Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 40: MÓN THỨ HAI MƯƠI BA: CƠM NIÊU GÀ LẠP XƯỞNG
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuần này, quản lý của La Tulipe lại được cử đi công tác, khiến đội ngũ nhân viên phục vụ của nhà hàng lại rơi vào tình trạng hoảng loạn không nhỏ.
Có lẽ vì sợ mắc phải những sai lầm trước đây, mọi người chủ động đến sớm để điểm danh, liên tục xác nhận số lượng món ăn trong ngày với đầu bếp.
“Bếp trưởng, cho tôi xác nhận lại một lần nữa, món chính ngoài gà Cordon Bleu và cá hồi, các món còn lại đều không giới hạn số lượng đúng không?”
“Còn nữa, món bò tartare khai vị hôm nay chỉ còn sáu phần, đúng không?”
“Đúng rồi, nếu khách muốn món tráng miệng được phục vụ riêng, chúng ta sẽ phải xuất hai hóa đơn nhé!”
Trần Túy từ khi vào bếp đã bị bao vây, cô trả lời từng câu hỏi được lặp đi lặp lại vô số lần. Chứng kiến bếp trưởng nói không ngừng nghỉ suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Cảnh Phàn không nhìn nổi nữa, chủ động tách đám đông để cứu cô, cho cô có thời gian uống ngụm nước.
Nghĩ đến việc cô và Tần Phong mỗi ngày chỉ giao tiếp bằng vài câu trước khi xuất món, cô không khỏi cảm thán, làm đầu bếp khó hơn nhiều so với tưởng tượng, quản lý đội ngũ bếp không chỉ đơn giản là kiểm soát việc xuất món. Nếu không có người quản lý đủ năng lực này, có lẽ cô đã sớm trốn về Pháp rồi.
Tu hết cốc nước, Trần Túy liếc thấy ánh mắt khác thường của Cảnh Phàn, cô nuốt nước bọt, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì đâu.” Cảnh Phàn cảm thấy lúng túng, ho khan vài tiếng: “À, tối nay bữa ăn cho nhân viên ăn gì nhỉ? Đã lâu rồi chúng ta không ăn món Trung Quốc, hay làm chút cơm nhà đi.”
“Được, tôi đi xem trong kho lạnh còn nguyên liệu gì.” Trong kho lạnh, Trần Túy tìm thấy vài gói thịt đùi gà, quay lại thấy Cảnh Phàn cũng đi vào, cô hỏi: “Cơm gà teriyaki?”
Cảnh Phàn suy nghĩ vài giây, đi ra khỏi kho lạnh, khi quay lại thì cầm theo một gói lạp xưởng: “Tôi làm cơm nồi đất gà lạp xưởng được không?”
“Được.” Trần Túy nói: “Nhưng nhiều người như vậy, dùng nồi đất thì có đủ để làm không?”
“Vậy thì tôi sẽ làm đơn giản thôi, dùng cái nồi lớn của chúng ta, chuyển sang làm cơm hấp nhé.”
Trần Túy gật đầu: “Ừ, vậy thì phiền anh rồi.”
Thấy cô sắp rời đi, Cảnh Phàn mở miệng nhưng lại không nói ra được lý do.
“Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?” Trần Túy đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi anh.
“À, không có gì đâu.” Cảnh Phàn gãi đầu, cười khan hai tiếng: “Tôi đang nghĩ món cơm niêu này là món tôi nấu ngon nhất, tuần này Tần Phong không có ở đây thật đáng tiếc, haha…”
“À, không sao, lần sau làm tiếp.” Trần Túy không nghĩ nhiều, quay lại bếp.
Ai ngờ vừa đến hành lang, đã bị người từ phía sau ôm chặt. Không cần nghĩ cũng biết người này là ai, Trần Túy vỗ cánh tay đang treo trên người mình: “Xuống đi, đồng phục bếp bị bẩn rồi.”
“Ê! Rõ ràng là tớ sạch hơn bộ đồng phục của cậu mà!” Sơ Tiểu Niên bĩu môi, lùi sang một bên, tạo dáng một cách điệu đà: “Cậu thấy sao, đẹp không?”
“Hôm nay sao lại mặc vest, cậu đi dự tiệc à?” Trần Túy hỏi.
Sơ Tiểu Niên cười lớn hai tiếng: “Sai! Tớ là manager của tuần này!”
Trần Túy ngẩn người: “Hả? Cậu…”
“Thế nào, không ngờ đúng không?” Sơ Tiểu Niên nhìn quanh một lượt, ghé sát tai Trần Túy: “Thực ra là Tần Phong đã gọi điện cho tớ, bảo tớ nhất định phải đến, anh ấy nói nếu không thì cậu sẽ rất mệt.”
Nói xong, còn nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Không ngờ cũng biết quan tâm người khác.”
Trần Túy cười một tiếng: “Mấy ngày này cậu không ở bên Steven sao?”
“Anh ấy về quê thăm họ hàng, phải đến ngày kia mới về.” Sơ Tiểu Niên nói.
Trần Túy nghe xong thì nhướng mày đầy ẩn ý: “À, bảo sao.”
