Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 35: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (I)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào chiều thứ Hai, Trần Túy nhận được cuộc gọi của Sơ Tiểu Niên đúng giờ đã hẹn, bảo cô xuống lầu lấy xe.
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ rồi quay lại phòng ngủ xịt một chút nước hoa để trên bàn, đó là chai nước hoa cô tặng cho Tần Phong, không ngờ vừa thả tay xuống thì đã bị người khác nắm chặt.
“Hôm nay sao lại nghĩ đến việc xịt nước hoa.” Giọng nói trầm ấm như thường lệ pha chút d*c v*ng, người nói đứng sau lưng cô, vì vậy cô không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt đó.
“Hôm nay không đi làm.” Bình thường ở trong bếp không thể mang theo những mùi hương này, cô chỉ có thể xịt vài lần vào những ngày nghỉ cuối tuần.
Trần Túy muốn rời đi, nhưng người kia vẫn ghì chặt tay cô, không chịu buông ra, cho đến khi cô cảm thấy hơi đau: “Em phải đi rồi, Tiểu Niên đang ở dưới lầu.”
“Em chắc chắn không cần anh đi cùng sao?” Tần Phong khàn giọng hỏi.
Không biết có phải là ảo giác không, Trần Túy lại nghe ra sự cầu khẩn, còn pha lẫn sự mệt mỏi nặng nề, vì vậy cô hỏi: “Anh sao vậy? Không khỏe à?”
“Không.” Tần Phong run rẩy hít một hơi thật sâu ở cổ cô, sau đó thở ra: “Được rồi, em đi đi.”
Quay lại nhìn đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh, Trần Túy dừng lại hai giây, chủ động ôm lấy cổ người đó và hôn lên. Đó là một nụ hôn sâu nồng nàn, khi tách ra, ánh mắt họ vẫn khóa chặt lấy nhau.
“Buổi tối không về ăn cơm nữa.” Trần Túy nói: “Em sẽ cố gắng về sớm.”
“Được, anh biết rồi, em đi đi.” Tần Phong vòng tay qua eo cô, đưa cô đến cửa một cách chu đáo: “Chơi vui nhé.”
“Ừ.”
Cửa lớn đóng lại, Tần Phong nhíu mày, nắm tay đã sớm siết chặt đến trắng bệch. Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, anh liếc nhìn rồi cúp máy trong sự bực bội.
Sau vài lần như vậy, Tần Phong đã mất kiên nhẫn, quyết định cho số máy đó vào danh sách đen. Điện thoại nảy lên vài nhịp trên ghế sofa rồi rơi xuống đất, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại.
“Chú à, xin lỗi, hôm nay có một cuộc tiếp đãi không thể từ chối, tối nay cháu sẽ không đi ăn.”
“Vâng, hẹn gặp lại tuần sau.”
Nói xong, anh nhét điện thoại vào túi, cầm chìa khóa xe và nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
—
Như lời Sơ Tiểu Niên đã nói, đường đến sân bay không khó đi, nhưng ngay cả như vậy, Trần Túy vẫn rẽ nhầm đường mất vài lần. Sau cùng, cô đã đỗ xe kịp lúc máy bay của Steven hạ cánh.
Sau khi xuống xe, cô giơ điện thoại ra xa, vừa nghe Sơ Tiểu Niên liến tha liến thoắng, vừa đi mua cho mình một cốc cà phê.
May mắn thay, Steven đã làm thủ tục hải quan suôn sẻ và nhanh chóng xuất hiện tại cổng đến của sân bay.
“Steven, ở đây.” Trần Túy vẫy tay hai cái.
Steven vẫy tay đáp lại, hai người ôm hờ nhau: “Tequila, lâu quá không gặp!”
Trần Túy cười nói: “Cũng mới có một năm thôi.”
So với việc ba năm Sơ Tiểu Niên vắng bóng ở Pháp thì thực sự chẳng đáng là gì.
Steven không thay đổi nhiều, phong thái và cử chỉ vẫn lịch lãm như xưa. Trang phục cũng vậy, chiếc áo khoác trench coat đơn sắc không đổi qua năm tháng, vừa thoải mái vừa trang trọng. Ở anh ấy toát lên vẻ xa cách đặc trưng của một nghệ sĩ, nhưng tính cách lại ấm áp và gần gũi, vì vậy tình bạn giữa Trần Túy và anh ấy không chỉ đến từ Sơ Tiểu Niên.
“Cảm ơn em đã đến đón tôi, đây là quà.” Steven đưa cho cô một cái túi, cười nói: “Tiểu Niên dạy tôi, khi gặp mặt lần đầu tiên phải hối lộ em, nói rằng em nhận được rồi thì lái xe sẽ ổn định hơn.”
Trần Túy ngẩn ra, rồi cười nhẹ nhận lấy. Cô nói: “Cậu ấy lúc nào cũng thế.”
Cứ động một cái là lại thích dùng “công tư phân minh” để ghẹo cô, mặc dù chiêu này đối phương thực sự đã thử nhiều lần và rất hiệu quả.
“Được rồi, em đói rồi phải không, đi thôi, tôi mời em ăn cơm.” Hiện tại, hai người đã đổi vai, Steven dường như mới là chủ nhà, anh ấy lấy điện thoại ra, vừa tìm kiếm nhà hàng vừa đi về phía bãi đậu xe.
