Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Chương 39: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (V)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm trong ngành ẩm thực, muốn có ngày nghỉ giống như mọi người luôn là một điều xa xỉ. Những ngày cuối tuần thư giãn của người khác lại là những ngày bận rộn nhất của nhà hàng, cũng không thể mơ tưởng đến việc nghỉ ngơi vào các ngày lễ chính thức.
Và những người làm bữa tối, thậm chí còn không thể có giờ giấc và bữa ăn đều đặn, như bếp trưởng Trần Túy không ăn sáng, thường chỉ có một bữa ăn duy nhất vào giờ khuya.
Nhưng cũng chính vì điều này, Sơ Tiểu Niên mới có thể dễ dàng hẹn gặp cô sau giờ làm, cùng nhau đến chỗ Steven để ăn món “giò heo nướng kiểu Đức” mà cậu ấy đã thèm chảy dãi cả tuần nay.
“Bếp trưởng Trần Túy, hôm nay sao chị lại về sớm vậy?”
Trần Túy vừa ra khỏi phòng thay đồ thì gặp phải nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, cô gật đầu chào: “Ừm, tôi có việc nên đi trước, hẹn gặp lại ngày mai.”
Cô không nói nhiều, khi đi ra cửa sau thì Tần Phong đã đợi sẵn, thấy cô đến liền tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô.
Cách đó không xa, người chứng kiến tất cả những điều này mở to mắt, vội vàng chạy về bếp.
“Bếp phó Cảnh Phàn! Anh thấy chưa? Bếp trưởng Trần Túy và quản lý Tần cùng nhau rời đi rồi!”
“À, tôi biết mà.” Cảnh Phàn vừa dọn dẹp kho vừa nói: “Nên hôm nay tôi ở lại đây đóng cửa, các cậu dọn dẹp xong chưa, nhanh chóng về nhà đi.”
“Ài! Không phải, mặc dù họ sống trong cùng một tòa chung cư và thường đi làm cùng nhau, nhưng hôm nay bếp trưởng Trần Túy có việc, quản lý Tần lại cũng về sớm, chắc chắn là họ có hẹn cùng nhau rồi!”
Cảnh Phàn sửng sốt, gãi cằm: “Muộn thế này còn có hẹn à, chắc là Tiểu Niên mời họ đi ăn khuya thôi.”
“Ài, sao anh không nói thẳng vào trọng điểm vậy! Thôi, thôi, không nói chuyện với anh nữa!”
“Xời, không phải, tôi nói các cậu, ngày nào cũng chỉ biết buôn chuyện.” Cảnh Phàn nói: “Các cậu chỉ biết bắt nạt bếp trưởng Trần Túy vì cô ấy dễ tính thôi.”
Kết quả chưa nói xong, người thích buôn chuyện đã chạy xa, Cảnh Phàn đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc thì thấy Samantha đang dọn dẹp đĩa trong bếp.
“Này, Sam, Trần Túy và Tần Phong sống chung một tòa chung cư à?”
Samantha lùi lại nửa bước, nhíu mày nhìn anh: “Anh, làm sao anh biết?”
“Hử? Chẳng lẽ cô đã biết từ lâu? Ê—cô kéo tôi làm gì vậy!” Cảnh Phàn chưa nói xong đã bị kéo đi.
“Anh nói nhỏ lại coi!” Samantha ngó trái ngó phải, nép vào kho, thấp giọng nói: “Thực ra họ ở bên nhau lâu rồi, mặc dù tôi cũng không biết anh phát hiện ra như thế nào. Nhưng anh đừng có nói lung tung trong bếp nhé! Anh cũng biết người ở đây thích đưa chuyện thế nào, đến lúc hỏi đông hỏi tây, bếp trưởng chắc chắn sẽ đau đầu.”
Không khí ngưng đọng lâu như một thế kỷ, nét mặt Cảnh Phàn dần chuyển từ ngơ ngác sang hoảng sợ.
“Cô vừa nói gì?! Họ ở bên nhau lâu rồi?!”
Samantha ngẩn ra, miệng lắp bắp: “… Anh, anh không biết sao?”
Cảnh Phàn vẫn còn hoảng sợ: “Tôi, tôi biết cái gì được? Tôi vừa mới biết họ sống cùng một tòa chung cư mà!”