Sơ Tiểu Niên bỏ qua câu nói mát, huých nhẹ vào người cô: “Này, đúng rồi, Tần Phong dạo này thế nào?” Thấy người kia mặt mày nghi hoặc, cậu ấy bổ sung: “Vai và xương đòn ấy, lần trước anh ấy bị đánh không nhẹ đâu, vết thương trên mặt thì tớ thấy đã khỏi rồi.”
Trần Túy nghĩ ngợi rồi nói: “Đã không còn vấn đề gì nữa.”
“Ờ, vậy thì tốt, tớ nói cậu nghe, lần trước mẹ của Tần Phong…”
Sơ Tiểu Niên ở bên cạnh nói như máy hát, nhưng Trần Túy đã lạc vào dòng suy nghĩ. Nhớ lại những vết bầm trên người Tần Phong, tự nhiên cũng nghĩ đến đôi mắt đào hoa chứa đầy vẻ đáng thương, lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cô khi cô giúp anh bôi thuốc.
Giống hệt như con chó Pomeranian xăm trên lưng anh.
Mấy hôm trước Trần Túy sợ anh chưa khỏi hẳn, không đồng ý lời mời gọi của anh, kết quả là anh cứ đáng thương nài nỉ, nằm trên giường dụ dỗ Trần Túy làm đi làm lại…
Ánh mắt sau khi thành công quá rõ ràng, Trần Túy chắc chắn anh đang dùng khổ nhục kế.
“Nhưng mà cái tật này của anh ấy, thật sự khó nói, bác sĩ tâm lý chỉ có thể giúp chẩn đoán, cuối cùng có khỏi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bệnh nhân.”
“Này! Trần Túy, cậu có đang nghe không vậy!” Sơ Tiểu Niên thấy người này cứ lơ đãng thì hét lên một tiếng.
Trần Túy hồi thần, cô xoa tai: “c** nh* tiếng một chút.”
“Cậu!” Chu Tiểu Niên vừa định trách móc, thì bị người ở tiền sảnh gọi lại.
“Ông chủ, ghi chú của bàn khách này cần anh xác nhận một chút!”
“Ờ, được rồi, tôi đến ngay!” Sơ Tiểu Niên nhìn qua Trần Túy, chỉ vào khu vực tiền sảnh: “Vậy tớ đi trước nhé, chef, tối tan ca đi ăn khuya với tớ.”
“Ừ, đi đi.”
—
Thực tế chứng minh, Sơ Tiểu Niên trong ba năm qua đã tiến bộ không ít, cậu ấy có thể ghi nhớ rõ ràng từng yêu cầu của khách. Thêm vào đó, với sự ăn ý với Trần Túy, nhiều đơn hàng đã được cậu ấy trực tiếp xử lý, cả buổi tối không hề làm phiền đến bếp trưởng. Tới tối muộn, mọi người trong nhà hàng đều nhìn nhận ông chủ có vẻ yếu đuối này bằng con mắt khác.
Với nụ cười rạng rỡ tiễn vị khách cuối cùng ra về, Sơ Tiểu Niên ngả lưng xuống sofa trong văn phòng.
Trần Túy đưa cho cậu ấy một cốc nước, cô nói: “Không tệ, mấy năm qua đã tiến bộ rồi.”
“Ừm…” Sơ Tiểu Niên uống cạn cốc nước, bỏ xuống thì sửng sốt: “Hử? Cái cốc phát quang này là của ai?”
Trần Túy trả lời: “Của Tần Phong.”
Sơ Tiểu Niên trợn mắt, chửi thầm một câu.
“Tiểu Niên, Trần Túy, ra ăn cơm thôi.” Cảnh Phàn gõ cửa: “Cơm gà đã xong rồi.”
“Á—— hôm nay lại có cơm ăn?!” Sơ Tiểu Niên ném cốc qua một bên, bật dậy khỏi chỗ ngồi, bỏ lại Trần Túy mà chạy ra ngoài.
Khi trở lại, trên tay cầm hai phần cơm, thấy Trần Túy đang cầm điện thoại nhắn tin: “Ôi, mới có mấy ngày không gặp mà đã tám chuyện rôm rả như vậy sao?”
“Cậu nói nhiều quá.” Trần Túy để điện thoại xuống, nhận lấy cơm niêu, hai người hoàn toàn quên mất cuộc hẹn ăn khuya tối nay.
Sơ Tiểu Niên ăn ngon lành, vừa ăn vừa khen: “Cậu đừng nói, gà của Cảnh Phàn nấu đậm đà thật!”
Trần Túy liếc bạn mình, cô không nói gì, chỉ hỏi: “Tuần này cậu ở nhà hàng cả tuần à?”
“Ừ, dù sao Steven tuần sau mới về, vậy thì tớ sẽ ở lại đến khi Tần Phong trở về.” Sơ Tiểu Niên gắp vài miếng cơm, dụng khuỷu tay vào người Trần Túy: “Hai người dạo này thế nào? Sau lần cãi nhau đó không có chuyện gì chứ?”
Trần Túy ngẫm lại rồi nói: “Chúng tôi không cãi nhau.”
