Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 32: MÓN THỨ MƯỜI CHÍN: BÁNH CREPE XOÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Quản lý Tần, cuối cùng anh cũng về rồi!”


“Quản lý Tần, anh không biết trong tuần anh vắng mặt, mấy đứa bọn em đã sợ hãi thế nào…”


“Quản lý Tần, anh có thể hứa với chúng em, đừng bao giờ rời xa tụi em nữa được không!”


Tần Phong vừa trở về nhà hàng đã bị bao vây kín mít, các cô phục vụ ở tiền sảnh liên tục bám lấy anh, làm nũng và phàn nàn về những vị khách kỳ quặc mà họ gặp phải trong tuần trước.


Cảnh Phàn ngày thường dễ tính cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng này, lắc đầu cảm thán: “Tôi đã nói rồi, Tần Phong thật sự quá nuông chiều họ.”


Trần Túy nhìn qua, cười nói: “Có gì không tốt.”


Chỉ có người quản lý đủ kinh nghiệm và năng lực mới có thể khiến cấp dưới phụ thuộc như vậy. Đối với nhà hàng mà nói, đó là một điều tốt, chỉ có điều người quản lý sẽ phải vất vả hơn nhiều.


“Bếp trưởng Trần Túy, chị không giận à?” Samantha đột nhiên đến bên cạnh, mắt quét qua sảnh trước, nói nhỏ: “Quản lý Tần bị nhiều cô gái vây quanh kìa…”


Trần Tụy bất đắc dĩ liếc nhìn Samantha, nói ngắn gọn: “Thời gian làm việc.”


“Ồ… em hiểu rồi.” Nói xong Samantha liền chuồn đi, trước khi đi còn chộp một miếng dưa chuột đã được Cảnh Phàn cắt sẵn.


Người đáng tin cậy nhất đã trở lại, tất cả yêu cầu của khách hàng đương nhiên được giao lại cho quản lý nhà hàng xử lý. Sau sự việc tuần trước, mọi người càng thêm ấn tượng với Tần Phong.


Đặc biệt là quản lý tiền sảnh, vẻ mặt đầy tự ti. Cậu ta đang tự trách mình về cách xử lý một số vấn đề tuần trước. Khi cậu ta đang cau mày nhăn nhó, Tần Phong đã nói với người này một câu.


“Từ chối một cách khéo léo những yêu cầu không hợp lý của khách hàng còn quan trọng hơn việc đáp ứng mọi yêu cầu của họ.”


Giống như việc khách hỏi có thể đổi mì Ý sang sốt trắng hay không, nếu là Tần Phong xử lý, chắc chắn sẽ không phản ánh vấn đề này cho bếp. Nghe xong, quản lý tiền sảnh có vẻ suy nghĩ. Tần Phong chỉ cười, vỗ vai cậu ta rồi bảo “Mau đi ăn cơm”.


Bàn khách cuối cùng tối nay rời đi sớm hơn nhiều so với thường lệ, mọi người cũng có thể tan làm sớm. Cảnh Phàn đã làm mì Ý sốt thịt băm cho bữa ăn của nhân viên, thấy thời gian còn sớm, anh ấy quyết định ở lại nhà hàng ăn tối xong rồi mới về nhà.


“Chef, thế này có đủ không?” Tần Phong hỏi Trần Túy khi anh múc mì Ý cho cô ở cửa ra món.


“Ừ, đủ rồi, cảm ơn.” Trần Túy gật đầu.



Sau đó hai người mang đĩa ra ngồi ở sảnh, nghe nhân viên phục vụ ngồi ở bàn bên cạnh đang thảo luận sôi nổi về điều gì đó.


“Tôi nghe nói, tuần này bên tổng công ty có chuyện ầm ĩ lắm đấy!”


“Có chuyện gì vậy?”


“Là ông đầu bếp Ngô đó! Nghe nói ông ta có quan hệ với một nhân viên lễ tân của khách sạn, khi ra khỏi khách sạn còn bị chụp ảnh lại, không biết sao mà vợ ông ta biết được, bà ấy đã đến thẳng bộ phận nhân sự ở trụ sở chính làm ầm lên!”


