Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 30: MÓN THỨ MƯỜI BẢY: GÀ CORDON BLEU (II)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Bếp trưởng, tôi muốn xác nhận với chị, còn lại hai phần gà chiên Cordon Bleu phải không?”


“Đúng vậy.”


“Được rồi, vậy không vấn đề gì, bên ngoài chỉ còn lại bàn khách cuối cùng, đã gọi một phần gà chiên Cordon Bleu, tôi sẽ lập tức xuất đơn nhé!”


“Được, cảm ơn.”


Máy in hóa đơn phát ra hai tiếng, quản lý tiền sảnh lại vào bếp: “Bếp trưởng, khách ở bàn 23 nói muốn tất cả món ăn được mang ra cùng một lúc.”


“Bao gồm cả món tráng miệng?”


“Ừm, bao gồm cả món tráng miệng, cả hai hóa đơn đều đã in.” Anh ta dừng lại vài giây rồi ngại ngùng bổ sung: “Còn nữa… Ông ấy nói, có thể để bếp trưởng mang món ra không, ông ấy muốn gặp bếp trưởng.”


Trần Túy thoáng khựng lại, rồi gật đầu: “Biết rồi, một lát nữa tôi sẽ ra mang đơn.”


Quản lý tiền sảnh lập tức phấn khởi, sau khi cảm ơn thì tiếp tục bận rộn. Cảnh Phàn liếc nhìn danh sách, “Ừm” một tiếng rồi nói: “Mở cửa hơn một tháng, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói bếp trưởng phải ra mặt.”


“Ừm.” Trần Túy không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ đến Tần Phong. 


Cũng không biết người này nói “Sẽ sớm trở lại” rốt cuộc là khi nào, không biết món quà hôm nay mua có làm anh thích không?


“Bếp trưởng!” Lúc này có người ở quầy gọi to, Trần Túy quay lại, thấy người đó cẩn thận tiến lại gần: “Tôi cảm thấy khách ở bàn 23 là chef Ngô đấy!”


“Ai?” Phải mất một lúc Trần Túy mới nhớ ra: “Đầu bếp hành chính của tổng bộ?”


“Đúng vậy, nhưng tôi chỉ gặp ông ấy một lần ở khách sạn hôm đó, hôm nay người này đeo kính râm, tôi cũng không chắc có phải không.”


Trần Túy và Cảnh Phàn nhìn nhau, người sau nghi ngờ không hiểu: “Sao ông ta lại đến đây, còn để cô ra ngoài giao đơn? Không thể nào.” Cảnh Phàn lại kiểm tra đơn hàng: “Đặt toàn là những món ăn Pháp thông thường nhất.”


Nhưng nhớ lại những hành động không bình thường của Ngô Thiên Vũ hôm đó, Trần Túy vẫn giữ ý kiến thận trọng, nên khi ra đơn, cô nói với Cảnh Phàn: “Nếu mười phút nữa tôi chưa về, hãy bấm chuông gọi tôi.”


“Được, tôi biết rồi.”


Trần Túy bước ra, tay bưng ba đĩa thức ăn, quả nhiên thấy Ngô Thiên Vũ đang ngồi ở bàn bên cửa sổ. Cô không quá ngạc nhiên, đặt đĩa lên bàn và bình tĩnh nói: “Chào buổi tối, chef Ngô.”



Ngô Thiên Vũ ngước mắt lên, không nhìn rõ được ánh mắt của ông ta dưới chiếc kính râm, chỉ thấy lông mày và khóe miệng của ông ta đang nhếch lên rất cao.


“Chào buổi tối, Tequila, lại gặp nhau rồi, mời em ngồi.”


Trần Túy nhận ra đối phương muốn trò chuyện với mình, sau một thoáng do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi vào vị trí đối diện.


Ngô Thiên Vũ rót cho Trần Túy một ly nước: “Thật sự xin lỗi, lần này tôi đến đây đột ngột, không làm phiền công việc của các em chứ?”


Cũng không biết câu này có xuất phát từ thành ý hay không, Trần Túy lắc đầu, lịch sự đáp: “Hoan nghênh ngài đến kiểm tra công việc bất cứ lúc nào.”


“Ôi, nói kiểm tra công việc thì quá khách sáo rồi, chỉ là trụ sở đúng lúc được nghỉ cuối tuần, tôi làm xong việc buổi tối thì tiện ghé qua thôi.”


