Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 49: MÓN THỨ HAI MƯƠI TÁM: TRÀ CHIỀU KIỂU ANH


“Này! Tequila, đừng ngồi đần ra thế!” Sơ Tiểu Niên nhồm nhoàm cắn miếng sandwich với vẻ mãn nguyện, đẩy cái kệ tinh xảo trước mặt về phía trước: “Ăn gì đi chứ!”


Trần Túy cuối cùng cũng hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đã cầm cốc trà trước mặt ngẩn người hồi lâu. Cô cầm lấy một miếng sandwich, lại nhìn những món tráng miệng nhỏ xinh đẹp mắt trên kệ, cảm thấy đau đầu.


Một người chăm tập gym như cô chắc là điên rồi mới đồng ý ra ngoài uống trà chiều với Sơ Tiểu Niên.


Người đối diện sớm đã đọc được suy nghĩ của cô, cười khờ vài tiếng: “Thật ra gọi cậu ra là có chuyện quan trọng muốn nói đó!” Cậu ấy gõ lên bàn: “Tớ vừa hóng được một chuyện!”


“Chuyện gì?” Trần Túy hỏi cậu ấy một cách tượng trưng, ngay cả liếc mắt cũng không cho, vẻ mặt hiện rõ ba chữ “không hứng thú”.


Sơ Tiểu Niên cũng không để ý, tự mình lên tinh thần, ngồi thẳng người rồi nói: “Cậu biết không? Leo sắp kết hôn rồi đó!”


Không khí giữa hai người lạnh đi một chút, Trần Túy bình thản đáp: “Tôi biết rồi.”


“Hả? Cái gì cơ? Cậu biết rồi á?” Sơ Tiểu Niên sau khi ngạc nhiên thì bực bội khoanh tay trước ngực: “Được lắm Steven! Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tớ trước!”


Huh? Sao lại lôi cả Steven ra.


Sau khi kịp nhận ra mình vừa nói gì, Trần Túy đính chính: “Không phải Steven nói cho tôi, là Leo tự nói.”


“Ồ…” Sơ Tiểu Niên ngập ngừng: “Xin lỗi, tớ không biết cậu và người yêu cũ vẫn còn liên lạc.”


Trần Túy nhún vai, uống một ngụm trà: “Cũng không tính là liên lạc, chỉ là thỉnh thoảng hỏi thăm nhau vài câu thôi.”


“Vậy à…” Sơ Tiểu Niên chợt nghĩ đến gì đó, nhướn người về phía trước: “Đợi đã, vậy cái ‘ý tưởng’ mà cậu nói với tớ hôm đó…”


“Leo muốn tôi về làm phù dâu trong đám cưới của anh ấy, tôi thấy cũng được, nhưng muốn bàn với cậu xem có cần thiết không.”


Dù sao thì xin nghỉ phép năm vẫn phải báo với ông chủ một tiếng.


Lần này Sơ Tiểu Niên triệt để cạn lời. Cậu ấy không thể tin được mình lại hiểu lầm Trần Túy muốn về Pháp, và bỏ lỡ một cơ hội buôn chuyện đáng giá cả gia tài



Không chỉ vậy, hôm đó mình còn tức giận đến nỗi bỏ dở lại Crème brûlée caramel!


Nhưng chuyện này không thể trách ai được, là do cậu ấy không nắm bắt tốt ba cơ hội đó thôi.


“Vậy, vậy cậu nghĩ thế nào?” Sơ Tiểu Niên yếu ớt hỏi.


“Nghĩ thế nào cơ.” Trần Túy nói ngắn gọn: “Nếu cậu duyệt đơn xin nghỉ, tôi sẽ về đó một tuần, đi nhanh về nhanh.”


“Cậu thật sự định về làm phù dâu cho anh ta à…”


Trần Túy nhìn cậu ấy với vẻ mặt “tại sao không”, chậm rãi nói: “Anh ấy tìm được bạn đời để kết hôn, tôi rất mừng cho anh ấy.” Uống một ngụm trà, cô mới bổ sung: “Chủ yếu là bên Pháp cũng dồn lại một số việc, vừa hay có thể giải quyết cùng lúc.”