“Trời ơi! Cảnh Phàn, anh có vấn đề à! Anh nói chuyện có thể đừng nói nửa chừng nửa đoạn được không, tôi còn tưởng anh nói là…” Samantha tức giận, im lặng một lúc rồi lại chán nản: “Xong rồi… cứ nói người khác đưa chuyện, hóa ra mình mới là người đưa chuyện nhất.”
“Mình xong rồi… xong thật rồi…” Samantha vừa vỗ vào miệng mình vừa đi ra cửa sau: “Hôm nay mình sẽ chạy bộ về nhà để bình tĩnh lại.”
“Ê, không, đừng đi mà! Cô không cần phải tự trách như vậy, tôi đâu có nói với người khác…”
—
Một giờ sau, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên ngồi trên sofa uống nước soda, trò chuyện câu được câu không. Chẳng qua một trong hai người lại không mấy tập trung, cứ nghển cổ hướng ra bếp lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đàn ông bên trong, vẻ mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc.
“Anh thực sự chưa từng học nấu ăn bao giờ sao? Món chân giò này đúng là chuyên nghiệp!”
“Anh nói quá rồi, so với các anh thì chỉ là chơi chơi thôi.”
“Nhưng mà món anh chuẩn bị tối nay giống hệt như món tôi từng được ăn ở Đức, tôi không thể nào nấu được món cầu kỳ như thế này.”
“Tôi cũng chỉ biết vài món có thể tiếp khách được. À, Tiểu Niên nói anh nấu canh rất giỏi, tôi thường xem ảnh em ấy gửi. Nấu canh không dễ, nhiều đầu bếp cũng không làm được.”
“Nấu canh dễ mà, chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi, hay là như này, trước khi anh về Pháp, tôi sẽ nấu một nồi canh cho mọi người thưởng thức.”
“Thế thì tuyệt quá, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Tiếp theo là tiếng chai rượu va vào nhau, Sơ Tiểu Niên làm vẻ mặt “muốn ói”, Trần Túy liếc bạn mình một cái.
“Ê, Tequila, tớ không hiểu, tình bạn giữa đàn ông lại đơn giản, lịch sự và giả tạo như vậy sao?”
Chỉ trong nửa giờ từ khi bước vào, tình bạn giữa Tần Phong và Steven đã tiến triển đến mức này. Trong đó còn bao gồm cả những câu chào hỏi và xin lỗi khi vừa bước vào cửa.
Sơ Tiểu Niên ngồi bên cứ chép miệng mãi, mặt mày đầy vẻ chê bai, sau đó quay mặt sang bên thấy một đôi mắt đang nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ khó hiểu.
“Cậu, cậu nhìn tớ làm gì…” Nói xong, cậu ấy lập tức nhận ra điều gì, đập tay xuống sofa: “Tớ cũng là đàn ông mà!”
Trần Túy bật cười, nhún vai: “Tôi có nói cậu không phải đâu.”
“Cậu! Ánh mắt của cậu rõ ràng là mỉa mai trắng trợn!” Hai người lại nhìn nhau một lúc, Sơ Tiểu Niên giơ tay đầu hàng: “Thôi, tớ nói không lại cậu.”
Mười mấy phút sau, món giò heo nướng kiểu Đức được bày lên bàn một cách thịnh soạn, Sơ Tiểu Niên suýt khóc vì phấn khởi.
“Trời ơi! Mình đã thèm món này lâu lắm rồi…”
Trần Túy không đúng lúc ngăn cản sự xúc động của cậu ấy: “Tháng trước chúng ta đã ăn rồi mà.”
“… Cậu im đi!” Sơ Tiểu Niên trừng mắt nhìn cô: “Nhà hàng đó không thể so với Steven được!”
Steven đứng bên cạnh cười nhìn họ cãi nhau, cầm dao nĩa chia giò heo cho mọi người.
“Steven, để tôi cắt nhé.” Tần Phong đưa tay muốn nhận công việc này, nhưng nhanh chóng bị chặn lại.
“Mọi người đã làm việc cả ngày rồi, đừng để tay chân bận rộn nữa.”
“Được, vậy thì phiền anh rồi.”
