Thịnh Thế Đích Phi
Chương 310: Đích nữ Bạch thị, tụ hội mùa thu
Gần đến bữa trưa, Bạch Duẫn Thành và Tôn phu nhân đều hết sức tự giác đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Tôn phu nhân mời Diệp Ly tham gia hội mùa thu dành cho nữ quyến trong kinh thành tụ hội sẽ diễn ra vào hai ngày sau. Mặc dù hiện giờ hoàng thành Tây Lăng sắp đổi chủ đến nơi, nhưng trong Hoàng thành đám quyền quý bọn họ cũng không vì vậy mà ở nhà đóng cửa không ra, ngược lại tụ hội trong đó càng thêm náo nhiệt. Người chủ trì các nhà, đương gia chủ mẫu tụ tập ở chung một chỗ dò thăm tính toán của nhà khác, các nhà có quan hệ tốt hơn là quan hệ thông gia thì nhân cơ hội này thương lượng đường lui của riêng mình gì gì đó, những loại chuyện này đều cần các loại yến hội mà đạt được. Dù sao mặc dù Tây Lăng Hoàng sắp dời nam, nhưng hiện giờ phần lớn quyền lợi trong hoàng thành Tây Lăng vẫn nằm trong tay hoàng thất Tây Lăng đấy. Đặc biệt là những người có mang dị tâm hay ý định khác, tuyệt đối không có mấy người dám quang minh chính đại bái phỏng Định Vương như Bạch gia chủ và Tôn phu nhân.
Diệp Ly có mấy phần thiện cảm với vị Tôn phu nhân rộng lượng không câu chấp này, cũng hiểu cái gọi là hội mùa thu được tổ chức vào thời điểm này tự nhiên không phải chỉ để ngắm hoa mà thôi. Dù sao mùa thu Tây Lăng cũng không có hoa gì có thể thưởng. Suy nghĩ một chút liền đáp ứng, Tôn phu nhân cũng vui mừng cáo lui.
Bạch Duẫn Thành vừa nghe, trong lòng chỉ âm thầm kết luận kế hoạch phải tiến hành nhanh một chút mới được.
Bạch Duẫn Thành trở lại trong phủ, Bạch phu nhân đã sớm chờ chực lập tức tiến lên đón, quan tâm nói: “Lão gia, có gặp được Định Vương và Định Vương Phi không?”
Bạch Duẫn Thành gật đầu, Bạch phu nhân thấy thế lúc này mới lộ ra mấy phần vui mừng cười nói: “Vậy chúng ta đưa qua . . . . . . .” Bạch Duẫn Thành hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật! Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.” Nghe vậy, trong lòng Bạch phu nhân cũng run lên, phải biết rằng mấy người đưa qua mấy ngày trước cũng không phải là nha đầu gã sai vặt gì kia, mà trong đó còn có ba thứ nữ con vợ kế của Bạch gia đấy, “Này. . . thật không ngờ Định Vương lại ra tay độc ác như vậy, nhưng những ngày qua cũng có không ít nhà hướng bên kia đưa người, vì sao chỉ có nhà chúng ta . . . . . .” Tuy sợ hết hồn nhưng Bạch phu nhân cũng chậm rãi nói tới. Mặc dù mấy nữ nhi Bạch gia đưa ra ngoài kia không phải là ruột thịt của bà, đương nhiên bà cũng không có đau lòng gì đó, chẳng qua lo lắng có phải Định Vương có gì bất mãn với Bạch gia hay không.
Bạch Duẫn Thành nhíu mày trầm tư chốc lát, có chút không xác định nói: “Có lẽ là. . . Định Vương tra được thân phận của mấy người này? Vì vậy mới mất hứng?” Bạch Duẫn Thành cũng làm gia chủ, đương nhiên cũng hiểu một chút kiêng kỵ của người làm cấp trên. Bạch phu nhân bất đắc dĩ thở dài, nói: “Đây đúng là chúng ta suy nghĩ quá đơn giản, tin tức của ám vệ Định Vương Phủ hết sức linh thông, chỉ sợ không thể gạt được đi. . . . . .” Chẳng qua là bà ta không biết, nếu Định Vương Phủ muốn tra đương nhiên có thể điều tra ra, nhưng mấy người Bạch gia đưa tới kia cũng là vận khí quá không tốt đi, vừa lúc đụng vào vết đau của Mặc Tu Nghiêu, ngay cả mặt cũng chưa thấy qua đã chết không rõ ràng.
