Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 31: MÓN THỨ MƯỜI TÁM: MÌ BÒ KHO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mùi hương quen thuộc ập đến quá mãnh liệt, Trần Túy không nghĩ ngợi đã vòng tay ôm lấy cổ người trước mặt, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn. Chỉ mới vài ngày không gặp, chỉ là một nụ hôn, nhưng cảm giác k*ch th*ch còn mãnh liệt hơn tất cả những lần trước.


Tần Phong không ngờ rằng mình lại nhận được phản ứng như vậy, máu trong người sôi lên. Nhưng sau khi đánh giá người kia một lượt, anh lại nổi cơn thịnh nộ.


“Anh không có ở đây, mà em lại để bản thân mệt mỏi đến mức này, chỉ vài ngày không gặp mà đã gầy đi rồi hả?” Tần Phong nói xong, liếc về phía mặt bàn rồi nhíu mày: “Cơm cũng không ai ép em ăn, cốc nước cũng cạn rồi.”


“Chưa kể, tại sao lại phải để ý đến cái tên Ngô Thiên Vũ đó? Hắn kéo tay nào của em? Sau đó em đã rửa tay chưa? Em…”


“Ồn ào quá…” Trần Túy thẳng tay kéo người xuống hôn, bịt lại đôi môi đang cằn nhằn, chỉ đến khi cảm thấy lực ôm của anh dịu lại mới buông lỏng.


“Em có biết bây giờ mình giống như một đứa trẻ mắc lỗi không?” Tần Phong hết cách, ghì lấy eo cô rồi nói: “Biết mình sai là lại bắt đầu làm nũng, lại còn dùng cách này để không cho anh nói chuyện?”


Trần Túy bị nói trúng cũng không tức giận, ánh mắt chăm chú nhìn anh, môi lại chủ động quấn lấy anh. Anh chỉ nói đúng một nửa, thực ra cô còn muốn hôn anh hơn, chỉ là vừa lúc nụ hôn có thể bịt miệng anh lại.


Hơi thở của cả hai ngày càng dồn dập, ánh mắt của Tần Phong đã sớm thay đổi. Trần Túy vừa định lùi lại vài bước, thì bị người ta kéo mạnh trở lại trong vòng tay, cô cũng vì vậy mà cảm nhận được, hình như người nọ đã có phản ứng.


“Anh…” Cô hạ mắt xuống, rõ ràng đã hiểu mọi thứ, nhưng vẫn luôn mang vẻ ngây ngô.


Tần Phong càng nhìn càng thấy ngứa ngáy, vừa tức vừa buồn cười. Anh cắn tai cô: “Còn không phải do em sao, bỗng dưng lại trở nên nhiệt tình như vậy.”


“Là do anh nóng tính.” Trần Túy sửa lời anh.


Người nọ không hài lòng nắm lấy mông cô, nói bằng giọng khàn: “Chef, cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn…”


Trần Túy cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, ngực cũng không yên ổn, nhìn ánh mắt của anh… e rằng lại sắp có ý đồ gì không hay.


Kết quả nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ sai, chỉ thấy anh gõ vào hộp đồ ăn bên cạnh và nói: “Ăn cơm trước đã.”


Lúc này mới thấy túi để trên bàn, Trần Túy mở ra, một bát bò kho có rau xanh hiện ra. Cô dùng đũa lật qua lật lại, mới phát hiện thực ra là bát mì bò. Trần Túy chưa từng thấy tô mì bò nào có phần ăn đầy đặn như vậy, không khỏi bật cười: “Anh đã gọi thêm mì cho phần thịt bò, có phải không?”


“Thế nào, đỉnh không?” Tần Phong nhướng mày nói: “Đã có protein, vitamin, và carbohydrate rồi. Ban đầu định mang mì sườn heo về, nhưng nghĩ đến một số thứ mà chef nào đó không ăn kiêng, có lẽ sẽ không muốn ăn mì sườn heo vào buổi tối.”


