Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 36: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (II)
Trần Túy đứng trong thang máy một lúc, nhìn những con số trên màn hình dần dần giảm xuống, cảm thấy lòng ngực ngày càng trống rỗng.
Câu nói vừa rồi đã có tác dụng, sau khi nghe xong, Tần Phong đã thay đổi nét mặt, từ một kẻ điên không thể kiểm soát bỗng chốc trở thành một đứa trẻ vô tội và bất lực. Anh há miệng, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
“Đừng lấy chuyện này ra để nói giỡn.” Trần Túy lạnh nhạt cất lời, đi trước về phía cửa lớn: “Ra ngoài đi.”
Thông tin hỗn loạn tối nay quá nhiều, người nọ có lẽ mới nhận ra tình thế khó khăn của mình nên ngoan ngoãn đi theo ra ngoài. Trần Túy bấm thang máy giúp anh, nhưng bản thân lại ở lại. Tần Phong cũng hiếm khi nghe lời, lại thật sự tuân theo sắp xếp.
Tiễn đi đối tượng gây rối, Trần Túy chỉnh lại quần áo, trở về phòng khách sạn. Nhưng vừa mở cửa đã cảm nhận được áp lực thấp cực kỳ hủy diệt, nguồn phóng xạ đang ngồi trên bậu cửa sổ, quay đầu nhìn ra ngoài.
Cô và Steven nhìn nhau, người sau tỏ vẻ bất lực.
Trần Túy thầm thở dài, xem ra lần này ngay cả Steven cũng hết cách.
Cô quan sát khuôn mặt của Steven vài giây, may mắn là không có gì nghiêm trọng, khóe miệng chỉ bị trầy xước và chảy chút máu. Nhưng tất cả vẫn thật vô lý, vì vậy cô chủ động xin lỗi: “Steven, thật sự xin lỗi, tôi không biết Tần Phong, anh ấy…”
“Tại sao cậu phải xin lỗi!” Quả bom vẫn giả vờ im lặng nãy giờ đứng bật dậy, chỉ vào Trần Túy rồi nói: “Cậu nói xem! Tại sao cậu phải xin lỗi thay cho anh ta!”
“Tiểu Niên, anh đã nói là không được kích động rồi mà? Em ngồi xuống trước đi.” Steven giúp cậu ấy bình tĩnh lại, chiêu này quả thật hiệu quả.
Hiện tại Tiểu Niên chắc chắn cũng đã hiểu rõ mối quan hệ của họ, Trần Túy không thể biện hộ, cô thực sự cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng, Steven chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tequila, thực ra là như vậy, bố của Tiểu Niên và mẹ của Tần Phong đã tái hôn cách đây vài năm, nhưng Tần Phong không muốn công khai chuyện này ra ngoài, nên trong mắt người khác, ông ấy vẫn luôn là ‘sếp’ của Tần Phong, điều này Tiểu Niên không cố ý giấu em.”
“Ừm.” Trần Túy đáp lại, chậm rãi nói: “Không sao, tôi không bận tâm.”
Nhưng Tiểu Niên vừa nghe câu này đã tức giận, lập tức nhảy dựng lên: “Cậu không bận tâm! Cậu có thể không bận tâm hả! Tại sao cậu lại không bận tâm gì cả!”
Cậu ấy càng nói càng kích động, giọng nói cũng dần nghẹn ngào: “Tại sao chỉ có mình tôi bận tâm! Tôi bận tâm vì bạn thân nhất của tôi lại trở thành bạn gái của ‘anh trai’ tôi ngay trước mắt tôi! Mà tôi thậm chí còn không biết cả hai đã ngủ cùng nhau từ khi nào!”
Steven bất lực kéo cậu ấy lại: “Được rồi, em ngồi xuống trước đi.”
“Tôi nói cho cậu biết! Tôi không đồng ý mối quan hệ này!”
