Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 26: MÓN THỨ MƯỜI LĂM: BÁNH NGẢI
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những ngày này Trần Túy luôn ngâm mình trong phòng gym, như thể muốn tiêu tốn thời gian tập luyện của nửa cuối năm mà không biết mệt mỏi. Ngay cả ông lão đi bộ trên máy chạy bộ cũng không nhìn nổi, còn nhiệt tình chủ động đến nói chuyện với cô, nhắc nhở cô rằng cô gái nhỏ muốn giữ dáng cũng phải chú ý đến sức khỏe. Trần Túy nghe xong chỉ cười rồi rời đi, ngày hôm sau không quay lại phòng gym, mà quay sang bơi lội.
Tập gym có thể khiến người ta nghiện, câu này thể hiện rõ ở cô. Đặc biệt là khi cô không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đổ mồ hôi mà không cần động não, thì phòng gym là một nơi tuyệt vời.
Kể từ ngày hôm đó, sau khi chia tay với Tần Phong ở khách sạn nơi tổ chức staff party, họ đã ba ngày không gặp nhau.
Thực ra anh cũng không biến mất, chỉ là chuyển sang nhắn tin trong khung chat WeChat, trung bình mỗi ngày năm tin, đều là những nội dung không quan trọng, thậm chí không thấy một câu chữ nghiêm túc nào.
Không một lời xin lỗi, cũng không dây dưa làm phiền.
Anh chia sẻ bài viết về ẩm thực Thượng Hải, video dạy làm món ăn truyền thống, đôi khi đăng lại các bài viết từ nước ngoài chỉ trích các nhà hàng Pháp được gắn sao Michelin. Mỗi liên kết đều được Trần Túy mở ra xem kỹ lưỡng, có thể thấy người này rất biết cách chiều lòng người khác.
Tuy nhiên, Trần Túy không ngờ anh lại dễ dàng lấy lại bình tĩnh như vậy sau ngày hôm đó. Cô cứ nghĩ anh sẽ lấy chìa khóa rồi lại vào nhà để trút giận.
Suýt quên, có lẽ dạo gần đây Tần Phong không còn sức để phát điên nữa, Sơ Tiểu Niên kể rằng ngay đêm hôm kết thúc staff party, anh đã bị ốm. Nghe nói bị viêm dạ dày ruột cấp tính, tình trạng có phần nghiêm trọng, thậm chí đã phải vào bệnh viện.
Trước khi đi ngủ, Trần Túy đã đọc xong bài viết cuối cùng mà người này chia sẻ, rồi khóa màn hình điện thoại và để lên đầu giường. Ngón tay vô tình chạm vào lọ thủy tinh mát lạnh, liền nhớ lại mùi hương của chai nước hoa đó khi anh xịt lên người.
Cô cũng nhớ lại thân nhiệt nóng bỏng của anh, hơi thở dồn dập, và cả sự hoang dã chưa từng bộc lộ của anh trong nhà vệ sinh khách sạn hôm đó…
Nghĩ đến đây, Trần Túy hơi nhíu mày, nhịp thở cũng ngày càng phập phồng.
Khi chạm tay vào chăn, Trần Túy nghĩ thầm.
Anh là một kẻ điên.
Nhưng bản thân mình cũng không khá hơn là bao.
—
Lần nữa gặp lại Tần Phong là ở nhà Tiểu Trương.
Vào ngày hẹn ăn tối, khi Samantha và Trần Túy đến, Tần Phong đã có mặt từ sớm.
Hôm nay anh mặc trang phục thoải mái hơn bình thường, để kiểu tóc hơi tùy ý, trông có phần trẻ trung hơn. Anh thực sự phù hợp khi để tóc xõa.
Những ngón tay nhợt nhạt hơn ngày thường đang lười biếng nắm chặt chai bia, anh đang ngồi trên sofa trò chuyện với mọi người, vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, nhưng không còn nói nhiều như thường lệ, lúc này Tần Phong trông giống như một người lắng nghe hơn.
Có người thấy Trần Túy đến, vội vã vẫy tay mời cô qua ngồi, còn đặc biệt để trống một chỗ bên cạnh Tần Phong. Samantha lập tức cảm thấy căng thẳng, còn Trần Túy thì không tỏ thái độ gì, phối hợp đi qua đó.
Sau đó mọi người bắt đầu trò chuyện xã giao với bếp trưởng, may mắn chỉ sau hai ba phút chuông cửa lại vang lên. Sự xuất hiện của Cảnh Phàn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Những người tụ tập gần sofa vội vã chạy ra cửa và đổi chỗ. Cuối cùng, Trần Túy cũng có chỗ để di chuyển sang phía bên kia sofa.
“Trời ơi, bếp phó Cảnh Phàn, sao giờ này anh mới đến?”
“Đến muộn, phải phạt uống ba chén!”
Cảnh Phàn sửng sốt, nhìn qua mấy người còn đang bận rộn trong bếp: “Chưa đến giờ ăn mà?”
“Mặc kệ! Người đến cuối cùng phải bị phạt rượu, đến đây, đến đây nào, trước tiên uống một chén!”
Vừa dứt lời, trong tay đã bị nhét một chén rượu, Cảnh Phàn bất đắc dĩ phải đồng ý với trò đùa này, uống cạn một hơi.
Tiếng vỗ tay và tiếng trêu chọc tự nhiên không thể thiếu, may mắn là anh ấy cũng đã quen. Sau khi uống xong, Cảnh Phàn đi vào trong, tai đỏ lên đưa cho Samantha một hộp đồ ăn.
“Chẳng phải lần trước cô nói quán này ngon sao? Vừa lúc gần nhà tôi có một quán, nên tôi đã mua vài hộp.”
Samantha sững người mất một lúc rồi mới thụ động nhận lấy.
“Ôi——”
“Đây là thứ tốt gì vậy, sao lại có sự đặc biệt như thế?”
“Té ra là đi mua đồ cho Sam nên mới đến muộn, bảo sao——”
Giọng điệu cố ý nhấn nhá, ai cũng nghe ra ý mà mọi người muốn diễn đạt, Samantha lại trở nên bình tĩnh, gõ mạnh vào cái hộp đó.
“Bánh ngải, mấy người các cậu nhất định đừng ăn.”