“Hôm nay ta đi bái kiến Định Vương, vừa lúc đụng phải nữ nhân Tôn gia kia.” Nhớ tới nụ cười của Tôn phu nhân trước khi đi, sắc mặt Bạch Duẫn Thành càng thêm âm trầm . Sắc mặt Bạch phu nhân cũng biến đổi, hoàng thành Tây Lăng có rất nhiều phu nhân đều nhìn Tôn phu nhân không vừa mắt. Có lẽ phải nói là ghen tỵ với Tôn phu nhân. Thân là một nữ nhân, lại có thể chấp chưởng gia nghiệp như một nam chủ. Gia chủ Tôn gia khi còn tại thế, trong phòng cũng không có tiểu thiếp thông phòng …, cho nên lúc ban đầu gia chủ Tôn gia qua đời, trong thành Tây Lăng không biết có bao nhiêu thiếu nữ âm thầm hả hê che miệng cười trộm đấy. Nhưng Tôn phu nhân cũng không có bộ dạng suy sụp thê lương như trong suy nghĩ của các nàng. Ngược lại lấy một thân nữ nhân và hài tử mà vực dậy cả Tôn gia, thậm chí khiến bị thế của Tôn gia còn cao thêm một bước. Chuyện nào sao lại không khiến cho nữ nhân tối ngày chỉ có thể đi lại trong hậu viện như Bạch phu nhân vừa hận vừa ao ước?
“Người đàn bà kia. . . Nàng đi gặp Định Vương làm gì? Sẽ không phải là. . . . . .” Bạch phu nhân giọng the thé nói.
Bạch Duẫn Thành nhìn thần sắc phu nhân cũng biết nàng ta hiểu sai rồi, bất quá nhưng cũng không có tâm tình vì Tôn phu nhân giải thích, chẳng qua là chỉ trầm giọng nói: “Định Vương và Định Vương Phi rất có thiện cảm với Tôn Dư thị, Định Vương Phi còn đáp ứng tham gia lễ hội mùa thu vào hai ngày sau.”
Bạch phu nhân cũng không phải là cái gì cũng không hiểu , nhẹ giọng hỏi: “Lão gia có ý gì?”
Bạch Duẫn Thành trầm giọng nói: “Hai ngày sau bà cũng đi, nhất định phải lấy được thiện cảm của Định Vương Phi. . . mang theo cả Ninh nhi nữa.”
“Lão gia. . . . . .” Bạch phu nhân cau mày nhìn Bạch Duẫn Thành, do dự một chút mới nói: “Muốn mượn tay Định Vương Phi đi vào, chỉ sợ cũng không dễ dàng.” Mặc dù bà ta cũng không quá hiểu rõ chuyện bên ngoài, nhưng Bạch phu nhân suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của nữ nhân hơn đại nam nhân như Bạch Duẫn Thành. Các nàng muốn đưa nữ nhi Bạch gia vào Định Vương Phủ, con đường Định Vương Phi này tuyệt đối không thể thực hiện được. Định Vương và Vương Phi kiêm điệp tình thâm, thành thân nhiều năm như vậy Định Vương cũng chưa từng nạp thiếp, vô luận thế nào Định Vương Phi cũng sẽ không thích nổi một nữ tử muốn vào Định Vương Phủ tranh đoạt trượng phu với mình.
