Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 28: MÓN THỨ MƯỜI SÁU: BÁNH Ú GIA HƯNG NHÂN THỊT (II)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Túy cảm thấy Ô Trấn khác hẳn so với những gì cô tưởng tượng. Cô đã tưởng tượng nơi này sẽ giống như trong họa báo tranh ảnh, nước xanh thuyền nhẹ, sương khói lượn lờ. Nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra ngay cả thị trấn ven sông này cũng sặc mùi của chốn phố thị.
Không khí thương mại nơi đây vô cùng nhộn nhịp. Chưa kể họ tình cờ đến đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ nên khách du lịch cũng đông. Điều này khác với những thị trấn nhỏ ở Pháp, thường là những nơi vắng vẻ dân cư thưa thớt, mà nhiều người hay gọi là “nông thôn” nguyên sơ. Nhưng ở Trung Quốc, nơi đất đai vô cùng quý giá, tình huống này hiếm khi xảy ra. Mỗi mảnh đất ở đây đều được tận dụng triệt để.
Không đến mức thất vọng, chỉ là hơi khác so với những gì cô tưởng tượng. Suy cho cùng, so với việc chen chúc tham quan các điểm du lịch đông người, thì cô thích ngâm mình trong hồ bơi spa của phòng tập thể hình hơn.
Nhưng người như Sơ Tiểu Niên thì rõ ràng khác biệt, cậu ấy vẫn hào hứng dù đã đến đây lần hai. Chưa kịp check in khách sạn đã dẫn Trần Túy đi chèo thuyền, trên đường về còn mua đủ loại bánh trái.
Đây là cheating day điên cuồng nhất trong đời Trần Túy, lượng carbohydrate nạp vào đạt mức kỷ lục. Trên đường đi, cô không khỏi cảm thán, nơi này chắc chắn là thiên đường của những người yêu thích sản phẩm từ gạo nếp, nhưng cô lại ăn đến mức hơi choáng.
Sau bữa trưa, ba người đi làm thủ tục nhận phòng, Sơ Tiểu Niên đã đặt một khách sạn mang đậm phong cách địa phương, nhưng vì lúc đầu không nghĩ đến việc Tần Phong sẽ đến, nên chỉ đặt hai phòng.
Lấy được thẻ phòng, Sơ Tiểu Niên nói: “Tần Phong, vậy thì làm phiền anh ở chung với tôi nhé!”
Nhưng người đó chỉ cười: “Không cần, cậu cứ ở một mình đi.” Anh giải thích: “Tôi có bạn ở đây, tối chơi xong tôi sẽ về nhà bạn.”
“Ồ, vậy à, thế thì được rồi.” Có lẽ Sơ Tiểu Niên cảm thấy việc này đặt lên người Tần Phong là hợp lý, nên cũng không hỏi thêm.
Trần Túy nghe xong thì liếc nhìn người đó. Nét mặt anh trông có vẻ rất bình thường, chắc không phải giả, có lẽ anh thực sự có bạn sống ở đây. Tần Phong nhìn bóng dáng không hề đề phòng của người nào đó thì xoay chìa khóa xe trong tay, lặng lẽ theo sau.
Tuy chuyến đi đến Ô Trấn của họ không được lên lịch trình cụ thể, nhưng nó lại đầy ắp những dự định ngẫu hứng của Sơ Tiểu Niên. Người này bình thường có thể càu nhàu khi nghe nhắc đến việc tập thể dục, nhưng nói đến tham quan, ngay cả Trần Túy cũng phải nể phục cậu ấy.
Họ chỉ mất nửa ngày để đi tham quan Ô Trấn một cách vội vã. Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên còn đề nghị đi bar uống chút gì đó và thưởng thức món tráng miệng.
Nghe vậy, Trần Túy từ chối chẳng, nói gì cũng không muốn tham gia. Những lời đe dọa hay mời mọc của Sơ Tiểu Niên đều vô ích, cuối cùng cậu ấy đành ấm ức mua một bát bột củ sen rồi lủi thủi đi theo họ về khách sạn.
Sau khi tách biệt với vạn vật, Trần Túy cuối cùng mới như được hồi sinh. Cô cảm thấy có lẽ trong ngần ấy năm cuộc đời, bản thân chưa bao giờ gặp nhiều người đến thế.
Sau khi tắm rửa một cách thoải mái, cô bước ra ngoài thì đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Cô nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa.
“Không phải anh đi tìm bạn bè sao.” Trần Túy cất giọng bình thản.
Người bên ngoài dựa vào khung cửa nghe vậy thì cười, lắc chiếc túi trong tay: “Nhưng tôi thấy tối nay em không ăn gì nhiều, sợ em đói, nên đặc biệt đến mang đồ ăn khuya.”
“Cảm ơn.” Trần Túy nhận túi và định đóng cửa.
Ai ngờ người bên ngoài lại nhanh chân tiến vào, ngay giây tiếp theo cô bị đè vào tường, người nào đó lộ ra bộ mặt thật: “Sao lại vô tình như vậy, dùng xong thì vứt đi.”
Ánh mắt người đó như lửa đốt, Trần Túy không cần suy nghĩ cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Cô tiếp nhận ánh mắt dính nhớp ấy, hai người nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng vồ vập lấy nhau.
Ký ức cơ thể là một điều đáng sợ, nhất là đối với những người cực kỳ hòa hợp với nhau, một khi môi chạm môi thì sẽ không thể dừng lại. Mọi sự đùn đẩy giả tạo đều trở thành mời gọi (đã thích còn giả vờ), chi bằng cứ tuân theo tiếng lòng mình.
Từ cửa ra vào đến giường, tiếng nước chảy phát ra cùng lúc khi đôi môi họ quấn lấy nhau, cả hai cũng chú ý thấy tiếng vọng bên ngoài căn phòng.
“Ở ngoài có thể thấy sông sao?” Tần Phong hỏi.
Trần Túy lắc đầu: “Là tiếng nước chảy từ hòn non bộ ở sân sau khách sạn.”
Tiếng nước chảy hơi đột ngột, cả hai cùng cười thành tiếng.
