Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 41: MÓN THỨ HAI MƯƠI TƯ: CHÁO CÁ LÁT SỐNG (I)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quyết định sống chung dễ hơn nhiều so với những gì Trần Túy tưởng tượng. Cô cũng không ngờ rằng, chỉ một tin nhắn của mình lại có thể gọi bạn trai từ xa trở về.


Vào buổi tối hôm sau sau khi bàn về việc sống chung với Tần Phong, Trần Túy đi làm về, vừa bước vào đã bị choáng ngợp bởi hương thơm lan tỏa khắp nhà.


Người có chìa khóa nhà cô rõ ràng còn hai ngày nữa mới về, làm sao có thể có người vừa cúp điện thoại lại xuất hiện ở nhà cô ngay lập tức?


Nhưng cho đến khi cô đi vào bếp, ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người nọ, và được anh ôm vào lòng, cô mới tin rằng mọi thứ là thật. Khoảnh khắc này, Trần Túy lại cảm thán trước độ lãng mạn của Tần Phong, dù thế nào cũng không thể so với anh.


Tối hôm đó, Tần Phong thậm chí không để ý đến câu “tiểu biệt thắng tân hôn”, sau bữa tối đã kéo Trần Túy về nhà dọn dẹp đồ đạc.


Biết người này làm việc cả ngày mệt mỏi, anh đã sắp xếp cho cô ngồi trên sofa và nói: “Em ở đây chỉ huy, tối nay anh sẽ dọn dẹp bếp và phòng khách trước.”


“Không cần gấp như vậy.” Trần Túy dở khóc dở cười: “Đợi cuối tuần này nghỉ, em sẽ đến dọn.”


“Không được.” Tần Phong từng bước tiến lại gần, cúi người xuống: “Nếu không nhanh chóng dọn dẹp, anh sợ người nào đó sẽ thay đổi ý định bất cứ lúc nào.”


Đôi môi chạm vào nhau, một nụ hôn phớt đầy dịu dàng, trong khi đôi tay lớn kia cũng lén lút trượt vào trong áo, cởi những nút buộc sau lưng Trần Túy.


Khi ngực bị người ta nắm lấy, nước mắt mờ mịt trong mắt Trần Túy, cô khẽ nói bên tai anh: “Em tưởng anh không gấp.”


Còn gấp về điều gì thì cả hai đều hiểu rõ. Nhưng lại có người cố tình nháy mắt trêu chọc.


“Không gấp gì cơ?” Quần áo lần lượt bị cởi bỏ, Trần Túy bị n*ng m*ng, ngồi lên người Tần Phong: “Không gấp để ngồi lên sao? Chef…” 


Trần Tụy luôn sốt ruột sau khi bị khơi gợi h*m m**n, cô mất kiên nhẫn gỡ khóa kim loại trên eo người nọ, còn liên tục đẩy người về phía trước. Nơi nhạy cảm nhất bị sự mềm mại liên tục chạm vào, động tác trên tay cũng trở nên không nghe lời. Cô đã không thể chịu đựng được, nhưng người trước mặt vẫn ăn mặc chỉnh tề, thật sự không công bằng.


Một lúc sau, Tần Phong mới buông cô ra, vừa tự mình tháo cúc vừa nói: “Em xem, mỗi lần đều làm ướt áo sơ mi của anh.”


“Anh hiểu rồi, bảo sao chef của chúng ta lại thích ở trong phòng tắm như vậy…” 


Trần Túy không muốn nói chuyện, ngay cả bây giờ cô cũng luôn cảm thấy người này nói quá nhiều khi l*m t*nh.


“Anh thật lắm lời.” Dù có chút châm chọc nhưng giọng điệu lại mang theo nụ cười, ngay giây tiếp theo cô lại bị người ta hôn mạnh.


“Chậm lại, đừng làm bừa.” Tần Phong tranh thủ nhắc nhở cô, nắm lấy eo cô hướng xuống, cả hai nhanh chóng thở hắt ra.


Trần Túy thích tư thế này nhất, Tần Phong cũng vậy.



Anh thích nhìn thấy biểu cảm và thân thể hơi ửng hồng của Trần Túy, những điều mà bình thường cô không thể hiện ra, khoảnh khắc này anh hoàn toàn sở hữu cô.