Trong lời phát biểu đầy kích động của Sơ Tiểu Niên, Trần Túy bất chợt nhớ lại địa điểm và thời gian lần đầu gặp Tần Phong…
Vì vậy, cô chọn cách im lặng.
“Trần Túy, cậu tỏ cái thái độ gì đấy?” Ai ngờ Tiểu Niên lại tinh mắt bắt được vẻ mất tự nhiên chợt qua của cô: “Cậu đừng nói với tôi, thực ra hai người đã sớm…”
Sơ Tiểu Niên khựng lại xoa cằm trầm tư, sau đó tỏ ra chán chường thấy rõ: “Thực ra tôi nên sớm nhận ra điều không đúng, với tính cách của cậu làm sao có thể thân thiết với Tần Phong như vậy? Không đúng không đúng! Chính vì tôi cảm thấy hai người không thể đến với nhau, nên đã không nhắc nhở cậu.”
“Ôi trời! Tôi quên mất! Khuôn mặt của Tần Phong chính là gu của cậu mà, vậy mà tôi lại mang nguy hiểm đến trước mặt người chị em của mình?!” Cậu ấy tự diễn một vở kịch trong đầu, miệng không ngừng lảm nhảm: “Không thể như thế được! Cậu là người luôn phân biệt rõ giữa công và tư cơ mà?”
Sơ Tiểu Niên chưa bao giờ nghi ngờ về nguyên tắc của Trần Túy, nếu không thì cũng sẽ không chút đề phòng.
Bài phát biểu này quá dữ dội, Trần Túy đã đọc ra ý nghĩa khác trong ấy, đó là một lời cảnh báo mạnh mẽ.
Nhưng cô không hiểu tại sao Sơ Tiểu Niên lại phản ứng mạnh như vậy về chuyện giữa mình và Tần Phong, đây là lần đầu tiên cô muốn làm rõ một chuyện gì đó.
“Cậu không đồng ý tôi và Tần Phong ở bên nhau.”
“Không đồng ý!”
“Nhưng trước đây cậu luôn khen Tần Phong.”
“Tôi…” Sơ Tiểu Niên nghẹn lời.
Cậu thực sự thường khen Tần Phong, cũng thừa nhận người này đủ xuất sắc, nhưng điều kiện là Trần Túy không liên quan đến vấn đề tình cảm với người này. Nguyên do quá phức tạp, Sơ Tiểu Niên thực sự không muốn bàn luận chuyện riêng tư của người khác.
“Đúng, anh ta rất giỏi, dù là trong kinh doanh hay trong mối quan hệ gia đình, anh ta đều làm tốt hơn cả đứa con trai ruột là tôi. Anh ta cũng xử sự với hai chị em tôi rất tốt, có cầu tất ứng, gọi là đến, với tư cách một người ‘anh trai’, tôi không thể chê vào đâu được. Vì vậy tôi không có ý kiến gì khi bố tôi tặng nhà làm quà cho anh ta, đó là điều anh ta xứng đáng có được.”
“Nhưng… nhưng tình huống của anh ta quá phức tạp, cậu có thể có mối liên hệ gì với anh ta cũng được, nhưng không thể là chuyện tình cảm!”
“Tại sao.” Trần Túy gần như thốt ra ngay lập tức.
Sơ Tiểu Niên nghe xong ba chữ này thì trợn tròn mắt: “Trần Túy, cậu có điên không? Cậu không thấy sao? Hôm nay anh ta đã làm gì?”
“Trước tiên anh ta nghi ngờ cậu, rồi theo dõi cậu đến tận đây, sau đó không phân biệt đúng sai đã đánh người, đã như vậy mà cậu còn không muốn nhanh chóng tránh xa, lại còn hỏi tôi tại sao? Tôi không hiểu, người này đã cho cậu uống loại thuốc mê gì vậy!”
Sơ Tiểu Niên đã ngập trong lửa giận, trong khi đó, Trần Túy cũng không bình tĩnh hơn là bao.
