Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 48: MÓN THỨ HAI MƯƠI BẢY: BÒ HẦM RƯỢU VANG BURGUNDY (II)


Trần Túy bơi xong về nhà đã là giữa trưa, lúc cô tỉnh dậy Tần Phong không có ở nhà.


Tủ lạnh trống rỗng cả tuần nay, Trần Túy nghĩ, chắc hẳn anh đã đi siêu thị. Thế là cô cũng rời khỏi nhà đi đến phòng tập thể hình.


Kể từ lần trước, sau khi mẹ Tần Phong đến nhà, giữa hai người dường như có một khoảng cách vô hình. Vốn dĩ còn coi như yên ổn, nhưng tối qua tâm trạng Tần Phong thực sự không ổn.


Mà chính cô cũng chẳng khá hơn là bao, trong lòng luôn cảm thấy phiền muộn, có cảm giác bồn chồn không rõ nguyên do.


Cảm giác này rất tệ, cho đến khi ngâm mình trong nước lạnh, bơi qua bơi lại vài vòng mới xả được gần hết.


Trần Túy về đến nhà, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu vang đỏ. Cô quá quen thuộc với mùi này, người nọ quả nhiên đã bận rộn cả buổi trưa để làm món bò hầm rượu vang Burgundy[43], đúng là không biết mệt.

[44]Rượu vang Burgundylà thuật ngữ chung chỉ các loại rượu vang được sản xuất tại vùng Burgundy của Pháp. Loại rượu này nổi tiếng với sự thanh lịch, phức tạp và đặc trưng thổ nhưỡng. Chủ yếu được làm từ nho Pinot Noir, nó làm nổi bật những khác biệt tinh tế trong thổ nhưỡng của từng vườn nho. Với hệ thống phân loại nghiêm ngặt, từ cấp vùng đến cấp Grand Cru, nó đại diện cho những loại rượu vang chất lượng cao nhất trên toàn cầu và được mệnh danh là "Vua của các loại rượu vang Pháp".
“Về rồi à.”


“Ừm.” Trần Túy đi đến nhà bếp, Tần Phong liền đưa bột protein đã pha xong cho cô. Điểm này ngược lại không khác gì so với bình thường.


Cô liếc nhìn tình hình trong nồi, không tiếc lời khen ngợi: “Rất chuyên nghiệp, nhìn còn ngon hơn em làm.”


Tần Phong cười, không nói gì, chỉ bảo Trần Túy đi tắm gội sấy khô tóc, lát nữa ra ăn cơm luôn.


Nửa tiếng sau, thịt bò đã chín, Tần Phong không múc ra mà bưng thẳng nồi tráng men ra bàn ăn, lót bằng một tấm lót cách nhiệt.


Chiếc nồi này xuất hiện ở nhà với tần suất khá cao, Tần Phong dù là hầm canh hay kho thịt đều dùng nó. Múc một ít cơm vào bát, Trần Túy háo hức thử một miếng thịt bò.


“Ngon lắm.” Trần Túy nói: “Em luôn cảm thấy anh mới là người học nấu ăn.”


Tần Phong nghe xong thì nhướng mày: “Em là đầu bếp mà lại nói thế, cứ cảm thấy như đang mỉa mai anh vậy.”


“Không mà.” Trần Túy cười, lắc đầu: “Đầu bếp như em ở nhà cũng không nấu cơm, toàn được anh ‘cho ăn’.”


Trần Túy sử dụng thành thạo hai chữ “cho ăn”, nhưng sắc mặt người đối diện lại không được tốt lắm. Anh dùng đũa khuấy bát cơm, im lặng rất lâu mới lên tiếng.


“Món này là khi làm việc ở Thụy Sĩ, một người Pháp đã dạy anh. Anh ấy nói với anh, thịt bò nên ướp với rượu vang đỏ trước một đêm là ngon nhất, như vậy hôm sau làm mới ngấm gia vị.”



Trần Túy ngẫm nghĩ, nói: “Ừm, nhiều nhà hàng Pháp cũng sẽ làm như vậy.” Cô không nhận ra sự dao động trong cảm xúc của người đối diện, vừa ăn thịt bò vừa nói: “Tối qua anh xuống ướp thịt bò từ lúc nào vậy?”


