Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 27: MÓN THỨ MƯỜI SÁU: BÁNH Ú GIA HƯNG NHÂN THỊT (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sáng sớm Trần Túy đã nhận được điện thoại của Sơ Tiểu Niên, cô nghe máy và nói: “Xuống ngay đây.”


“Không vội, cứ từ từ.” Sơ Tiểu Niên nói: “Một lát nữa cậu cứ đến thẳng bãi đỗ xe là được, bọn tớ sẽ ở đây đợi cậu.”


“Ừ, được.” Nói xong, cô tắt điện thoại.


Cho đến khi bước vào thang máy, cô mới nhớ ra câu nói vừa rồi có điều gì đó không đúng.


“Bọn tớ” sẽ ở đây đợi cậu.


Bọn tớ? Chẳng phải chuyến đi đến Ô Trấn lần này chỉ có hai người họ sao?


Nhưng ngay khi cửa thang máy mở ra, cô đã biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Vì chiếc G-Class màu đen đỗ cách đó không xa thật sự quá nổi bật, Sơ Tiểu Niên đang thò đầu ra từ cửa sổ ghế sau vẫy tay với cô.


“Tequila, lối này!”  


“Đồ đạc để ở ghế sau, cậu ngồi ở ghế trước!”  


Trần Túy không muốn đi qua đó, nhưng cô biết nếu mình trốn tránh vào phút chót thì sẽ càng khó giải thích, nên cô bình tĩnh lên xe và nhìn thẳng vào người ngồi ở ghế lái.


Người đó cũng hiểu rõ, trong mắt ẩn chứa nụ cười, anh mở miệng giải thích: “Tiểu Niên nói với tôi rằng hai người sẽ đi chơi ở Ô Trấn, cậu ấy chưa từng lái xe đường dài, nên đã hỏi đường tôi. Vừa lúc mấy ngày này tôi rảnh rỗi, nên tình nguyện làm tài xế.” Cuối cùng còn hỏi một câu: “Chef, không ngại chứ?”


Giờ nói ngại, liệu còn kịp không?


Trần Túy không buồn nói thêm. Cô thắt dây an toàn, dựa vào ghế, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Tùy anh.”


Sơ Tiểu Niên ở ghế sau cười lớn: “Anh xem, tôi đã nói mà, Tequila sẽ không phiền đâu, cô ấy rất dễ tính!”


Lúc này Trần Túy rất muốn in hai chữ “dễ tính” ra cho cậu ấy xem.


“Tiểu Niên, có muốn ăn chút gì không?” Xe vừa chạy được một lúc, Tần Phong hỏi.



“Có, có chứ, đúng lúc tôi chưa ăn sáng.” Sơ Tiểu Niên nói: “Thế thì ăn ở quán bánh bao gần trạm cao tốc nhé!”


Mười lăm phút sau, Tần Phong tấp xe vào lề đường, lát sau thì trở lại với hai chiếc túi trong tay. Anh đưa cho Sơ Tiểu Niên một túi, túi còn lại thì đưa cho Trần Túy. 


“Biết là cô không ăn sáng.” Tần Phong nói: “Trong đó có cháo ngũ cốc, cô cứ coi như uống bột protein cho bữa sáng nhé.”


Trần Túy suy nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn nói cảm ơn.


“Anh không ăn à?” Cô hỏi.


Tần Phong lắc đầu: “Chờ một lát nữa đến nơi rồi ăn cũng được.”


“Ừm.” Trần Túy không nói thêm gì, cúi đầu nhìn chén cháo ngũ cốc, rồi cắm ống hút vào.


Sáng sớm, tình hình giao thông khá tốt, coi như thông suốt, ước chừng thêm hai tiếng nữa sẽ đến Gia Hưng.


Sơ Tiểu Niên ăn xong bữa sáng thì thấy buồn ngủ, cộng thêm tiếng nhạc nền thúc giục, đổ người xiêu vẹo ra ghế sau. Trần Túy liếc nhìn cậu ấy rồi cười bất lực. Bất chợt nghĩ tới một việc, cô hỏi Tần Phong: “Có cần đổi cho tôi lái không?”


“Không cần, cái này không tính là đường dài.” Nhưng mà vì người ta đã chủ động như vậy thì mình cũng nên tận dụng cơ hội, anh giả vờ yếu đuối: “Tôi đói rồi.”