“Thật sự không cãi nhau?” Sơ Tiểu Niên bĩu môi: “Nhưng cũng đúng thôi, với tính cách của cậu thì không ai có thể cãi lại, Tần Phong chắc cũng chẳng giận nổi khi nhìn mặt cậu.”
Âm thanh thông báo tin nhắn lại vang lên, Trần Túy cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.
“Nói thật, tính cách của cậu đúng là có thể kiềm chế được anh ấy, nhưng tính chiếm hữu và thích kiểm soát trong chuyện tình cảm của Tần Phong vẫn quá mạnh, không biết ngày nào đó lại lên cơn thì sao?” Sơ Tiểu Niên thử tưởng tượng mà đã rùng mình: “Không được không được, tớ thấy cậu phải hoàn toàn sửa đổi tính xấu của anh ấy!”
Câu này khơi gợi hứng thú của Trần Túy, cô ngẩng đầu, đặt điện thoại xuống: “Sửa kiểu gì?”
Sơ Tiểu Niên buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô. Cậu ấy vỗ vai cô, cất tiếng cười gian: “Tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi tìm đàn ông.”
“Hả?” Trần Túy nhìn Sơ Tiểu Niên như nhìn kẻ ngốc, chậm rãi nói: “Steven có biết không?”
“Trời ơi! Cậu đang nghĩ gì vậy!” Sơ Tiểu Niên hoảng hốt che miệng cô: “Ý tớ là, cậu cứ cố tình làm cho Tần Phong ghen đi! Chúng ta gọi cái này là lấy độc trị độc, để anh ấy không thể phản kháng mà chỉ biết chịu đựng!”
Trần Túy suy nghĩ hai giây: “Cậu thật tàn ác, tôi không đi đâu.”
Cô bỏ qua những phát ngôn kỳ quặc của Sơ Tiểu Niên bên cạnh, nhanh chóng ăn sạch bát cơm niêu trong tay. Bỗng nhớ đến việc Tần Phong đã nói lần trước, lần sau nghỉ lễ sẽ dẫn cô đi Quảng Châu ăn món Quảng Đông chính hiệu, rồi mỗi ngày sẽ thưởng thức một loại canh khác nhau.
Chẳng biết từ khi nào, một người không thích ra ngoài lại có sự háo hức với những chuyến đi, cũng không phải dễ dàng.
Đợi Sơ Tiểu Niên ăn xong, hai người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bếp và khu vực trước cửa, trước khi rời đi còn gói lại phần cơm niêu còn lại, vừa ra khỏi cửa sau đã thấy chiếc G-Class của Tần Phong đậu ở cửa.
Sơ Tiểu Niên kêu lên: “Phô trương quá thể.”
“Rồi sao?”
“Hai người ố dề quá đấy, không sợ người trong nhà hàng biết sao!”
Trần Túy nghiêng đầu, vừa đi vừa nói: “Biết cái gì?”
“Ôi! Hai người mỗi ngày cùng nhau đi làm, anh ấy đi công tác thì cho cậu lái xe, cậu đoán xem họ biết cái gì?” Sơ Tiểu Niên chỉ biết cạn lời.
Trần Túy hiểu ra, cô cười nhẹ: “Tôi không quan tâm.”
“Cậu thật là…” Sơ Tiểu Niên trợn mắt nhìn lên trời, bỗng để ý thấy bộ đồ Trần Túy vừa thay, cậu ấy xoa cằm: “Bộ đồ này… là Tần Phong mua cho cậu à?”
Trần Túy không quan tâm đến bất kỳ thương hiệu nào, chỉ mua vài món đồ thấy vừa mắt trên mạng, nguyên tắc là mặc được là được. Những bộ đồ trang trọng đó đều là lúc Sơ Tiểu Niên ở Pháp đã cùng cô lựa chọn, nhưng gần đây thấy cô mặc ngày càng giống một người nào đó.
Hai người lên xe, Trần Túy mới trả lời: “Ừ, anh ấy thường mua đồ cho tôi.”
Sơ Tiểu Niên tỏ vẻ nghi hoặc: “Tequila, thực ra tớ có phần khó hiểu, Tần Phong đang biến cậu như chơi Ngôi Sao Thời Trang á, vậy mà cậu thật sự có thể chấp nhận điều đó.”
Đợi hai giây, Trần Túy quay sang nhìn cậu ấy: “Ngôi Sao Thời Trang?”
Sơ Tiểu Niên ho sặc sụa, giải thích: “Game thay quần áo, hiểu chưa?” Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu: “Bị người khác kiểm soát như vậy ngay cả tớ cũng không chịu nổi, cậu giỏi thật.”
Kiểm soát?
Trần Túy suy nghĩ về hai chữ này, phản bác: “Không phải kiểm soát, chỉ là anh ấy mua, đúng lúc tôi có thể chấp nhận.”
Sơ Tiểu Niên mở to mắt, sợ rằng bạn thân của mình bị hồ ly tinh tẩy não: “Nhưng nếu cậu không thích thì sao?”
Trần Túy nghiêm túc trả lời: “Hình như chẳng có gì là tôi không thích.”
“Cậu có!” Sơ Tiểu Niên khẳng định: “Cậu có những hạn chế trong chế độ dinh dưỡng!”