“Không cần tìm nữa, Tiểu Niên đã đặt sẵn cho anh rồi.” Lên xe, Trần Túy điều chỉnh lại định vị đã cài sẵn trước đó: “Nhà hàng này, cậu ấy nói anh thích ăn món Tứ Xuyên ở đây nhất.”
“Thật vậy sao?” Steven nghe xong thì cười một cách trìu mến, như thể đã nhìn thấy người đó: “Được, vậy thì ăn ở chỗ đấy đi.”
Từ lúc lên xe, anh ấy đã luôn chân luôn tay giúp Sơ Tiểu Niên dọn dẹp đống hóa đơn và tạp chí để lung tung trong xe, phân loại và sắp xếp gọn gàng. Steven hỏi Trần Túy: “Thế nào, về nước có thích nghi được không?”
“Cũng được, đồng nghiệp ở nhà hàng đều là người có kinh nghiệm.” Trần Túy nói.
“Vậy thì tốt, có thể khiến chef đánh giá cao như vậy không dễ.” Anh ấy nở nụ cười, lại hỏi: “Tiểu Niên nói gần đây em gặp vấn đề gì à?”
Nghe đến đây, Trần Túy thở dài một tiếng.
Cái tên Sơ Tiểu Niên này, mặc dù bề ngoài không truy cứu đến cùng, nhưng thực sự không thể giấu nổi sự tò mò, chắc chắn là đã thảo luận riêng với Steven không biết bao nhiêu lần.
Nhưng, Trần Túy cũng không có ý định giấu giếm họ, vì vậy đã thừa nhận với Steven trước. Cô nói: “Ừ, tôi có bạn trai rồi.”
“Thật sao?” Steven hơi mở to mắt, lắc đầu cười nói: “Kì diệu thật đấy, tôi còn tưởng sẽ không ai có thể lọt vào mắt em.”
Trần Túy cười nhẹ, không nói gì. Thực ra, cô cũng thấy điều này rất kỳ diệu, vì trước đây cô rất ghét việc xử lý và duy trì các mối quan hệ ổn định, ai mà ngờ có người lại rất giỏi trong việc xâm nhập vào cuộc sống của cô.
“Gần đây tôi đã gặp Leo, anh ấy đến triển lãm tranh của tôi, nói gì thì tôi không nói cho em biết đâu.” Steven nói đôi câu trêu cô về người yêu cũ, rồi lại hỏi: “Vậy người hiện tại của em thế nào?”
Người hiện tại của cô……
Trần Túy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tần Phong, anh có nghe qua cái tên này không?”
“Ừ, anh biết anh ấy à?”
“Tôi… đã nghe qua.” Steven có vẻ ngày càng mất tự nhiên, thậm chí hơi nhíu mày: “Em đang hẹn hò với anh ta à?”
“Ừ.”
Trần Túy mặc dù đang lái xe nhưng cũng nghe thấy tiếng thở khẽ của người bên cạnh. Khi đèn đỏ bật lên, cô quay mặt sang, Steven vừa lúc nhìn qua.
“Bên chỗ Tiểu Niên, em vẫn chưa nói à?”
Trần Túy gật đầu: “Tôi cũng định nói, nhưng chưa tìm được cơ hội.”
Kế đó là một tiếng thở dài nặng nề, Steven ngừng lại rồi nói: “Vậy thì mấy ngày này em hãy nói với cậu ấy đi, vừa lúc có tôi ở đây.”
“Gì cơ?” Bầu không khí căng thẳng đến mức ngay cả Trần Túy cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng khi thấy vẻ mặt ngập ngừng của Steven, cô cũng không hỏi thêm.
Câu chuyện dừng tại đó, cả buổi tối họ không còn nhắc đến Tần Phong. Steven chủ động nói về những chuyện đã xảy ra ở Pháp trong năm qua. Sau bữa tối, anh ấy nhờ Trần Túy chở mình đến một siêu thị gần chỗ ở, khi lấy một thùng hàng đã được niêm phong, Trần Túy bất chợt ngẩn người.
“Anh đặt nhiều đồ như vậy làm gì?” Trần Túy hỏi: “Anh định ở Trung Quốc bao lâu?”
“Không phải đồ dùng hàng ngày.” Steven chuyển thùng lên cốp xe, cười nói: “Tiểu Niên ngày nào cũng kêu muốn ăn chân giò Đức và xúc xích, tôi đã đặt một số nguyên liệu để làm cho em ấy.”
“Cái gì?” Trần Túy tưởng mình nghe nhầm, lặp lại một lần nữa: “Anh nói, anh sẽ nấu ăn cho cậu ấy?”
“Đúng vậy.” Steven nói, “Tôi đã đặt một căn hộ dịch vụ[41], nấu một bữa ăn cho em ấy thì dư sức.”[41]Căn hộ dịch vụlà loại hình căn hộ cung cấp các tiện ích và dịch vụ tương tự như khách sạn, nhưng lại có không gian và cấu trúc của một căn hộ. Chúng thường bao gồm phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, cùng với bếp và phòng ăn, cho phép người ở tự nấu nướng và giặt giũ. Bên cạnh đó, căn hộ dịch vụ còn tích hợp các dịch vụ tiện ích như khách sạn, mang lại sự tiện nghi tối đa. Loại hình này phù hợp cho cả nhu cầu lưu trú dài hạn và đầu tư.
