Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 33: MÓN THỨ HAI MƯƠI: PHÔ MAI BURRATA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có lẽ vì không khí bê tông cốt thép quá nặng nề, khiến mùa thu ở Thượng Hải luôn không thể hiện được sự hoang vắng mà nó nên có. Nếu không phải thực đơn mùa thu bắt đầu áp dụng, cô còn tưởng mình phải trải qua sáu tháng mùa hè.


Việc thay đổi món ăn lại thu hút một nhóm khách cũ, trong đó có chủ nhà hàng Sơ Tiểu Nhụy, chị ấy dẫn theo một bàn khách toàn bạn bè đến nhà hàng ăn tối. Mọi người đều khen ngợi món ăn, nhốn nháo đòi gặp vị đầu bếp đã được hai chị em họ Sơ mời về từ Pháp.


Sơ Tiểu Nhụy không thể từ chối, đành phải để Tần Phong gọi người ra.


“Em chắc chắn muốn không? Nếu không thì anh sẽ đi đuổi họ đi.” Trong bếp, sau khi Trần Túy đồng ý, Tần Phong lại một lần nữa xác nhận: “Nếu không muốn đi cũng không sao, bên Tiểu Nhụy, anh có thể xử lý.”


“Không cần, không sao.” Trần Túy thấy người này có vẻ lo lắng, không khỏi cười một tiếng.


Nụ cười này khiến dây thần kinh căng thẳng của Tần Phong cũng dịu lại đôi chút, ở nơi không người, anh ôm lấy eo Trần Túy: “Cười gì vậy?”


“Cười anh.” Nhìn sao mà có vẻ nhút nhát hơn cả cô.


Hai người nhìn nhau mỉm cười, thu lại sự mập mờ trong ánh mắt, cùng nhau đi về phía đại sảnh.


“Ôi, Trần Túy, em đến rồi, mau lại đây, để chị giới thiệu cho em nhé!” Sơ Tiểu Nhụy chủ động nắm tay Trần Túy ngồi xuống, vừa nói vừa giới thiệu những người bạn trên bàn.


Từ khi về nước, Trần Túy cũng đã thấy không ít những cảnh tượng như vậy, lúc này cô chỉ coi những người đối diện là “khách hàng đơn thuần”, còn cô chỉ ra ngoài để thực hiện trách nhiệm của một đầu bếp.


Vì vậy, cô gật đầu chào hỏi, mọi người trên bàn bắt đầu khen ngợi các món ăn: “Món nào cũng ngon, đặc biệt là món bít tết này! Độ chín hoàn hảo!”


Trần Túy nói: “Cảm ơn, đây là món của bếp phó Cảnh Phàn làm, anh ấy phụ trách phần món chính, rất có kinh nghiệm.”


Người đó thấy khen sai, có chút ngại ngùng: “À, à… vậy à, nhưng mà đó cũng là do cô dạy tốt!”


Dạy tốt? Câu này từ đâu ra vậy.


Sơ Tiểu Nhụy cũng nghe ra không ổn, chị ấy kéo lại vài câu, rồi chuyển chủ đề sang bàn ăn: “Trần Túy à, món phô mai này rất ngon, chị nghe Tiểu Niên nói, món này là em lựa chọn, mới được thêm vào thực đơn, nó tên là gì nhỉ?”


Trần Túy trả lời: “Ừm, gọi là Burrata, là phô mai truyền thống của Ý.”


Thực ra, trên thực đơn có ghi tên bằng tiếng Trung, nhưng hôm đó cô chỉ liếc qua, cái tên quá lạ nên cô không tài nào nhớ được.


“Đây là một loại phô mai tươi của Ý, thực ra đơn giản mà nói, đó là phô mai mozzarella và kem.” Tần Phong giúp bổ sung: “Nhiều người trên mạng gọi nó là viên phô mai chảy, vì bên trong có nhân chảy.”


“Thảo nào món ăn lại ngon như vậy, người học nấu ăn ở nước ngoài trở về có khác!”


“Bếp trưởng Trần Túy đã ở Pháp bao nhiêu năm rồi?”



“Tôi lớn lên ở Pháp từ nhỏ.” Trần Túy trả lời.


