Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 34: MÓN THỨ HAI MƯƠI MỐT: CÁ TUYẾT BẠC SỐT MISO
Nếu hỏi Trần Túy tại sao lại có thể được Sơ Tiểu Niên mời về, ngoài lý do quan trọng nhất là “thực hiện ước mơ” và “lương bổng”, còn vì Sơ Tiểu Niên đã hứa rằng nếu sau này nhà hàng gặp bất kỳ vấn đề gì, cậu ấy sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Việc xây dựng một đội ngũ ăn ý không phải là chuyện một sớm một chiều, vì vậy khi nhà hàng thiếu nhân lực, việc Sơ Tiểu Niên có thể đến giúp đỡ chắc chắn khiến Trần Túy cảm thấy yên tâm.
Thực ra, Sơ Tiểu Niên không phải là người có tài năng bẩm sinh trong nấu ăn, nhưng cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ trong công việc, điều mà Trần Túy không ngờ tới. Giống như khi Sơ Tiểu Niên muốn theo Trần Túy ứng tuyển vào nhà hàng mà cô đang làm, ngay cả khi đã mắc lỗi và bị lạnh nhạt trong buổi phỏng vấn, cậu ấy cũng chỉ càu nhàu vài câu sau khi tan làm, kéo Trần Túy sang một bên để xem xét lại lỗi sai và ăn một miếng bánh là có thể tự hồi phục.
Trần Túy tin chắc rằng đây nhất định là tài năng của cậu ấy.
Trong những năm học tập và làm việc cùng nhau ở Pháp, Sơ Tiểu Niên quả thực vô cùng bám người, chỉ cần Trần Túy muốn đến nhà hàng nào, cậu ấy cũng nhất quyết đòi đi theo. Trần Túy từng tò mò hỏi lý do, nhưng câu trả lời của Sơ Tiểu Niên lại thật thà và đơn giản.
“Bởi vì mình quá kém, chỉ có làm việc cùng cậu mới không thấy lo lắng, nếu không mình luôn làm hỏng mọi thứ!”
Lời này là thật, Sơ Tiểu Niên bất kể làm gì trong bếp cũng đều gặp sai sót, chỉ khi có Trần Túy đứng cạnh thì cậu ấy mới có thể bình tĩnh làm việc, như thể đang hấp thụ năng lượng ổn định từ cô.
Không ngờ sau vài năm, Trần Túy mới hiểu được ý nghĩa này.
Chắc hẳn cảm giác này giống như khi Tần Phong ở bên cạnh cô. Lúc làm việc cùng anh, cô luôn có thể không bị ảnh hưởng, bình tĩnh tập trung vào những công việc đang làm.
Tuy nhiên, sau ba năm xa cách, kỹ năng nấu ăn của Sơ Tiểu Niên không những không giảm sút, mà còn dần dần trở nên thành thạo hơn. Cậu ấy vốn đã phù hợp hơn với việc giao tiếp, và cũng đã được chị gái và bố mình rèn giũa trong những năm qua.
Vì vậy vào lúc này, Trần Túy cảm thấy yên tâm khi Sơ Tiểu Niên có thể sẵn sàng sát cánh cùng cô chiến đấu trong bếp bất cứ lúc nào.
“Chef, lâu lắm rồi tớ chưa được ăn món cá tuyết bạc do cậu làm!” Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên bưng món cá tuyết bạc miso mà Trần Túy làm riêng cho mình, ngon đến rưng rưng nước mắt: “Mau chóng nấu nốt phần còn lại đi, để mọi người cũng được nếm thử món cá tuyết của cậu!”
Trần Túy cười: “Được, nghe cậu.”
Nói xong, cô lấy phần cá tuyết còn lại ra khỏi túi nhựa, lau sạch phần nước sốt trên bề mặt. Đổ dầu ô liu vào chảo, cho cá tuyết vào chiên cho đến khi hai mặt vàng giòn, đồng thời dùng dầu chiên rưới đều các cạnh đảm bảo cho mỗi mặt đều có màu vàng nâu. Sau khi hoàn thành một loạt thao tác, cô xếp cá lên khay nướng và cho vào lò nướng.