Trần Túy không khỏi cảm phục, việc đầu tiên anh ấy làm khi trở về là nấu nướng thật thịnh soạn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Tuy nhiên, Steven đúng là kiểu người như vậy, anh ấy luôn kiên nhẫn với Sơ Tiểu Niên, cậu ấy có yêu cầu gì anh ấy cũng đáp ứng.
“Hiếm khi một năm mới được gặp em ấy.” Giọng điệu của Steven có chút bất lực.
Trần Túy đồng cảm, hai người trở về khách sạn đã đặt trước, họ cho nguyên liệu vào tủ lạnh. Sau khi bận rộn xong, Steven đưa cho cô một chai bia: “Cảm ơn em đã vất vả, Tequila.”
“Có gì đâu.” Cô nhận lấy, hai người khẽ cụng chai.
“Ting” một tiếng, chai bia phát ra âm thanh lanh lảnh, cô nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của Sơ Tiểu Niên và Steven mà bản thân đã đi cùng. Tối đó cô chỉ lo uống rượu, không để ý đến đôi tay không biết để đâu của Sơ Tiểu Niên.
“Bỗng dưng nghĩ đến ngày đầu tiên anh và Tiểu Niên gặp nhau.” Cô cười khẽ: “Khá thú vị đấy.”
“Đúng vậy, ở quán cà phê nơi bọn em làm việc lúc đầu.”
Lúc đó, Sơ Tiểu Niên mới đi làm không lâu. Lúa tiền sảnh bận rộn, cậu ấy bị gọi đi làm phục vụ. Ai ngờ khi đang bưng cà phê thì bị va phải, đúng lúc làm đổ lên cuốn album của một khách hàng.
Trần Túy tán thành.
Hôm đó, Sơ Tiểu Niên phạm sai lầm nên suýt khóc, ai ngờ đối phương không những không trách móc, ngược lại còn dịu dàng an ủi mình. Sau này cậu ấy mới biết vị khách đó là một họa sĩ người Hoa, phòng tranh ở gần quán cà phê.
Năm đó, Trần Túy cũng không ngờ rằng hai con người hoàn toàn khác biệt như vậy lại bị thu hút bởi nhau. Trong những năm qua, họ chia tay rồi lại tái hợp, mọi chuyện không hề suôn sẻ, lúc cô nghĩ rằng tình cảm này khó mà duy trì, thì cả hai lại ổn định khi phải chia xa bởi khoảng cách địa lý.
“Tiểu Niên rất tốt.” Cô lặng đi vài giây rồi nói.
“Ừ, em ấy tốt mà.” Steven uống cạn một chai rồi chậm rãi nói: “Tiểu Niên luôn có một loại năng lượng kỳ diệu, có thể kéo tôi trở lại từ một thế giới khác.”
Trần Túy chưa từng nghe nói về điều này, có phần nghi hoặc: “Một thế giới khác?”
“Nhiều nghệ sĩ thường bước vào một thế giới khác khi tìm kiếm cảm hứng, tôi rất khó để diễn tả cảm giác đó.” Anh ấy trầm tư rồi hỏi: “Em đã xem Kẻ Đánh Cắp Giấc Mơ, Inception[42] chưa?”[42]Inception(Tên tiếng Việt: Kẻ trộm giấc mơ) là một bộ phim điện ảnh Mỹ thuộc thể loại hành động khoa học viễn tưởng giật gân ra mắt vào năm 2010 do Christopher Nolan làm đạo diễn, viết kịch bản và đồng sản xuất. Tác phẩm có sự tham gia diễn xuất của các diễn viên chính gồm Leonardo DiCaprio, Elliot Page, Joseph Gordon-Levitt, Marion Cotillard, Ken Watanabe, Tom Hardy, Cillian Murphy... DiCaprio vào vai Dom Cobb, một kẻ cắp chuyên nghiệp chuyên thực hiện các hoạt động gián điệp kinh tế bằng cách xâm nhập vào tiềm thức mục tiêu của anh ta. Cobb được đề nghị thực hiện một nhiệm vụ để chuộc lại cuộc đời cho mình, một nhiệm vụ bất khả thi: “ý tưởng khởi nguồn” thông qua việc cấy ghép ý tưởng của một người vào trong tiềm thức của người khác.
Trần Túy gật đầu, Steven nói: “Tiểu Niên là con quay của tôi trong thế giới này.”
Cách miêu tả này khiến Trần Túy sững người trong giây lát, cô chợt hiểu ra tầm quan trọng của “con quay” mà Steven nhắc đến, lại cảm thán rằng hóa ra thế giới này thực sự tồn tại những mối liên hệ trừu tượng như vậy.
Duy trì một mối quan hệ không được công chúng định nghĩa là rất khó, Sơ Tiểu Niên cũng khó mà trở về Pháp để sống tự do. Trần Túy cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ấy cứ nói ghen tị với mình.
“Được rồi, không nói về chuyện này nữa, không khí hơi nặng nề rồi.” Steven đi một vòng quanh phòng: “Phòng khách và phòng ăn đều khá rộng rãi, ngày kia tôi sẽ xuống bếp, em nhớ đến nhé.”
Trần Túy cười nhẹ: “OK.”
Kim đồng hồ đã qua mười giờ, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Sơ Tiểu Niên, cậu ấy nói rằng khoảng mười mấy phút nữa sẽ đến.
Trần Túy nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Cô lắc cái túi trong tay: “Cảm ơn món quà, tôi xin phép về trước, không làm phiền hai người đoàn tụ.”