Lúc này, Cảnh Phàn còn phối hợp đưa một hộp khác cho mọi người, tiếng hò reo vang lên không ngớt trước bàn.
“Nhờ phúc của Sam! Bếp phó Cảnh Phàn vạn tuế!”
“Wow, quán này có nhiều người xếp hàng lắm, hồi trước vào dịp Thanh Minh tôi còn chưa ăn được, chỉ ăn nhân đậu đỏ mẹ tôi làm.”
“Sam, cậu không phải là thợ làm bánh sao? Sao không tự làm vài cái?”
Samantha lấy ra vị trứng muối và vị khoai môn có nhân chảy ra lắc trước mặt: “Nếu là tôi làm, thì các cậu chỉ có thể ăn nhân đậu đỏ thôi.”
Mọi người nghe xong thì cười ầm lên. Lúc tất cả mọi người bị thu hút bởi đủ loại bánh ngải, thì hai người ngồi trên ghế sofa cách xa nhau cũng có động tĩnh. Tần Phong dựa người vào một bên, ánh mắt không hề né tránh, chăm chú dán chặt vào Trần Túy, toàn bộ động tác uể oải nhưng lại có phần cố ý.
Nửa phút sau, Trần Túy cuối cùng cũng phản ứng lại, cô quay mặt sang nhìn lại, ánh mắt như muốn nói: Nhìn tôi làm gì?
Tần Phong nâng khóe môi, khẽ nghiêng người, đôi mắt đào hoa ghé lại gần hơn, nói nhỏ: “Để xem em còn giận không.”
Nhìn thì có vẻ như vẫn còn giận nhỉ? Nhưng nghĩ lại, chỉ cần trong lòng cô có cảm xúc là được. Trước đây, điều mà anh sợ nhất là thấy ánh mắt xa cách và lạnh nhạt của cô, nên mấy ngày qua cũng cố ý tránh né.
Tuy nhiên Trần Túy không muốn nói nhiều với anh, cô lại quay đầu về phía trước.
“Đừng có làm ngơ tôi, tôi biết tôi đã làm sai. Em thấy đấy, mấy ngày nay tôi sợ đến nỗi không dám xuất hiện trước mặt em rồi mà.”
Người này thật dám nói, mỗi ngày hận không thể chia sẻ mười đường link, chỉ thiếu mỗi việc gửi ảnh tự chụp của mình qua đây. Vì vậy, Trần Túy liếc anh một cái: “Nhưng mà anh cũng đâu có nhàn rỗi.”
Nghe vậy, nụ cười của Tần Phong càng thêm rạng rỡ. Anh mở một chai bia đưa cho cô: “Uống một ly cho mát nhé, chef.”
Trần Túy ngẫm nghĩ một lát rồi cầm lấy, chỉ thấy người đàn ông kia lại mở thêm một chai nữa cho mình.
Chẳng phải mấy hôm trước anh bị viêm dạ dày sao? Sao lại uống bia lạnh hết chai này đến chai khác thế? Lo lắng cho đồng nghiệp, cô cảnh cáo anh: “Anh uống nhiều quá rồi đấy.”
Tần Phong dừng tay, hỏi: “Em đang quan tâm đến tôi sao?”
Trần Túy nhíu mày lại. Thấy vẻ mặt người kia tỏ ra không kiên nhẫn, Tần Phong vội vàng thu tay lại, cười nói: “Vậy tôi nghe em, không uống nữa.”
Chai bia được đặt xuống bàn, thần sắc của Trần Túy cũng theo đó mà lơi lỏng vài phần, bệnh nhân này vẫn khá nghe lời.
Nhưng mọi thứ trước mắt lại bị Tần Phong nhìn nhận một cách phóng đại, giống như trong một ngày đông lạnh giá có tuyết rơi được ăn một bát hoành thánh nóng hổi, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã không thể dùng từ vui sướng để diễn tả, vì vậy cũng không thể trách bản thân tham lam.
Thật muốn hôn cô ấy…
Nhưng rồi Tần Phong nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, nếu bây giờ hành động bốc đồng, cô chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
Lúc này, Cảnh Phàn mới chú ý đến hai người ngồi trên sofa vững như núi, anh ấy không cảm nhận được bầu không khí bất thường, cầm một hộp bánh ngải đi thẳng tới.
“Trần Túy, ăn không?” Anh ấy nhét cả hộp vào tay Trần Túy: “Hai người tự chọn nhé, tôi vào bếp phụ một tay.”
Nhìn hộp đựng tinh xảo, những viên bánh tròn xanh mướt, phản ứng đầu tiên của Trần Túy là sự bài xích, nhìn thế nào trông chúng cũng giống như những viên sô cô la tươi vị matcha tinh xảo và đẹp đẽ.
Tần Phong ngồi cạnh đã nhanh tay lấy một viên, an ủi cô: “Không phải matcha, em từng nghe nói về ngải cứu chưa?”
Trần Túy gật đầu, rồi nghe anh nói: “Vỏ bánh thì giống như bánh trung thu lạnh, nhân có ngọt có mặn, em có thể thử vị trứng muối chà bông trước, vị này được ưa chuộng nhất.”
Nghe xong lời giải thích, cô chợt nhớ ra mình có ký ức về bánh ngải. Quả thật vào khoảng tháng 4, cô luôn thấy thứ gì đó tương tự trên các kệ hàng nổi bật trong các siêu thị dành cho người Hoa tại Pháp. Lúc đó, cô cứ tưởng là sô cô la trà xanh nên chẳng buồn nhìn lại. Nhưng rồi cô nhớ ra ngải cứu khô luôn được đặt cạnh những hộp bánh; nghe nói đó là phong tục của ngày Thanh Minh.
Nhưng bây giờ chắc sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi nhỉ…
Lúc này, những người đang ngồi thành vòng tròn ăn món ăn ngày Tết Thanh Minh cũng chợt nghĩ đến điều này, hào hứng nói: “Đúng rồi, tuần sau là Tết Đoan Ngọ, đến ngày khai trương chính thức của chúng ta, tôi sẽ mang bánh ú đến cho mọi người ăn nhé!”
“Bánh ú? Cậu biết gói à?”
“Giỏi vậy, còn tự gói bánh ú! Là bánh ú nhân thịt phải không?”