Bạch Duẫn Thành cũng không cho là đúng, “Phu nhân nghĩ nhiều quá rồi. Hôm nay ta cũng gặp qua Định Vương Phi, mặc dù xinh đẹp xuất chúng nhưng Ninh Nhi nhà chúng ta cũng không kém. Huống chi, Định Vương Phi xuất thân từ Từ thị cũng coi là thế gia danh môn, sao lại không thấu hiểu được đạo làm vợ? Nữ tử Tây Lăng phần lớn đều tính tình xấc láo, ngang ngược, Ninh nhi nhà chúng ta không giống vậy, tính tình ôn lương thiện, đương nhiên Vương Phi sẽ coi trọng một chút. Định Vương muốn bình ổn Tây Lăng trong khoảng thời gian ngắn, hẳn sẽ cần cưới một quý nữ Tây Lăng làm trắc phi, làm an lòng đám quyền quý Tây Lăng.” Phi tần hậu phi nhiều thế hệ đi ra từ Bạch gia, nam nhân cũng không thật sự là phế vật. Ít nhất trên phương diện làm sao để nắm chắc cơ hội đưa nữ nhi nhà mình đến trước mặt cấp trên, người Bạch gia vẫn rất tâm đắc đấy.
Mặc gia quân mới vừa chiếm cứ Tây Lăng, đương nhiên không tránh được lòng người bàng hoàng. Mà Định Vương hiển nhiên lại không thể ở lại trấn giữ hoàng thành Tây Lăng lâu dài, vậy nên cưới một nữ nhi quyền quý Tây Lăng làm trắc phi, dẹp an dân tâm chính là tất nhiên rồi. Theo như Bạch Duẫn Thành thấy, người thích hợp nhất dĩ nhiên là nữ nhi Bạch gia rồi.
Bạch phu nhân có chút bất đắc dĩ thở dài, làm sao có thể nói rõ cũng lão gia nhà mình đây. Càng là nữ tử lợi hại lại càng không chịu được bên cạnh vị hôn phu của mình có người khác, nhưng suy nghĩ một chút, nữ nhi nhà mình được dạy dỗ theo tiêu chuẩn hậu phi đế vương, có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì đi?
“Tiểu thư.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nha đầu hành lễ.
Lời còn chưa dứt, một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu sắc rực rỡ nghê thường chậm rãi bước vào trong sảnh, hướng về phía Bạch Duẫn Thành và Bạch phu nhân nhẹ nhàng vấn an, “Ninh nhi tham kiến phụ thân, mẫu thân.”
Nếu chỉ nói đến dung mạo, ở nữ tử này sẽ không thể nào thấy được thiên tư quốc sắc. Ít nhất so với Tô Túy Điệp lúc trước ở Bạch gia còn thua kém mấy phần, nhưng cùng với công chúa Lăng Vân năm đó cũng không phân cao thấp. Chẳng qua là nàng ta mi thanh mục tú, môi son nhẹ nhàng, khóe miệng mang cười, so với công chúa Lăng Vân cao ngạo đắc ý thì dễ làm cho người ta sinh ra ý muốn thân cận hơn nhiều. Nữ tử này chính là đích nữ chưa gả chồng duy nhất của Bạch gia thế hệ này, Bạch Thanh Ninh.
Bạch phu nhân thấy nữ nhi, trong mắt hiện lên một tia từ ái, vội vàng đỡ nàng dậy nói: “Ninh nhi sao tới đây rồi?”
Bạch Thanh Ninh cười duyên nói: “Nữ nhi nghe nói phụ thân đi bái kiến Định Vương và Định Vương Phi đã trở lại, cho nên mới vội tới thỉnh an phụ thân. Phụ thân thật sự gặp được Định Vương Phi rồi?” Bạch Duẫn Thành nhìn thấy tiểu nữ nhi ông ta yêu thương nhất, sắc mặt cũng ôn hòa vài phần, gật đầu cười nói: “Không sai, phụ thân quả thật gặp qua Định Vương Phi.”
“Vậy. . .” Bạch Thanh Ninh tò mò hỏi: “Vậy Định Vương Phi là anh thư nổi tiếng đệ nhất đệ nhị thiên hạ, không biết cuối cùng trông như thế nào?”