“Nhưng những điều này Tần Phong đều nhớ, nấu canh cũng sẽ lấy gừng ra trước.” Trần Túy trả lời một cách bình thản.
Cô nghĩ, trong thời gian chung sống, Tần Phong thực sự không ép cô làm bất cứ điều gì mà cô không thích.
“À cái này…” Sơ Tiểu Niên hoàn toàn thất bại: “Được rồi, tớ đồng ý với lời của Steven.”
Trần Túy nhìn qua chờ đợi câu tiếp theo, Sơ Tiểu Niên nhún vai: “Hai người thật sự rất hợp nhau.”
Trần Túy cảm thấy buồn cười: “Không phải hai tuần trước cậu còn không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau sao?”
“Thì tớ còn cách nào khác! Cậu không nghe khuyên bảo mà!” Sơ Tiểu Niên chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại nói: “Hơn nữa bỏ qua những thứ khác, Tần Phong thực sự rất tốt, rất tốt với chúng ta.”
“Thực ra anh ấy có chút đáng thương, vì xuất thân mà phải chịu đựng những điều tồi tệ không rõ lý do.” Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu ấy vỗ vai Trần Túy: “À, đúng rồi, cậu nhớ cái tên Tôn Lỗi không? Chủ quán bar, em họ của Tần Phong.”
“Anh ta chính là người mà cô của Tần Phong nhờ chăm sóc trước khi ra đi, Tôn Lỗi từ nhỏ đã là một cậu bé có vấn đề, Tần Phong đã không ít lần phải lo lắng cho anh ta, nhưng anh ấy vẫn không thể không quan tâm.”
Trần Túy nghĩ đến ánh mắt cợt nhả như chim ưng của người đó, hơi nhíu mày, “Tại sao anh ấy phải quan tâm.”
Cha anh ấy qua đời sớm, mối quan hệ huyết thống đó vốn đã mỏng manh, anh ấy rõ ràng có thể không cần phải làm đến mức này.
Sơ Tiểu Niên nhún vai, dường như cũng cam chịu.
Hai người lái xe về nhà Sơ Tiểu Niên, Trần Túy chợt nhớ đến cuộc gọi nhận được hôm nay, cô nói: “À, đúng rồi, hôm nay chủ nhà nói với tôi, bà ấy sẽ trở về từ nước ngoài vào tháng sau, sẽ lấy lại căn nhà.”
“Á? Gì cơ?” Sơ Tiểu Niên ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhà của căn nhà mà cậu đang ở hiện giờ?”
“Ừ, bà ấy nói báo trước cho tôi, để tôi chuẩn bị tìm nhà mới, có thể miễn cho tôi một tuần tiền thuê.”
“Wow… ở đây chưa đầy nửa năm, chủ nhà này có đáng tin không vậy!” Sơ Tiểu Niên tức giận: “Mà sao cậu bình tĩnh thế, cậu không thấy bực à?”
“Có gì để tức, bảo chuyển đi thì chuyển đi thôi.” Trần Túy nói xong thở dài: “Chẳng qua chuyển nhà rất mệt.”
Lúc đó cô đã chấm khu này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vừa chuyển vào dọn dẹp nhà cửa còn làm bản thân mệt mỏi. Nếu để cô lại phải đóng gói hành lý và tìm chỗ ở mới, thật sự là một việc khiến người ta đau đầu.
“Hay là ở khách sạn cho xong.” Trần Túy nói nghiêm túc.
“Phù——không ngờ cậu cũng nghĩ ra được!” Sơ Tiểu Niên cười gian, nhướng mày nói: “Thực ra còn một cách nữa.”
“Hử?”
“Cậu có thể chuyển đến sống ở nhà của Tần Phong! Căn nhà của anh ấy cũng gần giống với bố cục căn hộ mà cậu ở, cậu chuyển từ tầng dưới lên tầng trên cũng tiện.”
Trần Túy nắm chặt tay lái, bỗng nhớ ra người đó trước đây cũng đã đề cập đến chuyện này. Nhưng trước đó cô đã từ chối, lý do là “phiền phức”.
“Ê! Cậu có nghe đề xuất của tớ không? Dù sao thì căn nhà đó cả hai đều không phải trả tiền thuê, tuyệt thế còn gì!” Sơ Tiểu Niên vỗ tay cho ý tưởng vĩ đại của mình.
Xe nhanh chóng đến nhà của Sơ Tiểu Niên, Trần Túy tấp vào lề, chưa kịp để người xuống xe, cô đã lập tức lấy điện thoại ra chỉnh sửa tin nhắn.
Sơ Tiểu Niên bật cười châm chọc: “Chà! Chef của chúng ta lại không chịu nổi cô đơn, một lúc không liên lạc với bạn trai là không chịu nổi sao?”
“Không phải.” Trần Túy nói: “Tôi đang bàn chuyện với anh ấy.”
Không ngờ người này lại nghiêm túc như vậy, Sơ Tiểu Niên cảm thấy tò mò, tiến lại gần, và ngay giây sau, cậu ấy mở to mắt.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại, trong khung chat với Tần Phong, Trần Túy đã gửi năm chữ——
[Tần Phong, sống chung nhé.]