Rình rang như vậy mà cô lại không hề nhận ra.


Nhưng Tần Phong dường như không nghe thấy câu này, tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm làm món này của mình: “Người đầu bếp kia còn nói, khi hầm thịt bò phải cho cả nồi vào lò nướng nướng ba bốn tiếng mới ngon, nhưng anh thấy phiền phức nên hầm trực tiếp trên bếp.”


“Hầm trên bếp cũng vậy, trước đây nhà hàng của chúng ta đều hầm sẵn cả nồi.” Trần Túy bổ sung: “Món này không quá cầu kỳ về phương pháp nấu, thực ra cũng không khác gì mấy so với các món bò hầm khác, chỉ là thay nước bằng nước dùng và rượu vang đỏ thôi.”


“Vậy sao?” Tần Phong dừng động tác khuấy cơm, giọng nói có chút khàn khàn.


Lúc này Trần Túy mới thực sự nhận ra phản ứng khác thường của anh, cô đặt đũa xuống và hỏi: “Sao vậy?”


Trong lúc chờ đợi phản hồi, cô hồi tưởng lại mấy câu vừa rồi Tần Phong nói. Người này cứ liên tục nói về món bò hầm rượu vang đỏ mà người Pháp nào cũng biết này, dường như đang ganh đua với nó.


Trần Túy dù không đoán ra được ý đồ của anh, cũng cảm thấy kỳ lạ, thế là cô hỏi thẳng: “Anh muốn nói gì với em sao?”


“Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?”


Câu chất vấn buột miệng thốt ra khiến Trần Túy sửng sốt, cô ngẩn người vài giây, hỏi ngược lại: “Em nên nói gì?”


Tần Phong cười gượng như nghe được chuyện cười lạnh, rồi lại giả vờ vô tình nhún vai: “Ví dụ, nói về việc bạn trai cũ của em đã tìm em như thế nào, trước đây em đã làm cho anh ta một món ăn ngon đến nỗi anh ta nhớ mãi không quên ra sao, khiến anh ta nhớ nhung suốt mấy năm trời.”


Không khí dường như đóng băng trước những lời nói này; thậm chí cả hai đều không nghe thấy tiếng thở của nhau.


Sự im lặng đi đến hồi kết, Trần Túy mới chậm rãi lên tiếng: “Tần Phong, anh xem điện thoại của em.”


“Đúng vậy, mấy ngày nay em và anh ta trò chuyện quá nhiệt tình, nên anh thực sự tò mò.” Tần Phong lập tức xé bỏ lớp ngụy trang, đổi thành dáng vẻ khác hẳn so với bình thường, bất chấp tất cả mà đỏ mắt lên án: “Cũng may anh đã ngó qua, nếu không đến lúc em theo anh ta về Pháp anh còn không biết.”


Nói đến đây, Trần Túy nhíu mày thật sâu, cô không biết nên dùng từ “hoang đường” hay “lố bịch” để hình dung cảnh tượng trước mắt, dù sao cũng không phải là những từ ngữ bình thường gì.


Mà lúc này cô mới bừng tỉnh, hóa ra bữa cơm này không phải là thú vui cuối tuần gì, chỉ là một hồi chuông cảnh báo dành cho cô. Cũng khó trách Tần Phong từ tối qua đã bắt đầu chuẩn bị, bận rộn cho đến tận trưa hôm nay. Dùng một cách làm phiền phức như vậy, chỉ để châm chọc và mỉa mai, anh đúng là đã bỏ nhiều công sức.


“Đúng, anh đã xem.” Câu trả lời đầy tự tin như dự đoán.


Trần Túy nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Anh không nên tò mò chuyện riêng tư của người khác.”



Mấy ngày nay Leo có tìm cô trò chuyện, vì nội dung cuộc trò chuyện khá quan trọng, Trần Túy đã nhắn thêm vài câu. Bình thường Tần Phong sẽ không động vào điện thoại của cô, nhưng vốn dĩ cũng chẳng có nội dung gì riêng tư, cô thường quên khóa màn hình. Đôi khi chưa kịp trả lời, cô sẽ để màn hình điện thoại sáng trên tủ đầu giường.