Hiện tại, cả hai đều trở thành những người cực kỳ mâu thuẫn.
Steven thấy hai người không thể hòa giải thì thở dài: “Tequila, trước tiên chúng ta không bàn đến lựa chọn của em, mà hãy nói về ý của Tiểu Niên.” Anh ấy nhìn sang Sơ Tiểu Niên, chậm rãi mở lời: “Tình huống của Tần Phong không đơn giản như em nghĩ, bất kể là mối quan hệ của anh ta với mẹ hay cách đối xử với mối quan hệ trong quá khứ…” Anh thoáng khựng lại: “Em là người sợ rắc rối, Tiểu Niên sợ em rơi vào phức tạp, sau này cả hai đều bị tổn thương.”
Trần Túy nghe xong thì im lặng một lúc, cố gắng làm dịu đi cơn nóng trong đầu, cất giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Tôi cũng không biết tại sao, vừa rồi thấy anh ấy như vậy, phản ứng đầu tiên không phải là bỏ chạy.”
Cô rõ ràng nên cảm thấy người này đáng sợ, không thể cứu vãn, rồi sợ hãi tránh xa, nếu không được thì mua một vé máy bay về Pháp, dù sao cô cũng một mình, làm gì cũng được.
Nhưng khi cô vô thức nảy ra ý nghĩ này, bên tai lại có một giọng nói khác nói với cô: “Em không thể dễ dàng nói chia tay với tôi”, rồi cả “Em đã không thể rời đi nữa”…
Tần Phong đã âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của cô, ngoài việc thỉnh thoảng cần “uống thuốc”, những lúc khác anh đều là một người yêu hoàn hảo. Cô từng hứa với Tần Phong sẽ không tùy tiện nói chia tay, cũng rõ ràng thấy được trước khi cửa thang máy đóng lại, gương mặt anh đầy sự bất lực và hối lỗi. Vì vậy, cô không nói gì, chỉ để anh về nhà chờ mình.
Và người đó quá ngoan ngoãn, cô chắc chắn mình đã rơi vào cái bẫy của cáo.
“Tiểu Niên, tôi không biết.” Không biết tại sao mình lại trở thành người mâu thuẫn và tiêu chuẩn kép như vậy.
Sơ Tiểu Niên gần như ngửa mặt lên trời thở dài, lại vò đầu bứt tai hỏi cô: “Hiện giờ Tần Phong đi đâu rồi?” Cậu ấy nghĩ rằng người đó sẽ tiếp tục quấy rầy, không ngờ vài phút sau Trần Túy lại bình tĩnh trở về một mình.
“Tôi đã bảo anh ấy về nhà chờ mình.”
“Về nhà?” Sơ Tiểu Niên hỏi: “Về nhà nào, đừng nói với tôi là bây giờ hai người… Á! Chờ đã, vậy những thứ đồ dùng của nam giới ở nhà cậu đều là…”
Sơ Tiểu Niên bị sốc, vừa gõ đầu mình vừa nói “Xong rồi”, vừa nhìn Trần Túy với vẻ mặt thất vọng: “Giờ cậu đang đi quá xa rồi đó! Ngày xưa Leo không thể ở lại nhà cậu, giờ thì đã sống chung với đàn ông rồi!”
“Không phải sống chung.” Trần Túy đáp: “Chỉ là anh ấy có chìa khóa nhà tôi.”
“Cậu còn nói nữa!” Sơ Tiểu Niên một tay vịn vào Steven, một tay vuốt mũi. Cậu ấy nhanh nghĩ ra điều gì, liền lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi: “Tôi không quan tâm nữa, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu về chuyện Tần Phong, dù sao tôi cũng đã nhắn tin cho anh ta nói rằng tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu! Tôi không đồng ý cho hai người ở bên nhau!”