“Buổi tối ở đây ngủ có ồn không?”
“Không.” Trần Túy nói: “Tôi có thể ngủ được.”
Dừng lại hành động thân mật, Tần Phong chống một tay lên giường, nhưng vẫn không thể cưỡng lại h*m m**n hôn cô. Ánh mắt hạ xuống, làn da căng mịn dưới lớp áo choàng tắm càng thêm quyến rũ dưới ánh sáng ấm áp, con rắn ma quái đó đang thè lưỡi về phía anh.
Tần Phong nheo mắt lại, nói bằng giọng khàn: “Em đang quyến rũ tôi, rõ ràng biết tôi sẽ đến.”
“Tôi không biết anh sẽ đến… ưm…” Câu nói chưa dứt, tay của người nọ đã thò vào trong áo choàng tắm, trong khi cánh tay của Trần Túy cũng từ từ vòng lên cổ anh, cô luồn ngón tay vào tóc rồi nói nốt câu sau: “Anh nói anh sẽ đi tìm bạn mà.”
“Nói dối.” Tần Phong cắn nhẹ vào môi cô: “Tôi phát hiện ra, em chỉ thích nói một đằng làm một nẻo. Có phải không, chef không kén ăn?”
Trần Túy không nói dối, cô thực sự nghĩ rằng Tần Phong sẽ không đến. Nhưng phải thừa nhận rằng, cô đã có những tưởng tượng và mong đợi.
Hai điều này có sự khác biệt về bản chất, vì vậy người nào đó đã hiểu sai.
Cảnh tượng quyến rũ dưới chiếc áo choàng tắm từ lâu đã không còn là bí mật. Chiếc áo choàng nửa kín nửa hở trượt xuống ngực, và ngay sau đó, điểm nhạy cảm đã bị người nọ dùng răng cắn. Trần Túy ngứa ngáy toàn thân, cô ngước cao cổ, mái tóc khô một nửa còn đọng lại những giọt nước, làm ướt chăn và quần áo của người trước mặt.
Vì vậy, anh dừng lại, cởi bỏ sạch sẽ quần áo của mình rồi nói: “Giờ vào phòng tắm sấy tóc cho em trước.”
Nhưng khi đến bên bồn rửa tay thì lại là một cảnh tượng khác. Chiếc áo choàng tắm rơi xuống sàn. Trần Túy chống hai tay lên bệ rửa, trong khi người phía sau dùng lực ở eo, còn không quên cầm máy sấy tóc hong khô tóc cho cô.
Một cách chơi thật buồn cười. Sau khi sấy khô tóc, cả hai đều toát mồ hôi. Tần Phong cúi xuống, l**m sạch những giọt nước trên người cô, tay thì xoa con rắn mềm mại trước ngực cô.
“Ngày hôm đó tôi không cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi được không…” Trong lúc nói, từ cổ họng anh phát ra vài tiếng rên khẽ, khiến lời xin lỗi trở nên đặc biệt quyến rũ.
Trần Túy không trả lời, anh liền ưỡn lưng th*c m*nh, hai tay cũng hướng về phía trước.
Tiếng nước chảy qua hòn non bộ ngoài cửa sổ nhỏ dần, gần như không còn nghe thấy nữa. Tất cả những gì còn lại là tiếng thở hòa quyện của hai người bên trong phòng và những âm thanh kiều diễm phát ra từ dưới thân.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cảm nhận được người phụ nữ trước mặt mình ngày càng nhạy cảm, Tần Phong tăng tốc độ, sau đó một tiếng r*n r* khó kiềm chế và một tràng tiếng nước khác vang lên cùng lúc.
Giọng Tần Phong dịu dàng cũng như động tác của anh. Anh hôn lên lưng cô từng chút một, đợi khi mọi thứ đã dịu lại, anh mới ôm cô và di chuyển nhẹ nhàng.
Tần Phong đã rũ bỏ vỏ bọc con cáo ranh mãnh ban ngày, trở nên quyến rũ và dịu dàng. Trong khoảnh khắc mơ màng, Trần Túy nhớ lại những cú thúc gần như điên cuồng và đôi mắt đỏ ngầu của anh ở khách sạn, không thể phân biệt được đâu là con người thật của anh.
Khó mà nói rõ được, nên cô chỉ có thể nhìn vào gương, nhìn đôi mắt bị phong ấn sau cặp kính gọng vàng, rồi liên tục đong đưa theo h*m m**n của cơ thể mình.
“Tần Phong.”
“Ừ, tôi đây.”
“Nhanh lên.”
Anh cười nói: “Được.”
—
Sau đó, họ ôm nhau nằm trên giường một lúc, da kề da. Căn phòng chìm vào im lặng, tiếng nước chảy ngoài cửa sổ càng trở nên rõ mồn một.
Cả hai đồng thời nghĩ đến cảnh vừa xảy ra trong phòng tắm, Tần Phong dụi mặt vào tóc Trần Túy, miệng khẽ cười. Trần Túy biết anh đang cười gì, nhưng cô không đáp lại. Sau khi tiêu tốn sức lực, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện.
Một lúc sau, Tần Phong hỏi cô: “Em có đói không? Có muốn ăn bánh ú không, chắc vẫn còn ấm.”
Được hỏi như vậy, cô mới cảm thấy đói. Món bánh ở nhà hàng tối đó quá ngọt, cô không ăn được nhiều, nghĩ đến cái bánh ú nhân thịt mà mình thích, cô liền đáp có.
Khi bánh ú vào miệng, cô mới nhận ra cheating day này thật đáng sợ. Bình thường, cô chỉ uống thêm vài ly rượu, hoặc ăn thêm một bát mì và món tráng miệng. Nhưng hôm nay, chỉ riêng bánh ú nhân thịt, cô đã ăn tận ba cái.