Câu này là nói dối, bàn số 23 đã được đặt trước vài ngày, không phải là khách đến nhà hàng hôm nay. Vì vậy, Trần Túy thực sự không hiểu mục đích của Ngô Thiên Vũ trong chuyến đi này là gì, chỉ tính toán muốn nhanh chóng rời đi.


“Tequila lần này khác hẳn lần trước. Tôi không ngờ em lại đẹp đến vậy khi không trang điểm và mặc đồng phục đầu bếp.” Không thể nhìn rõ biểu cảm của người nói dưới cặp kính râm, nhưng giọng điệu của ông ta quá sức nịnh nọt và nhớp nháp, đủ để khiến người khác khó chịu.


Trần Túy coi như không nghe thấy, gật đầu đứng dậy: “Chef Ngô, ngài từ từ ăn, tôi về bếp trước.”


“Ấy, đừng vội.” Ngô Thiên Vũ chộp lấy tay Trần Túy, ngăn cô lại: “Bếp trưởng ở trong bếp là để chỉ huy công việc, đâu ai như em, cái gì cũng tự mình làm.”


Trần Túy nhíu mày, ánh mắt hạ xuống: “Chef Ngô.”


“Ồ, xin lỗi.” Lúc này ông ta mới tỏ vẻ hối lỗi, vội buông tay: “Tôi không cố ý, thật sự thất lễ rồi.”


Thấy người trở lại chỗ ngồi, Ngô Thiên Vũ cười mỉm: “Tôi là người khá thân thiện, lại cùng học việc từ một đầu bếp, nên cảm thấy rất gần gũi mỗi khi gặp em, em đừng để bụng nhé.”


Trần Túy không đáp lại mà hỏi thẳng ông ta: “Chef Ngô có điều gì muốn nói với tôi sao?”


Cô cứ tưởng Ngô Thiên Vũ sẽ lảm nhảm những điều vô nghĩa, nhưng ông ta lại hỏi về lễ khai trương chính thức của nhà hàng và chủ động nhắc đến thực đơn. Nghĩ đến việc thực sự có một số vấn đề cần giải quyết, Trần Túy gạt bỏ sự khó chịu sang một bên và trò chuyện với ông ta vài câu.


Ngô Thiên Vũ giải thích rằng thực đơn mùa thu sẽ có vào quý tới, họ có thể kết hợp một số loại trái cây và rau củ theo mùa, cũng như thêm một vài món mới. Ông ta còn nói sẽ mời Trần Túy đến vào tháng tới để thảo luận về vấn đề này.


Cô không từ chối mà gật đầu, nói: “Tôi và quản lý Tần sẽ đợi ngài bất cứ lúc nào.”


Ngô Thiên Vũ nghe xong có vẻ suy tư, ông ta không ngờ rằng cô đàn em này lại không dễ bị tấn công, im lặng vài giây rồi nói: “Tequila và Tần Phong có mối quan hệ tốt nhỉ.”


“Vâng, đúng là rất tốt.” Trần Túy trả lời.



Có lẽ nhận ra mình đang tự làm trò cười, ông ta bỏ qua chủ đề này và bắt đầu kể lể về thời gian còn theo học ở Le Cordon Bleu. Ngô Thiên Vũ chỉ vào mấy món ăn trên bàn và nói rằng tất cả đều do chef Ge dạy, đặc biệt là món gà Cordon Bleu, không ngờ sau ngần ấy năm vẫn là món ăn được yêu thích nhất. Ông ta tự đắm chìm trong quá khứ, cuối cùng nói thêm một câu: “Khi nào được nghỉ, chúng ta cùng về Pháp thăm chef Ge nhé?”


Lời nói tràn đầy sự thăm dò, Trần Túy lập tức từ chối thẳng: “Không được, không tiện lắm.”


Người đối diện nheo mắt dưới chiếc kính râm, lúc này một tiếng chuông lớn vang lên từ bếp, sau đó có người vội vã đi đến bàn.


“Bếp trưởng, bếp phó Cảnh Phàn có việc cần chị nhanh chóng quay lại bếp xử lý.”


“Được, tôi biết rồi.” Trần Túy lập tức đứng dậy: “Chef Ngô, tôi về trước, ngài từ từ thưởng thức nhé.” Nói xong, cô bỏ đi thẳng, không thèm liếc mắt lấy một cái.