“Thật hay giả?!”


“Thật đó! Náo loạn cả trụ sở chính mà!”


“Nhưng đầu bếp Ngô cũng có uy tín, không thể sa thải được chứ?”


“Đúng vậy, ông ta cũng không có ý định từ chức, chỉ viết một bức thư xin lỗi cho trụ sở chính, nhưng cô gái kia cảm thấy xấu hổ nên đã từ chức rồi.”


“Làm sao bà biết được?”


Người đó tỏ vẻ bí hiểm: “Tôi có người quen ở bộ phận nhân sự của trụ sở chính!”


Nghe đến đây, Trần Túy dừng động tác, không ngờ người đó đúng như lời Sơ Tiểu Niên đã nói, là một “lão già háo sắc”.


Nhưng mà ông ta vừa mới đến nhà hàng tuần trước, thì ngay tuần sau đã xảy ra chuyện như vậy, quả là trùng hợp.


Samantha ở đối diện cười lạnh một tiếng, bĩu môi: “Đáng đời! Người như hắn ta, không biết đã hại bao nhiêu cô gái rồi, chắc chắn đã bị vợ để mắt đến. Hơn nữa hắn ta còn dám đối với…” Thoáng liếc thấy Tần Phong, cô ấy nuốt ngược lời vào trong, rồi quay sang Cảnh Phàn: “Chính anh! Lần trước còn bênh vực hắn!”


Cảnh Phàn đang ăn mì thì bị dọa một phen. Anh ấy ho sặc sụa, hoảng hốt nói: “Không phải… Tôi đã giải thích rõ ràng với cô rồi mà? Tôi có bênh vực hắn đâu? Bà cô của tôi, cô nói oan cho tôi…”


Bàn bên này ồn ào, khiến mấy bàn bên cạnh không nói gì nữa, từng người mím môi cúi đầu cười, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Chỉ có Trần Túy không nhận ra bầu không khí kỳ lạ ở đối diện, chỉ vùi đầu vào ăn.


“À, đúng rồi! Tôi có làm một ít bánh cuộn khăn (bánh crepe) mang đến cho mọi người!” Có người lấy ra một cái túi từ tủ lạnh ở quầy bar, rồi bày lên bàn: “Có vị xoài, vị matcha, vị sô cô la, mọi người tự chọn nhé!”


“Wow—tuyệt cú mèo!” Mọi người đều mở to mắt.


Trong tiếng hoan hô, số bánh cuộn khăn đã bị chia hết. Cảnh Phàn rất chu đáo giúp các chị em ở bàn bên này lấy hai cái vị matcha. Trần Túy không nói gì, chỉ cảm ơn một câu.



Tần Phong thấy người nào đó im lặng thì nhướng mày cười nhẹ, đẩy cái bánh vị xoài mình được chia sang: “Bếp trưởng Trần Túy có thích vị xoài không? Tôi bị dị ứng với xoài, có thể đổi với cái vị trà xanh của cô được không?”


“Ủa? Quản lý Tần bị dị ứng với xoài á? Chúng em thật sự không biết.”


“Vậy anh đổi với em đi, của em là vị sô cô la.”


Tần Phong cũng không trả lời, chỉ lắc đầu với mấy người đang nói chuyện. Anh quay mặt lại thì thấy Trần Túy gật đầu, cô đáp: “Được.”


Không ai nhận ra ý nghĩa sâu xa trong “sự trao đổi” này, nhưng đối với những người liên quan, dù có kém nhạy cảm đến đâu cũng sẽ nhận ra. Rõ ràng họ có thể thực hiện trao đổi một cách riêng tư, nhưng người này lại nhất quyết làm điều đó trước mặt mọi người.


Trần Túy giấu đi tâm trạng muốn châm chọc, nhìn chiếc hộp trên bàn có những cuộn bánh màu sắc khác nhau rồi hỏi: “Bánh cuộn khăn là cái gì?”


