Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 29: MÓN THỨ MƯỜI BẢY: GÀ CORDON BLEU (I)


Sau Tết Đoan Ngọ, La Tulipe chính thức khai trương.


Nhà hàng đã gây dựng được danh tiếng tốt trong thời gian mở cửa thử nghiệm, trụ sở công ty cũng đã nhờ các trang ẩm thực viết vài bài đánh giá. Nhờ đó, gần như toàn bộ chỗ ngồi đã được đặt kín trong tuần đầu tiên.


Nhưng đúng lúc này, quản lý được cử đi công tác cùng với bà chủ, công việc của Tần Phong tạm thời được giao cho quản lý tiền sảnh. May mắn thay, trong một tháng thử nghiệm, bộ phận tiền sảnh và khu vực bếp đã hình thành được sự ăn ý. Thêm vào đó, thực đơn cũng được chọn lọc từ các món trong set menu, là những món được yêu thích nhất, nên Trần Túy không quá lo lắng.


Trong ba ngày đầu hoạt động, mọi việc diễn ra suôn sẻ, cả bộ phận tiền sảnh lẫn khu bếp đều không gặp vấn đề gì. Sang ngày thứ tư, đúng vào giờ cao điểm của bữa tối, quản lý tiền sảnh lại hấp tấp chạy vào bếp.


“Bếp trưởng Trần Túy, bên ngoài có một khách hàng nói rằng bản thân bị dị ứng với cà chua, nhưng lại muốn ăn mì Ý cua, muốn hỏi chúng ta có thể làm thành sốt trắng không.”


Lúc này Cảnh Phàn ở bên cạnh nghe được thì nói: “Dị ứng với cà chua à? Cũng khá hiếm, sao hả bếp trưởng, làm cho họ thành sốt trắng nhé?”


Trần Túy ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không thể làm thế.” Cô không giải thích thêm, chỉ nói với quản lý tiền sảnh: “Phiền anh nói với khách, chúng tôi có thể không cho cà chua, làm thành mì Ý cua cay, bên trong có phô mai Parmesan[40], vị cũng rất ngon.”

[40]Phô mai Parmesan(Parmigiano-Reggiano) là một loại phô mai cứng có nguồn gốc từ Ý, nổi tiếng với danh xưng "Vua của các loại phô mai", có màu vàng nhạt và hương vị đậm đà. Nó được làm từ sữa bò, qua quá trình ủ lâu dài (thường từ 12-36 tháng), mang hương vị trái cây và hạt, là gia vị không thể thiếu trong ẩm thực Ý, thường được nghiền nhỏ rắc lên mì, pizza hoặc ăn kèm với giấm balsamic của Ý.
Lát sau, quản lý tiền sảnh trở lại bếp, nói rằng khách hàng đồng ý với cách làm này. Trần Túy gật đầu, nói với Cảnh Phàn: “Vậy thì phiền bếp phó Cảnh Phàn rồi.”


Cảnh Phàn lật mặt miếng bò bít tết xong, làm động tác OK: “Không vấn đề gì.”


Sau một ngày bận rộn cho đến khi nhà hàng đóng cửa, Trần Túy bấm chuông phục vụ và gọi mọi người đến cửa bếp. Cô giải thích ngắn gọn tình huống của khách hàng hôm nay và cho biết, nếu sau này xảy ra tình huống tương tự thì có thể xử lý như vậy


Nghe xong, có người giơ tay hỏi: “Bếp trưởng, nhưng làm sốt trắng chỉ cần thêm kem tươi và sữa thôi, chẳng phải rất đơn giản sao?”


“Thay sốt trắng cho mì Ý thì đơn giản, nhưng cách làm mì Ý sốt cua trên thực đơn là dùng cà chua và ớt, nếu thay bằng sốt trắng thì sẽ thành một món khác hoàn toàn. Nếu chúng ta đồng ý, sau này tình huống như vậy sẽ xảy ra thường xuyên.”


“Bếp trưởng, nếu một nguyên liệu trong thực đơn hết hàng do lỗi của chúng ta thì sao? Liệu chúng ta có thay bằng nguyên liệu khác được không?”


“Vậy tôi sẽ nói trước, để các bạn có đủ thời gian trao đổi với khách hàng. Nhưng thực đơn của chúng ta đều sử dụng nguyên liệu theo mùa, thường thì tình huống như vậy sẽ không xảy ra.” Trần Túy kiên nhẫn giải thích.


