đều do Cảnh Phàn cắt ngang, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để mở lời, điều này làm cô ấy trở nên ngại ngùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là chuyện riêng của hai người họ mà!


Samantha cảm thấy rất hối hận, bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra mình đã quá nóng vội. Chạy đến trước mặt người ta rồi hỏi han, có gì khác với việc đi rình mò chuyện riêng tư của người khác? Thật là điên rồ!


Tuy nhiên… trạng thái của bếp trưởng Trần Túy thật sự ổn chứ? Đôi giày cao gót này, trông qua đã thấy mệt rồi.


“Sam, em có ổn không? Chúng ta có thể đợi một chút rồi đi.” Cuối cùng Trần Túy là người nói trước.


Họ ngồi trên ghế dài trong công viên gần khách sạn, tránh xa đám đông ồn ào, những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cuối cùng cũng đã giảm bớt.


“Không ngờ cái tháp bánh su kem lớn như vậy lại bị hủy hoại, em nhìn mà thấy đau lòng quá.” Samantha nói với vẻ đau khổ.


Trần Túy nghe xong thì cười: “Lần sau đề xuất với công ty để em đến làm nhé.”


“Đừng! Chị đừng có nói như vậy!” Samantha vội vàng ngăn lại, rồi nói: “Em chỉ thấy tiếc thôi, có lẽ nó đã không được bảo quản đúng cách trong quá trình vận chuyển.” 


“Có lẽ vậy.” Trần Túy cũng tiếp lời: “Hơn nữa, màu caramel trên bề mặt bánh su kem quá nhạt; đường chưa đủ nóng, nên có lẽ nó đã không được dán chặt ngay từ đầu.”


“Đúng vậy, còn làm một cái to như vậy. Chị và quản lý Tần vẫn ổn chứ?”


“Hử?” Sự thay đổi chủ đề đột ngột làm Trần Túy giật mình, cô quay sang nhìn cô ấy.


Hoàng hôn buông xuống, trên đường xe cộ tấp nập, đèn tín hiệu luân phiên khiến mọi thứ trở nên có trật tự, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng phanh nhẹ như một lời nhắc nhở.


Con tim Samantha đập liên hồi, cô ấy cảm thấy chắc chắn mình đã uống phải rượu giả, nếu không sao lại trở nên nhiều chuyện như vậy.


Sai rồi, đều do mấy người phục vụ bàn, họ cứ khăng khăng nói quản lý Tần và bếp trưởng Trần Túy không hợp nhau, nếu không mình cũng sẽ không dễ dàng bị cuốn theo, khiến đầu óc rối bời cả buổi chiều.


Lúc này Trần Túy tuy đã nhìn về phía cô ấy, nhưng ánh mắt vẫn không có tiêu điểm, khiến người ta không hiểu cô rốt cuộc có tò mò về nguồn gốc của câu hỏi đó hay là cô hoàn toàn không nghe rõ câu hỏi.


Thôi, chuyện đã đến mức này…



“Bếp trưởng Trần Túy, em đã thấy.” Samantha nói: “Thực ra em đã biết từ lâu rằng chị và quản lý Tần…” Nói đến đây thì cô ấy dừng lại, không tiếp tục.


Nhưng, Trần Túy thật sự không ngờ tới, cô suy nghĩ một lúc, rồi cười nhẹ một cái: “Thế à.”


Thấy cô phản ứng bình thường, Samantha thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Có một lần hai người hôn nhau trong văn phòng… em đã thấy.”


“Vừa rồi em thấy anh ấy tự mình gọi taxi đi, cũng không chào ông bà chủ, em chưa bao giờ thấy anh ấy có vẻ mặt tệ như vậy.” Samantha thấy người liên quan ngồi cạnh cũng có vẻ không ổn, thì không kìm được hỏi: “Hai người không sao chứ, có phải cãi nhau không?”


Gió chiều ẩm ướt thổi đến, Trần Túy chỉnh lại tóc.


Họ có cãi nhau không? Trần Túy cũng không chắc đó có được coi là cãi nhau hay không.


Chỉ là cô cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt từ Tần Phong, lý trí bảo cô nên tránh xa người đó.


Anh không giống như một con người bình thường.


Nhưng kể từ khi cô đưa ra quyết định này, trong lòng luôn có thứ gì đó kéo cô lại, hơi thở trở nên chua chát, nặng nề, chỉ có thể thở ra một hơi dài như bây giờ.