Vậy là anh đã vô tình nhìn thấy vào lúc đó sao? Hay là nói, vì nghi ngờ mà anh đã cố ý lục lọi điện thoại của cô?


Trần Túy cảm thấy đau đầu từng cơn, quả nhiên yêu đương luôn có đủ loại chuyện phiền phức.


Nhưng những điều này đều không quan trọng nữa, quan trọng là, bây giờ trông anh có vẻ nguy hiểm.


Câu nói này rõ ràng là ngòi nổ, Tần Phong cười lạnh vài tiếng: “Trần Túy, em coi anh là ‘người khác’ sao?”


Sao lại lôi đến chủ đề này rồi?


Trần Túy mệt mỏi với việc cả hai không hiểu ý nhau trong tình huống hiện tại, cô tỏ thái độ lạnh nhạt: “Anh đang đặt sai trọng tâm rồi.” Cô thoáng im lặng, khẽ thở dài: “Nói chuyện với anh mệt mỏi quá.”


Nhìn thấy ngón tay Tần Phong trên bàn siết chặt đến trắng bệch, Trần Túy không khỏi tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng trong đầu.


Bên cạnh là nhà bếp, những con dao nguy hiểm nhất trong nhà đều để ở đó. Trước mặt là bát đũa và nồi gang, không biết giây tiếp theo anh có lật tung cái nồi lên không, phá hỏng món bò mà bản thân đã vất vả làm gần nửa ngày.


Trần Túy có phần hối hận.


Kẻ nguy hiểm thật đáng sợ, lẽ ra cô nên ăn xong bữa cơm trong yên bình rồi mới khơi mào chuyện này, nhưng họa từ miệng mà ra, bây giờ đã muộn rồi.


Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đợi một lát, tình tiết đáng sợ như dự đoán không xảy ra. Người đàn ông đó giống như một quả bóng da, nhịn đến giới hạn rồi xì hơi, vậy mà không phát điên.


Anh xoa hai bên thái dương, chậm rãi nói: “Ăn cơm trước đi.”


“Còn anh?” Trần Túy thấy anh đứng dậy, theo bản năng hỏi.


“Anh không ăn.” Tần Phong nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi.


Rõ ràng là anh sai trước, sao trông lại như thể là người bị hại vậy?


Trong lồng ngực Trần Túy dâng lên một vài cảm xúc xa lạ, cô chợt nhớ đến lời Sơ Tiểu Niên nói, phải sửa tính khí của anh.


“Tần Phong.” Thế là cô gọi anh lại, ngẩng mặt nhìn vào mắt anh: “Anh tốn công làm nồi bò hầm này, bản thân lại không ăn một miếng nào, chỉ là để nói với em, anh đã xem điện thoại của em sao?”



Ánh mắt Tần Phong thoáng dao động, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.


Đúng vậy, rốt cuộc anh làm vậy là vì lý do gì?


Thật ra, khi nhìn thấy mấy dòng tin nhắn kia, anh đã ghen tị, dù sao Trần Túy nói cô không bao giờ nấu ăn ở nhà, anh chưa từng được hưởng đãi ngộ như người yêu cũ. Nhưng khi anh liếc thấy câu chuyện về món ăn đó, lại chưa từng có ý định muốn châm chọc Trần Túy.


Nếu không phải là châm chọc, thì lý do anh làm vậy là gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn nói với cô, anh cũng biết làm món ăn này? Hơn nữa sau này sẽ luôn làm cho cô ăn?


Nói ra ai mà tin cho được…


Đúng vậy, cô ấy sẽ không còn tin mình nữa.


Tần Phong lại lần nữa rơi vào những suy nghĩ kỳ quái, tình hình đang phát triển theo chiều hướng ngày càng xấu đi. Nhưng giờ phút này anh lại không muốn giải thích, ngược lại thuận theo lời của Trần Túy, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.


“Vậy em không giải thích gì sao?” Anh đột nhiên hỏi như vậy.


“Giải thích gì?”


“Giải thích tại sao vẫn còn liên lạc với người yêu cũ, hơn nữa còn nói chuyện thân mật.”


