Thịnh Thế Đích Phi

Chương 309: Tây Lăng vọng tộc

Giết mấy người mạng nhỏ như thế dù sao cũng không có nửa điểm phiền toái. Ít nhất, rất nhanh có thể biết người mình đưa qua không đạt tới hiệu quả như mình muốn. Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau, gia chủ Bạch gia tự mình tới cửa bái phỏng.

Bạch gia là thế gia đứng đầu hoàng thành Tây Lăng. Địa vị ở Tây Lăng cũng không khác gì Từ gia ở Đại Sở. Chỉ khác là Từ gia nhiều đời nay cũng không thích quản chuyện chính sự, mà chuyên tâm nghiên cứu học vấn. Còn Bạch gia thì ngược lại, từ khi Tây Lăng khai quốc tới nay, các thế hệ Bạch gia đều làm quan lớn trong triều, thậm chí, nhiều đời hậu phi của Tây Lăng, cũng rất nhiều nữ tử của Bạch gia. Từ Bạch gia đã có mấy vị hoàng hậu, hơn mười vị quý phi, có thể nói hậu tộc danh xứng với thực (kiểu như là có tiếng mà cũng có miếng ý ^^). Nhưng kể từ khi Nhiếp chính vương Lôi Chấn Đình cầm quyền, mặc dù Hoàng hậu vẫn là người Bạch gia, thậm chí lúc đầu có thể nói Khuynh Dung quý phi Tô Túy Điệp ba nghìn sủng ái trên một thân kia cũng mượn dòng họ Bạch gia mà tiến vào. Mặc dù trong tối Bạch gia và Trấn Nam Vương có rất nhiều chuyện liên quan, nhưng chỉ có một chuyện, đó là Hoàng hậu không con, mà Vương phi Trấn Nam Vương mất sớm cùng với hiện giờ Thế tử phi Trấn Nam Vương cũng không họ Bạch. Chuyện này khiến cho quyền thế của Bạch gia vô hình trung suy giảm không ít.

Con người Lôi Chấn Đình, luận về tâm cơ tính toán tuyệt đối không phải kẻ hèn yếu như Tây Lăng Hoàng có thể so sánh được. Cho nên dù hắn dùng Bạch gia, về sau cũng không có chuyện vì bọn họ là hậu tộc mà tước đoạt đi quyền thế, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho Bạch gia có cảnh tượng hưng thịnh như trước, cho nên những năm gần đây, không nói đến trong cung và Trấn Nam Vương phủ, cực ít nữ tử Bạch gia được gả vào tôn thất. Chuyện như thế, Bạch gia há lại không nhìn ra Trấn Nam Vương có ý chèn ép gia tộc mình. Một gia tộc như Bạch gia, đương nhiên sẽ không xem trọng cái gọi là trung quân ái quốc, đối với bọn họ mà nói, gia tộc trường tồn cùng phú quý quyền thế mới là quan trọng nhất. Cho nên khi binh lính Mặc gia quân bắt đầu đến dưới thành, bọn họ cũng đã chuẩn bị kế hoạch cho đường lui. Mà Từ gia của Đại Sở. . . Không thể nghi ngờ chính là hình mẫu để bọn họ tham chiếu.