“Hử?” Trần Túy lấy ra một cái bánh bao: “Ăn cái này nhé?”


Tần Phong gõ vào vô lăng, ý bảo mình đang lái xe, rồi nghiêm túc hỏi: “Em có thể đút tôi ăn không?”


Quả nhiên, động vật có vú xảo quyệt không đáng để thương hại.


Trần Túy liếc anh một cái, đặt lại bánh bao vào chỗ cũ, bình tĩnh nói: “Vậy thì đến nơi rồi ăn.”


Tần Phong đã sớm lường trước được kết quả nên cũng không giận. Trong lúc chờ đèn đỏ chỉ nghiêng người sang lấy cốc cháo ngũ cốc từ tay Trần Túy.


“Ừm, cái này ngon nè.”


Cháo lại trở về tay mình, Trần Túy khó nói thành lời. Cô dường như chưa bao giờ thấy người nào mặt dày đến mức này. Nhưng nghĩ lại, sợ tài xế đói trên đường, cô lại đặt cốc cháo vào vách ngăn giữa hai người, rồi cũng tựa đầu vào cửa sổ giả vờ ngủ.




Một lần nữa tỉnh dậy, xe đã đến Gia Hưng, Trần Túy không ngờ rằng mình giả vờ ngủ rồi lại ngủ quên thật. Mở mắt ra, xe dường như đã dừng một lúc lâu. Cô nhìn ra ngoài, thấy hai người khác đang đứng trò chuyện ở gần đó, mỗi người cầm một cốc cà phê.


Thấy người đã tỉnh, Sơ Tiểu Niên vẫy tay gọi cô ra, chỉ vào cái bàn gỗ bên cạnh. Trần Túy ra khỏi xe, mới phát hiện đây là trạm nghỉ, trên bàn gỗ trước mặt có một cốc Americano, còn có vài chiếc bánh ú được đựng trong túi giữ nhiệt. 


“Bánh ú Gia Hưng nhân thịt?” Mắt cô sáng lên.


“Đúng vậy, vừa nãy Tần Phong lặn lội đi mua đó, anh ấy không nói thì tớ cũng không nghĩ ra, cậu chưa từng ăn bánh ú nhân thịt chính hiệu ở Giang Nam nhỉ!” Sơ Tiểu Niên vừa nói vừa bóc một cái bánh: “Mua toàn là bánh ú nhân thịt với lòng đỏ trứng, chắc chắn cậu sẽ thích cái này.”


“Ừ, cảm ơn.”


Ba người ngồi bên bàn gỗ, mỗi người cầm một chiếc bánh ú. Trần Túy ngửi mùi lá bánh, thầm nghĩ ngay cả mùi lá cũng thơm hơn, trước đây thứ mình ăn ở Pháp đúng là không thể so sánh với cái này. 


Giở một đôi đũa, trước tiên Trần Túy tách phần nhân bên trong của chiếc bánh, sau đó gắp thịt và gạo cho vào miệng. 


“Ngon quá.” Cô gật đầu với vẻ thích thú: “Đặc biệt là phần gạo nếp, hương vị rất đậm đà.”


Ngay cả người không thích ăn tinh bột như cô cũng không khỏi cảm thán rằng, gạo nếp trong bánh ú tươi nhân thịt này thật sự khác với loại đóng gói hút chân không. Thịt nạc không bị khô, thịt mỡ không ngấy, lòng đỏ trứng muối mềm mịn hoàn hảo, hòa quyện với hương thơm của gạo nếp.


Người tập thể hình lại hiếm khi muốn ăn thêm vài cái nữa.


Sơ Tiểu Niên càng ăn ngấu nghiến. Sau khi giải quyết xong một cái, cậu ấy chỉ vào bãi cỏ bên cạnh: “Mình vừa thấy rất nhiều hoa dại đẹp ở đây! Chúng ta hái một ít mang về nhé?”


Trần Túy hỏi cậu ấy: “Có thể ăn được không?”


“Đương nhiên là không!” Sơ Tiểu Niên phục, người này thật sự có thể liên tưởng đến công việc từ bất cứ điều gì.


“Vậy thì cậu đi đi.” Nếu không ăn được thì thôi.


Không màng nghĩ đến tình chị em, Sơ Tiểu Niên đành miễn cưỡng tự mình đi ngắm hoa.