Một cái bánh ú có hơn 600 calo, tương đương với sáu bát cơm. Thêm vào đó là những món bánh như bánh gạo chiên[35], bánh quế hoa[36], bánh định thắng[37], bánh hải đường[38] mà Tiểu Niên đã mua về…[35]Bánh gạo nếp chiên là món bánh chiên truyền thống phổ biến ở khu vực Giang Nam, được làm từ gạo tẻ và gạo nếp trộn đều, hấp chín rồi ép thành hình, sau đó cắt thành miếng và chiên dầu. Vỏ ngoài giòn rụm, bên trong dẻo mềm, màu vàng vàng thơm ngon, thường dùng kèm với đậu nành để ăn sáng, cũng có thể ăn trực tiếp. Đây là một trong bốn món ăn sáng nổi tiếng của Thượng Hải. Nó có vị ngon phong phú, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm dẻo, cách làm đơn giản, thường dùng cơm thừa qua đêm để chế biến, có thể thêm giăm bông, dưa chua, rong biển để tăng hương vị.[36]Bánh quế hoa là một món ăn nhẹ truyền thống của Trung Quốc với lịch sử hơn 300 năm. Món bánh này được làm từ bột gạo nếp, đường và mật hoa quế, mang hương vị ngọt ngào, thơm mát đặc trưng của hoa quế. Có nhiều biến thể khác nhau của món bánh này, bao gồm cả những công thức hiện đại hơn như bánh quế hoa câu kỷ tử, bánh quế hoa lê đá, bánh quế hoa nước cốt dừa và bánh quế hoa bột sen. Nguyên liệu đơn giản nhưng hương vị tinh tế đã làm nên sức hấp dẫn lâu đời của món bánh này.[37]Bánh Định Thắng là món bánh truyền thống phổ biến ở khu vực Giang Nam, chủ yếu làm từ gạo nếp và bột gạo tẻ, thêm bột nhục quế đỏ để nhuộm màu hồng nhạt, nhân thường là đậu đỏ, có vị thơm ngọt mềm dẻo; ban đầu nó gọi là “Định Tôn”, do phát âm giống “Định Thắng”, mang ý nghĩa may mắn “Chắc chắn thắng lợi”, thường được dùng để tặng trước kỳ thi, chúc thọ, chuyển nhà và các dịp vui khác.[38]Bánh Hải Đường là món bánh truyền thống có nguồn gốc từ khu vực Tô Châu thời nhà Thanh, sau đó phổ biến rộng rãi ở Vĩnh Tường và Tô Châu, trở thành đặc sản địa phương. Tên của nó xuất phát từ hình dạng, sau khi nướng trông giống như hoa Hải Đường, thường có dạng đĩa tròn với bảy lỗ. Vỏ bánh Hải Đường làm từ bột mì, nhân bên trong là đậu đỏ ngọt thơm. Khi làm, bột mì được trộn với nước thành dạng hồ, thêm bột nở, còn nhân đậu đỏ cần nấu nhừ rồi thêm đường trắng để gia vị. Yếu tố quan trọng trong quá trình chế biến là sử dụng khuôn đặc biệt, và trước khi đổ bột vào cần phải làm nóng khuôn.
Trần Túy nuốt miếng cuối cùng, đẩy cái bánh ú còn lại ra xa, nói với vẻ thất vọng: “Hôm nay tôi đã mất kiểm soát.”
Tần Phong lập tức hiểu ý, liền giúp cô cất chỗ bánh ú còn lại rồi cười nói: “Bình thường em tập thể dục đều đặn, cường độ lại cao, một ngày này sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
Không ảnh hưởng gì cả, nhưng việc tiêu thụ nhiều carbohydrate như vậy trong một ngày thật là vô lý, Trần Túy chưa từng thử. Thế nhưng, “hướng dẫn viên du lịch” kia lại còn đòi ăn món tráng miệng sau khi cửa hàng đã đóng cửa, có thể thấy rằng Sơ Tiểu Niên còn đáng sợ hơn những món bánh ngọt lấp lánh này.
Nghĩ đến việc mỗi lần đi chơi với cậu ấy đều có kết quả giống nhau, cô âm thầm quyết định: “Sau này mình sẽ không đi du lịch với Tiểu Niên nữa.”
Chủ đề này đã khơi gợi sự tò mò của Tần Phong, anh hỏi: “Trước đây hai người đi du lịch cũng có lịch trình dày đặc như vậy sao?”
“Ừ.” Trần Túy đáp: “Tiểu Niên rất năng động, ăn uống vui chơi gì cũng không thấy mệt.”
“Cuộc sống ở Châu Âu thực sự rất tiện lợi, muốn đi du lịch đến một quốc gia khác, sau giờ làm chỉ cần lái xe là đi được. Con người ở đó sống khá thoải mái, nhịp sống cũng chậm rãi.”
“Ừ, tôi rất thích Pháp.” Trần Túy nói: “Đặc biệt là miền Nam, rất yên tĩnh.”
“Tôi cũng thích miền Nam nước Pháp.” Tần Phong nhớ lại: “Trước đây tôi cũng đã sống ở đó một thời gian, có một ‘thành phố đất đỏ’, em biết không? Roussillon[39].”[39]Roussillonlà một xã xinh đẹp thuộc tỉnh Vaucluse, vùng Provence-Alpes-Côte d'Azur ở đông nam nước Pháp. Ngôi làng này nằm ở khu vực Luberon, nổi tiếng với những ngôi nhà màu đất son rực rỡ và phong cảnh ngoạn mục. Nơi đây được xếp vào danh sách những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp. Du khách có thể khám phá con đường mòn Le Sentier des Ocres độc đáo, ghé thăm các phòng trưng bày nghệ thuật như Art Gallery Contemporary Tapiézo, hoặc đơn giản là tận hưởng vẻ đẹp yên bình của vùng Provence.
“Ở vùng Provence phải không?”
“Đúng rồi, chính là chỗ đó, nhưng bây giờ đã trở thành một thị trấn du lịch rồi.”
Trần Túy suy nghĩ hai giây, lắc đầu.
Tần Phong cười khổ: “E là đi rồi em cũng không nhớ đâu.” Anh đùa: “Nên tôi rất khó tưởng tượng được cảnh em và Tiểu Niên đi du lịch một mình sẽ như thế nào, Dùng hệ thống định vị chắc sẽ mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”
Một người không biết đường, người kia cũng không khá hơn là bao.