Bạch Duẫn Thành lắc đầu, thở dài nói: “Định Vương Phi. . . Cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, Định Vương thực sự là có phúc khí.” Lời này của Bạch Duẫn Thành cũng không phải giả. Cõi đời này phần lớn nữ tử đều là hạng nữ lưu khuê trung yếu đuối, có lẽ có thể xử lý chuyện nội viện vô cùng tốt cũng đã coi là hiền lương rồi. Nếu còn có thể có can thiệp vào chuyện ngoại viện hơn nửa là người có tính cách kiệt ngạo, về phần có thể ra chiến trường lãnh binh đánh giặc, trong suy nghĩ của thế nhân ước chừng cũng không khác biệt lắm với hình tượng nữ la sát dạ xoa. Mà Định Vương Phi, vô luận là chính sự của Định Vương Phủ hay là trên chiến trường đều có bản lĩnh, càng khó có được chính là vẫn sinh ra một bộ dáng thanh lệ nhã trí, dung mạo xinh đẹp mềm mại, cũng khó trách Định Vương yêu thương như trân bảo trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Bạch Thanh Ninh lóe lên, nhẹ giọng nói: “Vậy dung mao Định Vương Phi còn mỹ lệ hơn cả Bạch Lung cô cô sao?” Năm đó Tô Túy Điệp từng ở tạm Bạch gia trong thời gian ngắn, sau này Bạch Thanh Ninh thường xuyên ra vào hoàng cung cũng đã gặp mấy lần, chỉ cảm thấy đó chính là nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Cho dù bản thân luôn kiêu hãnh với dung mạo của mình cũng tự biết thua kém nàng ta. Chẳng lẽ Định Vương Phi này còn xinh đẹp hơn nàng ta, mới khiến Định Vương thâm tình như vậy?
Bạch Duẫn Thành lắc đầu cười nói: “Thế thì không có, mặc dù Định Vương Phi xinh đẹp, nhưng Ninh nhi nhà chúng ta cũng không kém.”
“Phải không?” Bạch Thanh Ninh tròng mắt, có chút xuất thần đáp.
Bạch Duẫn Thành vừa lòng đánh giá nữ nhi, mỉm cười phân phó nói: “Ninh nhi hãy đi chuẩn bị một phen, hai ngày sau cùng mẫu thân con tham gia hội hoa xuân mùa thu.”
Bạch Thanh Trữ sửng sốt, “Hội mùa thu?”
“Không sai.” Bạch Duẫn Thành vuốt vuốt chòm râu cười nói: “Ninh nhi không phải là tò mò bộ dáng của Định Vương Phi sao? Hai ngày sau Định Vương Phi cũng sẽ tham gia hội hoa xuân mùa thu, Ninh nhi vừa lúc có thể thấy được Định Vương Phi, chẳng phải rất tốt?” Ánh mắt Bạch Thanh Ninh sáng lên, mỉm cười gật đầu nói: “Phụ thân nói rất đúng, Định Vương Phi chính là hình mẫu của nữ tử khuê trung trong thiên hạ, nữ nhi ngưỡng mộ đã lâu, nếu có thể gặp được, đúng là may mắn ba đời.”
Bạch Duẫn Thành cười nói: “Như thế rất tốt, Ninh nhi đi đi.”
Hai ngày sau
Hội mùa thu được cử hành ở một hoa uyển lớn nhất hoàng thành nằm ở phía Tây Nam, nghe nói hoa uyển này vốn là hoa uyển của hoàng gia Tây Lăng, sau lại ban cho Vương gia khác. Sau đó Vương Phủ suy tàn hoàng gia cũng không thu hồi, mà đưa vào dân gian, mười mấy năm gần đây mới tới tay Tôn gia. Mặc dù so với Đại Sở hoa nhiều như cẩm, thời tiết Tây Lăng này thật sự là không có danh hoa nổi tiếng gì để thưởng, nhưng các quý phụ đến đây tham gia hội hoa vẫn luôn nối liền không dứt, thậm chí còn nhiều hơn trước kia.
Trước cửa hoa uyển, Tôn phu nhân đã sớm mang theo người đứng ở ngoài cửa chào đón. Các quý phụ lui tới tự nhiên cũng đã nghe nói đến tin tức hiện giờ Tôn gia đã dựa vào Định Vương Phủ. Lấy thân phận của Tôn phu nhân, người có thể làm cho nàng tự mình ở cửa nghênh đón là ai thì không cần phải nói rồi. Không ít người mang tâm tư giống như Tôn gia cũng bóp cổ tay chậm một bước, cũng đi theo Tôn phu nhân cùng chờ ở cửa.