Cuối cùng cũng nói ra rồi…


Tần Phong nghĩ, câu nói này đã nghẹn trong lòng anh hai ngày, cuối cùng cũng được giải thoát.


Trần Túy nghe xong, bỏ qua mấy chữ “nói chuyện thân mật”, trả lời: “Vì bọn em chia tay rồi vẫn là bạn.”


“Bạn bè?” Câu nói này khiến tim Tần Phong hẫng một nhịp, anh hít sâu một hơi, nở nụ cười bất lực: “Vậy còn anh? Anh là gì của em?”


Trần Túy hơi nhíu mày: “Anh đang hỏi một câu hỏi mà bản thân đã biết rõ câu trả lời.”


Là bạn trai, cô đã thừa nhận với bên ngoài không biết bao nhiêu lần rồi.


Nhưng Tần Phong dường như đã quên mất, đôi mắt đượm vẻ khó dò, thất thần nhìn Trần Túy.


“Trần Túy, em có thật sự coi anh là bạn trai không?”



“Nói cách khác, anh có quan trọng với em không?” Anh nuốt nước bọt, mở miệng một cách khó khăn: “Phải rồi, anh là bạn trai, chỉ là một người bạn trai mà em có thể tùy tiện chia tay.”


“Trong lòng em, anh mãi mãi là lựa chọn sau cùng.”


“Trong lòng em, anh chẳng quan trọng gì cả.”


Người yêu cũ nói vài câu cô liền cân nhắc chuyện về Pháp, thậm chí còn muốn chia tay vì thấy việc xử lý chuyện gia đình thật phiền phức…


Tần Phong cười khổ một tiếng, lúc đó không biết tự lượng sức mình muốn thách thức động vật máu lạnh. Giờ xem ra, người sa vào chỉ có một mình anh. Trong cuộc đi săn này, anh đã thua thật thảm hại.


Anh cố gắng giữ gìn chút thể diện cuối cùng, thở ra một hơi: “Mấy ngày này anh sẽ đi công tác, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”


Rồi tiếng vali bị kéo lê, tiếp theo là tiếng cửa đóng lại gần như không nghe thấy.


Lần này xem như là họ cãi nhau sao?


Vài phút sau, Trần Túy cuối cùng cũng hoàn hồn, muộn màng chấp nhận hiện trạng.


Nồi tráng men trên bàn giữ nhiệt rất tốt, thịt bò trong nồi vẫn còn ấm nóng, người đàn ông kia vậy mà chưa ăn được một miếng nào đã bỏ đi. Chỉ có điều Trần Túy không hiểu, đây là nhà anh, tại sao anh lại bỏ đi.


Chỗ ngồi đối diện trống không, và đột nhiên cô có rất nhiều điều muốn nói về những gì vừa xảy ra.


Cô muốn nói, thật ra món ăn này, cô chưa bao giờ thích ướp thịt với rượu vang đỏ trước một đêm, cô cảm thấy làm như vậy quá chua, cho nên thử một lần rồi đổi cách làm.


Cô còn muốn nói, cô cũng chỉ làm cơm cho người yêu cũ đúng một lần đó, vẫn là do người kia nài nỉ, đòi cô làm quà sinh nhật.


Cô nhớ Tần Phong từng đùa cợt oán trách, sao lần nào cũng là anh nấu cơm ở nhà, còn cô thì chưa bao giờ vào bếp. Nhưng Tần Phong dường như cũng không biết rằng những bữa ăn mà cô thường chuẩn bị cho nhân viên ở nhà hàng thực chất là một hình thức “lợi dụng việc công để làm lợi cho bản thân”.


Từ khi hai người ở bên nhau, theo tiêu chuẩn của những mối tình trước đây, lẽ ra cô đã nên kịp thời rút lui.


Nhưng cô đã hứa, sẽ không tùy tiện nhắc đến chuyện chia tay.


Cho nên…


“Quan trọng.” Trần Túy lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Quan trọng lắm chứ.”


Chỉ là lần này vẫn như vậy, anh cũng sẽ không hiểu.


HẾT CHƯƠNG 48


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 48: MÓN THỨ HAI MƯƠI BẢY: BÒ HẦM RƯỢU VANG BURGUNDY (II)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...