Thấy hai người lại giả vờ khách sáo, Sơ Tiểu Niên không khỏi nhíu mày, lầm bầm: “Hai anh thật là quá giả tạo.”
Thực ra, nếu suy nghĩ kỹ, hai người này trong cuộc sống thật sự có nhiều điểm tương đồng, khi ở riêng với một người nào đó thì chắc chắn có thể dùng từ “thích hợp” để miêu tả, nhưng khi hai người có cùng thuộc tính tụ họp lại với nhau…
Sơ Tiểu Nên rùng mình một cái, lòng nghĩ thầm vậy thì bữa cơm này phải khách sáo đến mức nào đây?
Steven nghe xong thì cười, hỏi cậu ấy: “Vậy sao đầu bếp như em không chủ động hơn?”
Sơ Tiểu Niên thấy vậy liền kéo Trần Túy lại: “Anh ấy đang nói cậu đó, Tequila, cậu làm đầu bếp mà sao không chủ động hơn?”
Trần Túy lắc đầu không nói gì, không hề khách khí dùng nĩa đâm một miếng xúc xích đã cắt sẵn cho vào miệng.
Steven bật cười, hỏi Tần Phong: “Tequila ở nhà không thích nấu ăn, chắc anh thường xuyên chăm sóc cô ấy nhỉ.” Giọng điệu như một người cha lo lắng cho con gái.
“Cũng như nhau cả, ở nhà hàng cũng không ít lần được ăn đồ do chef của chúng tôi làm.” Tần Phong chạm nhẹ vào chân cô ở dưới bàn: “Đúng không?”
“Ừm.” Trần Túy gật đầu, rồi đặt nĩa xuống. Ngay sau đó, Tần Phong đưa chai bia cho cô: “Cảm ơn.” Hai người nhìn nhau cười.
Thấy cảnh tượng tự nhiên này, Sơ Tiểu Niên đang ngồi lập tức rùng mình: “Nổi da gà…”
Thực ra Sơ Tiểu Niên đã dần chấp nhận sự thật hai người đối diện đã trở thành một cặp, chỉ là mối thù bị “cướp bạn thân” vẫn cần thời gian để chữa lành. Vậy nên thời gian gần đây, khi hai người này cùng xuất hiện, Sơ Tiểu Niên luôn không kìm được mà soi mói họ, cho đến khi Trần Túy thở dài bảo cậu ấy đi uống thuốc.
Tối nay cô hiếm khi phản kích: “Tám năm rồi, cũng như nhau cả.”
Cô cũng đã làm bóng đèn trong suốt tám năm, mỗi chuyến du lịch đều là ba người, nếu không phải do cô bẩm sinh khuyết thiếu cảm xúc, rất khó có sự tụt hứng thì e rằng đã sớm cắt đứt quan hệ với hai người này rồi.
“Wow… Tequila, cậu thật sự bị dạy hư rồi!” Sơ Tiểu Niên bĩu môi châm chọc.
Lúc này, Tần Phong đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói thể hiện rõ sự ngạc nhiên: “Hai người bên nhau… đã tám năm rồi?”
Steven cười đáp: “Đúng vậy, tôi đã quen họ từ tám năm trước.” Cùng với Sơ Tiểu Niên ở bên nhau hơn nửa năm, tính ra cũng coi như được một năm rồi.
Trần Túy cũng hồi tưởng, gật đầu: “Ừ, cũng gần như vậy.”
Năm đó, quán cà phê mà cô và Sơ Tiểu Niên làm việc là công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp Le Cordon Bleu, còn là do trường phân công. Ban đầu Trần Túy muốn chọn vị trí làm việc ở khách sạn, nhưng cuối cùng lại vì việc đi lại mà chọn quán cà phê gần nhà hơn, giờ nghĩ lại cũng là duyên phận.
“Trời ơi, đã lâu như vậy sao?” Sơ Tiểu Niên cũng thoáng sững người, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trần Túy nói: “Ừ, nhưng bỏ qua những lúc cậu nổi cáu giữa chừng…”
“Trần Túy, cậu im miệng đi!” Sơ Tiểu Niên không chỉ cắt ngang mà còn đá cô một cái dưới bàn.