“Má ơi! Tớ biết ngay mà…” Sơ Tiểu Niên âm thầm thương cảm cho Leo vài giây rồi nói: “Có gì mà tớ không duyệt chứ, nhà hàng này cậu không cần lo, Cảnh Phàn làm được.” Nói xong, cậu ấy lại hỏi dò: “Vậy bên chỗ Tần Phong… cậu nói với anh ấy chưa?”


Nhắc đến người này, Trần Túy lại có chút phiền lòng.


“Chưa.” Cô nói: “Nhưng Tần Phong đã biết rồi.”


“Hả? Anh ấy biết bằng cách nào…”


“Anh ấy xem điện thoại của tôi.”


“Má ơi!”


Sơ Tiểu Niên xoa ngực vài cái để trấn tĩnh lại, ngẫm nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng: “Vậy hai người cãi nhau vì chuyện này à? Rồi anh ấy đồng ý đi công tác một tuần thay chị tớ?”


Trần Túy không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.


“Haizz, không phải, hai người đang làm cái gì vậy? Chỉ vì một người yêu cũ đã chia tay? Vấn đề là cậu cũng đâu có thích Leo!”


“Ai mà biết.” Trần Túy cũng không rõ, chuyện đơn giản như vậy sao lại trở nên rắc rối như thế.


Sơ Tiểu Niên ăn một chiếc Macaron để trấn an, không nhịn được mà than thở: “Tần Phong cũng quá nhỏ mọn rồi, chẳng phải chỉ là về tham dự đám cưới người yêu cũ thôi sao! Có gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng, còn giận dỗi như vậy. Haizz, tớ đã nói với cậu rồi mà, con người anh ấy trong chuyện tình cảm cố chấp lắm, cái đồ thần kinh thô như cậu vốn đã không để ý đến cảm xúc của anh ấy.”



E là Tần Phong cũng đã dồn nén lửa giận từ lâu, bây giờ mới bộc phát ra hết thôi.


Nghĩ đến đây, Sơ Tiểu Niên thở dài: “Ai bảo hai người lúc đó không nghe tớ, cậu xem bây giờ thì hay rồi, cậu chọc người ta giận đến mức bỏ nhà đi rồi.”


“Sao lại thành tôi chọc anh ấy giận chứ.” Trần Túy liếc Sơ Tiểu Niên một cái, phát ra một tiếng cười khẽ: “Không hổ là người một nhà, tới thời khắc quan trọng, cậu vẫn bênh vực anh trai mình.”


“Tôi cảnh cáo quý cô ngồi đối diện xin đừng ăn nói hàm hồ nhé! Tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy nhé?”


Sơ Tiểu Niên biết cãi nhau với Trần Túy rất khó thắng, đột nhiên lại đồng cảm với hoàn cảnh của Tần Phong. Bạn gái nhà người ta hờn dỗi, cãi nhau, đều sẽ làm nũng, còn cô nàng đối diện này…


Cậu ấy chép miệng hai tiếng, không bình luận gì thêm.


Hai người nói chuyện vu vơ, ăn vài miếng đồ trên kệ trước mặt. Một lúc sau, Trần Túy chỉ vào những món tráng miệng đầy màu sắc ở tầng trên: “Mấy món tráng miệng này đều là của cậu.”


“Hả? Cậu không ăn miếng nào à?”


Trần Túy lắc đầu: “Không ăn.”


Sơ Tiểu Niên bĩu môi, cầm lấy một miếng bánh Mousse, “Ôi chao, có người cuộc sống đã khổ sở như vậy rồi, còn không mau ăn chút đường bổ sung năng lượng đi.”


Trần Túy nhìn chằm chằm Sơ Tiểu Niên một hồi, hiền hòa cười nói: “Bổ sung toàn là chất béo thôi.”