Trần Túy không nói gì, cô không biết tình huống hiện tại có thể dùng từ lố bịch để hình dung hay không. Còn Sơ Tiểu Niên tối nay cũng đã tự cho mình là mất hết thể diện khi sắm vai một “người nhiều chuyện” chính nghĩa.
Cậu ấy tự rót cho mình một cốc nước, bản thân cũng đã bình tĩnh lại phần nào, hai người hòa nhã ngồi trên một chiếc sofa, giống như nhiều năm trước.
Sơ Tiểu Niên kể rằng, khi Tần Phong còn nhỏ, mẹ đã bỏ rơi anh và cha, tái hôn với người khác, anh luôn sống cùng cha. Nhưng khi vào tiểu học, cha anh bị bệnh nặng, trước khi ra đi đã nói những lời cay nghiệt, bảo anh đi tìm mẹ và cha dượng. Anh phản kháng không thành, từ đó trở thành “đứa con chồng trước” của mẹ.
Sau này lớn hơn một chút, anh dần chấp nhận lựa chọn của cha trước khi chết, cũng quen với cuộc sống phải nhìn sắc mặt mà sống khi ở cùng mẹ. Ai ngờ mẹ lại ly hôn, họ lại không có chốn ở cố định. Những năm qua đã chuyển nhiều chỗ ở, cuối cùng khi trưởng thành, anh đã chọn đi du học để rời xa nơi này.
Trong những ngày ở Thụy Sĩ, anh vừa học vừa làm và gửi tiền về cho mẹ, cuộc sống không có gì mong đợi bỗng thấy hy vọng khi gặp một cô gái cùng thành phố. Tần Phong trở về nước vì cô gái đó, cũng để chuẩn bị cho việc lập gia đình với cô ấy. Nhưng không ngờ, cô gái lại không thể chấp nhận hoàn cảnh gia đình phức tạp và tình cảnh nghèo khó của anh ở quê nhà , muốn chia tay nhưng lại bị tình cảm ràng buộc, mâu thuẫn khiến họ cãi vã, tình hình ngày càng tệ.
Cuối cùng, điều khiến Tần Phong gục ngã chính là việc cô gái đó ngoại tình, cô ta nói đó là do say rượu.
“Rồi sao nữa.” Nghe đến đây, Trần Túy hỏi: “Tần Phong đã làm gì?”
“Rồi…” Sơ Tiểu Niên nuốt nước bọt, giọng nói nhỏ đi: “Rồi anh ta đã nhốt cô gái đó trong nhà.”
Nhốt mình và bạn gái lại với nhau, hai người sống chung dưới một mái nhà bằng cách bạo lực lạnh lùng trong một thời gian. Có lẽ Tần Phong cũng không biết mình thực sự muốn gì, chỉ là không thể chấp nhận sự bỏ rơi và phản bội này, anh đã chọn cách xử lý cực đoan nhất.
Sau đó họ lại tiếp tục tra tấn lẫn nhau một thời gian, cuối cùng cô gái đã thốt ra những lời khó nghe nhất trong đời, thì cánh cửa mới mở ra. Họ hoàn toàn chia tay, nhưng sự việc này để lại bóng ma cho cả hai. Vì chuyện này, Tần Phong còn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Câu chuyện mà Sơ Tiểu Niên biết đến đây đã kết thúc, nghe xong tất cả, Trần Túy lặng đi một lúc, chỉ nói hai chữ.
“Thế à.”
“Thế à?” Sơ Tiểu Niên lại nổi giận: “Phản ứng của cậu sau khi nghe những điều này chỉ là… Thế à?”
“Tôi không nói như vậy.” Trần Túy bất lực giải thích: “Dù trong hoàn cảnh nào, việc hạn chế tự do cá nhân cũng không nên.”