Tuần này, quản lý của La Tulipe lại được cử đi công tác, khiến đội ngũ nhân viên phục vụ của nhà hàng lại rơi vào tình trạng hoảng loạn không nhỏ.
Có lẽ vì sợ mắc phải những sai lầm trước đây, mọi người chủ động đến sớm để điểm danh, liên tục xác nhận số lượng món ăn trong ngày với đầu bếp.
“Bếp trưởng, cho tôi xác nhận lại một lần nữa, món chính ngoài gà Cordon Bleu và cá hồi, các món còn lại đều không giới hạn số lượng đúng không?”
“Còn nữa, món bò tartare khai vị hôm nay chỉ còn sáu phần, đúng không?”
“Đúng rồi, nếu khách muốn món tráng miệng được phục vụ riêng, chúng ta sẽ phải xuất hai hóa đơn nhé!”
Trần Túy từ khi vào bếp đã bị bao vây, cô trả lời từng câu hỏi được lặp đi lặp lại vô số lần. Chứng kiến bếp trưởng nói không ngừng nghỉ suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Cảnh Phàn không nhìn nổi nữa, chủ động tách đám đông để cứu cô, cho cô có thời gian uống ngụm nước.
Nghĩ đến việc cô và Tần Phong mỗi ngày chỉ giao tiếp bằng vài câu trước khi xuất món, cô không khỏi cảm thán, làm đầu bếp khó hơn nhiều so với tưởng tượng, quản lý đội ngũ bếp không chỉ đơn giản là kiểm soát việc xuất món. Nếu không có người quản lý đủ năng lực này, có lẽ cô đã sớm trốn về Pháp rồi.
Tu hết cốc nước, Trần Túy liếc thấy ánh mắt khác thường của Cảnh Phàn, cô nuốt nước bọt, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì đâu.” Cảnh Phàn cảm thấy lúng túng, ho khan vài tiếng: “À, tối nay bữa ăn cho nhân viên ăn gì nhỉ? Đã lâu rồi chúng ta không ăn món Trung Quốc, hay làm chút cơm nhà đi.”
“Được, tôi đi xem trong kho lạnh còn nguyên liệu gì.” Trong kho lạnh, Trần Túy tìm thấy vài gói thịt đùi gà, quay lại thấy Cảnh Phàn cũng đi vào, cô hỏi: “Cơm gà teriyaki?”
Cảnh Phàn suy nghĩ vài giây, đi ra khỏi kho lạnh, khi quay lại thì cầm theo một gói lạp xưởng: “Tôi làm cơm nồi đất gà lạp xưởng được không?”
“Được.” Trần Túy nói: “Nhưng nhiều người như vậy, dùng nồi đất thì có đủ để làm không?”
“Vậy thì tôi sẽ làm đơn giản thôi, dùng cái nồi lớn của chúng ta, chuyển sang làm cơm hấp nhé.”
Trần Túy gật đầu: “Ừ, vậy thì phiền anh rồi.”
Thấy cô sắp rời đi, Cảnh Phàn mở miệng nhưng lại không nói ra được lý do.
“Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?” Trần Túy đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi anh.
“À, không có gì đâu.” Cảnh Phàn gãi đầu, cười khan hai tiếng: “Tôi đang nghĩ món cơm niêu này là món tôi nấu ngon nhất, tuần này Tần Phong không có ở đây thật đáng tiếc, haha…”
“À, không sao, lần sau làm tiếp.” Trần Túy không nghĩ nhiều, quay lại bếp.
Ai ngờ vừa đến hành lang, đã bị người từ phía sau ôm chặt. Không cần nghĩ cũng biết người này là ai, Trần Túy vỗ cánh tay đang treo trên người mình: “Xuống đi, đồng phục bếp bị bẩn rồi.”
“Ê! Rõ ràng là tớ sạch hơn bộ đồng phục của cậu mà!” Sơ Tiểu Niên bĩu môi, lùi sang một bên, tạo dáng một cách điệu đà: “Cậu thấy sao, đẹp không?”
“Hôm nay sao lại mặc vest, cậu đi dự tiệc à?” Trần Túy hỏi.
Sơ Tiểu Niên cười lớn hai tiếng: “Sai! Tớ là manager của tuần này!”
Trần Túy ngẩn người: “Hả? Cậu…”
“Thế nào, không ngờ đúng không?” Sơ Tiểu Niên nhìn quanh một lượt, ghé sát tai Trần Túy: “Thực ra là Tần Phong đã gọi điện cho tớ, bảo tớ nhất định phải đến, anh ấy nói nếu không thì cậu sẽ rất mệt.”
Nói xong, còn nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Không ngờ cũng biết quan tâm người khác.”
Trần Túy cười một tiếng: “Mấy ngày này cậu không ở bên Steven sao?”
“Anh ấy về quê thăm họ hàng, phải đến ngày kia mới về.” Sơ Tiểu Niên nói.
Trần Túy nghe xong thì nhướng mày đầy ẩn ý: “À, bảo sao.”
Sơ Tiểu Niên bỏ qua câu nói mát, huých nhẹ vào người cô: “Này, đúng rồi, Tần Phong dạo này thế nào?” Thấy người kia mặt mày nghi hoặc, cậu ấy bổ sung: “Vai và xương đòn ấy, lần trước anh ấy bị đánh không nhẹ đâu, vết thương trên mặt thì tớ thấy đã khỏi rồi.”