Steven phì cười: “Cảm ơn, vậy tôi sẽ không giữ em lại.” Cuối cùng còn không quên bắt chước giọng điệu của Sơ Tiểu Niên mà buông lời trêu chọc: “Quả nhiên sau khi về nước, Tequila đã trở nên chu đáo hơn nhiều.”
Trần Túy nhướng mày, nhún vai: “Đi đây, hẹn gặp lại ngày kia.”
Ai ngờ vừa mở cửa, cô đã đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, không khí ngưng trệ vài giây, cô nhíu mày không thể tin nổi: “Tần Phong? Sao anh lại ở đây?”
“Ai cơ?” Steven nghe thấy cái tên này cũng ngẩn ra, nhanh chóng bước lại gần.
Chưa kịp phản ứng, Trần Túy đã bị nắm chặt cổ tay một cách thô bạo, cô loạng choạng va vào khung cửa.
“Tequila! Em không sao chứ?” Steven đỡ cô, nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến bên ngoài: “Cậu buông tay ra trước đi.”
“Bảo tôi buông tay sao?” Tần Phong cười lạnh, vẻ mặt đã không thể chỉ gọi là u ám: “Trần Túy, không phải em nói hôm nay sẽ ở cùng Sơ Tiểu Niên sao?”
Tình hình hiện tại quá hỗn loạn, Trần Túy có vô số câu hỏi và phiền muộn đè nén trong lòng, cuối cùng chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Anh vẫn theo dõi em sao?” Đợi hai giây không nghe thấy câu trả lời, cô cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay đó: “Buông em ra trước đã.”
Steven thấy tình hình không ổn, cũng nhắc nhở: “Tần Phong, buông tay ra, cậu đang làm cô ấy đau đấy.”
Vốn dĩ là ý tốt, không ngờ lại trở thành lý do để bùng nổ khi vào tai người khác. Ngay giây sau, Tần Phong buông tay đang nắm Trần Túy, tay phải nắm chặt vung mạnh về phía mặt Steven.
“Tần Phong!” Trần Túy không ngờ tình huống lại phát triển như vậy, cô kinh hãi tột độ, vội vàng kéo người ra: “Anh bình tĩnh lại, đừng nổi điên như vậy!”
“Em bảo anh điên ấy hả? Em đã ở trong phòng với người khác cả tối rồi, còn nói anh điên?” Nói xong, Tần Phong đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, để lại những vết xước rõ ràng.
Trần Túy nhíu mày, nắm lấy cánh tay anh: “Chúng ta ra ngoài nói sau.” Có vẻ như người này đã mất kiểm soát, e rằng khó mà giải thích rõ ràng ngay lúc này. Một lát nữa Sơ Tiểu Niên sẽ đến, cô không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Steven, thật xin lỗi, tôi sẽ đưa anh ấy đi trước, lát nữa sẽ liên lạc với hai người.”
Có lẽ là định luật Murphy, cảnh tượng mà Trần Túy không muốn thấy nhất nhanh chóng xảy ra trước mắt cô—
“Tần Phong? Sao anh lại ở đây?” Giọng nói của Sơ Tiểu Niên từ cửa vọng ra. Ngay sau đó, cậu ấy mở to mắt, gần như lao về phía người trên sofa: “Steven! Mặt anh bị sao vậy!”
“Không phải, đây là tình huống gì vậy? Em không hiểu, anh bị làm sao? Anh bị đánh à?”
“Trần Túy, không phải cậu đi đón anh ấy sao? Tần Phong sao lại ở đây?”
“Các người sao không nói gì vậy! Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không!”
Tần Phong lúc này cũng nhíu mày, ánh mắt u ám khó đoán, anh nắm chặt tay, nhưng lại hơi tiến gần về phía Trần Túy.
“Steven là bạn trai của Sơ Tiểu Niên.” Trần Túy nghiêm nghị nhìn về phía Tần Phong: “Giờ thì anh đã hiểu chưa?”
Ánh mắt lạnh lẽo cực độ, giọng nói cũng vậy. Hơi thở của Tần Phong trở nên gấp gáp. Mọi thứ xảy ra quá phi lý, đến nỗi anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại đứng ở đây.
Như một kẻ điên.
“Tần Phong, có phải anh là kẻ đã đánh Steven không? Không, chuyện này là sao! Anh nói gì đi chứ!”
Bỏ qua lời chất vấn gấp gáp của Sơ Tiểu Niên, Tần Phong với khóe mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gương mặt không biểu cảm của Trần Túy rồi khẽ lên tiếng.
“Vậy thì, với tư cách là anh trai, tôi có thể thay cha dượng dạy con trai của ông ấy một bài học, được chứ?”
“Tần Phong! Anh điên rồi sao!” Sơ Tiểu Niên hoàn toàn hoảng loạn, cậu ấy hét lên.
Nhưng vừa nói xong, cậu ấy đã bị người khác kéo vào lòng, cảm xúc sụp đổ ngay lập tức được an ủi. Steven rõ ràng cũng đã biết chuyện này từ lâu.
Ngược lại, sau khi nghe xong câu đó, Trần Túy không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, trong ánh mắt chỉ hiện lên sự thất vọng và khó hiểu.
Bầu không khí lặng đi một lúc, cô mới mở miệng lại.
“Tần Phong, không phải anh đã nói với em rằng anh là trẻ mồ côi sao?”