Cô nhớ lại Tần Phong từng dẫn mình đi ăn hoành thánh, còn dặn dò cô sau này không được làm cho người khác ăn. Trần Túy nghĩ, có lẽ đây cũng là chứng bệnh tâm lý của anh.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều là chuyện riêng của Tần Phong, cô không nghĩ rằng người đó sẽ kể hết cho người khác, vì vậy cô đã hỏi lý do.
Sơ Tiểu Niên lại đưa ra một câu trả lời bất ngờ hơn.
“Bởi vì mẹ của anh ta…” Khi nói đến đây, Sơ Tiểu Niên thở dài: “Mẹ anh ta cũng là một người điên, bà ấy không hợp với Tần Phong. Mỗi khi hai người cãi nhau, mẹ anh ta lại đem những chuyện cũ của bạn gái cũ ra nói, cố tình làm cho con trai mình xấu hổ. Mỗi lần như vậy, Tần Phong đều nghe theo sự sắp xếp của bà ấy và bố tôi. Haizz, thực ra tôi cũng không hiểu, cách mà mẹ con họ chung sống thật kỳ quái!”
Trần Túy sững người, chậm rãi gật đầu: “Kỳ thật.”
Nhưng trong câu chuyện này, so với việc “giới hạn tự do cá nhân”, điều mà cô không thể hiểu hơn chính là sự phản bội của người bạn gái cũ và sự kiểm soát vặn vẹo của mẹ Tần Phong đối với con trai.
Tuy nhiên cô cũng thắc mắc, trong khi tình cảm của hai người ổn định, bạn gái cũ của Tần Phong lại có thể từ bỏ người này chỉ vì những điều kiện bên ngoài yếu ớt. Tuy nhiên, điều duy nhất cô hiểu được là tại sao Tần Phong lại nói rằng mình là “trẻ mồ côi”.
“Uống chút nước.”
Steven đưa tới một cốc nước, Trần Túy mới tỉnh táo lại: “Cảm ơn.”
Anh ấy liếc Sơ Tiểu Niên đang nằm trên sofa, lại tiêu hóa một lần nữa câu chuyện vừa rồi, bất lực nói: “Thực ra đều là những người đáng thương.” Thấy Sơ Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi , anh ấy vội vàng bổ sung: “Người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng ghét.”
Anh ấy dỗ dành Sơ Tiểu Niên, rồi đưa ra một nhận định khách quan: “Thực ra tối nay Tần Phong hành động bốc đồng như vậy, chắc hẳn là vì nghĩ rằng em đã lừa anh ấy.”
Trần Túy ngước mắt: “Cái gì?”
“Em nói với anh ấy rằng tối nay em ở cùng Tiểu Niên, thực ra tối nay Tiểu Niên đáng lẽ phải ở trong một bữa tiệc với anh ấy.”
“Thì ra là như vậy,” Trần Túy nghĩ, quả thật bất kỳ lời nói dối nào cũng rất phiền phức.
“Không phải, Steven, câu này của anh là có ý gì? Anh không nghĩ anh ta làm như vậy là sai sao? Dù thế nào đi nữa, theo dõi và đánh người đều không đúng, được chứ!” Tiểu Niên nói với giọng gấp gáp: “Hơn nữa, người bị đánh lại là anh!”
“Đúng, anh không nói anh ấy làm đúng.” Steven trấn an mọi người, giải thích: “Chỉ là cảm thấy anh ấy có lý do chính đáng, anh đã đặt mình vào vị trí của anh ấy. Nếu là anh, anh phát hiện em lừa anh, lại thấy em vào phòng với một người đàn ông khác và ở lại đó cả buổi tối…”
“Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa!” Tiểu Niên thở dài: “Giới nghệ sĩ các anh thật sự có khả năng đồng cảm quá mạnh, luôn tìm lý do cho lỗi lầm của người khác!”
Steven làm động tác “im miệng”, tiến lại xoa đầu Sơ Tiểu Niên hai cái.
Trần Túy uống cạn cốc nước, vẫn cụp mắt nhìn xuống đất không nói gì.