Người đó nhướng mày, vỗ ngực rồi nói: “Tất nhiên rồi, bánh ú nhân thịt là ngon nhất!” Thấy bếp trưởng đang ngồi một bên nghiên cứu bánh ngải, cậu ấy liền hỏi lớn: “Bếp trưởng Trần Túy, chị đã ăn bánh ú nhân thịt Giang Nam của chúng tôi chưa?”
Trần Túy đặt bánh xuống, suy nghĩ rồi đáp: “Tôi đã ăn bánh của Ngũ Phương Trai[33], nhưng chỉ là loại đóng gói.”[33]Ngũ Phương Trai là một trong những doanh nghiệp "Trung Hoa lâu lời" đầu tiên của cả nước, phương pháp làm bánh ú của công ty bắt nguồn từ nghề thủ công truyền thống được lưu truyền hàng trăm năm, kỹ thuật chế biến của nó đã được Bộ Văn hóa đưa vào danh mục Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia đợt thứ ba vào năm 2011, và đã từng đạt được các danh hiệu cấp quốc gia và cấp tỉnh như "Doanh nghiệp trọng điểm hàng đầu quốc gia về công nghiệp hóa nông nghiệp", "Doanh nghiệp trình diễn công nghiệp chế biến lương thực chủ yếu toàn quốc", "Doanh nghiệp trình diễn thương mại điện tử quốc gia", "Doanh nghiệp xanh tỉnh Chiết Giang", "Thương hiệu nông sản đặc sắc hàng đầu của tỉnh Chiết Giang". Bánh ú Gia Hưng, Chiết Giang của Ngũ Phương Trai là sản phẩm đã được Tổng cục Kiểm tra Chất lượng Nhà nước đăng ký chỉ dẫn địa lý quốc gia (xuất xứ), nhãn hiệu "Ngũ Phương Trai" là nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc được Cục Quản lý Thương hiệu Nhà nước công nhận.
Ở nước ngoài, hầu hết siêu thị dành cho người Hoa chỉ có thương hiệu này, chúng được vận chuyển dưới dạng đóng gói chân không và có rất nhiều hương vị, vị cũng khá ngon.
Lúc này có người nói: “Không được đâu, bánh ú nhân thịt nhất định phải ăn khi vừa luộc xong, loại đóng gói chân không tuyệt đối không thể so sánh được!”
Có người vỗ tay, theo đó đồng tình: “Đúng đúng đúng, đặc biệt là bánh ú nhân thịt ở Gia Hưng, ngay cả quán ở ga tàu, nấu trong nồi cơm điện cũng ngon tuyệt! Hí hí hí…”
“Có phải là Gia Hưng[34], Chiết Giang không?” Trần Túy hỏi. [34]Gia Hưnglà một thành phố cấp địa khu thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, nằm ở phía đông bắc của tỉnh, trong vùng đồng bằng Hàng-Gia-Hồ. Thành phố này có diện tích 3.915 km2 và dân số 5,55 triệu người (năm 2022). Gia Hưng có vị trí địa lý thuận lợi, giáp với Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu và Hồ Châu, tạo thành một phần quan trọng của Vùng kinh tế Tam Giác Vàng sông Dương Tử. Thành phố này còn có lịch sử lâu đời, với các tên gọi cổ như Doanh Quyền, Hòa Hưng, Tú Châu.
“Đúng rồi, chính là Ô Trấn đó.”
Trần Túy gật đầu. Ngày mai có thể đi mua một cái chính gốc để thử.
“Bếp trưởng Trần Túy, quê cô ăn bánh ú nhân gì vậy? Ngọt hay mặn?”
Trong nước, có sự khác biệt khá lớn giữa ẩm thực phương Bắc và phương Nam. Trần Túy được biết bánh ú phương Bắc là nhân ngọt, còn phương Nam là nhân mặn. Nhưng đến đậu hoa (tào phớ) thì lại ngược lại, thú vị thật.
Trước đây, lúc còn đi học, cô cũng từng nghe Tiểu Niên nói qua, chỉ là…
Trần Túy lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
“Hử? Cô không biết rõ?” Mọi người rõ ràng không tin, cười nói: “Đừng nói với tôi là hồi nhỏ cô chưa bao giờ ăn bánh ú nhá.”
Cố gắng suy nghĩ một lúc, cô nói: “Trong ký ức thì chắc là ngọt, có táo đỏ.”
“Vậy thì đó chính là bánh ú miền Bắc!”
“Đúng rồi, bếp trưởng Trần Túy, quê của chị ở đâu vậy? Cũng ở Thượng Hải à?”
“Không phải.” Trần Túy nói: “Cha mẹ nuôi của tôi là người Bắc Kinh, nhưng tôi cũng không rõ quê gốc của mình ở đâu.”
Vừa dứt lời, cả phòng lập tức im lặng, mọi người khẽ quay sang nhìn nhau, rồi không tránh khỏi cùng hướng mắt về phía quản lý Tần đang ngồi một bên. Hiển nhiên vị cứu tinh không nhận ra những ánh mắt này, tay cầm bánh, như đang ngẩn ngơ.
Samantha kịp thời lên tiếng, cứu vớt bầu không khí căng thẳng của cả phòng: “Cha mẹ nuôi? Vậy là hồi nhỏ chị đã theo họ sang Pháp?”
“Ừm.” Cô đáp lời.
Khoảng mười tuổi, Trần Túy được một cặp vợ chồng Hoa kiều người Pháp nhận nuôi, sau đó theo họ sang Pháp sinh sống. Trong những năm tháng ấu thơ mà cô có ký ức, thực sự không có những ngày tháng u ám, ấn tượng về viện trưởng, giáo viên của trại trẻ mồ côi và những người bạn cùng lớn lên đều rất tốt.
Cô đã biết mình là đứa trẻ bị bỏ rơi từ rất sớm, lúc đó cô bị bỏ lại ở ga tàu và được người tốt bụng đưa đến trại trẻ mồ côi. Còn về những thông tin khác về bản thân, cô thực sự không biết gì, ngay cả ngày sinh cũng không biết. Cái tên Trần Túy cũng là do cô tự đặt, lúc đó cô thích từ Trầm túy (: say mê), rồi lấy họ Trần () nghe hao hao với từ đó.