Steven lắc đầu: “Hai người này lại bắt đầu rồi, mỗi lần tụ tập lại như tụi con nít vậy.”
Nghĩ đến việc trước đây Trần Túy nói, hồi ở Pháp cả ba người thường xuyên cùng đi du lịch, Tần Phong lúc này đã chắc chắn người thứ ba chính là Steven. Chỉ là khi biết được sự thật, hiện tại anh lại có chút đồng cảm với anh ấy.
Đi du lịch cùng hai “đầu bếp mù đường” với kỹ năng cũng coi như vô dụng sau giờ làm việc, thì đúng là…
Anh lắc đầu: “Những năm qua thật sự vất vả cho anh rồi, Steven.” Nói xong, hai người lại chạm ly với nhau.
“Cả hai người đàn ông giả tạo này thật phiền phức!” Sơ Tiểu Niên liên tục châm chọc, không muốn nói chuyện với họ.
Kết quả, hai người này lại hăng hái, đã bắt đầu bàn bạc về việc bốn người cùng đi du lịch trong tương lai.
Sơ Tiểu Niên ngồi bên cạnh nghe mà hoang mang, những cuộc thảo luận như vậy thường xảy ra cách đây ba năm, nhưng giờ đây lại rất khó thực hiện. Nhớ lại những ngày ở Pháp, cậu ấy cũng quen biết với bạn trai cũ của Trần Túy là Leo, nhưng trong nửa năm họ hẹn hò, bốn người chưa bao giờ hẹn nhau đi du lịch, tối đa chỉ là cùng nhau ăn một bữa.
Cậu ấy cảm nhận được, tình cảm của Trần Túy dành cho Leo không phải là đam mê hay thích, mà giống như một khoảnh khắc an ổn và rung động đã từng bùng nổ. Nhưng những dao động nhỏ bé đó không đủ thuyết phục Trần Túy để cho người đó thân mật bước vào cuộc sống riêng tư của cô.
Nhưng giờ đây nhìn lại cô và người đối diện, phản ứng hóa học khó nói giữa họ thật sự kỳ diệu.
—
Tối nay món giò heo nướng kiểu Đức làm rất thành công, bốn người đã ăn hết một phần lớn. Sau bữa ăn, Tần Phong và Steven lại chủ động dọn dẹp bàn và bếp, không để hai người còn lại phải động tay vào nước.
Lúc dọn dẹp xong đã qua nửa đêm, Tần Phong còn chưa ngồi vững, thì Sơ Tiểu Niên đã bắt đầu đuổi khách.
“Được rồi, hai người mau về đi, ngày mai còn phải đi làm! Giờ về chắc chỉ ngủ được sáu tiếng thôi.”
Hai người nhìn đồng hồ, sau khi cảm ơn Steven thì vội vàng cầm đồ chuẩn bị rời đi. Trước khi cả hai ra về, Sơ Tiểu Niên dụng vào Steven, vẻ mặt ấp úng, ngượng ngùng không nói nên lời.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Túy hỏi.
“Cái này.” Steven cười bất lực, đưa túi cho Tần Phong: “Tiểu Niên chọn quà cho hai người.”
Một câu nói ngắn gọn, Tần Phong ngẩn người vài giây rồi nhanh nhẹn nhận lấy. Anh nói: “Cảm ơn.” Lặng đi vài giây, anh cười hỏi: “Vậy tôi có thể hiểu rằng, Tiểu Niên đã đồng ý cho mối quan hệ của chúng tôi rồi phải không?”
Sơ Tiểu Niên nhíu mày, khó chịu bĩu môi: “Có lúc tôi thật sự rất ghét nói chuyện với người thông minh.”
Tần Phong cười nói: “Cảm ơn, coi như cậu đang khen tôi.”
“Trời má!” Sơ Tiểu Niên nghe thấy câu này thì phản ứng như vậy, nắm lấy cánh tay của Steven lắc mạnh, lại thở dài ngao ngán.
“Steven, anh nói cho em biết, tại sao hai người bây giờ nói chuyện lại giống nhau đến vậy…”
Làm trong ngành ẩm thực, muốn có ngày nghỉ giống như mọi người luôn là một điều xa xỉ. Những ngày cuối tuần thư giãn của người khác lại là những ngày bận rộn nhất của nhà hàng, cũng không thể mơ tưởng đến việc nghỉ ngơi vào các ngày lễ chính thức.