Một lúc lâu sau, Sơ Tiểu Niên đá nhẹ vào chân Trần Túy: “Này, đừng ngồi đần ra nữa, cậu phản ứng lại cái coi.”
Thực ra cô không biết nên phản ứng thế nào, vì câu chuyện này khiến cô hiếm khi cảm thấy bối rối. Suy nghĩ một hồi, cô hỏi: “Nếu vậy, tại sao Tần Phong vẫn ở lại trong nước.” Rõ ràng mối quan hệ với mẹ rất tệ, lại còn bị vướng vào nhiều rắc rối.
Sơ Tiểu Niên trả lời: “Bởi vì bà ấy là mẹ của anh ta, cả hai có quan hệ huyết thống, dù có tệ đến đâu, anh ta có thể bỏ mặc bà ấy sao?”
Trần Túy nghe vậy thì nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao không thể?”
“À, cái này…” Sơ Tiểu Niên nhất thời ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng như vậy. Cậu ấy nhìn Steven như cầu cứu, như không biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào.
Đối với Trần Túy, người chưa bao giờ cảm nhận được mối liên kết huyết thống, việc hiểu được sự ràng buộc về đạo đức này thật sự là một điều khó khăn. Sơ Tiểu Niên lại quên rằng, người trước mặt mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ khi sinh ra đã không nhận được sự chấp nhận và chào đón của bất kỳ ai.
Sơ Tiểu Niên kéo nhẹ tay áo của cô: “Này, câu nói đó của tôi không có ý gì khác…”
“Không sao.” Trần Túy lắc đầu: “Có lẽ tôi không thể hiểu được sự ràng buộc này.”
Năm đó, biểu hiện gần gũi nhất với “tình thân” của cô là khi cha mẹ nuôi của cô sắp qua đời, cô đã từ bỏ công việc ở Anh, trở về Pháp để ở bên họ trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Từ nhỏ cô đã bạc tình, cũng không quá gần gũi với cha mẹ nuôi, mối quan hệ giữa họ chỉ ở mức hòa nhã và lịch sự.
Mãi sau này, khi bước vào môi trường làm việc và xã hội, cô mới dần hiểu rằng khả năng giao tiếp với mọi người là một kỹ năng bẩm sinh, một kỹ năng mà cha mẹ ruột đã tước đoạt khỏi cô ngay từ khi cô mới chào đời.
Sơ Tiểu Niên biết Trần Túy không quan tâm đến chuyện này, vì vậy cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thở dài thườn thượt.
“Vì vậy, điều tôi không hiểu hơn là, tại sao Tần Phong lại bị cậu thu hút…” Một người khao khát tình cảm và một người từ khi sinh ra đã nhạt nhòa về mặt cảm xúc lại ở bên nhau, đây không phải là một sự kết hợp lành mạnh. Nghĩ đến đây, Sơ Tiểu Niên lại nhíu mày: “Tôi thậm chí không biết nên lo cho ai trong hai người nữa.”
“Tequila, cậu thực sự không sợ sao?” Một lúc sau, cậu ấy lại hỏi.
Trần Túy nhìn qua: “Sợ gì?”
“Không sợ nếu như anh ta lên cơn, cũng nhốt cậu ở nhà, không cho cậu ra ngoài, hạn chế tự do trong cuộc sống của cậu sao?” Bầu không khí lặng đi một lúc, Trần Túy chớp mắt hai cái, Sơ Tiểu Niên hít một hơi lạnh: “Tiêu rồi, hình như cậu thật sự không sợ…”
“Xong rồi xong rồi xong rồi, Steven, cô ấy xong rồi, xong rồi…” Sơ Tiểu Niên không nói nên lời, gần như tức giận đến mức không thở nổi, mặt mũi như hiện dòng chữ “What the f*ck”.