Xưa nay Diệp Ly rất có khái niệm về thời gian, cũng không thích để người khác đứng ngoài cửa chờ mình lâu. Cho nên cũng không bao lâu, xe ngựa Định Vương Phủ liền từ góc đường xa xa chạy nhanh tới đây. Trước sau trái phải đều có Hắc Vân Kỵ mặc áo đen đi theo, ở giữa Hắc Vân Kỵ, xe ngựa bên ngoài được trang trí theo phong cách cổ xưa tối giản, cũng không xa hoa như một hoàng thất và Vương tộc. Xe ngựa đến cửa hoa uyể thì dừng lại, Tôn phu nhân vội vàng dẫn người nghênh đón, lại cười nói: “Tuệ Nương cung nghênh Vương Phi đại giá.”
Tần Phong ở bên trái xe ngựa xuống ngựa vén màn xe, chúng nữ quyến rối rít nhìn về phía xe ngựa muốn nhìn xem Định Vương Phi rốt cuộc có bộ dáng gì. Lại thấy từ xe ngựa đi ra trước tiên, là một thân ảnh màu trắng, bạch y tóc trắng, dung mạo lãnh đạm tuấn mỹ, không phải Định Vương sao?
Định Vương xuống xe ngựa, mới xoay người vươn tay vào bên trong, lại cười nói: “A Ly, đến.”
Diệp Ly đưa tay vịn từ trong xe ngựa đi ra ngoài, cũng không đợi Diệp Ly tự mình nhảy xuống ngựa xe, đưa tay ôm lấy Diệp Ly, nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt đất. Nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu, Tôn phu nhân cũng có mấy phần kinh ngạc, bởi vì hội hoa hôm nay đã sớm nói là chỉ có nữ quyến, nhưng Định Vương muốn tới thì cũng không có người nào dám nói không cho hắn đi vào, có chút chần chờ tiến lên phía trước nói: “Vương gia, Vương Phi, đây. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay lạnh nhạt nói: “Bản vương chỉ đưa Vương Phi tới đây, lập tức còn phải đi gặp Tây Lăng Hoàng, sẽ không quấy rầy Tôn phu nhân.” Nghe vậy, Tôn phu nhân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng quyền quý Tây Lăng không ít người có tâm tư với Định Vương, hôm nay cũng không ít nữ tử khuê trung tới tham gia hội hoa, nếu Định Vương ở chỗ này chỉ sợ cũng có chút phiền phức.
Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn người khác, cúi đầu nhẹ giọng nói với Diệp Ly: “A Ly, chờ ta xuất cung sẽ tới đón nàng?” Diệp Ly gật đầu có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay nàng ngủ được không tốt lắm, khẩu vị cũng không quá tốt, Mặc Tu Nghiêu luôn xem nàng như búp bê, vừa đụng sẽ vỡ không bằng. Khẽ thở dài, Diệp Ly đưa tay cho sửa sang lại cổ áo nói: “Chàng cẩn thận một chút, ta chờ chàng.”
Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhoẻn miệng cười. Mấy ngày qua tâm tình A Ly không tốt, nhưng đã có chừng mấy ngày không ăn nói nhỏ nhẹ như vậy đối với hắn rồi, hiện tại không phải tốt lắm sao?”Ta biết, A Ly cũng phải ccẩn thận. Ta vào cung trước.” Nhưng không biết nụ cười này của hắn lại khiến tại chỗ không biết bao nhiêu trái tim khuê nữ kích động không dứt. Dung nhan Mặc Tu Nghiêu ôn nhã tuấn mỹ, thần sắc lúc bình thường luôn mang theo một tia nhàn nhạt hờ hững. Nhưng lúc này nhoẻn miệng cười là phát ra từ nội tâm không mang theo chút giả dối nào, liền phá lệ lộ ra vẻ tuấn lãng động lòng người.