Từ đêm hai người hôn nhau ở quán bar đến tin nhắn bất ngờ của cô tối qua, Tần Phong tin rằng, người này có khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Trong những năm tháng lăn lộn ngoài xã hội, anh đã gặp đủ loại người và chuyện. Sau khi xảy ra chuyện đó, anh thật sự không nghĩ rằng sẽ có ngày gặp được người khiến mình hành xử như một cậu bé ngây thơ.


Anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa, vội vàng xử lý xong công việc rồi trở về, sợ rằng người nào đó tự do phóng khoáng sẽ hối hận bất cứ lúc nào.


Vì vậy lần này cũng giống như mọi lần, trước khi Trần Túy sắp leo l*n đ*nh, anh cố tình dừng lại, như mọi lần trước, dỗ dành cô hứa sẽ không thay đổi quyết định.


Trần Túy chỉ có thể đồng ý, chiêu này lần nào cũng phát huy tác dụng.


Tối hôm đó, họ khiêu khích lẫn nhau nhưng lại ngang tài ngang sức, khác xa với một đêm dọn dẹp nhà cửa như tưởng tượng.



Trần Túy mất một tuần mới chuyển hết đồ đạc sang. Trước khi Steven về Pháp, Tần Phong đã mời họ đến nhà ăn canh để thực hiện lời hứa, cũng coi như là ăn mừng cho việc cả hai sống chung.


Kết quả là sau bữa ăn, Sơ Tiểu Niên liên tục trợn mắt, lúc thì nói hai người này dính nhau, lúc thì lại nói hai quý ông kia giả tạo.


Mối quan hệ giữa Tần Phong và Steven còn hòa hợp hơn cả tưởng tượng, tính cách hai người tương tự, sở thích cũng gần giống, họ nhanh chóng trở thành bạn bè.


Ngày đưa Steven ra sân bay, Sơ Tiểu Niên đã khóc, nỗi buồn chia ly luôn nằm trong dự đoán. Người thường hay nói nhiều trên đường về lại im lặng, chỉ nhìn lên bầu trời, nhìn mãi rồi lại sụt sùi mũi.


Trần Túy không giỏi an ủi người khác, Tần Phong cũng không biết nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cùng bạn thân đi ăn một bữa chân giò Đức, rồi đưa cậu ấy về nhà.


Nhìn theo bóng Sơ Tiểu Niên rời đi, Trần Túy thở dài: “Chúng ta đi thôi.”


Tần Phong nắm tay cô: “Được.”


Hai người lái xe thẳng về nhà hàng, vừa đúng giờ làm việc.


Quản lý nhà hàng và bếp trưởng lại đến cùng lúc, bầu không khí xung quanh có vẻ hơi khác thường, khiến những người thích buôn chuyện trong nhóm chat háo hức bàn tán.


“Em vừa mới thấy rồi!”


“Thấy cái gì?” Mọi người đều tụ tập lại gần quầy xuất món, trong đó có cả Cảnh Phàn và Samantha đang chuẩn bị nguyên liệu.


“Thấy ánh mắt của quản lý Tần khi nhìn bếp trưởng Trần Túy! Chậc chậc… thật là tình cảm!”


Samantha ho hai tiếng, suy nghĩ xem có nên tiếp tục ở lại đây không.



“Ê, thực ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi, hai người đó có phải đã lén lút ở bên nhau từ trước không? Hay là vốn dĩ đã là một cặp, chỉ là luôn giấu chúng ta?”


“Không thể nào… Tôi thấy họ ban đầu không quen biết nhau lắm, tôi còn nhớ ngày đầu tiên khi tổ chức tiệc rượu ở nhà hàng, bếp trưởng Trần Túy và quản lý Tần còn không nói với nhau mấy câu!”


“Những điều đó không quan trọng! Quan trọng là họ thực sự luôn dùng đồ đôi!”


“Cái gì?”


Một nhân viên phục vụ chỉ vào bàn làm việc: “Cốc đôi!”


Mọi người sững sờ, rõ ràng hai chiếc cốc màu sắc kỳ lạ này chẳng có sức thuyết phục.


“Còn gì nữa không?”


“Ờ… không còn gì nữa.” Người đó nói một cách bất lực: “Thì tôi cũng không có cơ hội thấy những thứ khác mà!”


Lúc này, có người chen vào.


“Nhưng các ông các bà có nhận ra không, mỗi khi quản lý Tần đi công tác, xe đều để cho bếp trưởng Trần Túy lái. Hiểu chưa? Chỉ có bà lớn mới có thể lái bà nhỏ!”