Trần Túy không phản bác, nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng hình như chúng tôi chưa bao giờ đi du lịch một mình.”
“Hử? Vậy trước đây……”
“Trước đây còn có một người khác.” Trần Túy nói: “Anh ấy thường làm tài xế, chịu trách nhiệm dẫn đường.”
Nhắc đến chuyện này, cô thấy ngưỡng mộ bạn trai của Sơ Tiểu Niên vì đã chăm sóc chu đáo cho hai kẻ thảm họa du lịch ở nhiều mức độ khác nhau. Về điểm này, anh ấy và Tần Phong có phần giống nhau.
Khi liên quan đến đời tư của người khác, Trần Túy chỉ nói ở một mức độ, nhưng câu nói này lại bị người nọ hiểu theo một nghĩa khác.
Một người khác…
Tần Phong không ngừng tự hỏi, đó là ai? Chẳng lẽ là bạn trai cũ của Trần Túy, người mà Sơ Tiểu Niên đã từng tình cờ nhắc đến? Người duy nhất mà cô từng xác nhận mối quan hệ.
“Anh có muốn uống gì không?” Trần Túy đứng dậy: “Tôi nhờ lễ tân mang đến.”
“Chờ chút…” Tần Phong kéo người vào lòng, thuận thế để cô ngồi lên đùi mình: “Tôi không khát, em có mệt không, giờ có thấy buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.” Thấy ánh mắt này, không lẽ người này lại muốn…
“Vậy có muốn ra ngoài đi dạo không?” Tần Phong nói: “Để tôi dẫn em đi xem một Ô Trấn khác.”
Hóa ra là muốn dẫn mình ra ngoài.
Ánh mắt sau cặp kính của anh vừa dịu dàng vừa kiên định. Trần Túy thực sự rất thích nhìn anh đeo kính. Và cô cũng muốn thử những điều mà anh nói.
Vì vậy, cô mỉm cười với người nọ và nói: “Được thôi.”
Cô nhớ lại một ngày của nhiều năm trước, sau khi quán cà phê đóng cửa, người đó đến đón cô tan làm. Hôm đó là lần đầu tiên cô trao nụ hôn cho một người. Mùa đông năm đó, trái tim cô đã có những phút giây hồi hộp, và cô cùng người đàn ông đó đã xác nhận mối quan hệ bạn trai bạn gái. Cả hai đã đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ và ngắm sông băng ở Na Uy; người không thích ra ngoài như cô vẫn còn nhớ rõ những chuyến đi sống động đó.
Những người sống ở Pháp đều rất lãng mạn, chỉ có mình cô là một trường hợp đặc biệt. Song… diện mạo của người đó thì có phần mờ nhạt, mặc dù cách đây không lâu họ mới trò chuyện vài câu.
Họ chia tay trong hòa bình, sau đó vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè và vẫn giữ liên lạc đến hiện tại. Trước khi Trần Túy rời Pháp, người đó đã nói sẽ đến thăm cô khi có thời gian.
Vì thế, cô đã quên mất những cảm xúc yêu đương mà mình từng cảm nhận suốt nhiều năm về trước, và chỉ còn lại ký ức về một vài “người bạn” trong cuộc đời.
Vậy, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông trước mặt là gì?
Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay một người bạn thân thiết hơn cả bạn bè?
Có điều gì đó đang lay động trong lòng, nhưng Trần Túy không muốn tốn tâm tư để suy nghĩ. Trong lúc miên man suy nghĩ, cô để người nọ dẫn mình đến bên một cây cầu đá.
Khi lấy lại tinh thần và nhìn rõ cảnh vật trước mắt, cô cảm thấy mơ hồ trong vài giây ngắn ngủi.
“Thế nào, có phải khác với ban ngày không?”
Trần Túy gật đầu, rồi nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm, quả thực phải khác với ban ngày.
Đám đông đã thưa dần, cảnh đêm ở Ô Trấn hiện ra với những viên gạch ngói xanh biếc. Thuyền neo đậu ven bờ, nhẹ nhàng nhấp nhô theo từng gợn sóng. Hai người đi lên vòm cầu rồi dừng lại, dựa vào cầu đá tận hưởng làn gió.
“Hôm nay trông em có vẻ không hứng thú lắm. Em không thích ở đây sao?” Tần Phong quay người, ngả lưng ra sau, nhìn sang bờ bên kia, giọng nói như vọng lại từ xa.
“Không phải không thích.” Trần Túy lắc đầu: “Chỉ là đông người quá.”
Tần Phong lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Đưa tay chống lên cầu đá, Trần Túy hướng mắt ra mặt sông phía xa dưới ánh đèn đường lấp lánh ánh vàng, cô nói: “Bây giờ trông thật đẹp.”
Sự nhộn nhịp dần lắng xuống của thị trấn gợi lại những ký ức mơ hồ về thời gian cô ở trại trẻ mồ côi, khi những anh chị lớn thỉnh thoảng dẫn họ đi dạo quanh những con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh.
Nhưng Trần Túy từ nhỏ đã là người không hòa đồng, cô không thích ra ngoài, chỉ thích ở trong nhà, lại bị những đứa trẻ thích ồn ào kéo ra ngoài chơi. Vì vậy, những kỷ niệm này rất mờ nhạt với cô. Trần Túy chỉ nhớ hơi ấm của bàn tay đã nắm lấy tay mình.
“Vậy em có muốn cân nhắc về chuyện mà tôi đã nói trước đây không?”
Trần Túy ngước nhìn anh: “Hửm? Chuyện gì vậy?”
Một làn gió nhẹ thổi qua những sợi tóc mềm mại của cô, gọng kính lạnh lẽo trên sống mũi anh cũng trở nên dịu dàng.
“Cân nhắc việc bắt đầu một mối quan hệ có danh phận.” Vài lọn tóc xõa xuống mắt anh, còn anh thì không ngần ngại cất lời: “Chính là làm bạn gái của tôi.”
Nói xong anh lại cười, nắm lấy tay Trần Túy, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến cô.