Quay lại bếp, quả nhiên tiếng bàn tán rộ lên, có người thấy bếp trưởng trở về liền nhanh chóng nhường chỗ, còn có người ân cần đưa nước.


Trần Túy bật cười, hỏi: “Đang làm gì vậy?”


“Chúng em đều nghe nói rồi, cái ông đầu bếp tổng đó thật quá lưu manh, sao còn dám động tay động chân như vậy!” Samantha tức giận, nhìn có vẻ như sắp ra ngoài đánh người, cô ấy lẩm bẩm một câu: “Hèn gì lần trước hắn ta lại cư xử kỳ lạ như vậy…”


“Nhưng tôi nghe nói, ông ta là một lão già dê! Không biết có bao nhiêu cô gái ở trụ sở đã bị ông ta lừa lên giường!”


“Ê, đừng nói bậy!” Cảnh Phàn bưng khay nướng đến, gọi một câu: “Đừng bàn tán nữa, xong việc thì nhanh chóng đến ăn cơm.”


Anh nghĩ việc mọi người buôn chuyện trong bếp trong khi gã đàn ông kia vẫn còn ngồi ngoài là không thích hợp, nhưng Samantha lại hiểu theo hướng khác. Cô ấy khoanh tay và lườm Cảnh Phản: “Ý anh là sao? Anh đang cố bênh vực tên b**n th** đó à?”


“Tôi…” Cảnh Phàn ngơ ngác, vội vàng xua tay: “Không không không, đừng hiểu lầm ý tôi! Tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta đừng ngồi đây nói về người khác. Quá lộ liễu.”


Nhưng anh càng nói, người đối diện càng nổi giận. Trần Túy chưa thấy tình huống này bao giờ. Cô lùi lại vài bước dựa vào tường thì nghe thấy Samantha cười khẩy: “Nếu đã là sự thật, chẳng lẽ không cho người khác được nói sao? Người như hắn ta còn dám động tay động chân với bếp trưởng Trần Túy, mà anh còn bênh vực hắn ta sao?”


Cảnh Phàn lúng túng, vội vàng giải thích: “Trời ơi! Không phải, Trần Túy, tôi không có ý đấy, đừng hiểu lầm…”


“Bếp trưởng Trần Tuý, em đi trước đây, hẹn gặp lại vào tuần sau.” Samantha nói lời tạm biệt, cũng không ăn bữa cơm cho nhân viên mà bực bội đi vào phòng thay đồ.


“Ừm… hẹn gặp lại tuần sau.” Trần Tuý có chút đau đầu, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cảnh Phàn thì chỉ tay ra ngoài: “Tự giải thích đi.”


“Ôi, cái miệng của tôi…” Cảnh Phàn thở dài bất lực, vội chạy theo sau.




Trần Túy tin rằng, đây là tuần khiến cô đau đầu nhất kể từ khi nhà hàng chính chức khai trương.


Chi phí thực phẩm (Food cost) và lượng thực phẩm bị lãng phí (food wastage) trong bếp phải tính toán lại, sổ sách order ở quầy lễ tân thì lộn xộn, còn Cảnh Phàn và Samantha vừa xảy ra tranh cãi… Nghĩ mà thở dài. Cô không ngờ nhà hàng lại trở nên rối ren chỉ sau vài ngày Tần Phong vắng mặt.


Trần Túy nghỉ ngơi một lát trên sofa, vừa ngồi bên cạnh máy tính để sắp xếp tài liệu thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Cô bắt máy, người ở đầu dây bên kia liền nói: “Tối nay Ngô Thiên Vũ có đến, phải không?”


“Ừm…” Trần Túy đáp, thầm nghĩ nhân viên nhà hàng đúng là quá nhiều chuyện, thảo nào lúc nãy Cảnh Phàn phải ngăn lại.


Nói chuyện vài câu, Tần Phong hỏi với vẻ nghi hoặc: “Ông ta gọi món gì mà bắt em phải mang ra?”


Trần Túy lắc đầu bất lực: “Gà Cordon Bleu.”


Tần Phong im lặng vài giây rồi buột miệng xổ một tràng bằng tiếng Thượng Hải: “Đầu hắn bị cái thá gì vậy? Hồi đi học ăn còn chưa đủ à?”