Nói đến đây, mọi người đều mở to mắt, hít mạnh một hơi.


Lúc này, cửa sau phát ra tiếng động, đối tượng đang được bàn luận đã đến chiến trường, đám đông vừa rồi hăng hái phát biểu lập tức im bặt.


“Bếp trưởng Trần Túy đến rồi. Chào buổi trưa, quản lý Tần.” Samantha là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này.


Tần Phong mỉm cười gật đầu: “Chào buổi trưa, Sam.” Nói xong, anh liếc ra ngoài cửa: “Sao mọi người lại tụ tập ở đây, đang thảo luận gì mà ồn ào vậy?”


Trần Túy ngơ ngác nhìn Samantha, người sau nghĩ ra điều gì đó, nhướng mày nói: “Đang thảo luận về hai người đó.”


“Ôi! Sam!” Mọi người ở tiền sảnh bị phát biểu này làm cho hoảng hốt, Samantha thầm nghĩ, ai bảo mấy người thích bàn tán.


Cô ấy tưởng rằng đám đông sẽ lập tức tan ra, nhưng không ngờ Tần Phong lại gọi họ lại.


“Đừng đi, nói cho tôi biết, mọi người đang thảo luận gì về chúng tôi?” Trên mặt anh luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng hôm nay đám người này lại cảm nhận được sự nguy hiểm.


Mọi người vẫn không dám lên tiếng, Samantha thì thầm vào tai Trần Túy: “Đang thảo luận xem hai người có cảm giác cp không.”


Trần Túy phì cười, lắc đầu đi về phía bếp.



Vì vậy, anh không bỏ qua câu nói của Samantha, nghiêng đầu hỏi mọi người: “Vậy kết quả thảo luận của các bạn là gì?”


Mọi người hít một hơi lạnh, thầm nghĩ, xong rồi, có vẻ như Samantha đã hoàn toàn bán đứng họ.


Lúc này có người ấp úng nói: “Vậy… quản lý Tần, anh muốn nghe kết quả gì?”


Vừa dứt lời, trong đám đông vang lên một tiếng cười nhẹ, sau đó tất cả mọi người không thể nhịn được nữa, cùng nhau cười ra, bầu không khí căng thẳng lập tức được giải tỏa.


Tần Phong đi đến bàn thao tác, Trần Túy cũng cười, quay sang nhìn anh rồi nói: “Đúng như dự đoán, người của anh, nói chuyện thật khéo.”


“Ấy, bếp trưởng Trần Túy, họ đang hỏi cô, cô muốn nghe kết quả gì mà?”


Ngay lập tức, mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía cô, nụ cười của Trần Túy lập tức cứng đờ trên mặt.


Bỗng nhiên, vô số phản ứng sinh lý không thoải mái ập đến, miệng khô lưỡi ráo, da đầu tê dại, tay chân cứng đờ… vì vậy cô quyết định nhanh chóng kết thúc.


“Chúng tôi là bạn trai bạn gái.”


Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Tần Phong đều nín thở mở to mắt.


“Ôi trời, đây là… chính thức công bố à?!”


Trong thông báo chính thức có phần hoảng loạn này, quản lý tiền sảnh là người phản ứng nhanh nhất, anh ta vội vàng dọn dẹp hiện trường, chuyển tất cả mọi người ra sảnh, rồi đóng cửa bếp lại.


Tần Phong cũng hiếm khi không lại gần, thậm chí ánh mắt còn lảng tránh.


Đây là lần đầu tiên anh nhận ra, mình không thể tiếp nhận lời nói và ánh mắt của Trần Túy.


Khu vực bếp nhanh chóng trở lại sự yên tĩnh như thường lệ, Trần Túy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Cô bắt đầu công việc chuẩn bị cho ngày hôm nay một cách có trật tự, trong lúc nhìn thấy có bóng người tiến lại gần, cô ngước mắt lên, nhưng lại thấy Cảnh Phàn với nụ cười như muốn nói nhưng lại thôi.


Trần Túy nhất thời không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng hùa theo họ à.”


Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt của một người đàn ông cao một mét chín, quả nhiên việc hóng chuyện áp dụng cho mọi lứa tuổi và giới tính.