Và những người làm bữa tối, thậm chí còn không thể có giờ giấc và bữa ăn đều đặn, như bếp trưởng Trần Túy không ăn sáng, thường chỉ có một bữa ăn duy nhất vào giờ khuya.
Nhưng cũng chính vì điều này, Sơ Tiểu Niên mới có thể dễ dàng hẹn gặp cô sau giờ làm, cùng nhau đến chỗ Steven để ăn món “giò heo nướng kiểu Đức” mà cậu ấy đã thèm chảy dãi cả tuần nay.
“Bếp trưởng Trần Túy, hôm nay sao chị lại về sớm vậy?”
Trần Túy vừa ra khỏi phòng thay đồ thì gặp phải nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, cô gật đầu chào: “Ừm, tôi có việc nên đi trước, hẹn gặp lại ngày mai.”
Cô không nói nhiều, khi đi ra cửa sau thì Tần Phong đã đợi sẵn, thấy cô đến liền tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô.
Cách đó không xa, người chứng kiến tất cả những điều này mở to mắt, vội vàng chạy về bếp.
“Bếp phó Cảnh Phàn! Anh thấy chưa? Bếp trưởng Trần Túy và quản lý Tần cùng nhau rời đi rồi!”
“À, tôi biết mà.” Cảnh Phàn vừa dọn dẹp kho vừa nói: “Nên hôm nay tôi ở lại đây đóng cửa, các cậu dọn dẹp xong chưa, nhanh chóng về nhà đi.”
“Ài! Không phải, mặc dù họ sống trong cùng một tòa chung cư và thường đi làm cùng nhau, nhưng hôm nay bếp trưởng Trần Túy có việc, quản lý Tần lại cũng về sớm, chắc chắn là họ có hẹn cùng nhau rồi!”
Cảnh Phàn sửng sốt, gãi cằm: “Muộn thế này còn có hẹn à, chắc là Tiểu Niên mời họ đi ăn khuya thôi.”
“Ài, sao anh không nói thẳng vào trọng điểm vậy! Thôi, thôi, không nói chuyện với anh nữa!”
“Xời, không phải, tôi nói các cậu, ngày nào cũng chỉ biết buôn chuyện.” Cảnh Phàn nói: “Các cậu chỉ biết bắt nạt bếp trưởng Trần Túy vì cô ấy dễ tính thôi.”
Kết quả chưa nói xong, người thích buôn chuyện đã chạy xa, Cảnh Phàn đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc thì thấy Samantha đang dọn dẹp đĩa trong bếp.
“Này, Sam, Trần Túy và Tần Phong sống chung một tòa chung cư à?”
Samantha lùi lại nửa bước, nhíu mày nhìn anh: “Anh, làm sao anh biết?”
“Hử? Chẳng lẽ cô đã biết từ lâu? Ê—cô kéo tôi làm gì vậy!” Cảnh Phàn chưa nói xong đã bị kéo đi.
“Anh nói nhỏ lại coi!” Samantha ngó trái ngó phải, nép vào kho, thấp giọng nói: “Thực ra họ ở bên nhau lâu rồi, mặc dù tôi cũng không biết anh phát hiện ra như thế nào. Nhưng anh đừng có nói lung tung trong bếp nhé! Anh cũng biết người ở đây thích đưa chuyện thế nào, đến lúc hỏi đông hỏi tây, bếp trưởng chắc chắn sẽ đau đầu.”
Không khí ngưng đọng lâu như một thế kỷ, nét mặt Cảnh Phàn dần chuyển từ ngơ ngác sang hoảng sợ.
“Cô vừa nói gì?! Họ ở bên nhau lâu rồi?!”
Samantha ngẩn ra, miệng lắp bắp: “… Anh, anh không biết sao?”
Cảnh Phàn vẫn còn hoảng sợ: “Tôi, tôi biết cái gì được? Tôi vừa mới biết họ sống cùng một tòa chung cư mà!”