Từ gia chẳng qua chỉ gả đi một cháu gái ngoại cho Định Vương, hiện giờ quyền thế của Từ gia ở Định Vương Phủ có thể nói là danh tiếng không ai sánh bằng. Bạch gia không có nghĩ thay thế Định Vương Phi, nhưng chỉ cần Định Vương có thể coi trọng một nữ tử của Bạch gia, tương lai địa vị của Bạch gia ở hoàng thành Tây Lăng sẽ không giống nhưu các thế gia khác ở Tây Lăng. Cho nên, đã lấy danh nghĩa bộc tỳ (nô bộc, nô tỳ) đưa tới tám nam nữ, trong đó có hai vì tiểu thư thứ xuất của Bạch gia cùng một công tử thứ xuất. Chẳng qua là sau khi những người này đi vào dịch quán thì bặt đi tin tức. Bởi vì Mặc gia quân là đi đánh giặc , cho nên cũng không có mang theo nha đầu người hầu đi cùng. Trong dịch quán trừ Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly thì người hầu hạ bên cạnh cùng người làm việc nặng phần lớn vẫn là người Tây Lăng. Những thứ này các thế gia Tây Lăng khác không làm được, nhưng dò thăm chút tin tức cũng vẫn có thể. Diện tích dịch quán cũng không lớn nhưng lại hoàn toàn không có tin tức của những người đó, hiển nhiên là lành ít dữ nhiều rồi. Điều này sao lại không khiến gia chủ Bạch gia không gấp gáp chứ?

“Bạch gia chủ, Vương gia cho mời.” Bị gạt bên ngoài đại sảnh uống trà nửa canh giờ, trong lòng gia chủ Bạch gia có mấy phần gấp gáp cùng với không vui, nhưng trên mặt lại không thể hiện chút nào. Thấy Lâm Hàn đến đây truyền lời, cũng không có chút cao ngạo nào của gia chủ thế gia, hữu lễ gật đầu cười nói: “Đa tạ công tử, xin đi trước dẫn đường.”

Nơi Mặc Tu Nghiêu tiếp kiến gia chủ Bạch gia là một tiểu viện bên trong dịch quán. Dịch quán này vốn cũng không rộng bao nhiêu, nội viện là chỗ ở của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, mấy ngày nay tâm tình Diệp Ly không tốt, Mặc Tu Nghiêu đương nhiên không cho ngoại nhân đến quấy rầy nàng, công sự đều xử lý ở thư phòng ngoại viện. Lúc Bạch gia chủ được Lâm Hàn dẫn tới trong viên, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi dưới tàng cây cầm trong tay một thứ gì đó từ từ khắc hình. Bạch gia chủ nhìn qua một cái, đó là một cây trâm đã được đẽo gọt thành hình. Mặc dù nhất thời chưa nhìn là dạng hoa gì, nhưng nhìn Mặc Tu Nghiêu cẩn thận mài đẽo, cũng biết nhất định là vật rất trọng yếu. Hơn nữa nhìn chất ngọc. . . trong lòng Bạch gia chủ không khỏi vừa kéo. Đó là một khối ấm ngọc cực phẩm màu trắng, ngọc ấm thượng đẳng như vậy ở Tây Lăng cũng không có nhiều. Mà trước mắt trong hoàng thành Tây Lăng cũng chỉ có một khối, ban đầu Bạch gia chủ cũng hết sức thèm thuồng nhưng cuối cùng lại bị Tôn gia mua đi. Mà trọng yếu hơn, khối bảo ngọc khi xưa mình tâm tâm niệm niệm tính toán xin đại sư chạm ngọc điêu khắc, một khối bảo ngọc hiếm thế đến tay Định Vương lại thành một cây trâm gài tóc tầm thường. Trong lúc nhất thời Bạch gia chủ phải nói là vô cùng đau đớn.

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý tới người đứng ở trước mặt cách đó không xa, một tay cầm đao khắc một tay cầm ngọc trâm có chút bất mãn cau mày. Quá lâu không động tới đúng là có chút không quen tay rồi. . . . . .

“Tại hạ Tây Lăng Bạch thị Bạch Duẫn Thành tham kiến Định Vương điện hạ.” Bạch gia chủ hiểu nếu mình không lên tiếng, chỉ sợ đứng ở chỗ này một hai canh giờ, Định Vương cũng chưa chắc sẽ để ý tới mình. Mặc dù trong lòng hơi có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ đến tiền cảnh của Định Vương Phủ mà đám phụ tá đã phân tích qua, Bạch gia chủ lại cảm thấy mình có thể chịu được.