Liên tục dặn dò Diệp Ly cùng với Tần Phong đi theo bên cạnh Diệp Ly mấy câu, Mặc Tu Nghiêu mới kéo một con ngựa, mang người, giục ngựa phóng đi. Bên cạnh Tôn phu nhân che miệng cười nói: “Vương gia và Vương Phi thật là kiêm điệp tình thâm, không biết trong thiên hạ ao ước muốn chết.” Diệp Ly cười một tiếng nói: “Phu nhân quá khen, bên này là lệnh ái sao?” Bên cạnh Tôn phu nhân có một cô bé tám tuổi mặc cẩm y, dung mạo có bảy tám phần tương tự với Tôn phu nhân nhưng lại nhiều thêm mấy phần tinh xảo. Một đôi mắt to linh lung tò mò ngó chừng Diệp Ly, đợi đến khi Diệp Ly nhìn về phía nàng lại trốn ra phí sau Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân kéo cô bé từ phía sau mình ra trước mặt cười nói: “Còn không phải vậy sao? Đây là tiểu nữ Tôn Hiểu Phức, Phức Nhi, còn không làm lễ ra mắt với Vương Phi.”
Tiểu nữ hài tò mò nhìn Diệp Ly một chút, tiến lên trước một bước giọng nói giòn tan: “Hiểu Phức ra mắt Vương Phi.” Diệp Ly vui vẻ vuốt vuốt tóc tiểu nữ hài cười nói: ” Bé ngoan, không cần đa lễ.” Suy nghĩ một chút, lấy xuống một minh châu màu tím tùy thân đưa cho Tôn Hiểu Phức làm lễ ra mắt. Tôn Hiểu Phức có chút sợ hãi nhìn mẫu thân một cái, thấy Tôn phu nhân gật đầu mới đưa tay nhận lấy nói cám ơn Vương Phi.
Thấy Định Vương Phi như thế, nụ cười trên mặt Tôn phu nhân càng vui vẻ. Nàng một quả phụ chấp chưởng gia nghiệp vốn không dễ dàng, hành động lần này của Định Vương Phi, giá trị của tặng lễ không quan trọng, mà quan trọng là … vô hình trung biểu lộ thái độ của Định Vương Phủ. Quả nhiên, tại chỗ ánh mắt các quý phụ nhìn Tôn phu nhân cũng nóng bỏng thêm vài phần. Cho dù là một chút người khinh thường thân phận thương nhân cùng với quả phụ của nàng cũng suy nghĩ nhiều hơn vài phần.
“Bên trong đã sớm chuẩn bị tốt trà bánh, Vương Phi mời vào.” Tôn phu nhân cười nói.
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Phu nhân, mời.”
Đoàn người đi theo Diệp Ly và Tôn phu nhân vào hoa uyển, ngoài cửa lập tức thanh tịnh hơn không ít.
Ngoài cửa lớn cách đó không xa, một chiếc xe ngựa dừng lại ven đường, người ngồi trong xe ngựa chính là phu nhân Bạch gia cùng đích nữ Bạch Thanh Ninh. Lúc bọn họ mới tới vừa hay nhìn thấy xe ngựa của Định Vương Phủ, đương nhiên chỉ có thể né qua một bên để cho xe ngựa Định Vương Phủ đi trước.
“Ninh nhi?” Nhìn nữ nhi có chút xuất thần, Bạch phu nhân có chút lo lắng nói.
Bạch Thanh Ninh ngẩng đầu lên, hỏi: “Mới vừa rồi chính là Định Vương?”
Bạch phu nhân gật đầu nói: “Nghe nói Định Vương một đầu tóc bạc, có lẽ đúng là người đó.”
Bạch Thanh Ninh gật đầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Không nghĩ tới. . . Định Vương thật không ngờ trẻ tuổi như vậy, chỉ tiếc một đầu tóc trắng. . . . . .” Nếu không có một đầu tóc trắng kia, thời điểm tóc đen như mây thật không biết Định Vương sẽ có phong thái bậc nào?