Trần Túy nghĩ ngợi rồi nói: “Đã không còn vấn đề gì nữa.”
“Ờ, vậy thì tốt, tớ nói cậu nghe, lần trước mẹ của Tần Phong…”
Sơ Tiểu Niên ở bên cạnh nói như máy hát, nhưng Trần Túy đã lạc vào dòng suy nghĩ. Nhớ lại những vết bầm trên người Tần Phong, tự nhiên cũng nghĩ đến đôi mắt đào hoa chứa đầy vẻ đáng thương, lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cô khi cô giúp anh bôi thuốc.
Giống hệt như con chó Pomeranian xăm trên lưng anh.
Mấy hôm trước Trần Túy sợ anh chưa khỏi hẳn, không đồng ý lời mời gọi của anh, kết quả là anh cứ đáng thương nài nỉ, nằm trên giường dụ dỗ Trần Túy làm đi làm lại…
Ánh mắt sau khi thành công quá rõ ràng, Trần Túy chắc chắn anh đang dùng khổ nhục kế.
“Nhưng mà cái tật này của anh ấy, thật sự khó nói, bác sĩ tâm lý chỉ có thể giúp chẩn đoán, cuối cùng có khỏi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bệnh nhân.”
“Này! Trần Túy, cậu có đang nghe không vậy!” Sơ Tiểu Niên thấy người này cứ lơ đãng thì hét lên một tiếng.
Trần Túy hồi thần, cô xoa tai: “c** nh* tiếng một chút.”
“Cậu!” Chu Tiểu Niên vừa định trách móc, thì bị người ở tiền sảnh gọi lại.
“Ông chủ, ghi chú của bàn khách này cần anh xác nhận một chút!”
“Ờ, được rồi, tôi đến ngay!” Sơ Tiểu Niên nhìn qua Trần Túy, chỉ vào khu vực tiền sảnh: “Vậy tớ đi trước nhé, chef, tối tan ca đi ăn khuya với tớ.”
“Ừ, đi đi.”
—
Thực tế chứng minh, Sơ Tiểu Niên trong ba năm qua đã tiến bộ không ít, cậu ấy có thể ghi nhớ rõ ràng từng yêu cầu của khách. Thêm vào đó, với sự ăn ý với Trần Túy, nhiều đơn hàng đã được cậu ấy trực tiếp xử lý, cả buổi tối không hề làm phiền đến bếp trưởng. Tới tối muộn, mọi người trong nhà hàng đều nhìn nhận ông chủ có vẻ yếu đuối này bằng con mắt khác.
Với nụ cười rạng rỡ tiễn vị khách cuối cùng ra về, Sơ Tiểu Niên ngả lưng xuống sofa trong văn phòng.
Trần Túy đưa cho cậu ấy một cốc nước, cô nói: “Không tệ, mấy năm qua đã tiến bộ rồi.”
“Ừm…” Sơ Tiểu Niên uống cạn cốc nước, bỏ xuống thì sửng sốt: “Hử? Cái cốc phát quang này là của ai?”
Trần Túy trả lời: “Của Tần Phong.”
Sơ Tiểu Niên trợn mắt, chửi thầm một câu.
“Tiểu Niên, Trần Túy, ra ăn cơm thôi.” Cảnh Phàn gõ cửa: “Cơm gà đã xong rồi.”
“Á—— hôm nay lại có cơm ăn?!” Sơ Tiểu Niên ném cốc qua một bên, bật dậy khỏi chỗ ngồi, bỏ lại Trần Túy mà chạy ra ngoài.
Khi trở lại, trên tay cầm hai phần cơm, thấy Trần Túy đang cầm điện thoại nhắn tin: “Ôi, mới có mấy ngày không gặp mà đã tám chuyện rôm rả như vậy sao?”
“Cậu nói nhiều quá.” Trần Túy để điện thoại xuống, nhận lấy cơm niêu, hai người hoàn toàn quên mất cuộc hẹn ăn khuya tối nay.
Sơ Tiểu Niên ăn ngon lành, vừa ăn vừa khen: “Cậu đừng nói, gà của Cảnh Phàn nấu đậm đà thật!”
Trần Túy liếc bạn mình, cô không nói gì, chỉ hỏi: “Tuần này cậu ở nhà hàng cả tuần à?”
“Ừ, dù sao Steven tuần sau mới về, vậy thì tớ sẽ ở lại đến khi Tần Phong trở về.” Sơ Tiểu Niên gắp vài miếng cơm, dụng khuỷu tay vào người Trần Túy: “Hai người dạo này thế nào? Sau lần cãi nhau đó không có chuyện gì chứ?”
Trần Túy ngẫm lại rồi nói: “Chúng tôi không cãi nhau.”
“Thật sự không cãi nhau?” Sơ Tiểu Niên bĩu môi: “Nhưng cũng đúng thôi, với tính cách của cậu thì không ai có thể cãi lại, Tần Phong chắc cũng chẳng giận nổi khi nhìn mặt cậu.”