Mặc Tu Nghiêu cẩn thận đem vật ngọc trâm cùng đao khắc trong tay thả vào trong hộp gỗ đàn bên cạnh, mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bạch Duẫn Thành, gật đầu nói: “Hóa ra là tộc trưởng Bạch gia, hạnh ngộ. Mời ngồi.” Khóe miệng Bạch Duẫn Thành vừa kéo, nhìn chung quanh đành phải nói: “Đa tạ hảo ý của Định Vương, tại hạ đứng là được rồi.” Trước mắt cũng không thấy cái ghế nào, ngay cả băng đá cũng không có. Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ tùy ý ngồi trên một tảng đá bên cạnh núi giả. Tự nhiên cũng không có cố ý bảo người chuẩn bị ghế mang đến.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày lơ đễnh nói, “Bạch gia chủ cao hứng là tốt rồi.”

Bạch Duẫn Thành không khỏi hộc máu trong lòng, là do ông ta cao hứng sao? Dầu gì ông ta cũng là một tộc trưởng thế gia tuổi đã một xấp, làm sao có thể tùy tiện ngồi trên mặt đất chứ.



“Lần này Bạch gia chủ đến đây, là có chuyện gì?” Mặc Tu Nghiêu có chút mạn bất kinh tâm hỏi. Bạch Duẫn Thành cung kính trả lời: “Định Vương điện hạ cùng Vương Phi mới tới Hoàng Thành, tại hạ miễn cưỡng cũng xem như là chủ nhà, chỉ muốn làm một chủ nhà tận tình. Thật hân hạnh được đón tiếp Định Vương và Vương Phi.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải là Bản vương không nể mặt Bạch gia chủ, mà là mấy ngày nay thân thể Vương Phi hơi khó chịu, đành phải chối từ ý tốt của Bạch gia chủ rồi.”

Trong lòng Bạch Duẫn Thành vui mừng, sở dĩ ông ta nhắc đến Định Vương Phi cũng chỉ là lễ số mà thôi. Bạch gia muốn đưa người vào Định Vương Phủ nhưng cũng không có ý đắc tội Định Vương Phi, đương nhiên Định Vương Phi không có ở đây là tốt nhất.

“Vậy không biết Vương gia. . . . . .” Bạch Duẫn Thành thử hỏi.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Vương Phi khó chịu, trong lòng Bản vương bất an, không có tâm tình ra cửa.”

Như thế, Bạch Duẫn Thành cũng chỉ có thể cười xòa ứng theo. Định Vương đã tỏ vẻ cự tuyệt rõ ràng như thế, ông ta cũng không thể nói thêm gì nữa, nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Suy nghĩ một chút, Bạch Duẫn Thành chỉ đành phải cố gắng đổi lại một chủ đề Định Vương có thể cảm thấy hứng thú, “Qua hơn tháng nữa Hoàng thượng sẽ phải dời đô An thành rồi, Định Vương điện hạ có tính toán dời đô. . . chuyển tới Hoàng Thành ở tạm không?”