Samantha luôn có chừng mực, nên chỉ hỏi thêm vài câu, Trần Túy cũng trả lời lần lượt, thoải mái đến mức dường như không coi trọng chuyện này, giọng điệu giống như đang kể về những chuyện vặt vãnh khi mới bắt đầu sự nghiệp.
Những người có mặt rõ ràng không ngờ rằng bếp trưởng Trần Túy lại nhìn nhận về xuất thân của mình một cách thoải mái như vậy. Ngược lại, cuộc trò chuyện này càng khiến cô trở nên dễ gần, vì vậy có người cũng trở nên thoải mái, vô tư hỏi: “Vậy cha mẹ nuôi của chị hiện còn ở Pháp không? Hay là ở Bắc Kinh?”
“Bọn họ đã qua đời từ vài năm trước.” Trần Túy nói: “Khi nhận nuôi tôi, họ đã lớn tuổi rồi.”
“À… vậy à…”
Trong đám đông có thêm vài tiếng thở dài. Trong sự im lặng không lời, Samantha tiến lại gần, chia cho cô một nửa chiếc bánh nhân sữa trứng. Trong bếp, sau tiếng dầu nóng được đổ vào, cũng vang lên tiếng hò reo, mọi người tự giác đi lấy bát đũa, để bếp trưởng Trần Túy lên bàn trước.
“Quản lý Tần?” Sau hai tiếng gọi, người ngồi trên ghế sofa mới hồi thần, Samantha nhắc nhở: “Đến giờ ăn rồi.”
“Được, cảm ơn, tôi đến ngay.” Anh cười nhẹ một cái, đặt hộp bánh ngải xuống, không biểu cảm đứng dậy đi qua.
Samantha tình cờ nhìn qua thì thấy bàn tay bị anh siết chặt đến mức hơi rướm máu.
—
Bữa ăn này cực kỳ náo nhiệt, mọi người dường như không muốn nhớ lại bầu không khí nặng nề vừa rồi, có người cố tình pha trò trong bữa cơm.
Samantha và Cảnh Phàn thỉnh thoảng giúp Trần Túy gắp thức ăn, đôi khi đũa chạm vào nhau suýt nữa gây ra cãi vã, khiến cả bàn phải cười trộm.
Sau bữa ăn, Tiểu Trương đề nghị đi hát karaoke ở KTV không xa đó, mọi người đều hào hứng đồng ý. Trần Túy vốn không muốn từ chối, nhưng vì ngày mai phải dậy sớm, hơn nữa tối nay cô còn phải về làm một bài tập thể dục kị khí. Mọi người nghe xong cũng không khuyên nữa, mà ngoan ngoãn đứng thành hàng tiễn biệt bếp trưởng.
Trần Túy chào tạm biệt họ, định đi thêm vài bước rồi mới gọi taxi, ai ngờ đi đến góc khu chung cư, cô bị người khác đẩy vào góc tường, mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi.
Tim đập nhanh hai nhịp, cô nói: “Anh không đi hát cùng mọi người à.”
“Không đi.” Tần Phong chỉ thốt ra hai chữ, hơi thở càng lúc càng gần, anh có vẻ không kiên nhẫn, liên tục cọ vào tóc của Trần Túy.
Hành động này rõ ràng có hàm ý, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, đồng nghiệp vẫn chưa đi xa. Không đúng, tất cả những điều này không phải là vấn đề, vấn đề là cô phải tránh xa anh.
“Tần Phong, anh đừng có làm rộn nữa.” Cô nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh .”
“Nói chuyện gì?” Tần Phong kiềm chế cảm xúc, siết chặt tay cô, giọng nói cũng khàn đặc: “Lại muốn nói chuyện sau này không lên giường với tôi nữa sao?”
Trần Túy không nói gì. Cô thừa nhận mình đã nghĩ như vậy, nhưng cô cũng hiểu rằng “công tư phân minh” đã sớm buộc họ lại với nhau. Mối quan hệ này đã trở nên phức tạp, rất khó để làm rõ.
Trước đây cô chưa từng gặp phải tình huống tương tự, ngay cả người bạn trai cũ duy nhất mà cô từng xác nhận mối quan hệ, khi chia tay cô cũng quyết đoán, không chút đắn đo, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi gánh nặng trách nhiệm. Nhưng giờ đây, cô lại tiêu tốn quá nhiều năng lượng vào một người bạn tình không danh không phận, điều này thật không hợp lý.
“Tần Phong, hành động của anh khiến tôi rất bối rối.” Giọng cô trầm xuống, nhưng nghe có chút mềm lòng.
“Trần Túy.” Tần Phong chôn mặt vào tóc cô, khiến cô ngứa ngáy sau tai, giọng nói cũng thả nhẹ theo: “Xin lỗi, hôm đó tôi uống nhiều quá, không kiểm soát được.”
“Tha thứ cho tôi được không?”
Một lúc sau, Trần Túy mới khẽ thở dài: “Anh như vậy thì cần uống thuốc.”
Tần Phong sững người rồi không kìm được bật cười. Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh thấy một người nói “Anh bị điên” nghe mới mẻ như vậy.
“Cho tôi thêm một cơ hội nữa nhé, chef…” Anh thấy người ta không từ chối, liền tiến thêm một bước, nghiêng đầu hôn nhẹ vào cổ của Trần Túy: “Hôm nay tôi có thể đến chỗ em không?”
“Không được.” Lần này Trần Túy không do dự.
Tần Phong cười, thuận thế nắm lấy tay cô: “Vậy tôi có thể đi cùng em về nhà được không?”
Cô không nói gì, coi như đồng ý, để mặc cho anh nắm tay.
Người bị từ chối vẫn khá nghe lời, mặc dù suốt dọc đường không ngừng nói chuyện, nhưng không làm phiền đòi về nhà cùng cô, cũng không nhắc đến một câu nào về thân thế của cô. Chỉ trong thang máy, anh đã lén hôn cô một cái, còn nói chuyện với đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh.
“Nói thật, tôi cũng là trẻ mồ côi, em có muốn nhận nuôi tôi không?”
Trần Túy cảm thấy chán nản, không đáp lại mà tự mình bước ra khỏi thang máy. Vào khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, cô lắc đầu.
“Tôi đã gặp nhiều trẻ mồ côi rồi.”