Samantha thấy Trần Túy thở dài, trong lòng nghĩ rằng mình đã nói đúng. Với lòng nhiệt tình, cô ấy lại nói: “Thực ra em thấy quản lý Tần rất quan tâm đến chị, anh ấy luôn đến rót nước và mang đồ ăn cho chị khi ở nhà hàng, vừa rồi ở sảnh cũng vậy, dù đi đâu mắt cũng không rời khỏi chị.”


Câu nói này khiến Trần Túy tỉnh táo hơn. Cô bật cười, có phần bất lực: “Thật ngưỡng mộ em, có thể làm hai việc cùng lúc trong giờ làm.”


Samantha nói đúng, Tần Phong quả thực đã săn sóc cô ở mọi phương diện, cô không thể phủ nhận điều đó. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nhận được sự quan tâm chu đáo như vậy.


Tuy nhiên điều này không thể xóa nhòa thực tế rằng anh là một kẻ điên, ít nhất là sau khi uống rượu.


Sợ rằng giữa họ có sự hiểu lầm sâu sắc, Samantha đã vội vàng thúc đẩy: “Chị đừng nghe người khác nói bậy, em chỉ thấy hai người rất xứng đôi.”


“Xứng đôi…” Trần Túy lặp lại từ này, rồi nói: “Nhưng chúng tôi không phải là bạn trai bạn gái.”


“Hả?” Không phải bạn trai bạn gái…


“Chúng tôi chỉ là bạn giường.”


“Hả…”


Một sự im lặng thoáng bao trùm bầu không khí.


“Xin lỗi, bếp trưởng Trần Túy.” Một lúc sau, Samantha lên tiếng.



Trần Túy không hiểu, cô hỏi: “Tại sao lại xin lỗi.”


“Là do em đã vượt quá giới hạn, không nên nói những điều này với chị…” Cô ấy nói với vẻ hối lỗi: “Đây đều là chuyện riêng của chị, em…”


“Không sao.” Trần Túy lắc đầu: “Tôi không có chuyện riêng gì, không có gì không thể nói với mọi người.”


Cô thoáng dừng lại, rồi nói: “Không nói cũng vì sợ phiền phức.”


“Ừm…”


Hai người im lặng vài giây, Samantha ngẩng đầu duỗi cổ, phát hiện hôm nay mây rất thấp, nhìn thời tiết có lẽ sắp mưa rồi. Nhưng cô ấy lại thích những ngày mưa, dù cho phòng ẩm ướt, đi lại không tiện cũng không sao, ít nhất không khí sẽ mát mẻ hơn nhiều so với bình thường, nhiệt độ cũng không nóng bức như vậy.


Cô ấy nghĩ, người bên cạnh cũng giống như thời tiết ẩm ướt nhưng trong trẻo này.


“Bếp trưởng Trần Túy, chị có uống trà sữa không? Em đi mua một cốc trà sữa rồi chúng ta về nhà nhé?”


Trần Túy cười, lắc đầu.


“Ôi, đúng rồi, quên mất chị tập gym, chắc chắn không uống những thứ này. Vậy… em đi mua một chai nước nhé?”


Có thể thấy Samantha thật sự quan tâm đến mình, Trần Túy chưa bao giờ xem nhẹ hay phớt lờ tấm lòng chân thành của người khác.


Cô đứng dậy gật đầu: “Vậy thì làm phiền em.”


Hai người cùng đi sang cửa hàng tiện lợi bên kia đường, ánh hoàng hôn mờ ảo phủ lên bóng họ một bộ lọc mềm mại.


“À, vừa nãy Tiểu Trương nói, vài ngày nữa chúng ta có thể đi ăn tối ở nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ chuẩn bị bữa tiệc lớn cho chúng ta.”


“Thì ra Tiểu Trương là người giấu tài.”


“Bọn em cũng nói như vậy, không ngờ thằng nhóc này có tài. Cậu ấy nói, bình thường đều ăn cơm nhân viên do chúng ta nấu, lần này cậu ấy cũng sẽ cho chúng ta thấy tài nấu nướng của mình.”


“Xem ra cậu ấy sẽ phải vất vả đây.”


“Mọi người sẽ đến sớm để giúp đỡ. Đợi họ xác định thời gian, em sẽ báo cho chị, đến lúc đó em sẽ đến tìm chị, chúng ta cùng đi nhé.”


“Được.”


Ngồi trên taxi, Trần Túy cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra tin nhắn chưa đọc. Cô cuộn lên, tin nhắn của Sơ Tiểu Niên gửi vào buổi chiều đập vào mắt.


[Cẩn thận với Ngô Thiên Vũ, hắn là một lão già háo sắc!]


HẾT CHƯƠNG 25


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 25: MÓN THỨ MƯỜI BỐN: THÁP BÁNH SU KEM (III)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...