Samantha nói: “Thực ra hương vị và cách làm cũng giống như bánh ngàn lớp, bếp trưởng Trần Túy đã từng ăn bánh ngàn lớp chưa?”


“Chưa.” Trần Túy lắc đầu.


“À…” Samantha khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía Tần Phong, sau khi ánh mắt chạm nhau lập tức quay người lại.


Nhưng chỉ trong một giây, Tần Phong cũng nhận ra điều cô ấy muốn nói qua ánh mắt, như thể viết rằng “Sao anh không mua cho chị ấy”.


Anh nhướn mày, giải thích: “Crepe, chắc hẳn cô đã học ở Le Cordon Bleu rồi chứ.”


“Từng học rồi…” Không chỉ học mà còn ấn tượng sâu sắc. Trần Túy nhìn kỹ lớp bánh cuộn khăn, phát hiện đúng là cùng một cách làm, chỉ khác ở hình thức trình bày.


“Tôi nhớ hồi đó đi tham quan Le Cordon Bleu, họ có một công đoạn là để sinh viên cho crepe vào chảo, dùng rượu cam đun nóng, rồi châm lửa để biểu diễn.”


“Ừm, chính là cái đấy.” Trần Túy nói.


Thấy người bên cạnh dần dần có biểu cảm không tự nhiên, Tần Phong hỏi trêu: “Vậy lúc đó cô bị kéo ra biểu diễn à?”


“Ừm…” Cô đã biểu diễn, nhưng không nói một câu nào, còn nhờ vào Sơ Tiểu Niên.


Khi trả lời xong, Trần Túy lờ mờ nhận thấy nụ cười gần như không thể nhìn ra của người ngồi cạnh, cuối cùng cũng biết người này cố tình trêu chọc mình.


Cô liếc Tần Phong rồi nói: “Anh nhạt thật đấy.”



Người này quá giỏi giả vờ, Trần Túy không thèm để ý đến anh nữa.


Trong khi đó, Samantha đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, lặng lẽ cụp mắt, nắm chặt tay che miệng mình lại.



Về nhà, chàng hồ ly khoác lớp áo đứng đắn lập tức để lộ bộ mặt thật, hai người quấn lấy nhau vào phòng tắm. Lúc trở ra, Trần Túy đã muốn đuổi người đi.


“Hôm nay anh về ngủ đi.”


“Vì sao vậy, đã ngủ chung một tuần rồi, sao cuối tuần lại đuổi anh đi?”


Chính vì cuối tuần mới đuổi anh đi chứ…


Trần Túy nói: “Sáng mai em phải đi bơi.”


“Em cứ đi bơi đi, anh sẽ đi cùng em.”


“Cái đó là ngâm mình.” Trần Túy sửa lại anh.


Tần Phong nghe xong cười khẽ, cất giọng cợt nhả: “Nhưng anh nhớ, lần trước người nào đó đi bơi, chỉ bơi một lúc rồi lên ngâm mình với anh mà.”


Không ngờ người này còn mặt mũi nhắc đến chuyện này, nếu không phải hôm trước anh nhất quyết “sáng tạo” trong phòng tắm, thì một người thích thể dục như cô cũng không đến nỗi bơi hai vòng rồi bị chuột rút. 


Càng nghĩ càng thấy vô lý, Trần Túy quyết định không để ý đến anh, đứng dậy đi ra phòng khách uống nước. Tần Phong như đã quen với dáng vẻ này của cô, đi theo vào bếp. Anh mở tủ lạnh, thở dài hết sức giả tạo: “Ôi chao, xem anh giúp đổi lại vị matcha, mà người nào đó cũng không biết cảm ơn.” 


Trần Túy cũng mới nghĩ ra điều gì đó, nhướng mày nói: “Nghe nói anh bị dị ứng với xoài.”


“Đúng vậy, em không biết sao?” Người nọ mở mắt nói dối.


Rõ ràng tuần này hai người còn gọi dương chi cam lộ ship về, giờ lại than phiền về việc mình bị dị ứng với xoài. Hiển nhiên là chiêu trò lừa bịp. Lẽ ra Trần Túy nên làm ngơ, nhưng cô luôn bị hành động và giọng điệu của anh thu hút, cô cảm thấy mình sắp trở thành kẻ “tiêu chuẩn kép” như lời của Sơ Tiểu Niên.