Người này rõ ràng đã nghe thấy những lời đồn thổi như đổ thêm dầu vào lửa của người khác, cơn giận dâng trào qua ống nghe.


Trần Túy im lặng vài giây rồi mới cười khùng khục, nói: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh chửi thề đấy.”


Tần Phong sững người vài phút với cách suy nghĩ độc đáo này, rồi mới chuyển sang giọng điệu vòng vo, hỏi: “Vậy em có thích không?”


“Tôi…”


“Bếp trưởng Trần Túy, chị không ăn gì sao?” Bên ngoài có tiếng nói vọng vào, Trần Túy tùy tiện đáp lại một câu, nhân cơ hội cúp điện thoại.


Tần Phong thấy người nào đó hoảng hốt bỏ chạy, cầm điện thoại mà anh không khỏi nhướng mày.


Đặt điện thoại xuống, Trần Túy quay ra nói với người bên ngoài: “Các bạn cứ ăn đi, tôi sẽ tính tiền trước.”


“Ồ ồ, được ạ.” Người đó cũng không làm phiền thêm, liền rời đi trước.


Một lúc sau, quản lý tiền sảnh gõ cửa, mang vào một đĩa đồ ăn: “Bếp trưởng, ăn một chút đi?”


“Cảm ơn.” Trần Túy nói: “Tôi sẽ ăn sau khi làm xong trang này.”


“Được, vậy chị về sớm nhé, tôi đi trước, hẹn gặp lại tuần sau.”


“Ừ, hẹn gặp lại tuần sau.”



Vài phút sau, bên cạnh có tiếng động, Cảnh Phàn với vẻ mặt khổ sở ngồi lại gần.


“Thế nào?” Trần Túy đặt bút xuống, nhìn anh với nụ cười nửa miệng.


Cảnh Phàn nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy cô như đang xem kịch hay vậy?” Anh cũng không bận tâm, mệt mỏi xua tay: “Cô bé đó tính khí lớn lắm, tôi cũng không biết câu nào đã chọc giận cô ấy. Haizz, một lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn giải thích cho cô ấy.”


“Cần tôi đi nói chuyện với cô ấy không?” Trần Túy hỏi.


“Không cần, tôi xử lý được mà.” Cảnh Phàn nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “À, tôi muốn xin nghỉ một hôm. Tối thứ Sáu tuần sau có họp phụ huynh của con trai tôi, vợ cũ phải đi công tác đột xuất, hỏi xem tôi có thể đi thay cô ấy không.”


Chưa kịp để Trần Túy trả lời, anh lại bổ sung: “Tôi có thể đến làm prep (khâu chuẩn bị), khoảng bốn giờ thì rời đi.”


Trần Túy ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Chắc không vấn đề gì.”


“Ơ, cô không cần xem số lượng đặt chỗ tuần sau trước khi cho tôi nghỉ à?”


“Không cần.” Trần Túy nói: “Thứ Sáu tôi sẽ làm cả vị trí của anh.”


Cảnh Phàn thở dài, làm một động tác chắp tay: “Cảm ơn bếp trưởng! Đại ân đại đức!”


Trần Túy cười nói: “Không có gì, anh mau về nhà đi.”


“Vậy tôi đi trước, cô cũng về sớm nhé, hẹn gặp tuần sau.”


“Ừ, hẹn gặp tuần sau.”


Sau khi Cảnh Phàn ra về, không lâu sau cửa văn phòng lại bị gõ. Không ngờ sau giờ làm cũng không yên, Trần Túy hơi khó chịu thở dài, nói mà không quay đầu lại: “Tôi tính xong sổ sách thì đi, hẹn gặp tuần sau.”


Ai ngờ người bên ngoài không trả lời, mà lại nghe thấy tiếng đóng cửa và khóa lại.


Giây tiếp theo, người nọ vừa cười vừa nói: “Tôi vừa mới về, sao lại hẹn gặp tuần sau được?”


Trái tim Trần Túy hẫng đi một nhịp, cô lập tức quay người lại.


“Tần Phong? Sao anh lại……”


Chưa dứt lời, cô đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.


HẾT CHƯƠNG 30


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 30: MÓN THỨ MƯỜI BẢY: GÀ CORDON BLEU (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...