Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 37: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (III)
Quá nửa đêm, Trần Túy mới trở về căn hộ, trong nhà không bật đèn, phản ứng đầu tiên của cô là trong nhà không có ai, cho đến khi lại gần ghế sofa mới thấy một hình bóng mờ mờ.
Ánh sáng bên ngoài hòa lẫn với ánh trăng chiếu vào một phần, một nửa hắt xuống ghế sofa, người đó thì ẩn mình trong nửa bóng tối còn lại.
Cũng không biết anh đã chờ đợi như vậy bao lâu.
“Em về rồi.” Giọng nói mang theo sự mệt mỏi không thể xua tan.
“Ừ.” Trần Túy nhích vài bước: “Không bật đèn à?”
Anh cựa mình, từ tư thế dựa ngồi thẳng dậy: “Không muốn bật.”
Trong bóng tối, Trần Túy cũng cảm nhận được ánh mắt đó. Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, suy nghĩ xem nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào. Mặc dù cô không giỏi ăn nói, nhưng cũng không thường rơi vào tình huống bối rối, thực sự không quen với bầu không khí hiện tại.
Không ngờ người đó lại lên tiếng trước: “Ngồi lại đây được không?” Anh vỗ vào chỗ bên cạnh.
Trần Túy nghĩ ngợi rồi ngồi xuống. Chỉ chớp mắt, hơi thở quen thuộc lại tới gần, nhưng lại dừng lại ở khoảng cách có thể với tới: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Giọng điệu thể hiện sự đáng thương và kìm nén, Trần Túy nhíu mày, nhưng chưa kịp trả lời đã bị kéo vào lòng, hành động vô cùng quyết đoán.
Người đó thở phào, chôn đầu vào tóc của Trần Túy. Thấy người trong lòng không phản kháng, anh lại không chờ được mà hôn cô, muốn thử nghiệm điều gì đó một cách vội vã. Nụ hôn vẫn chưa đủ, những ngón tay lạnh lẽo cũng chạm vào da thịt.
“Tần Phong.” Trần Túy tránh khỏi bàn tay đang hành động lộn xộn, trầm giọng cất lời: “Đây là cách anh giải quyết vấn đề à?”
Như vừa tỉnh mộng, Tần Phong dừng lại động tác, anh cười nhẹ: “Nhưng mà em không nói gì.” Anh ngồi thẳng người, như thể đã nhận được đáp án, lập tức tự khép mình lại: “Em trở về không phải để nói lời chia tay với anh sao?”
“Cái gì?” Trần Túy tưởng mình nghe nhầm, thấy người kia mặt mày thất vọng, cô chỉnh lại: “Em đã hứa với anh, sẽ không tùy tiện nói chia tay.”
Ngay giây tiếp theo, gần như có thể nghe thấy tiếng tim người bên cạnh đập lại, anh hỏi với vẻ không dám tin: “Em… nghiêm túc sao?”
Có lẽ cảm xúc phấn khích không thể lừa dối người khác, Trần Túy có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, vì vậy để mặc cho anh đè lên sofa, quên đi việc phản kháng.
Đôi môi va chạm không hề nhẹ nhàng, Tần Phong chiếm lấy cô như đặt dấu án, lưỡi anh lướt qua từng tấc da thịt mềm mại, rồi m*t mạnh đầu lưỡi cô. Hai người quấn quýt không rời, cảm xúc giấu kín trong lòng tối nay cũng được khơi gợi một cách lặng lẽ.
Thế giới động vật không có nhiều suy nghĩ vòng vo, bất kể là săn mồi, tranh giành lãnh thổ, hay tán tỉnh, đều là những chuyện đơn giản và thô bạo, không cần đọc hiểu cảm xúc. Thế giới con người lại phức tạp hơn nhiều, trong khoảnh khắc này, Trần Túy lại có chút ghen tị với chúng.
Cô cũng không muốn suy nghĩ, không muốn nói gì cả.
Vừa rồi còn chỉ trích cách “giải quyết vấn đề” của người nọ, mà ngay giây sau cô cũng đã sa vào. Âm thanh vải vóc ma sát trên sofa, hòa lẫn với hơi thở nặng nề dính dớp, từng chút từng chút thấm vào da thịt.
“Tụt quần ra.” Trần Túy lần đầu tiên chủ động nói trong khoảnh khắc này, cô ngồi vắt vẻ trên người Tần Phong, bắt đầu cởi cúc áo của mình. Nhìn từ trên xuống, đôi mắt đào hoa không giống như thường ngày bị d*c v*ng che phủ, mà chỉ đơn giản nhìn thẳng vào cô.
Lần này Trần Túy đóng vai trò hoàn toàn chủ động, không có màn dạo đầu, gần như là trực tiếp tiến vào, hai nơi nóng bỏng va chạm, cơn đau khiến cô khẽ nhíu mày.
“Em chậm thôi.” Tần Phong nắm chặt eo cô, ngăn cản cô làm bừa.
Vì vậy, cô không thể kiểm soát được cơ thể, siết chặt lấy cổ người trước mặt, như một con rắn quấn chặt con mồi đang vùng vẫy. Cô không cho cả hai có khoảng trống, quyết tâm khiến con mồi phải đầu hàng.