Nhưng cô lo rằng hành vi tiêu chuẩn kép này sẽ ngày càng nhiều, cho đến khi không thể tránh khỏi.


“Ăn không?” Tần Phong giơ một muỗng bánh crepe có xoài miếng đưa tới, nhưng cô không muốn ăn tráng miệng muộn như vậy, nên lắc đầu, rồi thấy người bị dị ứng với xoài đưa muỗng vào miệng.



Trần Túy không kìm được mà cười nhẹ, uống một ngụm nước rồi nói: “Nhớ uống thuốc nhé.”


“Hử?” Người đang ăn ngon miệng bị câu nói này k*ch th*ch, nắm lấy cổ tay của Trần Túy: “Sao lại chửi anh nữa vậy?”


“Em chửi đâu.” Trần Túy nói: “Là nhắc anh uống thuốc dị ứng mà.” Nói xong, cô liếc nhìn đĩa xoài trên bàn.


“Anh nhận thấy từ khi em có bạn trai, em trở nên kiêu ngạo lắm nha…” Tần Phong vừa nói, vừa đặt muỗng xuống, nghiêng người lại gần, tay cũng thò vào trong áo choàng tắm trước mặt: “Mặc như thế này rồi đòi đuổi anh về nhà, nghe có vẻ không thuyết phục lắm.”


“Vậy anh nghĩ, cái gì thì thuyết phục hơn?” Cô liếc nhìn chiếc khăn tắm buộc ở eo của người nọ, nói: “Như thế này sao?”


Ngay giây sau, khăn tắm và áo choàng ngủ cùng rơi xuống đất, Tần Phong cắn nhẹ vào tai cô, thì thầm: “Nhưng anh muốn cho em thấy, cái gì gọi là sức hấp dẫn thực sự.”


“Anh…” Thật sự là một kẻ vô lại không biết kiềm chế.


Những vị trí nhạy cảm trên cơ thể bỗng nhiên như có dòng điện chạy qua, cô không kịp ngăn cản đã bị đè lên sofa. Người nọ vừa cắn vừa gặm cô, luôn muốn để lại dấu vết trên cơ thể cô, giống như hành vi đánh dấu của động vật.


Trần Túy thường để mặc anh, nhưng hôm nay anh lại ra tay hơi nặng.


“Tần Phong, anh là chó à.” Cô nhíu mày không hài lòng, nhìn về phía đôi mắt đào hoa tươi cười rực rỡ, rồi lật người tự mình ngồi lên.


Nhưng làm như vậy dường như lại càng hợp ý người đó, anh phối hợp siết chặt eo của Trần Túy, ra sức hành động, và như mọi lần, miệng không ngừng nói.


“Em cứ mắng bạn trai của mình như vậy à?”


“Hay là… em thích dirty talk?”


Trần Túy bị nói đến mức không biết phải đáp gì, cô cúi xuống chặn môi anh, hai người chạm vào nhau, lại nghe thấy giọng nói mơ hồ của Tần Phong.


“Trần Túy, có nhớ những gì anh đã nói hôm đó không?” Anh thấy người nào đó không trả lời thì lại th*c m*nh vài cái, mở miệng nhắc nhở: “Không được tùy tiện nói chia tay như cách chúng ta đã kết thúc mối quan hệ trên giường khi trước, hiểu chưa?”


“Em hứa…” Trần Túy thở dài, chủ động kéo tay của Tần Phong đặt lên ngực mình.


Trong mắt Tần Phong ngập ý cười, anh kiềm chế: “Nhưng phải xác nhận lại với em mới được.”


“Còn nữa, chef, đừng quên, món đó chỉ có thể làm cho một mình anh ăn thôi nhé…”


“Anh nói nhiều thế…”


HẾT CHƯƠNG 32


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 32: MÓN THỨ MƯỜI CHÍN: BÁNH CREPE XOÀI
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...