Trần Túy cảm thấy Ô Trấn khác hẳn so với những gì cô tưởng tượng. Cô đã tưởng tượng nơi này sẽ giống như trong họa báo tranh ảnh, nước xanh thuyền nhẹ, sương khói lượn lờ. Nhưng khi đến nơi, cô mới nhận ra ngay cả thị trấn ven sông này cũng sặc mùi của chốn phố thị.
Không khí thương mại nơi đây vô cùng nhộn nhịp. Chưa kể họ tình cờ đến đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ nên khách du lịch cũng đông. Điều này khác với những thị trấn nhỏ ở Pháp, thường là những nơi vắng vẻ dân cư thưa thớt, mà nhiều người hay gọi là “nông thôn” nguyên sơ. Nhưng ở Trung Quốc, nơi đất đai vô cùng quý giá, tình huống này hiếm khi xảy ra. Mỗi mảnh đất ở đây đều được tận dụng triệt để.
Không đến mức thất vọng, chỉ là hơi khác so với những gì cô tưởng tượng. Suy cho cùng, so với việc chen chúc tham quan các điểm du lịch đông người, thì cô thích ngâm mình trong hồ bơi spa của phòng tập thể hình hơn.
Nhưng người như Sơ Tiểu Niên thì rõ ràng khác biệt, cậu ấy vẫn hào hứng dù đã đến đây lần hai. Chưa kịp check in khách sạn đã dẫn Trần Túy đi chèo thuyền, trên đường về còn mua đủ loại bánh trái.
Đây là cheating day điên cuồng nhất trong đời Trần Túy, lượng carbohydrate nạp vào đạt mức kỷ lục. Trên đường đi, cô không khỏi cảm thán, nơi này chắc chắn là thiên đường của những người yêu thích sản phẩm từ gạo nếp, nhưng cô lại ăn đến mức hơi choáng.
Sau bữa trưa, ba người đi làm thủ tục nhận phòng, Sơ Tiểu Niên đã đặt một khách sạn mang đậm phong cách địa phương, nhưng vì lúc đầu không nghĩ đến việc Tần Phong sẽ đến, nên chỉ đặt hai phòng.
Lấy được thẻ phòng, Sơ Tiểu Niên nói: “Tần Phong, vậy thì làm phiền anh ở chung với tôi nhé!”
Nhưng người đó chỉ cười: “Không cần, cậu cứ ở một mình đi.” Anh giải thích: “Tôi có bạn ở đây, tối chơi xong tôi sẽ về nhà bạn.”
“Ồ, vậy à, thế thì được rồi.” Có lẽ Sơ Tiểu Niên cảm thấy việc này đặt lên người Tần Phong là hợp lý, nên cũng không hỏi thêm.
Trần Túy nghe xong thì liếc nhìn người đó. Nét mặt anh trông có vẻ rất bình thường, chắc không phải giả, có lẽ anh thực sự có bạn sống ở đây. Tần Phong nhìn bóng dáng không hề đề phòng của người nào đó thì xoay chìa khóa xe trong tay, lặng lẽ theo sau.
Tuy chuyến đi đến Ô Trấn của họ không được lên lịch trình cụ thể, nhưng nó lại đầy ắp những dự định ngẫu hứng của Sơ Tiểu Niên. Người này bình thường có thể càu nhàu khi nghe nhắc đến việc tập thể dục, nhưng nói đến tham quan, ngay cả Trần Túy cũng phải nể phục cậu ấy.
Họ chỉ mất nửa ngày để đi tham quan Ô Trấn một cách vội vã. Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên còn đề nghị đi bar uống chút gì đó và thưởng thức món tráng miệng.
Nghe vậy, Trần Túy từ chối chẳng, nói gì cũng không muốn tham gia. Những lời đe dọa hay mời mọc của Sơ Tiểu Niên đều vô ích, cuối cùng cậu ấy đành ấm ức mua một bát bột củ sen rồi lủi thủi đi theo họ về khách sạn.
Sau khi tách biệt với vạn vật, Trần Túy cuối cùng mới như được hồi sinh. Cô cảm thấy có lẽ trong ngần ấy năm cuộc đời, bản thân chưa bao giờ gặp nhiều người đến thế.
Sau khi tắm rửa một cách thoải mái, cô bước ra ngoài thì đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Cô nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa.
“Không phải anh đi tìm bạn bè sao.” Trần Túy cất giọng bình thản.
Người bên ngoài dựa vào khung cửa nghe vậy thì cười, lắc chiếc túi trong tay: “Nhưng tôi thấy tối nay em không ăn gì nhiều, sợ em đói, nên đặc biệt đến mang đồ ăn khuya.”
“Cảm ơn.” Trần Túy nhận túi và định đóng cửa.
Ai ngờ người bên ngoài lại nhanh chân tiến vào, ngay giây tiếp theo cô bị đè vào tường, người nào đó lộ ra bộ mặt thật: “Sao lại vô tình như vậy, dùng xong thì vứt đi.”
Ánh mắt người đó như lửa đốt, Trần Túy không cần suy nghĩ cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Cô tiếp nhận ánh mắt dính nhớp ấy, hai người nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng vồ vập lấy nhau.
Ký ức cơ thể là một điều đáng sợ, nhất là đối với những người cực kỳ hòa hợp với nhau, một khi môi chạm môi thì sẽ không thể dừng lại. Mọi sự đùn đẩy giả tạo đều trở thành mời gọi (đã thích còn giả vờ), chi bằng cứ tuân theo tiếng lòng mình.
Từ cửa ra vào đến giường, tiếng nước chảy phát ra cùng lúc khi đôi môi họ quấn lấy nhau, cả hai cũng chú ý thấy tiếng vọng bên ngoài căn phòng.
“Ở ngoài có thể thấy sông sao?” Tần Phong hỏi.
Trần Túy lắc đầu: “Là tiếng nước chảy từ hòn non bộ ở sân sau khách sạn.”
Tiếng nước chảy hơi đột ngột, cả hai cùng cười thành tiếng.
“Buổi tối ở đây ngủ có ồn không?”
“Không.” Trần Túy nói: “Tôi có thể ngủ được.”