Trong Hoa uyển, Tôn phu nhân chậm rãi phụng bồi Diệp Ly. Mặc dù Tây Lăng đã là đầu mùa đông, trong hoa viên cũng không có hoa cở gì. Ngay cả mấy loại hoa cỏ thường gặp vào thu đông ở Đại Sở ở Tây Lăng cũng hiếm thấy. Nhưng Tôn gia vẫn bố trí Hoa uyển hết sức xinh đẹp. Rất nhiều nơi lấy hoa lụa trang trí thành cây xanh hoa hồng lộ ra vẻ tràn đầy sức sống.
Bởi vì khí trời đã có mấy phần se lạnh, địa điểm yến hội liền từ trong viên đến một góc thủy các của hoa uyển. Thủy các bốn bề chạm rỗng, chỉ dùng sa mỏng bao phủ. Mọi người ngồi ở bên trong uống rượu mua vui vẫn có thể thấy rõ ràng biểu diễn ca múa phía ngoài. Diệp Ly đương nhiên được mời đến ngồi ở vị trí cao nhất, mặc dù trong những phu nhân đang ngồi đây cũng không thiếu quan lớn quyền quý thậm chí công chúa quận chúa hoàng thất gì đó, nhưng ai cũng biết hiện giờ Hoàng Thành đã sớm đổi chủ, mà nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh thanh lệ uyển ước trước mắt sau này chính là chủ nhân của hoàng thành. Cho nên cũng không có người nào cảm thấy không vui.
Khách và chủ ngồi xuống, Diệp Ly dõi mắt nhìn lại người ở chỗ này, mặc dù trên căn bản nàng cũng không nhận ra, nhưng từ phục sức cũng có thể nhìn ra mấy phần. Xem ra ngày thường thủ đoạn kinh doanh của Tôn phu nhân quả thật không tệ, phải biết rằng trong chuyện này có rất nhiều người không phải thương nhân nào cũng có thể mời được tới.
“Mọi người không cần để ý ta, hôm nay tụ lại đây coi như là duyên phận, mọi người cứ tận hứng là được.” Thấy mọi người đều có chút lo lắng, Diệp Ly không khỏi lại cười nói.
Chẳng qua cho dù nàng nói như vậy, nhưng những quý phụ sao có thể không có chút câu thúc như vậy? Tôn phu nhân cười nói: “Vương Phi nói rất đúng, nếu có cái gì chiêu đãi không tốt, kính xin chư vị phu nhân cùng tiểu thư thông cảm.”
Mọi người vội vàng khách sáo một phen, không khí cũng dần dần hòa hợp. Rất nhiều người đều âm thầm lặng lẽ đánh giá Định Vương phi ngồi ở chủ tọa, chỉ thấy nhìn bộ dáng nàng ra chưa tới hai mươi. Mi mục như vẽ, thanh lệ uyển ước, nhất cử nhất động đều phảng phất khí chất tao nhã thanh quý nhàn nhạt làm cho người ta không thể không ghé mắt. Tao nhã như thế, giống như là danh môn tú nữ bước ra bức tranh mỹ nữ cổ xưa, thật khiến người ta khó có thể liên tưởng đến bậc nữ trung hào kiệt có thể rong ruổi nơi sa trường lừng danh trong truyền thuyết kia. Một phen đánh giá này, có không ít người vốn tính toán đưa cô nương nhà mình vào Định Vương Phủ cảm thấy ỉu xìu như đưa đám. Luận về dung mạo, nữ tử Tây Lăng kém hơn Đại Sở một chút, huống chi Định Vương Phi xinh đẹp như thế, cô nương nhà mình nơi nào còn có cơ hội thu hút được ánh mắt của Định Vương?
” Công chúa Lăng Vân đến! Bạch phu nhân đến! Bạch tiểu thư đến!” Ngoài thủy các có người cao giọng báo danh.
Mọi người vội vàng đứng lên, vô luận khi nào thì Tây Lăng dời đô, vô luận bọn họ mang cái tâm tư gì, nhưng bây giờ cũng vẫn còn là con dân Tây Lăng con dân, cho nên khi nhìn thấy công chúa Lăng Vân đương nhiên vẫn cần phải hành lễ quân thần đấy.