Mặc dù Bạch Duẫn Thành chưa từng đi qua Tây Bắc, nhưng vẫn biết Ly thành. Đối với người đã ở Hoàng thành lâu dài mà nói thì Ly thành thật sự có chút lên không nổi mặt bàn. Không phải nói Ly thành không phồn hoa, trên thực tế những năm này dưới sự thống trị của Định Vương Phủ, Ly thành nay đã sớm phồn hoa không thua kém Sở kinh và hoàng thành Tây Lăng. Ngắn ngủn mấy năm đã có thành tựu như thế, có thể thấy được thủ đoạn và năng lực của Định Vương. Nhưng trong Ly thành, Định Vương Phủ hoàn toàn thua kém hoàng cung Sở kinh cùng với Tây Lăng đấy. Nhiều năm như vậy cũng chỉ là một phủ đệ lớn hơn những phủ đệ khác một chút. Cho nên, theo như Bạch Duẫn Thành nhìn, thì Mặc Tu Nghiêu chuyển trung tâm chính trị của Định Vương Phủ đến hoàng thành Tây Lăng cơ hồ là cục diện đã định.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, lạnh nhạt nói: ” Hoàng thành Tây Lăng cũng không thích hợp làm vương thành.” Hoàng thành Tây Lăng cũng rộng lớn hùng vĩ, nhưng thật sự cách quá xa. Bất kỳ một quân vương có hùng tâm tranh giành Trung Nguyên cũng sẽ không chọn vương thành ở chỗ này. Dù sao, các hùng chủ mưu lược kiệt xuất tiếp nhận văn hóa Trung Nguyên mà lớn lên trong loạn thế, phần lớn lý tưởng là nhất thống Trung Nguyên chứ không phải là hùng bá Tây Vực. Năm đó sở dĩ tổ tiên khai quốc Tây Lăng lựa chọn nơi này, hơn phân nửa cũng bởi vì lúc đó Đại Sở quá mức cường thịnh mà thôi.

Bạch Duẫn Thành cũng không phải là kẻ tài trí bình thường, Mặc Tu Nghiêu nói ông ta chỉ hơi suy nghĩ một chút liền hiểu. Trong lòng không khỏi chấn động, ánh mắt nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu càng nhiều thêm mấy phần kính sợ. Mặc Tu Nghiêu đột nhiên tấn công Tây Lăng rốt cuộc là vừa lúc gặp thời hay là sớm có dự mưu, người âm thầm tự định giá tranh luận đã không ít. Nhưng nhìn vị vương giả trước mắt trẻ tuổi áo trắng tóc trắng, Bạch Duẫn Thành đột nhiên tin tưởng, chuyện lần này tuyệt đối là Mặc Tu Nghiêu sớm có dự mưu. Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Duẫn Thành hiện lên tia sáng nồng nhiệt, quyết tâm trong lòng cũng kiên định thêm vài phần.

“Vương gia chí hướng cao xa, tại hạ bội phục. Bạch gia chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa, mong rằng Vương gia không chê.” Bạch Duẫn Thành cung kính nói.

Mặc Tu Nghiêu giương mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam tử trung niên trước mắt. Bạch Duẫn Thành có cảm giác như bị một loại áp lực kỳ dị đánh đến, nếu không phải ông ta vẫn cẩn thận, chỉ sợ đã tại chỗ quỳ rạp xuống đất rồi. Cái loại uy áp này cho dù ở trước mặt Trấn Nam Vương cũng chưa từng gặp qua. Bạch Duẫn Thành duy trì bộ dáng cung kính, trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi hột. Hồi lâu, mới nghe Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Bạch gia chủ không cần đa lễ như vậy, Bản vương ít ngày nữa sẽ trở về Ly thành, sau này nơi này rất nhiều sự vụ còn muốn Bạch gia chủ tương trợ nhiều hơn mới đúng.”



Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, phía ngoài Trác Tĩnh đi vào bẩm báo: “Vương gia, gia chủ Tôn gia cầu kiến.”

Nghe vậy, trong lòng Bạch Duẫn Thành trầm xuống. Thật ra thì vốn Bạch gia và Tôn gia một tại triều một không cầm quyền, một bên làm chính trị một bên làm thương nhân cũng không có chuyện gì, hai nhà cũng không có thâm cừu đại hận gì. Nhưng ban đầu khi Trấn Nam Vương đương quyền, Tôn gia dù không phải là kẻ tận trung thề sống chết với hoàng gia chính thống, nhưng cũng không có cảm tình gì đối với Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương mấy lần xuất chinh cũng từ Tôn gia vơ vét không ít kim ngân, đều đi qua tay Bạch gia, đợi đến khi Bạch gia hiểu được Trấn Nam Vương đây là muốn khích bác quan hệ của những thế gia bọn họ, thì thù hận đã kết. Mấy năm này Tôn Bạch hai nhà minh tranh ám đấu, Trấn Nam Vương ai cũng không giúp tùy ý đứng nhìn bọn họ tranh đấu, đến lúc một bên hơi yếu thế thậm chí còn sẽ xuất thủ đến đỡ một hai, thế cho nên thù hận giữa hai nhà càng kết càng sâu, hiện tại ai cũng không có tâm tư đi hóa giải nữa rồi.