“Ôi, vậy mà tiếng Trung vẫn tốt như vậy, thật không dễ dàng! Vậy cô đi năm mấy tuổi?”


Người ngoài càng hỏi càng chạm đến giới hạn của mình, Trần Túy chọn cách im lặng, không nói gì. Lúc này, Tần Phong gọi nhân viên phục vụ đến để rót thêm rượu cho mọi người, hỏi xem có ai muốn uống gì khác không.


Sơ Tiểu Nhụy thấy vậy cũng tham gia, vội nói: “Đúng rồi đúng rồi, bữa này tính vào tôi nhé, mấy cậu không cần khách sáo với tôi đâu!” Nói xong, chị ấy kéo tay Trần Túy: “Trần Túy, em cũng uống một ly nhé?” 


“Không đâu ạ.” Trần Túy đáp lại một cách nhỏ nhẹ: “Em còn phải làm việc.” 


“Ờ, vậy cũng đúng.”


Thấy đầu bếp có ý định rời đi, thì có người ở bàn đó tỏ ra sốt ruột, hỏi một câu rất không hợp thời.


“Bếp trưởng Trần Túy xuất sắc như vậy, vẫn còn độc thân sao?”


“Ấy! Cậu bị sao đấy, hỏi người ta câu hỏi riêng tư như thế.” Sơ Tiểu Nhụy mắng.


Tần Phong cũng nhân cơ hội nói: “Chef, cô nhanh chóng quay về bếp làm việc đi.”


“Ừm, vâng.” Cô đứng dậy nhưng không rời đi, dừng lại vài giây rồi nói: “Không phải độc thân.”


Vừa dứt lời, mọi người đều hơi ngạc nhiên, nhất là Sơ Tiểu Nhụy. Chị ấy mừng rỡ, hỏi: “Khi nào vậy? Ài! Sao không nói với chị và Tiểu Niên? Được rồi, được rồi, em vào trong đi, lát nữa kể cho chị nghe nhé!”


Trần Túy gật đầu rời đi, khi quay lại, thấy ánh mắt của người vừa nãy lạnh lùng bỗng sáng rực.


?


Không biết đã trôi qua bao lâu, vị khách cuối cùng ở khu vực sảnh cũng đã ra về, người trong bếp cũng đã tan ca. Tần Phong hoàn thành công việc cuối cùng, đúng lúc thấy Trần Túy đang đứng trên thang trong kho sắp xếp kệ hàng.


“Em không độc thân sao, chef?”


Trần Túy quay lại, thoáng thấy người nọ dựa vào khung cửa, khóe miệng nở một nụ cười không thể giấu nổi.


Cô lập tức nhận ra người này đang cười gì, vì vậy chỉ lắc đầu, giọng điệu có vẻ bất lực: “Anh rảnh thật đấy.”


“Ê, sao em lại nói như vậy về bạn trai của mình, hả?” Tần Phong tiến lại gần, ôm lấy eo Trần Túy: “Anh muốn nghe em nói lại câu đó một lần nữa.”


“Câu gì?”


“Em nói, em không phải độc thân.”



Trần Túy cười khẽ, gật đầu: “Ừ, em không độc thân.”


“Shh, người này thật sự ngày càng biết cách tán tỉnh rồi…” Tần Phong nói, tay cũng thò vào trong áo bếp rộng thùng thình của Trần Túy: “Có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà hàng không, em cũng đứng trên thang để dọn dẹp như vậy.”


“Nhớ.” Trần Túy khẽ nắm lấy tay của ai đó đang loay hoay: “Đừng ở đây.”


“Vậy em muốn ở đâu?”


“Để em xuống trước đã.” Cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng khiến cô chỉ có thể đặt đồ trong tay xuống: “Em vẫn chưa dọn xong… Ưm…”


Hơi thở quen thuộc ập đến, môi bị hôn siết, người nọ ôm cô từ trên thang xuống, đầu lưỡi quấn lấy nhau một lúc, Tần Phong chôn đầu vào tóc của Trần Túy. 


“Anh rất vui.” Anh thì thầm: “Nhưng nếu công khai thì sẽ còn vui hơn.” 


“Anh muốn công khai?” 


“Em không muốn sao?”