Âm thanh thông báo tin nhắn lại vang lên, Trần Túy cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.
“Nói thật, tính cách của cậu đúng là có thể kiềm chế được anh ấy, nhưng tính chiếm hữu và thích kiểm soát trong chuyện tình cảm của Tần Phong vẫn quá mạnh, không biết ngày nào đó lại lên cơn thì sao?” Sơ Tiểu Niên thử tưởng tượng mà đã rùng mình: “Không được không được, tớ thấy cậu phải hoàn toàn sửa đổi tính xấu của anh ấy!”
Câu này khơi gợi hứng thú của Trần Túy, cô ngẩng đầu, đặt điện thoại xuống: “Sửa kiểu gì?”
Sơ Tiểu Niên buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô. Cậu ấy vỗ vai cô, cất tiếng cười gian: “Tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi tìm đàn ông.”
“Hả?” Trần Túy nhìn Sơ Tiểu Niên như nhìn kẻ ngốc, chậm rãi nói: “Steven có biết không?”
“Trời ơi! Cậu đang nghĩ gì vậy!” Sơ Tiểu Niên hoảng hốt che miệng cô: “Ý tớ là, cậu cứ cố tình làm cho Tần Phong ghen đi! Chúng ta gọi cái này là lấy độc trị độc, để anh ấy không thể phản kháng mà chỉ biết chịu đựng!”
Trần Túy suy nghĩ hai giây: “Cậu thật tàn ác, tôi không đi đâu.”
Cô bỏ qua những phát ngôn kỳ quặc của Sơ Tiểu Niên bên cạnh, nhanh chóng ăn sạch bát cơm niêu trong tay. Bỗng nhớ đến việc Tần Phong đã nói lần trước, lần sau nghỉ lễ sẽ dẫn cô đi Quảng Châu ăn món Quảng Đông chính hiệu, rồi mỗi ngày sẽ thưởng thức một loại canh khác nhau.
Chẳng biết từ khi nào, một người không thích ra ngoài lại có sự háo hức với những chuyến đi, cũng không phải dễ dàng.
Đợi Sơ Tiểu Niên ăn xong, hai người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bếp và khu vực trước cửa, trước khi rời đi còn gói lại phần cơm niêu còn lại, vừa ra khỏi cửa sau đã thấy chiếc G-Class của Tần Phong đậu ở cửa.
Sơ Tiểu Niên kêu lên: “Phô trương quá thể.”
“Rồi sao?”
“Hai người ố dề quá đấy, không sợ người trong nhà hàng biết sao!”
Trần Túy nghiêng đầu, vừa đi vừa nói: “Biết cái gì?”
“Ôi! Hai người mỗi ngày cùng nhau đi làm, anh ấy đi công tác thì cho cậu lái xe, cậu đoán xem họ biết cái gì?” Sơ Tiểu Niên chỉ biết cạn lời.
Trần Túy hiểu ra, cô cười nhẹ: “Tôi không quan tâm.”
“Cậu thật là…” Sơ Tiểu Niên trợn mắt nhìn lên trời, bỗng để ý thấy bộ đồ Trần Túy vừa thay, cậu ấy xoa cằm: “Bộ đồ này… là Tần Phong mua cho cậu à?”
Trần Túy không quan tâm đến bất kỳ thương hiệu nào, chỉ mua vài món đồ thấy vừa mắt trên mạng, nguyên tắc là mặc được là được. Những bộ đồ trang trọng đó đều là lúc Sơ Tiểu Niên ở Pháp đã cùng cô lựa chọn, nhưng gần đây thấy cô mặc ngày càng giống một người nào đó.
Hai người lên xe, Trần Túy mới trả lời: “Ừ, anh ấy thường mua đồ cho tôi.”
Sơ Tiểu Niên tỏ vẻ nghi hoặc: “Tequila, thực ra tớ có phần khó hiểu, Tần Phong đang biến cậu như chơi Ngôi Sao Thời Trang á, vậy mà cậu thật sự có thể chấp nhận điều đó.”
Đợi hai giây, Trần Túy quay sang nhìn cậu ấy: “Ngôi Sao Thời Trang?”
Sơ Tiểu Niên ho sặc sụa, giải thích: “Game thay quần áo, hiểu chưa?” Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu: “Bị người khác kiểm soát như vậy ngay cả tớ cũng không chịu nổi, cậu giỏi thật.”
Kiểm soát?
Trần Túy suy nghĩ về hai chữ này, phản bác: “Không phải kiểm soát, chỉ là anh ấy mua, đúng lúc tôi có thể chấp nhận.”
Sơ Tiểu Niên mở to mắt, sợ rằng bạn thân của mình bị hồ ly tinh tẩy não: “Nhưng nếu cậu không thích thì sao?”
Trần Túy nghiêm túc trả lời: “Hình như chẳng có gì là tôi không thích.”
“Cậu có!” Sơ Tiểu Niên khẳng định: “Cậu có những hạn chế trong chế độ dinh dưỡng!”
“Nhưng những điều này Tần Phong đều nhớ, nấu canh cũng sẽ lấy gừng ra trước.” Trần Túy trả lời một cách bình thản.