Nghe thấy hai chữ “ăn kiêng”, Trần Túy liếc anh: “Vậy thì tôi phải cảm ơn quản lý Tần rồi.”  



Tần Phong nhướng mày, nói: “Tôi phát hiện mấy ngày không gặp, em đã học hư rồi, còn dám nói kháy tôi.”  


Trần Túy nghĩ thầm, cô vốn cũng khá giỏi chuyện này. Nhưng vì “ăn của người thì miệng mềm”, cô không nói ra, thậm chí còn chủ động hỏi han: “Anh đã ăn chưa?”


“Anh đã ăn rồi, em cứ ăn đi.” Nói xong, Tần Phong lại cầm cốc đi lấy nước. Khi trở về, thấy trên bàn rải rác các đơn hàng và biểu mẫu, anh nói: “Em cứ ăn từ từ, anh sẽ xem hộ em.”


Trần Túy đáp lại, dịch sang một bên, không ngờ nghe thấy người nọ thở dài chê bai: “Chef, sau này để anh tính cho, hình như em không giỏi toán lắm.”


Gần như ngay lập tức, tiếng nhai ngừng lại, ánh mắt Trần Túy chậm rãi nhìn sang.


Trong lòng chùng xuống, Tần Phong thử hỏi: “Chẳng lẽ đây là điều thứ ba không được nói?”


Ừ, lại bị nói trúng rồi…


Trần Túy thật sự ghét toán học. Trước đây làm bếp phó, việc đặt hàng trong bếp chỉ đơn giản là cộng trừ nhân chia. Nhưng giờ thì khác, với tư cách bếp trưởng quản lý bếp, mọi thứ đều phải liên quan đến con số, không nhạy cảm với số liệu thì thật sự khó mà chấp nhận.


Vì vậy, cô liếc nhìn Tần Phong, cứng miệng nói: “Không cần đâu.”  


Dứt câu, cô nghe thấy người nọ cười, còn tiến lại gần nói một cách thân mật: “Đừng giận nhé.”


“Không giận.” Trần Túy bị anh làm cho ngứa ngáy, cô hơi tránh đi, giọng điệu chuyển sang nghiêm túc: “Thật sự không cần, em tự tính từ từ được.”


Anh đã làm rất nhiều cho cô rồi, việc tính toán đơn giản như vậy không thể để anh giúp nữa.


Ăn xong mì, Trần Túy quyết định trước tiên thu dọn những hóa đơn phiền phức, lúc chuẩn bị thay đồ để ra ngoài thì Tần Phong cũng theo vào phòng thay đồ, hai người trong không gian chật hẹp lại một lần nữa định nghĩa một cách hạn chế về “công tư phân minh.”


Trước khi ra khỏi cửa, Tần Phong ôm lấy Trần Túy, anh ra vẻ thần bí: “Ngoài kia có bất ngờ.”


“Bất ngờ?” Cô cũng đã chuẩn bị một bất ngờ, mặc dù chỉ là một món quà nhỏ.


Bị người nọ kéo ra ngoài, Trần Túy thấy một chiếc xe máy đậu bên cạnh chiếc G-Class màu đen.


“Chiếc này chưa được độ, rất an toàn.” Tần Phong nói: “Chef, có muốn chở anh đi dạo không?”




Đã lâu không cảm nhận được tốc độ của gió, Trần Túy vô cùng phấn khích, điều khiến cô không thể kiềm chế hơn cả là cánh tay vòng quanh eo cô.


Đi qua đường hầm, vượt qua bờ sông, từng tế bào trong cơ thể đều nhảy múa, ngay cả người không thích thể hiện cảm xúc cũng thoáng tiết lộ sự phấn khích qua cặp mắt đang lóe sáng.


Xe dừng lại, Tần Phong ôm lấy eo cô, hỏi: “Em có thích bất ngờ này không?”


“Thích.” Trần Túy cười, nói xong liếc nhìn xung quanh: “Anh đưa em lên đâu vậy?”


Tần Phong chỉ vào chiếc thuyền đang tiến lại gần, nói: “Đưa em lên phà.”