Trần Túy nghĩ ngợi rồi nói: “Thực ra em không quan tâm.” Nói rồi cô bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc.”


Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, trái tim của Tần Phong đập nhanh hơn vài nhịp, ánh mắt không còn đùa cợt, nghiêm túc hỏi: “Em… nghiêm túc sao?”


“Ừ, sao vậy?” Trần Túy nghi hoặc: “Tại sao lại có biểu cảm như vậy.”


Tần Phong ngẩn người vài giây, cười thành tiếng: “Không công khai, anh đùa thôi.”


Điều bất ngờ luôn xuất hiện theo cách đầy thú vị, từ ngày gặp cô, dường như anh thường xuyên chìm đắm trong những bất ngờ. Nghe câu trả lời của cô, Tần Phong tự nguyện nhượng bộ.


Trần Túy sẵn lòng giao quyền lựa chọn cho anh, thì anh cũng không muốn để Trần Túy rơi vào tình huống khó xử khi phải đối phó với các nghĩa vụ xã giao.


Trong kho chứa, bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của những nụ hôn thân mật. Một lúc lâu sau, Tần Phong buông cô ra rồi lại nắm tay cô, nói: “Đi thôi, về nhà nào.”


Giống như mọi lần trước đây.


Trần Túy cụp mắt nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, khẽ nói: “Được.”



Cuối tuần, Trần Túy lại như thường lệ đuổi người đi. Lần này, Tần Phong không để cô như ý, lật người đè cô xuống giường, cắn vào tai cô nói: “Chưa nghĩ xong à?”


Từ khi đề nghị chuyển đến sống chung, anh đã để cô suy nghĩ một tháng trời.



Trần Túy tránh né sự thân mật của anh, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”


Quá phiền phức.


Tuy nói cô đã quen với việc thức dậy bên cạnh Tần Phong, nhưng lại không quen với việc chuyển từ nơi ở đã ổn định sang một chỗ khác. Hơn nữa, việc thu dọn đồ đạc đối với cô quá phiền phức, cô càng không quen với việc người khác chạm vào đồ của mình, vì vậy tốt nhất là tạm thời không xem xét.


Tần Phong dường như đã đoán trước sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cũng không kiên trì hỏi thêm, chỉ liên tục cọ vào gáy cô, ý định quá rõ ràng.


“Đừng, bây giờ không được.” Trần Túy quay đầu đi.


“Hử? Sao vậy?” Giọng Tần Phong ấm ức, nghe có vẻ hơi tủi thân.


Trần Túy vô tình nhắc nhở: “Anh quên rồi, Tiểu Niên một lúc nữa sẽ đến.”


“Ờ.” Anh đáp lại một câu, nhưng ngón tay đã chui vào áo của người nào đó, giọng nói cũng khàn đặc: “Vậy anh sẽ nhanh…”


Trần Túy sững người: “… Anh chắc chứ?”


Thấy cô nhíu mày, Tần Phong bật cười, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời bỏ qua.


“Có cần anh phải tránh mặt không?” Anh hỏi.


Trần Túy suy nghĩ một lúc, khẽ nhún vai: “Như nào cũng được.”


“Em không sợ cậu ấy biết mối quan hệ của chúng ta sao?” Tần Phong hỏi.


Sau khi được nhắc nhở, Trần Túy mới nhớ ra mình vẫn chưa thẳng thắn về việc ở bên Tần Phong. Dù sao thì người kia cũng là bạn thân của mình, lại là “người khởi xướng” cho mối quan hệ này, nên cậu ấy chắc chắn có quyền biết.


Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người đó nhất định sẽ la hét ầm ĩ, rồi sẽ kéo cô ra đòi giải thích chi tiết… Mới chỉ diễn tập trong đầu, Trần Túy đã cảm thấy mệt mỏi rồi.


Vì vậy, cô quyết định dành thêm vài ngày yên tĩnh.


“Có lẽ không nên nói với cậu ấy vào lúc này.”


“Tại sao?”


“Quá ồn, với lại hôm nay em hơi nhức đầu.”


Nghe được câu trả lời này, Tần Phong lại cười đến run rẩy. Không thể không thừa nhận, Trần Túy thực sự có khiếu hài hước độc đáo của riêng mình, và kiểu miếng hài lạnh ngắt này luôn chạm đến điểm cười của anh.