Dừng lại hành động thân mật, Tần Phong chống một tay lên giường, nhưng vẫn không thể cưỡng lại h*m m**n hôn cô. Ánh mắt hạ xuống, làn da căng mịn dưới lớp áo choàng tắm càng thêm quyến rũ dưới ánh sáng ấm áp, con rắn ma quái đó đang thè lưỡi về phía anh.
Tần Phong nheo mắt lại, nói bằng giọng khàn: “Em đang quyến rũ tôi, rõ ràng biết tôi sẽ đến.”
“Tôi không biết anh sẽ đến… ưm…” Câu nói chưa dứt, tay của người nọ đã thò vào trong áo choàng tắm, trong khi cánh tay của Trần Túy cũng từ từ vòng lên cổ anh, cô luồn ngón tay vào tóc rồi nói nốt câu sau: “Anh nói anh sẽ đi tìm bạn mà.”
“Nói dối.” Tần Phong cắn nhẹ vào môi cô: “Tôi phát hiện ra, em chỉ thích nói một đằng làm một nẻo. Có phải không, chef không kén ăn?”
Trần Túy không nói dối, cô thực sự nghĩ rằng Tần Phong sẽ không đến. Nhưng phải thừa nhận rằng, cô đã có những tưởng tượng và mong đợi.
Hai điều này có sự khác biệt về bản chất, vì vậy người nào đó đã hiểu sai.
Cảnh tượng quyến rũ dưới chiếc áo choàng tắm từ lâu đã không còn là bí mật. Chiếc áo choàng nửa kín nửa hở trượt xuống ngực, và ngay sau đó, điểm nhạy cảm đã bị người nọ dùng răng cắn. Trần Túy ngứa ngáy toàn thân, cô ngước cao cổ, mái tóc khô một nửa còn đọng lại những giọt nước, làm ướt chăn và quần áo của người trước mặt.
Vì vậy, anh dừng lại, cởi bỏ sạch sẽ quần áo của mình rồi nói: “Giờ vào phòng tắm sấy tóc cho em trước.”
Nhưng khi đến bên bồn rửa tay thì lại là một cảnh tượng khác. Chiếc áo choàng tắm rơi xuống sàn. Trần Túy chống hai tay lên bệ rửa, trong khi người phía sau dùng lực ở eo, còn không quên cầm máy sấy tóc hong khô tóc cho cô.
Một cách chơi thật buồn cười. Sau khi sấy khô tóc, cả hai đều toát mồ hôi. Tần Phong cúi xuống, l**m sạch những giọt nước trên người cô, tay thì xoa con rắn mềm mại trước ngực cô.
“Ngày hôm đó tôi không cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi được không…” Trong lúc nói, từ cổ họng anh phát ra vài tiếng rên khẽ, khiến lời xin lỗi trở nên đặc biệt quyến rũ.
Trần Túy không trả lời, anh liền ưỡn lưng th*c m*nh, hai tay cũng hướng về phía trước.
Tiếng nước chảy qua hòn non bộ ngoài cửa sổ nhỏ dần, gần như không còn nghe thấy nữa. Tất cả những gì còn lại là tiếng thở hòa quyện của hai người bên trong phòng và những âm thanh kiều diễm phát ra từ dưới thân.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cảm nhận được người phụ nữ trước mặt mình ngày càng nhạy cảm, Tần Phong tăng tốc độ, sau đó một tiếng r*n r* khó kiềm chế và một tràng tiếng nước khác vang lên cùng lúc.
Giọng Tần Phong dịu dàng cũng như động tác của anh. Anh hôn lên lưng cô từng chút một, đợi khi mọi thứ đã dịu lại, anh mới ôm cô và di chuyển nhẹ nhàng.
Tần Phong đã rũ bỏ vỏ bọc con cáo ranh mãnh ban ngày, trở nên quyến rũ và dịu dàng. Trong khoảnh khắc mơ màng, Trần Túy nhớ lại những cú thúc gần như điên cuồng và đôi mắt đỏ ngầu của anh ở khách sạn, không thể phân biệt được đâu là con người thật của anh.
Khó mà nói rõ được, nên cô chỉ có thể nhìn vào gương, nhìn đôi mắt bị phong ấn sau cặp kính gọng vàng, rồi liên tục đong đưa theo h*m m**n của cơ thể mình.
“Tần Phong.”
“Ừ, tôi đây.”
“Nhanh lên.”
Anh cười nói: “Được.”
—
Sau đó, họ ôm nhau nằm trên giường một lúc, da kề da. Căn phòng chìm vào im lặng, tiếng nước chảy ngoài cửa sổ càng trở nên rõ mồn một.
Cả hai đồng thời nghĩ đến cảnh vừa xảy ra trong phòng tắm, Tần Phong dụi mặt vào tóc Trần Túy, miệng khẽ cười. Trần Túy biết anh đang cười gì, nhưng cô không đáp lại. Sau khi tiêu tốn sức lực, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện.
Một lúc sau, Tần Phong hỏi cô: “Em có đói không? Có muốn ăn bánh ú không, chắc vẫn còn ấm.”
Được hỏi như vậy, cô mới cảm thấy đói. Món bánh ở nhà hàng tối đó quá ngọt, cô không ăn được nhiều, nghĩ đến cái bánh ú nhân thịt mà mình thích, cô liền đáp có.
Khi bánh ú vào miệng, cô mới nhận ra cheating day này thật đáng sợ. Bình thường, cô chỉ uống thêm vài ly rượu, hoặc ăn thêm một bát mì và món tráng miệng. Nhưng hôm nay, chỉ riêng bánh ú nhân thịt, cô đã ăn tận ba cái.