Vào chiều thứ Hai, Trần Túy nhận được cuộc gọi của Sơ Tiểu Niên đúng giờ đã hẹn, bảo cô xuống lầu lấy xe.
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ rồi quay lại phòng ngủ xịt một chút nước hoa để trên bàn, đó là chai nước hoa cô tặng cho Tần Phong, không ngờ vừa thả tay xuống thì đã bị người khác nắm chặt.
“Hôm nay sao lại nghĩ đến việc xịt nước hoa.” Giọng nói trầm ấm như thường lệ pha chút d*c v*ng, người nói đứng sau lưng cô, vì vậy cô không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt đó.
“Hôm nay không đi làm.” Bình thường ở trong bếp không thể mang theo những mùi hương này, cô chỉ có thể xịt vài lần vào những ngày nghỉ cuối tuần.
Trần Túy muốn rời đi, nhưng người kia vẫn ghì chặt tay cô, không chịu buông ra, cho đến khi cô cảm thấy hơi đau: “Em phải đi rồi, Tiểu Niên đang ở dưới lầu.”
“Em chắc chắn không cần anh đi cùng sao?” Tần Phong khàn giọng hỏi.
Không biết có phải là ảo giác không, Trần Túy lại nghe ra sự cầu khẩn, còn pha lẫn sự mệt mỏi nặng nề, vì vậy cô hỏi: “Anh sao vậy? Không khỏe à?”
“Không.” Tần Phong run rẩy hít một hơi thật sâu ở cổ cô, sau đó thở ra: “Được rồi, em đi đi.”
Quay lại nhìn đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh, Trần Túy dừng lại hai giây, chủ động ôm lấy cổ người đó và hôn lên. Đó là một nụ hôn sâu nồng nàn, khi tách ra, ánh mắt họ vẫn khóa chặt lấy nhau.
“Buổi tối không về ăn cơm nữa.” Trần Túy nói: “Em sẽ cố gắng về sớm.”
“Được, anh biết rồi, em đi đi.” Tần Phong vòng tay qua eo cô, đưa cô đến cửa một cách chu đáo: “Chơi vui nhé.”
“Ừ.”
Cửa lớn đóng lại, Tần Phong nhíu mày, nắm tay đã sớm siết chặt đến trắng bệch. Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc, anh liếc nhìn rồi cúp máy trong sự bực bội.
Sau vài lần như vậy, Tần Phong đã mất kiên nhẫn, quyết định cho số máy đó vào danh sách đen. Điện thoại nảy lên vài nhịp trên ghế sofa rồi rơi xuống đất, anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại.
“Chú à, xin lỗi, hôm nay có một cuộc tiếp đãi không thể từ chối, tối nay cháu sẽ không đi ăn.”
“Vâng, hẹn gặp lại tuần sau.”
Nói xong, anh nhét điện thoại vào túi, cầm chìa khóa xe và nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
—
Như lời Sơ Tiểu Niên đã nói, đường đến sân bay không khó đi, nhưng ngay cả như vậy, Trần Túy vẫn rẽ nhầm đường mất vài lần. Sau cùng, cô đã đỗ xe kịp lúc máy bay của Steven hạ cánh.
Sau khi xuống xe, cô giơ điện thoại ra xa, vừa nghe Sơ Tiểu Niên liến tha liến thoắng, vừa đi mua cho mình một cốc cà phê.
May mắn thay, Steven đã làm thủ tục hải quan suôn sẻ và nhanh chóng xuất hiện tại cổng đến của sân bay.
“Steven, ở đây.” Trần Túy vẫy tay hai cái.
Steven vẫy tay đáp lại, hai người ôm hờ nhau: “Tequila, lâu quá không gặp!”
Trần Túy cười nói: “Cũng mới có một năm thôi.”
So với việc ba năm Sơ Tiểu Niên vắng bóng ở Pháp thì thực sự chẳng đáng là gì.
Steven không thay đổi nhiều, phong thái và cử chỉ vẫn lịch lãm như xưa. Trang phục cũng vậy, chiếc áo khoác trench coat đơn sắc không đổi qua năm tháng, vừa thoải mái vừa trang trọng. Ở anh ấy toát lên vẻ xa cách đặc trưng của một nghệ sĩ, nhưng tính cách lại ấm áp và gần gũi, vì vậy tình bạn giữa Trần Túy và anh ấy không chỉ đến từ Sơ Tiểu Niên.
“Cảm ơn em đã đến đón tôi, đây là quà.” Steven đưa cho cô một cái túi, cười nói: “Tiểu Niên dạy tôi, khi gặp mặt lần đầu tiên phải hối lộ em, nói rằng em nhận được rồi thì lái xe sẽ ổn định hơn.”
Trần Túy ngẩn ra, rồi cười nhẹ nhận lấy. Cô nói: “Cậu ấy lúc nào cũng thế.”
Cứ động một cái là lại thích dùng “công tư phân minh” để ghẹo cô, mặc dù chiêu này đối phương thực sự đã thử nhiều lần và rất hiệu quả.
“Được rồi, em đói rồi phải không, đi thôi, tôi mời em ăn cơm.” Hiện tại, hai người đã đổi vai, Steven dường như mới là chủ nhà, anh ấy lấy điện thoại ra, vừa tìm kiếm nhà hàng vừa đi về phía bãi đậu xe.