Bạch Duẫn Thành mới vừa đầu phục Định Vương Phủ, tự nhiên sẽ không hi vọng Tôn gia có uy phong hơn mình. Đáng tiếc lúc này ông ta cũng không làm chủ được, cho dù Mặc Tu Nghiêu nhìn phân lượng khối ấm ngọc cực phẩm này cũng sẽ không có chuyện không thấy người Tôn gia.

Quả nhiên, nghe Trác Tĩnh bẩm báo Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Mời hắn vào.”

Không lâu sau, gia chủ Tôn gia cũng đã sải bước tiêu sái đi vào. Không giống như Bạch Duẫn Thành tuổi đã ngòai năm mươi, gia chủ Tôn gia lại càng không giống gia chủ Bạch gia, mà trọng yếu hơn đây là một nữ nhân. Gia chủ Tôn gia năm nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi, dung mạo cũng không phải hết sức xuất sắc nhưng cũng coi như là dung mạo đoan trang, hai đầu lông mày nhiều hơn mấy phần hiên ngang lưu loát mà nữ tử tầm thường không có được. Vừa nhìn chính là người có cá tính, cũng khó trách dám cho công chúa Lăng Vân mất mặt. Nàng là phu nhân của gia chủ Tôn gia tiền nhậm, gia chủ Tôn gia tiền nhậm thuở nhỏ nhiều bệnh, sau khi Tôn phu nhân gả tới đây thì sự tình Tôn gia lớn nhỏ cũng phần lớn là nàng xử lý. Ba năm trước đây gia chủ Tôn gia bệnh qua đời, dưới gối chỉ có một nữ nhi, thế nhưng Tôn phu nhân lấy thân phận một nữ lưu trấn trụ đám bàng chi Tôn gia mơ ước tài phú Tôn gia. Lấy thân phân góa phụ trở thành gia chủ Tôn gia, chỉ chờ tương lai nữ nhi duy nhất thành nhân sau khi chiêu tế thừa kế huyết mạch Tôn gia. Mặc dù Tây Lăng đối với nữ tử cũng không gò ép như Đại Sở, nhưng Tôn phu nhân này có thể lấy thân phận một quả phụ ở hoàng thành nhiều cường địch này đứng vững gót chân, thủ đoạn kiến thức cũng không thể xem thường.

“Tại hạ Tôn Dư thị Tuệ Nương tham kiến Định Vương.” Tôn phu nhân cũng không giống như các nữ tử khác, tiện xưng thiếp thân. Mà như một nam tử tự xưng tại hạ, khí độ không câu chấp, tự nhiên hào phóng làm cho người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng nói: “Nghe danh đã lâu gia chủ Tôn thị bậc nữ nhi không thua đấng mày râu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Tôn phu nhân, mời ngồi.”

Tôn phu nhân mỉm cười tạ ơn, cũng không ghét bỏ mà ngồi xuống một tảng đá đối diện Mặc Tu Nghiêu không xa ngồi xuống. Mặc Tu Nghiêu quay đầu hướng Lâm Hàn phía sau nói: “Đi xem một chút Vương Phi có rãnh rỗi không, ngày hôm trước không phải còn nói muốn gặp Tôn phu nhân sao?” Tôn phu nhân vội vàng nói: “Sao dám, hẳn là tại hạ đi bái kiến Vương Phi mới đúng.”

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt phất tay nói: “A Ly cũng không để ý cái này.” Huống chi, dịch quán không thể rộng lớn hơn Vương Phủ. Nội viện ở tạm, vô luận là Diệp Ly hay Mặc Tu Nghiêu cũng không nguyện ý để cho ngoại nhân đặt chân đến.