Khi người và xe cùng lên thuyền, Trần Túy không khỏi cảm thấy mới mẻ, cô nói: “Lần đầu tiên em biết còn có thể như vậy.”


Tần Phong hỏi: “Châu Âu chắc cũng có phà có thể chở xe lên đúng không?”


“Có.” Trần Túy nói: “Nhưng không biết còn có thể như thế này ở ngoài Bến Thượng Hải… ưm…”


Chưa kịp nói hết câu thì anh đã hôn cô, dưới ánh đèn neon của đêm, âm thanh ồn ào xung quanh cũng dần biến mất.


Hôn một lúc lâu mới buông người ra, Tần Phong ghé sát tai Trần Túy hỏi nhỏ: “Có phải em đã quên điều gì không?”


“Điều gì?”


“Anh đã trở lại.” Tần Phong nhắc nhở cô.


Thì ra là chuyện này.


Lần này, Trần Túy không giả vờ ngây ngô nữa. Cô nhanh chóng hiểu ra và nói: “Em không quên.”


“Vậy sao…” Tần Phong khẽ cười, khi nói còn cố tình dài giọng: “Vậy, câu trả lời là gì?”


Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, bóng tối rực rỡ của Bến Thượng Hải phản chiếu trong đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh. Trần Túy nhìn vào đôi mắt đã cuốn hút mình, nghiêng người về phía trước và hôn cái chóc lên môi anh: “Em đồng ý.”


Dễ dàng hơn dự kiến, Tần Phong thậm chí còn ngẩn ra vài giây, sau đó nhanh chóng ôm người vào lòng và cười to.


“Cười gì vậy.” Trần Túy chôn đầu vào vai anh, giọng nói ấm ức.



“Cười vì em dễ thương.” Tần Phong nói: “Lần đầu thấy phản ứng xác nhận mối quan hệ như vậy, thật mới mẻ. Chef, em không thấy ngại sao?”


“Tại sao phải ngại, em đã nói sẽ cân nhắc.”


Không ngờ người này lại trở nên nghiêm túc, Tần Phong dở khóc dở cười: “Rồi rồi, cảm ơn em đã cân nhắc anh.”


Sau một thoáng im lặng, hai người cùng cười ra tiếng.


Trong bối cảnh lãng mạn khi xác nhận mối quan hệ, đây thực sự là một bức tranh kỳ quái và hài hước, nhưng khi nghĩ đến nhân vật nữ chính là Trần Túy, mọi thứ lại trở nên hợp lý.


“Cảm ơn.” Trần Túy chợt nói: “Em rất thích bất ngờ này.” 


Người nhận được lời khen nhướng mày, rõ ràng không ngờ rằng người trước mặt lại có sự tiến bộ.


“Em cũng có một món quà.” Trần Túy nói: “Món quà nhỏ.”


“Quà…?” Tần Phong có vẻ ngờ ngợ, anh không dám tin rằng ai đó lại tiến bộ nhanh đến thế.


Lấy ra một cái túi từ ba lô, Trần Túy đưa qua: “Nó chưa được gói lại, mở túi ra là thấy ngay.”


Người nhận quà không khỏi tim đập nhanh, không ngờ kẻ đã nhận một căn nhà như anh lại cảm thấy hồi hộp khi mở lớp giấy gói trước mặt.


Anh tháo chiếc nơ buộc trên túi, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo và hỏi: “Nước hoa?”


“Ừ.” Trần Túy nói: “Trước đây đã nhận nhiều quà từ anh, nên phải có qua có lại.”


Dẫu cho món quà này chẳng hề đắt tiền. 


Tần Phong cầm chặt chai nước hoa trong tay, nói: “Hóa ra em tặng anh cái này chỉ vì lễ nghĩa thôi à?” 


“Không phải.” Trần Túy lắc đầu. 


“Vậy còn vì lý do gì? Hửm?”


Đôi mắt đào hoa lại tỏa ra ánh sáng tinh quái, Trần Túy đảo khách thành chủ, cô nói: “Anh không thích, phải không?”