Những ngày này Trần Túy luôn ngâm mình trong phòng gym, như thể muốn tiêu tốn thời gian tập luyện của nửa cuối năm mà không biết mệt mỏi. Ngay cả ông lão đi bộ trên máy chạy bộ cũng không nhìn nổi, còn nhiệt tình chủ động đến nói chuyện với cô, nhắc nhở cô rằng cô gái nhỏ muốn giữ dáng cũng phải chú ý đến sức khỏe. Trần Túy nghe xong chỉ cười rồi rời đi, ngày hôm sau không quay lại phòng gym, mà quay sang bơi lội.
Tập gym có thể khiến người ta nghiện, câu này thể hiện rõ ở cô. Đặc biệt là khi cô không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đổ mồ hôi mà không cần động não, thì phòng gym là một nơi tuyệt vời.
Kể từ ngày hôm đó, sau khi chia tay với Tần Phong ở khách sạn nơi tổ chức staff party, họ đã ba ngày không gặp nhau.
Thực ra anh cũng không biến mất, chỉ là chuyển sang nhắn tin trong khung chat WeChat, trung bình mỗi ngày năm tin, đều là những nội dung không quan trọng, thậm chí không thấy một câu chữ nghiêm túc nào.
Không một lời xin lỗi, cũng không dây dưa làm phiền.
Anh chia sẻ bài viết về ẩm thực Thượng Hải, video dạy làm món ăn truyền thống, đôi khi đăng lại các bài viết từ nước ngoài chỉ trích các nhà hàng Pháp được gắn sao Michelin. Mỗi liên kết đều được Trần Túy mở ra xem kỹ lưỡng, có thể thấy người này rất biết cách chiều lòng người khác.
Tuy nhiên, Trần Túy không ngờ anh lại dễ dàng lấy lại bình tĩnh như vậy sau ngày hôm đó. Cô cứ nghĩ anh sẽ lấy chìa khóa rồi lại vào nhà để trút giận.
Suýt quên, có lẽ dạo gần đây Tần Phong không còn sức để phát điên nữa, Sơ Tiểu Niên kể rằng ngay đêm hôm kết thúc staff party, anh đã bị ốm. Nghe nói bị viêm dạ dày ruột cấp tính, tình trạng có phần nghiêm trọng, thậm chí đã phải vào bệnh viện.
Trước khi đi ngủ, Trần Túy đã đọc xong bài viết cuối cùng mà người này chia sẻ, rồi khóa màn hình điện thoại và để lên đầu giường. Ngón tay vô tình chạm vào lọ thủy tinh mát lạnh, liền nhớ lại mùi hương của chai nước hoa đó khi anh xịt lên người.
Cô cũng nhớ lại thân nhiệt nóng bỏng của anh, hơi thở dồn dập, và cả sự hoang dã chưa từng bộc lộ của anh trong nhà vệ sinh khách sạn hôm đó…
Nghĩ đến đây, Trần Túy hơi nhíu mày, nhịp thở cũng ngày càng phập phồng.
Khi chạm tay vào chăn, Trần Túy nghĩ thầm.
Anh là một kẻ điên.
Nhưng bản thân mình cũng không khá hơn là bao.
—
Lần nữa gặp lại Tần Phong là ở nhà Tiểu Trương.
Vào ngày hẹn ăn tối, khi Samantha và Trần Túy đến, Tần Phong đã có mặt từ sớm.
Hôm nay anh mặc trang phục thoải mái hơn bình thường, để kiểu tóc hơi tùy ý, trông có phần trẻ trung hơn. Anh thực sự phù hợp khi để tóc xõa.
Những ngón tay nhợt nhạt hơn ngày thường đang lười biếng nắm chặt chai bia, anh đang ngồi trên sofa trò chuyện với mọi người, vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, nhưng không còn nói nhiều như thường lệ, lúc này Tần Phong trông giống như một người lắng nghe hơn.
Có người thấy Trần Túy đến, vội vã vẫy tay mời cô qua ngồi, còn đặc biệt để trống một chỗ bên cạnh Tần Phong. Samantha lập tức cảm thấy căng thẳng, còn Trần Túy thì không tỏ thái độ gì, phối hợp đi qua đó.
Sau đó mọi người bắt đầu trò chuyện xã giao với bếp trưởng, may mắn chỉ sau hai ba phút chuông cửa lại vang lên. Sự xuất hiện của Cảnh Phàn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Những người tụ tập gần sofa vội vã chạy ra cửa và đổi chỗ. Cuối cùng, Trần Túy cũng có chỗ để di chuyển sang phía bên kia sofa.
“Trời ơi, bếp phó Cảnh Phàn, sao giờ này anh mới đến?”
“Đến muộn, phải phạt uống ba chén!”
Cảnh Phàn sửng sốt, nhìn qua mấy người còn đang bận rộn trong bếp: “Chưa đến giờ ăn mà?”
“Mặc kệ! Người đến cuối cùng phải bị phạt rượu, đến đây, đến đây nào, trước tiên uống một chén!”
Vừa dứt lời, trong tay đã bị nhét một chén rượu, Cảnh Phàn bất đắc dĩ phải đồng ý với trò đùa này, uống cạn một hơi.
Tiếng vỗ tay và tiếng trêu chọc tự nhiên không thể thiếu, may mắn là anh ấy cũng đã quen. Sau khi uống xong, Cảnh Phàn đi vào trong, tai đỏ lên đưa cho Samantha một hộp đồ ăn.
“Chẳng phải lần trước cô nói quán này ngon sao? Vừa lúc gần nhà tôi có một quán, nên tôi đã mua vài hộp.”
Samantha sững người mất một lúc rồi mới thụ động nhận lấy.
“Ôi——”
“Đây là thứ tốt gì vậy, sao lại có sự đặc biệt như thế?”
“Té ra là đi mua đồ cho Sam nên mới đến muộn, bảo sao——”
Giọng điệu cố ý nhấn nhá, ai cũng nghe ra ý mà mọi người muốn diễn đạt, Samantha lại trở nên bình tĩnh, gõ mạnh vào cái hộp đó.
“Bánh ngải, mấy người các cậu nhất định đừng ăn.”
Lúc này, Cảnh Phàn còn phối hợp đưa một hộp khác cho mọi người, tiếng hò reo vang lên không ngớt trước bàn.