Lâm Hàn lĩnh mệnh rời đi, Mặc Tu Nghiêu mới nhàn nhạt cười nói: “Bạch gia chủ và Tôn phu nhân nói vậy hẳn cũng là đã quen biết rồi?”



Tôn phu nhân nhàn nhạt cười nói: “Định Vương nói rất đúng, Tôn Bạch hai nhà cùng sống ở hoàng thành, đương nhiên cũng là chỗ quen biết cũ. Hôm nay có thể gặp được Bạch gia chủ ở chỗ này, tại hạ thật vô cùng vinh hạnh.”

Bạch Duẫn Thành giương khóe miệng, cười nói: “Tôn phu nhân khách sáo rồi, Tôn phu nhân bận rộn nhiều chuyện, lâu nay không gặp mà phong thái vẫn không thay đổi.” Trong mắt Tôn phu nhân hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, ngoài miệng lại cười nói: “Bạch gia chủ quá khen.” Thân là quả phụ, cho dù Tôn phu nhân luôn phải cẩn thận mà hành xử. Ngày thường nàng hận nhất chính là người bên cạnh nói đến hình dáng bề ngoài của bản thân. Thứ nhất nàng thân là vị quả phụ cũng không thể ăn mặc quá mức xinh đẹp, thứ hai nói nàng dung quang toả sáng, nếu có người nghĩ sâu xa chỉ sợ còn tưởng nàng không tuân thủ nữ tắc.

“Vương Phi tới.”

Nghe được âm thanh của thị vệ, Mặc Tu Nghiêu lập tức bỏ qua cuộc nói chuyện với hai người Bạch Tôn ra nghênh đón. Bạch Duẫn Thành và Tôn phu nhân đều có chút tò mò nhìn tới, muốn nhìn xem Định Vương phi danh chấn thiên hạ lại khiến cho Định Vương tình sâu như biển này rốt cuộc có bộ dáng gì. Hôm nay Diệp Ly chỉ mặc một chiếc váy thêu chìm màu xanh nhạt, tóc được vấn tùy ý. Trâm cài tóc Lưu Tô cài lệch, mỗi khi cử động ngọc châu rơi bên gò má sẽ tùy thời lay động lộ ra vẻ mỏng manh yếu đuối. Đến khi bước vào mới nhìn đến sắc mặt nàng có chút tái nhợt, giữa hai đầu lông mày tựa hồ có chút mệt mỏi, xem ra lúc trước Định Vương nói thân thể Vương Phi khó chịu cũng không phải không có lý do. Chẳng qua là, Định Vương Phi vang danh thiên hạ cũng không phải vì sắc đẹp, mà là tài hoa và võ công. Hôm đó vào thành, hai người cũng không thấy cho nên trong lúc nhất thời có chút không dám tin tưởng, nghe nói Định Vương phi vô cùng thiện chiến, thế nào lại là một nữ tử thanh xuân nhỏ bé như vậy.

“A Li, nếu còn có chỗ không thoải mái. . . Ta để Trác Tĩnh ra ngoài thành thỉnh đại phu tới khám cho nàng nhé.” Nhìn dung nhan Diệp Ly có chút tiều tụy hơn hôm qua, trong lòng Mặc Tu Nghiêu nóng như lửa đốt ôm nàng vào lòng, cẩn thận đỡ hông của nàng nói. Diệp Ly cười nhạt nói: “Không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.”

“Quả nhiên không có Bản vương chiếu cố, A Ly nằm ngủ không tốt đấy còn gì?” Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu nhất thời có chút đắc ý, cũng không thèm quản Diệp Ly nghĩ gì, kiên định nói: “Tối nay Bản vương vẫn nên lưu lại chiếu cố A Ly thật tốt. Tránh cho A Ly ngủ không ngon. Hiện giờ bên cạnh cũng không có ai hầu hạ, A Ly ở một mình sao ta có thể yên tâm được.”