Tần Phong lại bị cách thức tương tác của họ làm cho buồn cười, anh ăn xong miếng bánh cuối cùng rồi nói: “Hai người thật kỳ diệu.”



Trần Túy nhấp vài ngụm cà phê rồi nói: “Tiểu Niên rất tốt.”


Không ngờ cô lại nói như vậy, Tần Phong nhướn mày, suy nghĩ một lúc, rồi chuyển sang chỗ bên cạnh.


“Vậy còn tôi thì sao?” Anh tha thiết nhìn Trần Túy bằng đôi mắt đào hoa: “Em thấy tôi thế nào?”


Trong đầu chợt nảy ra hình ảnh điên rồ của ai đó một hôm nọ, nội tâm Trần Túy có phần đấu tranh. Nhưng cô hiểu rõ đạo lý “ăn của người thì miệng mềm”, lúc này đang ăn bánh người ta mua, không thể nói những điều khó nghe, như vậy là thiếu lịch sự.


Cô liếc sang bên cạnh, và đó là lúc cô nhận ra hôm nay Tần Phong lại đeo cặp kính mang đầy vẻ cấm dục. Chỉ với một lớp kính, trông anh càng thêm bảnh bao chỉnh tề từ đầu đến chân. Nhưng chỉ có Trần Túy biết, dưới lớp vỏ ngoài nghiêm túc và ôn hòa ấy là một bản năng hoang dã như thế nào.


“Cớ sao lại nhìn tôi như vậy?” Tần Phong cảm thấy lòng mình như bay bổng trong gió, có chút ngứa ngáy. Một ý nghĩ chợt lóe lên, anh không hề che giấu d*c v*ng mà nói thẳng: “Tôi phát hiện ra em rất thích nhìn tôi đeo kính, lần sau trên giường tôi đeo kính được không?”


Trần Túy sững người vài giây. Suy cho cùng, những lời lẽ như hổ như sói của người này không biết phân biệt hoàn cảnh. Vậy nên, cô chậm rãi nói: “Anh biết mình đang nói gì mà.”


“Biết chứ.” Anh cười rạng rỡ như ánh nắng, tươi sáng như hoa hướng dương bên đường: “Có phải tôi đã nói đúng không?”


Quả thật anh đã nói trúng tim đen, cô thực sự thích dáng vẻ của anh khi đeo kính, đó là sự tương phản rất lớn.


Nhưng cô sẽ không nói ra, ít nhất là bây giờ thì không.


Tần Phong thấy đối phương mãi không trả lời thì tâm trạng càng phơi phới. Dưới ánh nắng, anh chống cằm nhìn cô, miệng cũng không nhàn rỗi, đủng đỉnh tiếp tục: “Hay là lần sau chúng ta thử cái gì khác? Cảm giác như em sẽ thích.”


Nếu câu này được nói ở chỗ khác, Trần Túy có thể sẽ đồng ý, nhưng bối cảnh bây giờ rõ ràng không phù hợp, ai đó lại càng nói càng hăng hái: “Tôi cảm thấy lần trước… phản ứng của em rất khác.”


Nói đến đây, cả hai đều hiểu rõ anh đang ám chỉ lần nào


Trần Túy muốn phản kháng, cô khẽ ngẩng đầu đáp lại: “Cũng tạm thôi.”


“Cũng tạm thôi?” Tần Phong sững sờ một lúc, vùi mặt vào lòng bàn tay, cười một hồi lâu mới bình tĩnh lại, khi ngẩng lên đã mang theo cảm xúc khác. Nếu lúc này bên cạnh không có ai, chắc chắn anh sẽ kéo người vào trong xe…


Nghĩ đến đây, anh không chịu thua: “Chef, tôi phát hiện ra rằng em thật sự rất thích cứng miệng.”


Trần Túy vẫn mạnh miệng: “Cũng tạm.” 



“Thật sao?” Nhìn thấy Sơ Tiểu Niên vừa ngắm hoa xong, sắp đi qua, Tần Phong lại làm như không thấy, cố tình ghé sát tai cô nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy hôm đó hình như em cực kỳ ưng ý…”


Câu này khiến Trần Túy cuối cùng cũng có phản ứng, tim cô đập nhanh vài cái. Cô không khỏi nhíu mày, cắt ngang: “Tần Phong, anh điên rồi.”