“Trời ơi! Cảnh Phàn, anh có vấn đề à! Anh nói chuyện có thể đừng nói nửa chừng nửa đoạn được không, tôi còn tưởng anh nói là…” Samantha tức giận, im lặng một lúc rồi lại chán nản: “Xong rồi… cứ nói người khác đưa chuyện, hóa ra mình mới là người đưa chuyện nhất.”
“Mình xong rồi… xong thật rồi…” Samantha vừa vỗ vào miệng mình vừa đi ra cửa sau: “Hôm nay mình sẽ chạy bộ về nhà để bình tĩnh lại.”
“Ê, không, đừng đi mà! Cô không cần phải tự trách như vậy, tôi đâu có nói với người khác…”
—
Một giờ sau, Trần Túy và Sơ Tiểu Niên ngồi trên sofa uống nước soda, trò chuyện câu được câu không. Chẳng qua một trong hai người lại không mấy tập trung, cứ nghển cổ hướng ra bếp lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đàn ông bên trong, vẻ mặt lẫn lộn nhiều cảm xúc.
“Anh thực sự chưa từng học nấu ăn bao giờ sao? Món chân giò này đúng là chuyên nghiệp!”
“Anh nói quá rồi, so với các anh thì chỉ là chơi chơi thôi.”
“Nhưng mà món anh chuẩn bị tối nay giống hệt như món tôi từng được ăn ở Đức, tôi không thể nào nấu được món cầu kỳ như thế này.”
“Tôi cũng chỉ biết vài món có thể tiếp khách được. À, Tiểu Niên nói anh nấu canh rất giỏi, tôi thường xem ảnh em ấy gửi. Nấu canh không dễ, nhiều đầu bếp cũng không làm được.”
“Nấu canh dễ mà, chỉ cần kiên nhẫn một chút thôi, hay là như này, trước khi anh về Pháp, tôi sẽ nấu một nồi canh cho mọi người thưởng thức.”
“Thế thì tuyệt quá, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Tiếp theo là tiếng chai rượu va vào nhau, Sơ Tiểu Niên làm vẻ mặt “muốn ói”, Trần Túy liếc bạn mình một cái.
“Ê, Tequila, tớ không hiểu, tình bạn giữa đàn ông lại đơn giản, lịch sự và giả tạo như vậy sao?”
Chỉ trong nửa giờ từ khi bước vào, tình bạn giữa Tần Phong và Steven đã tiến triển đến mức này. Trong đó còn bao gồm cả những câu chào hỏi và xin lỗi khi vừa bước vào cửa.
Sơ Tiểu Niên ngồi bên cứ chép miệng mãi, mặt mày đầy vẻ chê bai, sau đó quay mặt sang bên thấy một đôi mắt đang nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ khó hiểu.
“Cậu, cậu nhìn tớ làm gì…” Nói xong, cậu ấy lập tức nhận ra điều gì, đập tay xuống sofa: “Tớ cũng là đàn ông mà!”
Trần Túy bật cười, nhún vai: “Tôi có nói cậu không phải đâu.”
“Cậu! Ánh mắt của cậu rõ ràng là mỉa mai trắng trợn!” Hai người lại nhìn nhau một lúc, Sơ Tiểu Niên giơ tay đầu hàng: “Thôi, tớ nói không lại cậu.”
Mười mấy phút sau, món giò heo nướng kiểu Đức được bày lên bàn một cách thịnh soạn, Sơ Tiểu Niên suýt khóc vì phấn khởi.
“Trời ơi! Mình đã thèm món này lâu lắm rồi…”
Trần Túy không đúng lúc ngăn cản sự xúc động của cậu ấy: “Tháng trước chúng ta đã ăn rồi mà.”
“… Cậu im đi!” Sơ Tiểu Niên trừng mắt nhìn cô: “Nhà hàng đó không thể so với Steven được!”
Steven đứng bên cạnh cười nhìn họ cãi nhau, cầm dao nĩa chia giò heo cho mọi người.
“Steven, để tôi cắt nhé.” Tần Phong đưa tay muốn nhận công việc này, nhưng nhanh chóng bị chặn lại.
“Mọi người đã làm việc cả ngày rồi, đừng để tay chân bận rộn nữa.”
“Được, vậy thì phiền anh rồi.”