Một cái bánh ú có hơn 600 calo, tương đương với sáu bát cơm. Thêm vào đó là những món bánh như bánh gạo chiên[35], bánh quế hoa[36], bánh định thắng[37], bánh hải đường[38] mà Tiểu Niên đã mua về…[35]Bánh gạo nếp chiên là món bánh chiên truyền thống phổ biến ở khu vực Giang Nam, được làm từ gạo tẻ và gạo nếp trộn đều, hấp chín rồi ép thành hình, sau đó cắt thành miếng và chiên dầu. Vỏ ngoài giòn rụm, bên trong dẻo mềm, màu vàng vàng thơm ngon, thường dùng kèm với đậu nành để ăn sáng, cũng có thể ăn trực tiếp. Đây là một trong bốn món ăn sáng nổi tiếng của Thượng Hải. Nó có vị ngon phong phú, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm dẻo, cách làm đơn giản, thường dùng cơm thừa qua đêm để chế biến, có thể thêm giăm bông, dưa chua, rong biển để tăng hương vị.[36]Bánh quế hoa là một món ăn nhẹ truyền thống của Trung Quốc với lịch sử hơn 300 năm. Món bánh này được làm từ bột gạo nếp, đường và mật hoa quế, mang hương vị ngọt ngào, thơm mát đặc trưng của hoa quế. Có nhiều biến thể khác nhau của món bánh này, bao gồm cả những công thức hiện đại hơn như bánh quế hoa câu kỷ tử, bánh quế hoa lê đá, bánh quế hoa nước cốt dừa và bánh quế hoa bột sen. Nguyên liệu đơn giản nhưng hương vị tinh tế đã làm nên sức hấp dẫn lâu đời của món bánh này.[37]Bánh Định Thắng là món bánh truyền thống phổ biến ở khu vực Giang Nam, chủ yếu làm từ gạo nếp và bột gạo tẻ, thêm bột nhục quế đỏ để nhuộm màu hồng nhạt, nhân thường là đậu đỏ, có vị thơm ngọt mềm dẻo; ban đầu nó gọi là “Định Tôn”, do phát âm giống “Định Thắng”, mang ý nghĩa may mắn “Chắc chắn thắng lợi”, thường được dùng để tặng trước kỳ thi, chúc thọ, chuyển nhà và các dịp vui khác.[38]Bánh Hải Đường là món bánh truyền thống có nguồn gốc từ khu vực Tô Châu thời nhà Thanh, sau đó phổ biến rộng rãi ở Vĩnh Tường và Tô Châu, trở thành đặc sản địa phương. Tên của nó xuất phát từ hình dạng, sau khi nướng trông giống như hoa Hải Đường, thường có dạng đĩa tròn với bảy lỗ. Vỏ bánh Hải Đường làm từ bột mì, nhân bên trong là đậu đỏ ngọt thơm. Khi làm, bột mì được trộn với nước thành dạng hồ, thêm bột nở, còn nhân đậu đỏ cần nấu nhừ rồi thêm đường trắng để gia vị. Yếu tố quan trọng trong quá trình chế biến là sử dụng khuôn đặc biệt, và trước khi đổ bột vào cần phải làm nóng khuôn.
Trần Túy nuốt miếng cuối cùng, đẩy cái bánh ú còn lại ra xa, nói với vẻ thất vọng: “Hôm nay tôi đã mất kiểm soát.”
Tần Phong lập tức hiểu ý, liền giúp cô cất chỗ bánh ú còn lại rồi cười nói: “Bình thường em tập thể dục đều đặn, cường độ lại cao, một ngày này sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
Không ảnh hưởng gì cả, nhưng việc tiêu thụ nhiều carbohydrate như vậy trong một ngày thật là vô lý, Trần Túy chưa từng thử. Thế nhưng, “hướng dẫn viên du lịch” kia lại còn đòi ăn món tráng miệng sau khi cửa hàng đã đóng cửa, có thể thấy rằng Sơ Tiểu Niên còn đáng sợ hơn những món bánh ngọt lấp lánh này.
Nghĩ đến việc mỗi lần đi chơi với cậu ấy đều có kết quả giống nhau, cô âm thầm quyết định: “Sau này mình sẽ không đi du lịch với Tiểu Niên nữa.”
Chủ đề này đã khơi gợi sự tò mò của Tần Phong, anh hỏi: “Trước đây hai người đi du lịch cũng có lịch trình dày đặc như vậy sao?”
“Ừ.” Trần Túy đáp: “Tiểu Niên rất năng động, ăn uống vui chơi gì cũng không thấy mệt.”
“Cuộc sống ở Châu Âu thực sự rất tiện lợi, muốn đi du lịch đến một quốc gia khác, sau giờ làm chỉ cần lái xe là đi được. Con người ở đó sống khá thoải mái, nhịp sống cũng chậm rãi.”
“Ừ, tôi rất thích Pháp.” Trần Túy nói: “Đặc biệt là miền Nam, rất yên tĩnh.”
“Tôi cũng thích miền Nam nước Pháp.” Tần Phong nhớ lại: “Trước đây tôi cũng đã sống ở đó một thời gian, có một ‘thành phố đất đỏ’, em biết không? Roussillon[39].”[39]Roussillonlà một xã xinh đẹp thuộc tỉnh Vaucluse, vùng Provence-Alpes-Côte d'Azur ở đông nam nước Pháp. Ngôi làng này nằm ở khu vực Luberon, nổi tiếng với những ngôi nhà màu đất son rực rỡ và phong cảnh ngoạn mục. Nơi đây được xếp vào danh sách những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp. Du khách có thể khám phá con đường mòn Le Sentier des Ocres độc đáo, ghé thăm các phòng trưng bày nghệ thuật như Art Gallery Contemporary Tapiézo, hoặc đơn giản là tận hưởng vẻ đẹp yên bình của vùng Provence.
“Ở vùng Provence phải không?”
“Đúng rồi, chính là chỗ đó, nhưng bây giờ đã trở thành một thị trấn du lịch rồi.”
Trần Túy suy nghĩ hai giây, lắc đầu.
Tần Phong cười khổ: “E là đi rồi em cũng không nhớ đâu.” Anh đùa: “Nên tôi rất khó tưởng tượng được cảnh em và Tiểu Niên đi du lịch một mình sẽ như thế nào, Dùng hệ thống định vị chắc sẽ mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”
Một người không biết đường, người kia cũng không khá hơn là bao.
Trần Túy không phản bác, nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng hình như chúng tôi chưa bao giờ đi du lịch một mình.”