“Nhờ phúc của Sam! Bếp phó Cảnh Phàn vạn tuế!”
“Wow, quán này có nhiều người xếp hàng lắm, hồi trước vào dịp Thanh Minh tôi còn chưa ăn được, chỉ ăn nhân đậu đỏ mẹ tôi làm.”
“Sam, cậu không phải là thợ làm bánh sao? Sao không tự làm vài cái?”
Samantha lấy ra vị trứng muối và vị khoai môn có nhân chảy ra lắc trước mặt: “Nếu là tôi làm, thì các cậu chỉ có thể ăn nhân đậu đỏ thôi.”
Mọi người nghe xong thì cười ầm lên. Lúc tất cả mọi người bị thu hút bởi đủ loại bánh ngải, thì hai người ngồi trên ghế sofa cách xa nhau cũng có động tĩnh. Tần Phong dựa người vào một bên, ánh mắt không hề né tránh, chăm chú dán chặt vào Trần Túy, toàn bộ động tác uể oải nhưng lại có phần cố ý.
Nửa phút sau, Trần Túy cuối cùng cũng phản ứng lại, cô quay mặt sang nhìn lại, ánh mắt như muốn nói: Nhìn tôi làm gì?
Tần Phong nâng khóe môi, khẽ nghiêng người, đôi mắt đào hoa ghé lại gần hơn, nói nhỏ: “Để xem em còn giận không.”
Nhìn thì có vẻ như vẫn còn giận nhỉ? Nhưng nghĩ lại, chỉ cần trong lòng cô có cảm xúc là được. Trước đây, điều mà anh sợ nhất là thấy ánh mắt xa cách và lạnh nhạt của cô, nên mấy ngày qua cũng cố ý tránh né.
Tuy nhiên Trần Túy không muốn nói nhiều với anh, cô lại quay đầu về phía trước.
“Đừng có làm ngơ tôi, tôi biết tôi đã làm sai. Em thấy đấy, mấy ngày nay tôi sợ đến nỗi không dám xuất hiện trước mặt em rồi mà.”
Người này thật dám nói, mỗi ngày hận không thể chia sẻ mười đường link, chỉ thiếu mỗi việc gửi ảnh tự chụp của mình qua đây. Vì vậy, Trần Túy liếc anh một cái: “Nhưng mà anh cũng đâu có nhàn rỗi.”
Nghe vậy, nụ cười của Tần Phong càng thêm rạng rỡ. Anh mở một chai bia đưa cho cô: “Uống một ly cho mát nhé, chef.”
Trần Túy ngẫm nghĩ một lát rồi cầm lấy, chỉ thấy người đàn ông kia lại mở thêm một chai nữa cho mình.
Chẳng phải mấy hôm trước anh bị viêm dạ dày sao? Sao lại uống bia lạnh hết chai này đến chai khác thế? Lo lắng cho đồng nghiệp, cô cảnh cáo anh: “Anh uống nhiều quá rồi đấy.”
Tần Phong dừng tay, hỏi: “Em đang quan tâm đến tôi sao?”
Trần Túy nhíu mày lại. Thấy vẻ mặt người kia tỏ ra không kiên nhẫn, Tần Phong vội vàng thu tay lại, cười nói: “Vậy tôi nghe em, không uống nữa.”
Chai bia được đặt xuống bàn, thần sắc của Trần Túy cũng theo đó mà lơi lỏng vài phần, bệnh nhân này vẫn khá nghe lời.
Nhưng mọi thứ trước mắt lại bị Tần Phong nhìn nhận một cách phóng đại, giống như trong một ngày đông lạnh giá có tuyết rơi được ăn một bát hoành thánh nóng hổi, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã không thể dùng từ vui sướng để diễn tả, vì vậy cũng không thể trách bản thân tham lam.
Thật muốn hôn cô ấy…
Nhưng rồi Tần Phong nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, nếu bây giờ hành động bốc đồng, cô chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
Lúc này, Cảnh Phàn mới chú ý đến hai người ngồi trên sofa vững như núi, anh ấy không cảm nhận được bầu không khí bất thường, cầm một hộp bánh ngải đi thẳng tới.
“Trần Túy, ăn không?” Anh ấy nhét cả hộp vào tay Trần Túy: “Hai người tự chọn nhé, tôi vào bếp phụ một tay.”
Nhìn hộp đựng tinh xảo, những viên bánh tròn xanh mướt, phản ứng đầu tiên của Trần Túy là sự bài xích, nhìn thế nào trông chúng cũng giống như những viên sô cô la tươi vị matcha tinh xảo và đẹp đẽ.
Tần Phong ngồi cạnh đã nhanh tay lấy một viên, an ủi cô: “Không phải matcha, em từng nghe nói về ngải cứu chưa?”
Trần Túy gật đầu, rồi nghe anh nói: “Vỏ bánh thì giống như bánh trung thu lạnh, nhân có ngọt có mặn, em có thể thử vị trứng muối chà bông trước, vị này được ưa chuộng nhất.”
Nghe xong lời giải thích, cô chợt nhớ ra mình có ký ức về bánh ngải. Quả thật vào khoảng tháng 4, cô luôn thấy thứ gì đó tương tự trên các kệ hàng nổi bật trong các siêu thị dành cho người Hoa tại Pháp. Lúc đó, cô cứ tưởng là sô cô la trà xanh nên chẳng buồn nhìn lại. Nhưng rồi cô nhớ ra ngải cứu khô luôn được đặt cạnh những hộp bánh; nghe nói đó là phong tục của ngày Thanh Minh.
Nhưng bây giờ chắc sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi nhỉ…
Lúc này, những người đang ngồi thành vòng tròn ăn món ăn ngày Tết Thanh Minh cũng chợt nghĩ đến điều này, hào hứng nói: “Đúng rồi, tuần sau là Tết Đoan Ngọ, đến ngày khai trương chính thức của chúng ta, tôi sẽ mang bánh ú đến cho mọi người ăn nhé!”
“Bánh ú? Cậu biết gói à?”
“Giỏi vậy, còn tự gói bánh ú! Là bánh ú nhân thịt phải không?”