Công chúa Lăng Vân vẫn là một thân hoa phục thần sắc ngạo nghễ bước nhanh đến, đi theo phía sau nàng là Bạch phu nhân, sắc mặt lại có chút lúng túng. Các nàng dĩ nhiên biết quan hệ của Định Vương Phi và công chúa Lăng Vân không tốt, ai ngờ ở bên ngoài trì hoãn một chút lại vừa vặn gặp phải công chúa Lăng Vân tới, chỉ đành phải cùng nhau đi vào. Chỉ hy vọng Định Vương Phi sẽ không bởi vì bà ta vào cửa cùng công chúa Lăng Vân mà giận chó đánh mèo lên bọn họ.
“Tham kiến công chúa!”
Công chúa Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng, nhìn Diệp Ly đang ngồi uống trà một cái mới chuyển hướng sang Tôn phu nhân, trong đôi con ngươi bén nhọn tràn đầy hơi thở âm lãnh tức giận. Hiển nhiên nàng ta cũng không quên chuyện mấy ngày trước bản thân bị đuổi ra khỏi yến hội.
“Công chúa đại giá quang lâm, mời nhập tọa.” Tôn phu nhân lại cười nói.
Công chúa Lăng Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Bản cung còn tưởng rằng hôm nay Tôn phu nhân cũng sẽ muốn mời Bổn cung ra ngoài đấy?”
Tôn phu nhân kinh ngạc cười nói: “Làm sao có thể? Người nào không muốn sống dám đem công chúa Lăng Vân đuổi ra khỏi cửa chứ? Người đó còn sống sao?”
Lời vừa nói ra, tại chỗ sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái, mấy nữ tử trẻ tuổi không nhịn được khẽ cười trộm . Năm đó công chúa Lăng Vân mất hết mặt mũi trở về từ Đại Sở, tính tình chẳng những không thu liễm đi mà ngược lại càng thêm ngang ngược lợi hại. Tây Lăng Hoàng không cách nào khác chỉ đành phải vội vàng chỉ hôn cho nàng ta, không ngờ công chúa Lăng Vân này ở Tây Lăng bị kích thích, tháng đầu tiên vào cửa đã đánh chết một thông phòng của phò mã và một tiểu nha đầu trong viện của bà bà. Mà nguyên nhân nàng ta đánh chết nha đầu kia chỉ bởi vì mẫu thân phò mã bị bệnh không muốn gặp nàng phân phó nha đầu không cho nàng vào cửa. Cũng bởi vì chuyện này, mẫu thân của Phò mã tại chỗ bị tức ngất đi, không đến hai tháng sau liền rời khỏi nhân gian. Điều này cũng trở thành chuyện đáng chê cười nhất trong hoàng thành Tây Lăng.
Sắc mặt Lăng Vân vặn vẹo một trận, cuối cùng cũng không phát tác tại chỗ, cười lạnh nói: “Đã như vậy, mấy ngày trước Bản cung bị chặn ở ngoài cửa chẳng lẽ không phải Tôn phu nhân phân phó ? Hay hôm nay Tôn phu nhân muốn nhìn một chút xem Bản cung có muốn mạng của ngươi hay không? !”
Sắc mặt Tôn phu nhân khẽ biến, thản nhiên nói: “Theo lời công chúa, thiếp thân cũng đã nghĩ tới, hôm đó tụ hội nói vậy công chúa cũng rõ ràng, đó là tụ hội của nữ tử chưa lập gia đình trong thành, tuy có mấy vị phu nhân tham gia nhưng cũng là hình mẫu nữ tử phẩm hạnh vẹn toàn, có lễ nghi và tu dưỡng của khuê tú. Chính là thiếp thân cũng không thể tự mình xuất tịch đến tụ hội, vì sao công chúa lại. . . .”
Lời này chỉ nói một nửa, so với nói xong càng khiến cho người ta khó xử. Công chúa Lăng Vân là nữ nhân đã lập gia đình, vừa không có tài hoa lại không có đức hạnh, sao phải tham dự loại tụ hội như vậy? Đây không phải muốn để cho khuê tú chưa lập gia đình học theo ngươi sao?
Thịnh Thế Đích Phi