Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 50: MÓN THỨ HAI MƯƠI CHÍN: BÁNH CƯỚI KEM BƠ KIỂU Ý (I)
Trần Túy bị tiếng máy bay hạ cánh đánh thức, chưa kịp mở mắt thì đã bị bịt kín trong tiếng ồn đinh tai nhức óc, cô nửa tỉnh nửa mơ một lúc lâu mới hoàn hồn.
Vừa lắp sim Pháp vào điện thoại, cô đã nhận được điện thoại của Steven, anh ấy báo vị trí đỗ xe, chỗ đó tiện cho Trần Túy tìm nhanh.
Không lâu sau, cô và Steven thuận lợi gặp được nhau, còn chưa kịp nói vài câu khách sáo, cô đã đưa túi đồ trong tay cho anh ấy.
“Tiểu Niên nhờ em mang, quà Giáng sinh sớm cho anh.”
Steven nhận lấy, tiện tay xách luôn vali cho Trần Túy, nói: “Cảm ơn Tequila cất công bay từ xa về chỉ để mang quà cho anh.”
Trần Túy không để ý đến anh, thầm nghĩ cặp đôi này càng ngày càng thích móc mỉa cô rồi.
Gọi điện thoại báo bình an cho Sơ Tiểu Niên xong, tai được yên tĩnh một lát, cô tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, trò chuyện câu được câu không với Steven, thỉnh thoảng lại mở màn hình điện thoại lên xem, như thể đang chờ đợi điều gì.
“Em thật sự định làm phù dâu cho Leo à?” Steven đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Trần Túy trả lời.
Thực ra trong lòng cô luôn có chút áy náy với Leo, dù sao anh ấy cũng thật lòng đối tốt với cô, cũng từng nghĩ đến chuyện bên nhau lâu dài. Nếu không, anh ấy đã không bí mật chuẩn bị một màn “cầu hôn” long trọng, rồi sau khi bị từ chối trước bao người, vẫn có thể vô tư đối xử tốt với cô như trước.
Steven thấy người này luôn có tâm sự, bèn muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí.
“Làm phù dâu cho người yêu cũ nghe có vẻ là một trải nghiệm thú vị đấy, đám cưới của Leo có lẽ sẽ cho anh chút cảm hứng sáng tác.”
Trần Túy im lặng vài giây, nghiêng mặt sang: “Steven, Tiểu Niên làm hư anh rồi.” Thế mà lại lấy việc chế giễu cô làm niềm vui.
Steven bị vạch trần thì cười: “Vậy thì em hiểu lầm Tiểu Niên rồi, em ấy thấy em lo lắng trước khi lên máy bay, nên xui anh chọc em đấy.”
Ý tưởng lố bịch như vậy quả thật khó tìm được người thứ hai: “Vậy thì thật sự phải cảm ơn cậu ấy rồi.” Trần Túy dở khóc dở cười.
“Sao rồi, nửa năm không về, có quen không?”
“Không có gì không quen cả, Paris vẫn như vậy.” Mấy năm như một, chẳng có gì thay đổi.
“Đúng vậy, dù sao thì ở cái vùng quê của chúng ta, xây một tòa nhà cũng mất mấy năm, chỗ nào cũng đình công suốt ngày, không thể so sánh với các thành phố ở Trung Quốc được.” Nghĩ đến đây, Steven có chút vui mừng: “Nhưng anh thấy em thích nghi khá tốt đấy, cuộc sống nhịp độ nhanh ở Thượng Hải mà em cũng chấp nhận được. Lúc đầu Tiểu Niên còn rất lo cho em, cảm thấy em chắc chắn sẽ không thích sống ở Trung Quốc, bây giờ xem ra khả năng thích ứng của em rất tốt đấy.”
“Vậy à?” Nghe đến đây, Trần Túy hơi ngẩn người, không khỏi hồi tưởng lại những ngày sau khi mình về nước.
Cô đã thích nghi rồi sao? Hay là thật sự chấp nhận rồi?
Trong nửa năm này, mỗi ngày ngoài việc làm ở La Tulipe, lúc rảnh rỗi thì tập thể dục, thì chẳng có gì đặc biệt khác. Điều đặc biệt duy nhất là sau khi ở bên Tần Phong, cô luôn mong chờ khoảng thời gian sau giờ làm.
Người đó luôn có ma lực, biến hóa đủ món ngon cho cô, chăm sóc cô rất tốt, giống như khi cả hai còn làm đồng nghiệp ở nhà hàng, những chuyện vặt vãnh trong công việc và cuộc sống không bao giờ để cô phải bận tâm.
Anh rất lãng mạn, cũng hiểu chuyện, sau khi ở bên anh, một người lười biếng không dụng tâm cho cuộc sống như cô lại bắt đầu cảm nhận được phần nào sự quyến rũ của “những nghi thức trong cuộc sống”.
Trần Túy bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu như sau khi về Thượng Hải cô không gặp được Tần Phong, vậy thì kết cục có khác không?