Người đó nhướng mày, vỗ ngực rồi nói: “Tất nhiên rồi, bánh ú nhân thịt là ngon nhất!” Thấy bếp trưởng đang ngồi một bên nghiên cứu bánh ngải, cậu ấy liền hỏi lớn: “Bếp trưởng Trần Túy, chị đã ăn bánh ú nhân thịt Giang Nam của chúng tôi chưa?”
Trần Túy đặt bánh xuống, suy nghĩ rồi đáp: “Tôi đã ăn bánh của Ngũ Phương Trai[33], nhưng chỉ là loại đóng gói.”[33]Ngũ Phương Trai là một trong những doanh nghiệp "Trung Hoa lâu lời" đầu tiên của cả nước, phương pháp làm bánh ú của công ty bắt nguồn từ nghề thủ công truyền thống được lưu truyền hàng trăm năm, kỹ thuật chế biến của nó đã được Bộ Văn hóa đưa vào danh mục Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia đợt thứ ba vào năm 2011, và đã từng đạt được các danh hiệu cấp quốc gia và cấp tỉnh như "Doanh nghiệp trọng điểm hàng đầu quốc gia về công nghiệp hóa nông nghiệp", "Doanh nghiệp trình diễn công nghiệp chế biến lương thực chủ yếu toàn quốc", "Doanh nghiệp trình diễn thương mại điện tử quốc gia", "Doanh nghiệp xanh tỉnh Chiết Giang", "Thương hiệu nông sản đặc sắc hàng đầu của tỉnh Chiết Giang". Bánh ú Gia Hưng, Chiết Giang của Ngũ Phương Trai là sản phẩm đã được Tổng cục Kiểm tra Chất lượng Nhà nước đăng ký chỉ dẫn địa lý quốc gia (xuất xứ), nhãn hiệu "Ngũ Phương Trai" là nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc được Cục Quản lý Thương hiệu Nhà nước công nhận.
Ở nước ngoài, hầu hết siêu thị dành cho người Hoa chỉ có thương hiệu này, chúng được vận chuyển dưới dạng đóng gói chân không và có rất nhiều hương vị, vị cũng khá ngon.
Lúc này có người nói: “Không được đâu, bánh ú nhân thịt nhất định phải ăn khi vừa luộc xong, loại đóng gói chân không tuyệt đối không thể so sánh được!”
Có người vỗ tay, theo đó đồng tình: “Đúng đúng đúng, đặc biệt là bánh ú nhân thịt ở Gia Hưng, ngay cả quán ở ga tàu, nấu trong nồi cơm điện cũng ngon tuyệt! Hí hí hí…”
“Có phải là Gia Hưng[34], Chiết Giang không?” Trần Túy hỏi. [34]Gia Hưnglà một thành phố cấp địa khu thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, nằm ở phía đông bắc của tỉnh, trong vùng đồng bằng Hàng-Gia-Hồ. Thành phố này có diện tích 3.915 km2 và dân số 5,55 triệu người (năm 2022). Gia Hưng có vị trí địa lý thuận lợi, giáp với Thượng Hải, Tô Châu, Hàng Châu và Hồ Châu, tạo thành một phần quan trọng của Vùng kinh tế Tam Giác Vàng sông Dương Tử. Thành phố này còn có lịch sử lâu đời, với các tên gọi cổ như Doanh Quyền, Hòa Hưng, Tú Châu.
“Đúng rồi, chính là Ô Trấn đó.”
Trần Túy gật đầu. Ngày mai có thể đi mua một cái chính gốc để thử.
“Bếp trưởng Trần Túy, quê cô ăn bánh ú nhân gì vậy? Ngọt hay mặn?”
Trong nước, có sự khác biệt khá lớn giữa ẩm thực phương Bắc và phương Nam. Trần Túy được biết bánh ú phương Bắc là nhân ngọt, còn phương Nam là nhân mặn. Nhưng đến đậu hoa (tào phớ) thì lại ngược lại, thú vị thật.
Trước đây, lúc còn đi học, cô cũng từng nghe Tiểu Niên nói qua, chỉ là…
Trần Túy lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
“Hử? Cô không biết rõ?” Mọi người rõ ràng không tin, cười nói: “Đừng nói với tôi là hồi nhỏ cô chưa bao giờ ăn bánh ú nhá.”
Cố gắng suy nghĩ một lúc, cô nói: “Trong ký ức thì chắc là ngọt, có táo đỏ.”
“Vậy thì đó chính là bánh ú miền Bắc!”
“Đúng rồi, bếp trưởng Trần Túy, quê của chị ở đâu vậy? Cũng ở Thượng Hải à?”
“Không phải.” Trần Túy nói: “Cha mẹ nuôi của tôi là người Bắc Kinh, nhưng tôi cũng không rõ quê gốc của mình ở đâu.”
Vừa dứt lời, cả phòng lập tức im lặng, mọi người khẽ quay sang nhìn nhau, rồi không tránh khỏi cùng hướng mắt về phía quản lý Tần đang ngồi một bên. Hiển nhiên vị cứu tinh không nhận ra những ánh mắt này, tay cầm bánh, như đang ngẩn ngơ.
Samantha kịp thời lên tiếng, cứu vớt bầu không khí căng thẳng của cả phòng: “Cha mẹ nuôi? Vậy là hồi nhỏ chị đã theo họ sang Pháp?”
“Ừm.” Cô đáp lời.
Khoảng mười tuổi, Trần Túy được một cặp vợ chồng Hoa kiều người Pháp nhận nuôi, sau đó theo họ sang Pháp sinh sống. Trong những năm tháng ấu thơ mà cô có ký ức, thực sự không có những ngày tháng u ám, ấn tượng về viện trưởng, giáo viên của trại trẻ mồ côi và những người bạn cùng lớn lên đều rất tốt.
Cô đã biết mình là đứa trẻ bị bỏ rơi từ rất sớm, lúc đó cô bị bỏ lại ở ga tàu và được người tốt bụng đưa đến trại trẻ mồ côi. Còn về những thông tin khác về bản thân, cô thực sự không biết gì, ngay cả ngày sinh cũng không biết. Cái tên Trần Túy cũng là do cô tự đặt, lúc đó cô thích từ Trầm túy (: say mê), rồi lấy họ Trần () nghe hao hao với từ đó.
Samantha luôn có chừng mực, nên chỉ hỏi thêm vài câu, Trần Túy cũng trả lời lần lượt, thoải mái đến mức dường như không coi trọng chuyện này, giọng điệu giống như đang kể về những chuyện vặt vãnh khi mới bắt đầu sự nghiệp.