Diệp Ly bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Bạch Duẫn Thành và Tôn phu nhân. Bạch Duẫn Thành và Tôn phu nhân cũng không thấy có gì kỳ lạ, bọn họ chỉ cho rằng Định Vương Phi bị bệnh nên sợ đem bệnh lây sang Định Vương nên chia phòng mà ngủ. Đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc với chuyện Định Vương tỉ mỉ chiếu cố Vương Phi này. Chẳng qua Bạch Duẫn Thành là lo lắng, mà Tôn phu nhân thì lại là hâm mộ.

“Tham kiến Vương Phi.” Hai người đứng dậy cùng lên tiếng.

Diệp Ly gật đầu, cười nhạt nói: “Bạch gia chủ, Tôn phu nhân, không cần đa lễ.”

Hai người tạ ơn Diệp Ly, Diệp Ly mới nói: “Ta ở phía trước đã chuẩn bị trà bánh, không bằng mời hai vị di giá đi qua ngồi một chút.” Hai người không phản đối, cung kính thỉnh Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đi trước.



Bạch Duẫn Thành đương nhiên sẽ không để cho Tôn phu nhân tự mình chiếm trước chỗ tốt, đi theo cười nói: “Quý phủ của tai hạ có mấy đại phu y thuật rất cao minh, không bằng đưa tới đây cho Vương Phi sai sử?”

Diệp Ly khẽ cười nói: “Hai vị có lòng, có lẽ là mới tới hoàng thành Tây Lăng không được nghỉ ngơi tốt, cũng không có chuyện gì.” Thật ra cũng không phải Diệp Ly có ý từ chối, thân thể của nàng ngoại trừ năm đó mang thai sinh hạ Mặc Tiểu Bảo hơi có chút tổn thương, thì vẫn luôn vô cùng tốt. Mấy năm này Trầm Dương và Lâm đại phu dụng tâm điều trị, cũng đã sớm khôi phục. Trong thời gian ngắn này tự dưng phiền muộn trong lòng, thân thể thật ra cũng không có gì khó chịu. Xưa nay Diệp Ly luôn quan niệm đã là thuốc sẽ có ba phần độc, không có bệnh đương nhiên cũng không cần đại phu tới nhìn.

Tôn phu nhân nói: “Ly thành và Hoàng thành cách nhau khá xa, khí hậu cũng có chút khác biệt. Vương Phi nhất thời không quen cũng không có gì. Trong phủ tại hạ tinh thông thực bổ (dùng thức ăn là đồ bổ), trở lại sẽ sai người đem thực đơn đưa tới. Vương Phi không ngại có thể thử một chút.” Tôn phu nhân nói như vậy, Diệp Ly cũng không cố ý cự tuyệt, chỉ mỉm cười nói cám ơn. Bạch Duẫn Thành cũng đi theo cười nói: “Đầu bếp trong phủ nhà tại hạ đối với thức ăn Đông Sở cũng rất có hiểu biết, chắc Vương Phi ăn không quen cơm canh Tây Lăng, trở về tại hạ sẽ đưa người tới để Vương Phi dùng.”

“Ta cũng không yếu đuối như vậy, sao dám làm phiền Bạch gia chủ.” Diệp Ly nói.

Bạch Duẫn Thành cười nói: “Có thể vì Vương phi ra sức, là phúc khí của bọn họ.”

Diệp Ly cũng không phải là người không biết cư xử, nàng chấp nhận Tôn gia lấy lòng thì cũng không thể lạnh nhạt Bạch gia. Đạo cân bằng cho tới bây giờ cũng không phải có thể mặc người tùy ý làm loạn, cũng không từ chối, gật đầu nói: “Vậy thì tạ ơn Bạch gia chủ.” Bạch Duẫn Thành vội nói không dám.