Có lẽ cô đã xách hành lý trở về từ lâu rồi cũng nên.
“Đúng rồi, lần này em về Tần Phong nói gì không?” Dù người đã về thuận lợi, Steven vẫn lo lắng cho Trần Túy, dù sao anh cũng đã chứng kiến sự chiếm hữu gần như điên cuồng của Tần Phong rồi.
Huống chi việc tham dự đám cưới người yêu cũ này…
Steven tự hỏi lòng mình, nếu đổi lại là anh, e rằng cũng không muốn để người đi.
“Em nhắn tin rồi.” Trần Túy trả lời, lại bấm vào màn hình: “Nhưng anh ấy không trả lời.”
Steven thầm ngạc nhiên. Biết cô về tham dự đám cưới người yêu cũ mà không trả lời tin nhắn? Người kia bình tĩnh thật.
Thế là anh vô thức nói đỡ cho Tần Phong: “Sao lại thế? Có lẽ là chưa nhìn thấy tin nhắn thôi.”
Nói xong anh liền hối hận.
Thời gian Trần Túy gửi tin nhắn đã gần một ngày một đêm rồi, làm sao có chuyện bây giờ còn chưa nhìn thấy.
Thảo nào Sơ Tiểu Niên nói Trần Túy cứ lo lắng mãi, xem ra sự im lặng của Tần Phong cũng khiến cô khó chịu.
Tuy nhiên, tâm tư của Trần Túy quả thật đã bị Steven đoán trúng, chuyến “du lịch” nói đi là đi này của cô quả thật không đủ phóng khoáng, trong lòng như bị sợi dây thừng trói chặt, trái tim cứ lơ lửng giữa không trung.
Nhớ đến trước khi Tần Phong đi còn nói, bảo cô có chuyện gì cứ gọi cho anh. Nhưng bây giờ cô đã rời Thượng Hải về Pháp rồi, người đó nhìn thấy mà ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại cũng không gọi.
Quả nhiên lần này là thật sự giận dỗi rồi.
Trong lúc dùng bữa, Steven chia sẻ với cô một tin vui.
Anh ấy kể có một studio nghệ thuật ở Trung Quốc gửi lời mời cho mình, muốn hợp tác với phòng tranh của anh. Nếu không có gì bất ngờ, năm sau anh sẽ về Thượng Hải ở ít nhất nửa năm, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có triển vọng mở một phòng tranh ở trong nước.
Trần Túy nghe xong hiếm khi cảm khái, hai người này chia chia hợp hợp bảy tám năm, cuối cùng cũng sắp đến ngày khổ tận cam lai rồi. Cô thật lòng mừng cho họ, thế là uống thêm vài ly.
Uống hết ly bia đen đắng ngắt, cô lại chạm vào chiếc điện thoại trên bàn, vẫn chẳng có tin nhắn nào.
·
Mà lúc này, tình hình ở phía bên kia Trái Đất cũng chẳng khá hơn là bao.
“Haizz, Trần Túy về Pháp rồi.”
“Tôi biết.”
“Anh không nói gì sao?”
“Tôi nên nói gì?”
“Anh…”
Sau bữa tối, Sơ Tiểu Niên thần bí đi theo Tần Phong ra ban công. Hôm nay, hai vị phụ huynh hiếm khi có tâm trạng tốt, không nói những lời kỳ quái trên bàn ăn, vì vậy Tần Phong ở lại nhà thêm một lát.
Nhưng trạng thái của người này thực sự quá tệ, nói là xác sống cũng không ngoa, quen biết Tần Phong mấy năm, Sơ Tiểu Niên chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.
Nhưng nếu đã suy sụp như vậy mà còn không trả lời tin nhắn thì thật không giống tác phong của anh. Cậu ấy nghe Steven nói, Trần Túy bên kia cũng hồn xiêu phách lạc.
Nghĩ đến người anh đáng tin cậy này lại khiến bạn thân của mình lo lắng như vậy, cậu nhất thời cảm thấy khó chịu.
“Là anh đuổi người ta đi! Bản thân anh còn suy sụp theo à?”
Động tác trên tay Tần Phong khựng lại, khẽ cười một tiếng, không đáp lời.
Chuyện đến nước này thì tính là gì, là anh tự làm tự chịu?
Anh không nên dùng món ăn đó để thử lòng, cũng không nên ghen tuông chỉ vì đọc được vài dòng tin nhắn.
Người ta nói phụ nữ không thể từ chối tình cũ, cũng không thể từ chối kim cương, vậy Trần Túy cũng như thế sao?
Ngày hôm đó, hình ảnh lấp lánh trên màn hình dường như vẫn còn trước mắt anh, người kia hỏi cô, chiếc nhẫn này có đẹp không, lại hỏi cô có thích không.
Trần Túy nói, thích.
Lại loáng thoáng nhìn thấy một câu, Trần Túy đồng ý với anh ta sẽ cân nhắc việc trở về Pháp… Thế là anh gần như bỏ chạy.