Lúc này có người lại nghĩ ra điều gì đó, giơ tay hỏi: “Bếp trưởng, tôi muốn hỏi về tình huống lần trước, cái bánh chocolate lava, ban đầu chúng tôi định phục vụ kèm với dâu tây, nhưng vị khách đó nói không ăn được dâu tây, tôi nhớ chúng ta đã đổi sang xoài.”



Trần Túy cầm thực đơn bên cạnh, để mọi người xem kỹ ghi chú trên bánh chocolate lava, cô nói: “Trái cây theo mùa.”


Nhìn những gương mặt vẫn còn lơ ngơ, cô lại nói: “Xin lỗi mọi người, có lẽ cách diễn đạt của tôi có vấn đề, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”


“Bếp trưởng, trái cây theo mùa có nghĩa là, thực ra chúng ta có thể cho bất cứ thứ gì mà chúng ta muốn đúng không?”


“Có thể hiểu như vậy. Nhưng khi gọi món, cần phải giải thích cho khách hàng biết hôm nay có trái cây gì, nếu có yêu cầu đặc biệt thì có thể thay đổi, như việt quất, xoài… chỉ cần là những gì trong bếp của chúng ta có.” Trần Túy suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Bởi vì món tráng miệng này chủ yếu là bánh chocolate. Nói cách khác, nếu khách muốn đổi thành bánh lava trà xanh, thì không được.”


Mọi người đều gật đầu, thể hiện rằng bản thân đã hiểu, nhưng lại có người hỏi thêm một câu khác. 


“Bếp trưởng Trần Túy, chúng ta có thể thay thế măng tây trong món bít tết tiêu đen không? Đó cũng là nguyên liệu chính của món ăn đó.”


Trần Túy chỉ vào hai chữ “măng tây” trên thực đơn, nói: “Nếu trên thực đơn đã ghi rõ thì không thể thay đổi, khách hàng có thể yêu cầu không cho nếu kiêng.”


Người đó nghe xong, lại tiếp tục hỏi: “Nhưng nếu không cho măng tây, thì chỉ còn lại bò bít tết và khoai tây nghiền, thế liệu có ít quá…”


Trần Túy nhíu mày, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào. Vừa định mở miệng thì vị bếp phó đứng cạnh, người vốn im lặng nãy giờ bỗng cau mày và cất giọng đầy nghiêm nghị: “Đây không phải là vấn đề các bạn cần lo lắng, các bạn chỉ cần thuộc lòng thực đơn, giải thích rõ ràng từng món ăn cho khách. Nếu gặp phải điều gì không chắc chắn, hãy hỏi quản lý, hoặc bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể quay lại bếp, hỏi bếp trưởng hoặc hỏi tôi, để chúng tôi giải quyết, các bạn không cần quyết định thay khách hàng.”


Anh nhớ lại một sự việc khác xảy ra hôm nay và nói thêm: “Còn món hôm nay, gà Cordon Bleu. Trưa nay bếp trưởng đã nói chúng ta chỉ có sáu phần nhưng sau khi bán hết, bếp lại nhận thêm hai đơn nữa. Tình huống này tuy rất bình thường, nhưng tôi hy vọng nó sẽ không xảy ra nữa. Vì khi đã gọi món rồi mà chúng ta lại nói với khách hàng là món đó đã hết thì một số khách hàng có thể sẽ để ý.”


Nhân viên phục vụ ở tiền sảnh chưa bao giờ thấy bếp phó Cảnh Phàn như vậy, bình thường anh luôn là người vui vẻ và thân thiện, chỉ cần bị trêu chọc một chút là đã đỏ mặt, rõ ràng có vài cô gái đã bị giật mình trước vẻ nghiêm khắc của Cảnh Phàn.


Trần Túy nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình, cô nói: “Lời của bếp phó Cảnh Phàn rất quan trọng, bây giờ chúng ta không làm thực đơn theo set nữa, đôi khi sẽ có tình huống nguồn cung nguyên liệu hạn chế, các bạn nhất định phải ghi nhớ số lượng còn lại, mỗi khi bán ra một phần thì phải nhớ trừ đi, hãy thường xuyên liên lạc để tránh nhầm lẫn.”


Thấy bếp trưởng thường ngày ít nói đã giải thích nhiều như vậy, quản lý tiền sảnh cảm thấy áy náy: “Xin lỗi bếp trưởng Trần Túy, đó là vấn đề của tôi, lẽ ra tôi nên thường xuyên kiểm tra lại số lượng đã bán ra với mọi người.”