Steven không nhịn được cười, anh ấy vừa giữ người bên cạnh đang bồn chồn lại, vừa nói: “Tự dưng anh lại thấy, Tần Phong và Tequila khá hợp nhau.”
“Steven!” Vừa nói ra câu này, hai người còn lại đều giật mình.
Người bị quát ho khan hai tiếng, đứng dậy: “Anh đi lấy nước cho hai người.”
Chiến thuật rút lui của Steven đã kéo theo cảm xúc của Sơ Tiểu Niên, cậu ấy chuyển tầm nhìn, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Trần Túy. Ngay giây sau, cả hai cùng nhìn nhau cười. Hai người chiếm ghế sofa đồng loạt nhớ lại những ngày ba người cùng đi du lịch, đối mặt với hai “thảm họa du lịch”, Steven luôn không biết phải làm sao, như một người lớn bận rộn khắp nơi.
Suy nghĩ lại những chuyến đi đó, mặc dù có những sự cố nhưng mỗi ngày đều tràn đầy màu sắc tươi sáng, cũng không biết sau này có còn cơ hội nào nữa không.
“Tequila, bây giờ cậu nghĩ sao?” Sơ Tiểu Niên nói một cách nhỏ nhẹ, dường như đã nhượng bộ một phần.
Trần Túy hiếm khi nhanh chóng hiểu được ý của cậu ấy, cô trả lời: “Đợi tôi về nhà nói chuyện đã.”
“Cậu, thật sự không định…” Ngẫm lại, Sơ Tiểu Niên quyết định không nói tiếp.
“Tôi đã hứa với anh ấy, sẽ không tùy tiện nhắc đến chia tay.” Trần Túy im lặng vài giây rồi nói: “Tiểu Niên, cậu từng nói với tôi, con người phải học cách tự chấp nhận bản thân”
“Vừa rồi cậu cứ nói với tôi rằng, không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.”
“Nhưng mỗi lần cậu nói như vậy, trong đầu tôi chỉ toàn là những lời anh ấy đã nói với tôi.” Ngoài cha mẹ nuôi ra, không ai khác nói với cô câu đó: “Đi nào, về nhà thôi.”
“Tequila…” Giọng Sơ Tiểu Niên nghẹn ngào, vốn định an ủi vài câu, lại nghĩ người này căn bản không cần, cậu ấy nghiêng đầu sang một bên, thở dài thật sâu: “Đôi khi tôi cảm thấy cậu thật sự có chút không thật.”
Im lặng một lúc, Trần Túy nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Ở đối diện, Steven bật cười thành tiếng rồi vội lập tức thay đổi nét mặt, mặt không biểu cảm rót nước cho họ.
Sơ Tiểu Niên trừng mắt nhìn anh ấy, cậu ấy bĩu môi: “Ý tớ là, cậu quá thật thà, so với cậu, tớ luôn cảm thấy lòng dạ của mọi người đều rất giả tạo.”
Nói xong, cậu ấy vò rối tóc, tỏ ra nhụt chí: “Aizz! Tớ cũng không biết làm sao để diễn đạt, cậu hiểu chứ!”
Vài giây sau, Trần Túy cười đáp: “Tiểu Niên, bạn cũng rất thật thà.”
“Hử? Thật sao?” Sơ Tiểu Niên không ngờ tự dưng lại được khen, mặt mày lập tức rạng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn sang, muốn tìm kiếm một lời khen khác.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời đó, Trần Túy gật đầu: “Hồi đó cậu và Steven cãi nhau muốn chia tay, ngồi trên sofa nhà tôi khóc nói mình không xứng với anh ấy, anh ấy cái gì cũng tốt, gia đình cũng tốt, còn nhà cậu ngoài tiền ra thì chẳng có gì, tôi cảm thấy…”
“… Trần Túy.” Sơ Tiểu Niên ôm trán, nghiến răng ngắt lời cô: “Cậu nín cái miệng coi…”
HẾT CHƯƠNG 36
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 36: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