“Hử? Vậy trước đây……”
“Trước đây còn có một người khác.” Trần Túy nói: “Anh ấy thường làm tài xế, chịu trách nhiệm dẫn đường.”
Nhắc đến chuyện này, cô thấy ngưỡng mộ bạn trai của Sơ Tiểu Niên vì đã chăm sóc chu đáo cho hai kẻ thảm họa du lịch ở nhiều mức độ khác nhau. Về điểm này, anh ấy và Tần Phong có phần giống nhau.
Khi liên quan đến đời tư của người khác, Trần Túy chỉ nói ở một mức độ, nhưng câu nói này lại bị người nọ hiểu theo một nghĩa khác.
Một người khác…
Tần Phong không ngừng tự hỏi, đó là ai? Chẳng lẽ là bạn trai cũ của Trần Túy, người mà Sơ Tiểu Niên đã từng tình cờ nhắc đến? Người duy nhất mà cô từng xác nhận mối quan hệ.
“Anh có muốn uống gì không?” Trần Túy đứng dậy: “Tôi nhờ lễ tân mang đến.”
“Chờ chút…” Tần Phong kéo người vào lòng, thuận thế để cô ngồi lên đùi mình: “Tôi không khát, em có mệt không, giờ có thấy buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.” Thấy ánh mắt này, không lẽ người này lại muốn…
“Vậy có muốn ra ngoài đi dạo không?” Tần Phong nói: “Để tôi dẫn em đi xem một Ô Trấn khác.”
Hóa ra là muốn dẫn mình ra ngoài.
Ánh mắt sau cặp kính của anh vừa dịu dàng vừa kiên định. Trần Túy thực sự rất thích nhìn anh đeo kính. Và cô cũng muốn thử những điều mà anh nói.
Vì vậy, cô mỉm cười với người nọ và nói: “Được thôi.”
Cô nhớ lại một ngày của nhiều năm trước, sau khi quán cà phê đóng cửa, người đó đến đón cô tan làm. Hôm đó là lần đầu tiên cô trao nụ hôn cho một người. Mùa đông năm đó, trái tim cô đã có những phút giây hồi hộp, và cô cùng người đàn ông đó đã xác nhận mối quan hệ bạn trai bạn gái. Cả hai đã đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ và ngắm sông băng ở Na Uy; người không thích ra ngoài như cô vẫn còn nhớ rõ những chuyến đi sống động đó.
Những người sống ở Pháp đều rất lãng mạn, chỉ có mình cô là một trường hợp đặc biệt. Song… diện mạo của người đó thì có phần mờ nhạt, mặc dù cách đây không lâu họ mới trò chuyện vài câu.
Họ chia tay trong hòa bình, sau đó vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè và vẫn giữ liên lạc đến hiện tại. Trước khi Trần Túy rời Pháp, người đó đã nói sẽ đến thăm cô khi có thời gian.
Vì thế, cô đã quên mất những cảm xúc yêu đương mà mình từng cảm nhận suốt nhiều năm về trước, và chỉ còn lại ký ức về một vài “người bạn” trong cuộc đời.
Vậy, mối quan hệ giữa cô và người đàn ông trước mặt là gì?
Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay một người bạn thân thiết hơn cả bạn bè?
Có điều gì đó đang lay động trong lòng, nhưng Trần Túy không muốn tốn tâm tư để suy nghĩ. Trong lúc miên man suy nghĩ, cô để người nọ dẫn mình đến bên một cây cầu đá.
Khi lấy lại tinh thần và nhìn rõ cảnh vật trước mắt, cô cảm thấy mơ hồ trong vài giây ngắn ngủi.
“Thế nào, có phải khác với ban ngày không?”
Trần Túy gật đầu, rồi nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm, quả thực phải khác với ban ngày.
Đám đông đã thưa dần, cảnh đêm ở Ô Trấn hiện ra với những viên gạch ngói xanh biếc. Thuyền neo đậu ven bờ, nhẹ nhàng nhấp nhô theo từng gợn sóng. Hai người đi lên vòm cầu rồi dừng lại, dựa vào cầu đá tận hưởng làn gió.
“Hôm nay trông em có vẻ không hứng thú lắm. Em không thích ở đây sao?” Tần Phong quay người, ngả lưng ra sau, nhìn sang bờ bên kia, giọng nói như vọng lại từ xa.
“Không phải không thích.” Trần Túy lắc đầu: “Chỉ là đông người quá.”
Tần Phong lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Đưa tay chống lên cầu đá, Trần Túy hướng mắt ra mặt sông phía xa dưới ánh đèn đường lấp lánh ánh vàng, cô nói: “Bây giờ trông thật đẹp.”
Sự nhộn nhịp dần lắng xuống của thị trấn gợi lại những ký ức mơ hồ về thời gian cô ở trại trẻ mồ côi, khi những anh chị lớn thỉnh thoảng dẫn họ đi dạo quanh những con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh.
Nhưng Trần Túy từ nhỏ đã là người không hòa đồng, cô không thích ra ngoài, chỉ thích ở trong nhà, lại bị những đứa trẻ thích ồn ào kéo ra ngoài chơi. Vì vậy, những kỷ niệm này rất mờ nhạt với cô. Trần Túy chỉ nhớ hơi ấm của bàn tay đã nắm lấy tay mình.
“Vậy em có muốn cân nhắc về chuyện mà tôi đã nói trước đây không?”
Trần Túy ngước nhìn anh: “Hửm? Chuyện gì vậy?”
Một làn gió nhẹ thổi qua những sợi tóc mềm mại của cô, gọng kính lạnh lẽo trên sống mũi anh cũng trở nên dịu dàng.
“Cân nhắc việc bắt đầu một mối quan hệ có danh phận.” Vài lọn tóc xõa xuống mắt anh, còn anh thì không ngần ngại cất lời: “Chính là làm bạn gái của tôi.”
Nói xong anh lại cười, nắm lấy tay Trần Túy, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến cô.
HẾT CHƯƠNG 28
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 28: MÓN THỨ MƯỜI SÁU: BÁNH Ú GIA HƯNG NHÂN THỊT (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