Những người có mặt rõ ràng không ngờ rằng bếp trưởng Trần Túy lại nhìn nhận về xuất thân của mình một cách thoải mái như vậy. Ngược lại, cuộc trò chuyện này càng khiến cô trở nên dễ gần, vì vậy có người cũng trở nên thoải mái, vô tư hỏi: “Vậy cha mẹ nuôi của chị hiện còn ở Pháp không? Hay là ở Bắc Kinh?”
“Bọn họ đã qua đời từ vài năm trước.” Trần Túy nói: “Khi nhận nuôi tôi, họ đã lớn tuổi rồi.”
“À… vậy à…”
Trong đám đông có thêm vài tiếng thở dài. Trong sự im lặng không lời, Samantha tiến lại gần, chia cho cô một nửa chiếc bánh nhân sữa trứng. Trong bếp, sau tiếng dầu nóng được đổ vào, cũng vang lên tiếng hò reo, mọi người tự giác đi lấy bát đũa, để bếp trưởng Trần Túy lên bàn trước.
“Quản lý Tần?” Sau hai tiếng gọi, người ngồi trên ghế sofa mới hồi thần, Samantha nhắc nhở: “Đến giờ ăn rồi.”
“Được, cảm ơn, tôi đến ngay.” Anh cười nhẹ một cái, đặt hộp bánh ngải xuống, không biểu cảm đứng dậy đi qua.
Samantha tình cờ nhìn qua thì thấy bàn tay bị anh siết chặt đến mức hơi rướm máu.
—
Bữa ăn này cực kỳ náo nhiệt, mọi người dường như không muốn nhớ lại bầu không khí nặng nề vừa rồi, có người cố tình pha trò trong bữa cơm.
Samantha và Cảnh Phàn thỉnh thoảng giúp Trần Túy gắp thức ăn, đôi khi đũa chạm vào nhau suýt nữa gây ra cãi vã, khiến cả bàn phải cười trộm.
Sau bữa ăn, Tiểu Trương đề nghị đi hát karaoke ở KTV không xa đó, mọi người đều hào hứng đồng ý. Trần Túy vốn không muốn từ chối, nhưng vì ngày mai phải dậy sớm, hơn nữa tối nay cô còn phải về làm một bài tập thể dục kị khí. Mọi người nghe xong cũng không khuyên nữa, mà ngoan ngoãn đứng thành hàng tiễn biệt bếp trưởng.
Trần Túy chào tạm biệt họ, định đi thêm vài bước rồi mới gọi taxi, ai ngờ đi đến góc khu chung cư, cô bị người khác đẩy vào góc tường, mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi.
Tim đập nhanh hai nhịp, cô nói: “Anh không đi hát cùng mọi người à.”
“Không đi.” Tần Phong chỉ thốt ra hai chữ, hơi thở càng lúc càng gần, anh có vẻ không kiên nhẫn, liên tục cọ vào tóc của Trần Túy.
Hành động này rõ ràng có hàm ý, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, đồng nghiệp vẫn chưa đi xa. Không đúng, tất cả những điều này không phải là vấn đề, vấn đề là cô phải tránh xa anh.
“Tần Phong, anh đừng có làm rộn nữa.” Cô nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh .”
“Nói chuyện gì?” Tần Phong kiềm chế cảm xúc, siết chặt tay cô, giọng nói cũng khàn đặc: “Lại muốn nói chuyện sau này không lên giường với tôi nữa sao?”
Trần Túy không nói gì. Cô thừa nhận mình đã nghĩ như vậy, nhưng cô cũng hiểu rằng “công tư phân minh” đã sớm buộc họ lại với nhau. Mối quan hệ này đã trở nên phức tạp, rất khó để làm rõ.
Trước đây cô chưa từng gặp phải tình huống tương tự, ngay cả người bạn trai cũ duy nhất mà cô từng xác nhận mối quan hệ, khi chia tay cô cũng quyết đoán, không chút đắn đo, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi gánh nặng trách nhiệm. Nhưng giờ đây, cô lại tiêu tốn quá nhiều năng lượng vào một người bạn tình không danh không phận, điều này thật không hợp lý.
“Tần Phong, hành động của anh khiến tôi rất bối rối.” Giọng cô trầm xuống, nhưng nghe có chút mềm lòng.
“Trần Túy.” Tần Phong chôn mặt vào tóc cô, khiến cô ngứa ngáy sau tai, giọng nói cũng thả nhẹ theo: “Xin lỗi, hôm đó tôi uống nhiều quá, không kiểm soát được.”
“Tha thứ cho tôi được không?”
Một lúc sau, Trần Túy mới khẽ thở dài: “Anh như vậy thì cần uống thuốc.”
Tần Phong sững người rồi không kìm được bật cười. Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh thấy một người nói “Anh bị điên” nghe mới mẻ như vậy.
“Cho tôi thêm một cơ hội nữa nhé, chef…” Anh thấy người ta không từ chối, liền tiến thêm một bước, nghiêng đầu hôn nhẹ vào cổ của Trần Túy: “Hôm nay tôi có thể đến chỗ em không?”
“Không được.” Lần này Trần Túy không do dự.
Tần Phong cười, thuận thế nắm lấy tay cô: “Vậy tôi có thể đi cùng em về nhà được không?”
Cô không nói gì, coi như đồng ý, để mặc cho anh nắm tay.
Người bị từ chối vẫn khá nghe lời, mặc dù suốt dọc đường không ngừng nói chuyện, nhưng không làm phiền đòi về nhà cùng cô, cũng không nhắc đến một câu nào về thân thế của cô. Chỉ trong thang máy, anh đã lén hôn cô một cái, còn nói chuyện với đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh.
“Nói thật, tôi cũng là trẻ mồ côi, em có muốn nhận nuôi tôi không?”
Trần Túy cảm thấy chán nản, không đáp lại mà tự mình bước ra khỏi thang máy. Vào khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, cô lắc đầu.
“Tôi đã gặp nhiều trẻ mồ côi rồi.”
HẾT CHƯƠNG 26
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 26: MÓN THỨ MƯỜI LĂM: BÁNH NGẢI
10.0/10 từ 31 lượt.