Thấy hai người lại giả vờ khách sáo, Sơ Tiểu Niên không khỏi nhíu mày, lầm bầm: “Hai anh thật là quá giả tạo.”
Thực ra, nếu suy nghĩ kỹ, hai người này trong cuộc sống thật sự có nhiều điểm tương đồng, khi ở riêng với một người nào đó thì chắc chắn có thể dùng từ “thích hợp” để miêu tả, nhưng khi hai người có cùng thuộc tính tụ họp lại với nhau…
Sơ Tiểu Nên rùng mình một cái, lòng nghĩ thầm vậy thì bữa cơm này phải khách sáo đến mức nào đây?
Steven nghe xong thì cười, hỏi cậu ấy: “Vậy sao đầu bếp như em không chủ động hơn?”
Sơ Tiểu Niên thấy vậy liền kéo Trần Túy lại: “Anh ấy đang nói cậu đó, Tequila, cậu làm đầu bếp mà sao không chủ động hơn?”
Trần Túy lắc đầu không nói gì, không hề khách khí dùng nĩa đâm một miếng xúc xích đã cắt sẵn cho vào miệng.
Steven bật cười, hỏi Tần Phong: “Tequila ở nhà không thích nấu ăn, chắc anh thường xuyên chăm sóc cô ấy nhỉ.” Giọng điệu như một người cha lo lắng cho con gái.
“Cũng như nhau cả, ở nhà hàng cũng không ít lần được ăn đồ do chef của chúng tôi làm.” Tần Phong chạm nhẹ vào chân cô ở dưới bàn: “Đúng không?”
“Ừm.” Trần Túy gật đầu, rồi đặt nĩa xuống. Ngay sau đó, Tần Phong đưa chai bia cho cô: “Cảm ơn.” Hai người nhìn nhau cười.
Thấy cảnh tượng tự nhiên này, Sơ Tiểu Niên đang ngồi lập tức rùng mình: “Nổi da gà…”
Thực ra Sơ Tiểu Niên đã dần chấp nhận sự thật hai người đối diện đã trở thành một cặp, chỉ là mối thù bị “cướp bạn thân” vẫn cần thời gian để chữa lành. Vậy nên thời gian gần đây, khi hai người này cùng xuất hiện, Sơ Tiểu Niên luôn không kìm được mà soi mói họ, cho đến khi Trần Túy thở dài bảo cậu ấy đi uống thuốc.
Tối nay cô hiếm khi phản kích: “Tám năm rồi, cũng như nhau cả.”
Cô cũng đã làm bóng đèn trong suốt tám năm, mỗi chuyến du lịch đều là ba người, nếu không phải do cô bẩm sinh khuyết thiếu cảm xúc, rất khó có sự tụt hứng thì e rằng đã sớm cắt đứt quan hệ với hai người này rồi.
“Wow… Tequila, cậu thật sự bị dạy hư rồi!” Sơ Tiểu Niên bĩu môi châm chọc.
Lúc này, Tần Phong đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói thể hiện rõ sự ngạc nhiên: “Hai người bên nhau… đã tám năm rồi?”
Steven cười đáp: “Đúng vậy, tôi đã quen họ từ tám năm trước.” Cùng với Sơ Tiểu Niên ở bên nhau hơn nửa năm, tính ra cũng coi như được một năm rồi.
Trần Túy cũng hồi tưởng, gật đầu: “Ừ, cũng gần như vậy.”
Năm đó, quán cà phê mà cô và Sơ Tiểu Niên làm việc là công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp Le Cordon Bleu, còn là do trường phân công. Ban đầu Trần Túy muốn chọn vị trí làm việc ở khách sạn, nhưng cuối cùng lại vì việc đi lại mà chọn quán cà phê gần nhà hơn, giờ nghĩ lại cũng là duyên phận.
“Trời ơi, đã lâu như vậy sao?” Sơ Tiểu Niên cũng thoáng sững người, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trần Túy nói: “Ừ, nhưng bỏ qua những lúc cậu nổi cáu giữa chừng…”
“Trần Túy, cậu im miệng đi!” Sơ Tiểu Niên không chỉ cắt ngang mà còn đá cô một cái dưới bàn.
Steven lắc đầu: “Hai người này lại bắt đầu rồi, mỗi lần tụ tập lại như tụi con nít vậy.”