“Ừm, vậy thì anh sẽ không làm phiền thế giới hai người của bọn em nữa.” Cười xong, anh chỉnh lại quần áo, tiện tay xách túi rác trong bếp ra ngoài: “Tối nay anh có một bữa tiệc, sẽ về muộn.”



“Ờ.” 


Sau khi Tần Phong đi, Trần Túy ngồi trên sofa, cô thẫn thờ trông ra cánh cửa.


Từ khi nào mà mối quan hệ của họ lại trở nên tự nhiên đến thế? Họ dính chặt lấy nhau ngày đêm, vậy mà chẳng bao giờ thấy chán. Nhưng nghĩ lại, từ khi họ là đồng nghiệp, mọi chuyện đã như vậy rồi. Ít nhất cơ thể cô chưa bao giờ thực sự cự tuyệt sự đụng chạm của Tần Phong.


Vì vậy, Trần Túy cũng không phân biệt được, sự thích nghi của cô với Tần Phong hiện nay, rốt cuộc có phải là do bản năng động vật đã thu hút cô ngay từ phút đầu hay không.


Trong nhà chỉ còn lại một mình cô, Trần Túy đã dành đủ thời gian để thư giãn. Cô vừa định dọn qua phòng tắm thì chuông cửa vang lên. Không cần nhìn cũng biết là ai, chỉ là không ngờ cậu ấy đến sớm như vậy.


“Tequila! Có nhớ tớ không!”


Một cái ôm nồng nhiệt ngay khi mở cửa, Trần Túy đẩy người ra với vẻ chán ghét, lắc đầu: “Không nhớ lắm.”


“Ha! Cái đồ nữ ma đầu băng giá nhà cậu! Huh?!” Sơ Tiểu niên đứng ở cửa, bỗng im bặt khi thấy đôi giày nam để ở hành lang: “Cậu… cậu đang làm gì vậy?”


Trần Túy dừng bước, lúc này mới nhớ ra mình đã quên cất đồ đi.


Nhưng nếu không nói người này là Tần Phong, hôm nay vẫn có thể qua loa cho xong. Nếu phải chịu bị điếc tạm thời, thì muộn một ngày cũng tốt hơn sớm một ngày.


Trần Túy không trả lời, cũng không ngăn cản Sơ Tiểu Niên mở to mắt nhìn xung quanh. Cậu ấy chỉ vào những dấu vết đàn ông để lại trong nhà, cơ miệng không thể khép lại vì quá kích động.


“Ôi trời ơi! Tequila! Chuyện gì đây?!”


Trần Túy nhướng mày, hết sức bình thản ném cho cậu ấy một chai nước. Cô nói: “Chính là cái mà cậu đang nghĩ đó.”


“Gì? Leo từ Pháp đến tìm cậu á?!”


“Cậu…” Trần Túy thực sự không biết phải nói gì, cô thở dài: “Cậu uống thuốc đi.”


“Ôi! Cậu quá thể vừa thôi! Lại chửi khéo tớ!” Sơ Tiểu Niên kêu lên rồi lao tới, nhưng khi xác nhận người này không phải Leo thì cũng không hỏi thêm, lòng hiếu kỳ chỉ dừng lại ở đó.


Hai người đã khôi phục lại giao tiếp bình thường, Trần Túy cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái phần nào. Trong lúc ăn, Sơ Tiểu Niên nhận được một cuộc gọi, sau đó lại hét lên và lao về phía cô.


“Tớ muốn khóc quá…” Sơ Tiểu Niên nói với giọng nghẹn ngào.


Trần Túy ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Sơ Tiểu Niên bĩu môi, mắt ngấn lệ nhìn cô: “Steven nói, tuần sau sẽ đến Thượng Hải…”


Vào khoảnh khắc này, Trần Túy như cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy, trái tim cũng thắt lại. Cảm nhận được sự háo hức và vui mừng này, vỗ nhẹ lên đầu Sơ Tiểu Niên, cô nói: “Tốt quá rồi.”


HẾT CHƯƠNG 33


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 33: MÓN THỨ HAI MƯƠI: PHÔ MAI BURRATA
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...