Lúc này, Cảnh Phàn cũng đã chuẩn bị xong các món ăn kèm và bày sẵn trên đĩa, chờ đợi cá tuyết ra lò.
Nhân viên ở tiền sảnh dọn dẹp bàn ăn bên ngoài, ngửi thấy mùi thơm cũng tụ lại gần, lần lượt hỏi tối nay bữa ăn cho nhân viên có gì. Khi thấy phó bếp mỉm cười chỉ vào lò nướng, mọi người đều phấn khích cười tươi.
“Wow! Đây không phải là món chính mới được yêu thích nhất trong thực đơn mùa thu của chúng ta sao!”
“Lần trước, bếp trưởng Trần Túy đã cho tôi một miếng, thật sự rất ngon!”
“Cái gì?! Cô lại lén lút ăn mà không nói với chúng tôi?!”
Mọi người chen chúc ở cửa ra món, chuyện trò rôm rả, Trần Túy cũng cười nói: “Cá tuyết tuần trước bán nhanh quá, còn chưa kịp làm bữa ăn cho mọi người, hôm nay may nhờ Tiểu Niên, sáng nay đã bổ sung một đợt hàng.”
“Wow—cảm ơn ông chủ!”
Sơ Tiểu Niên vui vẻ vội xua tay: “Có gì đâu, có gì đâu, chỉ cần các bạn đừng mải ăn đến mức sau này ăn vụng cả món chính của khách là được. Mọi người không biết đâu, đây là món mà chef của chúng ta làm tốt nhất!” Nói xong lại bổ sung thêm: “Một trong số đó!”
Nghe câu khen ngợi này, mọi người lại mở to mắt thêm vài phần.
Trần Túy nghe mà dở khóc dở cười, rõ ràng cá tuyết làm thế nào cũng ngon mà.
Mười phút sau, cá tuyết ra lò. Những người đang vây quanh, ai nấy đều nóng lòng muốn thưởng thức, họ nhanh chóng chia nhau những món trong đĩa, ngon đến nỗi nhảy cẫng lên tại chỗ.
“U là trời! Cái này mềm quá đi! Cá tuyết trước giờ vẫn ngon như vậy sao?”
“Bếp trưởng, em cảm thấy cách chị làm còn ngon hơn cả những gì em đã thưởng thức ở Nhật Bản!”
“Không đâu.” Trần Túy lắc đầu: “Cách này vốn là một chef Nhật dạy tôi.”
“Chị làm cái này như thế nào vậy! Bọn em có thể tự làm ở nhà không?”
Trần Túy gật đầu: “Được.”
“Vậy cách làm thế nào?”
Có người vội vàng ngăn lại, cười nói: “Đừng hỏi nữa, đây là bí quyết của bếp trưởng chúng ta mà!”
“Không phải là bí quyết gì cả.” Trần Túy nói: “Rất đơn giản, miso, mật ong, nước, mirin, rượu sake, trộn theo tỷ lệ để làm sốt, sau đó lau thật khô cá tuyết bạc và ướp trong sốt khoảng sáu giờ, trước khi chiên thì lau khô nước, chiên đến khi vàng rồi cho vào lò nướng chín.” Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Tỷ lệ thì tôi sẽ viết cho các bạn sau.”
Nghe xong cách làm, mọi người có mặt đều ngẩn người. Sau một thoáng im lặng, ai nấy đều chỉ biết thở dài ca thán.
“Bếp trưởng, cái ‘rất đơn giản’ mà chị nói là đây á hả…”
“Ừm? Không phải sao?” Trần Túy hỏi.
Sơ Tiểu Niên ho khan hai tiếng, che miệng lại: “Được rồi, chef, đừng nói nữa.”