Nghĩ đến việc trước đây Trần Túy nói, hồi ở Pháp cả ba người thường xuyên cùng đi du lịch, Tần Phong lúc này đã chắc chắn người thứ ba chính là Steven. Chỉ là khi biết được sự thật, hiện tại anh lại có chút đồng cảm với anh ấy.
Đi du lịch cùng hai “đầu bếp mù đường” với kỹ năng cũng coi như vô dụng sau giờ làm việc, thì đúng là…
Anh lắc đầu: “Những năm qua thật sự vất vả cho anh rồi, Steven.” Nói xong, hai người lại chạm ly với nhau.
“Cả hai người đàn ông giả tạo này thật phiền phức!” Sơ Tiểu Niên liên tục châm chọc, không muốn nói chuyện với họ.
Kết quả, hai người này lại hăng hái, đã bắt đầu bàn bạc về việc bốn người cùng đi du lịch trong tương lai.
Sơ Tiểu Niên ngồi bên cạnh nghe mà hoang mang, những cuộc thảo luận như vậy thường xảy ra cách đây ba năm, nhưng giờ đây lại rất khó thực hiện. Nhớ lại những ngày ở Pháp, cậu ấy cũng quen biết với bạn trai cũ của Trần Túy là Leo, nhưng trong nửa năm họ hẹn hò, bốn người chưa bao giờ hẹn nhau đi du lịch, tối đa chỉ là cùng nhau ăn một bữa.
Cậu ấy cảm nhận được, tình cảm của Trần Túy dành cho Leo không phải là đam mê hay thích, mà giống như một khoảnh khắc an ổn và rung động đã từng bùng nổ. Nhưng những dao động nhỏ bé đó không đủ thuyết phục Trần Túy để cho người đó thân mật bước vào cuộc sống riêng tư của cô.
Nhưng giờ đây nhìn lại cô và người đối diện, phản ứng hóa học khó nói giữa họ thật sự kỳ diệu.
—
Tối nay món giò heo nướng kiểu Đức làm rất thành công, bốn người đã ăn hết một phần lớn. Sau bữa ăn, Tần Phong và Steven lại chủ động dọn dẹp bàn và bếp, không để hai người còn lại phải động tay vào nước.
Lúc dọn dẹp xong đã qua nửa đêm, Tần Phong còn chưa ngồi vững, thì Sơ Tiểu Niên đã bắt đầu đuổi khách.
“Được rồi, hai người mau về đi, ngày mai còn phải đi làm! Giờ về chắc chỉ ngủ được sáu tiếng thôi.”
Hai người nhìn đồng hồ, sau khi cảm ơn Steven thì vội vàng cầm đồ chuẩn bị rời đi. Trước khi cả hai ra về, Sơ Tiểu Niên dụng vào Steven, vẻ mặt ấp úng, ngượng ngùng không nói nên lời.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Túy hỏi.
“Cái này.” Steven cười bất lực, đưa túi cho Tần Phong: “Tiểu Niên chọn quà cho hai người.”
Một câu nói ngắn gọn, Tần Phong ngẩn người vài giây rồi nhanh nhẹn nhận lấy. Anh nói: “Cảm ơn.” Lặng đi vài giây, anh cười hỏi: “Vậy tôi có thể hiểu rằng, Tiểu Niên đã đồng ý cho mối quan hệ của chúng tôi rồi phải không?”
Sơ Tiểu Niên nhíu mày, khó chịu bĩu môi: “Có lúc tôi thật sự rất ghét nói chuyện với người thông minh.”
Tần Phong cười nói: “Cảm ơn, coi như cậu đang khen tôi.”
“Trời má!” Sơ Tiểu Niên nghe thấy câu này thì phản ứng như vậy, nắm lấy cánh tay của Steven lắc mạnh, lại thở dài ngao ngán.
“Steven, anh nói cho em biết, tại sao hai người bây giờ nói chuyện lại giống nhau đến vậy…”
HẾT CHƯƠNG 39
Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Story
Chương 39: MÓN THỨ HAI MƯƠI HAI: CHÂN GIÒ HEO KIỂU ĐỨC (V)
10.0/10 từ 31 lượt.