Giọng điệu quá bình tĩnh và hòa nhã, mặc dù nghe như đang nói “Tần Phong, đi mua một cái bánh ú nhân lòng đỏ trứng nữa đi” nhưng vẫn bị Sơ Tiểu Niên đứng cách đó hai mét chớp lấy ngay lập tức.


“Ôi vãi! Tần Phong, anh làm gì Tequila vậy? Tôi quen cô ấy mười năm mà đây là lần đầu tiên nghe cô ấy chửi thề đấy!” 


Trần Túy thấy vậy càng thêm bất lực, thở dài một hơi nặng nề, rồi bóc một cái bánh ú nhân lòng đỏ trứng khác.


Song, Sơ Tiểu Niên thì lại cảm thấy phấn khích, cũng không biết cái này có gì đáng để khoe: “Quào, để chọc tức Tequila thì khó lắm, tôi nhớ trước đây có một đồng nghiệp làm việc cùng, đầu óc hâm hấp, lần đầu tiên Tequila bị một người làm cho tức đến mức muốn nghỉ việc. Có lần, người đó cố tình làm hỏng dao của Tequila, nhưng cô ấy vẫn bình thản nói bằng tiếng Pháp, ‘Đi uống thuốc đi’, kết quả là người đó tức đến mức hôm sau không đến làm nữa!”


Cậu ấy vừa nói vừa dựa vào người Trần Túy rồi cười ngặt nghẽo, còn không quên giơ ngón tay cái lên: “Tần Phong, anh có chút bản lĩnh đấy! Mau nói cho tôi biết, lúc nãy anh đã nói gì với cô ấy?”


Tần Phong thấy đối phương không phản ứng gì, vẫn lặng lẽ ăn bánh ú, thì nhướng mày, cười nói: “Là tôi không tốt, tôi đã nói sai.”


Trần Túy không thèm nhìn anh, chỉ lặng lẽ lắng nghe.


“Tôi cứ khăng khăng nói cô ấy kén ăn nhiều thứ, không ăn được cay. Cô ấy nói với tôi ở Paris cũng có nhiều quán lẩu, nhưng tôi lại phải phản bác, nói chỉ có lẩu Trùng Khánh mới gọi là cay, những món cô ấy đã ăn đều không chính thống.” Tần Phong nói một mạch, rồi thở dài ra vẻ đáng thương và vô tội: “Kết quả là bếp trưởng nổi giận rồi.”


Trần Túy nuốt miếng bánh ú trong miệng, bần thần nhìn về phía anh. Quả thật… rất giống một câu chuyện được chuyển thể từ sự kiện có thật.


Sơ Tiểu Niên nghe xong thì hứng khởi, cậu ấy cười lớn: “Wow! Vậy thì đáng đời anh, anh không biết sao? Hai điều mà bếp trưởng của chúng ta không bao giờ thừa nhận chính là—” Cậu ấy sợ nói xong sẽ gây rắc rối, nên lùi xa một chút, giơ ngón tay lên: “Một, nói cô ấy ăn kiêng; hai, nói cô ấy không biết đường.”


“Thật sao? Cái thứ hai thì giờ đã biết rồi.” Tần Phong cười xong, ghé sát lại nói nhỏ: “Biết sớm thì đã nói là sáng nay cô dẫn đường sai rồi.”


Trần Túy cạn lời, trợn mắt nhìn anh.


Sơ Tiểu Niên thấy cảnh này, cười càng lúc càng to, lại ngửa mặt lên trời cảm thán: “Ôi, tớ hối hận vì đã không đào cậu về nước sớm hơn. Nhìn đi! Cậu thực sự rất phù hợp với Trung Quốc mà, tớ thấy cậu dạo này ngày càng có tình người hơn rồi!”


“Chưa kể tớ cũng không nghĩ rằng cậu có thể hòa hợp với mọi người trong nhà hàng đến vậy, đặc biệt là với Tần Phong, haha…”


Ăn xong bánh ú, Trần Túy lau miệng, uống cạn tách cà phê bên cạnh.


Cô thầm nghĩ, hy vọng một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy.


HẾT CHƯƠNG 27


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 27: MÓN THỨ MƯỜI SÁU: BÁNH Ú GIA HƯNG NHÂN THỊT (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...