Cô nghĩ, trong thời gian chung sống, Tần Phong thực sự không ép cô làm bất cứ điều gì mà cô không thích.
“À cái này…” Sơ Tiểu Niên hoàn toàn thất bại: “Được rồi, tớ đồng ý với lời của Steven.”
Trần Túy nhìn qua chờ đợi câu tiếp theo, Sơ Tiểu Niên nhún vai: “Hai người thật sự rất hợp nhau.”
Trần Túy cảm thấy buồn cười: “Không phải hai tuần trước cậu còn không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau sao?”
“Thì tớ còn cách nào khác! Cậu không nghe khuyên bảo mà!” Sơ Tiểu Niên chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại nói: “Hơn nữa bỏ qua những thứ khác, Tần Phong thực sự rất tốt, rất tốt với chúng ta.”
“Thực ra anh ấy có chút đáng thương, vì xuất thân mà phải chịu đựng những điều tồi tệ không rõ lý do.” Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu ấy vỗ vai Trần Túy: “À, đúng rồi, cậu nhớ cái tên Tôn Lỗi không? Chủ quán bar, em họ của Tần Phong.”
“Anh ta chính là người mà cô của Tần Phong nhờ chăm sóc trước khi ra đi, Tôn Lỗi từ nhỏ đã là một cậu bé có vấn đề, Tần Phong đã không ít lần phải lo lắng cho anh ta, nhưng anh ấy vẫn không thể không quan tâm.”
Trần Túy nghĩ đến ánh mắt cợt nhả như chim ưng của người đó, hơi nhíu mày, “Tại sao anh ấy phải quan tâm.”
Cha anh ấy qua đời sớm, mối quan hệ huyết thống đó vốn đã mỏng manh, anh ấy rõ ràng có thể không cần phải làm đến mức này.
Sơ Tiểu Niên nhún vai, dường như cũng cam chịu.
Hai người lái xe về nhà Sơ Tiểu Niên, Trần Túy chợt nhớ đến cuộc gọi nhận được hôm nay, cô nói: “À, đúng rồi, hôm nay chủ nhà nói với tôi, bà ấy sẽ trở về từ nước ngoài vào tháng sau, sẽ lấy lại căn nhà.”
“Á? Gì cơ?” Sơ Tiểu Niên ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhà của căn nhà mà cậu đang ở hiện giờ?”
“Ừ, bà ấy nói báo trước cho tôi, để tôi chuẩn bị tìm nhà mới, có thể miễn cho tôi một tuần tiền thuê.”
“Wow… ở đây chưa đầy nửa năm, chủ nhà này có đáng tin không vậy!” Sơ Tiểu Niên tức giận: “Mà sao cậu bình tĩnh thế, cậu không thấy bực à?”
“Có gì để tức, bảo chuyển đi thì chuyển đi thôi.” Trần Túy nói xong thở dài: “Chẳng qua chuyển nhà rất mệt.”
Lúc đó cô đã chấm khu này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vừa chuyển vào dọn dẹp nhà cửa còn làm bản thân mệt mỏi. Nếu để cô lại phải đóng gói hành lý và tìm chỗ ở mới, thật sự là một việc khiến người ta đau đầu.
“Hay là ở khách sạn cho xong.” Trần Túy nói nghiêm túc.
“Phù——không ngờ cậu cũng nghĩ ra được!” Sơ Tiểu Niên cười gian, nhướng mày nói: “Thực ra còn một cách nữa.”
“Hử?”
“Cậu có thể chuyển đến sống ở nhà của Tần Phong! Căn nhà của anh ấy cũng gần giống với bố cục căn hộ mà cậu ở, cậu chuyển từ tầng dưới lên tầng trên cũng tiện.”
Trần Túy nắm chặt tay lái, bỗng nhớ ra người đó trước đây cũng đã đề cập đến chuyện này. Nhưng trước đó cô đã từ chối, lý do là “phiền phức”.
“Ê! Cậu có nghe đề xuất của tớ không? Dù sao thì căn nhà đó cả hai đều không phải trả tiền thuê, tuyệt thế còn gì!” Sơ Tiểu Niên vỗ tay cho ý tưởng vĩ đại của mình.
Xe nhanh chóng đến nhà của Sơ Tiểu Niên, Trần Túy tấp vào lề, chưa kịp để người xuống xe, cô đã lập tức lấy điện thoại ra chỉnh sửa tin nhắn.
Sơ Tiểu Niên bật cười châm chọc: “Chà! Chef của chúng ta lại không chịu nổi cô đơn, một lúc không liên lạc với bạn trai là không chịu nổi sao?”
“Không phải.” Trần Túy nói: “Tôi đang bàn chuyện với anh ấy.”
Không ngờ người này lại nghiêm túc như vậy, Sơ Tiểu Niên cảm thấy tò mò, tiến lại gần, và ngay giây sau, cậu ấy mở to mắt.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại, trong khung chat với Tần Phong, Trần Túy đã gửi năm chữ——
[Tần Phong, sống chung nhé.]
HẾT CHƯƠNG 40
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 40: MÓN THỨ HAI MƯƠI BA: CƠM NIÊU GÀ LẠP XƯỞNG
10.0/10 từ 31 lượt.