“Không sao, không cần xin lỗi.” Trần Túy nói: “Đây mới là tuần đầu tiên chúng ta dùng thực đơn gọi món, vẫn cần phải làm quen thêm, mọi người có ai còn thắc mắc gì không?”


Tất cả mọi người nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu biểu thị không còn ý kiến gì.  


“Được rồi, mọi người vất vả rồi, nhanh đi ăn chút gì rồi tan ca về nhà nhé.”  



Hai người ngồi lên thùng sữa, Cảnh Phàn lập tức châm một điếu thuốc, anh thở ra một làn khói trắng rồi cảm thán: “Tôi thật sự phục.”


Trần Túy biết anh đang nói gì, nhưng lại thấy buồn cười vì giọng điệu mỉa mai đó. Cảnh Phàn cũng không nhịn được, hai người cùng cười một lúc.


“Tôi còn tưởng là do khả năng diễn đạt của tôi.” Trần Túy lắc đầu nói. 


“Những lời cô nói không có vấn đề gì, là do cô quá tốt tính, tôi chưa thấy nhà hàng nào có bếp trưởng như cô, mọi chuyện đều giải thích rõ ràng.” Cảnh Phàn nói: “Mỗi lời của bếp trưởng đều là mệnh lệnh, cô không cần phải giải thích.”


Trần Túy uống vài ngụm nước, nói: “Tôi không thích ra lệnh cho người khác lắm.” Cô thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Có lẽ tôi không hợp để làm bếp trưởng, trong bếp, tôi thích làm việc một mình hơn là giao tiếp.”


“Ôi, sao cô lại nói như vậy?” Cảnh Phàn lập tức cắt ngang: “Dù là chuyên môn hay tính cách, cô là một trong những người xuất sắc nhất mà tôi từng thấy trong ngành này, còn trẻ như vậy đã có thể phụ trách cả khu vực bếp, lại còn là con gái, thật sự không thường thấy. Đừng tự đánh giá thấp bản thân.”


Từ khi vào nghề, Trần Túy đã làm việc với rất nhiều đầu bếp, và quả thực, mỗi người đều có tính cách và phong cách làm việc khác nhau. Cô nhớ lại những năm tháng làm việc tại Anh, đầu bếp của nhà hàng đó có tính khí nóng nảy nhất, đúng kiểu “Nhà Bếp Địa Ngục”. La hét, chửi bới, ném đồ đạc… Lúc nào cũng có người chạy ra khóc lóc giữa ca làm, rồi lại la hét đòi nghỉ việc ngay lập tức.


Trần Túy biết chuyện này là chuyện thường tình trong bếp. Cô từng coi đó là điều hiển nhiên, tin rằng áp lực về thể chất và tinh thần trong nghề này là điều hoàn toàn chấp nhận được, bất kể bản thân làm việc ở đâu cũng vậy. Cho đến khi cô trở về Pháp và gặp lại đầu bếp trước đây của mình.


Cô im lặng trong thời gian nửa điếu thuốc, rồi chậm rãi nói: “Trước khi đến Thượng Hải, tôi làm việc tại một nhà hàng đạt sao Michelin ở Paris. Nhà hàng đó không lớn, lại nằm ở một nơi hẻo lánh. Đầu bếp cũng là chủ nhà hàng, ông ấy khá lớn tuổi. Sau một năm, ông ấy đã phong tôi làm bếp phó.”


Cảnh Phàn châm điếu thuốc thứ hai, ừ một tiếng và lặng lẽ lắng nghe.


“Gặp được ông ấy, tôi mới khám phá ra ý nghĩa thực sự của công việc này.” Nói đến đây, ánh mắt Trần Túy lóe lên tia sáng: “Khi thấy nhà hàng của ông ấy, lần đầu tiên tôi nảy sinh ý tưởng, tôi cũng muốn có một đội ngũ mà mình tin tưởng.”


Cảnh Phàn ngẩn người vài giây, gõ tàn thuốc rồi mới lên tiếng “Vậy ông ấy chắc hẳn là một người rất tốt phải không?”


“Ừ, tôi chưa bao giờ thấy một đầu bếp nào tốt tính như vậy. Ông ấy luôn suy nghĩ cho tất cả mọi người trong đội ngũ, kể cả chuyện riêng tư.” Trần Túy nói: “Mấy năm tôi làm việc ở đó trùng với thời điểm cha mẹ nuôi tôi qua đời, ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”


Cảnh Phàn lặng đi vài giây. Anh mở miệng định an ủi, nhưng cuối cùng lại chỉ vỗ nhẹ vào vai Trần Túy.