Nghe vậy, Cảnh Phàn vội vàng làm rõ: “Tôi không đồng lõa với họ đâu! Ai, thực ra tôi đã biết từ lâu, nhưng mãi không dám hỏi cô, tại tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của hai người.”


Anh ấy vừa nói vừa đeo găng tay, giúp Trần Tuý cùng đóng gói cá hồi đã ướp từ hôm qua.



“Không ngờ anh cũng nhiều chuyện như vậy.” Thấy Cảnh Phàn mặt mày bối rối muốn giải thích, Trần Túy cười nói: “Đùa thôi, chuyện này ở chỗ tôi không tính là chuyện riêng, tôi không nói là sợ phiền phức.”


Cô dừng lại một chút, bổ sung: “Giống như vừa rồi vậy.”


Mỗi lần gặp phải tình huống như thế này, cô đều chỉ muốn chạy trốn, không lần nào ngoại lệ.


Cảnh Phàn cũng sớm hiểu tính cách của Trần Túy, nghĩ đến phản ứng của cô mỗi lần, anh ấy cười to rồi nói: “Sao cô lại sợ giao tiếp xã hội như vậy, không nên đâu, thấy cô bình thường khi nói chuyện với mọi người về thực đơn không có vấn đề gì.”


“Không biết.” Trần Túy nói: “Có lẽ phải phân loại sự việc.”


Khi làm việc, cô có thể nói chuyện đâu ra đấy, nhưng chỉ cần liên quan đến giao tiếp xã hội hoặc trở thành tâm điểm chú ý, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.


Trong lúc hai người nói chuyện, cá hồi đã được đóng gói xong. Cảnh Phàn tháo găng tay và mang cá hồi đã đóng gói đi xử lý tiếp, Trần Túy ở lại dọn dẹp rác thải nhà bếp, làm sạch bàn thao tác.


Chẳng bao lâu từ phía đối diện truyền đến một giọng nói, người đó nói chuyện với nụ cười, vừa nghe đã biết không có ý tốt. 


“Chà, phối hợp ăn ý thật đấy, chef.”


Trần Túy liếc anh một cái, lắc đầu nói: “Cảnh Phàn mà anh cũng phải ghen tị.”


“Không, không ghen đâu.” Tần Phong sợ cô hiểu lầm, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu rồi đưa cốc cho cô.


Trần Túy nhận lấy, lại thấy cốc đôi trong tay anh, nói: “Lúc đó anh cố ý, có phải không?”


Cố ý lấy hai chiếc cốc đôi xấu xí để đánh lạc hướng mọi người.


Tần Phong nhướn mày, giơ cốc lên trước mặt lắc lắc: “Em đoán xem?”


Loài cáo đúng là ranh mãnh, khó mà thuần phục.


Trần Túy vừa định nói gì đó, thì có người từ ngoài vào: “Quản lý Tần—” Người đó thấy hai người đang nói chuyện, lập tức biến sắc: “Ôi! Em không làm phiền hai người nữa, anh chị từ từ nói chuyện nhé!” Nói xong, che miệng cười rồi chạy đi.


Trần Túy nhìn Tần Phong với vẻ không hiểu, hai người có phần bất lực.


“Đừng lo, anh sẽ nói với mọi người, em cứ yên tâm làm việc.” Tần Phong lại nghĩ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra bấm mấy cái trên màn hình: “À đúng rồi, anh vừa đặt một con cá song da báo[42], sáng mai anh sẽ ra ngoài một chuyến, nếu đến lúc đó anh vẫn chưa về, em nhớ xuống lấy nhé, anh đã để lại số điện thoại của em.”


“Cá song da báo?” Tự dưng sao lại đặt cá vậy.

[43]Cá song da báo(Plectropomus leopardus), các tài liệu tiếng Việt gọi là cá song da báo hoặc cá mú chấm bé, là một loài cá biển thuộc chi Plectropomus trong họ Cá mú. Loài này được mô tả lần đầu tiên vào năm 1802.
Tần Phong hiểu được sự nghi ngờ trong ánh mắt cô, cười nói: “Mới học được một món, sẽ làm cháo cá cho em.”


Nhìn đôi mắt đào hoa cong vút đó, Trần Túy cũng cười đáp: “Được.”


HẾT CHƯƠNG 41


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 41: MÓN THỨ HAI MƯƠI TƯ: CHÁO CÁ LÁT SỐNG (I)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...