Một tay Mặc Tu Nghiêu cầm chén trà, một tay thì ở dưới bàn cầm tay Diệp Ly, cảm giác tiếp xúc thoáng lạnh kia khiến hắn khẽ nhíu mày. Thân thể A Ly cũng không tệ, hiện giờ thể chất hơi lạnh tự nhiên không phải chuyện tốt gì, quả thật cần phải bồi bổ, vì vậy thần sắc đối với hai người Tôn Bạch càng thêm hòa hoãn một chút.

Bốn người vừa uống trà, vừa tán gẫu, cũng là khách cùng chủ tẫn lễ, nếu như không nhìn đến minh tranh ám đấu trong lời nói của Bạch Duẫn Thành và Tôn phu nhân. Thật ra nói là minh tranh ám đấu, không bằng nói trắng ra là Bạch Duẫn Thành một mực nhằm vào Tôn phu nhân, mà Tôn phu nhân đối Bạch Duẫn Thành nhưng có chút mất hứng.

Tôn phu nhân thấy rất rõ ràng, vô luận hiện tại Bạch Duẫn Thành ân cần cỡ nào, thì sớm muộn gì Bạch gia cũng sẽ đắc tội Định Vương Phi. Chuyện này ngay từ ban đầu đã được quyết định, dựa vào tính chất gia tộc của chính Bạch gia. Bạch gia từ khi Tây Lăng khai quốc đến nay chính là gia tộc sinh ra hậu phi, nói trắng ra chính là bám váy nữ tử trong tộc mà trèo lên. Nhiều thế hệ Bạch gia gần như không hề xuất hiện bất cứ đại nhân vật kinh thái tuyệt diễm nào, nhưng trong lịch sử Bạch gia lại từng đi ra vài vị Thừa tướng và không ít quan lớn. Toàn bộ đều dựa vào địa vị của nữ nhi Bạch gia trong hậu cung mà có. Cho nên, mặc dù Bạch gia cho tới nay cũng là vọng tộc Tây Lăng, nhưng các thế gia chân chính có chút năng lực nội hàm lại âm thầm lại xem thường bọn họ.

Mà hôm nay Bạch gia đầu phục Định Vương Phủ, nhưng người Bạch gia bao gồm cả gia chủ Bạch Duẫn Thành cũng không phải là thiên tài có năng lực gì đó, nếu không cũng sẽ không bị Trấn Nam Vương tùy tùy tiện tiện áp chế nhiều năm như vậy. Rõ ràng có được một chính cung Hoàng hậu vậy mà cũng không trở mình được. Do đó, nếu Bạch gia còn muốn đạt được vị trí cao cao tại thượng ở Định Vương Phủ, khôi phục lại vinh quang năm đó mà nói, cũng chỉ có thể theo con đường cũ mà tiếp tục đi về phía trước. Mà, không cần nghi ngờ, con đường này tất nhiên sẽ đắc tội Định Vương Phủ và Từ gia. Cũng vì vậy, Tôn phu nhân không thể không biết bây giờ mình có cần thiết phải ra sức tranh giành ngươi chết ta sống cùng với Bạch Duẫn Thành ở trước mặt Định Vương và Định Vương Phi, không duyên cớ lại khiến cho Định Vương và Vương Phi cảm thấy bản thân mình là kẻ hiếu chiến.

Nhưng Bạch Duẫn Thành lại không cho là như vậy, trong con mắt của Bạch Duẫn Thành, để một nữ lưu như Tôn phu nhân, còn là một quả phụ áp trên đầu mình trước mặt Định Vương quả thực là chuyện không thể chịu được. Huống chi, thù hận giữa Tôn gia và Bạch gia không cách nào minh bạch, nếu Tôn gia được coi trọng tất nhiên sẽ muốn báo thù hận những năm này, đã như vậy, còn không bằng Bạch gia hắn tiên hạ thủ vi cường!



Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 309: Tây Lăng vọng tộc
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...