“Vậy thì thực ra cô rất may mắn, tôi làm nghề hơn mười năm, chưa từng gặp được đầu bếp như vậy.”  


“Ừ, tôi may mắn thật.” Trần Túy gật đầu, ánh mắt trông về phía xa: “Tôi cũng rất may mắn khi gặp được anh và mọi người.”  



Trần Túy cười, nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra ở nhà hàng vài phút trước, cô nói: “Vừa rồi cảm ơn anh, khi giải thích với mọi người tôi suýt nữa cũng mất kiên nhẫn.”


Cảnh Phàn phả ra một làn khói rồi xua tay: “Thực ra tôi cũng biết, giọng điệu của mình có phần gay gắt, nhưng lúc đó tôi thật sự rất tức giận. Nên tôi thật sự ngưỡng mộ Tần Phong, anh ấy kiên nhẫn thật đấy, bình thường anh ấy đã phải chiều chuộng cấp dưới của mình đến mức nào nhỉ?”


Trần Túy đồng tình với câu nói này, cô biết Tần Phong đã giúp cô tránh khỏi nhiều rắc rối. Nhưng hôm nay cô mới biết, hóa ra môi trường làm việc hòa bình và ổn định là do anh đã hy sinh sự kiên nhẫn và thời gian của mình để đổi lấy.


Nhìn qua chiếc xe đậu ở đầu ngõ, cô khẽ nói: “Nhớ Tần Phong quá.”


“Hả?” Cảnh Phàn sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu đồng tình: “Ờ, đúng vậy, tôi cũng nhớ anh ấy. Ôi, so sánh mới biết được. Anh ấy còn là người quản lý kiên nhẫn nhất tôi từng gặp nữa. Hai người đúng là hiếm có.”


Vươn vai uống vài ngụm nước, Trần Túy đột nhiên hỏi: “Con trai thường thích quà gì?”


“Gì cơ? Cô hỏi tôi à?” Câu hỏi đột ngột khiến Cảnh Phàn có chút bất ngờ, anh gãi đầu: “Nếu là tôi thì…”


“Máy bay không người lái?” Cảnh Phàn nói: “Gần đây con trai tôi cứ đòi mua máy bay không người lái. Tôi nghĩ không đáng mua vì nó ít dùng, nhưng nếu được tặng thì chắc nó sẽ vui lắm.”


“Ừm…” Thật ra chẳng có giá trị tham khảo gì.


Sau khi tạm biệt Cảnh Phàn và lên xe, Trần Túy cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra điện thoại. Tin nhắn đầu tiên hiện lên là tin nhắn của Sơ Tiểu Niên. Cô trả lời mà chẳng thèm đọc nội dung.


[Giúp tôi hỏi Steven, anh ấy muốn nhận món quà gì nhất.]


Sơ Tiểu Niên trả lời ngay lập tức: [Hả? Cậu định tặng quà cho đàn ông à?]


Trần Túy: [Ừ.]


Sơ Tiểu Niên không hài lòng: [Tại sao không hỏi tớ?]


Trần Túy nói ngắn gọn: [Không có giá trị tham khảo.]


Sơ Tiểu Niên: […]



[Đang nhớ.]


Vừa gửi xong thì có cuộc gọi đến, Trần Túy khởi động xe, nghe điện thoại.


“Tan ca rồi à?” Tâm trạng của người nọ có vẻ rất vui.


“Ừ, vừa tan ca.”


“Thế nào, chef? Thích xe của tôi chứ?”


Trần Túy cười nhẹ: “Rất thích.”


“Này, có phải em đã quên trả lời câu hỏi của tôi không?”


“Hử? Câu hỏi gì?”


Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia: “Em có muốn làm bạn gái của tôi không?”


Trái tim Trần Túy đập nhanh hơn vài nhịp, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói: “Tôi đã trả lời rồi.”


Rõ ràng hôm đó cô đã trả lời, nói rằng mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ.


“Ồ…” Người nọ dài giọng, như đang đối xử với con mồi đã sa lưới, không vội vàng: “Vậy em còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?”


“Chờ anh về.”


“Được, vậy thì chờ tôi về nhé.” Anh hạ giọng: “Nhưng em đừng quên đấy.”


“Ừ, biết rồi.”


“Có thể tôi sẽ về sớm.”


“Ừm…”


HẾT CHƯƠNG 29


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 29: MÓN THỨ MƯỜI BẢY: GÀ CORDON BLEU (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...