Anh muốn tin Trần Túy, cố gắng không suy nghĩ lung tung. Nhưng khi đêm khuya thanh vắng, tiếng rung của tin nhắn điện thoại bên cạnh lại khiến anh không thể ngủ được. Sự dằn vặt nội tâm ngày càng nghiêm trọng, anh dứt khoát dùng điện thoại của mình tìm kiếm tên người kia trên mạng xã hội.
Beef Bourguignon…
Một bức ảnh nổi bật hiện ra, hô hấp của Tần Phong trở nên nặng nề vô cùng, sự ghen tị khó kìm nén bùng cháy trong lồng ngực.
Anh không biết vì lý do gì, mà một người sau giờ làm việc chưa bao giờ động vào dầu mỡ, lại đi làm một món ăn phiền phức cần nấu gần nửa ngày vào lúc rảnh rỗi.
Đối với cô, người đó quan trọng, đặc biệt đến thế sao?
Có thể vì anh ta mà từ bỏ nguyên tắc của bản thân, bây giờ lại vì anh ta mà về Pháp…
Về đó làm gì, ôn lại kỷ niệm xưa? Nối lại tình cũ?
Vậy anh ở chỗ cô tính là gì? Có thể dễ dàng bị vứt bỏ như vậy sao?
Tần Phong cảm thấy mình chắc chắn đã bị Trần Túy ảnh hưởng quá nhiều, nếu không thì sao có thể nghĩ đến đây mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Cô luôn có một loại khả năng dập tắt ngọn lửa của người khác, mặc dù phần lớn thời gian là cảm giác bất lực như đấm vào bông, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc cứng đối cứng khi nóng nảy.
Có nên tin cô không?
Cô đã nói trong tin nhắn, hai tuần sau sẽ về.
Hơn nữa, chuyện cầu hôn lớn như vậy, một người có tính cách như cô sao có thể tùy tiện đồng ý…
“Này! Tần Phong, tôi nói gì anh có nghe không đấy?”
“Tiểu Niên.” Tần Phong trầm giọng nói: “Ngày xưa tình cảm giữa bọn họ tốt lắm sao?”
Không đợi được câu trả lời, coi như là ngầm thừa nhận, Sơ Tiểu Niên thấy bộ dạng đáng thương ắt có chỗ đáng hận của người này thì muốn chọc tức anh.
“Tình cảm của họ tốt lắm đấy, Leo còn cầu hôn Tequila rồi cơ!”
“Lúc đó Tequila sợ chết khiếp, sau này cứ thấy vật hình tròn là né xa.”
Nói xong còn tự cười khan hai tiếng, mắt thì liếc trộm phản ứng của Tần Phong.
Nói điều này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Dù sao thì Leo bây giờ cũng sắp kết hôn rồi, dù sao cũng không gây ra sóng gió gì.
Câu nói này vừa phủ nhận mối quan hệ hiện tại của Leo và Trần Túy, vừa có thể chọc tức Tần Phong, thật là nhất cử lưỡng tiện!
Sơ Tiểu Niên thầm khâm phục sự quả cảm và cơ trí của mình, vài giây sau chợt phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Đợi đã… Tần Phong, anh, anh đi đâu đấy?”
“Ê — anh đứng lại!”
.
Đã lâu không hít thở không khí đồng quê, Trần Túy cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn.
Bây giờ trời mới vừa chập tối, trên những con đường hai bên nhà đã không thấy bóng người. Nhà Trần Túy là nhà riêng, thuộc vùng ngoại ô Paris, nơi đây cách xa ánh đèn và sự ồn ào của thành phố, có thể nhìn rõ những vì tinh tú trên bầu trời đêm.
Có lẽ, nơi này mới phù hợp với mình hơn, Trần Túy nghĩ vậy.
Về đến nhà chưa bao lâu, Sơ Tiểu Niên đã gọi điện thoại đến.
Trần Túy không khỏi bật cười. Không phải chỉ là chụp ảnh giò heo Đức để chọc tức cậu ấy thôi sao, người này lại trực tiếp gọi điện thoại đến để “tố cáo”.
Cô bắt máy, thản nhiên nói: “Không gọi món cậu thích ăn nhất, chỉ ăn giò heo thôi.”
Vốn dĩ muốn ra tay trước, không ngờ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói pha lẫn tiếng nức nở.
“Xong đời rồi, Tequila, hình như tớ gây họa rồi…”
Động tác trên tay Trần Túy khựng lại, cô đứng im tại chỗ, hỏi: “Sao thế?”
Sơ Tiểu Niên khó khăn nuốt nước bọt, nói với vẻ thấy chết không sờn: “Nếu tớ đoán không sai, Tần Phong chắc sắp đi tìm cậu rồi…”
HẾT CHƯƠNG 50
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 50: MÓN THỨ HAI MƯƠI CHÍN: BÁNH CƯỚI KEM BƠ KIỂU Ý (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