“Cậu!” Ai đó tức giận, hối hận vì cái miệng mình lỡ lời chọc người ta, kết quả lại bị phản dame chí mạng.


Càng nghĩ cậu ấy càng không hiểu, rốt cuộc tại sao Tần Phong cứ khăng khăng phải yêu một người phụ nữ khó chiều như vậy?


Chẳng lẽ là thích tự ngược?


Một lát sau, cậu ấy lại hỏi: “Nói đi thì cũng phải nói lại, cậu định làm gì? Hai người cứ ly thân chiến tranh lạnh thế này đâu phải là cách?”


“Mà nè… cậu sẽ không chia tay với anh ấy chứ?” Nói đến cuối giọng cậu ấy nhỏ đi, dù sao người đối diện này có quá nhiều ý tưởng trời ơi đất hỡi, cậu ấy không đoán được.


Trần Túy ngẫm nghĩ, nói: “Không biết.” Cô dừng lại một giây: “Có lẽ không phải là lúc này.”



“OMG…” Sơ Tiểu Niên thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi lập tức bụm miệng lại, hạ thấp giọng: “Tớ thật sự kinh ngạc đó, giới hạn của cậu bây giờ hình như càng ngày càng cao rồi, nếu là trước đây cậu đã không nói hai lời thu dọn đồ đạc chạy đi rồi ấy chứ?”


“Ừ, chắc vậy.” Trần Túy đồng ý. Dù sao lúc trước Leo không nói một tiếng đã dẫn bạn về nhà cô uống rượu, cô đã nói chia tay rồi.


Nhưng khi Sơ Tiểu Niên hỏi tại sao bây giờ cô lại có “tiêu chuẩn kép” với Tần Phong như vậy, cô lại không trả lời được.


Lần đầu tiên Trần Túy thực sự cảm nhận được khái niệm trừu tượng về “cảm giác”. Một lúc sau, trong đầu cô chợt lóe lên một ví dụ có thể hình dung tâm trạng của mình.


Cô nói, nhớ hồi học lý thuyết ở Le Cordon Bleu có một tiết giảng về chủ đề “phân biệt đối xử”, hôm đó trước khi tan học, thầy giáo đã đặt ra một câu hỏi.


“Nếu có một người khuyết tật ngồi xe lăn đến nhà hàng ứng tuyển, muốn vào làm bếp, bạn có cho người đó cơ hội này không?”


Đặt câu hỏi như vậy cho một lớp học vừa nghe bài giảng về “phân biệt đối xử” rõ ràng là một cái bẫy, vì vậy mọi người trong lớp đều im lặng, không ai muốn giẫm phải mìn.


Cuối cùng Trần Túy may mắn trở thành người bị thầy giáo gọi tên, Sơ Tiểu Niên nhớ rõ lúc đó mình đã thầm toát mồ hôi giùm cô.


Đương nhiên, câu trả lời của cô vô cùng dứt khoát: “Không.”


Thế là trong lớp có người khe khẽ hít vào một hơi, nhưng vượt ngoài dự liệu của mọi người, thầy giáo lại rất hài lòng với câu trả lời này. Khi được về lý do và suy nghĩ của mình, cô càng trả lời thẳng thắn.


“Tất cả các thiết bị trong bếp đều theo tiêu chuẩn thông thường, bếp lò, bàn thao tác, lối đi… đều không phù hợp với người khuyết tật ngồi xe lăn, thuê người đó là vi phạm quy tắc an toàn bếp, rất nguy hiểm.”


Đến tận bây giờ Sơ Tiểu Niên vẫn còn nhớ tâm trạng lúc đó của mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là ảo não.


An toàn của xưởng bếp chắc chắn phải đặt lên hàng đầu, một đạo lý đơn giản như vậy mà cậu ấy lại lưỡng lự không dám trả lời chỉ vì nó có liên quan đến “phân biệt đối xử”.