“Không cần tìm nữa, Tiểu Niên đã đặt sẵn cho anh rồi.” Lên xe, Trần Túy điều chỉnh lại định vị đã cài sẵn trước đó: “Nhà hàng này, cậu ấy nói anh thích ăn món Tứ Xuyên ở đây nhất.”
“Thật vậy sao?” Steven nghe xong thì cười một cách trìu mến, như thể đã nhìn thấy người đó: “Được, vậy thì ăn ở chỗ đấy đi.”
Từ lúc lên xe, anh ấy đã luôn chân luôn tay giúp Sơ Tiểu Niên dọn dẹp đống hóa đơn và tạp chí để lung tung trong xe, phân loại và sắp xếp gọn gàng. Steven hỏi Trần Túy: “Thế nào, về nước có thích nghi được không?”
“Cũng được, đồng nghiệp ở nhà hàng đều là người có kinh nghiệm.” Trần Túy nói.
“Vậy thì tốt, có thể khiến chef đánh giá cao như vậy không dễ.” Anh ấy nở nụ cười, lại hỏi: “Tiểu Niên nói gần đây em gặp vấn đề gì à?”
Nghe đến đây, Trần Túy thở dài một tiếng.
Cái tên Sơ Tiểu Niên này, mặc dù bề ngoài không truy cứu đến cùng, nhưng thực sự không thể giấu nổi sự tò mò, chắc chắn là đã thảo luận riêng với Steven không biết bao nhiêu lần.
Nhưng, Trần Túy cũng không có ý định giấu giếm họ, vì vậy đã thừa nhận với Steven trước. Cô nói: “Ừ, tôi có bạn trai rồi.”
“Thật sao?” Steven hơi mở to mắt, lắc đầu cười nói: “Kì diệu thật đấy, tôi còn tưởng sẽ không ai có thể lọt vào mắt em.”
Trần Túy cười nhẹ, không nói gì. Thực ra, cô cũng thấy điều này rất kỳ diệu, vì trước đây cô rất ghét việc xử lý và duy trì các mối quan hệ ổn định, ai mà ngờ có người lại rất giỏi trong việc xâm nhập vào cuộc sống của cô.
“Gần đây tôi đã gặp Leo, anh ấy đến triển lãm tranh của tôi, nói gì thì tôi không nói cho em biết đâu.” Steven nói đôi câu trêu cô về người yêu cũ, rồi lại hỏi: “Vậy người hiện tại của em thế nào?”
Người hiện tại của cô……
Trần Túy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tần Phong, anh có nghe qua cái tên này không?”
“Ừ, anh biết anh ấy à?”
“Tôi… đã nghe qua.” Steven có vẻ ngày càng mất tự nhiên, thậm chí hơi nhíu mày: “Em đang hẹn hò với anh ta à?”
“Ừ.”
Trần Túy mặc dù đang lái xe nhưng cũng nghe thấy tiếng thở khẽ của người bên cạnh. Khi đèn đỏ bật lên, cô quay mặt sang, Steven vừa lúc nhìn qua.
“Bên chỗ Tiểu Niên, em vẫn chưa nói à?”
Trần Túy gật đầu: “Tôi cũng định nói, nhưng chưa tìm được cơ hội.”
Kế đó là một tiếng thở dài nặng nề, Steven ngừng lại rồi nói: “Vậy thì mấy ngày này em hãy nói với cậu ấy đi, vừa lúc có tôi ở đây.”
“Gì cơ?” Bầu không khí căng thẳng đến mức ngay cả Trần Túy cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng khi thấy vẻ mặt ngập ngừng của Steven, cô cũng không hỏi thêm.
Câu chuyện dừng tại đó, cả buổi tối họ không còn nhắc đến Tần Phong. Steven chủ động nói về những chuyện đã xảy ra ở Pháp trong năm qua. Sau bữa tối, anh ấy nhờ Trần Túy chở mình đến một siêu thị gần chỗ ở, khi lấy một thùng hàng đã được niêm phong, Trần Túy bất chợt ngẩn người.
“Anh đặt nhiều đồ như vậy làm gì?” Trần Túy hỏi: “Anh định ở Trung Quốc bao lâu?”
“Không phải đồ dùng hàng ngày.” Steven chuyển thùng lên cốp xe, cười nói: “Tiểu Niên ngày nào cũng kêu muốn ăn chân giò Đức và xúc xích, tôi đã đặt một số nguyên liệu để làm cho em ấy.”
“Cái gì?” Trần Túy tưởng mình nghe nhầm, lặp lại một lần nữa: “Anh nói, anh sẽ nấu ăn cho cậu ấy?”
“Đúng vậy.” Steven nói, “Tôi đã đặt một căn hộ dịch vụ[41], nấu một bữa ăn cho em ấy thì dư sức.”[41]Căn hộ dịch vụlà loại hình căn hộ cung cấp các tiện ích và dịch vụ tương tự như khách sạn, nhưng lại có không gian và cấu trúc của một căn hộ. Chúng thường bao gồm phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, cùng với bếp và phòng ăn, cho phép người ở tự nấu nướng và giặt giũ. Bên cạnh đó, căn hộ dịch vụ còn tích hợp các dịch vụ tiện ích như khách sạn, mang lại sự tiện nghi tối đa. Loại hình này phù hợp cho cả nhu cầu lưu trú dài hạn và đầu tư.