Người trước mặt đã để lộ khí quản yếu ớt nhất của động vật có vú trước mắt cô, nhưng cô lại dừng lại ngay trước khi hơi thở bị siết chặt, nghiêng đầu cắn vào vai người nọ.
Tất cả sự phát tiết bùng nổ vào khoảnh khắc này, rồi lại chấm dứt ngay, cuộc tình này vừa mâu thuẫn vừa ngớ ngẩn…
Sau khi kết thúc, hai người không nói gì, đi vào phòng tắm rửa sạch cơ thể, Trần Túy nằm xuống giường trước.
Không lâu sau, người nọ cũng trở lại, mang theo hơi nước ấm chưa tan hết, ôm chặt cô vào lòng.
“Xin lỗi…”
“Là anh đã nóng vội.” Tần Phong thoáng khựng lại: “Anh nghĩ em đã lừa anh, tưởng em…”
“Tưởng em lên giường với người khác.” Trần Túy bình thản tiếp lời.
Người đang xin lỗi giờ đây lại im lặng.
Trần Túy cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng không rõ nguyên do. Ban đầu cô thấy khó hiểu vì Tần Phong nói dối mình là “trẻ mồ côi”, nhưng sau khi nghe giải thích của Sơ Tiểu Niên, cô lại nhận ra tính hợp lý của câu nói đó.
Bỏ qua điều này, cô càng không hiểu được sự mất kiểm soát và nóng nảy của Tần Phong, hai cảm xúc này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Người lớn không thể kiểm soát cảm xúc của mình có thể được coi là điều có thể thông cảm không?
“Tần Phong, anh cần phải uống thuốc.” Cô nhớ rằng người đó thường nói câu này của cô là đang mắng người, vì vậy cô bổ sung: “Ý em là, anh cần sự can thiệp của bác sĩ tâm lý.”
Người đàn ông thường ngày hành xử thận trọng và khéo léo, nhưng lại gần như ám ảnh trong vấn đề tình cảm. Có lẽ là vì sợ bị bỏ rơi một lần nữa, Trần Túy đột nhiên nghĩ như vậy.
Tần Phong nghe xong không phản bác, hơi thở càng lúc càng tiến lại gần, anh thì thầm: “Biết rồi.”
“Bất kể thế nào anh cũng không nên đánh người.”
“Là anh đã nóng vội.” Tần Phong nói: “Anh sẽ xin lỗi anh ấy, và cả Tiểu Niên.”
“Từ giờ không thể để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Anh sẽ đi gặp bác sĩ.”
Trần Túy không ngờ rằng những bước tiến của cô lại nhận được những câu trả lời thuận theo từ Tần Phong, mọi thứ quá suôn sẻ. Trong trạng thái mơ hồ, cô tự hỏi liệu cảm xúc của người đàn ông này có thực sự không thể kiểm soát được hay không.
Dù sao thì cô cũng đã thấy tất cả những mặt từ dịu dàng đến xảo quyệt của anh.
Hai người ôm nhau một lúc. Một lúc sau, Trần Túy khẽ thở dài: “Hôm nay anh về ngủ đi.”
Đôi tay ôm cô bỗng cứng lại, rồi người đó lại ngoan ngoãn nói: “Được, ngày mai anh sẽ về nhà một chuyến, tối muộn sẽ quay lại.” Trần Túy không quay đầu lại, ánh mắt dừng ở nơi xa ngoài cửa sổ, lại nghe thấy anh nói: “Anh sẽ xin lỗi Tiểu Niên và mọi người.”
Tần Phong hôn lên vai Trần Túy, từ từ đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
“Ơi.” Anh chợt dừng bước.
Ánh mắt chạm nhau, Trần Túy nhìn vào đôi mắt đó: “Anh có nhốt em ở nhà không?”
Trong khoảnh khắc, Tần Phong như ngừng thở.
Cô quả thật… đã biết hết mọi chuyện rồi.
Cũng phải, Tiểu Niên đã nói sẽ kể mọi thứ cho cô.
Anh biết kết quả này, vốn đã mất hết hy vọng, nhưng rồi lại nghe thấy người đó nói, cô sẽ không dễ dàng chia tay với mình…
Tần Phong thở dài: “Nếu anh làm như vậy, em sẽ đi sao?”
“Có.”
Đó là câu trả lời mà anh đã dự đoán, cô làm sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tần Phong cười khổ: “Ừ, vậy thì anh sẽ không làm như thế.”
Thực ra, anh cũng sẽ không làm như vậy nữa. So với việc giam giữ cô, điều khiến anh sợ hơn là khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô.
“Ngủ sớm nhé.” Nắm chặt tay nắm cửa lạnh lẽo, ngón tay Tần Phong hơi tái nhợt, anh đứng tại chỗ lưỡng lự vài giây, rồi vẫn quay lại hôn nhẹ lên môi cô.
“Chúc ngủ ngon.”
HẾT CHƯƠNG 37
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 37: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (III)
10.0/10 từ 31 lượt.