Mọi người đều phì cười trước sự tương tác kỳ diệu của hai người này, cũng bắt đầu tò mò về những chuyện họ đã trải qua khi học ở Le Cordon Bleu.
“Bếp trưởng Trần Túy, tại sao lúc đầu chị lại muốn học ẩm thực phương Tây vậy? Đối với con gái, làm việc trong bếp thực sự rất mệt luôn á!”
Tại sao lúc đầu lại muốn học ẩm thực phương Tây…
Trần Túy dành vài giây để hồi tưởng, cô nói: “Lúc đầu tôi cảm thấy ít nhất làm nghề này có thể ở trong bếp, không bị đói.”
“À…”
Nghe xong câu trả lời này, mọi người đều im lặng, nghĩ đến thân phận “mồ côi” mà bếp trưởng đã đề cập trước đó, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía Sơ Tiểu Niên.
Người đang nhai cá tuyết nhận được tín hiệu, lập tức quay sang cười lớn với Trần Túy: “Chef, đừng dọa họ nữa, nhìn họ căng thẳng chưa kìa!” Nói xong, cậu ấy vội vàng giải thích với đám đông đang trầm tư: “Mọi người đừng sợ, chef thật sự không ngại mọi người biết về lai lịch của cô ấy, yên tâm đi!”
Sau khi được Sơ Tiểu Niên an ủi, một vài người đã thả lỏng phần nào, nhưng vẫn tự nhủ sau này sẽ không hỏi thêm về chuyện riêng tư của bếp trưởng.
“À, đúng rồi! Tequila, đi với tớ một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu!” Sơ Tiểu Niên nghĩ ra điều gì đó, lập tức đặt đĩa xuống, kéo Trần Túy vào văn phòng.
Trần Túy cười nhẹ, để mặc cậu ấy ấn mình xuống ghế: “Có chuyện gì mà bí ẩn vậy?”
“Tequila! Nói cho tớ biết, cậu có thương tớ không!”
“… Không.” Nói xong liền đứng dậy định rời đi.
“Đừng——” Sơ Tiểu Niên lại ấn người nào đó trở lại: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!”
“Chuyện là, tối mai… cậu có thể giúp tớ ra sân bay đón Steven được không?”
“Hử? Chuyến bay của Steven vào ngày mai à?”
“Đúng vậy, nhưng ngày mai bố tớ đột ngột gọi tớ đi dự tiệc, tớ đã làm ầm lên một trận mà vẫn không tránh được.” Sơ Tiểu Niên nhíu mày, thở dài một hơi: “Phiền ơi là phiền, thực sự là tớ không biết khi nào mới có thể…”
Phần chưa nói đã bị cậu ấy nuốt ngược vào trong, nhưng Trần Túy lại hiểu. Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Biết rồi.”
“Gì cơ?” Mắt Sơ Tiểu Niên sáng lên ngay: “Cậu đồng ý? Thật sự đồng ý rồi?”
“Ừ.”
“Chị của cậu thì sao?”
“Lần này tớ không nói cho chị tớ biết, không thì phiền phức lắm, chắc chắn chị ấy lại ầm ĩ đòi gặp người đàn ông này cho mà xem, haizz.”
“Ừm.”
Có vẻ như lần này Sơ Tiểu Niên không định kể với ai, vì vậy cô cũng không thể nói với Tần Phong, huống chi cô cũng không chắc Tần Phong có biết về xu hướng giới tính của Sơ Tiểu Niên hay không.
“Nơi anh ấy ở…”
“Đã đặt xong! Sẽ gửi địa chỉ cho cậu ngay! Từ sân bay đến đó rất dễ đi!”
“Anh ấy…”
“Anh ấy nói rất nhớ cậu! Vì vậy cậu hãy đi đón anh ấy nhé!”
Trần Túy nhất thời dở khóc dở cười, rõ ràng cô muốn hỏi anh ấy còn cần gì khác không.