Trần Túy không khỏi cảm phục, việc đầu tiên anh ấy làm khi trở về là nấu nướng thật thịnh soạn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Tuy nhiên, Steven đúng là kiểu người như vậy, anh ấy luôn kiên nhẫn với Sơ Tiểu Niên, cậu ấy có yêu cầu gì anh ấy cũng đáp ứng.
“Hiếm khi một năm mới được gặp em ấy.” Giọng điệu của Steven có chút bất lực.
Trần Túy đồng cảm, hai người trở về khách sạn đã đặt trước, họ cho nguyên liệu vào tủ lạnh. Sau khi bận rộn xong, Steven đưa cho cô một chai bia: “Cảm ơn em đã vất vả, Tequila.”
“Có gì đâu.” Cô nhận lấy, hai người khẽ cụng chai.
“Ting” một tiếng, chai bia phát ra âm thanh lanh lảnh, cô nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của Sơ Tiểu Niên và Steven mà bản thân đã đi cùng. Tối đó cô chỉ lo uống rượu, không để ý đến đôi tay không biết để đâu của Sơ Tiểu Niên.
“Bỗng dưng nghĩ đến ngày đầu tiên anh và Tiểu Niên gặp nhau.” Cô cười khẽ: “Khá thú vị đấy.”
“Đúng vậy, ở quán cà phê nơi bọn em làm việc lúc đầu.”
Lúc đó, Sơ Tiểu Niên mới đi làm không lâu. Lúa tiền sảnh bận rộn, cậu ấy bị gọi đi làm phục vụ. Ai ngờ khi đang bưng cà phê thì bị va phải, đúng lúc làm đổ lên cuốn album của một khách hàng.
Trần Túy tán thành.
Hôm đó, Sơ Tiểu Niên phạm sai lầm nên suýt khóc, ai ngờ đối phương không những không trách móc, ngược lại còn dịu dàng an ủi mình. Sau này cậu ấy mới biết vị khách đó là một họa sĩ người Hoa, phòng tranh ở gần quán cà phê.
Năm đó, Trần Túy cũng không ngờ rằng hai con người hoàn toàn khác biệt như vậy lại bị thu hút bởi nhau. Trong những năm qua, họ chia tay rồi lại tái hợp, mọi chuyện không hề suôn sẻ, lúc cô nghĩ rằng tình cảm này khó mà duy trì, thì cả hai lại ổn định khi phải chia xa bởi khoảng cách địa lý.
“Tiểu Niên rất tốt.” Cô lặng đi vài giây rồi nói.
“Ừ, em ấy tốt mà.” Steven uống cạn một chai rồi chậm rãi nói: “Tiểu Niên luôn có một loại năng lượng kỳ diệu, có thể kéo tôi trở lại từ một thế giới khác.”
Trần Túy chưa từng nghe nói về điều này, có phần nghi hoặc: “Một thế giới khác?”
“Nhiều nghệ sĩ thường bước vào một thế giới khác khi tìm kiếm cảm hứng, tôi rất khó để diễn tả cảm giác đó.” Anh ấy trầm tư rồi hỏi: “Em đã xem Kẻ Đánh Cắp Giấc Mơ, Inception[42] chưa?”[42]Inception(Tên tiếng Việt: Kẻ trộm giấc mơ) là một bộ phim điện ảnh Mỹ thuộc thể loại hành động khoa học viễn tưởng giật gân ra mắt vào năm 2010 do Christopher Nolan làm đạo diễn, viết kịch bản và đồng sản xuất. Tác phẩm có sự tham gia diễn xuất của các diễn viên chính gồm Leonardo DiCaprio, Elliot Page, Joseph Gordon-Levitt, Marion Cotillard, Ken Watanabe, Tom Hardy, Cillian Murphy... DiCaprio vào vai Dom Cobb, một kẻ cắp chuyên nghiệp chuyên thực hiện các hoạt động gián điệp kinh tế bằng cách xâm nhập vào tiềm thức mục tiêu của anh ta. Cobb được đề nghị thực hiện một nhiệm vụ để chuộc lại cuộc đời cho mình, một nhiệm vụ bất khả thi: “ý tưởng khởi nguồn” thông qua việc cấy ghép ý tưởng của một người vào trong tiềm thức của người khác.
Trần Túy gật đầu, Steven nói: “Tiểu Niên là con quay của tôi trong thế giới này.”
Cách miêu tả này khiến Trần Túy sững người trong giây lát, cô chợt hiểu ra tầm quan trọng của “con quay” mà Steven nhắc đến, lại cảm thán rằng hóa ra thế giới này thực sự tồn tại những mối liên hệ trừu tượng như vậy.
Duy trì một mối quan hệ không được công chúng định nghĩa là rất khó, Sơ Tiểu Niên cũng khó mà trở về Pháp để sống tự do. Trần Túy cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ấy cứ nói ghen tị với mình.
“Được rồi, không nói về chuyện này nữa, không khí hơi nặng nề rồi.” Steven đi một vòng quanh phòng: “Phòng khách và phòng ăn đều khá rộng rãi, ngày kia tôi sẽ xuống bếp, em nhớ đến nhé.”
Trần Túy cười nhẹ: “OK.”
Kim đồng hồ đã qua mười giờ, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Sơ Tiểu Niên, cậu ấy nói rằng khoảng mười mấy phút nữa sẽ đến.
Trần Túy nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Cô lắc cái túi trong tay: “Cảm ơn món quà, tôi xin phép về trước, không làm phiền hai người đoàn tụ.”