“Không phải.” Lời phủ nhận gần như được thốt ra ngay tức khắc. Tần Phong bất đắc dĩ, chỉ còn cách kéo người lại hôn một trận, rồi lại chuyển ánh mắt về món quà.


“French Lover…” Anh nhếch môi, hỏi: “Tặng cho anh chai này, có ý nghĩa gì không?”


French lover, có phải là ý mà anh đang nghĩ tới không?


Ban đầu tưởng rằng câu này sẽ bị bỏ qua, người đó sẽ giả vờ cho qua chuyện, ai ngờ cô lại tựa lưng vào xe máy, nhìn ra ngoài rồi chậm rãi lên tiếng: “Người ta nói người Pháp rất lãng mạn, em lớn lên ở đó từ nhỏ, có vẻ như là một trường hợp đặc biệt.” Trần Túy nhìn chai nước hoa trong tay Tần Phong, nói: “Anh mới là người hiểu lãng mạn hơn.” 


Không chỉ lãng mạn. Anh còn tỉ mỉ, cũng có gu thẩm mỹ, chúng được thể hiện rõ  ở mọi khía cạnh trong cuộc sống của anh. Thực ra, anh là người hoàn toàn trái ngược với cô, thậm chí có thể dùng từ “không hòa hợp” để miêu tả. Nhưng hai người với lối sống khác nhau như vậy, lại ăn ý không có sự va chạm nào với sự “khác biệt” này, giống như cách họ hòa hợp với nhau ở trên giường. 


Có người không ngừng chăm sóc, lo lắng, cũng có người sẵn sàng đón nhận, mở lòng để ánh sáng chiếu vào.


Trần Túy nhìn sâu vào đôi mắt đã thu hút mình ngay từ lần gặp đầu tiên, dịu dàng cất lời: “Em muốn thử xem, liệu mình có bị anh ảnh hưởng không.”


Liệu bản thân có thể trở nên lãng mạn hơn… 


Vào khoảnh khắc này, Tần Phong nhìn thấy sự nóng bỏng ẩn dưới vẻ lạnh lùng xa cách. Trong lòng anh vui sướng, không thể kiềm chế được mà siết chặt cánh tay, thì thầm bên tai cô: “Em thật là…” Rất biết cách quyến rũ mà không hề hay biết.


Ngửi thấy mùi hương trên cổ cô, Tần Phong trầm giọng nói: “Có phải là cái này không? French Lover.”


“Ừm.” Trần Túy nói: “Em rất thích mùi hương này.”


“Anh cũng rất thích.” Anh thở nặng nề hơn, nghĩ đến điều gì đó lại cười khẽ: “Chef, em thật sự đã xịt nước hoa để đi làm?”


“Ừ.” Trần Túy biết mình không nên như vậy.


Nhưng việc thử nước hoa trước khi đi làm có nghĩa là mùi hương sẽ lưu lại trên người, vì vậy cô chỉ xịt một chút lên cổ.


Chưa đầy vài phút, phần cổ truyền đến cảm giác đau nhói, là do chàng cáo cắn người. Trần Túy muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã thành những câu nói đầy hàm ý, cô nhắc nhở: “Vẫn còn ở ngoài.” 


“Anh biết vẫn còn ở ngoài, em nghĩ anh định làm gì?”


Nghe vậy, Trần Túy đương nhiên biết anh định làm gì, nhưng người nọ lại không thừa nhận, cô cũng không biết phải làm sao. Vì vậy, cô không tranh luận gì, chỉ chịu đựng ánh mắt chê bai và khó hiểu của người qua đường, để cho Tần Phong mặc sức hít hà trên cổ mình.


Thuyền cập bến, người nọ lại nắm chặt tay cô, thì thầm nhắc nhở.


“Chef, em thật sự đã bị anh lừa tới tay bằng một bát mì bò…”


HẾT CHƯƠNG 31


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 31: MÓN THỨ MƯỜI TÁM: MÌ BÒ KHO
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...