Dưới ánh mắt nóng bỏng đầy mong đợi của người bên cạnh, cô nói: “Đưa xe của cậu cho tôi lái.”
“Không thành vấn đề!”
Hai người đã đạt được thỏa thuận, Trần Túy cảm thấy ngay cả khi không nói ra sự thật, cô cũng nên thông báo cho bạn trai của mình biết.
Vì vậy, cô dọn dẹp xong bếp rồi đi tìm Tần Phong, thấy anh đang đứng bên ngoài nhà hàng để thay biển hiệu.
“Quản lý Tần.”
“Hử?” Thấy người tới đưa cho mình một chai nước, Tần Phong cười nhận lấy: “Cảm ơn bếp trưởng Trần Túy.”
“Không có gì.” Trần Túy nhìn tiến độ rồi hỏi: “Khi nào xong?”
“Khoảng mười lăm phút, không thì em có thể lên xe chờ anh.” Tần Phong nói.
“Không cần.” Trần Túy lắc đầu, sau đó tay cô bị người nọ nắm chặt. Cô không vùng ra, để mặc người ta dẫn đi. Hai người từ đồng nghiệp chuyển thành mối quan hệ yêu đương, cùng đứng trong làn gió đêm một lúc, Trần Túy mới nhớ ra là có chuyện muốn nói với anh: “Tối mai em phải ra ngoài một chuyến.”
“Hử?” Tần Phong nhướn mày, vẻ mặt không dám tin. Anh hỏi: “Chef, người mà ngày thường chúng tôi còn không khiêng nổi lên sân khấu định đi đâu?”
Trần Túy liếc anh rồi nói: “Đi ra sân bay đón một người bạn.”
“Hử? Bạn từ Pháp?”
“Ừ.”
Bạn từ Pháp……
Trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Tần Phong trở nên u ám hơn, anh thu lại những suy nghĩ lộn xộn, nở một nụ cười.
“Là đi đón ai vậy, có cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
“Không cần?” Ngón tay Tần Phong dần mất đi nhiệt độ, anh nheo mắt lại, giọng nói trầm xuống: “Thượng Hải em lại không quen.”
Để tránh phiền phức, Trần Túy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiểu Niên đi cùng em.”
Tiểu Niên quả thực sẽ đến, chỉ là sẽ đến muộn hơn một chút.
Cô nghĩ rằng mình chỉ đang bỏ qua một phần không quan trọng của sự thật, nhưng không thấy người bên cạnh đã nhíu mày từ lâu.
Sơ Tiểu Niên đi cùng cô ấy…
Cô ấy đang nói dối sao?
Vậy nên, Tần Phong nhẹ nhàng hỏi: “Em chắc chắn chứ?” Chắc chắn là muốn như vậy sao?
Trần Túy gật đầu: “Ừ, chắc chắn.”
Lúc này đã gần nửa đêm, đèn neon trên phố dần mờ đi, trên đường chỉ còn lại hai ba chiếc xe và người đi bộ, thành phố này đã trở về với hình dáng nguyên thủy nhất.
Biển hiệu mới của La Tulipe đã được dựng lên, con phố bừng sáng trong chốc lát với ánh sáng trắng chói lóa rồi nhanh chóng tắt ngấm.
Trần Túy nhìn chằm chằm vào biển hiệu mới, hiếm khi cảm thán: “Làm đẹp lắm.”
Cô quay lại, bắt gặp một đôi mắt mệt mỏi và sâu thẳm, nhưng đôi mắt đào hoa ấy nhanh chóng lấy lại vẻ lấp lánh thường ngày.
“Ừ, rất đẹp.” Tần Phong ôm lấy eo cô: “Đi thôi, mình về nhà nhé.”
HẾT CHƯƠNG 34
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 34: MÓN THỨ HAI MƯƠI MỐT: CÁ TUYẾT BẠC SỐT MISO
10.0/10 từ 31 lượt.