Steven phì cười: “Cảm ơn, vậy tôi sẽ không giữ em lại.” Cuối cùng còn không quên bắt chước giọng điệu của Sơ Tiểu Niên mà buông lời trêu chọc: “Quả nhiên sau khi về nước, Tequila đã trở nên chu đáo hơn nhiều.”
Trần Túy nhướng mày, nhún vai: “Đi đây, hẹn gặp lại ngày kia.”
Ai ngờ vừa mở cửa, cô đã đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, không khí ngưng trệ vài giây, cô nhíu mày không thể tin nổi: “Tần Phong? Sao anh lại ở đây?”
“Ai cơ?” Steven nghe thấy cái tên này cũng ngẩn ra, nhanh chóng bước lại gần.
Chưa kịp phản ứng, Trần Túy đã bị nắm chặt cổ tay một cách thô bạo, cô loạng choạng va vào khung cửa.
“Tequila! Em không sao chứ?” Steven đỡ cô, nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến bên ngoài: “Cậu buông tay ra trước đi.”
“Bảo tôi buông tay sao?” Tần Phong cười lạnh, vẻ mặt đã không thể chỉ gọi là u ám: “Trần Túy, không phải em nói hôm nay sẽ ở cùng Sơ Tiểu Niên sao?”
Tình hình hiện tại quá hỗn loạn, Trần Túy có vô số câu hỏi và phiền muộn đè nén trong lòng, cuối cùng chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Anh vẫn theo dõi em sao?” Đợi hai giây không nghe thấy câu trả lời, cô cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay đó: “Buông em ra trước đã.”
Steven thấy tình hình không ổn, cũng nhắc nhở: “Tần Phong, buông tay ra, cậu đang làm cô ấy đau đấy.”
Vốn dĩ là ý tốt, không ngờ lại trở thành lý do để bùng nổ khi vào tai người khác. Ngay giây sau, Tần Phong buông tay đang nắm Trần Túy, tay phải nắm chặt vung mạnh về phía mặt Steven.
“Tần Phong!” Trần Túy không ngờ tình huống lại phát triển như vậy, cô kinh hãi tột độ, vội vàng kéo người ra: “Anh bình tĩnh lại, đừng nổi điên như vậy!”
“Em bảo anh điên ấy hả? Em đã ở trong phòng với người khác cả tối rồi, còn nói anh điên?” Nói xong, Tần Phong đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, để lại những vết xước rõ ràng.
Trần Túy nhíu mày, nắm lấy cánh tay anh: “Chúng ta ra ngoài nói sau.” Có vẻ như người này đã mất kiểm soát, e rằng khó mà giải thích rõ ràng ngay lúc này. Một lát nữa Sơ Tiểu Niên sẽ đến, cô không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Steven, thật xin lỗi, tôi sẽ đưa anh ấy đi trước, lát nữa sẽ liên lạc với hai người.”
Có lẽ là định luật Murphy, cảnh tượng mà Trần Túy không muốn thấy nhất nhanh chóng xảy ra trước mắt cô—
“Tần Phong? Sao anh lại ở đây?” Giọng nói của Sơ Tiểu Niên từ cửa vọng ra. Ngay sau đó, cậu ấy mở to mắt, gần như lao về phía người trên sofa: “Steven! Mặt anh bị sao vậy!”
“Không phải, đây là tình huống gì vậy? Em không hiểu, anh bị làm sao? Anh bị đánh à?”
“Trần Túy, không phải cậu đi đón anh ấy sao? Tần Phong sao lại ở đây?”
“Các người sao không nói gì vậy! Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không!”
Tần Phong lúc này cũng nhíu mày, ánh mắt u ám khó đoán, anh nắm chặt tay, nhưng lại hơi tiến gần về phía Trần Túy.
“Steven là bạn trai của Sơ Tiểu Niên.” Trần Túy nghiêm nghị nhìn về phía Tần Phong: “Giờ thì anh đã hiểu chưa?”
Ánh mắt lạnh lẽo cực độ, giọng nói cũng vậy. Hơi thở của Tần Phong trở nên gấp gáp. Mọi thứ xảy ra quá phi lý, đến nỗi anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại đứng ở đây.
Như một kẻ điên.
“Tần Phong, có phải anh là kẻ đã đánh Steven không? Không, chuyện này là sao! Anh nói gì đi chứ!”
Bỏ qua lời chất vấn gấp gáp của Sơ Tiểu Niên, Tần Phong với khóe mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gương mặt không biểu cảm của Trần Túy rồi khẽ lên tiếng.
“Vậy thì, với tư cách là anh trai, tôi có thể thay cha dượng dạy con trai của ông ấy một bài học, được chứ?”
“Tần Phong! Anh điên rồi sao!” Sơ Tiểu Niên hoàn toàn hoảng loạn, cậu ấy hét lên.
Nhưng vừa nói xong, cậu ấy đã bị người khác kéo vào lòng, cảm xúc sụp đổ ngay lập tức được an ủi. Steven rõ ràng cũng đã biết chuyện này từ lâu.
Ngược lại, sau khi nghe xong câu đó, Trần Túy không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, trong ánh mắt chỉ hiện lên sự thất vọng và khó hiểu.
Bầu không khí lặng đi một lúc, cô mới mở miệng lại.
“Tần Phong, không phải anh đã nói với em rằng anh là trẻ mồ côi sao?”
HẾT CHƯƠNG 35
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 35: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