Chỉ riêng điểm này thôi cậu ấy đã biết mình vĩnh viễn không bằng Trần Túy, người đó bất cứ lúc nào cũng có thể làm được việc không phân tâm, cho nên cậu ấy luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu cô.


Giống như hôm nay, trong khi cậu ấy chắc chắn Trần Túy sẽ muốn chia tay với Tần Phong, thì người đối diện lại hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.


Thật là một người phụ nữ bí ẩn…


Sơ Tiểu Niên lẩm bẩm trong lòng một câu, rồi lại hỏi: “Vậy, cậu đột nhiên đưa ra ví dụ này là muốn nói gì?”



Trần Túy do dự vài giây, nói: “Người ta phải nhận rõ thực tế, nhìn thấy bản chất của vấn đề, cũng phải học cách tự thỏa hiệp.”


Một lần nữa hồi tưởng lại khúc nhạc đệm chen ngang trong lớp học năm đó, cô vẫn không thể hiểu được, tại sao mọi người lại phí tâm tổn trí và quanh co lòng vòng với một vấn đề đơn giản như vậy, rõ ràng đáp án đã nằm ngay trên đề bài.


Mà Sơ Tiểu Niên cũng thật sự không ngờ rằng, trong đời mình lại có thể nghe được một bài phát biểu tổng kết từ miệng Trần Túy, người này bình thường ít nói lại thẳng thắn, hôm nay đúng là “sống lâu mới thấy”.


Mặc dù cậu ấy vẫn không đoán được, “bản chất” mà Trần Túy nói đến là gì, “tự thỏa hiệp” lại đại diện cho điều gì, nhưng vào lúc này lại phát hiện ra những điều thú vị khác.


“Này, cậu có phát hiện ra không, cậu và Tần Phong càng ngày càng giống nhau rồi đấy.”


“Hử?” Trần Túy đặt ly xuống, nghi hoặc nhìn cậu ấy.


Sơ Tiểu Niên chống cằm, nói: “Thì… cách nói chuyện ấy, ngữ khí gì gì đó, thật sự rất giống.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của ai đó, cậu ấy dở khóc dở cười giải thích: “Ví dụ như, Tần Phong chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ quan điểm và ý kiến của mình, anh ấy luôn suy tư, rồi sau đó sẽ đưa ra ‘một ví dụ’.”


“Đưa ra ví dụ?” Trần Túy cảm thấy cách nói này thật thú vị.


“Chính là cách cậu vừa nói chuyện đó, là ‘phương pháp giao tiếp kiểu Tần thị’ điển hình, nói bóng gió, vòng vo tam quốc để bày tỏ quan điểm của mình, rồi mặc kệ người khác có hiểu hay không.”


Trần Túy trầm ngâm vài giây: “Vậy là vừa nãy cậu không hiểu.”


“… Cậu im miệng, tớ không muốn nói cái này.” Sơ Tiểu Niên đảo mắt, đây đâu phải là vấn đề có hiểu hay không? Thật không biết Tần Phong bình thường giao tiếp với người này như thế nào. Cậu ấy thầm oán trách nửa ngày, mới nói: “Tự dưng cảm thấy có lẽ Steven đã nói đúng.”


Hai người bọn họ, thật sự rất xứng đôi.


Nhưng tình hình hiện tại của hai người không mấy lạc quan, cậu ấy nên giúp cô bạn thân và người anh trai đánh cược một phen.


Thế là Sơ Tiểu Niên nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ tệ.


“Tequila, cậu có dám đi ‘du lịch’ một chuyến theo kiểu nói đi là đi không?”


Trần Túy lập tức hiểu ý, nhướng mày, “Có gì mà không dám.”


Khoảnh khắc này, hai người bạn thân không hẹn mà cùng có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về từ “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.


HẾT CHƯƠNG 49


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 49: MÓN THỨ HAI MƯƠI TÁM: TRÀ CHIỀU KIỂU ANH
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...